Loạt câu oán giận này kỳ thật ít nhiều có chút đắc ý, chàng trai còn muốn nói gì đó, lại nghe phía sau có tiếng bước chân, cậu ta liền ngậm miệng. Rất nhanh, bạn gái cậu ta tay cầm di động trở về, sau đó gật đầu với mấy người bên ngoài.
"Dì ấy nói sẽ lập tức tới đây, dì ấy cũng ở trong chung cư này, chắc khoảng năm phút nữa sẽ tới, anh chị chờ một chút, nơi này rốt cuộc tôi chỉ thuê một phòng nhỏ, không phải nhà của mình, bằng không tôi đã mời anh chị vào trong." Cô gái kia xấu hổ giải thích, "Hơn nữa phòng cũng quá nhỏ, anh chị bốn người cộng thêm chút tôi thật sự không vừa..."
"Buổi sáng đứng một chút cũng không sao." Đới Húc tỏ vẻ không đáng ngại, "Nơi này được thuê kín sao? Nếu chúng tôi vào như vậy có lẽ sẽ quấy rầy mọi người nghỉ ngơi."
"Thuê kín, hiện tại chỉ có phòng Trương Ức Dao không có ai thôi." Cô gái trả lời.
"Nhiều người ở đây như vậy, ngày thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, chắc chắn rất náo nhiệt, hẳn là không kém ở ký túc xá đúng không?" Đới Húc chỉ nói vài câu đã thành câu bắt chuyện với họ.
Cô gái cười cười: "Sao có thể giống chứ, ở ký túc xá mọi người không chỉ dùng chung nhà vệ sinh, còn ngủ chung một phòng, ở đây tốt xấu gì cũng có không gian của riêng mình, hơn nữa cũng không có thời gian tắt đèn cố định, đương nhiên tự do hơn ở trường."
"Vậy mọi người ở đây thường xuyên rủ bạn tới chơi sao? Chủ nhà có ý kiến gì không?" Đới Húc giống như nói chuyện phiếm mà liên tiếp đề ra nghi vấn.
Cô gái bị hỏi tới không được tự nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu nói chuyện với nhiều như vậy với người lạ, ngược lại bạn trai của cô ấy không quá để ý, cười nói: "Giống như tôi hay thường xuyên tới đây vậy, đặc biệt thân với dì chủ nhà, cho nên dì ấy cũng quen tôi, không thèm để ý. Những phòng khác thì không chắc. Dì chủ nhà không thường xuyên tới đây, thỉnh thoảng tới vì có chỗ cần sửa chữa hay bổ sung đồ đạc, chỉ cần không gặp, dì ấy sẽ hỏi tới. Tôi thấy mấy phòng kia cũng hay dẫn bạn về, chủ nhà chắc cũng không biết."
"Trương Ức Dao cũng dẫn bạn trai về sao?" Nghe chàng trai nói tới đây, Phương Viên nhân cơ hội hỏi.
"Ha ha, vấn đề này chị đừng hỏi tôi, tôi sợ không trả lời được." Cô gái nhún vai, bộ dáng không giúp được gì, nhưng trong lời nói rõ ràng có hàm nghĩa khác.
"Cô ấy có nhiều bạn trai lắm sao?" Vừa nghe tới đề tài này, Lâm Phi Ca liền có tinh thần, thần bí hỏi.
Cô gái hừ một tiếng, ánh mắt đảo qua bạn trai mình: "A, lời này tôi không dám nói, nói ra mọi người lại mắng tôi không phóng khoáng, lòng dạ hẹp hòi, thấy người ta xinh đẹp tính cách tối lại ghen ghét, đi đâu cũng nói xấu người ta, tội danh nhiều lắm."
"Em xem em kìa, nói bậy gì đấy!" Chàng trai bị bạn gái làm trò trước mặt người lạ, nhịn không được mà oán giận một câu, "Anh nói như thế khi nào, anh là nói phụ nữ các em hay suy nghĩ lung tung, cái gì cũng làm phức tạp lên, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới chúng ta, quản cô ấy làm gì!"
"Thôi đi! Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, anh thì biết cái gì!" Cô gái trừng mắt với bạn trai, "Đàn ông các anh thì có thể thấy gì, vừa thấy mặt đẹp, dáng người thon thả, làn da trắng trẻo liền nhào tới, nào có thời gian rảnh rỗi nhìn xem tính cách người ta thế nào. Phụ nữ nhìn phụ nữ chỉ cần liếc mắt một cái liền chuẩn xác, ai thật sự đơn thuần, ai là 'người có chuyện xưa' ngụy trang thánh thiện, căn bản không thể giấu được!"
"Cái đó sao có thể nhìn thấy chứ?" Vừa nghe tới đây, Mã Khải lập tức hỏi, cậu ấy giống như hoàn toàn phải vì điều tra mà khách sáo với họ, hoặc là ít nhiều cũng tồn tại tò mò của mình trong đó.
"Cái khác không nói, ít nhất tôi từng thấy Trương Ức Dao được người ta lái xe đưa đón, không chỉ một hai lần, thậm chí đều không phải một chiếc xem, giá trị ít nhất khoảng 40-50 vạn nhân dân tệ." Cô gái trả lời, "Hơn nữa nhìn áo quần giày dép túi xách cô ấy dùng đi, có cái nào là hàng rẻ, lúc mới dọn tới không hẳn là như vậy, khi đó cô ấy giống chúng tôi, phải mua đồ khuyến mãi trên mạng, còn sau này... Đúng là mỗi người đều có thời điểm riêng, hiện tại túi xách cô ấy dùng đều là hàng mắc tiền nhất. Cô ấy dọn tới đây bao lâu rồi? Hơn một năm? Hai năm? Trừ phi ba mẹ cô ấy đột nhiên trúng số, nếu không tài chính sao có thể đi lên nhanh như vậy?"
"Biết đâu điều kiện nhà cô ấy không tồi, chỉ là ban đầu không muốn thể hiện thì sao, hoặc là nhà bạn trai cô ấy có điều kiện cũng không biết chừng." Chàng trai nghe bạn gái mình nói xong, vẫn nhịn không được mà phản bác, "Không bằng không cớ, tốt nhất đừng nói người ta như vậy."
"Cái gì là không bằng không cớ? Cho dù điều kiện trong nhà tốt, không phải anh thấy người đưa rước cô ấy luôn thay đổi sao?" Cô gái vừa nghe bạn trai mình biện hộ cho người khác, nhất thời không vui, "Chi bằng anh dứt khoát đi tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng xem, biết đâu còn giúp được cảnh sát, người ta cũng không cần tìm kiếm Trương Ức Dao khắp nơi! Anh đừng nói chuyện như kiểu mình là quân tử, anh tưởng em không biết sao, Trương Ức Dao kia mỗi khi rảnh rỗi liền tỏ vẻ yếu đuối trước mặt anh, trong lòng anh hẳn cũng để ý đúng không! Em nói anh biết, đừng nghĩ mặt mình giá trị như vàng, cô ta không coi trọng anh đâu, anh xem những gì cô ấy mang trên người, ngay cả một đôi giày của cô ta anh còn mua không nổi, cô ta có thể coi trọng anh cái gì? Cô ta tiếp cận anh là vì không thích em, muốn cạnh tranh với em, cho nên mới cố ý làm nũng anh, đừng có tự mình đa tình!"
Chàng trai nghẹn tới mặt đỏ bừng, ngại người ngoài ở đây, không muốn xảy ra tranh chấp với bạn gái, đành phải tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Được được được, em đúng, em nói cái gì cũng đúng, điều em nói là chân lý, em chính là tiên tri duy nhất của vũ trụ! Anh không cãi nhau với em, em không nói còn không được sao!"
Hai người qua lại như vậy, cường độ bất giác cao lên, cửa phòng gần đó đột nhiên mở, một nữ sinh mặt áo thun ngáp dài đi ra, trong tay còn cầm đồ dùng rửa mặt, đang muốn đi đến nhà vệ sinh, thấy có người ở cửa tranh chấp liền dừng bước, nghi hoặc nhìn qua, hỏi: "Hai người mới sáng sớm đã ồn ào gì thế? Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Tiểu Đình, cậu ra đây thật vừa lúc, tớ hỏi cậu, cậu cảm thấy Trương Ức Dao là người thế nào?" Cô gái đang nổi nóng với bạn trai, thấy bạn cùng phòng đi ra, không cần nghĩ ngợi liền hỏi.
Thời điểm nghe cô gái nhắc tới Trương Ức Dao, Tiểu Đình rõ ràng sửng ra, sau đó cười lạnh: "Với cô ta có gì mà nói chứ, tớ chỉ tò mò tương lai không biết tên đàn ông xui xẻo nào rước cô ta về nhà thôi."
Dứt lời, cô ấy không tiếp tục dò hỏi, cầm đồ rửa mặt xoay người vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại thật mạnh, rất nhanh bên trong truyền tới tiếng nước chảy ào ào.
Cô gái đứng ở cửa sắc mặt có chút phức tạp, dường như đang tự trách, nhấp môi oán trách chính mình: "Nhìn tôi xem, tôi hỏi cô ấy chuyện này làm gì chứ, thật là..."
"Cô ấy và Trương Ức Dao..." Phương Viên liếc nhìn vào trong, nhỏ giọng hỏi đối phương. Đề tài liên quan tới Trương Ức Dao, đặc biệt là các mối quan hệ xung quanh đều là trọng điểm bọn họ cần chú ý, nhưng công việc tám chuyện này, hai thanh niên như Đới Húc và Mã Khải quả thật không tiện dò hỏi, đặc biệt là Đới Húc với tiêu chuẩn đàn ông trưởng thành, thật sự không tiện hỏi chuyện các nữ sinh, cho nên tốt nhất vẫn là Phương Viên và Lâm Phi Ca lên tiếng, thứ nhất vì thuận tiện, thứ hai cũng vì vô cùng tự nhiên, sẽ không làm đối phương vì đề phòng hoặc có gánh nặng mà không muốn trả lời.
"À, bạn trai trước đó của cô ấy bị Trương Ức Dao gài bẫy, thật thiếu đạo đức mà, có lẽ chỉ có kẻ mù mắt mới cảm thấy phụ nữ như vậy thuần khiết." Cô gái vừa nói vừa hầm hừ liếc xéo bạn trai của mình, "Thiếu đạo đức nhất là, cô ta gài bẫy người ta xong lại vứt bỏ, chỉ là chơi đùa mà thôi, Tiểu Đình và bạn trai cô ấy vốn rất tốt, bọn họ từ cao trung đã ở bên nhau, mối quan hệ cứ thế mà bị người ta xen vào, chàng trai kia vốn tưởng sau đó Trương Ức Dao sẽ ở bên mình, vì thế vội vàng chia tay Tiểu Đình, Tiểu Đình năn nỉ thế nào cũng không quay lại, kết quả chia tay xong, nam sinh chạy đi thổ lộ với Trương Ức Dao, Trương Ức Dao còn ngây thơ nói, chúng ta không phải bạn tốt sao, tớ luôn coi cậu như anh em tốt của mình, cậu sao có thể hiểu lầm chứ! Ha ha, buồn cười, đúng là quá ngốc mà!"
"Còn có chuyện như vậy sao? Sao trước đó anh không biết?" Bạn trai cô ấy ở bên cạnh giật mình.
Cô gái xem thường nhìn bạn trai của mình: "Thất vọng? Hụt hẫng rồi? Bây giờ mới biết người ta là tay già đời sao? Có phải cảm thấy vô cùng mất mát không?"
Không biết vì chột dạ hay không muốn tiếp tục tranh cãi, chàng trai kia quay mặt không hé răng.
"Đã nháo thành như vậy, bọn họ đều còn ở đây? Không xấu hổ sao?" Lâm Phi Ca hỏi.
Cô gái hừ một tiếng: "Tính tình Tiểu Đình quật cường, cô ấy nói muốn đi cũng phải là Trương Ức Dao đi, cô ấy đang sống ở đây rất tốt, dựa vào cái gì bị người ta cướp bạn trai còn phải dọn đi, cô ấy nói quyết ở đây liều mạng với Trương Ức Dao!"
Danh Sách Chương: