Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa thốt ra lời này, không chỉ Ngô Thư Cầm lập tức thay đổi sắc mặt, người vây xem xung quanh cũng ồ lên, dù gì khi nghe Ngô Thư Cầm khóc lóc kể lể, mọi người đều theo bản năng tưởng sự việc liên quan đến bật tật, không khỏi đồng tình và thương hại với Ngô Thư Cầm, không ngờ hai người vốn tưởng là bác sĩ thì ra là cảnh sát, mà đối tượng khiến Ngô Thư Cầm quỳ xuống cầu xin người ta giúp đỡ lại là đứa con trai cùng bọn lưu manh đánh nhau bị Cục Công An giam giữ.

Bầu không khí như muốn vỡ tung, Phương Viên thậm chí còn nghe có người nói: "Có phải do tái hôn nên không coi người ta ra gì không? Con trai gọi cả đám lưu manh đến đánh chồng mình, bà ta còn cầu xin cảnh sát cứu hắn ta!"

Sắc mặt Ngô Thư Cầm cực kỳ khó coi, cơ thể run rẩy, dường như cũng nhận ra rằng bản thân được chú ý nhưng không kéo được sự đồng tình và thương hại của dư luận, đây chắc chắn không phải kết quả bà ta muốn. Bà ta không buông tay, ngước mắt, oán hận hỏi ngược lại Phương Viên: "Tôi đã quỳ với cô, tôi đã cầu xin cô như vậy, tại sao cô còn sỉ nhục tôi đến thế? Cô cậu bắt Học Hải vẫn chưa chịu thôi hả? Rốt cuộc tôi đã đắc tội cô cậu chỗ nào, cô cậu sao cứ nhằm vào tôi, nhằm vào mẹ con chúng tôi chứ? Đúng, tôi và Học Hải, hai mẹ con chúng tôi không tiền không thế, bây giờ cũng coi như không còn chốn nương tựa. Nhưng cô cậu cũng không thể bỏ đá xuống giếng với tôi được!"

Logic của bà ta khiến Phương Viên quên hết phẫn nộ và buồn bực, chỉ cảm thấy buồn cười. Suy nghĩ một chút, đạo đức của một người ngoại trừ chịu ảnh hưởng từ trường học và xã hội, e rằng yếu tố quan trọng vẫn xuất phát từ gia đình. Ngô Học Hải ngang ngược vô lý, Phương Viên không biết ba ruột của cậu ta, cho nên không tiện đánh giá nhiều về phương diện này, nhưng từ ngôn từ cử chỉ và cách tư duy của Ngô Thư Cầm mà xem, ít nhất người làm mẹ này không phải tấm gương tốt cho con trẻ, hơn nữa cũng do cưng chiều và bênh vực nên mới tạo ra một Ngô Học Hải của ngày nay.

"Ngô Thư Cầm, bà đừng có tự thay đổi khái niệm, pháp luật không vu oan cho ai, chỉ trừng phạt kẻ đúng tội, lần này hành vi Ngô Học Hải tụ họp người ẩu đả Kha Hữu Lợi đã vi phạm pháp luật, cần bị xử lý, bà ở đây dây dưa với chúng tôi cũng vô dụng, công việc của chúng tôi là phụ trách điều tra án mạng của Kha Tiểu Văn, nếu bà muốn thăm dò kết quả xử lý hay tiến độ cụ thể, bà nên đến bộ phận chuyên phụ trách vụ này." Phương Viên lạnh lùng nói, cô không muốn tiếp tục tranh chấp với Ngô Thư Cầm, một kẻ không nói đạo lý căn bản sẽ không làm việc theo lẽ thường, nếu đối phương nói một câu, bản thân ứng phó một câu, kết quả cuối cùng chỉ là bị đối phương dắt mũi, thậm chí bị kéo vào lốc xoáy của đối phương, càng nói càng không rõ.

"Cô cậu có đối xử với người khác như vậy không? Kha Hữu Lợi kinh doanh có tiền, con ông ta xảy ra chuyện, cô cậu như làm tùy tùng đi theo điều tra ông ta, ông ta bị thương nằm viện cô cậu cũng chạy tới thăm hỏi. Còn tôi không tiền không thế, chuyện của con trai tôi ngay cả hỏi tôi cũng không hỏi được sao!"

"Nếu Ngô Học Hải không đánh Kha Hữu Lợi bị thương, chúng tôi phải chạy tới hỏi thăm tình hình à?" Phương Viên nói thẳng, "Chúng tôi phụ trách vụ án của Kha Tiểu Văn bởi vì đó là vụ việc liên quan đến mạng người, nên nếu bà thật sự hy vọng giao Ngô Học Hải cho chúng tôi, bà cho rằng với con trai bà có ý nghĩa gì không? Nếu bà đã kiên trì, chúng tôi cũng không ngại hỏi thăm, cẩn thận điều tra tình hình của Ngô Học Hải."

Sắc mặt Ngô Thư Cầm lập tức thay đổi, vẻ phẫn hận ai oán lập tức biến thành kinh hoàng, bà ta nỗ lực muốn che giấu sự kinh hoàng đi nhưng không có cách nào giấu được, vẫn để lộ ra ngoài.

Sắc mặt Đới Húc cũng không dễ nhìn, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ cười tủm tỉm thường ngày của anh. Anh lộ vẻ nghiêm túc và uy nghiêm hiếm gặp, tiến lên một tay giữ chặt cánh tay Phương Viên, một tay giữ chặt cổ tay Ngô Thư Cầm, kéo hai người ra, có thể do sức anh rất lớn, Ngô Thư Cầm đau đớn, nhưng lúc này bà ta thật sự buông tay. Kéo hai người ra xong, Đới Húc không định đỡ bà ta đứng dậy mà bình tĩnh nói với bà ta: "Lời bà vừa nói không phải hoàn toàn không có lý, trong thời gian này chúng tôi bận điều tra những người khác, quả thật xem nhẹ gia đình bà, hay vậy đi, khi nãy Kha Hữu Lợi nói bà từng bỏ thuốc ngủ với Kha Tiểu Văn, chúng tôi đúng là nên hỏi rõ tình hình. Kha Hữu Lợi là ba ruột, ông ta truy cứu hay không là chuyện cá nhân của ông ta, nhưng nếu đã có liên quan tới nạn nhân trong vụ án chúng tôi điều tra, chúng tôi có trách nhiệm tìm hiểu rõ ràng. Tôi thấy hôm nay chắc bà có thời gian, nếu không đã không dây dưa với chúng tôi lâu như vậy, hay là bà đi theo chúng tôi một chuyến đi."

Nghe anh nói, sắc mặt Ngô Thư Cầm hoàn toàn thay đổi, hai chân mềm nhũn, vốn đang quỳ dưới đất bây giờ đã biến thành ngồi liệt dưới sàn, hơn nữa mặt mày cũng trắng bệch. Không đợi Đới Húc và Phương Viên nói nữa, bà ta trực tiếp ngã xuống khiến quần chúng vây xem la lên.

Đới Húc thở dài, tự mình ở bên canh giữ, bảo Phương Viên vào trong gọi nhân viên y tế tới, xem có thể nghĩ cách giúp bà ta tỉnh lại hay không, dù gì đang ở cổng bệnh viện, bà ta đột nhiên ngất xỉu, tuy không biết là bị dọa hay vì nguyên nhân nào khác, cứ thế bỏ đi chắc chắn không được. Bảo Phương Viên đi tìm người là vì anh cảm thấy trong tình hình này bản thân ở lại canh giữ Ngô Thư Cầm sẽ tốt hơn, tránh cho việc anh đi tìm người, ở đây lại xảy ra chuyện gì khác, một mình Phương Viên không dễ ứng phó.

Cũng may có thể do Ngô Thư Cầm thật sự bị dọa hoặc vì Đới Húc đáng sợ quá, mãi đến khi Phương Viên dẫn hai nhân viên y tế đẩy một cáng xe tới đây, Ngô Thư Cầm vẫn nhắm nghiền hai mắt nằm dưới đất. Nhân viên y tế ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của bà ta, ngoại trừ cau mày, Ngô Thư Cầm ngoại trừ hơi cau mày thì chẳng chịu nói gì. Hết cách, nhân viên y tế đành đưa bà ta lên cáng xe, mà Đới Húc và Phương Viên thật sự không có thời gian tiếp tục ở đây với Ngô Thư Cầm, vì thế giải thích tình hình rồi bảo nhân viên y tế gọi điện báo với Kha Hữu Lợi, Kha Hữu Lợi trình bày quan hệ giữa mình và Ngô Thư Cầm, bản thân ông ta cũng đang nằm trong khoa chỉnh hình, nếu Ngô Thư Cầm cần trị liệu gì, tất cả chi phí cứ tính cho ông ta là được.

Có lẽ đã liên lạc được với người nhà của Ngô Thư Cầm, nhân viên y tế không yêu cầu Đới Húc và Phương Viên đi cùng. Lúc này Đới Húc và Phương Viên mới xem như thoát khỏi Ngô Thư Cầm, đám người vây xem sau khi Ngô Thư Cầm bị đưa đi mới chịu giải tán. Đầu Phương Viên như muốn nứt ra, dọc đường đến bãi đổ xe không nói lời nào, mãi đến lúc lên xe mới thở phào, đưa tay xoa huyệt thái dương, mới xoa xoa vài cái thì tay trái đột nhiên bị Đới Húc kéo qua.

Phương Viên hoảng sợ, qua đầu nhìn Đới Húc, lại thấy Đới Húc cau mày nhìn chằm chằm cổ tay cô nơi vừa bị Ngô Thư Cầm bóp chặt, trên đó vẫn còn dấu móng tay, đỏ một mảng lớn.

"Khi nãy em nên tránh đi, không nên để bà ta lôi kéo em như vậy." Thời điểm nói chuyện với Phương Viên, Đới Húc vẫn cau mày, thay vì nói anh bất mãn Phương Viên không kịp thời né tránh Ngô Thư Cầm thì chi bằng bảo anh đang bực chuyện Ngô Thư Cầm giữ chặt Phương Viên không chịu buông tay, "Lần sau còn thế, trực tiếp đẩy bà ta ra."

"Khi ấy em giật mình quên mất việc đó, lúc sau bà ta vừa khóc vừa quỳ xuống cầu xin, em cảm thấy thứ nhất nên bận tâm đến cảm xúc của bà ta, thứ hai xung quanh có nhiều người vây xem, cũng phải suy xét tới họ nữa." Phương Viên cười cười, thật ra thay vì hai cổ tay bị Ngô Thư Cầm nắm chặt, điều khiến cô phiền lòng vẫn là cách xử sự ngang ngược của Ngô Thư Cầm, "Hơn nữa trước đây lúc chúng ta xử lý vụ án không phải cũng có người nhà nạn nhân khóc lóc cầu xin không buông tay anh sao?"

"Việc đó làm sao giống được." Đới Húc nghiêm túc lắc đầu, "Thứ nhất, tình huống không giống, người nhà nạn nhân đang bi thương, chúng ta nên suy xét, mà hành động của Ngô Thư Cầm khi nãy không giống vậy. Thứ hai, tôi là tôi, em là em, tôi làm nam, em là nữ, không giống."

Phương Viên chọc cười, cô không ngốc tới mức tranh luận với Đới Húc quan niệm nam nữ bình đẳng, anh nói vậy hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm, vì thế cô gật đầu, nghiêm túc trả lời anh: "Em nhớ rồi, lần sau còn gặp chuyện này, em sẽ đẩy người ta ra trước."

Đới Húc khá vừa lòng với câu trả lời này, anh lái xe về Cục Công An. Vốn định tới xem tình hình Kha Hữu Lợi, ai ngờ lại bị Ngô Thư Cầm làm nhiễu loạn, Ngô Thư Cầm rốt cuộc có ngất thật hay không thật ra trong lòng Đới Húc và Phương Viên đều có suy đoán, chẳng qua hiện tại Kha Tiểu Văn chết, từ phương hướng điều tra, hiềm nghi của Ngô Thư Cầm không lớn, cho nên bọn họ không định lãng phí quá nhiều thời gian và sức lực với Ngô Thư Cầm mà thôi.

Còn về Ngô Học Hải, trên đường về Cục Công An, Phương Viên nói cho Đới Húc nghe suy nghĩ của mình.

"Em cảm thấy chuyện của Ngô Học Hải khẳng định có nội tình khác." Cô biết suy nghĩ này của mình có hơi to gan, nhưng Đới Húc luôn cổ vũ cô nói ra quan điểm của mình, dù sai cũng sẽ không đả kích hay cười nhạo cô, bởi vậy cô đã quen thẳng thắn nói chuyện với anh, "Nếu chỉ đánh Kha Hữu Lợi bị thương, Ngô Thư Cầm cần gì hoảng sợ như vậy? Thái độ của Kha Hữu Lợi đã rất rõ ràng, Cục Công An định xử lý thế nào ông ta không quan tâm, cũng không quyết không tha cho Ngô Học Hải, vả lại theo thương tích của Kha Hữu Lợi, dù tiến hành giám định cũng chưa chắc có thể quy việc làm của Ngô Học Hải thành tội hình sự, Ngô Thư Cầm sao phải khóc lóc quỳ xin trước cổng bệnh viện? Làm nhiều chuyện như thế chẳng qua để mượn cớ giữ chân chúng ta chứ chẳng có tác dụng gì, nếu không có nguyên nhân ép bà ta phải dùng cách đó thì hình như bà ta mất nhiều hơn được đúng không?"

"Trong chuyện của Ngô Học Hải có ẩn tình tôi không quá kinh ngạc hay cảm thấy kỳ quái, suy nghĩ cẩn thận mà xem, từ nhỏ những sai lầm cậu ta mắc phải đều có người mẹ là Ngô Thư Cầm che chở, không chỉ là che chở, Ngô Thư Cầm còn chủ động nói chuyện giúp cậu ta, hoặc là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hoặc là người ta chọc Ngô Học Hải ép cậu ta không thể không có hành vi quá kích động, nếu không thì việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Trước giờ Ngô Học Hải không học được điều cơ bản nhất, đó là mắc sai lầm phải gánh vác trách nhiệm tương tự. Ngô Học Hải không chỉ không học được cách gánh vác trách nhiệm, mà chỉ biết xong việc liền chối bỏ tất cả, dù làm gì cũng có người giải vây cho cậu ta nên cậu ta mới ngày càng kiêu ngạo. Em nói rất đúng, Ngô Thư Cầm không phải người xúc động mặc kệ hậu quả, ngược lại, bà ta cân nhắc rất kỹ giữa lợi và hại, việc bỏ thuốc Kha Tiểu Văn thật ra dù thật hay giả đều đã là chết không đối chứng, vì chuyện này Kha Hữu Lợi đánh bà ta, vừa quay đầu Ngô Học Hải liền tìm người bao vây đánh Kha Hữu Lợi, vừa khéo Hồng Thanh cũng ở đấy. Em thật sự cho rằng đó chỉ là trùng hợp thôi sao? Hoặc là phải hỏi, Ngô Thư Cầm thật sự không chuyện gì?"

Phương Viên nghe vậy, bừng tỉnh: "Ý anh là Ngô Thư Cầm đã ngầm đồng ý, thậm chí còn xúi giục con trai mình làm chuyện này? Vậy tại sao sau khi Ngô Học Hải bị bắt, thái độ của bà ta với Kha Hữu Lợi lại như vậy?"

"Muốn trả lời vấn đề này thì quay lại nghi ngờ ban đầu của em. Có thể Ngô Thư Cầm không ngờ Ngô Học Hải sẽ bị bắt, vốn dĩ bà ta chắc chắn Kha Hữu Lợi sẽ không báo cảnh sát bắt Ngô Học Hải bởi vì Kha Hữu Lợi khá sợ Ngô Học Hải." Đới Húc cười cười, "Tuy chuyện này không phải do chúng ta xử lý nhưng tôi cũng đang định gọi điện nói vài câu với đồng nghiệp xử lý vụ án, bảo họ lưu ý xem có phải thằng nhóc Ngô Học Hải này còn bí mật nào khác không."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK