Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao, cậu đừng sốt ruột, nói không rõ đúng là rất phiền toái, vậy chúng ta nói cho rõ ràng, không phải là được rồi sao?" Đới Húc vỗ vai cậu ta, an ủi.

Có lẽ vì anh không có dáng vẻ nghiêm túc, Tiểu Mạnh vốn căng thẳng cũng vì thái độ của anh mà lơi lỏng một chút, than khổ: "Tôi đây khẳng định đã nói rõ, ai mà muốn chuốc tới phiền toái này chứ, tôi đây hối hận muốn chết! Thật ra tôi đang tan tầm về nhà, nhà tôi ở khu chung cư bên kia, mỗi ngày đi làm đều phải ngang qua nơi này, hôm nay đi ngang, thấy con đường vắng xe, cũng không có người, tôi liền lái xe sát lề nhìn xung quanh, sau đó tôi phát hiện bãi đất trống một cái bóng trắng, hình như còn có tay chân, lúc ấy đầu tôi liền nhớ tới câu chuyện hài mình đọc trên mạng mấy ngày trước, có người dân thấy cái bóng dưới sông, tưởng ai đó rơi xuống nước, kết quả nhảy xuống cứu, bơi tới mới thấy là búp bê rơm, cho nên hôm nay trông thấy, tôi cứ tưởng là ma nơ canh cửa hàng quần áo nào vứt đi, bị người ta dọn tới chỗ này. Lúc ấy tôi nghĩ, nếu mình chụp một bức, viết mấy dòng chọc cười đăng lên mạng, nói không chừng có thể hút fans, vì thế tôi dừng xe lại, vui mừng như điên chạy tới chụp ảnh. Kết quả đợi nhìn rõ mới biết là chuyện gì, tôi sợ đến mức ngã xuống, đứng dậy không nổi!"

"Vậy cậu có đụng vào thứ gì không?" Đới Húc vốn định hỏi cậu ta có đụng vào thi thể không, có điều nhìn sắc mặt Tiểu Mạnh, sợ nói thẳng sẽ khiến lần nữa kích thích cậu ta.

"Trời ạ, anh trai, anh đừng đùa vậy! Còn chưa tới gần tôi đã sợ đến thiếu chút tè ra quần, nếu có thể bình tĩnh đến mức độ đó, nói không chừng tôi đã sờ vào thứ kia!" Tiểu Mạnh hiểu ý Đới Húc, không ngừng kêu khổ, "Tôi nói ra không sợ anh chị chê cười, khi ấy tôi vừa bò vừa báo cảnh sát, di động trong tay mấy lần rơi xuống đất! Cũng may cuối cùng cũng nhấn được ba số 110!"

Nếu không phải thông cảm với Tiểu Mạnh, Phương Viên sắp nhịn không được mà cười ra tiếng, cô thật không thể tưởng tượng người này ngày thường có tính cách gì, sau khi chịu đả kích còn có thể mồm mép tới mức này.

Đới Húc lại không có ý định che giấu cảm xúc, nghe Tiểu Mạnh nói xong, anh cười: "Không đụng vào là chuyện tốt. Đối với anh không có ảnh hưởng gì, dù anh bị dọa sợ đến mất khống chế mà tiểu tiện, chúng tôi cũng không cười anh, loại chuyện thế này có ai vẫn có thể giữ bình tĩnh chắc được ghi vào sách sử rồi."

Anh cười như vậy, Tiểu Mạnh dường như đã thả lỏng một chút, cậu ta thở dài, chủ động nói: "Đừng nhắc tới chuyện xe cộ, vừa rồi trước khi anh chị tới đây, một mình tôi ngồi trong đó run rẩy không đứng dậy nổi. Tôi lúc đó cái gì cũng nghĩ, tôi còn nghĩ, nếu mình không tới đây, có phải đã không có việc gì rồi không? Nhưng xui xẻo là, tôi đã mở cửa đi xuống! Anh xem, xe tôi lái là một chiếc xe tải nhỏ! Ngoại trừ vị trí dành cho tài xế và phụ lái, hàng ghế phía sau đã bị dở bỏ, đừng nói là một, mười cái thi thể xe tôi cũng chứa đủ, nếu cảnh sát nghi ngờ tôi, tôi thật sự khó mà giải thích rõ ràng!"

"Anh là kỹ sư công trình?" Đới Húc hỏi, trong ấn tượng của anh, những người làm công trình thường sẽ gỡ bỏ hàng ghế phía sau để tiện vận chuyển nguyên liệu và công cụ.

Tiểu Mạnh lắc đầu: "Tôi không tài giỏi như vậy, tôi chỉ là người chuyển phát nhanh, tháo băng ghế phía sau để có thể chuyển thêm nhiều hàng. Chắc anh không biết, đồ phụ nữ thời hiện đại mua, một ngày tôi phải chở ít nhất hai chuyến mới đủ! Cơm nước tôi ăn, tiền tiết kiệm để tương lai cưới vợ sinh con đều trông cậy vào họ!" Nói tới đây, Tiểu Mạnh nhìn qua Phương Viên, "Tôi không có ý xấu gì cả, chị nghe xong cũng đừng khó chịu, chúc chị kiếm được nhiều tiền, mua sắm càng nhiều."

"Vậy tối nay khi anh tới đây, có thấy xe hoặc ai khác không?" Đới Húc hỏi.

Tiểu Mạnh lắc đầu: "Không thấy, nếu thấy, tôi đã không lo lắng như vậy, tốt xấu gì còn có người làm chứng cho tôi. Đoạn đường này ngày thường ít xe qua lại, buổi sáng thì có thể nhiều hơn một chút, người đi đường thì càng không có, chỗ chất phế liệu bên kia vẫn đang bốc mùi, nói chung là mỗi lần tôi chạy xe đi ngang hầu như không thấy ai qua lại."

"Vậy sao..." Đới Húc rơi vào trầm tư, nhìn xung quanh, lại hỏi, "Thế ngày thường lúc tan tầm anh đều đi ngang đây sao? Thời gian cố định không?"

"À, lộ trình là cố định, nhưng thời gian thì không." Tiểu Mạnh trả lời, "Anh cũng biết đây, nghề của chúng tôi phải đi làm từ sáng sớm, có khi bận đến 8 - 9 giờ tối mới xong việc. Đây là đoạn đường ngắn nhất về nhà, cho nên để tiết kiệm xăng, ngày nào tôi cũng đi qua."

"Thế anh có biết, con đường này nhộn nhịp và vắng vẻ nhất khi nào không?" Đới Húc tiếp tục hỏi.

Tiểu Mạnh cẩn thận suy nghĩ, không biết có phải vì không yên tâm, sợ sự thành khẩn của mình không đủ hay không, mà nghiêm túc trả lời: "Thật ra, muốn nói nhộp nhịp, thì con đường này 7 - 8 giờ sáng và 4 - 5 giờ chiều là nhộn nhịp nhất, có điều lúc đó cũng không phải quá đông đúc. Những người đi đường này đa phần đều vì hoàn cảnh mà thôi, đường nhiều chỗ hư hỏng, còn có ổ gà, cho nên những ai không muốn bị kẹt xe trên đường cao tốc bên kia mới đi bên này. Còn về thời điểm vắng vẻ nhất... Ngoại trừ hai khoảng thời gian tôi nói, nơi này đa phần đều vắng vẻ, đặc biệt là buổi tối, dường như một chiếc xe cũng không có, có lần tôi đến nhà bạn chơi mạt chược tới nửa đêm mới về, khi ấy nơi này tối đen như mực, đèn đường thì không sáng hết, một mình tôi lái xe còn thấy sợ."

Đới Húc gật đầu, trong lòng dường như đã có tính toán.

Tiểu Mạnh ở cạnh vẫn thấp thỏm, chủ động đề nghị: "Anh trai, bây giờ tính sao? Tôi chủ động để anh chị kiểm tra xe của mình!"

"Vấn đề này... Tôi sẽ hỏi ý kiến đồng nghiệp bên kia." Đới Húc gãi đầu.

"Đừng đừng! Vấn đề này anh cứ đồng ý đi, tôi cầu xin anh kiểm tra xe của tôi còn không được sao? Anh chị không kiểm tra, tôi sẽ cảm thấy không yên, con người tôi có tật xấu là, người ta bảo có tật giật mình, nhưng tôi không làm cướp vẫn cảm thấy chột dạ, cứ sợ bị hoài nghi, bản thân không giải thích rõ!" Tiểu Mạnh nhăn nhó, "Coi như tôi cầu xin anh chị, anh chị kiểm tra xe tôi đi!"

Thấy Tiểu Mạnh khẩn cầu như vậy, không còn cách nào khác, Đới Húc đành qua nói chuyện với đồng nghiệp, đồng nghiệp cũng bị sự thỉnh cầu chưa từng có chọc cho dở khóc dở cười, cũng may công việc kiểm tra hiện trường trên cơ bản đã xong, vì thế một cảnh sát tới, kiểm tra xe tải của Tiểu Mạnh một lần. Trong xe không phát hiện vết máu, cũng không thấy có lông tóc tương đồng với nạn nhân. Trong quá trình cảnh sát đó kiểm tra, Tiểu Mạnh lại chủ động kể lại lịch trình giao hàng hôm nay cho Đới Húc, lúc nói được một nửa, anh ta thậm chí còn chủ động hỏi có cần lấy dấu vân tay của mình không, đối với người nhiệt tình phối hợp như vậy, tất cả cảnh sát cũng không biết nên vui hay buồn.

Ghi chép mọi thứ về Tiểu Mạnh xong, xác định trong xe anh ta không có gì khác thường, sau khi trao đổi cách liên lạc, Đới Húc nói Tiểu Mạnh có thể về, Tiểu Mạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn, lái xe rời đi."

"Tiền bối, em có một câu hỏi." Chờ Tiểu Mạnh đi rồi, Phương Viên mới lên tiếng hỏi, thời điểm Đới Húc hỏi Tiểu Mạnh về lượng xe trên tuyến đường này, cô đã hiểu ý của anh, nhưng câu trả lời của Tiểu Mạnh lại khiến cô có một thắc mắc mới, "Vừa rồi người báo án nói giờ cao điểm của đoạn đường này là lúc mọi người bắt đầu đi làm và tan tầm, những thời điểm khác đa phần đều quạnh quẽ, nửa đêm là lúc vắng vẻ nhất, nhưng em cảm thấy có chỗ không hợp lý. Nếu hung thủ đưa thi thể tới đây vào buổi tối, vậy hiện tại đã là xế chiều, thi thể bị vứt ở đây đã hơn 12 tiếng đồng hồ, vì sao mãi đến hiện tại mới có người phát hiện? Trừ khi ban ngày không ai nhìn thấy, vậy chỉ có thể là trước giờ cao điểm buổi chiều hung thủ mới vận chuyển thi thể tới đây, nếu là thế, hung thủ không phải quá trắng trợn sao? Có khả năng này không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK