• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 12


Ta không để ý đến độngtác thân mật thình lình xảy ra của hắn, hơi hơi cúi người xuống nhìn mấy chữhắn viết. Chỉ thấy trên mặt giấy trắng nõn kia có ba chữ sừng sững “Mạnh ThiểuGiác”.
Người xưa đã nói: nétchữ nét người.
Xem mấy chữ này, nét bútnhư nước chảy mây trôi nhẹ nhàng liền mạch, không có chỗ nào bị gãy. Từng nétcao to mà kiên nghị, kết thúc lại sạch sẽ lưu loát, không có nửa phần ướt átbẩn thỉu. Điều này cho thấy thiếu gia hẳn là một người làm việc quyết đoán, ýchí kiên định nhưng lại giống như vô tâm không thèm để ý.
Lại nhìn khoảng cáchgiữa ba chữ này, hắn xử lý rất tốt. Các chữ phóng khoáng độc lập, khi đứng cùngmột chỗ lại không chọi nhau, ngược lại rất hài hòa. Chậc chậc, tâm tư người nàycực kỳ tinh tế, đến chi tiết nhỏ cũng chú ý, nắm rõ trong lòng bàn tay.
Sau đó ta lại nhìn thiếugia, người mà trong lần đầu tiên gặp mặt sẽ gây cho người khác có cảm giác đâychỉ là một công tử nhà giàu bình thường, diện mạo tuấn mỹ, cẩm y ngọc thực, yêuthích sắc đẹp cũng kén cá chọn canh. Nếu muốn tìm bạn để chơi thì điều kiện củahắn rất phù hợp. Nhưng nhìn hắn nhiều lúc để lộ ra ánh mắt sâu không thấy đáy,ý vị thâm trường thì biết, đây không phải là điều một vị công tử bình thường cóthể có được. Có lẽ hắn cũng giống như mấy chữ này, rất lợi hại, khó lường, nhưnglại bị vẻ bề ngoài đẹp đẽ đào hoa che dấu. Giả vờ nông cạn chính là một thủđoạn để mê hoặc người khác.
Mọi người luôn có bí mậtriêng của mình. Ngươi có, ta có, thực hiển nhiên, hắn cũng có.
“Nhìn được cái gìsao?” Thiếu gia cũng cúi người xuống, vẫn ái muội dán vào bên tai ta, tóc đenuốn thành một độ cong xinh đẹp rơi xuống, tiến vào trong mắt ta.
Ta hơi hơi nghiêng đầu,chống lại đôi mắt phượng hẹp dài mang chút ý cười của hắn. Bỗng nhiên cảm thấycon ngươi hắn lúc này giống như một khu vườn hắc ám, sâu không lường được.
Ta chậm rãi mở miệngnói:“Chữ thiếu gia rất đẹp.”
Cặp lông mi của thiếugia hơi run rẩy, thanh âm có chút dụ hoặc nói:“Còn gì nữa không?”
Ta mặt không đổi sắctiếp tục nói:“Tên của thiếu gia rất êm tai.”
Thiếu gia ngữ điệu nhẹnhàng,“Còn gì không?”
Ta chớp mắt,“Còn gìsao?”
Thiếu gia cầm ngón taycủa ta hơi hơi vuốt,“Không còn gì nữa à?”
Ta nhíu mày, suy nghĩmột hồi lâu mới bừng tỉnh, kiên định nói,“Có!”
Mắt phượng xinh đẹp ýcười càng sâu, mơ hồ như muốn cổ vũ,“Hả?.”
Ta nhìn hắn ngốc ngốccười cười, sau đó quyết đoán đẩy ngực hắn ra, tay xoa xoa thắt lưng của mình,thực buồn rầu nhìn hắn nói:“Còn có, thiếu gia, người đè ta, ta mỏi chết điđược.”
Ta vừa lòng nhìn ý cườitrong mắt thiếu gia đông cứng lại, cùng lúc môi mỏng chậm rãi nhướng lên, trênkhuôn mặt tuấn mỹ có chút mê người tươi cười,“A Lam, ngươi biết không, thậtra......”
Ta thực ngu xuẩn nghiêngnghiêng đầu,“Thiếu gia?”
Thiếu gia rất nhanh giậtlấy cây bút trong tay ta quẹt một đường lên mặt ta, sung sướng nói:“Thật ra bổnthiếu gia cũng mỏi chết đi được.”

Ta có thể cảm giác đượcmột chất lỏng lạnh lẽo theo độ cong khuôn mặt chảy xuống, cuối cùng tạo thànhmột giọt rơi xuống quần áo trước ngực ta, giống như một đóa hoa nhỏ màu đen nởrộ đang khoe sắc. Ta nghĩ, người này thực ác chiến a, ngươi nghĩ ta là ai? Talà A Lam, ta A Lam gái tốt không đấu với ác nam, đại nhân không chấp kẻ tiểunhân, ta không tức giận, ta mới không giận hắn.
Nhưng mà, “Lui từng bướctrời cao biển rộng”, cuộc sống lại thường không giống với những gì người tanghĩ, mọi người thường thường có thói quen “Được một tấc lại muốn tiến mộtthước”.
Lúc ta chuẩn bị nhìn hắnrộng lượng mỉm cười, hắn lại lộ ra nụ cười cực độ gian ác, vươn tay dùng sứcchà lau mặt ta một hồi, ngón tay thon dài bị mực nhiễm bẩn, càng làm nổi bật vẻtrắng sáng. Hắn thực kinh ngạc nhìn ngón tay của mình rồi nhìn nhìn lại ta, lấygiọng điệu càng kinh ngạc nói:“A, hoa!.”
...... Ta nói, ngữ khínày sao lại quen thuộc như vậy.
Khóe miệng của ta hơihơi giật, cúi đầu khép hờ đôi mắt che lấp con ngươi không bình tĩnh của mình,đáy lòng mắng thầm: Ta cho ngươi hoa, ngươi mới hoa, cả nhà ngươi đều hoa,trong vòng mười tám dặm xung quanh ngươi đều hoa!
Thiếu gia đột nhiên đếngần ta, tay nâng cằm ta lên, tốt lắm, tư thế này thực kinh điển thực ái muội,nhưng mà lời hắn nói......
“Chậc chậc, thực xấu,cùng lắm cũng chỉ giống một con mèo hoang mà thôi.” Hắn lắc lắc đầu lấy loạigiọng điệu “Trẻ con không thể dạy” nói, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Nói thật, ta chưa baogiờ có khát vọng muốn cắn một người đến như vậy.
Giọng nói của ta vẫn nhưtrước khô khan, trong lòng lửa cháy ầm ĩ, “Thiếu gia, bẩn.”
Thiếu gia đồng ý gật gậtđầu, vô cùng tự nhiên đem tay dính mực chùi chùi lên ống tay áo của ta,“Ngay cảquần áo cũng bẩn hết rồi, ngươi thật là không cẩn thận chút nào. Nhanh chạy đirửa mặt đi, quần áo đợi lát nữa về rồi hãy thay.”
Mẹ khiếp, ta nhịn. Ngươibiết ninja rùa không? Ta chính là huynh đệ của Ninja rùa, ninja rùa! Nhưng chodù ta có là ninja rùa đi chăng nữa, ta vẫn hiểu được ta nên tỏ thái độ mộtchút. Cuối cùng tầm mắt ta dừng lại trên nghiên mực, ngay trước mắt hắn chậmrãi cầm nghiên mực lên, lại chậm rãi hất lên người hắn......
“Thiếu gia, nô tỳ thậtsự biết tức giận.” Lúc này ta không phải thật sự tức giận, ta chỉ là rất trịnhtrọng nói rõ lại lần nữa, để sau này hắn có muốn lên mặt, cũng đừng có mà khôngbiết chừng mực như vậy.
Bộ quần áo xinh đẹp củathiếu gia xem như đã bị hủy, nhưng hắn lại không có chút tức giận, con ngươiđen láy ý cười lay động, cười càng thêm thoải mái,“A Lam, nhìn thấy bộ dáng tứcgiận của ngươi ta rất là vui, thật sự là rất ngốc, thú vị cực kỳ.”
Ánh mắt của ta đột nhiênu buồn, rất quan tâm mở miệng nói:“Thiếu gia, ngươi......” Tay ta chỉ vào đầumình, ngón tay xoay vòng vòng vài lần,“Hả?”
Ý ta chính là: Ngươi conmẹ nó có bệnh à.
Thiếu gia đương nhiênchỉ chú ý vào ba chữ kia, tay hắn vò đầu ta một hồi,“Ngốc tử, bổn thiếu gia saocó thể giống ngươi được?”
Ta nghĩ, đúng vậy, ngươisao có thể giống ta được, ta làm sao có thể so được với ngươi.
Ngươi so với ta còn điênhơn.
Một khắc chung sau, tacầm khăn khô chà lau vết mực cuối cùng trên mặt, đối với chậu nước đang phảnchiếu khuôn mặt cứng ngắc của mình kia, cố gắng nặn ra một chút vẻ tươi cười tựnhiên. Sau đó lại đau lòng phát hiện, làm mặt ngốc lâu lắm rồi, ta dường như đãquên mỉm cười tự nhiên là như thế nào. Bi kịch, đây thật sự là một bi kịch cựckỳ tàn ác.
Ngoài cửa sổ gió mátthổi vào làm mấy sợi tóc trên trán ta bay bay. Ta bưng chậu nước rửa mặt lênchuẩn bị mang đi đổ, lại phát hiện dưới chân có mảnh giấy. Tùy tay nhặt lên xemxem, mảnh giấy rất nhỏ, còn có dấu vết cháy xém, đây rõ ràng là “Cá lọt lưới”.Nét chữ trên trang giấy thực bình thường, lại thêm một chữ “Được” rất bìnhthường nữa, có lẽ là do vừa xem qua chữ của thiếu gia, ta tự nhiên đem hai nétchữ ra so sánh.
Nếu nói nét chữ củathiếu gia là trẻ trung đầy sức sống, là bộc lộ tài năng, như vậy nét chữ nàychính là thâm trầm sâu sa, chín chắn ổn trọng. Mỗi một nét đều cực kỳ vữngchắc, hùng hậu hữu lực, hiển nhiên là nét chữ của người lớn tuổi. Chẳng qua,người viết này là ai, nội dung hắn viết là gì, vì sao thiếu gia lại thiêu hủynó? Thực rõ ràng, chuyện này rất là mờ ám, nhưng mà, cũng không liên quan gìđến ta.
Ta tùy tay ném mảnhgiấy, vừa nâng chân lên chợt nghe thấy giọng nói của Oánh Lộ vang lên.
“Ca ca, ca ca, huynh bảomuội đến đây làm gì?.” Oánh Lộ đẩy cửa đi vào, lúc thấy ta, khóe môi nhếch lênnở nụ cười,“Sao vậy, A Lam, ngươi mài mực thôi mà cũng làm đổ lên cả người? Taynghề của ngươi quá cao siêu rồi.”
Ta còn chưa mở miệng trảlời, thiếu gia đã vén rèm đi ra, trên người đã thay bộ quần áo bẩn lúc nãy, cảngười từ trên xuống dưới một màu bạc trắng.“Sao tính tình của muội vẫn cứ khôngđổi như vậy, người chưa đi đến cửa đã nghe được tiếng muội gào.”
Oánh Lộ bĩu môi, đến bêncạnh ta nói:“Ngốc, đứng ở đây làm gì, đem nước đi đổ trước đi đã.”
Ta “Vâng” một tiếng,nghe lời đi đổ nước. Lúc vào cửa nghe thấy thiếu gia nhàn nhã nói: “Bùi Ngọccác mới nhập về nhiều loại ngọc tốt, muội cùng Như Nhứ đi nhìn thử xem.”
Oánh Lộ nghe vậy khôngvui kêu lên một tiếng,“Ca ca, sao huynh có thể lú lẫn kêu muội đi với nàng ra,nàng ra là ai hả, sao huynh cứ phải lo lắng như vậy!”
“Lo lắng? Ai cũng khônglàm ta lo lắng bằng muội. Đã lớn như vậy rồi mà còn như con nít. Sáng mai liềnđem muội gả ra ngoài, để cho người khác chịu tai họa đi, ta cùng tiểu thúc đỡmệt.” Thiếu gia gõ gõ quạt ngọc trong tay, nửa đùa nửa thật nói.
Giọng nói Oánh Lộ cóchút giận dữ,“Lão nói muội không hiểu chuyện, muội sao lại không hiểu chuyện.Chẳng lẽ muội cứ phải cùng Liễu Như Nhứ cả ngày dùng vẻ mặt như quan tài nhìnnhau sao.”
Ta thực không phúc hậuâm thầm vui vẻ, quan tài, lại thấy quan tài! Nếu mặt Liễu Như Nhứ là quan tài,đó tuyệt đối là “Một cái khuynh thành” quan tài.
Thiếu gia cũng dâng lênchút ý cười,“Xem muội kìa, nói chuyện chẳng biết chừng mực chút nào, thật bướngbỉnh.”
Tay Oánh Lộ chỉ vàochính mình nói: “Muội cùng Liễu Như Nhứ sẽ không bao giờ đi chung một đường,sau này đừng có để nàng ta đi cùng đường với muội nữa.”
Khuôn mặt tuấn mỹ củathiếu gia như có như không cười,“Vậy muội nói xem, ai sẽ đi cùng đường vớimuội?”
Oánh Lộ bộc lộ tài năngđập bàn một cái, dứt khoát chỉ vào người ta nói: “Nàng.”
Thiếu gia xoa cằm đánhgiá ta, lơ đễnh nói:“Không thể ngờ a, muội lại đi thích cái ngốc tử như vậy.”
Oánh Lộ đắc ý túm cánhtay ta,“Người một nhà, tuyệt không phân biệt! Muội mặc kệ, buổi chiều huynhphải đem người uội mượn, muội cùng nàng đi Bùi Ngọc các.”
Thiếu gia gõ nhẹ quạtngọc vào lòng bàn tay, môi mỏng khẽ mở, trả lời dứt khoát,“Được.”
Từ đầu đến cuối, thân lànhân vật chính ta đây không phát biểu một lời. Ta đang bận nghĩ đến việc khác,vì sao ta cảm thấy, hình như thiếu gia chính là muốn Oánh Lộ mang ta ra ngoài?
Chẳng lẽ là có âm mưugì......
Cái này thật sự là sovới bi kịch càng bi kịch, thảm kịch.
Lúc ta cùng Oánh Lộ đitrên đường, đột nhiên cảm thấy chính mình hình như đã trải qua mấy đời. Đámngười rộn ràng nhốn nháo, tiểu thương mời chào rao hàng náo nhiệt, mấy con nhóctrang điểm cực xinh, vài thiếu niên ra vẻ phong lưu...... Ta thở dài thầm nghĩ:“Trời à, ông quả nhiên vẫn xanh như vậy. Người à, ngươi quả nhiên vẫn sinh độngnhư vậy.”
“Các ngươi đến Bùi Ngọccác chờ ta, ta đến sau.” Oánh Lộ phân phó mấy tên gia đinh đi phía sau, quayđầu nhìn ta nói:“A Lam, chúng ta đi dạo đi.”
Ta dùng hành động bày tỏý kiến, kéo tay nàng nói:“Vâng.”
Mặt Oánh Lộ nhăn nhăn,nhíu đôi mày nhỏ,“Đi đâu bây giờ?”
Ta túm tay nàng,“Tiểuthư, cứ đi theo ta.” Đi theo ta, sẽ có cái ăn.
Nhưng mà....một lát sauta liền cảm thấy mình thực mê mang.
Vì sao người bán kẹo hồlô kia đã thay đổi? Thật ra có thay đổi hay không cũng không phải chuyện quantrọng nhất, quan trọng nhất là, sao hắn lại giống Mục Nhất bên người đại biểuca như vậy?
Vì sao người bán bánhtrẻo cũng thay đổi? Thật ra hắn có nhiệt tình tiếp khách hay không cũng khôngquan trọng, quan trọng là, cái khuôn mặt thổ phỉ của hắn cùng Mục Nhị bên ngườiđại biểu ca sao lại không có gì khác biệt như vậy?
Vì sao lão nương bánbánh rán kia lại thay đổi? Thật ra nàng có đẹp giống Tây Thi hay không, thật sựkhông liên gì đến ta, nhưng vì sao cái tư thế câu dẫn người của nàng ta lạigiống y như nam nhân bà Linh Chi bên người đại biểu ca như vậy?
Được rồi, ta thừa nhậnchính mình bị dọa loạn rồi. Sau đó, ta rất thiếu đạo đức thầm nghĩ: Chẳng lẽphủ tướng quân làm ăn thua lỗ đến mức, hắn phải để cho tam đại cao thủ đi bánhàng rong để kiếm sống?
Ta thật thất bại, vô lựcnghĩ, đại biểu ca, Vũ Văn Duệ, ngươi rất được, rất rất được......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK