Nói xong, hồng mắt Hồng Thanh hơi ửng đỏ, không đợi Phương Viên giúp, bà ta tự lấy khăn giấy trong túi ra, cẩn thận lau hai mắt mình, không cho nước mắt rơi xuống. Phương Viên nhân cơ hội này quan sát, thì ra Hồng Thanh có trang điểm, chẳng qua lớp phấn rất nhẹ, hơn nữa cách trang điểm khá tự nhiên, thoạt nhìn cứ như không trang điểm, nhưng nếu chú ý sẽ phát hiện lớp trang điểm trên mặt đầy đủ các bước.
Lúc tới bà ấy ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ, điều này cũng đúng không có gì đáng trách, dù sao bà ấy đang làm việc bỗng nhận được điện thoại, biết con trai mình gặp chuyện dữ, xin nghỉ xong lập tức chạy tới đây, nếu vì tỏ vẻ buồn bã mà tẩy trang, như vậy có vẻ quá giả tạo. Nhưng sau khi biết Kha Tiểu Văn gặp nạn, lúc nói chuyện chạm tới chỗ buồn, bà ấy vẫn còn nhớ lau khô nước mắt sắp chảy, miễn cho làm hư lớp phấn trên mặt, phản ứng này không khỏi khiến người ta phải chửi thầm.
Chờ Hồng Thanh lau khô khóe mắt, Đới Húc mới nói: "Bà Hồng, tôi có một vấn đề muốn hỏi bà, nhưng có thể hơi mạo muội, mong bà đừng để ý, trả lời đúng sự thật."
"Được, không thành vấn đề, cậu nói đi." Hồng Thanh gật đầu.
"Bà có nghĩ tới việc quay lại với Kha Hữu Lợi không? Ý tôi là dù cả hai đều biểu đạt hay chỉ nghĩ trong lòng nhưng không nói ra, hoặc một mình bà có mong muốn đó đều tính." Đới Húc hỏi.
Có lẽ Hồng Thanh không ngờ anh sẽ hỏi thẳng như vậy, không khỏi sửng sốt, do dự hồi lâu mới trả lời: "Việc này... Tôi không biết nên trả lời thế nào. Việc này đúng là có hơi nhạy cảm, nếu tôi và Kha Hữu Lợi đều còn độc thân, tôi không sợ trả lời. Nhưng tình hình hiện giờ là tôi độc thân, còn Kha Hữu Lợi đã tái hôn, vấn đề này bảo tôi trả lời thế nào đây..."
"Cứ trả lời theo đúng sự thật là được. Dù là suy nghĩ đơn phương hay của cả hai đều tính, bà chỉ cần cho chúng tôi biết đáp án, chúng tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài, cho nên bà không cần băn khoăn." Đới Húc kiên nhẫn thuyết phục Hồng Thanh.
Hồng Thanh trái lo phải nghĩ rất lâu, cuối cùng mới gật đầu, nói: "Đúng vậy, cá nhân tôi quả thật từng có suy nghĩ như vậy. Có điều trước đây tôi và Kha Hữu Lợi ly hôn là vì tính cách không hợp, do vậy lúc ban đầu tôi không hối hận gì cả, chờ đến khi thật sự bình tĩnh lại, việc làm ăn gặp khó khăn, tôi mới cảm thấy trước đây mình quá ngang bướng, còn Kha Hữu Lợi tuy cũng hơi nóng tính nhưng vẫn còn tỉnh táo lý trí, rất nhiều điều anh ấy nói bây giờ quay đầu xem đều đúng, cho nên tôi có hơi hối hận, nhưng khi tôi hối hận thì Kha Hữu Lợi đã tái hôn với người vợ hiện giờ, tôi cũng không tiện nhắc lại chuyện này. Khoảng một năm gần đây vì chuyện con cái, tôi và Kha Hữu Lợi tiếp xúc khá nhiều, đôi khi ngoại trừ chuyện của Tiểu Văn, hai chúng ta cũng sẽ tán gẫu một chút, sau khi nghe anh ấy tâm sự, tôi đúng là lần nữa có suy nghĩ quay lại."
Nói tới đây, Hồng Thanh dừng lại, cố ý chừa một câu chuyện cho người ta hỏi tiếp. Phương Viên nghe xong, hiểu ý mà hỏi: "Kha Hữu Lợi và bà đã nói gì?"
Hồng Thanh do dự: "Tôi nói ra có tính là nói xấu vợ hiện tại của Kha Hữu Lợi không? Tôi là vợ trước, có vài chuyện không nên do tôi nói..."
"Không sao, bà cứ nói, chúng tôi sẽ không kể lại với người khác." Đới Húc trả lời.
Hồng Thanh gật đầu: "Thật ra không thể nói tôi biết cái gì, chẳng qua lúc nói chuyện với Kha Hữu Lợi, tôi mới biết anh ấy cũng không hạnh phúc. Ban đầu anh ấy ly hôn với tôi là vì chúng tôi cãi nhau, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, một mình dẫn theo con còn phải xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, anh ấy cảm thấy cuộc sống nên cần thêm một người để chăm sóc hỗ trợ nhau, nên nhờ người giới thiệu mà quen được vợ hiện tại. Kha Hữu Lợi nói khi ấy bản thân cho rằng chị ta là y tá thì sẽ sống tình cảm, tính cách cũng tốt, hơn nữa con trai lại bằng tuổi Tiểu Văn, hai đứa nhỏ có thể làm bạn, chị ta chỉ cần chăm sóc Tiểu Văn như chăm sóc con trai mình, không có gánh nặng gì, vì thế nên kết hôn." Nói tới đây, Hồng Thanh thở dài, "Nhưng sau khi kết hôn, Kha Hữu Lợi lại cảm thấy vợ chồng tái hôn không bằng người kết tóc lúc đầu, anh ấy nói càng sống với nhau anh ấy càng cảm thấy hai người họ không hợp. Thật ra lúc nghe tới đây, tôi cũng áy náy, nếu trước đây không phải do tôi quá tùy hứng, chúng tôi đã không ly hôn, mà nếu không ly hôn, cuộc sống của chúng tôi đến giờ sẽ rất hạnh phúc, anh ấy cũng sẽ không gặp phiền não như vậy."'
Nghe Hồng Thanh kể, Phương Viên không nhịn được mà hỏi: "Kha Hữu Lợi có từng ngỏ ý tái hôn với bà không?"
Bị cô hỏi, sắc mặt Hồng Thanh lập tức thay đổi, dường như có chút xấu hổ, lại như mất mát, nhưng bề ngoài vẫn giữ nét bình tĩnh, lắc đầu: "Anh ấy không nói thẳng, dù sao hiện giờ anh ấy và người kia vẫn là vợ chồng hợp pháp, dù có ý định cũng không đến mức hỏi thẳng tôi có muốn quay lại không. Có điều Kha Hữu Lợi có nói dù sau này anh ấy có cố gắng tiếp tục với người kia không, ít nhất trong năm nay anh ấy sẽ không làm gì, bởi vì Tiểu Văn đã lên mười hai, Kha Hữu Lợi không muốn vì người lớn mà ảnh hưởng đến chuyện học tập của con cái. Cho dù ly hôn hay tái hôn Tiểu Văn có chấp nhận không, chỉ riêng việc gia đình đột nhiên có biến cố, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới con trai. Tôi hiểu ý của anh ấy, cũng tôn trọng lựa chọn của anh ấy, Kha Hữu Lợi là người ba tốt."
Phương Vi có cảm giác tuy trong lời nói Hồng Thanh đang khích lệ Kha Hữu Lợi nhưng nghe qua lại có vẻ châm chọc. Một người ba tốt thế mà khiến con trai mình có nhà mà không muốn về, thà rằng dọn vào ký túc xá ngay cấp hai, không phải kỳ nghỉ thì không trở về. Một người ba tốt thế mà chỉ cảm thấy con trẻ cãi nhau khi con ruột của mình bị bắt nạt nhiều lần, thậm chí giáo viên chủ nhiệm từng mời mình lên trường để nhắc nhở. Nếu chỉ xét trên phương diện lo cho con cái ăn no mặc ấm, Kha Hữu Lợi quả thật là người ba tốt, nhưng nếu xét về góc độ khác thì ông ta thậm chí còn không xứng làm ba.
Có điều nếu so sánh giữa ba mẹ ruột của Kha Tiểu Văn, đặt Kha Hữu Lợi và Hồng Thanh lên bàn cân, Kha Hữu Lợi hiển nhiên được coi là người ba tốt, dù sao ông ta chỉ sơ ý một chút, nhưng trong lòng vẫn hi vọng Kha Tiểu Văn có tương lai rộng mở, hơn nữa còn cố gắng kiếm tiền cho Kha Tiểu Văn đi du học. Còn Hồng Thanh, ngay từ đầu bà ta đã từ bỏ quyền giám hộ, cũng bỏ mặc con mình nhiều năm, bây giờ việc bà ta quay đầu không khỏi khiến người ngoài nghi ngờ bà ta rốt cuộc là Kha Hữu Lợi làm ăn ngày càng khá lên hay vì con trai Kha Tiểu Văn của mình.
Cho dù Kha Hữu Lợi không phải người ba thật sự tốt, nhưng dù gì cũng đạt tiêu chuẩn, mà Hồng Thanh thì còn cách tiêu chuẩn của một bà mẹ rất xa. So sánh hai người họ, Kha Hữu Lợi có vẻ không tệ.
"Xem ra Kha Hữu Lợi cũng chỉ bằng mặt không bằng lòng với người vợ hiện tại Ngô Thư Cầm của mình." Đới Húc sờ cằm, "Bà từng tiếp xúc với Ngô Thư Cầm chưa? Có ấn tượng gì với bà ta?"
Vấn đề anh hỏi Phương Viên cũng có hứng thú. Lần trước tiếp xúc, Ngô Thư Cầm để lộ thái độ đối đầu với Hồng Thanh, vậy Hồng Thanh thì sao? Hai người họ không thích nhau chỉ vì thân phận hay vì từng có tiếp xúc ngoài đời?
"Tôi chưa từng tiếp xúc với vợ hiện giờ của Kha Hữu Lợi. Có điều tôi có thể nói cô cậu biết suy nghĩ của tôi với chị ta, nói thật là ấn tượng không tốt lắm, có lẽ vì nghe Kha Hữu Lợi kể chị ta ích kỷ, ngoài ra cũng vì nghe Tiểu Văn nói mẹ kế của nó đối xử không tốt với nó. Làm mẹ ruột, tôi đương nhiên không vui."
"Kha Tiểu Văn từng kể bà nghe chuyện Ngô Thư Cầm đối xử tệ bạc với thằng bé?" Phương Viên kinh ngạc. Vừa rồi Hồng Thanh có nói Kha Tiểu Văn vẫn còn mâu thuẫn và từ chối bà ta, do vậy cô cho rằng Kha Tiểu Văn sẽ không mở lòng với mẹ ruột của mình, không ngờ Hồng Thanh lại nói thế.
"Cứ xem như vậy đi." Hồng Thanh thở dài, "Tiểu Văn kể với tôi mẹ kế của nó không đánh không mắng nó, nhưng cũng không quan tâm nó. Lúc Tiểu Văn mới lên cấp hai, việc làm ăn của Kha Hữu Lợi khi ấy có thay đổi, do vậy rất nhiều việc vặt phải tự mình chạy tới chạy lui. Lần đó Tiểu Văn bị sốt, nó vốn ở ký túc xá, nhà trường sợ nó bệnh nặng gia đình sẽ ý kiến, cũng sợ lây bệnh cho bạn khác nên bảo nó về nhà nghỉ ngơi. Kết quả sau khi về nhà Tiểu Văn nằm trong phòng suốt hai ngày, mẹ kế của nó cũng không để ý tới nó."
"Không phải Ngô Thư Cầm là y tá sao?" Phương Viên không nhịn được mà xen vào hỏi.
Hồng Thanh hừ một tiếng: "Y tá chứ không phải thiên sứ, tôi tin chuyện này con trai mình sẽ không nói dối, nó không phải đứa trẻ như vậy. Tiểu Văn kể nó vừa sốt cao vừa đau đầu, chỉ biết nằm trong phòng, Ngô Thư Cầm bỏ mặc nó, chỉ quan tâm con mình, một ly nước một viên thuốc cũng không đưa cho Tiểu Văn. Lúc bọn họ ăn cơm mà Tiểu Văn còn ngủ, họ cũng không để ý tới nó, đến khi tỉnh rồi, Tiểu Văn mới xuống bếp tìm cơm thừa canh cặn để lấp bụng, sau đó lại về phòng ngủ. Cũng may cơ địa nó tốt, ngủ hai ngày Tiểu Văn cũng hạ sốt, tự về trường học."
Đới Húc nhướng mày: "Tính ra Tiểu Văn còn lên án mẹ kế của mình với bà, có vẻ như nó rất tin tưởng bà đúng không?"
Hồng Thanh cười lắc đầu: "Câu này thì anh nói sai rồi. Tiểu Văn chủ động kể với tôi không phải vì nó tin tưởng tôi, nó là đang trách tôi đấy! Lần đó tôi muốn hàn gắn mối quan hệ mẹ con, cho nên mời nó bữa cơm, Kha Hữu Lợi phải giúp tôi khuyên nhủ nó mới chịu ra ngoài. Tôi nói chuyện phiếm với nó, nó bỗng nhắc với tôi việc này, tôi nghe xong cũng rất giận, mắng mẹ kế của nó sao lại độc ác như vậy, Tiểu Văn liền nói nó không có tư cách trách mẹ kế của mình, dù sao bà ta chưa từng đánh hay mắng nó, chỉ là không quan tâm mà tôi, trái lại là người làm mẹ ruột này bỏ mặc nó nhiều năm cũng không hề hỏi han quan tâm nó, mẹ ruột còn không thương, nó có tư cách gì yêu cầu mẹ kế nhiều đến thế."
Danh Sách Chương: