Haingày sau, Tô Kì dẫn theo một đội quân nhỏ khởi hành đi Tề Vân sơn, trong đó baogồm có ta và Vũ Văn Duệ cùng Mạnh Thiểu Giác.
Làcon tin, Vũ Văn Duệ đương nhiên không có khả năng ở cùng một chỗ với ta, hắnmột mình bị an bài ở trên xe ngựa phía sau, dọc theo đường đi có đại phu thayhắn điều trị vết thương -- Đây là yêu cầu của ta đối với Tô Kì, hắn phải camđoan lúc Vũ Văn Duệ đến núi Tề Vân Sơn thì vẫn còn có đủ khí lực để tự mình đilại.
Vềphần vì sao chúng ta muốn đến Tề Vân sơn......
Chuyệnnày phải nói đến trước đây, lúc trước trong tay ta có được hai mảnh tàng bảođồ, đương nhiên không có khả năng đem chúng nó mang theo bên mình. Vì thế, lúcta chạy tới Vân Trạch, đi ngang qua Tề Vân Sơn, ta liền phát điên đem bảo đồchôn ở Tề Vân Sơn. Mà địa điểm chôn bảo đồ cũng thực quỷ dị, bên cạnh một bứctường đổ nát trên vách núi sâu.
Bâygiờ nghĩ đến, địa điểm chôn bảo đồ thật đúng là không sai.
Chúngta tới Tề Vân sơn lúc hoàng hôn, ánh sáng mờ nhạt phía chân trời chiếu rọi vùngnúi, bóng xanh chồng chất lẫn nhau nhưng lại sinh ra vài phần thê lương.
Đoànngười chạy nửa tháng tuy mệt nhọc không thôi nhưng vẫn hy vọng tốc chiến tốcthắng. Ta cũng không kéo dài thời gian, lưu loát vạch rõ con đường phía trước,vì thế lại chậm rãi đi lên núi, tới chỗ vách núi sâu nơi ta dấu bảo đồ.
Giọngnói Tô Kì từ ngoài xe ngựa truyền đến: “Công chúa, đã đến vách đá .”
Tavén rèm nhìn ra bên ngoài, xuống xe ngựa nhìn hắn nói: “Hoàng thượng, mời ngườicủa người lui hai mươi thước.”
TôKì vuốt cằm, “Được.” Hắn quay đầu phân phó một tiếng, tiếng vó ngựa hỗn loạncùng tiếng bánh xe lập tức vang lên, ước chừng 6, 7 phút sau mới ngừng lại.
“Côngchúa, bây giờ......?”
Tacười cười, nâng làn váy đi về phía trước vài bước, “Hoàng thượng, có thể cho tamột cái cuốc không?”
TôKì híp híp mắt hoa đào, “Cái cuốc?”
“Ừ.”
“Được.”Tô Kì gọi người nói nói mấy câu, không tới một hồi liền đem cuốc đến cho ta,“Công chúa.”
Tanhận lấy cái cuốc ước lượng, cười nói: “Mời hoàng thượng cũng lui về phía sauhai mươi thước.”
TôKì thật sâu liếc ta một cái, trong mắt có chút phức tạp chớp động, “Được.”
Hắnmang theo người hầu bên người thối lui về sao, thẳng cho đến khi sóng vai cùngnhững người khác mới dừng lại.
Tacầm lấy cái cuốc đi đến bên cạnh vách núi sâu, vách núi sâu vẫn như trước mộtbộ hoang vắng, cỏ dại không sinh sôi nổi nơi đất đá khô cằn cứng rắn này. Cúiđầu nhìn lại, một mảnh chén ngát loang lổ, u ám thâm trầm dường như không cẩnthận là nó có thể đem người cắn nuốt. Ta sờ sờ gai ốc trên tay, tìm một tảng đáđược chôn dưới đất, đi về phía bên trái mười bước lại lui về sau ba bước, cuốicùng cầm cuốc bắt đầu đào.
Xaxa, không cần nói cũng biết có ánh mắt đang nhìn chằm chằm ta, chuyên chú mànhư có lửa. Cái tay nắm cuốc của ta không khỏi căng thẳng, ta chỉ có thể càngthêm chuyên tâm đào đất. Ước chừng 5 phút sau, hố đất rốt cuộc cũng lộ ra mộtkhối vải màu lam sậm. Ta hít một hơi, nhanh chóng ném cuốc đem khối vải màu lamkia đào ra.
Bêntrong đúng là hai mảnh tàng bảo đồ của Vân Di và Vân Chiến.
Taphủi phủi bùn đất dính trên vải, nhìn Tô Kì ở xa xa nói: “Thứ người muốn ởtrong này.”
Trongmắt Tô Kì nhanh chóng xẹt qua một tia sáng, “Tốt lắm, khi nào công chúa muốntrẫm thả người?”
“Khôngvội.” Ta ung dung nói: “Hoàng thượng có thể lấy cho ta mười cái pháo hoa truyềntin hay không?”
“Pháohoa truyền tin?” Tô Kì nhíu mày, “Công chúa muốn làm gì?”
Talạnh lùng nói: “Đương nhiên tìm người đón biểu ca của ta về.”
TôKì gợi lên môi mỏng, từ chối cho ý kiến cười yếu ớt: “Nhưng công chúa còn chưađem bảo đồ cho trẫm.”
Tacũng cười như không cười đáp: “Hoàng thượng sợ cái gì, tình hình bây giờ chỉ sợta có cánh cũng không bay được.” Ngoài vách núi sâu còn có ba con đường đểxuống núi, con đường trước mặt bị bọn họ chặn lại, trái phải tuy là chỗ trống,nhưng lấy hai đùi của ta mà so với ngựa của bọn họ...... Làm sao có thể.
TôKì cũng không nói nhiều nữa, gọi người đem pháo hoa truyền tin gói vào giấy sauđó ném lại cho ta. Ta đem bảo đồ bỏ vào trong tay áo, nhặt pháo hoa truyền tinlên rồi dùng lửa đốt. Lần đầu tiên bắn ra một phát, cách khoảng 2 phút lại bắnra hai phát, đến lần bắn ra bốn phát ta mới dừng lại.
Đoànngười Tô Kì ở đối diện chỉ im lặng nhìn động tác của ta.
Tavỗ vỗ tay, giữa làn khói bay đầy trong không trung nhìn Tô Kì ở đằng xa gật gậtđầu: “Hoàng thượng chờ.”
TôKì cũng vuốt cằm, khuôn mặt tuấn mỹ một bộ hòa khí.
Gióthu thổi qua, ước chừng đúng một khắc sau, xa xa mới có vài tên mặc quần áo màuđen động tác nhanh nhẹn phi xuống núi, không để ý bọn thị vệ như hổ rình mồicủa Tô Kì đang rút kiếm ra căm tức, đi tới đứng trước mặt ta.
Trongđó, đầu lĩnh nhìn ta nói: “Thuộc hạ khấu kiến công chúa.”
Tênđầu lĩnh này ta cũng không xa lạ, lần trước Vũ Văn Duệ mang ta đi gặp hắn cũngđã nói với ta cách để liên hệ với bọn họ, cho nên lần này ta mới có thể gọi bọnhọ đến. Ta nói: “Đứng chờ một bên đi, lát nữa đón chủ tử của ngươi về.”
Đầulĩnh cũng không nói nhiều, kính cẩn nói: “Vâng.”
Talại lạnh nhạt liếc Tô Kì, “Hoàng thượng có thể mang biểu ca của ta ra.”
TôKì nghe vậy khẽ nhíu mày, ngược lại phân phó thị vệ một bên: “Đem Vũ Văn Duệmang ra đây.”
Chỉchốc lát sau, Mạnh Thiểu Giác và Vũ Văn Duệ cùng nhau xuống xe. Vũ Văn Duệ sovới mấy ngày trước khí sắc đã tốt lên không ít, chỉ là đi lại còn thoáng tậptễnh, rõ ràng vẫn rất suy yếu, khuôn mặt thanh tuyển tái nhợt như tờ giấy, chợtthấy thật có thể nói là “Nhược liễu chi tư*”.
(*Yếuớt giống như cây liễu)
Lúchắn nhìn ta, mắt hồ ly dài nhỏ liền nheo lại, bên trong ý tứ hàm xúc không rõ.
TôKì nói: “Bây giờ đã được chưa?”
Tanắm chặt hai tay dưới áo, trên mặt vẫn không đổi sắc nói: “Để bọn họ mang VũVăn Duệ đi trước đã.”
“Bảođồ đâu?”
“Chờbọn hắn đến nơi an toàn ta sẽ đưa cho người.” Ta đột nhiên lui về phía sau mấybước, nhìn xuống vách núi sâu không thấy đáy kia, chân của ta hơi hơi có chútphát run, trái tim cũng mạnh mẽ thắt chặt lại, nhưng trên mặt vẫn cười nói:“Hoàng thượng, nếu bảo đồ rớt xuống, các người có thể thể tìm lại được không?”
TôKì cương cứng một chút, môi mỏng nhẹ nhướng, “Công chúa suy nghĩ quả nhiên chutoàn, chỉ là trẫm thả người mà công chúa cầm hai mảnh bảo đồ cũng có chút khôngcông bằng...... Không bằng công chúa đưa trước cho trẫm một mảnh, sau đó lạicho trẫm một mảnh khác, như vậy, mọi người đều được công bằng.”
Tanghĩ nghĩ, “Được.”
Tiềntrao cháo múc luôn là một đạo lý, chưa thể giao hàng thì trước tiên phải đặtcọc tiền cũng có lý.
Khuônmặt tuyệt mỹ đối diện có vẻ vừa lòng cười, “Vậy, một lời đã định, trẫm thảngười, công chúa đưa cho trẫm một mảnh bảo đồ trước......”
“Khôngthể đưa!” Bên phải, một tiếng quát to đột nhiên vang lên, ngắt lời Tô Kì đangnói.
Taynắm bảo đồ của ta bỗng nhiên thắt chặt, giọng nói này......
Làhoàng tỷ.
Khuônmặt hoàng tỷ đã lâu không gặp vẫn như trước kiều diễm vô song, nhưng so vớitrước kia còn ẩn ẩn nhiều hơn vài phần kiên nghị, một thân nam trang màu tím lộra vẻ quyết đoán kiên cường, cũng là một bộ khí khái đế vương.
Hoàngtỷ bây giờ...... Cũng không giống trước nữa.
Nàngbình tĩnh nhìn ta, lặp lại một lần nữa: “A Lam, không thể đưa.”
TôKì nhìn thấy hoàng tỷ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền phản ứnglại, khách khí nói: “Thì ra là nữ hoàng Vân Di, nữ hoàng đến thật đúng lúc.”
Hoàngtỷ nhìn Tô Kì, trong mắt lóe lên vài tia phức tạp. Nàng nhắm mắt hít vào mộthơi, khi mở mắt, con ngươi đã lặng xuống lạng lùng kiên định, “Kì đế, hôm naymảnh bảo đồ này không thể đưa cho người.”
“Khôngthể cho trẫm?” Tô Kì xuy nhẹ một tiếng, giống như đang cười nàng vớ vẩn, “Chẳnglẽ nữ hoàng không muốn đổi lại Vũ Văn Duệ?”
Hoàngtỷ chỉ lắc đầu, “Vũ Văn Duệ đương nhiên muốn cứu, nhưng không phải bây giờ.”
Takhông khỏi cười lạnh trong lòng, không phải bây giờ, đó là chuyện gì? Đợi chođến khi hắn chỉ còn một hơi thở mới cứu?
“À......”Tô Kì cười nhạt, “Thì ra nữ hoàng nghĩ như vậy.” Hắn lại chuyển qua nhìn ta,“Công chúa nghĩ nữ hoàng nói như thế nào?”
Tatrầm mặc ung dung đánh giá, hoàng tỷ, Tô Kì, hai người này khi còn bé làm bạncùng chơi với ta, cùng nhau lớn lên, giờ phút này lại xa lạ lạnh như băng nhưvậy.
Hoàngtỷ và thất ca trong trí nhớ của ta...... Bọn họ đã đi nơi nào?
Hoàng tỷ nhíu mày, “ALam, không thể.”
“Không thể?” Tô Kì hừmột tiếng, nhẹ nhàng khoát tay, “Thiểu Giác.”
Mắt phượng của MạnhThiểu Giác lướt qua một tia sắc lạnh, trong tay cầm một cây dao găm sắc nhọn,không chút do dự đâm thẳng xuống bả vai Vũ Văn Duệ -- Đúng là nơi bả vai mà VũVăn Duệ bị thương lần trước.
Thân mình Vũ Văn Duệ vốnvô lực đột nhiên chấn động, con ngươi phút chốc trợn to, đau đớn lại không phátra tiếng.
Trái tim của ta giốngnhư bị đâm đến chảy máu, không chút do dự hung hăng phun ra một chữ, “Đổi!”
Hoàng tỷ nhất thời tứcgiận, “A Lam!”
Tô Kì không khỏi cườinhạt, làm như đã đoán được từ trước. Mạnh Thiểu Giác hơi hơi nheo mắt. Duy độcchỉ có Vũ Văn Duệ khôi phục thần khí không gợn sóng sợ hãi, chỉ nhợt nhạt liếcta.
“Đổi.” Ta nói lại mộtlần, “Hoàng tỷ, muội muốn biểu ca trở về.”
Bảo đồ và Vũ Văn Duệ,ngươi muốn là bảo đồ, mà ta muốn, là hắn.
“A Lam......” Giọng nóicủa hoàng tỷ hàm chứa uy nghiêm của nữ hoàng,“Không thể đưa bảo đồ cho Tô Kì.”
“Hoàng tỷ.” Ta lắc lắcđầu,“Muội muốn đổi.”
“Không thể đổi!” Lại làmột tiếng hô quát, chẳng qua lần này không phải là hoàng tỷ, mà là đến một namtử anh tuấn vọt qua từ bên trái.
Ngựa đen thuần tuấn,khôi giáp màu đen, khuôn mặt tuấn lãng thâm thúy như dao khắc -- không phải HạLiên Thần thì còn là ai?
Nhưng vì sao hắn cũngđến đây?
Phía sau Hạ Liên Thầnđương nhiên cũng mang theo một đám người, cục diện nhất thời cứng ngắc. Bađường người ngựa hai mặt nhìn nhau, đằng đằng sát khí địch ý nồng đậm.
Hạ Liên Thần mày rậmnhíu chặt, ôn thuần kêu: “A Lam, lại đây, trẫm mang nàng đi.”
“Liên đế đang nói đùasao?” Hoàng tỷ lập tức châm chọc nói: “A Lam là hoàng muội của trẫm, phải đicũng là đi với trẫm.”
Hạ Liên Thần căn bản chẳngquan tâm, “Trẫm đã cầu thân với Vân Di của ngươi, A Lam không lâu sau sẽ làhoàng hậu của Vân Chiến, nàng đương nhiên phải đi với trẫm.”
Ta nhíu mày trái phảinhìn một cái, Hạ Liên Thần hướng hoàng tỷ cầu thân cưới ta? Đây là thời điểmnào mà nói chuyện này? Thì ra, lúc này còn có thể bàn chuyện này ha.
Hoàng tỷ hừ lạnh mộttiếng, “Liên đế, trẫm nhớ không lầm thì trẫm cũng không có đáp ứng lời cầu hôncủa ngươi?”
Hạ Liên Thần lại đáp trởvề một nụ cười lạnh, cuồng ngạo giống như tất cả mọi người xung quanh đều làkhông khí: “Trẫm không quan tâm ngươi có đáp ứng hay không, A Lam tương lainhất định là hoàng hậu Vân Chiến, hôm nay trẫm cũng nhất định mang nàng đi!”
“Ngừng.” Tô Kì thú vịdạt dào, từ từ nói: “Các ngươi có thể hỏi qua A Lam có muốn đi theo các ngươihay không?”
Hoàng tỷ và Hạ Liên Thầnlập tức dừng lại, hai mắt sáng quắc nhìn ta.
Ta biết vậy nên áp lựccó chút lớn hơn.
Việc này, đi với ai cũngđều khiến cho đại cục hỗn loạn......
“Hoàng tỷ, Hạ LiênThần.” Ta bình tĩnh mở miệng,“Ta sẽ không theo các ngươi.”
Ta lại nhìn về phía TôKì, “Tô Kì, đúng hẹn thả người.” Máu tươi trên vai Vũ Văn Duệ đã ướt đỏ một bênquần áo, sắc mặt hắn cũng tái nhợt như lập tức sẽ vỡ tan biến mất, đã không thểtiếp tục kéo dài.
Hoàng tỷ và Hạ Liên Thầnlần này có chung chí hướng, “A Lam, không được!”
“Đừng nhúc nhích.” Taycủa ta giơ ra ngoài vách núi sâu, gió thu hiu quạnh thổi qua, ôn nhu lay độngmảnh bảo đồ trong tay ta, nhẹ nhàng chảy về phía dưới vực sâu không thấy đáy.Ta không nhịn được cảm thấy lạnh, trên mặt vẫn không đổi sắc: “Không được quađây...... nếu không cái gì cũng không có .”
Đúng vậy, đây là “Uyhiếp” trong truyền thuyết.
Có thể uy hiếp được bọnhọ chỉ có hai mảnh bảo đồ này.
Mặt Hoàng tỷ và Hạ LiênThần nhất thời biến thành màu đen, Tô Kì lại có vẻ vô cùng vừa lòng, “Được.”Hắn nghiêng người nhìn Mạnh Thiểu Giác nói: “Giải á huyệt của Vũ Văn Duệ.”
Mạnh Thiểu Giác vuốtcằm, tầm mắt như có như không xẹt qua ta, vươn tay giải huyệt đạo của Vũ VănDuệ. Vũ Văn Duệ lập tức ho khan vài tiếng, sau đó nâng mắt lạnh lùng nhìn ta.
“Vũ Văn Duệ.” Ta thảnnhiên gợi lên khóe môi, hai mắt híp lại,“Ta không thông minh như huynh.” Lúchắn bị bắt, ta vô lực và lo lắng như vậy, muốn cứu người lại lần lượt thấtbại...... Vậy đoạn thời gian ta mất tích kia, hắn lo lắng đến cỡ nào?
Gió thu thổi sợi tócphất qua mặt ta có chút ngứa, giống như đứa nhỏ bướng bỉnh không nghe lời,không muốn bỏ qua trêu đùa ta. Ta vươn tay đem chúng vén lên, sau đó nhẹ nhàngnói: “Ta sẽ chờ huynh trở về bên cạnh ta.”
Ta vẫn luôn ích kỷ nhưvậy, hôm nay cũng xấu tính không ngại ích kỷ một hồi.
Vũ Văn Duệ lại ho khanvài tiếng, tầm mắt lạnh lùng đảo qua người ngựa ba phương, cuối cùng ôm bả vaibắt đầu hướng ta bên này đi tới. Mọi người thấy thế tay cầm binh khí có chútnóng lòng muốn xông lên, nhưng lúc bị hắn lạnh lùng đảo qua đều dừng động táclại, nhất thời không có người ngăn cản.
Tô Kì, hoàng tỷ và HạLiên Thần, ba người thấy thế đều nhíu mày, nhẫn nhịn cuối cùng không nói gì.
Hắn rốt cuộc cũng đứngtrước mặt ta, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy lạnh lùng, “Nàng đã quên ta từng vớinàng cái gì rồi sao?”
Ta sửng sốt, “Ách......”Cái gì?
“Mặc kệ người chết trướcmặt nàng là ai, cũng không cho phép nàng cứu.” Hắn nhìn ta chằm chằm, từng chữtừng chữ nói: “Bây giờ hành vi của nàng như vậy, cùng lúc trước có gì khácnhau?”
Ta cảm thấy mình có chútsai, lại có chút uất ức, nhất thời không thể khóc cũng không thể cười,“Ta......”
Ta gây sóng gió như vậy,còn không phải là vì cứu hắn?
Không ngờ người nọ lạitrừng mắt, bỗng nhiên thấp giọng cười rộ lên, “Nhưng mà......” Ngôn ngữ của hắný vị thâm trường, “Ta vậy mà cảm thấy rất vui vẻ.”
Ta nhanh chóng nâng mắt,con ngươi dài nhỏ của người nọ tràn đầy ánh sáng chói mắt, môi mỏng cong thànhmột hình cung hoàn mỹ, “Rất tức giận, nhưng cũng rất vui.”
Ta không khỏi cười khẽtheo hắn,“Ừ.”
Hắn vỗ vỗ hai má của ta,nhẹ giọng nói: “Đem bảo đồ cho ta.”
Ta buông tay, đem bảo đồđưa tới trong tay hắn.
Hắn một tay ôm bả vaita, đem sức nặng nửa thân mình áp lên người ta, một bên cười yếu ớt nhìn bangười vẫn im lặng kia nói: “Ba vị hoàng thượng đều muốn hai mảnh bảo đồ này?”
Ba người lặng im, khôngcó người mở miệng đáp lại.
Vũ Văn Duệ cũng khônggiận, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi: “Một trăm năm mươi nămtrước, Vân Trạch là chúc cường, đem kho báu vô tận chôn sâu vào lòng đất. Bảotàng Vân Trạch ban đầu là việc vui của Vân Trạch, nhưng không ngờ sau này lạitrở thành tai họa. Bảo tàng này không chỉ dẫn đến việc hoàng thất hai nước khácthèm nhỏ dãi, lại hấp dẫn không ít dị sĩ trên giang hồ, từng đoàn người ngựađều nghĩ cách đánh Vân Trạch, chỉ vì tàng bảo đồ này. Trong năm mươi năm, VânTrạch xảy ta chiến tranh tính cả trận to trận nhỏ không dưới năm trăm trận, mỗingười đều vì tàng bảo đồ này, mỗi người đều vì tài phú vô tận này.”
Vách núi sâu ngoài tiếnggió thổi ra không còn tiếng động khác, người người đều nhập thần nghe Vũ VănDuệ nói.
Hắn thở hổn hển lấy hơi,tiếp tục nói: “Một trăm năm trước, rốt cuộc ba nước cũng bùng nổ đại chiến, VânTrạch ước chừng thiệt hai trăm năm mươi vạn người, thành trì bị phá mười lămtòa. Vân Di chết chừng bốn mươi vạn người, hủy ba mươi tòa thành trì, Vân Chiếnchết trận ba mươi lăm vạn người, hủy bốn mươi tòa thành trì.” Hắn thản nhiênđảo qua ba người kia, “Nhưng tàng bảo đồ rốt cuộc cũng không thuộc về ai, bảođồ chia làm ba, mỗi bên giữ một phần, không được độc chiếm. Đến đây, trăm nămtranh cướp bảo đồ cuối cùng cũng bình ổn.”
“Mà nay......” Hắn hokhan một tiếng, sắc mặt có chút phát xanh,“Sau trăm năm, tam đế đồng thời đăngcơ, các thần tử mang dị tâm như hổ rình mồi ý đồ gây rối, nhưng các tân đế aiai cũng đem tâm tư đặt lên bảo đồ này, trông mong vào bảo đồ có thể phụng trợnước mình.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Kì,hoàng tỷ và Hạ Liên Thần đều rùng mình, rõ ràng là bị nói trúng rồi.
Vũ Văn Duệ nhẹ giọngcười cười, “Tam đế đã suy sét qua hiện trạng bây giờ?”
Ba người á khẩu khôngtrả lời được, không một người mở miệng.
“Ta nói rõ nhé?” Vũ VănDuệ không chờ bọn hắn trả lời, tự cố mục đích nói: “Vân Trạch Kì đế mặc dù đãđăng cơ, nhưng thế lực trong tay dòng họ của hoàng hậu vẫn khổng lồ như trước,ba phần binh lực của Vân Trạch đều ở trong tay bọn họ, ba phần binh lực khácquy về Nam Dương Hậu. Nam Dương Hậu không về phe hoàng hậu, nhưng cũng khôngtheo phe Kì đế, duy trì thái độ trung lập.”
Gương mặt tuyệt mỹ củaTô Kì cười như không cười, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia âm u.
“Vân Chiến sao......”Hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng cười, “Tuy Liên đế nắm trong tay bảy phần binhlực, nhưng ngày đó đăng cơ đã đắc tội với nhiều trọng thần trong triều, cũng cóvài người theo hầu với dã tâm bừng bừng, lại nhiều lần thiết kế nội loạn VânChiến......”
“Về phần Vân Di......”Hắn ghé mắt nhìn về phía hoàng tỷ, “Vân Di tình trạng gì ta sẽ không nhiều lời,tin tưởng nữ hoàng sẽ có chừng mực.”
Tô Kì, hoàng tỷ và HạLiên Thần nghe xong lời này liền đánh giá đối phương vài lần, sau đó sắc mặt dodự nhìn Vũ Văn Duệ.
Vũ Văn Duệ thấy thế lạinở nụ cười cười vài tiếng, “Tình cảnh ba nước hiện nay khiến tam đế bắt buộcphải dành lấy tàng bảo đồ này, nhưng tam đế có từng nghĩ, tàng bảo đồ này làhọa hay phúc?”
Ba người nhướng mày, đềutrầm tư.
Vũ Văn Duệ bật cười,“Tam đế đều biết bảo đồ này là phúc cũng là họa, nhưng không người nào buôngtay được...... Thôi, đây cũng là thói thường của con người.” Lực đạo hắn đè lênngười ta biến nặng, hơi hơi nheo mắt lại, nói: “Hôm nay tam tụ về Tề Vân Sơnnày, cũng là thời cơ tốt.”
Ba người bên kia hơinhíu mày lại, lúc đang do dự muốn nói cái gì đó, đã thấy Vũ Văn Duệ hướng váchnúi sâu kia muốn thả tay ra, mà trong tay đúng là hai mảnh tàng bảo đồ kia.
“Vũ Văn Duệ! Dừng tay!”Ba người trừng lớn mắt cùng kêu to lên, roi trong tay muốn vung lên.
“Buông roi trong tayra.” Giọng nói Vũ Văn Duệ không gợn sóng sợ hãi, “Tam đế khẩn trương vì tàngbảo đồ như thế sao.”
“Vũ Văn Duệ, ba ngườichúng ta nhất định sẽ nói chuyện cho tốt, ngươi không cần xúc động”. Hạ LiênThần trầm giọng nói, sắc mặt hơi hơi biến thành màu đen.
Hoàng tỷ lập tức phụhọa, “Đúng, nhất định có thể tìm được cách giải quyết!”
Gương mặt tuấn mỹ của VũVăn Duệ vẫn như trước một bộ vân đạm phong khinh, mắt hồ ly dài nhỏ híp lại,trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Bảo đồ này còn tồn tại trên đời một ngày, banước liền không có một ngày thái bình. Hôm nay ta không ngại làm chuyện tốt,giúp các người hủy nó.” Hắn bỗng nhiên cười, cúi đầu nhìn ta,“A Lam?”
Con ngươi màu rám nắngtràn đầy nụ cười yếu ớt, làm cho ta trong nháy mắt hoảng hồn, kìm lòng khôngđược gật gật đầu, “Ừ.”
Tô Kì lúc này mở miệng:“Vũ Văn Duệ, ta có thể thả ngươi và A Lam ra khỏi Vân Trạch, tất cả đâu còn cóđó!”
Vũ Văn Duệ lạnh lùng nói:“Tam đế, tàng bảo đồ này cho các ngươi họa hay phúc?”
Hắn chậm rãi buông tay,mảnh bảo đồ trong tay hắn rơi xuống, theo gió nhẹ lay động rơi xuống vách núiđen, trong giây lát liền trôi đi.
“Theo ta thấy, vậtnày chỉ diệt, không cứu.”
Việc đã đến nước này, TôKì, hoàng tỷ và Hạ Liên Thần chỉ có thể nhìn bàn tay trống trơn của Vũ Văn Duệmà sững sờ tại chỗ, dường như không tiếp thu được bảo tàng truy đuổi trăm nămnay cứ như vậy theo gió trôi đi.
“Khụ khụ khụ.” Vũ VănDuệ kịch liệt ho khan vài tiếng, chợt cả người hướng ta đè xuống, “A Lam, tamuốn xỉu.”
Nói xong, hắn nhắm haimắt lại, cứ như vậy nằm trong lòng ta.
Ta ôm lấy hắn nửa quỳtrên mặt đất, sau đó lại nhìn vách núi đen phía sau sâu không thấy đáy, rồingẩng đầu lạnh lùng cười nhìn về phía ba người kia, “Bảo đồ đã hủy, các ngươibây giờ...... muốn như thế nào?” Ta nhìn bọn họ thật sâu liếc mắt một cái,“Hoàng tỷ, thất ca, Hạ Liên Thần...... Tái ông mất ngựa, yên biết phi phúc*.”
(*Đại khái là, thứ đãxảy ra chưa chắc là họa cũng chưa chắc là phúc)
Ba người nhìn ta khôngchuyển mắt, sắc mặt rối rắm phức tạp.
Ta không hề nhìn bọnhắn, ôm sát người nọ vào lòng, quần áo trên người hắn bị máu tươi làm ẩm ướthồng đỏ một mảng, sắc mặt tái nhợt dường như trong suốt nhưng vẫn tuấn mỹ nhưtrước làm cho người ta không chuyển mắt được.
Ta cười cười, sống haychết, có lẽ đã không còn khác biệt.