Dù sao Lương Khang sớm đã không nhớ rõ tên cô gái xảy ra ẩu đả với Tào Nguyệt Đình, hiện tại đương nhiên cũng không thể tin một câu phủ nhận của hắn, Đới Húc lặp đi lặp lại nhiều lần, hi vọng hắn có thể nghiêm túc nhớ lại, cho dù đối tượng xung đột với Tào Nguyệt Đình không phải Vạn Huệ Tuệ, thời cao trung hắn có quen biết nữ sinh tên Vạn Huệ Tiệp tuổi xấp xỉ mình không. Lương Khang nghiêm túc suy nghĩ, kết quả vẫn không có ấn tượng với người tên Vạn Huệ Tiệp này.
Hắn giải thích, lúc trước tuy trên con đường đó có hai ngôi trường, học sinh hai bên bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cũng thường chơi với nhau, quen biết rất nhiều, nhưng cho dù trốn học nhóm học sinh cũng chia làm hai loại, một thích trốn học ra ngoài chơi game hoặc đánh bida, một thích giao lưu kết bạn với nhóm côn đồ lưu manh, cho nên, hai nhóm này trên cơ bản là nước sông không phạm nước giếng, ai chơi theo ý người nấy, hoàn toàn không đụng mặt.
Trước khi đến thông tin họ có là cô gái tên Vạn Huệ Tiệp kia rất ít khi đến trường, thường qua lại với nhóm lưu manh, cho nên rất có khả năng Lương Khang không có ấn tượng với người này. Hai trường cao trung gần nhau, nhưng dù sao cũng là hai quần thể khác biệt, hơn nữa, một ngôi trường có mấy ngàn học sinh, bạn cùng trường chưa chắc đã biết mặt nhau, huống chi thời gian đã qua mấy năm, vụ án đó và vụ án Trương Ức Dao lần này vẫn chưa thể liên hệ hoặc nghiệm chứng. Việc này không khỏi khiến họ thất vọng.
Mọi suy nghĩ của Lương Khang trên cơ bản đều dồn cho Trương Ức Dao, kể chuyện Tào Nguyệt Đình đã đối phó người theo đuổi mình thế nào xong, hắn lại bắt đầu quấn lấy Đới Húc hỏi có phải Tào Nguyệt Đình gây chuyện với Trương Ức Dao không, nhìn bộ dáng, nếu thật sự là vậy, có khi hắn sẽ nhịn không được mà lập tức chạy đi tìm Tào Nguyệt Đình, chửi mắng một phen.
"Ngoại trừ tình sử Trương Ức Dao kể cậu nghe, về chuyện của cô ấy, cậu có biết gì thêm không?" Bị hắn dây dưa, Đới Húc có chút đau đầu, đành lựa chọn tránh né không trả lời. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không thể tùy tiện để lộ thông tin ra ngoài, hơn nữa hắn bảo vệ Trương Ức Dao như vậy, nếu nói hắn biết Trương Ức Dao đã xảy ra chuyện, không cần nghĩ cũng biết, hắn sẽ lập tức khẳng định Tào Nguyệt Đình là hung thủ, nói không chừng còn lén lút làm gì đó uy hiếp đến sự an toàn của Tào Nguyệt Đình.
Thể lực giữa nam nữ khác biệt, cho dù Tào Nguyệt Đình rèn luyện thể thao nhiều năm, sức lớn, nhưng thể lực của cô ấy cũng không thể nào bằng thanh niên trai tráng như Lương Khang, cho nên sự thật Trương Ức Dao gặp chuyện, Đới Húc không muốn nói Lương Khang biết, miễn cho chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới.
Cũng may tuy ban đầu Lương Khang tỏ vẻ khinh thường bọn họ, nhưng trong lòng không thật sự như thế, hắn biết nói cái gì nên nói, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, bị Đới Húc tránh né, hắn cũng không dám hỏi thăm tiếp.
Lương Khang suy nghĩ, lắc đầu: "Hai chúng tôi nào có nhiều cơ hội nói chuyện phiếm? Bên cạnh tôi còn có con cọp cái anh chị không phải không biết! Tôi muốn nhân lúc Tào Nguyệt Đình không ở nhà gặp Tiểu Dao nhiều hơn, nhưng sau bị cô ta phát hiện, tôi vừa lúc muốn chia tay, nhưng không phải Tiểu Dao nói cô ấy áy náy sao? Tôi sợ ngay thời điểm mấu chốt dễ làm Tiểu Dao sợ, hơn nữa không biết chừng Tào Nguyệt Đình một khi xúc động sẽ làm gì đó, cho nên chúng tôi càng không có cơ hội tìm hiểu. Nhưng tôi nói anh chị nghe, tôi và Tiểu Dao có loại cảm giác tâm linh tương thông, có một vài việc không cần phải nói, tôi cũng hiểu cô ấy. Tôi nói như vậy anh chị có thể chê cười tôi, nhưng đây là cảm giác vừa thấy đối phương liền xác định đó là định mệnh của cuộc đời, anh chị chắc chắn chưa từng có!"
"Đúng vậy, đâu giống anh, cả đời nói không chừng có đến mấy lần." Mã Khải lén bĩu môi, đứng sau Phương Viên thì thì thầm mắng. Đừng nhìn cậu ấy là đàn ông tuổi tác xấp xỉ Lương Khang, nhưng đối với chuyện đàn ông phản bội bạn gái, còn vui vẻ thể hiện tình cảm của mình với tình mới, cậu rất khinh thường. . ngôn tình hoàn
Phương Viên nghe vậy, quay đầu liếc nhìn cậu. Buổi thăm hỏi sắp kết thúc, vừa rồi Đới Húc cũng chạm vào mấy cái đinh trong lòng Lương Khang, như vậy đã đủ, tốt nhất đừng ở thời điểm quan trọng mà cành mẹ để cành con, lỡ Lương Khang bị chọc giận, không muốn tiếp tục hợp tác, bọn họ lại tốn thêm thời gian để khuyên răn. Mã Khải nhận được ánh mắt của Phương Viên, không nói nữa, cũng may Lương Khang đang vui vẻ nói chuyện, căn bản không chú ý đến lời người khác nói, hơn nữa Mã Khải nói không lớn, vì thế câu trào phúng kia hắn không nghe thấy.
"Vừa rồi cậu nhắc đến chuyện đánh nhau, Tào Nguyệt Đình đã ra tay đến mức nào?" Đới Húc thuận miệng hỏi.
Lần này Lương Khang không còn tiếp tục hất nước bẩn lên người Tào Nguyêt Đình: "Cũng không có gì, chủ yếu vì cô ta dáng người thô kệch, cánh tay lại có sức lực, ngay cả nam sinh cũng không dám làm bậy với cô ta, càng đừng nói đến nữ sinh. Con người Tào Nguyệt Đình kia, tính tình không tốt, lại có tật xấu, tôi cảm thấy nữ sinh đều sợ cô ta."
"A, chúng tôi hiểu rồi, làm chậm trễ không ít thời gian của anh, cảm ơn anh đã phối hợp với chúng ta, anh có thể trở về tiếp tục chơi game rồi." Đới Húc gật đầu, ý bảo hắn có thể đi.
Lương Khang thở phào nhẹ nhõm, nâng bước rời đi, xe của Đới Húc dừng ở cửa, vì thế cùng hắn chậm rãi đi về phía bên kia.
Nửa đường, Đới Húc bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, anh thích chim sao?"
Lương Khang không ngờ Đới Húc sẽ hỏi một vấn đề không đầu không đuôi như vậy, đề phòng nhìn anh: "Chim? Chim gì? Anh có ý gì?"
"Cậu đừng căng thẳng, là tôi đột nhiên nhớ tới nên tùy tiện hỏi thôi, ngày thường cậu có nuôi thú cưng nào không? Ví dụ như chim, chó mèo gì đó."
Lương Khang nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, không thể hiểu nỗi vì sao người này lại hỏi mình vấn đề như vậy, nhưng kỳ quái thì kỳ quái, hắn vẫn trả lời: "Tôi không thích mấy thứ đó, động vật thực vật tôi đều không thích, tiền bản thân còn chưa có để dùng, nuôi mấy thứ kia, không phải điên à! Còn nữa, tôi ghét nhất mấy mấy con có lông như chim, anh bảo tôi ăn gà vịt ngỗng tôi còn có thể chấp nhận, chỉ riêng chim, nhìn tôi đã cảm thấy chán, đừng nói là nuôi."
"Cậu và Tào Nguyệt Đình sau khi chia tay, cô ấy có tặng quà chia tay gì cho cậu không?" Nghe được câu trả lời, Đới Húc liền thử dò hỏi vấn đề khác.
Như vừa nghe truyện cười, Lương Khang nhìn chằm chằm Đới Húc: "Đùa gì chứ, anh xem phim thần tượng nhiều quá rồi đúng không? Còn quà chia tay! Làm gì có thứ đó chứ! Hơn nữa, tôi muốn một lần là chấm dứt với cô ta, cô ta lại như thuốc bôi trên da chó quấn lấy không bỏ, còn muốn quay lại với tôi, lần này tôi đã quyết tâm, nên mỗi lần cô ta tới cầu xin, tôi đều nói chuyện rất khó nghe, có lúc cô ta hình như cảm thấy bị tổn thương, cứ thế mà lặng lẽ rời đi, nhưng qua mấy ngày lại không biết mất mặt mà tới, đúng là không thể hiểu được. Anh hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì, tới nơi rồi, cậu vào đi, chúng tôi không quấy rầy nữa." Đới Húc không để ý tới câu dò hỏi của hắn, tới trước cửa, đưa tay chỉ chỉ vào trong, ý bảo hắn vào đi.
Lương Khang bất mãn bĩu môi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đúng là điên, thần thần bí bí hỏi câu kia cũng không biết muốn làm cái gì..."
"Thằng nhóc này đúng là khiến người ta ngứa chân ngứa tay!" Chờ Lương Khang vào trong, Mã Khải nhịn không được mà oán giận.
"Cậu còn nói, vừa rồi may là Lương Khang không nghe cậu nói gì. Cậu không vừa mắt hắn thì thế nào, cậu thật sự có thể ra tay đánh hắn sao?" Nhớ lại Mã Khải vừa rồi thiếu chút nữa gây chuyện, Phương Viên theo bản năng nhắc nhở.
"Tớ đây không sợ, tớ không tin hắn có thể đánh thắng tớ."
"Sau đó thì sao? Cậu đánh thắng rồi sẽ bị xử phạt." Phương Viên nói thẳng.
Mã Khải hậm hực sờ mũi, không tiếp tục vấn đề này nữa.
Danh Sách Chương: