Mục lục
Truy Kích Hung Án
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi điểm phác họa trên bức chân dung đa phần đều giống Bào Hồng Quang, người trong hình vẽ lông mày tương đối đậm, mà Bào Hồng Quang từ ảnh chụp mà xem, lông mày có chút thưa thớt, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới độ tương đồng của hai người, yếu tố có tác dụng quyết định chính là làn da của Bào Hồng Quang.

Mặc kệ nỗ lực hoàn nguyên gương mặt của người chết thế nào, chỉ sợ sẽ không có ai có thể phục hồi gương mặt sớm bị axit ăn mòn nhưng bọn họ vẫn có thể phán đoán làn da người này khi còn sống ra sao.

Từ ảnh chụp, mặt Bào Hồng Quang dùng phấn, hơi ửng hồng, khác biệt lớn nhất với phác họa chân dung là hai má hắn có các vết rỗ dày đặc, không biết trường kia từng bị thủy đậu hay nổi nhiều mụn, mà những vết rỗ không đồng nhất đó bao trùm gần hết sườn má của hắn, trên mũi cũng có dấu phồng lên khiến cánh mũi nhìn vào trông có vẻ hơi sưng, thật sự không giống với gương mặt sạch sẽ bóng lóng của tranh vẽ.

Trước đó pháp y Lưu dựa vào phần ngực người chết mà phỏng đoán, nạn nhân là nam, dáng người mập mạp, điểm này hoàn toàn trùng khớp với ảnh chụp của Bào Hồng Quang. Bức ảnh kia chụp vào đầu thu, người trong hình chỉ mặc áo thun ngắn tay, mà những người bên cạnh đều mặc áo khoác hoặc áo len mỏng. Bào Hồng Quang đứng giữa bọn họ có vẻ rất gây chú ý, nguyên nhân chính là cách ăn mặc và trang điểm của hắn.

Trên ảnh chụp, Bào Hồng Quang đầu đội cái mũ lưỡi trai, bản thân mũ màu đen, nhưng vành nón lại có màu vàng đặc biệt thu hút, mắt kính bóng loáng màu đen, trên người mặc áo thun tay ngắn màu đen, trước ngực là hình bộ xương khô, trên mặt bộ xương khô còn nở hoa, một con rắn từ hốc mắt chui tới. Nửa dưới Bào Hồng Quang mặc cái quần rộng thùng thình dài tới mắt cá chân, ống quần rất lớn, bên trên còn rất nhiều túi lớn túi bé, dưới chân mang giày thể thao màu huỳnh quang, giữa mũi giày và ống quần tựa hồ không có khoảng cách, nếu không phải có đồng nghiệp và cây cối bên cạnh, chỉ nhìn cách ăn mặc và trang điểm này, thoạt nhìn hắn rất lùn, lại rất béo, không được nhanh nhẹn, hơn nữa trên gương mặt thoa phấn ẩn ẩn lộ ra mụn đỏ. Trước nay Phương Viên đều không trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cách ăn mặc này của Bào Hồng Quang thật khiến cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn không dám bình phẩm bậy bạ nhân cách của người đàn ông này.

Nghiêm khắc mà nói, cách trang điểm của Bào Hồng Quang không thể xem là quá quái dị, nếu bỏ qua dáng người và tướng mạo của hắn, với cách ăn mặc kia mọi người sẽ cảm thấy tương tự với các ca sĩ hip hop da đen, chỉ là vì không thích hợp, đặt trên người Bào Hồng Quang ngược lại biến thành lôi thôi lếch thếch, chẳng ra làm sao.

Cho dù ảnh chụp có bảy tám phần tương tự với phác họa chân dung, bọn người Đới Húc vẫn không dám dựa vào điểm này để xác nhận người chết là Bào Hồng Quang. Anh cất bức chân dung, nói lời cảm ơn với những đồng nghiệp của Bào Hồng Quang đã hỗ trợ giúp đỡ, sau đó cùng chủ nhiệm kia rời đi. Mới tới cửa, văn phòng phía sau đã truyền tới tiếng nghị luận sôi nổi.

"Thật ngại quá, chúng ta có lẽ chỉ có thể giúp được như vậy." Chủ nhiệm kia vừa nói vười thời gian, "Sắp tới chúng tôi còn phải nhờ anh chị, nếu thật là Bào Hồng Quang, hi vọng anh chị có thể cho chúng tôi một tin tức chuẩn xác, dù sao một người sống sờ sờ như vậy, lại là giáo viên chính thức của trường chúng tôi, tuy có câu 'sống phải thấy người chết phải thấy xác' nhưng vào thời điểm này có vẻ không thích hợp, chúng tôi hi vọng đây chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi, dù sao người trên thế giới này có diện mạo tương tự rất nhiều, nhưng nếu thật là Bào Hồng Quang xảy ra chuyện, trường học chúng tôi cũng hi vọng có câu trả lời chính xác."

"Việc này không thành vấn đề, tôi còn vài nghi vấn muốn được làm rõ." Đầu tiên Đới Húc gật đầu, tỏ vẻ đã có kết luận xác thật, sau đó lại hỏi, "Vừa rồi tôi thấy trường học chúng ta có một văn phòng dành cho giáo viên lâu năm, văn phòng không phải chia theo ngành học sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi dựa vào số năm làm việc mà chia văn phòng, các giáo viên lớn tuổi dùng chung một văn phòng, như vậy mỗi khi có thông báo hay việc gì cần phối hợp cũng tương đối dễ dàng, nếu có giáo viên mới mới tới, vậy trực tiếp tới văn phòng dành cho người mới là được." Chủ nhiệm lớn tuổi kia trả lời.

"Nói cách khác, ngày thường mọi người sẽ tiếp xúc với những đồng nghiệp bằng tuổi mà không phải người cùng ngành học với mình?" Đới Húc lại hỏi.

Chủ nhiệm kia gật đầu: "Đúng vậy, chính là như thế. Mà anh hỏi việc này để làm gì?"

"À, không có gì, trường học khi trước của tôi dựa theo ngành học mà chia văn phòng, cho nên thấy trường học mọi người không giống mới tò mò hỏi một chút." Đới Húc pha trò trả lời, "Giáo viên tiếng Anh Bào Hồng Quang trước khi mất tích có biểu hiện bất thường gì không? Tôi biết cho dù là đồng nghiệp hay lãnh đạo, mọi người khẳng định đều không hi vọng anh ta có vấn đề gì, chỉ là chuyện này cần có nhiều bên phối hợp, nếu hôm nay chúng tôi đã tới, vậy thì tìm hiểu đơn giản một chút, đề phòng sự cố."

Chủ nhiệm lớn tuổi kia cảm thấy lời anh nói cũng có đạo lý, vì thế nỗ lực hồi tưởng một hồi, nói, "Ngày thường tôi không tiếp xúc nhiều với Bào Hồng Quang, mặc dù tôi là chủ nhiệm nhưng lại vừa vào khóa học, tiết dạy rất nhiều, vô cùng bận rộn, chỉ là nếu nhắc tới chuyện cả năm, mỗi tuần chúng tôi đều mở cuộc họp, tất cả đều do tôi phụ trách, cũng không phải cuộc họp chính thức cần thông qua lãnh đạo gì. Vả lại, tuổi tác của tôi và bọn người trẻ tuổi Bào Hồng Quan có chút chênh lệch, bình thường bọn họ hi hi ha ha tám chuyện tôi đều nghe không hiểu, cho nên xác thật không tiếp xúc nhiều, cảm thấy rất bình thường, vốn như thế nào thì vẫn thế đó. Nếu không như vậy đi, anh chị tìm những thầy cô trẻ tuổi hỏi, khẳng định hữu dụng hơn tôi, còn cả học sinh của trường. Tôi có thể sắp xếp cho anh chị, anh chị cảm thấy thế nào?"

Mặc kệ chủ nhiệm này có lòng muốn lảng tránh, không muốn tham dự hay không, nhưng lời này thật sự biểu lộ thành ý. Ở thời điểm chưa xác định rõ tình hình như lúc này, Đới Húc cũng không thể yêu cầu quá nhiều, vì thế gật đầu nói cảm ơn, sau đó cùng bọn người Phương Viên rời khỏi trường học.

Ra khỏi cửa, Đới Húc quan sát một vòng, hiện tại tuy là mùa đông nhưng trên sân thể dục vẫn có đám nam sinh chơi bóng rổ, tiếng hoan hô hết đợt này tới đợt khác truyền tới, không khí vô cùng náo nhiệt. Đới Húc không vội rời đi, mà đứng đó nhìn, lại quan sát bốn phía xung quanh, dường như lẩm bẩm: "Đám nhóc thời đại này thật hạnh phúc, đi học có môi trường tốt như vậy, ngay cả sân bóng rổ cũng có, sao khi xưa đi học trường mình lại không có nhỉ?"

"Thầy, so sánh với bọn nhóc kia, thầy đã là người già rồi, bọn em cũng có thể xem như là người lớn tuổi!" Lâm Phi Ca ở cạnh nghe vậy liền lập tức cười nói, "Hơn nữa nghe thầy nói như vậy, thầy hình như không phải người của thành phố A đúng không? Ai mà không biết giáo dục nơi này vừa có tiếng vừa có tiền, muốn vào trường trung học, một là thầy phải học thật giỏi, hai là cha mẹ có chức có quyền, bằng không thầy cho rằng một ngôi trường thế này lấy tiền đâu ra mà xây dựng thành như vậy? Không phải em nói hưu nói vượn, tìm đại một người thành phố A để hỏi ai cũng sẽ nói như vậy, không tin thầy hỏi Phương Viên xem."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK