Không ngoài dự đoán củata, Mật phi đã chết, vì cứu Hạ Liên Thần mà chết.
Ta không biết nên đánhgiá cái chết của nàng như thế nào, dù sao cuối cùng ta cũng không thể vỗ taynói: “Chết tốt lắm, chết tốt lắm.” Ta chỉ có thể nói, Mật phi chết rất đúnglúc, mặc kệ là cho chính nàng, hay là Hạ Liên Thần.
Ngày hạ táng Mật phi,trong cung một mảnh màu trắng, ngày hè nóng bức càng thêm vài phần thê lương.Hoa kia dường như chẳng còn đẹp, tiếng chim kêu dường như chẳng còn vui, hồnước lấp lánh dưới ánh nắng dường như cũng không còn ấm áp lòng người. Trongcung người người truyền tụng “Sự tích vĩ đại” của nàng -- thì ra Mật phi nươngnương là người dũng cảm như thế, thì ra Mật phi nương nương đối hoàng thượngtình thâm ý trọng như thế, thì ra Mật phi nương nương là người đáng để kínhtrọng như thế.
Nhìn xem, người đã chết,nên cái gì cũng không còn, bao gồm yêu cùng hận, vui cùng giận.
Đây vì sao không thể làmột cách giải thoát?.
Lúc đó ta đang nằm trêngiường dưỡng thương, ngoài cửa sổ gió nhẹ từ từ thổi vào cùng hương thơm trongkhông khí như có như không làm ta càng thêm buồn ngủ. Đó là một loại nhàn nhãthỏa mãn đã lâu không có, toàn bộ xương cốt trong thân thể đều mềm yếu mộttrận, ý thức cũng chậm rãi mơ mơ màng màng.
Thật ra ngẫm lại thì tarất là vô tâm vô phế, bên ngoài là một mảnh mây đen áp suất thấp, nhưng ta nơinày vẫn là thoải mái vui vẻ khoan thai. Các ngươi còn có muốn ta thế nào, đếnlinh đường của Mật phi kêu gào vài tiếng, véo đùi rơi vài giọt nước mắt? Takhông phải loại người này, làm không nổi loại chuyện này. Cho dù khi đó tronglòng có vài phần chua xót, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, không có bất kỳnghĩa lý gì.
Hạ Liên Thần mấy ngàynay dị thường bận rộn, từ ngày đó hắn càng thêm âm trầm, khuôn mặt tuấn lãngkhông có chút gợn sóng, nhưng con ngươi lại sâu không thấy đáy. Ta nhớ rõ, ngàyđó hắn chật vật ôm Mật phi tràn đầy máu tươi trở lại trong cung, nhớ rõ hắnrống giận kêu thái y cứu Mật phi, nhớ rõ hắn lôi kéo tay Mật phi gọi tên nàng.Trong mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng cùng bất lực giống như một đứa nhỏ, một đứa nhỏbiết mình sắp mất đi cái gì nhưng lại không thể giữ lại.
Ta trở người chuẩn bịchìm vào mộng cảnh thì mơ mơ hồ hồ nghĩ, con người nói chung phải trải qua đủloại chuyện thì mới có thể trở nên chững chạc trưởng thành.
Ta cứ như vậy không sốngkhông chết, a, không, là thích ý sảng khoái qua mấy ngày. Ta nghiêm túc đếm đếmngón tay, ừ, tính ngày thì đại hôn của hoàng tỷ và Vũ Văn Duệ đã qua, nhưng aicó thể lại đây giải thích nghi hoặc cho ta, nam tử ngày ấy xuất hiện cùng kỹnăng bắn cung cực kỳ tinh chuẩn kia là ai?
Diện mạo bình thường,khí chất bình thường, theo lý thuyết mà nói người như thế chỉ có thể là binhlính qua đường giáp ất, không đáng nhắc tới. Nhưng ánh mắt của hắn vì sao lạilàm cho ta có cảm giác quen thuộc như thế? Cái kia, ai đó đã nói: Một người cóthể dịch dung, có thể thay đổi bộ dạng, có thể thay đổi giọng nói, có thể thayđổi khí chất, nhưng có một thứ duy nhất không thể thay đổi, đó chính là ánhmắt. Lui một vạn bước mà nói, cho dù lúc bình thường hắn có thể che dấu hoặcngụy trang cảm xúc dưới đáy mắt mình, nhưng lúc khẩn cấp vẫn để lộ ra.
Đối với chuyện này, trựcgiác của ta chính là, người này rất giống Vũ Văn Duệ.
Nhưng Vũ Văn Duệ làm saocó thể trà trộn vào cấm vệ quân? Hắn làm cách nào trà trộn vào được? Trà trộnvào khi nào? Hắn trà trộn vào để làm gì?
Vỗ trán, mẹ ta nha, đâythật sự là vấn đề quá khó, ta phải tìm người hỏi một chút mới được.
Vì thế vào một ngày TiểuThuận Tử đến thăm ta, ta liền lấy một loại ngữ khí vô cùng thấp thỏm hỏi hắn,“Thuận công công, ta…ta muốn hỏi ngươi về một người, không biết ngươi có biếthay không.”
Tiểu Thuận Tử cầm mộtcái bánh đậu xanh, từ từ cắn một miếng nuốt xuống rồi mới mang chút kiêu căngnói: “Nói đi, trong cung này không có ai là ta không biết .”
“Công công, hai ngườingày ấy bắn tên cứu hoàng thượng là ai?” Ta vò vò tay áo, mang theo vẻ sùng báihỏi: “Giỏi, thật là lợi hại.”
“Ta còn nghĩ ngươi muốnhỏi ai, thì ra là Mạc thống lĩnh cùng Thích phó thống lĩnh.” Hắn uống ngụm tràchậm rãi nói: “Mạc thống lĩnh là công thần lớn của Vân Chiến, cũng là trợ thủđắc lực bên người hoàng thượng. Về phần Thích phó thống lĩnh, mấy ngày hômtrước hắn vẫn là một cấm vệ binh bình thường trong cung, nhưng từ lúc lập cônglớn liền được đề bạt làm Phó thống lĩnh, xem ra là một bước lên trời.”
Ta mím môi, không hiểuvì sao có chút muốn cười. Thích phó thống lĩnh a Thích phó thống lĩnh, hay là,ngươi chính là vị biểu ca mà ta thất lạc đã lâu?
Hôm đó, đêm lạnh nhưnước.
Ta ghé vào cửa sổ nhìnsắc trời đêm đen như mực có vô số điểm lấp lánh. Vào mùa hè, ban đêm khác hắnvới ban ngày oi bức, cho dù bầu trời vào ban ngày rất độc ác, nhưng đến buổitối lại trở thành từng đợt mát mẻ thoải mái. Ta khép cửa sổ lại trở về nằm trêngiường, chuẩn bị dùng giấc ngủ vô bờ bến bồi dưỡng tâm tình của chính mình.Chẳng qua là ngay lúc này cửa lại bị người gõ vang, lực đạo lộn xộn không biếtnặng nhẹ. Ta nhíu mày, người có thể làm càn trong cung như vậy, ngoài Hạ LiênThần còn có thể là ai?
Ta vẫn hỏi một tiếng,“Ai?”
Người ngoài cửa mơ hồnói không rõ: “A Đấu, là ta, mở cửa.” xuống tay lực đạo càng ngày càng nặng,cửa bị gõ đến nỗi phát ra tiếng “Xèo xèo”.
Ta vội vàng mặc áo khoácđi mở cửa, vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc ập đến, sau đó liền đốidiện với con ngươi màu vàng mê ly của Hạ Liên Thần. Ta thoáng chốc có chút sữngsờ, không ngờ ánh mắt thằng nhãi này khi say sẽ...... đẹp như vậy.
“A Đấu.” Hắn một tay ômchầm thắt lưng của ta, tựa đầu vào bả vai ta, nức nở nói: “Ta rất khổ sở.”
Ta hiểu, đóng cửa lạisau đó dìu hắn vào phòng. Ta một tay đem hắn đặt ngồi trên ghế, sau đó rót chénnước trà đưa cho hắn, “Hoàng thượng uống trước miếng nước cho thanh tỉnh đầuóc.”
“Thanh tỉnh? Vì sao taphải thanh tỉnh?” Hạ Liên Thần một tay ôm đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, “Tacực kỳ thanh tỉnh a.”
Trên khuôn mặt tuấn lãngcủa Hạ Liên Thần đã không còn vẻ trầm ổn cùng khí phách ngày thường, bây giờchỉ có vẻ hồn nhiên cùng tính trẻ con. Ta cười lắc lắc đầu, “Được được được,ngươi cực kỳ thanh tỉnh, nhanh, uống miếng nước, nếu không sẽ khát nước .”
Hắn nheo con ngươi suytư vài giây, sau đó nhận lấy cái chén uống một miếng. Hắn dùng tay áo xoa xoamiệng, nhăn mày rậm uất ức nói: “A Đấu, trà này rất khó uống.”
“Đúng vậy, bởi vì nókhông phải Ưu nhạc mĩ.” Ta ôn nhu nói.
“Ưu nhạc mĩ?” Hắnmê mang nói: “Ưu nhạc mĩ là cái gì?”
Ta sờ sờ đầu của hắn,“Ưu nhạc mĩ chính là trà sữa.”
“Trà sữa?” Hắn vẫn khóhiểu, lông mày càng nhăn lại, “Trà sữa là cái gì?”
“Trà sữa chính là ưunhạc mĩ.”
“Vậy ưu nhạc mĩ là cáigì?”
“Ưu nhạc mĩ chính là tràsữa .”
“Vậy trà sữa lại là cáigì?”
“……”
Khóe mắt ta co giật vàicái, càng thêm ôn nhu nói: “Trà sữa chính là ưu nhạc mĩ.”
“Vậy......” Thằng nhãinày chớp chớp cặp lông mi dày, bám riết không tha hỏi: “Vậy ưu nhạc mĩ là cáigì?”
“......”
Ta hít vào một hơi, họctheo cách của người Đài Loan trôi chảy nói: “Ưu nhạc mĩ chính là ‘Em là gì của anh? ‘Em là ưu nhạc mỹ của anh.’ ‘A ~ Hóa ra em là trà sữaà~’‘Anh có thể ôm em trong lòng bàn tay rồi ~’, vân vân và vân vân.” Sau khinói xong, ta vừa lòng gật gật đầu, ừ, đáp án này vô cùng hoàn mỹ.
(P/S Ưu nhạc mỹ làmột hãng trà sữa, có Jaychou x Giang Ngữ Thần đóng quảng cáo trong đó:
Cảnh 1: Trạm xe buýt
Ngữ thần: Vĩnh viễn cóxa lắm không?
Kiệt luân: Chỉ cần timđang đập, vĩnh viễn sẽ rất xa rất xa…
Ngữ thần: Tim anhđập nhanh thật đấy.
Kiệt luân: Shh.Đó là mộtbí mật. Bởi vì em là ưu nhạc mỹ của anh.
Cảnh 2: Quán cà phê
Ngữ thần: Em là gìcủa anh?
Kiệt luân: Em là ưu nhạc mỹ của anh.
Ngữthần: Hóa ra em là trà sữa à.
Kiệtluân: Như vậy, anh có thể ôm em trong lòng bàn tay rồi.
Cảnh3: Trường học
Ngữthần: Anh thích gì ở em?
Kiệtluân: Thích em ưu nhã, vui vẻ, lại xinh đẹp. (Ưu nhã, khoái nhạc, mỹ lệ)
Ngữthần: Anh đang nói trà sữa Ưu Nhạc Mỹ à.
Kiệtluân: Em chính là ưu nhạc mỹ của anh mà.)
“A?”Hạ Liên Thần giống như vô cùng rối rắm, nhìn chằm chằm chén trà thì thào tựnói: “Trà sữa, ưu nhạc mĩ, em là ưu nhạc mỹ của anh, A~ vân vân vàvân......”
“Khụkhụ.” Ta cân nhắc ta không thể quá phận, dù thế nào thì ta cũng không thể bắtnạt trẻ em đang say rượu. Ta ngồi đối diện hắn, học hắn chống cằm nói: “Ngươitới chỗ ta có chuyện gì sao?”
Khuônmặt tuấn lãng của Hạ Liên Thần càng thêm rối rắm, “Chuyện? Có chuyện gì?” Hắndùng sức suy nghĩ nửa ngày mới suy sụp nói: “Ta quên mất tìm A Đấu để làm gìrồi.”
“Ngoan.”Ta trấn an nói: “Trở về ngủ sớm một chút, tỉnh lại sẽ nhớ.” Nhưng tỉnh lạingươi cũng không cần phải biết đâu.
HạLiên Thần rũ mắt nói: “Nhưng mà ta muốn nhìn A Đấu, A Đấu, ta......” Hắn đứngdậy chạy đến bên người ta cầm tay ta, giống như mèo nhỏ được ăn no thỏa mãn cọcọ, “Nhìn thấy A Đấu sẽ không khổ sở nữa.”
Tacầm ngược lấy tay hắn, “Vì sao khổ sở?”
Hắnmê mang nhìn ta,“Vì sao? Ta không biết, hình như là ai đó đi rồi, ta không giữđược nàng.”
Tanhìn Hạ Liên Thần như vậy đột nhiên có chút mềm lòng, không phải là nam tử, khôngphải là đế vương, chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ có tuổi thơ bị ghẻ lạnh bịvất bỏ. Ta xoa mặt hắn, “Vì sao muốn lại muốn giữ, nếu nàng phải đi, ngươi phảicười nói với nàng lần sau gặp lại, như vậy mới đúng.”
“Nhưngta không cần nàng rời đi, nàng đi rồi không ai chơi với ta nữa.” Hắn thật cẩnthận nói: “Trong cung chỉ có nàng để ý ta, nàng không cười ta là người mù.”
“Làmsao có thể, ngươi không phải người mù.” Ta ở trước mắt hắn quơ quơ tay, “Ngươixem, ngươi có thể nhìn thấy tay ta, làm sao có thể là người mù?”
“Nhưngbọn họ đều nói ta là người mù......”
Tayên lặng nghĩ, Hạ đại gia, đó là vì ngươi quậy nháo lên.
“AĐấu, ta nhớ ra rồi, là Mật Nhi, là Mật Nhi nói muốn đi.” Hắn cầm lấy tay tabỗng nhiên căng thẳng, “Mật Nhi nói nàng phải gả cho hoàng đệ, nàng nói nàngkhông thể ở lại cùng ta, A Đấu, ta không muốn nàng rời đi. Ta làm búp bê gỗ choMật Nhi, ta làm diều cho Mật Nhi, có năm chúng ta đã nói muốn cùng nhau đi thảdiều, nhưng nàng nói đi không được, nàng nói nàng không thể chơi với ta......”
Hắncuống quít lấy một cái hộp từ trong tay áo ra, rồi từ bên trong xuất ra con búpbê gỗ, “Ngươi xem, đây là búp bê gỗ ta làm cho Mật Nhi, có phải là rất xấu haykhông, cho nên Mật Nhi mới không chơi với ta nữa?”
Tầmmắt của ta xẹt qua cái hộp kia, sau đó lắc đầu nói: “Mật Nhi chỉ là phải đi đếnchỗ nàng nên đi, ngươi làm đẹp lắm.”
HạLiên Thần nổi giận đùng đùng đem hộp cùng búp bê vất trên mặt đất, mặc kệ conbúp bê kia vỡ thành vài mảnh, “Vì sao ta làm đẹp rồi mà các nàng còn muốn đi!”
Tacó chút thở dài, “Tất cả đều đã trôi qua, ngươi không cần chơi với nàng cũng cóthể sống tốt, ngươi không phải tiểu hài tử, ngươi là hoàng đế, hoàng đế muốnlàm gì cũng làm được.”
Hắntrầm mặc một hồi, “Hoàng đế? A Đấu, ta nghe mẫu phi nói làm hoàng đế thực đángthương .”
Tangốc ra, sau đó cười nhẹ, không phải là đúng vậy sao, làm hoàng đế rất đángthương, nhưng ai cũng muốn làm hoàng đế.
“AĐấu, ta mệt chết đi được.” Con ngươi màu vàng sáng trông suốt, tràn đầy vô tộicùng lên án, “Làm hoàng đế quá mệt mỏi, không thể làm cái này không thể làm cáikia, không ai có thể ở cùng ta, mẫu phi đi rồi, Mật Nhi cũng đi rồi......”
“Nếukhông làm hoàng đế thì thế nào?”
“Khônglàm hoàng đế?” Hắn vui vẻ ôm cổ ta, “Được, ta không làm hoàng đế, để A Đấulàm.”
“Ngốc.”Ta bật cười, lại vô cùng bất lực, “Hoàng đế không phải là ngươi không muốn làmsẽ không làm, nếu đã làm, nhất định phải làm cho tốt.”
“AĐấu, các nàng đi rồi, nàng ở cùng với ta, được không?” một tay Hạ Liên Thần kéota vào trong lòng, cúi đầu dùng sức cọ lên mặt ta, “Có nàng ở cùng ta sẽ khôngmệt mỏi.” Hắn nói xong liền ngáp một cái, “Buồn ngủ quá.”
Tavỗ vỗ bờ vai hắn, “Trở về ngủ đi.”
“Khôngcần.” Hắn ôm càng chặt, “Ta muốn ở cùng nàng.”
“Ngoan,trở về ngủ.”
“Khôngcần.”
“Vuốtve ngươi, trở về ngủ.”
“Khôngcần.”
“Sờmó ngươi, trở về ngủ.”
“Khôngcần.”
“Cút,trở về ngủ.”
HạLiên Thần rưng rưng, uất ức nhìn ta, “Không! Muốn!”
Taxoa xoa lỗ tai, mẹ kiếp, không cần thì không muốn, kêu lớn như vậy làm gì. Tavẫy tay chỉ vào giường, “Đi đi đi, nhanh nhanh ngủ cho ta.”
“Ừm.”Hắn lôi kéo ta đi nhanh về giường, “Ngủ.”
“Takhông ngủ, ngươi ngủ trước đi.”
Hắnlập tức dừng chân, ngáp một cái nheo mắt nói: “Rồi ta ngủ.”
“Ngươiđi ngủ.”
“Cùngnhau.”
“Ngươiđi.”
“Cùngnhau.”
“Ngươicon mẹ nó đi a.”
“Cùng!Nhau!”
......Ta thương tâm xoa xoa lỗ tai, ta tạo nghiệt gì a.
Tarất không khách khí một tay lôi hắn ném lên giường, “Tốt lắm, nhắm mắt lạingủ.”
“Ừ.”Hắn ôm chăn trừng mắt nhìn ta, “A Đấu, ta thích nàng.”
“Ừừ, đã biết.”
“Thíchhơn cả Mật Nhi.”
“Ừừ, hiểu rồi.”
“Thíchhơn so với bất kỳ ai.”
“Ừừ, rõ lắm rồi.”
Hắnlúc này mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ.
Trongphòng bắt đầu im lặng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở vững vàng màrất nhỏ của Hạ Liên Thần. Ta ngồi bên giường không hề buồn ngủ, nhàm chán đánhgiá khuôn mặt hắn.
Khôngthể nghi ngờ, khuôn mặt này thực anh tuấn. Khác hẳn vẻ tao nhã của Vũ Văn Duệcùng phong lưu của Mạnh Thiểu Giác, ngũ quan của Hạ Liên Thần lập thể thâmthúy, ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí phách cùng thẳng thắn. Cặp mắt đang nhắm chặt kialúc mở ra sẽ là một đôi con ngươi màu vàng, lưu chuyển giống như ngọc lưu lyrất chói lọi. Hắn sẽ ngẫu nhiên làm nũng cùng tính trẻ con, giống như vừa rồi,hắn gọi ta như vậy làm ta không biết làm sao để cự tuyệt. Tính tình hắn khôngtốt, dễ giận, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, không phải cái gì cũng đều che giấutrong bụng. Nhưng hắn cũng có suy nghĩ tính toán của mình, hơn nữacũng chẳng thua ai.
Ai~.
Tanhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát rồi trợn mắt nhìn về phía cái hộp bị hắnđôi đến trong góc kia.
Đólà một cái hộp bình thường, đó cũng là một cái hộp không bình thường.
Mậtphi đem búp bê gỗ mình âu yếm để vào nơi đó, Mật phi đem mảnh bảo đồ Vân Chiếngiấu ở nơi đó.
Tathực rối rắm, vì ta rất muốn đi lấy cái hòm kia, sau đó nhìn xem tàng bảo đồ cóhay không vẫn “Khoẻ mạnh” như cũ. Loại cảm giác này vô cùng gian nan, giống nhưbốn phía chúng ta dán đầy quảng cáo chống thuốc phiện, nhưng vẫn có người nhiềubất chấp đạo đức mà sa đọa trong đống thuốc phiện kia. Đó là một loại nghiện từtrong nội tâm, làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Ách......cũng không phải ta muốn đi lấy, ta chỉ muốn liếc mắt một cái, liếc mắt một cáilà đủ.
Tanhìn Hạ Liên Thần vẫn ngủ say như trước, cuối cùng nhẹ nhàng xuống giường hướngcái hộp kia đi tới. Ta có chút kích động, phải biết rằng “Huynh đệ” của nó đangbị ta khâu bên sườn giày, vẫn luôn làm với bạn ta.
Lúcta nhặt cái hộp lên mà tim không hiểu sao liền đập nhanh hơn, đó là một loạicảm giác thực kích thích, khẩn trương nhưng cũng không chịu vứt bỏ, đó gọi mêmuội. Ta ở đáy hộp kiểm tra qua lại, không có chốt mở nào. Vì thế ta lại đèlên, rốt cuộc ở góc tìm được một nơi có thể ấn vào. Ta gợi lên khóe môi, huynhđệ a, ta liếc ngươi một cái là có thể an tâm đi ngủ.
Nhưngphía sau lại có người trầm thấp mở miệng, “A Lam, thứ nàng muốn tìm, đã khôngcòn ở đó.”
Tacăng cứng thân mình, điều chỉnh biểu tình sau đó muốn quay lại nhìn hắn cườimột cái. Nhưng trên thực tế, ta còn chưa kịp xoay người thì bị một lực lớn kéoqua. Ta bị người hung hăng quăng ngã trên giường, mà hai tay của Hạ Liên Thầnđang chống bên người bình tĩnh nhìn ta.
Bộdạng ngây thơ đáng yêu vừa rồi đã hoàn toàn rút đi, khôi phục lại vẻ bá đạotuấn lãng cùng...... một tia thô bạo. Hắn bắt đầu từ thắt lưng của ta từ từtiến lên, nghe không ra vui hay giận nói: “A Lam, vì sao nàng muốn động đến cáihộp kia......”
“Ta......”
“Suỵt,không cần nói.” Hắn ôn nhu nhìn ta, lại làm toàn thân ta nổi lên sợ run, “Rõràng nàng có thể làm bộ như không biết, nàng muốn nó như vậy sao.”
“Ta......”Chỉ tò mò mà thôi.
“Cóphải nếu ta đưa nó cho nàng, nàng sẽ lưu lại?” Hắn nhẹ nhàng vỗ về mặt ta, hơithở ấm áp mà triền miên.
Tađẩy tay hắn ra, từng chữ từng chữ nói: “Hạ Liên Thần, ngươi giả vờ với ta làmgì.”
Hắnnguy hiểm híp híp mắt vàng, cũng không mở miệng nói chuyện.
“Ngươinghĩ rằng ta không biết vì sao ngươi giữ ta lại Vân Chiến sao? Ngươi nghĩ rằngta không biết vì sao ngươi đối tốt với ta như vậy sao?” Ta hừ lạnh một tiếng,ánh mắt thẳng tắp chống lại hắn, “Vì ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn, khôngphải sao.”
Hắnở ngay bên hông ta xiết chặt,“Tiếp tục.”
Tacũng không lùi bước, tiếp tục nói: “Đừng có nói với ta cái gì mà khi còn bé đãgặp nhau hoặc là lòng động với ta, ngươi thử để tay lên ngực mà suy nghĩ xem,mục đích ngươi giữ ta lại Vân Chiến là vì cái gì? Tàng bảo đồ là một, còn gìnữa? Vũ Văn Duệ? Ngươi dám nói ngươi không có tranh hơn thua với Vũ Văn Duệ đi?Hắn làm ngươi thua thiệt nhiều như vậy, cho nên ngươi muốn ta ở nơi này để anủi?”
Tacười lạnh hạ, “Điều duy nhất ta không ngờ là, ngay cả vừa rồi ngươi cũng gạtta.”
“Nóibậy!” Hắn không bình tĩnh như vừa rồi, hung hăng nện một quyền lên giường, sauđó nắm cằm ta lạnh lùng quát: “Ta không phủ nhận lời vừa rồi nàng nói, nhưng vìsao nàng không nhìn ra tình cảm của ta đối với nàng, vì sao nàng có thể dùngnhững lời này để giải thích tình cảm của ta đối với nàng hả? An Kha Lam, nàngcó tim hay không!”
“Tacó tim.” Ta cắn cắn môi dưới, kiên định nói: “Nhưng nó vĩnh viễn không dành chomột quân vương.” Bởi vì quân vương, vĩnh viễn không có tình cảm thuần túy.
“AnKha Lam!” Hạ Liên Thần nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Nàng muốn tàng bảo đồta liền cho nàng!” Hắn từ trong lòng cầm lấy bảo đồ dùng sức nhét vào lòng bàntay ta, tuấn dung tràn đầy tức giận, “Nàng muốn gì ta cũng cho nàng!”
Tanắm chặt bàn tay, giọng nói lạnh lùng: “Ta không cần.”
HạLiên Thần nheo mắt lại, thu hồi tức giận, cười nhạt nói: “Trẫm cho nàng bảo đồ,nhưng nàng, nàng phải cho trẫm người của nàng.”
Tacòn chưa kịp hiểu lời của hắn thì đã bị hắn nhanh chóng điểm huyệt, sau đó toànthân không thể nhúc nhích. Ta lạnh lùng nhìn hắn, “Hạ Liên Thần, không cần làmchuyện vô vị như vậy.”
Hắnđã mở đai lưng của ta ra, thuận tiện chặn môi của ta, đầu lưỡi cố gắng muốn mởkhớp hàm đang ngậm chặt.
“ALam, đây không phải chuyện vô vị.” Hắn cơ hồ đã dán chặt cánh môi của ta nói ranhững lời này, ánh mắt trịnh trọng, “Ít nhất, với ta mà nói thì không phải.”
Giâysau đó hắn điểm luôn á huyệt của ta, vì thế ta chỉ có thể bị áp bách thừa nhậnnụ hôn nóng bỏng triền miên của hắn. Hắn dùng sức mà hôn, như là hận không thểđem ta nuốt vào trong bụng. Tay hắn luôn luôn ở trên người ta dao động qua lại,sau đó đột nhiên liền đi vào da thịt bên trong, chậm rãi đem vật gì đó đặt lênngực ta.
Tadưới đáy lòng hận không thể đánh rớt tươi cười của hắn, thật biến thái, thế mà…thếmà lại đem bảo đồ đặt trên yếm của ta!
Hắnvừa lòng nhìn ta trừng lớn mắt, cười nhẹ nói: “Bảo đồ, cho nàng. Nàng, cho ta.”Hắn nói xong liền liếm cổ của ta, vừa mới chuẩn bị tiến công thì ngoài cửa cóâm thanh kêu lên đánh gãy.
Giọngnói lanh lảnh ngoài cửa là của Khúc công công: “Hoàng thượng! Ngự thư phòngcháy rồi!”
Sắcmặt Hạ Liên Thần rùng mình, ở trên mặt ta hôn thật mạnh một cái sau đó lập tứcđứng dậy đi ra ngoài, còn không quên dặn người ở ngoài nói: “Canh giữ nơi nàycho trẫm, một con muỗi cũng không cho lọt ra!”
Ngườingoài cùng lúc đồng thanh kêu to trả lời: “Thuộc hạ tuân chỉ!”
Tatrừng mắt nhìn đỉnh giường, dưới đáy lòng vô lực mắng: “Đi nha võ công! Đi nhađiểm huyệt! Đi nha Hạ Liên Thần!”
Takhông biết ta trừng mắt nhìn đỉnh giường bao lâu, chỉ biết bên ngoài là mộtmảnh ồn ào, thỉnh thoảng có người chạy tới chạy lui hô to “Cháy! cháy”. Khôngphải là chỉ có ngự thư phòng cháy thôi sao, sao người này lại chạy tới đây kêunhư thế?
Lậptức có cung nữ hét lớn: “Đi lấy nước đi lấy nước! Các ngươi còn đứng đây làmgì! Nhanh theo ta đi hỗ trợ a!”
“Hả?Nơi này cũng cháy?” Thị vệ kinh hãi.
“Khôngphải sao!” Cung nữ dậm chân.
Thịvệ chần chờ, “Nhưng hoàng thượng bảo chúng ta canh giữ chỗ này......”
“Đểhai người ở lại, người khác đi theo ta! Nhanh lên, nơi này đã cháy đến nơi!”Cung nữ hổn hển nói.
Lúcnày thị vệ mới nói: “Vậy, được, các ngươi đi theo ta! Lô Đạt cùng Trịnh Thanh ởtại chỗ này!”
Sauđó vang lên một trận tiếng bước chân, cuối cùng là yên tĩnh. Ta trừng mắt nhìn,cái này sao giống như có người cố ý quấy rối vậy.
Lúcnày ngoài cửa vang lên hai tiếng kêu rên, cửa bị người lặng lẽ mở ra.
Tabị người bế lên.
Ngườikia hung hăng cắn xuống mặt ta một miếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùngmang theo chút vui mừng.
Hắnnói, “Cuối cùng cũng tìm được rồi.”