Vẻ mặt Vũ Văn Duệ lạnhnhạt, dường như không ý thức được lời mình vừa nói ra gây mơ màng cho ngườikhác như thế nào. Ta nghĩ, ta không thể giống hắn không biết thức thời như vậy,vì thế nói: “Biểu ca, nóng quá, để nguội nguội chút đã.”
Vũ Văn Duệ lại khôngkiên trì ép buộc, cầm chén thuốc đặt lên bàn, sau đó nhìn Vũ Văn Nghị nói: “Chađã đi thăm hoàng thượng chưa?”
Vũ Văn Nghị nhăn màyrậm: “Ta đến cửa cung thì gặp Lí Kiều lão già kia, hắn nói hoàng thượng đangđược thái y điều trị, người ngoài không được quấy nhiễu. Duệ tiểu tử, lần nàyhoàng thượng bị thương rất nặng à?”
Vũ Văn Duệ thay Vũ VănNghị rót chén trà, sau đó lại rót ình một ly đầy, “Vị trí mà đoản tên bắntrúng không phải là chỗ hiểm, nhưng nguy hiểm ở chỗ trên mũi tên có độc. Tiếtthần y nói, độc này là một loại độc thập phần thần bí do miêu tộc lưu truyền,nếu có đúng thuốc giải kịp thời cho hoàng thượng uống thì sẽ không có gì ngại.Nhưng bây giờ thuốc giải còn chưa có, chỉ có thể dùng dược vật đẩy lùi độc tínhtrên người hoàng thượng. Lúc này chỉ có thể đợi xem, hoàng thượng có thể cầm cựcho đến lúc đó hay không.”
Lúc Vũ Văn Duệ nói nhữnglời này, vẻ mặt cực dửng dưng, không giống như mấy đại thần luôn rất lo lắnghoặc là khuôn mặt u sầu như ta từng chứng kiến. Chuyện phụ hoàng bị thươngdường như đối với hắn không hề có ảnh hưởng gì, hay là, người này đã có thóiquen đem tất cả tâm tư giấu kín sau khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng sợ hãikia, làm người ta không thể nào biết được.
Vũ Văn Nghị nghe vậybuông tiếng thở dài, “Bây giờ hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, chúng thần trongtriều sợ sẽ hỗn loạn, Duệ nhi, con phải chú ý nhiều hơn.”
Vũ Văn Duệ nhấp miếngnước trà, con ngươi dài nhỏ khẽ híp lại, chậm rãi nói: “Con sẽ cố gắng lo lắngổn thỏa.”
Biểu tình của Vũ VănNghị có chút vui mừng, sau đó, mắt nhìn Linh Diệu Nhi lại nói: “Diệu Nhi, cháunói xem, Duệ tiểu tử có phải càng ngày càng giống dì của cháu không?”
Linh Diệu Nhi mỉm cười,“Tướng mạo công tử trong trẻo tuấn tú, đương nhiên là giống dì rất nhiều. Nhưngtoàn thân cơ trí mưu kế như vậy, khẳng định là giống Nghị thúc thúc.”
Vũ Văn Nghị cười ha hả,đáy mắt ý cười tràn ngập, “Nha đầu thông minh lắm, lời này thực xuôi tai.” Vẻmặt hắn đột nhiên lại thất vọng, “Chẳng qua là dì cháu đi sớm, không nhìn thấybộ dáng của Duệ nhi bây giờ......”
Trong con ngươi màu rámnắng của Vũ Văn Duệ hiện lên tia âm u, sau đó môi mỏng gợi lên nhìn hai ngườinói: “Cha, Diệu Nhi, hai người cả ngày đi đường mệt mỏi còn chưa kịp nghỉ ngơi.Ta gọi người chuẩn bị phòng cho hai người, đêm mai sẽ thay hai người tổ chức lễtẩy trần thật tốt.”
Vũ Văn Nghị nói: “Ừ, điđường dài, Diệu Nhi cũng đã mệt mỏi.” Hắn nhìn ta nói: “Lam nha đầu, cháu dưỡngthương cho thật tốt, sáng mai ta sẽ lại đến thăm cháu.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu,“Đại cữu cữu đi thong thả, Diệu tỷ tỷ đi thong thả, đại biểu ca đi thong thả.”
Vũ Văn Duệ nheo nheo mắthồ ly, sau đó cười nói: “Cha, Diệu Nhi, ta đưa hai người ra ngoài.”
Ta dưới đáy lòng làm cái“Oanh” thủ thế, đưa cái gì mà đưa, ngươi cũng cùng bọn họ đi đi cho rồi.
Sau khi Vũ Văn Duệ cùngVũ Văn Nghị còn có Linh Diệu Nhi ra cửa, trong phòng liền im lặng. Ta vểnh tainghe ngóng tiếng động, xác định không có âm thanh gì ta mới thử dùng cái taykhông bị thương chống người đứng dậy, chậm rãi từ trên giường đi xuống. Sau khixuống đất ta liền cảm thấy mình giống như đang dẫm lên một tầng bông, nó mềm tacũng mềm.
Ta hít sâu vài hơi, lúcchân khôi phục chút sức lực liền chầm chập hướng tới cái bàn. Khoảng cách vàibước chân ngắn ngủn này, khoa trương mà nói thì so với leo cầu thang 80 tầngcòn mệt hơn. Đến nỗi, khi ta vừa đến mép bàn liền mạnh mẽ ngồi xuống ghế, cánhtay bị đụng có chút đau.
Ta nằm lên bàn ổn địnhnghỉ ngơi một lát, ngoan ngoãn, làm bệnh nhân thật đúng là không tốt chút nào.
Chờ cho hơi thở đều đặnlại, ta liền vươn ma trảo tới chén thuốc. Chẳng qua là khi ta gần đụng tới chénrồi thì cửa bị người mở ra, sau đó giọng nói lạnh lạnh của Vũ Văn Duệ vang lên.
“Muội đang làm gì?”
Ta lập tức rất khôngtiền đồ thu tay lại, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Thử xem thuốc đã nguội chưa.”
Lời vừa ra khỏi miệng taliền tức giận mắng chính mình không được tích sự gì, thật là, đáng lẽ ra ta nênưỡn thẳng thân hình nhỏ bé mà lớn tiếng nói: Ta uống thuốc!
Nhưng làm vậy hậu quả sẽthế nào?
Ta lại không muốn nghĩ đến,quên đi, ta là bệnh nhân, ta không có sức lực để mà tranh cãi.
Vũ Văn Duệ đi đến bêncạnh ta ngồi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như trước là biểu tình thản nhiên,“Vậy thuốc đã nguội chưa?”
Ta hạ ngón tay, “Ừ,không sai biệt lắm, có thể uống rồi.”
Vũ Văn Duệ một tay chốngvào bên sườn mặt, mắt hồ ly dài nhỏ không rõ vui hay giận nhìn ta, “Sao cònchưa uống?”
Ta có chút mừng rỡ, thìra thằng nhãi này vừa rồi nói lời kia chỉ là muốn hù cha hắn cùng Linh DiệuNhi. Ta kéo chén thuốc qua cúi đầu uống một ngụm, sau đó mặt không chút thayđổi một hơi uống xong toàn bộ, cho đến khi trong chén chỉ còn lại một chút cặnthuốc.
Ta cảm nhận vị đắng trànngập khoang miệng, “Đắng quá.“
Khi ngẩng đầu liền nhìnthấy Vũ Văn Duệ đối diện nhìn ta không chớp mắt, ta hạ giọng hỏi: “Biểu ca,huynh cũng muốn uống?” Ngươi cũng bị thương? Ngươi cũng có cả đống bệnh!?.
Vũ Văn Duệ lười biếngchớp mắt, con ngươi rũ xuống tỏa ra nhè nhẹ dụ hoặc. Ngón tay thon dài của hắnđưa đến bên môi ta nhẹ nhàng lau, sau đó đưa đến bên môi của chính mình liếmláp, trầm thấp nói: “Ừ, quả thật rất đắng.”
Ta xoay người rót nướctrà tráng miệng, đáy lòng âm thầm nghĩ, thằng nhãi này chắc chắn là tư xuân.
Buổi tối ngày hôm sau,lúc Vũ Văn Duệ thay Vũ Văn Nghị mở tiệc tẩy trần trong phủ, ta bởi vì bị thươngnên không thể tới dự, Tế Tế thay ta đi tặng lễ. Vì thế, lúc màn đêm buôngxuống, ta liền đuổi hết cung nữ ra ngoài, sau đó mặc quần áo vào, vụng trộmchuồn ra ngoài.
Nơi ta muốn đi cũngkhông khó đoán, đương nhiên là cung điện mà ngày hôm đó phụ hoàng nói với ta,Triều Phượng điện.
Triều Phượng điện, têncũng như nghĩa, chính là nơi ở của hoàng hậu. Hoàng hậu của phụ hoàng từ trướctới nay chỉ có một vị, chính là mẫu thân đã mất của ta, Vũ Văn Nhu.
Mẫu hậu của ta trong lúcsinh ta cùng hoàng tỷ bị khó sinh nên mới chết. Khi đó vì mới sinh nên ta khôngthể mở mắt được, đương nhiên, liền bỏ lỡ cơ hội duy nhất nhìn thấy bà ấy. Tachỉ nghe các cậu cùng các cung nữ ngẫu nhiên nói đến chuyện này mới biết được,mẫu hậu của ta người cũng như tên, là một người thập phần ôn nhu.
Mẫu hậu vào năm mười sáutuổi thì được gả cho phụ hoàng, lúc ấy phụ hoàng vẫn là thái tử. Sau đó, bàcùng ông ấy trải qua thời khắc gian khổ khó khăn nhất. Lúc phụ hoàng ta đăngcơ, không chút chần chừ liền phong mẫu hậu thành nữ nhân tôn qúy nhất Vân Dinày, ôn nhu mà rộng lượng bồi bạn bên người phụ hoàng.
Mẫu hậu của ta hẳn làyêu phụ hoàng, bằng không sao lại có thể vì ông ấy mà kiên trì sinh hạ hai hàitử, cuối cùng đánh mất tính mạng. Nhưng phụ hoàng thì sao, ông ấy yêu mẫu hậusao?
Nếu yêu, vì sao ta vàhoàng tỷ chưa bao giờ nghe ông ấy nhắc đến chuyện của mẫu hậu?.
Nếu không yêu, vì saoông ấy lại không lập hoàng hậu khác.
Còn có, Nam nhi trongmiệng ông ấy là ai.
Ta thật sự rất đồng tìnhvới vị mẫu thân đã chết, đơn giản là vì, người bà gả là đế vương, cho nên yêuhay không yêu, đều là xa xỉ.
Triều Phượng điện từ saukhi mẫu hậu qua đời liền không có một bóng người, chẳng qua là có các cung nữđúng giờ quét tước rửa sạch nên không thấy tro bụi. Ta nâng váy lưu loát khoanthai đi đến gian phòng trong lời nói của phụ hoàng, đẩy cửa ra liền đi thẳngđến chỗ cái ghế dựa thứ ba.
Cái ghế này cùng nhữngcái khác ghế khác đều giống hệt nhau, không có chỗ nào đặc biệt. Ai cũng sẽkhông đoán được, hoàng đế thế mà lại cất dấu thứ gì đó dưới bắp chân nó.
Ta nhìn cái ghế dựa thứba mà bắt đầu cảm thấy khó khăn. Ghế thì ta là tìm được rồi, nhưng ngươi nóixem, ta phải làm thế nào mới có thể chặt đứt chân nó? Ta vỗ vỗ cái trán, thậtsự là ngốc a, ta nên chuẩn bị một cái dao phay mang tới đây, trực tiếp chém gãythì khỏe biết bao.
Ta ở tại chỗ đá chân rồiđi qua đi lại, bây giờ không có dao, phải làm sao đây?
Ta lật ghế lên dùng sứcđá gãy chân nó, tốt lắm, vô cùng rắn chắc. Ta lại ở trong phòng dạo qua mộtvòng, không tìm ra búa, chùy tử, mấy thứ linh tinh gì gì đó, có chút uể oải.
Nến chậm rãi cháy, ánhnến chiếu sáng cái bàn, ta đột nhiên liền thấy dưới bàn có khắc hoa văn bị chạmrỗng, khóe môi chậm rãi gợi lên.
Có.
Ta kéo ghế dựa vào mépbàn, cẩn thận so sánh chân ghế cùng khe hở của hoa văn. Lúc tìm được khe hởthích hợp rồi, liền vật vã đem chân bàn nhét vào khe hẹp. Xong rồi ta lại lôimột cái ghế khác đến để leo lên cái ghế đang treo giữa không trung kia, sau đó,không có việc gì khác ngoài việc đem toàn bộ sức nặng thân thể đè xuống.
Vẻ mặt ta nghiêm túcnghĩ, ta quả nhiên là người thông minh.
Thời gian lẳng lặng trôiqua, ta cũng lẳng lặng chờ lúc chân ghế chống đỡ không được sức nặng của ta màgãy. Nhưng chẳng lẽ ta rất nhẹ sao? Sao cái ghế này bị ta ngồi lên nửa khắc rồimà vẫn không có gì động tĩnh gì?
Ta u buồn chống cằm, thửdùng chân chống đất sau đó mạnh mẽ nhảy lên rồi ngồi xuống, nhưng ghế dựa vẫnnhư trước không hề động tĩnh.
Ai~.
Ta thở dài, cố gắngkhông ngừng tiếp tục lặp lại hành động này. Không biết hơn mấy mươi lần nhúnnhảy, chân ghế rốt cuộc cũng lên tiếng trả lời rồi gãy. Ta phản ứng nhanh chóngbắt được một bên ghế nhảy xuống, nhìn chân ghế đã gãy mà vui mừng như điên. Quảnhiên, con người rất thông minh.
Từ vết nứt ở chân ghế tacó thể nhìn thấy bên trong nó trống rỗng, bằng không, nó sẽ không khinh địchnhư vậy bị ta ngồi gãy. Ta từ khe rỗng trong chân ghế lấy ra một cái ống nhỏ,sau đó từ trong ống nhỏ lấy ra hai vật.
Một cái được làm bằng dadê, không được hoàn chỉnh, hơn nữa bên trên còn vẽ rất nhiều rất nhiều đườngdẫn. Ta nhìn chằm chằm miếng da dê kia hồi lâu, cuối cùng hiểu được, đây chínhlà mảnh tàng bảo đồ mà Mạnh Thiểu Giác muốn tìm. Ta nhún nhún vai, ai biếtđược, thứ hắn muốn cướp lại cứ như thế rơi vào tay ta, có lẽ hắn càng khôngnghĩ được, phụ hoàng thế nhưng lại đem chỗ cất dấu thứ này nói cho ta biết.
Ta đem tàng bảo đồ cẩnthận bỏ vào trong quần áo, rồi nhìn thứ còn lại kia.
Đó là một tờ giấy trắng,có lẽ vì được cất giữ lâu lắm rồi nên đã có chút ố vàng. Ta thật cẩn thận mởra, chỉ thấy bên trên ghi một câu.
Trên tờ giấy viết: “Caca, ngày mai mang muội xuất cung đi chơi nha.”
Kí tên - Nam nhi.
Ta nhìn tờ giấy này màtrợn mắt há hốc mồm, trong lòng giống như có muôn vàng sóng to gió lớn nổi lên.
Nam nhi, Nam nhi trongmiệng phụ hoàng, tờ giấy ghi tên Nam nhi, ta nghĩ, ta biết là ai .
Ban đầu, ta một mực chorằng người phụ hoàng nhắc đến là một phi tử có chữ “Nam” trong tên ở hậu cung,lại quên mất phụ hoàng có một muội muội năm mười lăm tuổi mắc bệnh mà chết, màtên của nàng đúng là An Nam Lăng.
Ta không cho rằng tìnhcảm huynh muội bình thường có thể khiến cho ông ấy làm ra loại chuyện như vậy.
Phụ hoàng đem bút tíchcủa muội muội trên tờ giấy cất cùng một chỗ với tàng bảo đồ mà tam quốc cùngnhau tranh chấp.
Lúc phụ hoàng bị mê hồnhương làm mất đi ý chí liền kêu tên của muội muội mình.
Người mà phụ hoàng yêu,chính là muội muội ruột của mình.
Ta nhìn tờ giấy trongtay cười khổ, nhìn xem, thì ra ông ấy si tình như vậy, chẳng qua là đối tượngsi tình, không nên, không thể, cũng không được.
Ta đột nhiên liền cảm thấytrái tim rét run, vì sao ta lại biết thêm một bí mật, hơn nữa bí mật này lạithuộc loại sâu kín nhất của một đế vương.
Ta có chút thất hồn lạcphách về tới tẩm cung, chẳng qua là vừa mới bước vào cửa liền phát hiện trongphòng có chút quái dị, không khí ẩn ẩn tràn ngập mùi rượu.
Ta thử thấp giọng gọi:“Biểu ca?”
Trong phòng không ngườiđáp lại.
Thần kinh của ta càngthêm căng thẳng, lúc vừa định mở cửa đi ra ngoài thì bị người ôm gắt gao từ saulưng.
Cánh môi nóng rực củangười nọ ở bên tai ta cọ nhẹ khẽ hôn, đầu lưỡi ẩm ướt nóng ấm cứ liếm láp dathịt của ta, sau đó, giọng nói quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theomen say ở bên tai ta khàn khàn thấp giọng nói: “A Lam, bây giờ nàng lại muốntrốn đi đâu?”