• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 76

Từ ngày đó, Oánh Lộthường xuyên qua chỗ ta chơi, thỉnh thoảng còn mang theo đồ chơi hay hay lại đâycho ta xem. Ta cũng kiềm chế chính mình, không còn suốt ngày bày ra mặt thối,làm bộ dường như không có việc gì xảy ra ở chung với nàng.
“A Lam!” Nàng kích độngôm váy chạy vào cửa, “Tiểu Hắc có phải ở chỗ ngươi không?”
Ta liếc nhìn con heo đenđang lăn lộn sung sướng trên giường, “Ừ.”
Nàng vừa tức giận vừabuồn cười, “Con heo này, gần đây ngay cả ai là chủ của nó nó cũng không biết,suốt ngày chạy tới chỗ ngươi, cũng không sợ trên đường bị người ta bắt đi làmthịt!”
Động tác lăn lộn củaTiểu Hắc dường như dừng một chút, nhưng rất nhanh liền ôm chăn tiếp tục lăn, vôcùng thích ý.
Ta khó tránh khỏi cóchút bật cười, “Ai chẳng biết Mạnh tiểu thư yêu sủng con heo đen này, dám thịtnó? Ăn gan hùm mật gấu à.”
“Hừ.” Nàng chống hai má,“Một ngày nào đó ta sẽ nấu nó.”
Tiểu Hắc nghe vậy nghedừng lăn lộn, thân mình tròn vo na đến bên người ta cọ cọ, giống như lấy lòng.Ta ôm lấy nó kéo kéo đuôi heo, nhìn Oánh Lộ nói: “Lúc nấu đừng quên mang theota.”
Tiểu Hắc kịch liệt vặnvẹo thân mình, cặp con ngươi màu đen ngơ ngác nhìn ta, lại mơ hồ đó có thể thấyđược trong đó bất mãn cùng lên án.
Ta không khỏi có chútsững sờ, vật đổi sao dời, có lẽ thứ không đổi, chỉ có nó.
Oánh Lộ thanh thúy nở nụcười, vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, “Đúng rồi, ca ca có gặp ngươi không?”
Ta lắc đầu, từ ngày đóđến nay, Mạnh Thiểu Giác chưa tới nơi này lần nào, có thể là muốn tránh ta, cóthể là lại đang lên kế hoạch nào đó.
Nàng chống cằm, “Gần đâyca ca hình như rất bận......”
Lúc này, giọng nam trầmthấp từ tính lại vang lên, “Nhắc tới ta như vậy, chẳng lẽ nhớ ta à?”
Oánh Lộ cười cong mắt,đối với thân ảnh cao to ngoài cửa kia hô lên: “Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháođến!”
Mạnh Thiểu Giác cườikhẽ, mắt phượng thản nhiên xẹt qua ta, sau đó đứng bên người Oánh Lộ, “Nghe nhađầu trong viện của muội nói muội suốt ngày chạy tới đây, bài tập phu tử ra chomuội muội làm xong hết chưa?”
“Muội đây là đi tìm TiểuHắc a.” Oánh Lộ biện giải, lại bĩu môi nói: “Còn cái gì bài tập phu tử rakia, buồn tẻ lại chẳng thú vị, nhìn thấy là buồn ngủ.”
Mạnh Thiểu Giác nhướng tuấnmi, “Sao không thấy tiểu thư nhà khác vừa nhìn liền ngủ?”
Oánh Lộ nhe răng cười,“Đó là bởi vì các nàng không phải muội, Mạnh Oánh Lộ.”
Yết hầu của ta đột nhiêncó chút ngứa, ta đưa tay vuốt vuốt, sau đó tiếp tục ôm Tiểu Hắc lẳng lặng nghebọn họ nói chuyện.
Mạnh Thiểu Giác dở khócdở cười, “Muội lại lấy cớ.” Hắn nhìn về phía ta nhưng nói là nói với Oánh Lộ,“Tiểu Hắc đã tìm được rồi, sao muội không trở về đi?”
“Không cần.” Oánh Lộ lắcđầu, “Ca ca, muội ở lại chơi một chút rồi về, nếu không rất chán a, huynh nóiđúng không?”
Mạnh Thiểu Giác nhìn ánhmắt của ta có chút nóng lên, miệng cũng thản nhiên nói: “Ừ, một người quả thậtcó chút nhàm chán, cứ ở lại chơi đi.” Hắn thu hồi tầm mắt, mắt phượng hẹp dàinhìn không ra vui hay giận, “Ta còn có việc, đi trước, lần tới lại đến thăm.”
Oánh Lộ cười nhẹ chếnhạo, “Không biết huynh muốn thăm người nào.”
Mạnh Thiểu Giác cười nhưkhông cười, không nói một câu xoay người rời đi.
“A Lam.” Oánh Lộ ha hacười,“Ánh mắt ca ca đều dính chặt trên người ngươi.”
Tachỉ thản nhiên đáp: “Ừ.”
Nànglơ đễnh quơ quơ đầu, “Ngươi cũng thật lãnh đạm.”
Takhông có ý gì, câu khóe môi cười, không lãnh đạm chẳng lẽ ta phải vui mừng đinghênh đón hắn?
Thậtlà nói đùa.
OánhLộ ở chỗ ta chơi một lúc lâu sau mới chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này Thanh Nhalại từ ngoài cửa bưng một cái khay đi vào, nhìn thấy chúng ta thì cười khanhkhách nói: “Tiểu thư, Lam tiểu thư.”
OánhLộ tò mò nhìn hai cái chén trên khay, “Sao giờ này lại đưa điểm tâm ngọt lạiđây, không phải là còn sớm sao?”
ThanhNha đem chén đặt trước mặt hai chúng ta, mở nắp hơi nóng bay ra, “Thiếu gia nóimấy ngày nay thời tiết có chút nóng, sợ hai vị tiểu thư nóng trong người nên cốý dặn phòng bếp làm tuyết lê ninh đường phèn.” Nàng chuyển qua ta, cười càngngọt, “Nhất là Lam tiểu thư, mấy ngày nay cổ họng có chút không tốt, ăn cái nàycó vẻ thanh nhiệt.”
OánhLộ ý vị thâm trường “À” một tiếng, “Ca ca thật đúng là dụng tâm a.”
Tarũ mắt, không nói gì.
Dụngtâm hay không dụng tâm cũng thế, liên quan gì đến ta?
Sovới mấy ngày đầu còn ta sợ hãi không yên cùng bất an, thì mấy ngày nay rõ ràngta trấn định không ít. Lúc đó, ta nhìn thấy cảnh đó mà đau lòng, nhưng nó lạinói cho ta biết, giờ phút này Vũ Văn Duệ không có nguy hiểm đến tíng mạng. Tabiết bây giờ ta không thể giống như có con ruồi trong đầu, tâm thần không yênnhư vậy. Điều ta phải làm, là tìm cách truyền tin cho người của Vũ Văn Duệ.
OánhLộ là mấu chốt.
Tađương nhiên sẽ không gọn gàng dứt khoát nói thẳng với Oánh Lộ, cũng không thểnhờ người giúp ta truyền tin tức cho người của Vũ Văn Duệ, như vậy kết quả chỉcó thể đơn giản là xấu hổ cùng thất bại. Ta hiểu mình không nên nóng lòng nhưlửa đốt, mà phải lấy lại kiên nhẫn từng có, từ từ chờ đợi thời cơ đến.
Cáita chờ chính là thời cơ.
Nhiềungày nay Oánh Lộ có chút quái dị.
Mấyngày hôm trước nàng ở chỗ ta chơi đùa rất vui vẻ, lôi kéo ta nói chuyện của nửanăm trước đây gặp gỡ, cao hứng hoặc mất hứng, thú vị hay không thú vị, tóm lạiđều là sắc mặt tỏa sáng, tràn đầy vui mừng. Mà mấy ngày nay tuy rằng nàng vẫnlôi kéo ta nói đông nói tây, nhưng lại thường xuyên nhìn ta có chút đăm chiêu,trong mắt có chút sầu lo ý tứ hàm xúc không rõ.
Tađem tất cả xem vào trong mắt nhưng không nói gì, kiên nhẫn chờ nàng kiềm chếkhông được mở miệng.
“ALam.” Oánh Lộ ngắt phiến lá vàng của chậu hoa trên bàn, “Mấy ngày nay...... Tâmtrạm của ngươi thế nào?”
Tanằm nghiêng trên giường miễn cưỡng nói: “Cũng được.”
“À.”Nàng trả lời, trầm mặc sau đó lại giả như vô tình hỏi: “A, gần đây sao ta khôngthấy ca ca đến đây, hay là thời gian ca ca và ta đến không trùng nhau?”
Tanheo mắt, suy nghĩ chấn động một chút, sau đó làm như không có việc gì nói: “Từngày ấy ca ca ngươi không có tới chỗ ta.”
Biểutình của Oánh Lộ rõ ràng là ngẩn người, “Như vậy à......”
Talật trang sách, tùy ý hỏi: “Sao vậy, nhớ hắn ?”
“Haha, đúng vậy, ta đã lâu không gặp ca ca, chắc là gần đây hắn bề bộn nhiềuviệc.” Nàng nở nụ cười cười vài tiếng, có chút miễn cưỡng.
Lòngta tiếp tục dao động, nhưng sắc mặt vẫn như thường, không thèm nhắc lại.
Ngàyhôm sau Oánh Lộ cau mày tới phòng ta, ngực dồn dập phập phồng, ngồi cạnh bànthở phì phì uống một miệng nước. Ta nhíu mày,“Ai chọc ngươi?”
“Cònkhông phải Lãnh Dương cái đồ ngu ngốc kia!” Oánh Lộ thở phì phì nói:“Chưa từngthấy ai ngu đần đầu gỗ giống hắn!”
Tacười cười, trêu chọc nói: “Đầu gỗ vốn là ngu đần, ngươi nghĩ hắn có bao nhiêuthông minh?”
“Nhưnghắn cũng quá đầu gỗ đi!” Nàng đem cái chén đặt xuống thật mạnh, “Người khác nóivới hắn cái gì hắn cũng tin, trung hậu thành thật không chịu nổi, chẳng lẽkhông ngẫm lại xem người khác có lừa hắn hay không? Cuối cùng khi biết bị lừacòn cười cười nói không có gì, hắn nghĩ hắn như vậy người khác sẽ nói hắn tốtsao? Phi! Ai ai cũng coi hắn là đồ ngốc!” Nói xong, trong mắt hiện lên một tiađau lòng lướt qua, sau đó nảy lên càng nhiều tức giận.
Tacó chút đăm chiêu gật gật đầu, lời này nghe qua có chút không đúng lắm, LãnhDương này......“Ngươi thực quan tâm hắn.”
“Hắn?”Oánh Lộ trừng lớn ánh mắt,“Ta phi! Ai quan tâm hắn! Ta là nhìn không vừa mắt!”
“A,là không vừa mắt à.” Ta nói: “Vậy ngươi quan tâm hắn làm gì, cho dù hắn bịngười thiết kế đến chết cũng không phải chuyện của ngươi.”
“Phiphi phi! Ngươi cái miệng quạ đen! Hắn mới không chết!” Oánh Lộ đứng dậy chốngnạnh, “Có ta ở đây hắn chết sao được!”
Tacố ý hỏi: “Ngươi ở đây hắn sẽ không chết được? Ngươi là ai của hắn?”
OánhLộ lúc này mới ý thức được bị ta đùa giỡn, đi đến cạnh ta liền nhéo mặt ta,“Nha đầu hỗn láo, ngươi dám đùa giỡn ta!”
Tanở nụ cười cười vài tiếng, thản nhiên hỏi: “Oánh Lộ, Lãnh Dương là người tronglòng ngươi sao?”
OánhLộ ngồi bên cạnh ta, nâng cằm nói: “Hắn nói hắn thích ta.”
“Vậycòn ngươi?”
“Ta?”Nàng chu miệng, “Thật ra ta cũng không biết, chỉ cảm thấy mọi người bên cạnh taai cũng lòng dạ hẹp hòi, hắn thì không, hắn rất tốt với ta, đây cũng là thậtsự, không tồn tại tâm tư khác.”
“Ngốc.”Ta dùng sách gõ đầu nàng, “Người tốt như vậy.”
“Khôngtốt, hắn luôn bị người khác lừa, ta nói cho hắn hắn mới biết được!”
“Vậyvề sau khi hắn bị lừa ngươi cứ nhắc nhở hắn là được, không phải tốt lắm sao?”
“Ta......”Oánh Lộ dừng một chút, trên mặt có chút phiếm hồng, “A Lam, ngươi cảm thấy hắnthật sự tốt?”
Tanhéo mũi nàng, “Người không tốt làm sao Oánh Lộ có thể thích?”
“Đãnói là không thích hắn.” Nàng khoát tay áo, dưới cái nhìn chăm chú của ta cuốicùng có chút lắp bắp nói: “Được rồi, chỉ có một chút xíu…một chút xíu.”
Tacười không nói.
Tròngmắt Oánh Lộ vòng vo chuyển, “Vậy ngươi thì sao, ngươi thích nam tử như thếnào?”
Tavén sợi dây lên thưởng thức, chậm rãi nói: “Nam tử ta thích có thể không anhtuấn, có thể không phú quý, có thể không thông minh, có thể sẽ không hoa ngônxảo ngữ...... Nhưng hắn phải toàn tâm toàn ý với ta, trong mắt không thể tiếpnhận nữ tử khác.”
Nàngcúi đầu mở miệng, “Ngươi thích nam tử như vậy sao? Chỉ thích như vậy thôi sao?”
Tacười nhạt nói: “Ừ.” Tình cảm nữ nhân muốn thật ra rất đơn giản, ba ngàn loạirượu chỉ cần một ấm nước, nhưng thế gian này có thể có bao nhiêu nam tử nhưvậy?
Đơngiản một cái cũng sợ là rất khó khăn.
Nàngtrầm mặc hồi lâu, có chút hốt hoảng gợi lên khóe môi, “Như vậy à, A Lam tốt nhưvậy, khẳng định sẽ có .”
Tagợi lên khóe môi không thể nhận ra, Oánh Lộ, bây giờ ngươi chưa nói, không sao,ta không vội, ta sẽ kiên nhẫn chờ ngươi nói cho ta biết.
Cáchmột ngày, Oánh Lộ mặt mày đen thui lại bước vào cửa, “A Lam.”
Tatừ từ ngẩng đầu, “Hả?”
Nàngcắn cắn cánh môi, muốn nói lại thôi ,“Ta......”
Lòngta hơi hơi dao động, đứng dậy kéo tay nàng ngồi xuống, “Sao vậy, Lãnh Dương lạichọc giận ngươi?”
“Khôngphải.” Nàng lắc lắc đầu, cầm lấy tay ta có chút nắm chặt, “Ca ca gần đây có tớithăm ngươi không?”
Lạilà Mạnh Thiểu Giác.
Tarũ mắt, thản nhiên nói: “Không có.”
OánhLộ hơi hơi hít một hơi, ánh mắt thay đổi.
Tacười cười, “Ngốc, ca ca ngươi gần đây chắc là bề bộn nhiều việc, cho nên mớikhông kịp tới thăm ta......”
“Huynhấy đương nhiên bận việc! Vội vàng đính hôn với nữ nhân khác!” Nàng thốt ra, tứcgiận bất bình.

CHƯƠNG77

Tasửng sốt, sau đó cười nói:“Làm sao có thể.”
Nàngthấy thế liền hạ quyết tâm, đè bả vai ta nói: “A Lam...... Ta nói là thật sự.”
“Làmsao có thể?” Ta nâng tay che miệng, giọng nói có chút run run, “Oánh Lộ ngươiđang nói đùa, Mạnh Thiểu Giác đính hôn với người khác?” Ta ngẩng đầu, bình địnhcảm xúc nói :“Ca ca ngươi rõ ràng nói với ta...... Hắn sẽ không .”
“Sẽ.”Cảm xúc Oánh Lộ cũng dần ổn định, kiên định hữu lực nói: “Hoàng thượng hạ chỉtứ hôn cho hắn và nữ nhi của hộ bộ Thượng Thư, ca ca tiếp chỉ .”
Tacúi đầu, trầm mặc một hồi sau mới ngẩng đầu, cười nhẹ,“À.”
OánhLộ thấy thế ngược lại không còn vẻ kiên định vừa rồi, lo lắng nhìn ta nói: “ALam...... Ngươi......”
“Takhông sao.” Ta nhe răng cười, vui vẻ không thể nói hết, “Giúp ta gửi lời chúcphúc cho ca ca của ngươi.”
“ALam......” Oánh Lộ khổ sở nhìn ta, “Ca ca hắn...... Nói không chừng là có nỗikhổ.”
“À.”Ta còn là cười tủm tỉm đáp lời, “Chúc hắn và thê tử trăm năm hảo hợp.”
“ALam, ca ca nhất định là có nỗi khổ!” Tức giận của Oánh Lộ vừa rồi đối với MạnhThiểu Giác chợt lóe qua, bây giờ lại thành kiên định “Ca ca đúng là vậy”,“Ngườitrong lòng ca ca là ngươi.”
Taôn hoà nở nụ cười cười một tiếng, “Hắn muốn thành hôn.”
“Sẽkhông.” Oánh Lộ cầm tay áo của ta lắc lắc, “Ngươi mới là chị dâu của ta, chịdâu của ta cũng chỉ có ngươi, ca ca sẽ không cưới nữ nhân kia, hắn không thíchnàng.”
Tanhíu mày, “Làm sao ngươi biết ca ca ngươi không thích nữ nhân kia?”
Nàngvô cùng tin tưởng, “Ca ca đương nhiên không thích, người trong lòng ca ca làngươi.”
“Hắnnói với ngươi như thế?”
“Ách,không có......”
“Thìđúng rồi.”
“Khôngđúng!” Oánh bộc lộ tài năng đập bàn, chén trà cùng ấm trà đều chấn động, “Trướckia ca ca đâu có để ý đến Hoa Cẩm, làm sao có thể đột nhiên đính hôn với nàng?Ngươi tin tưởng ta, ca ca nhất định là có nỗi khổ!”
Tamiễn cưỡng giương mắt,“Hoa Cẩm?”
“Đúng!”Oánh Lộ hừ lạnh một tiếng, “Nữ nhi Hộ tướng quân Hoa Cẩm! Từ khi nhìn thấy caca ta là bắt đầu quấn quít lấy hắn, thánh chỉ lần này nhất định cũng là nànggiở trò quỷ!”
“Nhưvậy...... Sao?” Nữ nhi Hộ tướng quân à...... Thánh chỉ lần này là Hoa Cẩm giởtrò quỷ, hay là Mạnh Thiểu Giác giở trò quỷ? Ai biết được.
OánhLộ cười lạnh vài tiếng,“Ta sẽ không để nàng đắc ý như vậy, thánh chỉ thì sao?Người trong lòng ca ca là ngươi.”
Takhông có gì, chỉ thản nhiên cúi đầu, ý cười bên môi nhẹ đến dường như khôngthấy được.
TôKì a Tô Kì, đạo thánh chỉ này của ngươi đến thật là...... Rất đúng lúc .
Tronglòng Oánh Lộ tính toán thế nào cũng không có nói cho ta biết, nhưng ngày hômsau khi ta nghe được âm thanh nói chuyện truyền từ trong sân vào liền chắc rằngnàng cố ý.
Ngoàisân có giọng nữ thanh thúy hô: “Oánh Lộ, muội bảo Tiểu Hắc đừng chạy!”
OánhLộ bất đắc dĩ nói: “Hoa tỷ tỷ, Tiểu Hắc nhà chúng ta chính là bướng bỉnh nhưvậy, ngay cả ca ca ta cũng quản không được đâu.”
“TiểuHắc chui vào trong sân kia rồi!” Giọng nữ thanh thúy có chút gấp, “Nơi này làsân của ai, chúng ta có thể vào hay không?”
“Cóthể! Vì sao không thể!” Oánh Lộ quát lên: “Các ngươi còn không mở cửa ra?”
“Tiểuthư, đại nhân nói trừ người ra người khác không thể tiến vào.”
“Cáigì mà trừ ta người khác không thể vào?” Oánh Lộ bất mãn, “Các ngươi có biết vịtỷ tỷ này là ai không?”
“Thuộchạ không biết.”
“Nguxuẩn, sáng mắt lên cho ta, đây chính là thừa tướng phu nhân tương lai của cácngươi! Nàng là người khác sao?”
“OánhLộ.” Giọng nữ thanh thúy thực thiện ý, “Hai vị đại ca, ta chỉ muốn vào tìm TiểuHắc một chút, lập tức liền đi ra, sẽ không ở lâu đâu.”
“Này......”
OánhLộ lại nói: “Này cái gì mà này? Còn không mở cửa?”
Thịvệ không thèm nhắc lại, tiếng mở cửa vang lên.
Taôm Tiểu Hắc đang cọ xát dưới chân ra khỏi phòng liền nhìn thấy Oánh Lộ đangcùng một cô gái mặc đồ hồng đi đến. Cô gái áo hồng kia tuy quần áo đẹp đẽ quýgiá nhưng tướng mạo lại cực kỳ bình thường, cũng đang từ trên xuống dưới đánhgiá ta.
Nàngnghiêng mặt hỏi Oánh Lộ, “Nàng là......”
OánhLộ đến bên người ta thân mật nắm tay ta, cười tủm tỉm nói: “Hoa tỷ tỷ vừa rồicũng thấy được a, ca ca dấu nàng ở chỗ này, ai cũng không cho gặp, tỷ tỷ nóixem, nàng là ai?”
HoaCẩm ánh mắt rùng mình, “Muội nói là......”
“Làthân thích phương xa của chúng ta mà thôi.” Thân ảnh Mạnh Thiểu Giác xuất hiệntrong tầm mắt, vừa đúng lúc ngắt lời Hoa Cẩm. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nhãnhặn cười yếu ớt, tóc đen dùng sợi dây xanh ngọc cột lại, trên người cũng làtrường bào đồng màu, quạt giấy trên tay nhàn nhã lay động, một bộ phong lưuphóng khoáng.
“ThiểuGiác ca ca!” Hoa Cẩm lập tức tươi cười sáng lạn, “Thì ra vị cô nương này làthân thích phương xa của Thiểu Giác ca ca!”
“Ừ.”Mạnh Thiểu Giác ôn nhu nhìn nàng cười nói: “Cẩm nhi, sao lại chạy tới nơi này?”
HoaCẩm chạy đến bên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên làm nũng nói: “Vừa rồicùng Oánh Lộ đuổi theo Tiểu Hắc, chạy chạy một hồi thì tới đây a.”
“Vậysao.” Mạnh Thiểu Giác điểm điểm trán nàng, sủng nịch nói: “Ta đã gọi người làmchút điểm tâm, nếu không đi thì chắc lạnh mất.”
“Chúngta cùng đi đi!” Hoa Cẩm vui vẻ kéo ống tay áo của hắn, không khí giữa hai ngườihòa hợp ngọt ngào, mới quen một thời gian ngắn lại giống như đã quen từ lâu.
“Bàcon xa!” Oánh Lộ quở trách kêu lên, bắt đầu đánh vỡ không khí tốt đẹp. Tầm mắtnàng ý có điều chỉ nhìn qua nhìn lại giữa ta và Mạnh Thiểu Giác, ý vị thâmtrường nói: “Bây giờ là bà con xa, về sau sẽ không như vậy. Hoa tỷ tỷ gả lạiđây rồi không chừng sẽ cùng vị ‘Bà con xa’ này của ta thân mật cực kỳ......”
HoaCẩm tươi cười cứng đờ, trong mắt chợt lóe qua tia tức giận. Nhưng nàng rấtnhanh liền khôi phục bình thường, nhìn ta nói: “Muội muội là thân thích củaThiểu Giác ca ca thì cũng chính là thân thích của ta, về sau sẽ sống chung vớinhau thật tốt a.”
Tathản nhiên gật đầu, “Ừ.”
Nànghướng ta đi tới, “Muội muội có thể đem Tiểu Hắc cho ta không? Ta cùng ThiểuGiác ca ca phải đi rồi.”
“Được.”Ta đem Tiểu Hắc trong lòng đưa cho nàng. Tiểu Hắc giãy dụa không ngừng, bị taâm thầm trừng mắt liền an phận. Hoa Cẩm nhận lấy Tiểu Hắc rồi mỉm cười ngọtngào, “Cám ơn muội muội.” Nói xong xoay người muốn đi, lúc xoay người lại vôcùng kịch bản quẹo chân ngã sấp xuống.
“Cẩmnhi, nàng có sao không?” Mạnh Thiểu Giác vội vàng đi đến bên người nàng, tuấndung lo lắng.
“Thiểu Giác ca ca, takhông sao.” Hoa Cẩm thút tha thút thít đáp, vẻ mặt nhu nhược uất ức.
“Ta mang nàng đi gặp đạiphu, nàng đừng khóc.” Mạnh Thiểu Giác một tay ôm nàng theo kiểu công chúa, rấtcó tư thế anh hùng cứu mỹ nhân.
Bàn tay nhỏ của Hoa Cẩmtúm lấy quần áo trước ngực hắn, điềm đạm đáng yêu, “Thiểu Giác ca ca, đợichút......” Nàng giương mắt nhìn ta, hai tròng mắt rưng rưng, “Muội muội......vì sao muội lại ngán chân ta?”
Mạnh Thiểu Giác nhíu màyrậm, ánh mắt như dao cắt qua ta, “A Lam?”
Hoa Cẩm đem mặt vùi vàongực hắn, “Thiểu Giác ca ca, ta không biết vì sao A Lam muội muội muốn ngánchân ta, ta không biết......”
Con ngươi Mạnh ThiểuGiác sâu không thấy đáy, “A Lam, là muội ngán chân Cẩm nhi?”
Nói thật, ta rất muốncười, nhưng ta biết, tình huống này ta không thể cười.
Takhẽ nhíu mày, “Ta......”
“Caca!” Oánh Lộ không thể tưởng tượng nổi nói: “A Lam làm sao có thể ngán chânnàng? Rõ ràng nàng tự mình ngã xuống !”
“OánhLộ......” Hoa Cẩm ló mặt ra, đôi mắt đã muốn sưng đỏ, “Ta biết muội không thíchta......”
“Việcnày thì có liên quan gì đến chuyện ta thích cô hay không!” Oánh Lộ tức giậnnói: “Vừa rồi rõ ràng cô tự mình xoay người trật chân mới ngã xuống, liên quangì đến A Lam!”
“OánhLộ...... Thật sự là A Lam muội muội ngán chân ta.” Hoa Cẩm xoa xoa nước mắt,lại uất ức nhìn về phía Mạnh Thiểu Giác, “Thiểu Giác ca ca, quên đi, chúng tađi thôi.”
“Cẩmnhi ngoan, đừng khóc.” Mạnh Thiểu Giác ôn nhu an ủi giai nhân trong lòng, lạilạnh giọng nhìn ta nói: “A Lam, xin lỗi.”
“Caca!” Oánh Lộ kêu to, vẻ mặt khó tin, “Là chính nàng tự ngã!”
MạnhThiểu Giác không nhúc nhích, mắt phượng hẹp dài bình tĩnh nhìn ta,“Xin lỗi.”
“Caca!” Oánh Lộ dậm mạnh chân,“Huynh đừng bị nàng lừa!”
Nhưngánh mắt Mạnh Thiểu Giác vẫn lạnh như vậy, lạnh đến ngay cả ta cũng có chút rùngmình.
“Thựcxin lỗi.” Ta nhẹ nhàng mở miệng, nhìn Hoa Cẩm nói: “Vừa rồi là ta ngán chân cô,thực xin lỗi.”
Trongmắt Hoa Cẩm hiện lên vẻ đắc ý, lại vùi vào lòng hắn nói: “Thiểu Giác ca ca,chúng ta đi, ta không muốn ở trong này .”
“Được.”Mạnh Thiểu Giác ôn nhu đáp, ôm Hoa Cẩm xoay người rời đi, bóng dáng cao to màanh tuấn.
Tadưới đáy lòng châm chọc nở nụ cười cười vài tiếng, xem, đây rõ ràng lại là mộttiết mục kém cỏi, vậy mà cũng có người thưởng thức .
“Caca......” Oánh Lộ nhìn bóng dáng Mạnh Thiểu Giác cùng Hoa Cẩm rời đi, thất thầnnhắc đi nhắc lại: “Ca ca tại sao có thể như vậy, ca ca tại sao có thể nhưvậy......”
“OánhLộ.” Ta cúi đầu gọi: “Ta vào trước.” Nói xong ta liền xoay người rời đi, cướcbộ dồn dập bối rối.
OánhLộ, đây là ca ca thâm tình trong miệng ngươi, bây giờ ngươi đã nhìn rõ chưa?
“ALam!” Oánh Lộ cuối cùng vẫn đuổi theo, ôm chặt lấy ta từ phía sau nói: “Thựcxin lỗi, đều là ta không tốt, đều là ta không tốt!”
“OánhLộ,” Ta thản nhiên nói: “Đây là chuyện của ta và hắn, không phải lỗi củangươi.”
“Làlỗi của ta!” Nàng nghẹn ngào, “Nếu.…nếu không phải ta tự chủ trương thiết kếchuyện hôm nay, nếu không phải ta mang Hoa Cẩm tới nơi này, nếu không phảita......”
Taquay lại, cúi mắt nhìn nàng, “Hắn muốn thành thân”. Đây mới chính là nguyênnhân.
“ALam!” Oánh Lộ khóc thành tiếng, “Ta không nghĩ vậy, ta nghĩ ca ca là bất đắcdĩ, ta nghĩ ca ca huynh ấy......”
“Ngốc.”Ta vươn tay lau nước mắt của nàng, cười khổ nói: “Hắn chỉ lựa chọn thứ mìnhmuốn.”
Nướcmắt nàng rơi càng nhiều, “A Lam, ngươi đừng khóc, ngươi đừng khóc, đều là takhông tốt, đều là ta không tốt!”
“Khóc?”Ta vuốt vuốt hai má, dĩ nhiên là ẩm ướt, ta cố gắng gợi lên khóe môi, giọng nóilại bắt đầu nghẹn ngào, “Oánh Lộ, ta thật sự...... không muốn nhìn thấy bọnhọ.”
“Làca ca không tốt, là huynh ấy không tốt! Huynh ấy không nên một mặt đối vớingươi như vậy, mặt khác lại muốn cưới người khác!” Oánh Lộ oán hận nói.
“OánhLộ......” Ta ôm lấy nàng, đem mặt vùi vào cổ nàng.
“ALam đừng khóc.” Oánh Lộ hấp hấp cái mũi,“Ta vốn nghĩ ca ca có thể cho ngươihạnh phúc, ta nghĩ các ngươi sẽ hạnh phúc! Nhưng bây giờ huynh ấy đã không còntư cách giữ ngươi lại!” Nàng ôm chặt ta,“Ta mang ngươi rời nơi này được không,cứ để cho ca ca thành thân, chúng ta không thèm quan tâm huynh ấy nữa, đượckhông?”
Nướcmắt của ta từng giọt từng giọt chảy xuống, ướt át mà ấm áp, “Oánh Lộ, ngươimang ta đi không được đâu, chúng ta làm sao ra ngoài được, hắn sẽ không để chota đi ......”
“Chúngta cùng nhau nghĩ cách.” Nàng vỗ lưng ta nói:“Nhất định sẽ có cách, nhất định.”
Tatrầm mặc một hồi, khàn khàn nói:“Có lẽ là có cách......”
OánhLộ vội vàng hỏi: “Cách gì?”
“Biểuca từng nói, nếu ta ở Vân Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể tìm mộtngười.”
“Ai?”
“Quảngia tiệm cầm đồ cách kinh thành tám dặm, Dương Phàm.” Trước kia trong lúc vô ý,Vũ Văn Duệ đã nhắc tới người này với ta, không ngờ bây giờ thật sự có côngdụng.
Biểutình Oánh Lộ trầm trọng quyết tuyệt như vậy.
Bởivì nàng cảm thấy Mạnh Thiểu Giác đã không còn tư cách để mang tới hạnh phúc chota.
Đâylà bằng hữu của ta, là bằng hữu duy ở thời đại này, nhưng ta không thể khônggạt nàng.
Bởivì còn có người quan trọng hơn đang đợi ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK