Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường núi khó đi, đêm đen tối như mực còn phải chui qua từng mảnh rừng cây thì lại càng khổ sở.  Điều may mắn là quân biểu* chỉ chúng tôi đang đi về hướng nam, nhưng nhiều lần cũng muốn lạc đường, hơn nữa còn có đàn muỗi vằn đen bự cứ bu theo, chích khắp người làm chúng tôi rất khó chịu. Theo lộ trình ban đầu hai bọn tôi chỉ cần hai đến ba giờ, nhưng giờ xem ra phải tới nửa đêm mới có thể tới nơi, nhìn qua biểu, vậy mà đã hơn mười một giờ.

*quân biểu: một dạng giống đồng hồ đeo tai trong quân đội

Sâu trong bóng tối còn có tiếng kêu kỳ quái không biết tên của động vật, làm hại thần kinh chúng tôi bị kéo căng đến cực điểm. Thì ra là một con cú mèo cứ kêu dọc theo con đường mà bọn tôi đi, Kim Cương Pháo ném đá nó vài lần cũng không đuổi đi được, cứ như vậy càng làm bầu không khí thêm âm trầm hơn so với phim kịnh dị trong phim ảnh.

Trên đường đi hai chúng tôi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, phía sau lưng thì ớn lạnh, vì để khắc phục sự khẩn trương mang đến cảm giác sợ hãi, tôi thỉnh thoảng nhéo mạnh lên bắp đùi của mình vài cái, đau đớn mang đến cho bản thân cảm giác phẫn nộ, lại dùng phẫn nộ để khắc phục hoảng sợ.

Mà hiện giờ tôi tu luyện Quan Khí Thuật còn ở giai đoạn sơ cấp, buổi tối ngay cả lông gà đều nhìn không được, vì vậy một chút tác dụng đều không có.

Cả hai nghỉ lại một lúc tại nơi hơi ít cây cối, hút điếu thuốc, đợi khô bớt mồ hôi, Kim Cương Pháo đưa bình rượu cho, tôi lắc tay không muốn, bản thân y thì uống ừng ực hết hơn phân nửa bình.

Hai bọn tôi hút thuốc xong, Kim Cương Pháo liền bắt đầu móc gia hỏa ở trong bọc mang theo ra, mà tôi thì nhận lấy đèn pin từ tay của y, rồi điều chỉnh ánh sáng đến mức mạnh nhất. Trên đường đi chúng tôi bởi vì lo lắng bị người phát hiện, và muốn tiết kiệm điện, nên điều chỉnh độ sáng của đèn pin vô cùng thấp.

Tôi xoay người muốn điều chỉnh tốt ánh sáng của đèn pin rồi mới đưa cho Kim Cương Pháo, thì bị dọa đến chút nữa hồn lìa khỏi xác. Một đồ vật không đầu tay trái cầm khảm đao*, tay phải cầm dao găm quân đội, hướng  về phía tôi nói chuyện "Lão Vu, giờ muốn cái nào?"

*khảm đao: dao hình dạng cong, sắc bén

"Đậu móa Kim Cương Pháo, bỏ thứ trên đầu xuống cho ta, ngươi muốn hù chết ta à?" Tôi lấy dao găm quân đội trên tay phải của y rồi mắng. Tên gia hỏa này vậy mà lặng lẽ không một tiếng động trùm đôi tất bộ* của phụ nữ lên đầu, còn quay qua nhìn, thiếu chút nữa dọa tôi ngất đi.

*tất bộ: hình như là quần tất ren, giống mấy thằng ăn cướp trong phim hài mỹ thường trùm đó  >.<

"Đi thôi, đưa cổ ra một đao, co cổ lại cũng là một đao, sớm muộn cũng phải đi, kiên trì lên."

Tôi cài dao găm quân đội cài ở phía sau eo, cầm lấy đèn pin rọi vào sơn động.

Nhờ ánh sáng của hai cái đèn pin quân đội, trong nháy mắt sơn động sáng như ban ngày. Tôi ngẩng đầu nhìn lên rồi chiếu tới, bên kia cửa động vẫn còn đen kịt, buổi tối nhìn thấy càng thêm âm trầm khủng bố, lông tơ toàn thân đều không tự chủ được dựng đứng lên!

"mẹ kiếp, càng lâu thì càng thêm sợ, đến, trèo lên" tôi hướng về phía Kim Cương Pháo hô.

"Lão Vu, cố chống đỡ đi, ta sẽ lên trước." Kim Cương Pháo ra vẻ hùng hồn không sợ hy sinh.

"Có những lời này của ngươi là được rồi, ta lên, lỡ như có việc gì ta chạy nhanh hơn." Tôi khoát tay, chỉ xuống dưới chân.

Kim Cương Pháo đi tới ngồi xổm xuống, chậm rãi nâng tôi lên. Sau khi đầu tôi tiến vào mộ thất cũng không có lập tức lật người lên, cầm đèn pin soi một vòng xung quanh.

Khi đèn pin soi sáng một góc phía đông bắc của ngôi mộ , tôi thấy được đồ vật mà bản thân không muốn nhìn thấy nhất: Một con Cự Xà da xanh biếc lốm đốm màu trắng, nằm co rúc không nhúc nhích, lân giáp trên thân bị đèn pin chiếu vào phản xạ ánh sáng rất là chói mắt. Đầu của nó hình tam giác lớn chừng cỡ chậu rửa mặt, một đôi mắt trợn tròn như là bạch ngọc, trên đầu là một mào rắn màu đỏ tươi.

May mắn là bản thân đã chuẩn bị tư tưởng trước, nếu không nhất định sẽ bị dọa ngất ngay lập tức, dù như thế tôi cũng không khống chế nổi hai chân để khỏi run rẩy, Kim Cương Pháo cảm giác không đúng, chậm rãi lôi tôi xuống, cuống quýt kéo chạy ra khỏi sơn động.

"Lão Vu?" Kim Cương Pháo quan tâm gọi

"Ở bên trong" tôi run rẩy móc ra hộp thuốc lá, rút một điếu, Kim Cương Pháo đốt giúp.

"Vậy làm sao bây giờ? Hay chúng ta trở về đi, lão Vu, ngươi có thể giúp đến một bước này, cũng vì niệm tình cảm tốt đẹp của hai huynh đệ ta. Giờ chúng ta trở về lại suy nghĩ một biện pháp khác, chứ đừng có mang mệnh chôn ở đây." Kim Cương Pháo nghe tôi miêu tả con cự xà kia xong, thì mồ hôi lạnh toát ra! (tại không làm rõ vị nhân huynh này thân phận chân thật trước, chúng ta tạm thời dùng rắn xưng hô nó a.)

"Đừng có gấp, ta hoài nghi nó đang ngủ đông, không thì vừa rồi chiếu tới, không có khả năng một chút phản ứng cũng không có." Tôi ổn định tinh thần rồi phân tích.

"Ngủ đông? Lão Vu, ngươi nói đùa gì vậy, hiện tại cũng tới tháng sáu rồi, nó còn ngủ đông?" Kim Cương Pháo nghiêng đầu nhìn tôi.

Tôi xoay người ở chung quanh tìm mấy tảng đá lớn như trứng gà, hướng về phía Kim Cương Pháo nói: "Có nói với ngươi cũng không hiểu, lại đó đưa ta lên lại đi."

Lúc đi lên, tôi cả gan quăng cục đá cầm trong tay về hướng của Cự Xà, cục đá rơi vào nơi trống trải trong ngôi mộ phát ra âm thanh thanh thúy "Đương". Tôi vội vàng đưa tay phải ướt đẫm mồ hôi về sau lưng, nắm chặt cái thanh dao 56 của quân đội.

Không phản ứng! Nó không chuyển động!

Tôi hít sâu một hơi, ngay sau đó lại ném đi cục đá lớn hơn, lần này là nhắm trúng mới ném, cục đá tại ánh sáng của đèn pin quân dụng vạch lên đường vòng cung trực tiếp đánh trúng thân thể cao lớn của con cự xà kia, phát ra một tiếng vang trầm muộn yếu ớt.

Không động, còn không có động, tôi định rèn sắt khi còn nóng ném tới tất cả hòn đá nhỏ còn lại trong tay, âm vang đùng đùng không dứt nhưng con cự xà kia dường như vẫn ngủ không có cử động gì. Bản thân tôi không khỏi vui mừng, cúi đầu nói với Kim Cương Pháo đang ngẩng đầu lên xem: "Nó đang ngủ đông!"

"Lão Vu, mùa đông mới ngủ đông chứ, hiện tại cũng sắp sang mùa hè, nó không có khả năng còn ngủ đông đâu. Có phải nó giảo hoạt cố ý không động, dụ hai ta đi lên lại một mẻ hốt gọn á?" Kim Cương Pháo rất là nghi ngờ.

"Không thể, nó không thể thông minh vậy, dù giảo hoạt thế nào, cũng là động vật, mà không phải con người. Có lẽ ta dùng từ ngủ đông này không đúng lắm, dùng từ hôn mê tương đối phù hợp. Có muốn ta dùng tới hai hay ba ngày giải thích cho ngươi nghe sự khác biệt của hai từ này" tôi có chút tức giận, nói rõ với y một phen.

Đương nhiên loại chuyện nước đổ đầu vịt này tôi không muốn mất thời gian nói với y. Huống chi coi như là tôi nói, dùng trình độ hai năm không biết mười phép toán đoán chừng cũng không biết rõ ràng quy luật trong đó.

Tôi dậm chân ra hiệu y ngồi xuống, rồi lấy ra bình nước  uống nhiều mấy ngụm, khi con người dưới tình huống đang khẩn trương luôn luôn cảm giác miệng khô khát nước. Kim Cương Pháo lại mang bình rượu hùng hoàng kia ra uống mấy ngụm. Uống xong nước, tôi dùng tay áo lau miệng.

"Lên đi" tôi đứng trung bình tấn hướng về phía Kim Cương Pháo hô một tiếng.

"Đờ mờ chết thì chết." Kim Cương Pháo nhấc chân đạp đi lên. Tôi kìm nén bực bội đẩy y đi lên.

"Ai da má của ta ơi, lớn như vậy" dù đã nghe qua sự miêu tả của tôi, nhưng khi cảnh tượng khủng bố đột nhiên xuất hiện vẫn làm cho Kim Cương Pháo sợ đến la lên.

"Lôi ta đi lên" tôi chạy nhảy lấy đà, Kim Cương Pháo tranh thủ thời gian kéo lên.

Hai chúng tôi ngơ ngác đứng ở một góc ngôi mộ, nhìn Cự Xà ở góc đông bắc trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không dám lên tiếng.

Cũng không biết qua bao lâu, Kim Cương Pháo gào thét một câu: "Mẹ nó, lão tử tới, nghĩ tao sợ à?" Y rốt cuộc nổi giận, phẫn nộ có thể khắc chế hoảng hốt đây tuyệt đối là có đạo lý đấy!

"Huh!" Tôi cũng phẫn nộ hô một tiếng

"Hàaa...!" Dựa theo lúc chúng tôi huấn luyện Kim Cương Pháo theo thói quen cùng trợ uy.

Nhất thời khí thế của chúng tôi tăng vọt. Nếu người không biết chuyện khi thấy bộ dạng hiên ngang lẫm liệt này, tuyệt đối sẽ không nghĩ hai đứa là kẻ trộm mộ, xem tư thái cũng có vài phần "Trùng quan giận dữ, rút kiếm vấn thiên" ý vị hào hùng!

*trùng quan giận dữ, rút kiếm vấn thiên: giận dữ xông ra quan ải (cửa ải), rút kiếm hỏi trời....

Đối với lời hô to gọi nhỏ của hai chúng tôi, Cự Xà giống như vẫn ngủ không có chút phản ứng nào.

"Tới luôn" lúc này Kim Cương Pháo giống như biến thành người khác, móc ra chai rượu ực mạnh một cái, mang theo nó xung trận chạy lên trước, hướng về chính giữa ngôi mộ tới chỗ quan tài lớn. Tôi theo sát phía sau, xem con quái vật khổng lồ nguy hiểm bên cạnh kia như không tồn tại.

Quan tài là một cái thạch quan, ở dưới ánh sáng đèn pin hiện ra màu xanh thẫm, tôi dùng bước chân đo một cái, dài ước chừng năm bước, bề rộng chừng hai bước. Bởi vì bản thân trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nên mỗi bước luôn bảo trì khoảng 75 cen-ti-mét, nói cách khác cái này quan tài dài ước chừng bốn mét, rộng không đến hai mét.

Tôi dùng ngón tay chọc thạch quan* một cái, chạm vào lạnh như băng. Rút tay về nhìn qua, ngón tay vậy mà một hạt bụi bặm đều không có. Tôi lại cúi đầu xuống vây quanh thạch quan dạo qua một vòng, không thấy điều gì dị thường, chỉ là cái quan tài đá bình thường. Quanh thân nó cũng không có hoa văn trang sức hay thứ gì, chỉ là màu xanh thẫm, ngón tay tôi mò mẫm tìm kiếm kẽ hở giữa nắp quan tài và thân nó, sờ soạng cả buổi rốt cuộc tại nửa phần trên thạch quan sờ thấy khe hở rất nhỏ.

*thạch quan: quan tài đá

"Lão Ngưu, ta tìm được nắp quan tài rồi, đưa xà beng đây" tôi hướng về phía Kim Cương Pháo đang uống rượu nói.

Kim Cương Pháo lấy xà beng đưa cho tôi. Tôi nhận lấy vừa cạy vừa dặn dò Kim Cương Pháo "Lão Ngưu, một hồi khi chuẩn bị mở, tử thi bên trong cũng không biết khó coi thế nào, hai chúng ta đều phải chuẩn bị tâm lý trước" .

"Ka ka, lão Vu, ngươi quên lúc học khóa giải phẫu ai cũng không dám động tay, là ta xuống đao trước à?" Vì để cho chúng tôi am hiểu thân thể trái tim, khí quản, cảm giác thần kinh khi đau vị trí chuẩn xác các loại khí quan mẫn cảm của con người, để là sau này có tư liệu sinh động cung cấp cho kỹ năng chém giết. Chúng tôi được học ba tiết giải phẫu thân thể con người, lúc tiết thứ nhất ai cũng không dám xuống đao, là Kim Cương Pháo đi lên trước thực hành.

Tôi thử nạy ra vài cái, không thể, quá ăn khớp, chặt chẽ.

Tôi hướng về phía Kim Cương Pháo hô một câu: "Chen xà ben vào không được, làm sao bây giờ?"

"mẹ kiếp, làm sao bây giờ? Để đó ta!" Gia hỏa này uống chút rượu, đầu lưỡi đều cứng ngắc.

Nói xong ném đi chai rượu, y vài bước đã đến phía bắc thạch quan, đứng trung bình tấn, duỗi cánh tay vận khí. Gia hỏa này tại trong phân đội công binh rất được đội trưởng đầu trọc kia chào đón, một lòng truyền dạy, qua thời gian dài như vậy ngạnh khí công luyện ra đúng thật có vài phần hỏa hầu.

Y vận khí, hai cái cánh tay cùng bàn tay duỗi thẳng hai bên kẹp lấy thạch quan, đột nhiên phát lực, nổi giận gầm lên một tiếng: "Ra!" Cái nắp thạch quan nặng nề vậy mà bị y mạnh mẽ nhấc lên.

"Đĩ mẹ mày" lại thêm sức lực, nắp quan tài bị y nắm ra ngoài.

Ngay sau đó y lại bổ sung một đá "Lăn" . Cái nắp quan tài lăn rơi xuống dưới bệ đá, "Oanh" một tiếng, chấn lên một mảnh bụi đất.

Ngay sau đó tôi chiếu đèn pin về hướng thạch quan. Đập vào mắt tầm tôi đó là, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hồn lìa khỏi xác. Tôi ngây dại! Thoáng chốc trong đầu chỉ còn lại một cái ý niệm: Tại sao có thể như vậy?

Kim Cương Pháo đắc ý phủi tay, lấy đèn pin ra đi  về phía thạch quan chiếu vào trong một cái, "Oa" một tiếng, biểu tình đắc ý trong một chớp mắt biến thành hoảng sợ. Tay nắm đèn pin của y cũng run rẩy kịch liệt, trợn mắt há hốc mồm nói ."Ngươi .", ngươi .", "

Trời ơi, thì ra kẻ nằm trong thạch quan lại chính là "Tôi" !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang