Cái gì gọi là không phúchậu? Cứ nhìn Vũ Văn Duệ thì biết.
Người bình thường tronglúc này đều sẽ mạnh mẽ phản kích trở lại, hung hăng liếc hắn một cái, ta đương nhiêncũng muốn như vậy. Ta muốn xoay người trừng hắn liếc mắt một cái sắc bén, sauđó vươn tay gõ thẳng vào trán hắn mắng: “Phúc hậu, phúc hậu, thiếu niên nhàngươi có biết cái gì gọi là phúc hậu không?”
Nhưng ta không thể, bởivì ta là An Kha Lam, là mặt than dại ra, bị hắn bắt nạt từ nhỏ đến lớn, An KhaLam.
Đúng, các ngươi đoánkhông sai, ta chính là A Lam số khổ trong hoàng cung kia.
Dưới đáy lòng ta tự nhỏvài giọt lệ đồng tình với chính mình, đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu.Ta nhìn gương, tay xoa mặt mình, sau đó dại ra nói: “Biểu ca, huynh căn bảnkhông hiểu…….nỗi bi thương của muội.”
Thân hình Vũ Văn Duệphía sau cương cứng một chút, sau đó vùi đầu vào gáy ta xòa một tiếng bậtcười,“A Lam...... Muội học…ừ…rất giống…khụ khụ…giống vô cùng.”
Tay của ta bị xiết chặtrồi rung rung càng nhanh, sau hơn mười mấy lần như thế, cuối cùng cũng bìnhtĩnh buông lõng hai bên. Tốt lắm, xem ra ta đã làm ngươi vui vẻ a, đại ----biểu ----- ca.
Làn da trơn bóng của hắndán bên cổ ta, hơi thở lạnh lẽo mang đến một tia thoải mái kỳ lạ. Ta không phảnkháng tùy ý để hắn ôm ta như vậy, từ nhỏ đến lớn ta đã tập thành thói quen vớinhững động tác vô cùng thân thiết của hắn. Hơn nữa, ta biết, hắn sẽ không làmnhững chuyện như vậy với người khác.
Vũ Văn Duệ im lặng ôm tahồi lâu, lúc ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, rất tựnhiên nắm tay ta đi đến cạnh bàn. Lúc chúng ta vừa ngồi xuống, Tế Tế liền đẩycửa đi vào. Nàng sung sướng đem khay nhỏ đựng nho cùng anh đào đặt lên bànnói:“Công chúa, người xem mấy trái nho này đi, rất tươi a, rất đẹp a, ăn rấtngon a, người nhanh nhanh nếm thử.” Nói xong nàng còn nhìn mấy chùm nho kia vàilần, mắt thèm miệng càng tham.
“Tế Tế.” Vũ VănDuệ đưa tay thành thục ngắt một quả nho màu tím, trái nho mang theo sương sớm ởtrong tay hắn càng trở nên ngon miệng,“Nho này, ngọt không?”
“Kia còn phảinói.” sắc mặt Tế Tế đắc ý, “Đây chính là tâm sức của công tử cố ý tìm giống mớicho công chúa a, làm sao có thể không ngọt?”
Động tác Vũ Văn Duệ nhãnhặn bóc vỏ nho, giọng nói trong trẻo: “Như vậy, vỏ nho này, ăn ngon không?”
Tế Tế có chút nghihoặc,“Công tử, người….lời này là......” Giây sau đó sắc mặt nàng có chút
囧
, “Ách, cái kia cái kia,vừa rồi Linh Chi cô nương tìm ta có việc, công chúa và công tử cứ từ từ dùng,nô tỳ cáo lui trước.”
Sau đó, đến cũng vộivàng đi cũng vội vàng.
Ta buồn bực, Tế Tế,ngươi mới ở trong phủ Vũ Văn có vài ngày liền biến ngốc a, ăn vụng nho vậy màngốc đến mức để vỏ nho dính trên váy?
“
Há miệng.” Vũ Văn Duệthản nhiên mở miệng.
Ta ngoan ngoãn ngẩng đầuhá miệng, nuốt vào quả nho mọng nước trên tay hắn.
“
Ngọt không?” Hắn cầmkhăn tay xoa xoa, chậm rì rì hỏi.
Ta nuốt xuống nướcnho,“Ngọt.”
“
Ăn ngon không?” Hắn lạilấy một trái nho khác nhưng không bóc vỏ, chỉ cầm trên tay vân vê.
Ta chớp mắt mấy cái,“Ănngon.”
Rất ngọt, rất mọng nước,nho quả nhiên thực con mẹ nó ăn ngon.
“
Ta nói......” Mắt hồ lycủa hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như vô tình liếc ta một cái, “Ở Mạnhphủ, Mạnh Thiểu Giác cũng đối xử với muội như vậy?”
Ta lập tức mê mang nhìnhắn, “Mạnh Thiểu Giác?” Ý ngươi là, Mạnh Thiểu Giác người này là người nào, aida~, ta có quen biết hắn sao? đừng có tự nhận bà con nha.
Ánh mắt Vũ Văn Duệ cuốicùng cũng nhu hòa một chút, sau đó hắn tiếp tục bóc vỏ nho cho ta.
Nam tử tuấn mỹ trong trẻotao nhã bóc vỏ nho sau đó tự tay đưa lên miệng đút cho ta, hình ảnh này, rấtdịu dàng, rất ngọt ngào, rất khiến người ta mơ màng.
Vũ Văn Duệ như thế này,rõ ràng là một mỹ nhân ôn nhu, một người đối với ta hết sức sủng ái.
Cho dù ta biết, đây thậtsự không phải là con người hắn.
Ta ngoan ngoãn ăn nhohắn bóc vỏ, chính mình cũng tự lấy một trái, thành thục bóc vỏ. Vỏ nho đượctách ra khỏi thịt quả, liền trở thành một mảnh đơn bạc yếu ớt. Ta tùy tay némtới một bên bàn, vừa định đem nho bỏ vào miệng lại thình lình bị Vũ Văn Duệ cầmlấy cổ tay. Hắn chậm rãi cúi xuống phía ta, tay hắn cầm tay ta nhìn có vẻ nhẹnhàng nhưng thực ra không cho phép ta chống cự. Ta giương mắt nhìn hắn, conngươi màu rám nắng của hắn nhìn không ra cảm xúc, chỉ có chút ánh sáng ẩn ẩn diđộng. Ta xem khuôn mặt tuấn tú của hắn gần trong gang tấc có nghi ngờ phản ứng,động tác này… tư thế này….. hay là......
Hắn muốn dành nho củata?
......
Sau đó, ta hoàn toànkhông còn gì để nói, bởi vì tư thế này quả nhiên là muốn dành nho của ta.
......
Chỉ thấy Vũ Văn Duệthoáng một cái cúi người xuống liền đến gần cái tay đang cầm nho của ta kia,hơi thở ấm áp vờn quanh đầu ngón tay, sau đó liền cảm nhận được một trận ướt átcùng mềm mại......
Vũ Văn Duệ ăn quả nhotrên tay ta, cùng với….ngón tay của ta.
Ta có thể cảm giác đượcđầu lưỡi hắn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay ta, một chút lại một chútqua lại trêu chọc, ngẫu nhiên nhẹ nhàng hút, mang đến một loại ngứa ngáy mớimẻ.
Ta khó chịu nghĩ, may làta không để móng tay, nếu không hắn ăn một lần nuốt vào bao nhiêu vi khuẩn a,má ơi này thật sự là bà nó bà nó bà nó bà nó ...... Rất mất vệ sinh .
Cuối cùng Vũ Văn Duệcũng buông ngón tay của ta ra, lúc ngẩng đầu ánh mắt có chút mê ly, hắn ôm lấythắt lưng ta trầm thấp hỏi một câu,“A Lam, nho, ăn ngon không?”
“
Ít nhất ta cảmthấy......” Hắn vươn đầu lưỡi tà ác liếm liếm cánh môi của mình, “Vô cùngngon.”
Mặt ta không chút thayđổi nhìn hắn, tay đột nhiên đẩy ngực hắn ra, cầm lấy một trái nho ở trước mắthắn quơ quơ. Ta thực đứng đắn nhìn hắn nói:“Biểu ca, nho.”
Vũ Văn Duệ nửa híp mắthồ ly nhìn ta,“Ừ, nho.”
Ta rất bài bản bắt đầulột vỏ, sau đó cầm trái nho trơn bóng lắc lắc trước mắt hắn,“Biểu ca, có thể ănnho.”
Vũ Văn Duệ nhướng mộtbên môi mỏng, sủng nịch nói:“Ừ, có thể ăn nho.”
Ta theo dõi hắn, sau đótrịnh trọng ở trước mắt hắn xoay người, đưa lưng về phía hắn một tay lấy nhonhét vào miệng, ậm ờ nói: “Ưm, nho, ăn ngon.”
Nho, đương nhiên ănngon. Nhưng với điều kiện tiên quyết là, ta ăn một mình.
Ta nghĩ ta cũng khôngphải là dạng người tốt bụng như trong mắt đại chúng, ta cũng không thích đemnhững thứ mình thích đi chia xẻ với đồng nghiệp, chẳng sợ cái gì gọi là kháchkhí. Bởi vì ta biết, rất nhiều lúc chúng ta vui vẻ chia xẻ, chính là đem thứchúng ta thích đẩy ra xa, vĩnh viễn mất đi.
Ta không dễ dàng thíchmột thứ gì đó, bởi vì quá mệt mỏi, rất sợ hãi, rất hư vô.
Đương nhiên, nho thìkhông.
Ta nuốt xuống trái nhorồi xoay người, nhìn Vũ Văn Duệ đang im lặng nhìn chằm chằm ta, con ngươi trongtrẻo nhưng lạnh lùng mang chút ý cười. Ta đột nhiên có chút nghi hoặc, nam tửtàn nhẫn lạnh như băng trong trí nhớ ta kia, thật sự là người trước mặt sao?
“
A Lam.” Hắn mở miệnggọi, xòe bàn tay to hướng ta,“Lại đây.”
Ta ngoan ngoãn tiến vàotrong lòng hắn, tùy ý để hắn đem ta ôm đến ngồi trên đùi. Ta ngửi thấy mùi quenthuộc trên người hắn, khép hờ mắt nghĩ, quen biết hắn nhiều năm như vậy, thếnhưng ta vẫn không biết hắn dùng hương gì. Ai~, thật sự quá thất bại a.
Cằm hắn tựa lên trán ta,cúi đầu nói:“Trong cung xảy ra chuyện .”
Ta không trả lời, chỉnhích lại gần lồng ngực hắn, an nhàn chuẩn bị nghe. Đây là phương thức chung taở cùng với Vũ Văn Duệ, từ nhiều năm trước cho tới bây giờ, chúng ta đã sớm tậpthành thói quen, cũng rất tự nhiên. Ta vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên Vũ Văn Duệtâm sự với ta, câu đầu tiên hắn nói…...
Hắn nói: A Lam, khuônmặt muooij thật sự làm cho người ta có ham muốn được dốc bầu tâm sự.
...... -_-|||
Tay Vũ Văn Duệ chọc chọcmặt ta nói: “Ta vốn phải ở Tô Châu, nhưng có một ngày đột nhiên nhận được mậttín của phụ thân nói hoàng thượng bị ám sát, nhanh chóng quay lại kinh thành.”
Ta biết, khi đó hắn vộivã trở về kinh không phải vì chuyện ta mất tích, mà bởi vì chuyện của phụhoàng.
Hắn lại nói:“Ta cùng MụcNhất nhanh chóng thúc ngựa trở lại kinh thành, lúc vào trong cung mới nghe phụthân nói mệnh của hoàng thượng khó giữ. Trước đó đại hoàng tử Hạ Liên Thần củaVân Chiến cầu hôn Kha Tử, bị hoàng thượng một tiếng liền từ chối. Mà vào đ
ê
m xảy ra chuyện thíchkhách kia, không chỉ có phụ hoàng của muội bị trọng thương, ngay cả Nhân phicũng không giữ được thai rồng. Lí thừa tướng giận dữ, sai người nhất định phảiđiều tra rõ việc này. Khi đó lại có mấy cung nữ nói lúc hoàng thượng bị ám sát,họ có nhìn thấy thị vệ bên người Hạ Liên Thần xuất hiện gần đó. Hơn nữa thị vệgần đó cũng nhặt được một khối lệnh bài Vân Chiến, vì thế thừa tướng lập tức hạlệnh đem Hạ Liên Thần cùng thị vệ của hắn giam vào thiên lao.”
Ta chậm rãi nhướng mắt,Vân Chiến, lại là Vân Chiến? Còn có...... Phụ hoàng sinh tám nữ nhi, đối vớiđường con cái tuyệt vọng hết sức. Lúc Nhân phi có thai, vốn thái y chẩn đoánthai này là thai rồng. Hiện tại xảy ra chuyện này, ai~, đời này phụ hoàng chỉsợ thật sự là không có mệnh con.
“
Chuyện này hết thảy đềucó vẻ như rất hợp tình hợp lý. Hạ Liên Thần vì bị cự hôn nên trong lòng tứcgiận, âm thầm phái người ám sát hoàng thượng. Nhưng chỉ cần người có đầu ócnhìn qua là biết, chuyện này hết thảy quá mức hợp lý đến nỗi cảm thấy vô lý.”
Ta bĩu môi nghĩ, ngươiđây là đang chửi xéo thừa tướng không có đầu óc a. Ở Vân Di có ai không biếtnhà Vũ Văn tướng quân các ngươi cùng nhà Lí thừa tướng thủy hỏa bất dung.
“
Ta nghe phụ thân nói HạLiên Thần cũng là người có chút bản lĩnh. Tuy rằng tuổi còn trẻ lại một thânkhí phách, tương lai nhất định có thể đảm đương chuyện lớn. Hắn bị bắt vàothiên lao cũng không thấy có chút kích động nào, chỉ nói tất cả phải chờ hoàngthượng tỉnh lại rồi hãy kết luận cũng không muộn. Thừa tướng đương nhiên khôngchịu, nhưng tóm lại Hạ Liên Thần vẫn là một hoàng tử, mặc dù không phải thái tửVân Chiến nhưng cũng không thể tùy ý xử trí. Hơn nữa cha ta cũng ngăn cản hắn,cuối cùng Hạ Liên Thần bị giam lỏng trong cung phía tây.”
Phía tây...... Cũngchính là nơi từng giam lỏng người Vân Trạch, Thiên cung?
“
Nửa tháng sau hoàngthượng tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn hỏi chính là chuyện của Hạ Liên Thần. Hơnnữa, điều làm cho người ta kinh ngạc là......” ngón tay thon dài của Vũ Văn Duệcuộn lấy mấy sợi tóc dài của ta, một vòng lại một vòng vờn quanh,“Hoàng thượngnói, tối hôm đó, thị vệ của Hạ Liên Thần đã cứu người một mạng.”
Nói cách khác, người vốnlà nghi phạm thật ra lại chính là sứ giả chính nghĩa? Một khi đã như vậy, cũngchính là có người......
“
Vu oan giá họa.” Giọngnói Vũ Văn Duệ lạnh như băng vang lên bên tai ta,“Có người nhân dịp này vu oancho Hạ Liên Thần, mà mục đích cuối cùng đơn giản chỉ có một.”
Ta hiểu được, giá họacho người kia đơn giản là muốn khơi mào chiến tranh giữa Vân Di và Vân Chiến,đứng ở giữa ngư ông đắc lợi. Mà người giá họa này, xác suất lớn nhất chính làVân Trạch.
“
Hoàng thượng đương nhiênkhông để cho người nọ thực hiện được ý định. Người thả Hạ Liên Thần ra, chiêuđãi rất thịnh tình, nhưng mà đáy lòng vẫn còn nghi kỵ. Người phái thất đệ ở bêncạnh Hạ Liên Thần, lấy cớ là bảo hộ, thật ra là giám thị. Nhiều ngày qua hoàngđế Vân Chiến bệnh tình nguy kịch, lúc này hoàng thượng mới kêu thất đệ hộ tốngHạ Liên Thần về nước, tạm thời kết chuyện này.” Vũ Văn Duệ nói tới đây độtnhiên thoáng dùng sức kéo tóc ta xuống,“Về phần muội ......”
“
Biểu ca.” Ta ngẩng đầu,ánh mắt chân thành tha thiết,“Muội sai rồi.” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt,ta là tuấn kiệt trong đại tuấn kiệt.
Vũ Văn Duệ hừ lạnh mộttiếng,“Muội còn biết nhận sai? Muội có biết khi ta trở về nghe thất đệ nói đãđánh mất muội liền phái Mục Nhất Mục Nhị một ngày mười hai canh giờ đều đứng ởcái ngã tư muội lạc mất kia không? Không ngờ nửa điểm tin tức của muội cũngkhông có. Tốt lắm, thì ra lúc Mục Nhất Mục Nhị vất vả tìm người, muội lại trốnở Mạnh phủ vui vẻ qua ngày. Bị bán? A Lam, rất thú vị.”
( Một canh giờ bằnghai tiếng)
Ta có chút bị cơn tứcgiận của hắn đốt đến, nhanh chóng nắm tóc hắn, kéo kéo nói:“Biểu ca thật lợihại, A Lam như vậy cũng có thể tìm được.” A, nói sai, phải là “Như vậy mà cũngcó thể tìm được A Lam”.
Nhưng mà Vũ Văn Duệdường như đã quen với cách nói chuyện của ta, hắn cười như không cười nhìn tanói: “Ừ, bắt đầu nịnh nọt ta? Lúc này rất thông minh a, sao lúc muội đối phóvới Mạnh Thiểu Giác cùng Quản Việt kia lại không thấy như vậy?”
Ta ngốc ngốc cười nói:“Bởi vì bọn họ không phải là đại biểu ca.” Ừ ừ, ta cùng bọn họ không quen, mộtchút cũng không quen.
Vẻ mặt Vũ Văn Duệ trongnháy mắt liền nhu hòa, động tác kiên định kéo nhúm tóc của hắn trong tay ta ra,“ Mạnh gia là một hộ thương nhân mới phất gần đây, lần này hưởng ứng lệnh triệutập cung cấp lương thực cho quân đội cũng có họ. Ta vốn nghe Mục nhất nói hìnhnhư có nhìn thấy muội đi vào nhà họ Mạnh. Vừa định phái người đi thăm dò lạiđược Mạnh Thiểu Giác mời. Cái nha hoàn đi theo Mạnh Thiểu Giác kia trong lúc vôý có nhắc tới tên muội, ta càng chắc chắn dự đoán của mình. Ta vốn không chúthoang mang, cùng Mạnh Thiểu Giác đi đến trang trại trà của ta du ngoạn, nào ngờngày hôm sau Mạnh tiểu thư liền vội vã tìm đến, nói muội bị người của hình bộbắt đi.”
Thì ra là thế.
Ta đem mặt vùi vào trongngực hắn, mở miệng nói:“Biểu ca, thật tốt.” Hắn như vậy, dường như thật tốt.
Vũ Văn Duệ không kháchkhí ôm lấy thân thể của ta, cười khẽ một tiếng ý tứ hàm xúc không rõ nói: “ALam, Mạnh Thiểu Giác người này, không đơn giản.”
Ta không đáp, chỉ âmthầm xem xét, thiếu gia, Mạnh Thiểu Giác, bí mật của ngươi, rốt cuộc là cái gì?
Ta ở trong phủ Vũ VănDuệ vài ngày. Vũ Văn Duệ là tâm phúc quan trọng nhất của hoàng thượng đươngnhiên là việc nhiều vô kể. Mỗi ngày ta ở trong phòng buồn đến phát hoảng, ngẫunhiên nghĩ, không biết bây giờ Oánh Lộ thế nào rồi. Ngày đó nàng sốt ruột nhưvậy, chắc là rất lo lắng cho ta.
Oánh Lộ nha đầu kia, quảnhiên hợp khẩu vị của ta.
Hôm nay ta chạy tới thưphòng của Vũ Văn Duệ, đứng trên ghế cao, kiễng mũi chân cố gắng nhướng thânhình ngắn ngủn của mình với lấy quyển sách trên tầng cao nhất. Nào biết cái ghếđột nhiên bị vật gì đó đụng phải, cả người ta liền không xong, ngã xuống. Nhưngta không có đụng tới mặt sàn cứng rắn lạnh như băng, ngược lại lại rơi vào mộtvòng tay ấm áp.
Ta rất không thú vị ngửilấy mùi hương tùng, ngoài Mạnh Thiểu Giác còn có thể là ai?
Quả nhiên, giọng nói từtính của người nọ đã vang lên trêu chọc: “A Lam, mấy ngày không thấy, nàng đâylà...... Yêu thương nhung nhớ ta sao?”
-------
Giải thích: thời khôngnày chia làm ba quốc gia: Vân Di quốc, Vân Chiến quốc, Vân Trạch quốc.