Lúc Tế Tế tiến vào cùng hoàng tỷ, ta một tay cầm một chùm nhomiệng nhai nhóp nhép, tiếp lấy khăn ướt xoa xoa miệng, nhanh chóng giả vờdại ra rồi đi ra ngoài.
Hoàng tỷ là một đại mỹ nhân nhưng trên mặt luôn mang theo vẻ bithương, trong đôi mắt hạnh câu hồn người kia tinh quang lưu chuyển, vì thế talại một lần nữa trầm tư, ta và nàng thật sự là chị em sinh đôi sao?
Kỳ thật ta chính là giả dạng người xưa, bởi vì ta đây xuyên a.
Ta còn nhớ rõ máy tính làm thế nào để khởi động, tắt máy, máy đánhchữ thao tác ra sao, làm thế nào nhấn ga phóng xe đi.
Trên danh nghĩa là chị em song sinh với hoàng tỷ nhưng diện mạo tabây giờ cùng trước kia lại giống nhau như đúc, ngay cả chấm nốt ruồi nhỏ nơikhóe mắt cũng còn nguyên đây.
Nhưng mà ta vẫn cảm thấy thân thể này vốn từ nhỏ đã vậy, chỉ cólinh hồn ta xuyên qua lại đây thôi.
“A Lam, A Lam, muội có nghe ta nói gì không?” Cặp lông mày xinhđẹp của hoàng tỷ nhướng lên, ngay cả cái nhăn mày cũng đẹp không còn chỗ đểnói.
Ta ngẩng đầu mê mang nhìn hoàng tỷ “A?”
Không ngoài dự đoán, hoàng tỷ liền nhận được động tác cùng biểutình đã làm lần thứ n của ta. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tay ngọc vỗ vỗmặt mình, mắt đẹp ai oán nhìn về phương xa,“Ta như thế nào lại quên, muội cănbản không hiểu nỗi bi thương của ta.”
Ta tiếp tục dùng ánh mắt mê mang nhìn nàng, ngây ngốc hỏi:“Hoàngtỷ, vừa rồi tỷ nói cái gì với muội vậy?”
Trên mặt hoàng tỷ toát ra vẻ thương cảm, thoải mái nói:“Không cógì, A Lam, ta về trước, hôm nay phải ngoan a, đi ngủ sớm một chút.”
Nói rồi, nàng liền như một con bướm xinh đẹp vỗ cánh bay đi.
Ta như cũ giữ vẻ mặt dại ra về tới phòng, sau đó cực kỳ thuần thụcbốc lên chùm nho bắt đầu cắn nuốt.
Chắc các ngươi cũng đã nhìn ra, ta là công chúa, hơn nữa là mộtcông chúa ngốc.
Sinh ở hoàng cung, tướng mạo của ta cũng bình thường như baocủ cải trắng kia, một năm bốn mùa, biểu tình của ta luôn dại ra, ánh mắt luônhàm chứa mê mang.
Bất luận ai nói với ta cái gì ta cũng dùng biểu tình ngu ngốc vạnnăm không đổi, phối hợp với tiếng “A” kia, thật sự là không phụ danh hào côngchúa khờ của ta.
Có lúc suy nghĩ, nếu đổi thành người khác, nói không chừng sẽ rốnglên một câu.
Phi, ngươi mới là đồ ngốc, cả nhà ngươi đều là đồ ngốc.
Cũng may ta đây tâm tính lãnh đạm, người khác thích ăn cái gì cứăn, thích nói cái gì cứ nói, dù sao, ai ngốc ai thông minh còn chưa biết được.
Hoàng tỷ của ta An Kha Tử được xưng là đệ nhất tiểu mỹ nhân củabổn quốc, phải biết rằng, từ xưa đến nay, tiểu mỹ nhân luôn có rất nhiều ưusầu.
Đại biểu ca của ta Vũ Văn Duệ, nhìn bề ngoài là một người tao nhãnho nhã nhã nhặn có lễ, nhưng người này, có một cái bí mật không thể cho ngườikhác biết.
Thất biểu ca của ta Vũ Văn Tu, đẹp kinh thiên động địa cộng thêmtính tình kỳ quái, thích nhất đuổi theo ta gọi ta là tiểu tử ngốc tiểu tử ngốc.Ông trời biết ta có bao nhiêu ý muốn đem cả chùm nho nhét vào lỗ mũi hắn, nhưngcuối cùng ta vô cùng lý trí khắc chế xuống.
Ta biết bí mật trong cung này, bao gồm của nàng, hắn, còn có bọnhọ.
Ta cứ như vậy thảnh thơi thích ý sống sót ở trong cung, ta tintưởng vững chắc rằng ta có thể giả ngu như vậy mãi.
Buổi sáng hôm nay Tế Tế nói với ta, bên ngoài mặt trời thập phầnxinh đẹp, thích hợp đi du lịch.
Sau khi hoàng tỷ đi không bao lâu, Vũ Văn Tu liền tới.
“Tiểu tử ngốc, muội nói xem, hôm nay thời tiết thế nào?” Đôimắt hoa đào của Vũ Văn Tu hàm chứa ý tứ không rõ.
Ta nheo mẳt gật gật đầu,“Tốt.”
Vũ Văn Tu tư thế tiêu sái mở ra cái quạt cầm trong tay “Vậy muộinói xem, thất ca mang muội xuất cung đi chơi được không?”
Ta tiếp tục nheo mắt gật gật đầu,“Tốt.”
Vũ Văn Tu cười cười,“Thất ca đem muội bán được không?”
Ta không thay đổi biểu tình làm cùng động tác,“Tốt.”
Câu "Tốt" này của ta không ngờ lại mang tai vạ đến a.
--------
Ngồi ở trong xe ngựa từ từ cắn nuốt khối bánh hoa mai ngọt màkhông ngấy, xem ra đầu bếp trong cung lại thay đổi.
“Tiểu tử ngốc, hôm nay muội có muốn đi nơi nào không?” Vũ Văn Tuhỏi.
Ta cẩn thận mút sạch sẽ điểm tâm còn dính trên đầu ngón tay,“Khôngcó.”
Ta muốn đi kỹ viện, muốn đi quan quán, ngươi đi sao?
Vũ Văn Tu cố ý nhíu nhíu mày,“Vậy phải làm sao bây giờ, sớm biếtvậy ta sẽ không mang muội ra ngoài.”
Ngươi cứ ở đó mà giả bộ đi, không phải là chính ngươi muốn đưa tađi dạo sao. Trong lòng ta nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngơ ngác:“Chúng ta trở về đi.”
Sắc mặt Vũ Văn Tu có chút biến,“Nói muội ngốc muội thật đúng làngốc.”
Đối với điều này ta có chút bất đắc dĩ, ta không biết vì sao hắncứ chấp nhất bảo ta là đồ ngốc, kỳ thật ta không có vẻ mặt khờ khạo cắn ngóntay của mình, bên môi nước miếng chảy tùm lum nha.
Ta chỉ là có chút ngốc mà thôi, thật sự, không lừa các ngươi.
Xe ngựa Vũ Văn Tu trực tiếp đem chúng ta đến một con đường thậpphần náo nhiệt, ta xuống xe cũng không biểu hiện ra chút hưng phấn nào, chínhlà trơ trơ nhìn hắn.
“A Lam, muội nhìn gì vậy?” Khóe miệng Vũ Văn Tu có chút cứng ngắchỏi.
Ta nói: “Nhìn thất ca.”
“Mặt Thất ca có gì đẹp sao ?” Nghe khẩu khí của hắn có chút đắc ýdào dạt.
Ta bình tĩnh hỏi:“Thất ca, huynh có mang tiền không?”
Vũ Văn Tu tựa hồ có chút nghiến răng nghiến lợi “Có mang, ngài,yên, tâm.”
Ta chuyển mắt, thất ca, không phải ta không tin ngươi, mà là takhông thể quên cảnh tượng lần trước ngươi không mang tiền bị người ta rượtđuổi.
Thật sự là, quá mất mặt.
Nửa giờ sau ta đứng ven đường yên phận gặm kẹo hồ lô, lâu lâu liếcmắt nhìn sang người bên cạnh một cái.
Tiếp qua 10 phút sau ta nhìn lại xâu kẹo hồ lô trong tay còn cóhơn phân nửa mà có chút nổi giận, xem ra thất ca lại lạc đường .
“Tiểu muội muội, kẹo hồ lô ăn ngon không?” Một người diện mạo vôcùng đoan chính, khí chất vô cùng đáng khinh đi tới bên người ta.
Ta nhìn chằm chằm xâu kẹo hồ lô trong tay đến xuất thần, hồi lâusau mới ngẩng đầu nói: “Tốt.”
Sắc mặt nam tử trung niên kia đã có điểm cứng ngắc, nghe ta nóilời này xong lại dùng sức kéo cơ miệng hai bên: “Vậy cháu có muốn ăn một mónngon hơn món này không?”
Ta lại cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi ngẩng đầu nói:“Muốn.”
Trên mặt nam tử trung niên kia cuối cùng cũng có điểm vui mừng:“Vậy cháu đi cùng thúc thúc, thúc thúc mang cháu đi ăn ngon nha.”
Ta thấy hắn dùng ngữ khí khẳng định mà không phải nghi vấn, lòngta suy nghĩ, chẳng lẽ nhìn ta giống như người dễ dàng bị dụ dỗ lắm sao?
Ta vươn tay ra sau ót sờ sờ, khẳng định thất ca không có ở phíasau, gật gật đầu,“Rất tốt.”
Ta thấy chính mình nên cho thất ca một bài học, thuận tiện du lịchngắm cảnh một chút.[- - ngươi xác định không phải là muốn đi ra ngoài du lịchngắm cảnh một chút, thuận tiện cho thất ca một bài học?]
Thượng Đế làm chứng, nếu ta biết hậu quả của việc lừa bán lần này,ta tuyệt đối sẽ không cùng Vũ Văn Tu xuất cung.
CHƯƠNG 2
Nam tử trung niên kia mang ta đến một chỗ khuất rồi dặn ta đứng đóđợi hắn, ta rất ngoan ngoãn nghe lời. Qua không bao lâu hắn cùng một bà cô trungniên đi ra. Ta nhìn bà cô này, mi giác hơi dương, xem ra cũng là một người khônkhéo.
Nam tử trung niên bảo ta đi theo bà cô kia, ta liền biết chínhmình đã bị bán, chính là không biết ta bán được bao nhiêu bạc?
Ta thực an phận đi theo bà cô chui vào chiếc xe ngựa phía trước,mà nam tử trung niên kia cũng đi theo bên cạnh, cố gắng khống chế chính mìnhtươi cười không cho ta phát hiện điều gì kỳ quái. Ta cũng rất phối hợp xem nhưkhông thấy điều gì kỳ quái, xem ra ta là “Tiền từ trên trời rơi xuống” của hắnrồi.
Ta lên xe ngựa, không ngoài dự đoán thấy trong xe đã có vài nữ hàitử chừng mười ba mười bốn tuổi. Xem diện mạo các nàng đều thuộc loại trắng nõnthanh tú, ta nghĩ phỏng chừng địa phương ta đến cũng không phải là địa phươngcấp thấp à nha.
Mấy nữ hài tử kia đều hơi hơi cúi đầu, ngón tay vô thức vòng quanhsợi tóc của chính mình.
Ta đột nhiên vui vẻ, ai cũng không thể nghĩ được ta lại đem chínhmình bán đi, ách, không phải, là không công đưa lên cửa. Nhưng này không thểtrách ta, trong cung mười mấy năm như một ngày cuộc sống thật sự đem ta nghẹnhỏng rồi. Ta cần kinh hỉ, tuy rằng, này khả năng sẽ trở thành kinh hách củangười khác.
Người khác kia bao gồm cả thất ca. Đương nhiên, ta cũng có thểtưởng tượng được đại biểu ca sau khi biết tin tức của ta liền nổi giận với thấtca như thế nào......
Thất ca thật sự là may mắn, phải biết rằng, đại biểu ca nhã nhặnđến biến chất này của ta không dễ dàng gì phát hỏa. Mà đương nhiên một khi đãphát hỏa tuyệt đối sẽ thiêu người khác ra tro.
A men, thất ca, chúc ngươi bình an toàn mạng trở về a.
Ta ở trong xe ngựa im lặng phát ngốc hồi lâu, sau đó có người xốctấm mành lên, ánh sáng chiếu vào khiến ta phải híp mắt lại. Bà cô bảo chúng taxuống xe ngựa xếp thành một tiểu chi đội rồi theo cửa sau tiến vào.
Ta như trước giả trang thành một nha đầu ngốc. A, ta rốt cuộc cũngcó thể thực hiện một trong mười ước mơ lớn của chính mình trước kia, đến cổ đạilàm nha hoàn. Trong lòng thầm vui mừng một phen.
Phía trước bà cô cùng một đại thẩm phỏng chừng là quản sự nhân vậtlinh tinh, dùng ánh mắt chọn cải trắng trên thị trường thuận thuận nhìn chúngta vài cái. Bà ta quét qua quét lại không biết tổng cộng bao nhiêu lần, cuốicùng bà cô hơi hơi gật gật đầu giật giật miệng.
Ta tự động đem hành động của bà ta phiên dịch thành:“Ừ, lần nàycải trắng còn được, thông qua.”
Vì thế lại giao người, bà cô lay lay quần áo cảm thấy mỹ mãn chuẩnbị đi, trước khi đi còn tỏ vẻ ân tình thâm ý nhìn chúng ta nói: “Các ngươi đếnMạnh phủ đây là phúc khí của các ngươi, về sau nhớ nghe lời Phúc thẩm, hiểuchưa?”
Một loạt cải trắng chỉnh tề gật gật đầu.
Nhất là củ cải trắng ta đây, gật đầu rất thành khẩn.
Bà cô đi rồi, Phúc thẩm đến đây. Bà ta đứng trước mặt chúng tađánh giá cẩn thận, ánh mắt xem xét từ tóc đến lòng bàn chân, cuối cùng dừng lạitrên người ta.
Ta nghĩ, thành công, An Kha Lam, ngươi bị nhắm trúng.
Phúc thẩm thật chậm thật chậm tiêu sái đến trước mặt ta, nhìn chằmchằm thẳng tắp ánh mắt của ta 2 phút,“Nha đầu, đây là số mấy?”
Ta không nói gì, bà ta vươn hai ngón tay mập mạp để trước mặt tađưa qua đưa lại, ta cảm thấy ánh mắt dại ra của ta đã thành công khuynh đảo bà.
“Hai.” Ta nhẹ giọng mở miệng, thanh âm cùng ánh mắt giốngnhau cứng nhắc dại dại.
Phúc thẩm đột nhiên thở dài, tiếc hận nói:“Đáng tiếc , thật sự làđáng tiếc .”
Ta rất muốn túm của cổ áo bà ta hỏi:“Đáng tiếc gì? Đáng tiếc gì?.”
Nhưng mà không được, bởi vì ta là một nhân vật ngốc.
Ta đang nghĩ như vậy, bên tai có người hỏi: “Phúc thẩm, có chuyệngì mà bà nói đáng tiếc vậy?”
Phúc thẩm quay sang cười nói với người vừa tới:“Thì ra là tiểu thưđến, ta nói nha đầu kia.”
Ta dùng khóe mắt liếc liếc, vị tiểu thư kia ước chừng mười bốnmười lăm tuổi, váy đỏ dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, rõ ràng làđứa nhỏ choai choai nhưng đã có hơi thở sắc bén, tay phải còn nắm roi bạc. Tacân nhắc, lúc này khả năng ta đã gặp phải tiểu thư điêu ngoa trong truyềnthuyết.
Nàng mắt to thoáng nhìn nhìn chúng ta vài cái rồi nói: “Nhữngngười này đều mới đến?” Giọng nói rõ ràng cất giấu khinh thị.
Phúc thẩm gật gật đầu,“Vâng, đều mới vừa đưa đến.”
Tiểu thư phủ phủ roi, chậm rãi thong thả đi bộ lại đây. Đến đứngtrước mặt chúng ta lung lay đã lâu, roi bạc nhẹ nhàng gõ gõ lòng bàn tay chínhmình.
“Phúc thẩm, vừa rồi bà nói nha đầu này đáng tiếc à?” Tiểuthư không khách khí cầm roi chỉ vào người ta nói.
Phúc thẩm cười cười,“Vừa rồi nói chính là nàng.”
Tiểu thư nghe vậy mắt híp lại, lấy loại ánh mắt nhìn vi sinh vậtnhìn ta hồi lâu, cuối cùng ra một cái kết luận,“Quả thật rất đáng tiếc, nhìn bềngoài thanh tú nhưng ánh mắt lại không tốt, giống như Tiểu Hắc ta nuôi trongphòng.”
Ta ức chế bấu ngón tay, tuy rằng không xác định Tiểu Hắc mà nàngnói là cái gì, nhưng đoán được tám chín phần mười.
Trước kia ta có nuôi một con chó nhỏ tên Tiểu Hắc.
Nói đến Tiểu Hắc nhà chúng ta, năm đó oai phong hùng dũng, là bávương cẩu trong xóm ta, nơi nơi tụ tập lại một đoàn chó đủ loại, lãnh đạo bọnchúng chuyên gia đi cắn phá bầy gà. Cái cảnh gà trống cùng chó đấu đá nhau thậthoành tráng a.
Cuối cùng ông ngoại ta không thể chịu được nữa, cũng không chịunữa, cầm dây thừng chuẩn bị xích nó lại, nào ngờ xuống tay quá mạnh liền làmTiểu Hắc còn sống nhăn răng lăn ra chết. Nói ọi người nghe chút, việc này,thật quá bi ai a.
------Tiểu Hắc số khổ của ta, tha thứ cho chủ nhân ta đây khôngthể gặp ngươi lần cuối.
“Tiểu thư nói đúng, nha đầu kia nhìn không có phúc khí,thiếu gia không thích người như vậy.” Lời nói này có chút hương vị tiếc hận,nhưng biểu tình Phúc thẩm một chút cũng không thay đổi.
Tiểu thư nhíu mày, khinh miệt nhìn chúng ta liếc mắt một cái,“Thếnào, ca ca gần đây thích mấy cô gái thông minh sao?”
Môi Phúc thẩm cong lên một độ cong thỏa đáng,“Tiểu thư nói đúng.”
Tiểu thư kia có khả năng cảm thấy không thú vị chút nào, ánh mắtvòng vo vài vòng liền miễn cưỡng nói:“Ngốc tử kia cho ta, gần đây bên người talại không có ai cùng tán gẫu.”
Phúc thẩm gật đầu:“Nếu tiểu thư thích thì cứ lấy đi thôi.” Xoayngười nhìn ta nói:“Ngươi tên gì?”
Ta cố ý sửng sốt ba bốn giây, sau đó cứng nhắc nói:“A Lam.”
“A Lan?” Tiểu thư bĩu môi, “Tên này cũng thật quê mùa, từhôm nay trở đi ngươi gọi là A Lam, không phải hoa lan mà là trời xanh a.”
Ta im lặng nhận, “Vâng, nô tỳ đã biết.”
Xem, ta vẫn là người tính tình rất tốt, nhẫn nhục chịu đựng, tuyệtkhông vi phạm ý tứ của chủ nhân.
“Còn thất thần ở đó làm gì, muốn chờ ca ca ta đến chế ngạo ngươikhông bình thường?.” Tiểu thư lạnh lạnh nói.
Ta xem như hiểu được , thiếu gia nhà này nhất định là người thíchcái đẹp, không thích ngốc tử như ta, cộng thêm, còn có thể là người có lời nóiác độc.
Ta cùng tiểu thư đi theo một nha hoàn vòng vòng cả buổi trong mêcung, cuối cùng đứng ở trước “Oánh viện”.
Phía trước, tiểu thư vẫn không ngừng bước chân, phía sau, ta cũngđiên cuồng điên cuồng đi theo. Quy tắc thứ nhất của nha hoàn, chủ tử đi đâuliền đi theo đó, trừ địa phương nguy hiểm ra.
Tiểu thư không thục nữ chút nào đẩy cửa một gian phòng ra, sau đóbước nhanh đến bên giường kêu lên:“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ở đâu, ta tìm bạn về chongươi này.”
Lòng ta trầm ngâm, có thể để sủng vật trên giường, xem ra Tiểu Hắcnày vô cùng có khả năng là con mèo, hơn nữa là một con mèo đen.
Thượng Đế à, ông đừng giỡn với ta chứ!!! Tiểu thư nói xong khôngbao lâu ta liền nhìn thấy cái đống đệm chăn kia có gì đó mấp máy, sau đó diệnmạo vô cùng cá tính chui ra.
Tiểu thư cười thật vui mừng ôm lấy Tiểu Hắc,“Tiểu Hắc, bảo bối củata.”
Ta nhìn hai mắt đen thui vô thần của Tiểu Hắc, đáy lòng cảm thánkhông thôi.
Ngàn tưởng vạn tưởng ta cũng không ngờ được rằng Tiểu Hắc là mộtcon heo, chính xác là một con heo con xấu không thể xấu hơn nữa.
Một tiểu thư sao có thể nuôi heo aaaaaaa
Trong đầu ta ầm ĩ kêu gào một trận, đầu kia tiểu thư giương đôimắt to lên,“Còn đứng ở đó làm gì, mau lại đây cho ta.”
Vì thế ta nhu thuận tiêu sái đến bên người nàng,“Tiểu thư.”
Tiểu thư sờ sờ cái đầu trơn bóng của Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, ngươixem, đây là bạn ta tìm về cho ngươi, tuy rằng không thể nói là xứng với ngươi,nhưng ít ra nàng ta cũng có chỗ giống ngươi.” Sau đó ngẩng đầu cười nói: “Haimắt dại ra vô thần, ngốc tử.”
Tiểu Hắc giống như có điểm hưng phấn, dùng sức phì phì phun khí rahai lỗ mũi ----- thị uy?
Lòng ta có chút thương cảm, đầu năm nay nha hoàn không đáng giátiền, có thể so sánh với heo, mà còn không bằng một con heo a!
“Ngốc tử, còn thất thần ở đó làm gì, đem cho ta chén nướcđến đây.” Tiểu thư sai sử.Ta đoan trang tiêu sái đến bên cạnh bàn, gắt gao nhìnchằm chằm trà rót tràn ly, sau đó thật cẩn thận đem trà đưa cho tiểu thư.
Sắc mặt tiểu thư cứng lại,“Ngốc tử, ngay cả rót trà ngươi cũngkhông biết rót sao?”
Ta ngơ ngác ngẩng đầu,“A?”
Nước trà tràn đầy, đủ giải khát .
Tiểu thư nhìn bộ dáng của ta dừng một chút, sau đó không kiên nhẫnđem chén trà trả lại cho ta, “Tốt lắm tốt lắm, để lại đầu kia đi, ngươi đến bànlấy mấy khối điểm tâm đến đút cho Tiểu Hắc.”
Ta cẩn thận cầm chén trà trở về, tinh tế đem một khối điểm tâmmang đi chuẩn bị hầu hạ Tiểu Hắc trư đại gia.
“Hắc bảo bối, há mồm, nhanh, cắn một miếng.” Tiểu thư sủng nịchnói.
Ta đưa điểm tâm đến bên miệng trư đại gia, ai dè trư đại gia khôngphối hợp, liên tiếp dùng đầu né tránh.
Ta nói chính mình phải bình tĩnh, đầu năm nay ngay cả heo cũng cóthời kỳ trưởng thành, còn nổi loạn phản nghịch.
Tiểu thư ngẩng đầu liếc ta một cái, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Ta như trước cố gắng đút thức ăn, trư đại gia, ngươi tốt nhất đừngcó cứng đầu, bằng không ta banh hai phiến môi của ngươi ra đem nửa quả táo trựctiếp nhét vào đó.
“Hừ hừ.” Trư đại gia rầm rì rên, ra vẻ có chút không thoải mái.
Tiểu thư lập tức đẩy tay của ta ra,“Ngừng ngừng ngừng, đừng đútnữa.”
Trư đại gia thấy thế lại rầm rì hai tiếng, ta nghe đến đây, lầnnày xem ra là vui mừng.
Chúng ta ba bên giằng co qua lại, ngoài cửa có thanh âm trầm thấptừ tính vang lên.
“Oánh Lộ, Tiểu Hắc hôm nay có ngoan không?”