Đối với chuyện bảy nămtrước du hành đến Tề Vân Sơn, ta không thể không nói là ta không hề có ấn tượnggì với hắn, có thể nói…thật sự là…một chút ấn tượng cũng không có. Chuyện duynhất ta ghi tạc vào đáy lòng chính là, ngày ấy ta phát hiện ra Vũ Văn Tu khôngphải là Vũ Văn Tu. Cũng có lẽ vì chuyện này gây ấn tượng quá mạnh với ta, chonên ta vô thức bỏ qua mấy chuyện khác.
Nhưng hôm nay liên hệlại thì ta đã nhớ ra rồi. Ngày đó ta còn gặp hai thằng nhóc thú vị, một cái làrau xanh non nớt mềm mại, một cái chính là một đứa nhỏ mù tính tình nóng nảy.Ngày ấy đối với ta mà nói chỉ là một ngày bình thường giống như ngày ngày đêmđêm mà ta từng trải qua. Nhưng không ngờ, bây giờ, sau rất nhiều năm ta lại gặplại một trong hai người đó. Mà người kia bây giờ đã trở thành một nam tử tuấnlãng vĩ đại, hoàn toàn khác hẳn với thằng nhóc mù thấp bé mà ngang ngạnh trongtrí nhớ của ta.
À không, có lẽ có vàithứ vẫn không thay đổi, ví như xúc động, ví như bá đạo, ví như ngay thẳng.
Ta nghĩ đến Hạ LiênThần, sau khi hắn trưởng thành lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn là ở hoàng cungVân Di. Hắn dịch dung thành sứ thần đến Vân Di, liên hợp với Vân Trạch muốn đốiphó Vân Di. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy ánh mắt sứ thần này sắc bén không giống ánhmắt mà người thường nên có. Về sau, lúc Vũ Văn Duệ vạch trần, ta mới biết hắnlà hoàng đế Vân Chiến. Sau đó nữa là ta bị hắn bắt nhầm đến Vân Chiến, trở thànhtiểu thái giám bên người hắn, bị hắn hết kêu lại hét chỉnh một phen, sau cái“sự kiện bể đầu” kia mới dành được chút nhân quyền.
Ta nghĩ đến mấy ngàytrước, hắn hỏi ta bảy năm trước có đi Tề Vân Sơn không. Liên hệ với điều hắnnói vừa rồi “nàng chẳng thay đổi là mấy so với trước kia”, a a, thì ra thằngnhãi này đã sớm khẳng định ta là A Đấu năm ấy hắn gặp?!
Nghĩ đến đây, ta khôngkhỏi nở nụ cười. Khi đó ta thuận miệng nói ta là “cung nữ của hoàng tử thứ mườiba Vân Di quốc”, nói không chừng đã khiến hắn mất một phen công phu. Thì ra khicòn bé ta đã chỉnh tiểu tử này một phen rất tốt, thật sự là lòng dạ hả hê a!
Nhưng năm đó thị lực củaHạ Liên Thần mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, mà nay, hai mắt hắnlại sáng ngời khí thế cao ngạo, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Ai~, hoàng cung nơi này,bí mật thật sự nhiều lắm.
Sau khi mất một đốngthời gian cùng Tiểu Thuận Tử mang điểm tâm về, ta nghĩ, Hạ Liên Thần đối với đồăn thật đúng là kén chọn. Mấy ngày trước, hơi khó chịu một chút hắn liền đuổivài đầu bếp. Bây giờ đầu bếp mới đến hắn lại bảo ta mỗi ngày qua đó chọn điểmtâm cho hắn. Vừa ý thì có thưởng, không trúng ý liền đuổi tên đầu bếp tộinghiệp kia -- ngươi nói, đây là chuyện gì?
Bỏ sự bá đạo của hắn quamột bên thì Hạ Liên Thần cũng rất giống thằng nhóc mù mà ta đụng phải năm đó,làm bậy, thú vị.
Ta cùng Tiểu Thuận Tửđang đi tới phía trước, đột nhiên một lão nhân râu trắng xuất hiện. Nhìn hắncầm hòm thuốc ta đoán đây chắc là thái y. Tiểu Thuận Tử tiến lên cười nói: “Nôtài khấu kiến Trần thái y, thái y đi gặp hoàng thượng sao?”
Trần thái y sờ sờ râu,“Thì ra là Thuận công công, công công nói đúng, lão phu đang muốn đi gặp hoàngthượng.”
“Vừa hay, nô tài cũngmuốn đi nơi đó.” Tiểu Thuận Tử cười tủm tỉm, sau khi nói xong liền chỉ vàongười ta: “Đây là công công mới tới, Tiểu Lam Tử, mấy ngày gần đây hầu hạ bênngười hoàng thượng.” Hắn lại nhìn ta nói: “Tiểu Lam Tử, vị này là Trần thái y ởthái y viện.”
Ta cười nói: “Tiểu LamTử khấu kiến Trần thái y.”
Trần thái y không nóilời nào, cao thấp đánh giá ta một phen, ý vị thâm trường nói: “Tiểu Lam Tử côngcông thật tuấn tú.”
Ta nghe ra vài thứ tronglời nói của ông ta, Trần thái y này chắc đã nhìn ra ta là nữ. Nhìn ra thì thếnào, ta đây nhận hoàng lệnh bắt phải nữ phẫn nam trang, ta sợ ai?
Hừ, ai ta cũng không sợ.
Sau đó, ba người chúngta cùng đi. Thỉnh thoảng Tiểu Thuận Tử tìm chút đề tài bắt chuyện với Trần tháiy, ta chỉ trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện. Chắc Tiểu Thuận Tử muốn tạo khôngkhí thân thiện cho nên hỏi toàn mấy thứ gì đó vớ va vớ vẩn, chẳng có câu nào làta muốn nghe. Cũng đúng, hắn cũng không thể hỏi “Thái y, người đi xem bệnh gìcho hoàng thượng vậy?”
Việc này a, vẫn là phảidựa vào chính mình thôi.
Sau khi đến ngự thưphòng, mọi chuyện đều rõ ràng mạch lạc. Hạ Liên Thần đóng cửa cùng Trần thái ynói chuyện, còn lại ta cùng Tiểu Thuận Tử đứng ở ngoài cửa hầu, phần điểm tâmtuyệt mỹ kia chỉ có thể chịu một cái kết cục vắng vẻ.
Ta ở ngoài cửa vểnh taihồi lâu rồi đưa ra một kết luận: Ừ, hiệu quả cách âm của ngự thư phòng rất tốt.
Vì thế vẻ mặt ta do dựnhìn Tiểu Thuận Tử, “Thuận công công, hoàng thượng...... Trần thái y......”
Tiểu Thuận Tử có chúthiểu ra nói: “Ngươi muốn hỏi Trần thái y xem bệnh gì cho hoàng thượng?”
Ta khiếp sợ, một bộ biểutình “Ngươi làm sao có thể biết”.
Tiểu Thuận Tử lập tứctỉnh táo tinh thần, có chút đắc ý dào dạt nói: “Thởi gian ta ở trong cung cũngkhông ngắn, người mới đến như ngươi vẫn còn non nớt lắm.”
Ta gật đầu cái rụp,“Thuận công công nói đúng, ta quả thật rất tò mò, ta thấy thân mình hoàngthượng cũng rất cường tráng a, sao còn cần thái y xem bệnh? Nhìn công công quenthuộc với Trần thái y như vậy, chẳng lẽ ông ấy thường xuyên vào cung ?”
Tiểu Thuận Tử che miệngnở nụ cười cười một tiếng, “Cũng tội cho ngươi một hơi nói nhiều như vậy, tốtlắm, ta từ từ nói cho ngươi biết.” Hắn thật đúng là từ từ hạ tay áo phủi phủimới mở miệng nói: “Trần thái y không phải xem bệnh cho hoàng thượng, ông ấy đếnđể xem mắt .”
Ta mở to hai mắt, tò mòvội vàng nói: “Hả? mắt? mắt hoàng thượng bị sao vậy?”
Tiểu Thuận Tử có chút quáidị nhìn ta, “Trước kia ngươi không ở Vân Chiến sao?”
Ta ngượng ngùng cườicười, “Công công thật thông minh, cái gì cũng biết, ta là ở nông thôn mới đến.”
“Vậy cũng khó trách, chỉcần là người trong gần kinh thành đều biết mắt hoàng thượng từ lúc năm tuổi đãbị hỏng, đến năm mười một tuổi mới tốt lại một chút.” Tiểu Thuận Tử nói: “Lúcấy, mắt hoàng thượng cũng là do Trần thái y trị, tuy nói trị, nhưng cách mấytháng Trần thái y sẽ kiểm tra lại một lần, chắc là sợ xảy ra chuyện gì.”
Ta bừng tỉnh nói: “Thìra là như vậy, ít nhiều cũng nhờ Thuận công công nói cho ta biết.” Ta nhức đầu,“Ta thật sự cái gì cũng không hiểu.”
Tiểu Thuận Tử nở nụcười,“Mới tới đương nhiên không hiểu, ở lâu thì sẽ tốt thôi.” Hắn đột nhiên bátquái hướng ta chớp mắt vài cái, “Nhưng mà nghe ta nói, trong đó khẳngđịnh...... hê hê.”
Ta đối với cái “hê hê”bỉ ổi của hắn cảm thấy thập phần vô lực, nhưng mặt vẫn không đổi sắchỏi: “Ý công công là......?”
“Hoàng thượng nạp phi tửnhưng không triệu đến thị tẩm......” Hắn nói một câu như vậy, trên mặt là biểutình “tất cả đều không thể nói”.
Ta thay Hạ Liên Thần cảmthấy bi ai. Hạ đại gia, thủ hạ của ngươi hoài nghi năng lực X của ngươi......
Được rồi, thật ra tacũng có một chút hoài nghi như vậy, một chút, thật sự chỉ có một chút mà thôi.
Ta cùng Tiểu Thuận Tử ởbên ngoài hầu hạ khoảng nửa canh giờ thì giọng nói Trần thái y từ trong phòngvang lên, ông ta hô: “Tiểu Lam Tử công công mời vào.”
Trong mắt Tiểu Thuận Tửcó chút bất mãn, còn thầm bĩu môi. Ta nhìn hắn cười cười, đẩy cửa đi vào. Trầnthái y mang ta vào trong thư phòng, Hạ Liên Thần ở bên trong đang nhắm mắt xoami gian, sắc mặt mỏi mệt.
Trần thái y nhìn ta nói:“Tiểu Lam Tử công công, bây giờ lão phu xoa bóp mắt cho hoàng thượng, hy vọngcông công có thể cẩn thận nhớ rõ, sau này sẽ làm cho người.” Hắn từ trong hòmthuốc lấy ra một hộp thuốc mỡ nhỏ bôi một ít lên mắt Hạ Liên Thần, “Đây làthuốc lão phu cố ý điều chế cho hoàng thượng, bôi đều xung quanh mắt, khi bôinhất định phải cẩn thận đừng để đụng tới tròng mắt hoàng thượng.” Hắn bôi xongmới từ trong ra ngoài bắt đầu xoa bóp, vừa làm miệng vừa nói: “Mỗi động tác lặplại mười lần, xoa bóp khoảng một khắc là được.”
Ta cẩn thận nhìn thủpháp của ông ta, nói: “Nô tài nhớ kỹ.”
Trần thái y dừng độngtác lại, chỉ vào gói thuốc trên bàn nói: “Mỗi ngày Tiểu Lam Tử công công gọingười đem thuốc này hầm hai canh giờ, buổi trưa cho hoàng thượng uống, côngcông nhớ rõ chưa?”
Ta nhìn Hạ Liên Thầnnhắm mắt không nói lời nào, gật đầu nói: “Vâng, nhớ rõ.”
“Sau khi uống thuốc, đểcho hoàng thượng nhắm mắt nghỉ ngơi một khắc, ngày nào cũng phải làm.” Trầnthái y vuốt râu nói.
Lúc này Hạ Liên Thần mớilên tiếng kháng nghị, “Trẫm ngày nào cũng bận rộn quốc sự, không có thờigian......”
“Hoàng thượng” Sắc mặtTrần thái y có chút giận dữ, “Quốc sự đương nhiên quan trọng, nhưng đối vớithần mà nói, long thể của hoàng thượng mới là quan trọng nhất. Thần hy vọnghoàng thượng có thể bảo trọng long thể thật tốt.”
Giọng nói Hạ Liên Thầncó chút bất đắc dĩ, “Thân thể trẫm đương nhiên rõ ràng......”
“Rõ ràng là tốt rồi,thần hy vọng hoàng thượng không cần lấy thân thể ra mà đùa giỡn, mặc dù thần cóthể chữa khỏi mắt cho hoàng thượng nhưng không thể cam đoan nó sẽ không cóchuyện gì, thần...... bất tài!” Trần thái y nói xong, “Đùng” một tiếng quỳxuống, ý tự trách không nói mà hiểu rõ. Đương nhiên, chiêu khổ nhục kế sử dụngtrong này không cần phải tranh cãi.
Hạ Liên Thần mạnh mẽ mởmắt ra, đến trước người Trần thái y vươn tay, “Thái y đừng tự trách, mắt trẫmít nhiều đều nhờ khanh, nếu không có khanh, giờ phút này trẫm vẫn là một ngườimù vô dụng. Trẫm…trẫm nghe lời khanh là được!”
Trần thái y lúc này mớingẩng đầu, vui mừng nói: “Vậy thần lui xuống trước.”
Hạ Liên Thần gật đầu,“Thái y đi thong thả.”
Ta ở một bên tâm phụckhẩu phục, gừng quả nhiên càng già càng cay!
Trần thái y đi rồi, HạLiên Thần nhăn mày rậm thở dài, “Lão hồ ly này, lần nào cũng sử dụng một chiêunhư thế.”
Ta cầm ấm thuốc đến bênngười hắn, “Ta nói, nhiều năm không thấy, mắt của ngươi dường như cũng tốt lênnhiều lắm?”
Hạ Liên Thần nghe vậyquay đầu nhìn chằm chằm ta, con ngươi có ánh sáng chợt lóe qua, hắn chậm rãigợi lên khóe môi,“Như thế nào, rốt cuộc cũng nhớ rồi?”
Ta từ từ nói: “Ừ, nhớrồi, thì ra đã sớm gặp qua.”
Hạ Liên Thần khoái trábúng trán ta một cái, “Trẫm đã nói đầu óc nàng không tốt, trẫm đã biết từ sớm.”
“Sớm?” Ta cho hắn mộtánh mắt hoài nghi, “Không phải mấy ngày trước ngươi mới biết được sao.”
“Nhưng so với nàng, trẫmvẫn sớm hơn.” Ngữ điệu Hạ Liên Thần giống như “So với nàng, ta đã sớm biết từlâu lắm rồi”.
“Trẫm còn nhớ rõ, lúc ấynàng lừa trẫm nói mình là cái gì mà cung nữ hầu hạ hoàng tử thứ mười ba, gọi làcái gì… là A Đấu, đúng không?” Hắn trừng mắt nói: “Thật sự là miệng nói lungtung!”
Ta buồn cười nhìn hắn,“Hoàng thượng, khuê danh nữ tử đâu thể tùy tiện nói cho người khác?”
“Ừ hừ, hại trẫm tìm xungquanh hỏi hồi lâu vẫn không thấy nàng, còn tưởng rằng trẫm đụng phải yêu quáitrong rừng cây.” Ngữ khí hắn khiêu khích nói.
Khóe miệng ta co giật,mẹ kiếp, vì sao ta là yêu quái chứ không phải yêu tinh? Có ngươi nói như vậy à?
Vẻ mặt hắn lại đắc ý:“May mà trẫm thông minh, phát hiện ra nàng, nếu không lại bị nàng không coi ragì mà chạy trốn.”
Hắn nói như vậy ta mớinhớ tới mấy lời vừa rồi, cầm thuốc mỡ nhìn hắn nói: “Mắt của ngươi...... Cònchưa chữa khỏi hoàn toàn sao?”
Trong mắt Hạ Liên Thầnxẹt qua một tia tối tăm, tươi cười giảm bớt, “Tốt rồi, chẳng qua là không thểlàm việc quá sức, nếu không sẽ có khả năng tái phát.”
Ta nhìn vẻ mặt của hắn,trong lòng có chút lóe, xem ra mắt hắn bị như vậy là có nguyên nhân. Ta độtnhiên âm trầm cười, “Nếu không có việc gì, vậy nô tài liền giúp hoàng thượngxoa mắt, sau đó hoàng thượng đi nghỉ ngơi một khắc a.”
Hạ Liên Thần ho khan vàitiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trẫm còn có chút việc chưa xử lý, chuyện này nóisau, chuyện này nói sau.”
“Trần thái y chắc là đichưa xa, nô tài còn có mấy việc quên nói với ông ấy......”
Giọng nói Hạ Liên Thầncó chút nghiến răng nghiến lợi, “Còn không mau lại đây!”
“Nô tài tuân lệnh hoàngthượng.”
Từ ngày ấy, số lần tachạy đi chạy lại trong cung lại tăng lên. Nói cũng kỳ lạ, số lần ta đụng phảiNghi phi cũng không ít, mỗi lần nàng đều cao ngạo dùng mũi liếc ta một cái liềnđi qua. Đối với nữ nhân này ta không có nhiều cảm giác lắm, đó không phải là nữtử điển hình ở hậu cung sao, có gì phải kì quái.
Ta cùng nàng nói ra chắccũng có duyên phận đi, đúng không, nếu không vì sao bây giờ lại gặp gỡ nữa.Nhưng lần này bên người nàng ngoài một cung nữ, còn có một cô gái mặc quần áomàu xanh biếc. Tướng mạo cô gái mềm mại, vừa thấy liền biết đó chính là một cô nươnghoạt bát. Giờ phút này nàng đang lôi kéo tay áo Nghi phi lắc qua lắc lại, “Tỷtỷ, muội thực không cố ý, tỷ tha uội đi, tỷ tỷ ~ muội biết tỷ tỷ là tốtnhất, tỷ tỷ ~”
Nghi phi vốn đang nghiêmmặt lại lộ ra bất đắc dĩ tươi cười, giọng nói răn dạy cất giấu sủng nịch, “Muộinha đầu chết tiệt kia, đã nói muội không được chạy loạn rồi, nếu đến chỗ khôngnên đến thì làm sao bây giờ? Trong cung không phải trong nhà, mọi việc đều phảicẩn thận!”
Cô gái nhe răng cười,“Muội đã biết, tỷ tỷ là lo lắng muội. Muội muốn đến gặp tỷ, lâu rồi không gặp,chẳng lẽ tỷ không nhớ muội sao?”
Nghi phi nhéo nhẹ cáimũi của nàng, giọng nói cố ý lạnh lùng: “Không nhớ, muội có cái gì để nhớ.”
Cô gái cười gian trá,tay chọt chọt bên hông Nghi phi chọc nàng bật cười, “Tỷ tỷ khẩu thị tâm phi*,rõ ràng nhớ người ta. Ha ha, tỷ tỷ thương muội nhất a.”
(*Nói một đằng nghĩ mộtnẻo)
“Ngừng, dừng lại, muộinha đầu chết tiệt kia.” Nghi phi cười thở dốc, “Quậy nữa liền trở về cho ta!”
Cô gái lúc này mới ngừnglại, lôi kéo tay Nghi phi nói: “Không quậy không quậy, tỷ tỷ~ muội đói bụng.”
Đôi mắt đẹp của Nghi philườm nàng: “Chỉ biết ăn thôi.” Sau đó nói với cung nữ bên cạnh: “Tới ngự phòngkêu vài thứ mang đến trong cung.”
Cô gái vui vẻ ôm Nghiphi, “Muội biết tỷ tỷ thương muội nhất, yêu tỷ chết mất!”
Tay Nghi phi chọt chọtcái trán nàng, “Chẳng ra dáng cô nương chút nào!”. Sủng ái trong mắt nàng chínhlà hàng thật giá thật.
Ta nhìn hai tỷ muội họmà có chút hốt hoảng. Xem, Nghi phi vênh váo bắt nạt người mà ánh mắt cũng cólúc nhu hòa tràn đầy sủng nịch như vậy, đơn giản là vì muội muội hoạt bát củanàng. Tỷ muội hòa thuận như vậy......
Ta lạnh lùng chờ cácnàng rời khỏi mới đi ra, tỷ muội tình thâm như vậy, đối với ta mà nói thật đúnglà châm chọc.
Ba ngày sau, vào lúc xếchiều, Hạ Liên Thần chạy đến cái đình ở ngự hoa viên ngắm hoa. Ta từ ngự phòngbưng vài thứ trở về lại đụng phải Nghi phi đang đi tìm người, mà nơi Nghi phiđi tới cũng chính là ngự hoa viên.
Bộ dáng Nghi phi vẫngiống bình thường tâm cao khí ngạo, trong mắt lóe tia khinh thường nhìn ta. Tađương nhiên là cái gì cũng chưa nhìn đến, ánh mắt người khác liên quan gì đếnta, ta có thể tiến lên khoét mắt nàng ta không?
Vẻ mặt cao ngạo của Nghiphi đến khi nhìn thấy hai người đang hôn nhau trong đình liền tan rã. Thì ratrong đình đang trình diễn tiết mục hôn môi ái muội, nhân vật chính đúng là HạLiên Thần cùng muội muội của nàng. Muội muội hồn nhiên đáng yêu của nàng đangôm Hạ Liên Thần hôn đến mê muội xuất thần, một chút cũng không phát hiện tacùng Nghi phi đang đứng ngoài đình. Mà Hạ Liên Thần lại đang nheo nửa mắt cóchút thú vị nhìn chúng ta, vẻ mặt lạnh lùng.
Cuối cùng Nghi phi runrun kêu lên tiếng, “A…A Khả, muội đang làm gì vậy!”
Cô gái tên A Khả lúc nàymới mở to mắt khiếp sợ nhìn Nghi phi, sau đó cuống quít rời thân hình của HạLiên Thần nhìn Nghi phi nói :“Tỷ tỷ…muội…tỷ tỷ......”
Nghi phi ra vẻ trấn địnhtiêu sái vào đình, bước chân lại hơi hơi liêu xiêu, “A Khả…muội … muội đang làmcái gì, còn không mau nhận lỗi với hoàng thượng......”
“Hoàng thượng?” A Khả sợhãi nhìn Hạ Liên Thần liếc mắt một cái, sau đó giống như lấy hết dũng khí lớntiếng nói: “Tỷ tỷ, hoàng thượng biết muội là muội muội của tỷ, hoàng thượngkhông chán ghét muội …muội …tỷ tỷ, muội đã nói với hoàng thượng là muội thíchchàng, muội cũng muốn giống tỷ tỷ trở thành phi tử của chàng. Tỷ tỷ, muội thíchhoàng thượng, đã thích từ rất sớm!”
Trong mắt Nghi phi cócái gì đó từng chút từng chút rạn vỡ, tươi cười bên môi giống như khóc, nàngrun run nói: “Làm sao có thể, A Khả, chàng là hoàng thượng a, chàng là tỷ phucủa muội......”
“Tỷ tỷ, muội thích hoàngthượng, thích từ trước khi tỷ gả cho chàng.” Nước mắt trong con ngươi A Khả lănxuống, giống như dây chuyền trân châu bị đứt, từng khối từng khối chân thật,“Tỷ tỷ, muội rất thích hoàng thượng, có lẽ là rất yêu hoàng thượng, muội muốn ởcùng một chỗ với hoàng thượng, tỷ tỷ sẽ không phản đối đúng không. Tỷ tỷ, thựcxin lỗi, muội thực sự thực yêu hoàng thượng, tỷ tỷ, thực xin lỗi, thực xin lỗi,tỷ tha thứ cho A Khả được không, A Khả muốn ở cùng một chỗ với hoàng thượng......”
Cánh môi Nghi phi runrun nói không nên lời, nước mắt rơi xuống mang theo hi vọng vỡ tan.
Mà kẻ đầu sỏ làm ra tấtcả chuyện này lại ở một bên thích ý thưởng thức, lạnh lùng làm như không liênquan đến mình.
Ta châm chọc cười cười,tỷ muội tình thâm? Ừ? Đây là hồi báo sao?
Ta hơi hơi buông tay,tùy ý để cái khay trong tay vuông góc rơi xuống, phát ra âm thanh chói tai, sauđó lạnh lùng nhìn các nàng nói: “Các ngươi, nói đủ chưa?”
Vì đây là A Lam kể vềkiếp trước ở thời hiện đại nên xưng hô sẽ có thay đổi.