• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 26


Ta từ xa xa mơ hồ nhìnthấy Quản Việt, cảm thấy hắn so với lúc trước thần sắc càng tốt hơn, mượt màhơn. Xem ra trong khoảng thời gian này, hắn trôi qua cũng không tệ lắm. Ta liếcmắt nhìn Vũ Văn Duệ quang minh chính đại yên định nhàn nhã, trong lòng có chútkinh ngạc, sao hắn không giúp biểu muội đáng thương của hắn là ta đây xả giận.Nhưng đảo mắt liền biết Vũ Văn Duệ người này không phải là thánh mẫu bồ tát gì,có thù tất báo điểm ấy hắn quán triệt hoàn toàn so với ta. Chắc là không phảihắn không chỉnh Quản Việt, mà là đang suy nghĩ xem nên chỉnh bằng cách nào đểcó hiệu quả nhất. Hôm nay vừa hay gặp mặt, bên trong muốn có bao nhiêu mờ ámliền có bấy nhiêu.
Người rơi xuống nước lầnlượt được cứu lên chiếc thuyền nhỏ của Mục nhất. Lúc đầu người của Ân đại nhânthấy vậy chạy qua ngăn cản, chẳng qua là bị Mục Nhất làm vài đường liền té vàotrong nước, những người khác thấy vậy do dự không tiến lên. Tiếng kêu cứu dầndần nhỏ lại, trên những chiếc thuyền lúc nãy lùi lại một bên lục tục có ngườivỗ tay trầm trồ khen ngợi, Mục Nhất thật sự thành đại anh hùng cứu người. Ừ,chuyện này phải về kể cho Tế Tế nghe.
Vũ Văn Duệ vẫn như đạigia ngồi trên ghế, biểu tình lạnh lùng không chút để ý. Trên môi Mạnh ThiểuGiác nhàn nhạt tươi cười, thỉnh thoảng cùng hoàng tỷ nói cái gì đó chọc chonàng cười yếu ớt. Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, hình nhưthỉnh thoảng tầm mắt hắn làm như vô tình xẹt qua trên người ta? Ta cầm quả đàotrên khay đào cắn một miếng, quyết định bỏ qua phát hiện này.
“A Lam,” Oánh Lộ nhẹgiọng gọi ta, “Vũ Văn công tử làm quan hả?”
Lúc này ta mới nhớ tớivừa rồi Vũ Văn Duệ tự xưng là “Bản quan”, liền nói: “Ừ, chức quan đặc biệt màphụ hoàng bố trí, kinh đô ngự lại*, nhất phẩm.” Nhưng bình thường Vũ Văn Duệrất ít khi dùng thân phận quan lại xuất hiện trước mặt chúng ta.
(*Lại trong quanlại, chức tước)
“Vậy Ân đại nhân thìsao?” Nàng lại hỏi.
Ta nói:“Nhất phẩm.”
Oánh Lộ líu lưỡi, “Đềulà nhất phẩm à, chậc chậc. Vậy chức của Ân đại nhân lớn hơn hay là của Vũ Văncông tử lớn hơn?”
Ta thuận miệng nói:“Đương nhiên là biểu ca.”
Oánh Lộ nghi hoặc,“Không phải đều là nhất phẩm sao?”
Ta nghĩ nghĩ, nhìn nàngrồi giơ ngón tay cái cùng ngón út lên, thực vô vị nói: “Không phải đều là ngóntay sao?”
“Ách.” Oánh Lộ dừng lạimột chút, sau đó nở nụ cười, “Hiểu rồi, phụt, ngươi giải thích rất đúng. A Lam,bây giờ ta khẳng định, ngươi tuyệt đối không phải là đồ ngốc.”
Ta lại cắn quả đào trơn bóngliếc nàng một cái, “Oánh Lộ.”
“A?”
“Ta có nói ta là đồ ngốcsao?”
Oánh Lộ lắc đầu, “Khôngcó.”
Ta gật đầu, “Tốt lắm.”Sau đó tiếp tục cắn đào.
Vẻ mặt Oánh Lộ như hiểura, “A Lam, ngươi thật sự là rất ranh ma, ngươi không nói nhưng hành vi củangươi chính là như vậy.”
Ta đột nhiên dừng độngtác, vẻ mặt dại ra nhìn nàng, ngơ ngác hỏi: “Ngươi nói như vậy?”
Oánh Lộ sốc hông một cáicúi đầu khụ một tiếng, mặt đỏ bừng nín cười, “Đúng đúng đúng, chính là như vậy,chính là như vậy!”
Ta không biết vì sao talại nghĩ tới Abe*, vì thế nhè nhẹ nhìn nàng gợi lên khóe môi, lạnh lùng nói:“Vẻ mặt thương mại.”
(*Abe Shinzo thủtướng Nhật Bản, chắc ý tỷ ấy là vẻ mặt luôn tươi cười để giao tiếp)
Sau đó, Oánh Lộ vừa cườivừa cúi người khụ càng lợi hại, đến lúc nàng điều chỉnh lại hơi thở, Ân đạinhân cùng Quản Việt đã lên thuyền đi tới trước mặt chúng ta. Tầm mắt Ân đạinhân lạnh lẽo chậm rãi đảo qua chúng ta vài cái, cuối cùng dừng lại trên ngườiVũ Văn Duệ, làm lễ nói: “Vũ Văn đại nhân, thật sự là hạnh ngộ hạnh ngộ, khôngngờ đại nhân đối với hội thuyền rồng cũng có hứng thú.”
Vũ Văn Duệ nhìn hắn thảnnhiên nói: “Hôm nay ta cùng bạn bè đến dạo chơi mà thôi. Xem ra hôm nay Ân đạinhân rất hưng trí, nhìn chiếc thuyền kia, chỉ sợ ở Vân Di này không có quá bacái.”
“Ánh mắt của Vũ Văn đạinhân thật không sai, đây đúng là thuyền hoàng thượng ngự ban cho.” Khẩu khí Ânđại nhân có chút đắc ý, nhìn Mạnh Thiểu Giác nói: “Mấy vị đang ‘Ngồi’ ở đógương mặt hình như có chút quen quen. Vũ Văn đại nhân không giới thiệu sao?”
Ta nghĩ, ý của hắn làmuốn nhắc nhở chúng ta hắn vẫn đang đứng, chẳng qua Vũ Văn Duệ là đầu lĩnh cònkhông lên tiếng, chúng ta là binh sĩ làm sao có thể mời ngồi?
Vũ Văn Duệ nâng tay tùyý hướng mấy người chúng ta bên này khoa tay múa chân, “Mạnh Thiểu Giác Mạnh côngtử, biểu muội của bản quan, Mạnh công tử muội muội Mạnh tiểu thư.”
Ân đại nhân có chútngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mạnh Thiểu Giác nói: “Thì ra là Mạnh gialương** Mạnh công tử,”
(**Ý ổng là nhà họMạnh cung cấp lương thực)
Mạnh Thiểu Giác hơi hơivuốt cằm, cũng không có ý muốn đứng dậy, chỉ khách khí kêu một tiếng, “Ân đạinhân, hạnh ngộ.”
Thái độ lãnh đạm củaMạnh Thiểu Giác hình như có chút chọc giận Ân đại nhân, hắn khẽ hừ một tiếngnói: “Không ngờ Mạnh công tử có quen biết với Vũ Văn đại nhân, thật sự là vinhhạnh.” Hắn lại nhìn hoàng tỷ, ánh mắt hơi hơi có chút biến hóa, khẩu khí cũngthân mật hơn rất nhiều, “Biểu muội của Vũ Văn đại nhân? Bản quan đoán không saithì vị tiểu thư này chính là tứ biểu muội của Vũ Văn đại nhân, đúng không?”
Hoàng tỷ nhẹ cười gậtđầu,“Ân đại nhân.”
“Tiểu thư quả nhiêngiống như lời đồn xinh đẹp tựa thiên tiên.” Ân đại nhân khen, ánh mắt lại lướtđến người ta, nhưng mà chỉ dừng lại một chút, hắn trực tiếp lướt qua ta rồinhìn Oánh Lộ nói: “Mạnh tiểu thư, lại gặp mặt.”
Oánh Lộ ngoài cười nhưngtrong không cười nhìn hắn nói: “Ha ha, đúng vậy, lại gặp mặt.” Sau đó thấpgiọng bồi thêm một câu “Xui xẻo”.
Vũ Văn Duệ lại mở miệng,hắn nhìn Quản Việt rất có hứng thú hỏi: “Vị công tử phía sau Ân đại nhân kialà......?”
Ân đại nhân lúc này mớinhớ tới phía sau còn có Quản Việt đi theo, chỉ đơn giản giới thiệu nói: “Đây làtrướng phòng*** Bùi Ngọc các Quản Việt. Quản Việt, còn không mau chào hỏi VũVăn đại nhân.”
(***Làm việc ghichép trông coi sổ sách)
Quản Việt nghe vậy ánhmắt dường như sáng lên. Phải biết rằng, thằng nhãi này lúc vừa vào đây đã đánhgiá vài người chúng ta. Lúc nhìn đến hoàng tỷ tròng mắt đã muốn rớt ra ngoài,lúc nhìn đến Vũ Văn Duệ liền hận không thể chạy đến ôm đùi...... Đương nhiên,lúc nhìn đến ta thì đắc ý hơn nữa còn có khinh bỉ. Hắn tiến lên cung kính nói:“Quản Việt gặp qua Vũ Văn đại nhân!”
Khuôn mặt tuấn tú của VũVăn Duệ hiện lên ý cười, điềm đạm nói: “Quản công tử đây có chút quen mặt,chúng ta đã gặp lần nào chưa?”
“Trí nhớ đại nhân thậttốt!” Quản Việt lập tức nói tiếp: “Đại nhân có nhớ ngày ấy lúc ngài cứu Liễu cônương dưới vó ngựa không? tiểu nhân lúc đó ở ngay bên cạnh. Đại nhân quả thậtlà anh dũng vô cùng!”
Vũ Văn Duệ nói: “Khótrách, vậy bản quan cùng ngươi coi như là có duyên. Người tới, mang ghế cho Ânđại nhân cùng Quản công tử.”
Ghế rất nhanh liền đượcđưa lên, Ân đại nhân có chút bất mãn ngồi xuống, tâm tình Quản Việt rõ ràng làkhông sai cũng ngồi xuống.
Vũ Văn Duệ lại nói: “Bảnquan nghe nói mấy ngày gần đây Ân đại nhân mới xây phủ đệ rất xa xỉ, thật làchúc mừng chúc mừng.”
Sắc mặt Ân đại nhân cóchút khó coi, hắn oán hận liếc qua nhóm nam tử khăn hồng mới vừa rồi rơi xuốngnước, miễn cưỡng cười trả lời: “Chẳng qua là xây cái nhà để sống yên ổn màthôi, có thể ở là được, sao lại nói đến xa xỉ.”
“A? Vậy có nghĩa làkhoản tiền chi ra cũng không lớn.” Vũ Văn Duệ cầm chén trà nhẹ nhíu mày, “Bổnglộc quan lại được hưởng cũng chỉ đủ trồng hoa nuôi cỏ nên cũng hơi khó. Nhưnglàm quan nên vì dân không vì tài, thỉnh thoảng gặp phải mấy vị quan lòng thamvơ vét của cải thật đúng là khiến trong lòng mọi người sinh chán ghét. Ân đạinhân, đại nhân nói đúng không?.”
“Đương nhiên, đươngnhiên.” Ân đại nhân lo lắng có điểm giả tạo, “Thân là người làm quan đươngnhiên phải lấy quốc gia xã tắc cùng dân chúng làm trọng.”
“Ân đại nhân quả nhiênthông suốt.” Vũ Văn Duệ tán thưởng vuốt cằm, “Mấy ngày nay hoàng thượng phânphó bản quan đi chỉnh đốn mấy sòng bạc làm ăn mờ ám trong kinh thành, hễ pháthiện có quan viên nào âm thầm cấu kết liền cách chức điều tra, đây cũng khôngphải là chuyện nhỏ. Ân đại nhân nếu biết nội tình nhất định phải nói cho bảnquan, bản quan cũng có thể tiết kiệm được chút sức lực.”
Giữa trán Ân đại nhân cómột giọt mồ hôi chảy xuống, “Hạ quan nhất định hết sức tương trợ.”
“Làm phiền Ân đại nhân.”Lời nói của Vũ Văn Duệ một phen vác súng mang côn nhẹ nhàng nói, con ngươi dàihẹp chuyển sang nhìn Quản Việt cười nói: “Quản công tử là người có đọc sách?”
Quản Việt vội vàng trảlời: “Bẩm đại nhân, tiểu nhân từ nhỏ đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, gian khổ họctập hơn mười năm, đúng là người đọc sách.”
“A? Vậy sao không thamgia khoa cử mà lại làm trướng phòng?” Vũ Văn Duệ kinh ngạc hỏi.
Quản Việt nói: “Nói rathật xấu hổ, tiểu nhân tham gia khoa cử không được may mắn nên thi rớt, vì kếsinh nhai chỉ đành phải...... Ai, hổ thẹn, hổ thẹn.”
“Thì ra là như vậy.” VũVăn Duệ nâng con ngươi lên, “Thật ra bản quan cảm thấy Quản công tử là mộtngười có tài, gần đây bản quan muốn phái người đi Mẫn Dương, nhưng lại thiếuMẫn Dương tiểu lại, không biết Quản công tử có bằng lòng hay không, tránh choviệc nhân tài không được trọng dụng......?”
Quản Việt mừng như điênđứng dậy quỳ xuống, “Tiểu nhân đương nhiên nguyện ý! Đa tạ đại nhân trọng dụng!Đại ân đại đức của đại nhân tiểu nhân nhất định ghi nhớ trong lòng!”
Vũ Văn Duệ khép hờ mắthồ ly, môi cười, “Như thế rất tốt.”
Oánh Lộ bất mãn trừng VũVăn Duệ, chắc là nghĩ vì sao hắn không chỉnh Quản Việt mà lại tìm việc làm chothằng nhãi đó. Ta nhìn Vũ Văn Duệ tươi cười cảm thấy có chút quái dị, sau đórất ngạc nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất: Mẫn Dương tiểu lại, rốt cuộc làlàm gì?
Đương nhiên Quản Việtcũng rất ngạc nhiên, không biết Vũ Văn Duệ cho hắn chức vị này rốt cuộc là làmgì, hắn cười hỏi: “Đại nhân, thứ cho tiểu nhân ngu muội. Này Mẫn Dương tiểu lạilà......?”
Vũ Văn Duệ nhíu mày,chậm rãi nhìn Ân đại nhân nói: “Ân đại nhân cũng biết trước đó vài ngày MẫnDương cấp báo?”
“Có biết một hai.” Lúcnày ngữ khí của Ân đại nhân đã bớt phóng túng hơn rất nhiều, “Hình như là nóiMẫn Dương đang mất mùa, lương thực không có.”
“Đúng vậy.” Vũ Văn Duệgật đầu,“Theo như người bẩm báo thì hoa mầu không biết đã bị nhiễm bệnh gì, banăm nay không thể trồng ra lương thực, làm cỏ bón phân cũng không có chút khởisắc. Hoàng thượng đối với chuyện này rất coi trọng, cố ý tìm vài vị quan có sởtrường về việc này phái đi Mẫn Dương, cần hai mươi vị Mẫn Dương tiểu lại.”
Đến đây, sắc mặt QuảnViệt đã cứng ngắt nói, “Đại….đại nhân, ý người là......”
Vũ Văn Duệ buông chéntrà, cười yếu ớt nói: “Bản quan hy vọng Quản công tử có thể phụ trợ bọn họ thậttốt, làm cho hoa mầu Mẫn Dương sớm có ngày khôi phục khỏe mạnh.”
Ta hơi hơi trừng mắt,không đành lòng nhìn vẻ mặt tái nhợt như tuyết kia. Vũ Văn Duệ a Vũ Văn Duệ,nói đến nói đi, cái ân rất lớn mà ngươi ban cho Quản Việt chính là phái hắn đếnMẫn Dương...... Làm ruộng?
Phụt, ta không phúc hậunở nụ cười.
“Tốt lắm, bây giờ khôngcòn sớm, bản quan cũng nên trở về.” Vũ Văn Duệ tao nhã đứng dậy, đi được vàibước lại đột nhiên xoay người nhìn Ân đại nhân còn có Quản Việt nói: “A, vừarồi hình như các ngươi đã quên một người.” Hắn nâng ngón tay ta lên nói: “Vịnày là biểu muội của bản quan, ngũ biểu muội. Lần sau gặp thì trăm ngàn trămngàn lần đừng quên hành lễ.”
Nghe lời nói này, rất ônnhu rất khách khí.
Vũ Văn Duệ dứt lời dắttay ta dẫn ra ngoài, căn bản mặc kệ hai người phía sau sau khi nghe được nhữnglời này thì bộc phát thành cái dạng gì. Ta khó có được thiện tâm không quay đầunhìn, quên đi, hai người này hôm nay bị Vũ Văn Duệ chỉnh cũng đã đủ thảm, xemnhư ta làm bồ tát đi.
Ta ngẩng đầu nhìn khuônmặt trong trẻo của Vũ Văn Duệ, đáy lòng có chút ấm áp nảy sinh, cảm thấy hắn ácliệt như vậy vô cùng đáng yêu.
Vài người chúng ta khôngtrực tiếp hồi cung mà ở trên đường từ từ đi dạo. Không bao lâu sau có binh línhvội vã đến tìm Vũ Văn Duệ, Vũ Văn Duệ nghe mấy người nọ nói xong nhăn mặt nhănmày. Mạnh Thiểu Giác thấy thế lập tức nói: “Vũ Văn công tử nếu có việc thì cứđi trước. Ta nhất định sẽ đưa hai vị tiểu thư an toàn trở về.”
Vũ Văn Duệ hơi hơi suynghĩ rồi liền gật đầu nói: “Vậy làm phiền Mạnh công tử, ta đi trước một bước.”
Vũ Văn Duệ cùng binhlính rất nhanh liền rời khỏi, hoàng tỷ cùng Oánh Lộ trên đường nhìn ngắm cườinói vui vẻ, ta tùy ý nhìn chung quanh, lại thình lình bắt gặp hai thân ảnh quenthuộc. Ta kinh ngạc dừng bước nhìn đầu xa kia, hai người kia là Vũ Văn Tucùng...... Liễu Như Nhứ?
Vũ Văn Tu sao lại đicùng với Liễu Như Nhứ?
Ta cất bước chuẩn bịtiến lên xem cho rõ ràng, không chú ý ngã vào trong lòng một người, sau đógiọng nói Mạnh Thiểu Giác cười như không cười vang lên bên tai ta, “A Lam, đâycũng không phải là lần đầu tiên nàng đối với ta yêu thương nhung nhớ .”
Hắn cúi người nhìn ta,mắt phượng bình tĩnh nhìn thẳng mắt ta, mang theo dụ hoặc ý tứ hàm xúc nói:“Nàng còn như vậy, đừng trách ta không khách khí với nàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK