• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 37

Tế Tế nghe thấy Vũ VănDuệ nói thế liền vui vẻ gợi lên khóe môi, “Vậy nô tỳ đi ra ngoài, công tử cùngcông chúa từ từ nói chuyện.”
Ta cảm giác được khóemắt của mình co giật. Vũ Văn Duệ, sao lại là Vũ Văn Duệ? Không phải lúc nãyngươi vừa mới đến sao? Sao ngươi lại đến nữa?
Sau khi Tế Tế rời khỏi,trong phòng chỉ còn lại hai người là ta và Vũ Văn Duệ. Trên mặt hắn đã khôngcòn vẻ tức giận như vừa rồi, khuôn mặt trong trẻo thản nhiên mang theo ý cười,tao nhã dời bước chân đi tới bên giường của ta ngồi xuống.
“Sao vậy, muốn đi thămhoàng thượng?” Hắn nhẹ giọng mở miệng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễnghe không nghe ra là vui hay giận.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn,“Phụ hoàng bị thương.”
“Ừ.” Hắn khẽ mở môimỏng, mắt hồ ly hiện lên một tia tinh quang, “Muội cũng bị thương.”
Ách......
Ta từ từ nói: “Muội tỉnhlại rồi.” Nhưng phụ hoàng còn chưa tỉnh.
Vũ Văn Duệ tỏ vẻ phụ họagật gật đầu, “Muội có thể cử động được sao?”
Ta động ngón tay, ừ, vẫnrất linh hoạt, “Chắc là có thể.”
Hắn cũng không vạch trầnta, không nhanh không chậm nói: “Muội có thể tự mình xuống giường sao?”
Xuống giường? Khụ khụ,chuyện này vẫn rất khó khăn. Nhưng mà còn có Tế Tế, không phải sao? Ta nói: “Cólẽ có thể.”
“Có lẽ?” Vũ Văn Duệ trànra một tiếng cười khẽ, mắt hồ ly hơi hơi chuyển động, “Muội đang hy vọng lúc đitrên đường khụy ngã làm rách miệng vết thương? Hay là muốn......”
Ta vễnh tai, muốn? Muốncái gì?
Hắn không xấu hổ chútnào nói: “Muốn ta ôm muội qua thăm hoàng thượng?”
“Đương nhiên khôngmuốn.” Ta chém đinh chặt sắt nói.
“Như vậy à......” Vũ VănDuệ nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy muội cứ an tâm tudưỡng đi, đợi khi chính mình có thể đi lại rồi hãy quan tâm đến người khác.”
Ta nghe vậy liền trầmmặc, xem ra chuyện thăm phụ hoàng này, ta phải chuẩn bị trận đánh trong đườnghầm cho thật tốt.
Ta và Vũ Văn Duệ đangnói chuyện thì ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa hỏi: “A Lam, ta có thể vàokhông?”
Vũ Văn Duệ đứng dậy đimở cửa, nhìn hoàng tỷ ngoài cửa nói: “Muội ấy vừa tỉnh, muội cùng muội ấy nóichuyện đi.” Sau khi nói xong, Vũ Văn Duệ liền săn sóc đóng cửa lại rồi đi, đểta và hoàng tỷ có không gian riêng để nói chuyện.
Hoàng tỷ đến gần ta,khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ kia bây giờ là vẻ tái nhợt tiều tụy, trong mắt cũngmất đi tia sáng ngày xưa. Nàng nhìn ta miễn cưỡng cười cười, “A Lam, cuối cùngmuội cũng tỉnh.”
Ta không biết nên hìnhdung tâm tình của ta như thế nào, bộ dạng bây giờ của hoàng tỷ ta đã sớm đoánđược từ trước. Một mặt ta tàn khốc nghĩ, sớm đối mặt sớm chấp nhận, một mặt lạikhông đành lòng nhìn nàng thương tâm như bây giờ. Ta nghĩ, hoàng tỷ phải trảiqua trận đau xót này mới có thể trưởng thành hơn.
“Hoàng tỷ.” Ta mở miệng,mang theo vui sướng, “Muội còn ở đây.”
Vẻ mặt của hoàng tỷ sungsướng lên vài phần, ngồi xuống bên giường nói: “Đúng vậy, ta nghe Tế Tế nói,lúc ấy là muội cứu phụ hoàng. A Lam, sao đột nhiên muội không còn ngốc?”
Ta trừng mắt nhìn nàng,“Thái y nói, ban đầu trong đầu muội có máu bầm, sau khi ngửi cái hương gì gìkia, liền hết bệnh, tỷ nói xem, có kỳ lạ hay không?”
Trên đây, chỉ là ta nóibậy nói bạ thôi. Nhưng mà ta nghĩ, lại thời điểm này hoàng tỷ sẽ không rãnh rỗimà đi chứng thực việc này.
Hoàng tỷ ý cười sâu hơnvài phần, “Đúng vậy, thật sự là chó ngáp phải ruồi.” Ánh mắt nàng đột nhiên ảmđạm, “Nhưng mà đến bây giờ phụ hoàng còn chưa tỉnh......”
“Phụ hoàng là mệnh thiêntử, đương nhiên là gặp dữ hóa lành, hoàng tỷ đừng quá lo lắng .” Ta nói: “Ngượclại, chuyện thất ca......”
Ý cười trên môi hoàng tỷbiến mất, tràn đầy chua sót, “Thất ca? Không, A Lam, chàng không phải thất ca.Thất ca đã mất từ lâu rồi, chàng là con tin Vân Trạch - Tô Kì.”
“Thất ca đã chết?” Takinh ngạc kêu to, ôm ngực thể hiện sự đau đớn. Dưới đáy lòng ta thương xót launước mắt, trời, ta diễn quá mức rồi. Ta thoáng hỗn hển hỏi: “Hoàng tỷ, sao tỷbiết thất ca đã chết?”
Từ trong mắt đến chânmày của hoàng tỷ đều là đau thương, “Biểu ca đã điều tra rõ ràng. Năm đó, tâycung bị cháy là do hoàng hậu Vân Trạch phái người làm. Khi đó con tin Vân Trạchbị người đánh tráo với con của nhị cữu cữu. Người bị chết cháy là một tên ănxin, mà thất ca thật sự đã bị mẹ chàng chôn dấu.”
“Chúng ta chỉ biết mẹthất ca là tiểu thiếp của nhị cữu cữu, nhưng lại không biết nàng là người VânTrạch, lại là cung nữ đã từng hầu hạ trong cung của mẹ Tô Kì. Sau khi nàng gặpnhị cữu cữu liền che giấu thân phận thật sự của mình, an tâm làm tiểu thiếp. Màkhi Tô Kì gặp chuyện không may, nàng liền đem Tô Kì dấu trong phủ của mình,mong tránh được sự đuổi giết của hoàng hậu Vân Trạch.”
Nói tới đây, mắt hoàngtỷ đã ngân ngấn nước mắt, “Thất ca, lúc đó thất ca bị bệnh, còn sống không đượcbao lâu. Di nương thương tâm rất nhiều, lại thấy thất ca cùng tuổi với Tô Kì,nên dứt khoát tương kế tựu kế đem Tô Kì trở thành thất ca mà nuôi dưỡng. Thứnhất, có thể tránh được ánh mắt của hoàng hậu Vân Trạch. Thứ hai là để cho cậukhông chịu nỗi đau mất con.”
Nước mắt hoàng tỷ rơi títách, óng ánh trong suốt như thủy tinh, “Thất ca, thất ca đã sớm mất, nhưng tamột chút cũng không biết!”
“Hoàng tỷ.” Ta nâng lêncánh tay phải có chút khí lực, vỗ vỗ bả vai nàng nói: “Đây không phải lỗi củatỷ, chúng ta đều không biết thất ca đã mất”
Hoàng tỷ vừa khóc vừalắc đầu, “Không phải, A Lam, không phải.”
Ta tiếp tục an ủi,“Hoàng tỷ, không trách tỷ, thật sự không trách tỷ.”
Hoàng tỷ khóc càng biai, “Ta vẫn nghĩ Tô Kì đó là thất ca, là thất ca mà ta yêu, là thất ca luônmang ta đi chơi. Nhưng mà ta sai rồi, chàng mất, ta vẫn yêu luyến người khôngphải là chàng, ta..ta…A Lam, ta nhớ thất ca…ô ô…người ta yêu rõ ràng là thất caa!”
Ta

......
Thì ra hoàng tỷ thươngtâm như vậy không phải là vì nhớ thất ca đã mất, mà là nàng phát hiện chínhmình lại đi yêu Vũ Văn Tu giả mạo kia, cũng chính là Tô Kì?
Tâm tình của ta vô cùngrối rắm, cái kia gì gì đó, lần này ta phải an ủi nàng như thế nào đây? Một bênlà hoàng tử Vân Trạch, một bên là công chúa Vân Di, hai quốc gia lại vừa vặnnháo loạn lên......
“Khụ khụ.” Ta ho nhẹ haitiếng, “Hoàng tỷ, tất cả đều đã thay đổi, tỷ đừng quá khổ sở .”
“A Lam, chàng bày mưu ámsát phụ hoàng, chàng muốn chiếm Vân Di.” Giọng nói hoàng tỷ suy yếu, dung nhanmang theo nước mắt vừa thấy đã thương, “Chúng ta thật sự không có khả năng .”
Ta buông tiếng thở dàinói: “Hoàng tỷ, thất ca, à không, là Tô Kì. Cũng giống như tỷ là công chúa VânDi vậy, huynh ấy thân là hoàng tử Vân Trạch đương nhiên là có trách nhiệm củamình. Huynh ấy cũng phải làm điều huynh ấy không muốn, huynh ấy ...... Cũng rấtkhó xử.”
Ta nghĩ tới ngày đó VũVăn Tu trông lạ thường, ách, là Tô Kì. Nhớ hắn nói với ta “Lựa chọn luận”......Đúng vậy, vì sao hắn lại nghĩ như vậy? Tất cả đều là sự vui đùa của vận mệnh màthôi, trước mặt vận mệnh, chúng ta rất nhỏ bé.
Hoàng tỷ thoáng ngừngnước mắt, cười khổ nói: “Làm sao ta lại không biết, nhưng mà A Lam, muội biếttư vị khi yêu một người sao, yêu quá sâu, cái loại cảm giác này...... Rất đau.”
Tư vị yêu một người?
Không hiểu?
Ta có chút thất thầnnghĩ: Không, ta biết cái loại tư vị này, chẳng qua là bây giờ dường như đãquên.
Ta nhìn hoàng tỷ cườinhẹ, “Nhưng mà hoàng tỷ, có ai bắt buộc cả đời này chúng ta chỉ có thể yêu mộtngười, hơn nữa lại không còn người nào có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta.”
Bởi vì ai cũng không thểchắc chắn rằng giây sau đó người ngươi yêu có thể hay không tự tay đánh vỡ tráitim của ngươi, xoay lưng lưu loát chạy lấy người.
Người yêu chúng ta nhất,tóm lại chỉ có thể là chính bản thân mình.
Hoàng tỷ ngẩn người,tiện đà rũ mắt xuống, “Đúng vậy, ai nói…ai nói chỉ có thể yêu một người......”Nàng nâng mắt lên lệ đã hoen mi, sắc sảo cười nói: “Tóm lại rồi cũng sẽ quên,đúng không?”
Nước mắt của nàng rơivào mu bàn tay ta có chút ẩm ướt, có chút nóng, ta trầm ổn gật gật đầu, “Đúngvậy.”
Thời gian có thể lau đitất cả, bao gồm tình yêu mãnh liệt nhất cùng nỗi hận sâu sắc nhất, chẳng qua lànhanh hay chậm thôi.
Hoàng tỷ đi rồi ta tựavào giường sững sờ hồi lâu, cho đến khi cửa bị người vừa cười vừa đẩy ra ta mớilấy lại tinh thần. Người tới một thân khôi giáp phong trần mệt mỏi, dáng ngườicao ngất uy vũ, khuôn mặt thô cuồng anh tuấn không thấy già chút nào, “Lam nhađầu, đã khỏe hơn chưa?”
Ta kinh ngạc nhìn nam tửtrung niên trước mắt, “Đại cữu cữu?”
Nam tử cười ha ha, buôngmũ giáp trong tay đi tới bên giường nói: “Ta nghe Duệ tiểu tử nói cháu lập cônglớn, hơn nữa âm kém dương sai* trị được đầu óc, ha ha ha, thật sự là chuyện tốta chuyện tốt!”
(*công việc tiếnhành không theo ý muốn nhưng kết quả lại gần giống như mong muốn)
Ta ở trong lòng chảy mồhôi, Vũ Văn Duệ là người thông minh, lấy cớ cũng gần gần giống ta.
Ta nhìn Vũ Văn Nghị ngọtngào cười, “Đại cữu cữu, cuối cùng người cũng trở lại, đã nhiều năm cháu khônggặp người rồi.”
“Không phải là đúng vậysao.” Tay Vũ Văn Nghị nhéo mặt ta một phen, động tác không biết tiết chế chútnào làm ta phát đau, “Ta vốn đến từ vài ngày trước, nhưng còn phải phối hợp vớikế hoạch đánh giặc của Duệ tiểu tử nên giờ mới vào đây. Lam nha đầu, ta thấythần sắc của cháu không tốt lắm, nên nói thái y bồi bổ cho cháu nhiều chút,đừng để người càng ngày càng gầy như vậy.”
Mặt ta có chút nóng lên,chắc là bị nhéo đến đỏ rồi, ta nói: “Đại cữu cữu, cữu cữu tới đây biểu ca cóbiết không?”
Vũ Văn Nghị nói: “Chắcnó còn chưa biết, ta nghe nói cháu bị thương liền trực tiếp đến thăm cháu, còntưởng rằng có thể gặp Duệ tiểu tử ở đây.”
Vũ Văn Nghị không đithăm phụ hoàng trước...... Ai~, tóm lại là có ngăn cách. Ta nói: “Biểu ca đi rangoài.”
Vũ Văn Nghị nói: “Khôngvội không vội. Đúng rồi, Lam nha đầu, ta giới thiệu cho cháu một người.” Hắnhướng ngoài cửa hô: “Diệu nha đầu, tới gặp Lam nha đầu nhà chúng ta đi.”
Diệu nha đầu? Ta thú vịnheo nheo mắt, hay là, đây chính là nhị muội muội thanh danh truyền xa của LinhChi, Linh Diệu Nhi?
Vũ Văn Nghị dứt lời,ngoài cửa liền có một cô gái mặc khôi giáp màu bạc bước vào. Dưới đáy lòng taâm thầm trầm trồ khen ngợi, nhìn hàng lông mày của nàng tinh tế mảnh mai nhưngkhông nhu nhược, ngũ quan xinh đẹp nhưng không yếu ớt, con ngươi dấu diếm ngạokhí, dáng người cao gầy nhưng không tục tằng, quả thật là giai nhân tư thế oaihùng khó gặp.
Cô gái cười yếu ớt,không mang a dua nhìn ta nói: “Linh Diệu Nhi khấu kiến ngũ công chúa.”
Ta cười đáp, “Không cầnđa lễ.”
Vũ Văn Nghị đi đến cạnhbàn cười nói: “Diệu Nhi cùng Tiên Nhi đều là muội muội của Linh Chi, chẳng qualà Linh Chi được sắp xếp ở bên người Duệ tiểu tử, Diệu Nhi cùng Tiên Nhi thì đitheo ta ra ngoài, lần này khó mà trở về được, vừa hay có thể để hai người làmquen.” Hắn nhìn Linh Diệu Nhi nói: “Thế nào, Lam nha đầu nhà ta có xinh đẹpkhông?”
Linh Diệu Nhi gật đầu,ngữ khí thân quen nhìn Vũ Văn Nghị nói: “Nghị thúc thúc, lời này thúc đã lặplại bên tai ta biết bao nhiêu lần rồi.” Nàng cười nhìn ta, “Nghị thúc thúc rấthay nhắc đến chuyện trước kia công chúa thường kéo râu của thúc ấy, Diệu Nhi đãngưỡng mộ công chúa từ lâu rồi.”
Ta đương nhiên biết nàngngưỡng mộ cái gì từ lâu, nhớ năm đó Vũ Văn Nghị kiên nghị cùng nét mặt vui vẻ,xem chòm râu kia là bảo bối còn không kịp, ngay cả Vũ Văn Duệ cũng không chochạm vào. Về sau, mùa đông, khi ta và Vũ Văn Duệ cùng nhau chơi pháo, không cẩnthận làm lửa cháy xém râu hắn. Sau đó, râu bảo bối của hắn bị cháy rối tinh rốimù. Lúc ấy hắn tức giận cực kỳ, nhấc cổ áo ta lên muốn ném ta ra ngoài. Mà khiđó, mặt ta không chút thay đổi, không nhúc nhích nhìn hắn hồi lâu. Vũ Văn Nghịbỏ ta xuống hơn nữa còn cười ha hả, nói ta là một đứa nhỏ thú vị.
Ai~, chuyện cũ đừng nhắclại nữa.
Vũ Văn Nghị quay đầunhìn ta nói: “Lam nha đầu, Diệu Nhi thật ra là một cô nương tốt có bản lĩnh.Vài năm nay mang binh giết địch không thể không kể công nàng, lần này mưu kếgiết địch ở biên giới cũng do nàng và Duệ tiểu tử cùng nhau bàn bạc, thật đúnglà hay lắm a!”
Ta lộ ra vẻ mặt tánthưởng, “Diệu tỷ tỷ thật là lợi hại.”
Linh Diệu Nhi sang sảngcười, “Công chúa đừng nghe Nghị thúc thúc nói lung tung, mưu kế lần này ítnhiều đều là công tử suy nghĩ chu toàn, ta chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi.”
“Nhìn xem nhìn xem, Diệunha đầu chính là khiêm tốn.” Vũ Văn Nghị lắc đầu nói: “Nếu cháu không có bảnlĩnh thì làm sao có thể được xưng là cặp đôi Gia Cát Lượng trong quân cùng Duệtiểu tử?”
Linh Diệu Nhi khôngngượng nghịu, tự nhiên hào phóng nói: “Đó đều là do bọn họ tán thưởng, làm saota có thể so sánh với công tử.”
Ta nhìn Linh Diệu Nhi,nàng quả nhiên mạnh mẽ cứng cỏi hơn Linh Tiên Nhi rất nhiều, chẳng trách binhlính trong quân chịu phục tùng một cô gái như vậy, chỉ nhìn tư thái không chútngượng nghịu của nàng, chỉ sợ còn khẳng khái hơn so với đại đa số nam nhân.
Vẻ mặt Vũ Văn Nghị độtnhiên nghiêm túc nói: “Cô nương tốt như vậy, không biết Duệ tiểu tử nhà ta cóphúc khí......”
Đang nói đến trọng điểm,Vũ Văn Duệ lại đột nhiên xuất hiện trước cửa, trong tay bưng cái khay đánh gãylời nói của Vũ Văn Nghị, “Cha, người đã trở lại?”
Sau khi Vũ Văn Nghị nhìnthấy Vũ Văn Duệ liền quên ngay lời mình vừa định nói, đứng dậy đi đến bên cạnhVũ Văn Duệ vỗ mạnh, “Tiểu tử, vẫn còn nhớ cha con à!”
Vũ Văn Duệ bị vỗ mặtkhông đổi sắc, thản nhiên nói: “Lực đạo so với lần trước hình như nhẹ hơn rồi,cha già đi?”
Vũ Văn Nghị lại cười tomột trận, “Quả nhiên là Duệ tiểu tử, công phu châm chọc người khác một chútcũng không giảm. Đến đến đến, con nhìn xem lần này ta mang ai cùng trở vềnày?!”
Vũ Văn Duệ nhìn về phíaLinh Diệu Nhi, cười nhạt nói: “Linh Diệu Nhi.”
Linh Diệu Nhi câu môicười, đáy mắt có vài phần vui sướng, “Công tử.”
Vũ Văn Duệ không có tâmtư phân tích sự vui sướng của nàng, bưng chén thuốc đi đến bên cạnh ta, trongtrẻo nhưng lạnh lùng nói: “Còn không ngồi dậy uống thuốc?”
Ta cảm thấy mình có chútbi thương, vì sao mỗi khi hắn nói chuyện với ta thì giọng điệu lại lạnh đi vàiphần?
Ta tựa vào gối mềm, vươntay chuẩn bị đón lấy chén thuốc, nhưng chỉ thấy Vũ Văn Duệ liếc qua bên cạnh,sau đó nheo nheo con ngươi dài nhỏ hỏi: “Muội thực sự có thể cầm chén sao?”
Lời nói vừa ra, Vũ VănNghị cùng Linh Diệu Nhi phía sau đều ngẩn người, đương nhiên, bao gồm cả ta.
Ta nhìn vẻ mặt nghiêmtúc của Vũ Văn Duệ, cái kia, ý của hắn là......?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK