"Không sao, có gì cậu cứ nói thẳng, với tình hình trước mặt, tôi kiến nghị cậu nói điều mình muốn nói trước, sau đó mới suy xét tới vấn đề nhắc nhở." Thấy hắn không nói lời nào, Đới húc nhắc nhở.
Lư Khai Tế ngậm điếu thuốc trong miệng, tay bóp chặt đầu lọc, có lẽ vì hút quá mạnh, hắn bị sắc tới ho khan, mặt đỏ bừng. Có người dân đi ngang nhận ra Lư Khai Tế, hỏi hắn có muốn vào nhà uống nước không, hắn cuống quít cảm ơn, từ chối rồi đuổi người ta đi, dù sao hiện tại nguyên nhân hắn nói chuyện với nhóm người Đới Húc, mặc kệ xuất phát từ góc độ nào, vẫn là đừng để người ngoài nghe thấy mới tốt.
Chờ mấy thôn dân nhiệt tình kia đi xa, Lư Khai Tễ mới hòa hoãn một chút, lúc này mới trả lời: "Đúng vậy, anh nói rất đúng, hiện tại mặt mũi có gì quan trọng chứ, chỉ là tôi thật sự không biết nói gì. Không sợ anh chị chê cười tôi rùa đen rút đầu, tuy rằng trước khi chia tay, trong lòng ít nhiều đã có dự cảm, nhưng tôi không dám đi xác minh, sợ một khi xác minh, là sự thật, vậy mặt mũi chắc chắn không còn, hơn nữa một khi tờ giấy này bị đâm thủng, vậy mọi người chỉ có thể xé rách mặt hoặc bất chấp tất cả, tôi vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý với việc này, cho nên cứ coi như không phát hiện gì cả, cũng không hỏi tới, cô ấy nói gì tôi nghe đó, mở một mắt nhắm một mắt. Anh hỏi tôi cô ấy có quan hệ đặc biệt với ai, cao thấp mập ốm, họ Trương hay Vương, tôi đều không thể trả lời, đó chỉ là cảm giác mà thôi. Chúng tôi tuy rằng ở bên nhau chỉ hai năm, nhưng tôi quen cô ấy không phải một ngày hai ngày, hơn nữa đã hơn hai mươi tuổi, cũng không phải mới sinh ra, cái nhìn ít nhất cũng phải có. Một cô gái, còn là cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, đương nhiên sẽ có nhiều người theo đuổi. Gia đình vốn không giàu, sau bỗng nhiên ăn xài phung phí, nguyên nhân còn có thể là gì, có lẽ là có người theo đuổi cô ấy, mua hàng hiệu cho cô ấy, cô ấy không từ chối. Trước khi chia tay tôi không dám hỏi rõ cũng vì sợ tổn thương tới lòng tự trọng."
"Nghe nói Trương Ức Dao vì kiếm tiền mà làm thêm ở bên ngoài?" Đới Húc hỏi.
Lư Khai Tế cười cười, cũng không biết rốt cuộc là bất đắc dĩ hay trào phúng nhiều hơn: "Cô ấy ra ngoài làm thêm? Gia sư sao? Chuyện này cô ấy đúng là nhớ kỹ, còn nhờ tôi giúp cô ấy tìm công việc! Dưới chung cư có bảng quảng cáo, nhưng trước sau đều không có ai tìm tới cô ấy, cho nên cô ấy căn bản không hề đi làm, chỉ là ý tưởng ban đầu mà thôi. Sinh viên sư phạm bây giờ rất nhiều, cô ấy có thể phụ đạo người ta cái gì? Nếu cô ấy chịu ra ngoài đi làm kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống, nói không chừng tôi cũng không vất vả như vậy."
"Không phải nói cô ấy ra ngoài phát tờ rơi sao?" Phương Viên hi vọng từ Lư Khai Tế xác minh lời cha mẹ Trương Ức Dao nói cô ấy ra ngoài làm thêm rốt cuộc có bao nhiêu phần là sự thật.
Lư Khai Tế chỉ vào cái mũi của mình: "Phát tờ rơi là tôi, không phải cô ấy, cô ấy ngại mùa đông trời lạnh, ngại mùa hè phơi nắng, còn ngại ra ngoài phát tờ rơi một ngày kiếm không được nhiều tiền, cho nên căn bản không muốn đi, trước đó có từng cùng tôi ra ngoài một lần, cô ấy vốn cho rằng công việc đó dễ kiếm tiền, kết quả mới đứng một lúc liền nản, đứng bên ngoài đen da hư lớp trang điểm, thế là vứt tôi một mình ở đó mà về trường, đến tối tôi đi tìm cô ấy, cô ấy lại nhắn tin kêu tôi tới trung tâm thành phố mua đồ ăn cho cô ấy. Công việc phát tờ rơi... Cũng không biết chuyện này ai nói với anh chị, nhưng từ vẻ ngoài cũng có thể nhìn ra Trương Ức Dao không phải người có thể chịu được khổ nhọc."
"Vậy nếu cô ấy không đi làm thêm, chi tiêu bỗng nhiên trở nên phóng khoáng, cho dù anh không dò hỏi tới cùng, ít nhất cũng nên hỏi cô ấy tiền này từ đâu mà tới đúng không?" Đới Húc hỏi.
Lư Khai Tế không phủ nhận việc này: "Tôi có hỏi, cô ấy nói là ba mẹ cô ấy cho, nhưng không có khả năng, ba mẹ cô ấy ở quê làm gì tôi biết, với tiền lương đó cho dù họ không ăn không uống cũng không đủ cho cô ấy tiêu. Cô ấy thấy tôi không tin, liền nói ba mẹ mình đầu tư cổ phiếu, gần đây kiếm được rất nhiều tiền, cho nên điều kiện trong gia đình thay đổi, mức sống của cô ấy theo đó cũng khá lên. Lời này kỳ thật tôi cũng không tin, nhưng khi đó tôi vẫn chưa muốn chia tay với cô ấy nên không dám hỏi quá sâu, sợ làm lớn sẽ ảnh hưởng tới nhiều người. Tôi chỉ nghĩ, cô ấy đơn giản là hám món lợi nhỏ, nếu đã thích người khác, cô ấy còn ở bên tôi sao, khẳng định không thể, chắc chắn đã sớm đã tôi đi, nhưng cô ấy không có. Vì vậy, tôi chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở Trương Ức Dao, cô ấy sẽ nói đồ đều là cô ấy bỏ tiền ra mua, không ai nợ ai, sau đó mắng tôi không có tiền đồ, tiền kiếm được không đủ mua quà cho cô ấy, trên phương diện này tôi xác thật đuối lý, vì thế sau đó dứt khoát coi như không nhìn thấy, cũng không nhắc tới, miễn cho cả hai đều khó chịu."
"Tôi nói này người anh em, anh cũng quá kiên nhẫn đấy!" Mã Khải nhịn không được mà đánh giá một câu, là một người đàn ông xấp xỉ tuổi, cậu không thể hiểu hành động này của Lư Khai Tế, cho dù bản thân đã cố gắng đứng trên lập trường của hắn mà nghĩ.
Lư Khai Tế ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dẫm lên nghiền nát, không chỉ lửa đã tắt, ngay cả đầu lọc cũng bị nghiền tới nát nhừ.
"Kiên nhẫn thì có tác dụng gì chứ!" Lư Khai Tế ngẩng đầu nhìn Mã Khải, giọng điệu tức giận chính mình, "Bây giờ nghĩ lại tôi cũng cảm thấy mình quá kiên nhẫn, nhưng kiên nhẫn thì được gì? Kết quả cuối cùng không phải vẫn vậy sao? Nếu lúc trước tôi không đành lòng, cũng chia tay, chia tay còn có thể giữ lại chút mặt mũi, ít nhất là tôi nghi ngờ cô ấy có người khác, chứ không phải cô ấy ghét bỏ tôi không có năng lực, không tìm được công việc tốt."
"Nói thật, tôi có câu này cậu đừng để ý, tuy rằng cậu nói Trương Ức Dao từ túng quẫn tới chi tiêu rộng rãi, nhưng cậu vẫn chưa nói rõ cô ấy đi lại thân thiết với ai, cách nói này quả thật có chút mơ hồ." Đới Húc lắc đầu, "Bao gồm việc cậu nói ba mẹ cô ấy không có khả năng đầu tư cổ phiếu kiếm được nhiều tiền cho Trương Ức Dao tiêu cũng quá phiến diện, lỡ đâu ba mẹ người ta trúng số sao?"
"Tôi không phải vì chia tay mà lòng dạ hẹp hòi nên mới nói như vậy," Lư Khai Tế biện giải, "Tôi cũng vì nhiều chuyện khi còn ở bên nhau mới nghi ngờ cô ấy, ban đầu tôi phát hiện cô ấy có chút khác thường, cô ấy mặc rất nhiều bộ quần áo trước nay tôi chưa từng thấy, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, nhưng có lần cùng đi ăn cơm, chính là quán cơm nhỏ gần trường cô ấy, phục vụ mang đồ ăn ra lỡ tay làm đổ nước canh lên áo cô ấy, nếu là tôi tôi sẽ coi như không có việc gì, về nhà giặt lại là được, nhưng Trương Ức Dao lại cãi nhau với người ta một trận, nói đồ của cô ấy rất mắc, bẩn rồi muốn giặt sạch lại sẽ tốn rất nhiều tiền, tôi cảm thấy cô ấy chuyện bé xé ra to, sau chủ quán thấy cô ấy không chịu giảng hòa, cuối cùng đành phải giảm giá bữa ăn đó, ngay cả tôi cũng thấy xấu hổ. Sau đó lúc trở về, tôi hỏi cô ấy sao lại có tiền mua hàng hiệu mắc tiền như vậy, cô ấy nói với tôi là đồ giả, chỉ là làm quá lên thôi, nếu không nói thế, chủ quán sẽ không giảm giá. Khi đó tôi tin, quần áo giỏ xách của con gái tôi không rành, cũng không phân biệt được thật giả, nhưng sau cô ấy dùng đồ hiệu ngày càng nhiều, dần dần không muốn cùng tôi đi dạo phố, tôi thầm đoán, có phải cô ấy lén tôi quen bạn trai mới có tiền hay không, bên kia vẫn chưa chắc chắn, cho nên không vội chia tay với tôi, hai bên đều bám lấy, cho nên tôi đã làm một chuyện..."
"Anh theo dõi Trương Ức Dao?" Mã Khải vội hỏi.
Lư Khai Tế lắc đầu, thái độ có chút quẫn bách: "Tôi không dám, tôi sợ nhìn thấy sự thật, như vậy thật quá đả kích. Tôi lén chụp hình lại túi xách của cô ấy, sau đó đến trung tâm thương mại tìm hiểu, có một cái túi, tôi không nhớ rõ nhãn hiệu là gì, là hàng ngoại, một cái hơn sáu ngàn đô. Ba mẹ cô ấy một tháng không ăn không uống cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù có tiền đầu tư cổ phiếu, nhưng tiền lời đủ để cô ấy mua nhiều vậy sao? Khẳng định là có người chịu bỏ tiền túi ra cho cô ấy. Ngoại trừ việc này, còn có một việc..."
Danh Sách Chương: