Sau đó ba hôm, tôi có mặt trong đội hậu cần đi mua mấy đầu heo ở một nơi, rồi tự mình khiêng hai cái chạy về ban sinh sản, nhìn chung quanh không có ai thì vung lên đao, răng rắc một tiếng trực tiếp băm vằm một nửa. Tôi giả vờ lấy túi thức ăn ra, đựng vào đó, một nửa còn lại thì ném trong nồi đang nấu, liền cầm túi thức ăn chạy đến bên tường ném vào rừng cây bên ngoài.
Sau khi trở về bản thân lập tức kéo máy quạt tới liều mạng thổi xuống đáy nồi rồi cho thêm củi, đến khi chín, lại nói với ban trưởng một tiếng, là đi phục vụ xã. Sau khi đổi áo đi vài vòng ngoài tường, tôi cầm theo xương đầu heo chạy về phía hàng rào điện kia, lúc này cũng không vội vã ra ngoài, trước tiên đi theo bờ tường một đoạn, chặt cây cột khá to mà bình thường chúng tôi dùng để tu sửa hàng rào điện, rồi ném ra ngoài.
Bởi vì phụ cận núi đều bị chúng tôi rào hết, nên củi lửa đối với người trong thôn mà nói là đồ tốt, chỗ bộ đội chúng tôi cũng thường xuyên bị người dân địa phương theo lỗ thủng trên tường chui vào đốn củi.
Tôi lập lại chiêu cũ chống hàng rào điện lên nhảy ra ngoài, cầm theo cái túi, dùng dây thừng cột lại thân cây để kéo vào thôn. Nói thật, khi đó tiền không có, năm thứ hai chúng tôi chỉ được trợ cấp có ba mươi lăm tiền, không có biện pháp nào đành chuẩn bị ít đồ cho người ta, không thì rất xấu hổ.
Lúc tôi gõ cửa nhà thì mồ hôi đầm đìa làm cho ông lão ng giật mình, nói là đến để mang chút củi cho ông nhóm lửa. Bà lão cảm tạ quá chừng kêu nhanh vào nhà, tôi lại mang xương cốt trong túi đưa ra, lão đầu thất thần hỏi có ý tứ gì.
"Không có ý gì, đây là cho ông, xương sườn các người ăn, xương cốt thì hầm cách thủy cho chó ăn!" Tôi nâng tay áo lên lau mồ hôi.
"Chó này?" Ông lão đầy kinh ngạc nhìn tôi.
"Ân, cho chó ăn, để thêm nhiều sữa." Tôi rút điếu thuốc lá ra đưa cho lão, chính mình cũng ngậm một điếu, rồi đi chuồng chó xem chú chó nhỏ ra sao.
Tôi từ trong túi quần móc ra hạt thức ăn tròn ném cho chó mẹ, chó con ngoắt ngoắt cái đuôi chạy đến ăn đồ vật, thấy nó ngã chỏng vó nằm ở trong ổ, bụng nhỏ phình lên, thì cũng yên tâm.
Hai ông bà hết sức nhiệt tình mời tôi vào nhà, nhà rất thấp bé, bóng đèn đoán chừng không hơn 15W, tôi ngồi trên giường đất cùng hai ông bà lảm nhảm công việc thường ngày.
"Tiểu tử, ngươi làm lính à?" Câu nói đầu tiên của ông dọa tôi nhảy dựng.
"A? Tại sao ông lại hỏi vậy?" Tôi nói quanh co không muốn thừa nhận.
"Ha ha, lão hơn tám mươi tuổi, người đi làm lính nói chuyện một cái liền có thể nhìn ra." Ông lão vừa cười vừa nói.
"Ánh mắt của ông thực chuẩn" tôi cười khổ vuốt mông ngựa.
Sau đó hàn huyên không mặn cũng không nhạt, cái gì "Ngài bao nhiêu tuổi?" "Tham gia quân ngũ có khổ hay không?" . Ngay tại tôi nghĩ nhấc mông rời đi, ông lão bỗng nhiên nói một câu "Tiểu tử, tham gia quân ngũ, sau này cố gắng ít đi phía đông sườn núi nhé."
"Vì sao?" Tôi cảm thấy hào hứng, ông lão này có phải biết chút gì hay không, nghĩ lại chuyện nguy hiểm mà mấy ngày hôm trước bản thân gặp được, hiện giờ nếu lão không nói rõ ra thì có cầm côn đuổi mình cũng sẽ không đi.
Ông lão không mở miệng, cúi đầu bắt đầu hút thuốc, tôi tranh thủ thời gian lấy ra một điếu đưa tới, giúp lão đốt.
Lão đầu hút thuốc thong thả rồi bảo "Ngươi biết núi này tên gọi là gì không? Thôn trang chúng ta kêu là gì? Sông trước Thôn kia lại tên là gì?"
"Núi kêu Thanh Long sơn, hai cái sau thì không biết" tôi lắc đầu trả lời.
"Đúng, núi kêu Thanh Long sơn, thôn thì kêu Thanh Long trang, sông phía trước thôn lại kêu vịnh Thanh Long "
"Tại sao đều mang Thanh Long, lão đại gia, ngài nói thật sự có long sao?" Tôi thử hỏi thăm.
"Có, lão còn gặp qua đấy!" Ông lão vậy mà cho tôi câu trả lời chắc chắn.
"Hình dạng gì?" Tôi càng thêm hào hứng, lần trước liền hình ảnh đều không thấy, đã bị dọa chạy trối chết.
"Nói ra rất dài dòng, lão khi đó còn là một thiếu niên, lão bà tử, hai ta đính hôn là năm nào ấy?"
"Hai chín năm, năm đó ngươi 13 tuổi, ta 12 tuổi, ngươi sinh cuối năm, ta sinh đầu năm, thật ra ta so với ngươi chỉ nhỏ ba tháng" bà lão rửa chén bên ngoài phòng lên tiếng, lão nhân nói chính là nhiều.
"Đúng, chính là một năm kia, khi đó còn không có xây kia bức tường, khoảng thời điểm này, lão nhớ lúc đó mặc chính là cái áo ngắn. Khi đó trong nhà nuôi mấy con dê, ngươi cũng chớ xem thường điều này khi đó trong thôn nhà ai có mấy con dê vắt sữa, ngày ấy đã rất khá. Năm đó lúc đính hôn cùng lão thái bà, cha bà ấy nhất quyết muốn hai con, ai nha, làm cha lão đau lòng lắm, vài ngày không ngủ được. . .
"Làm sao vậy, lão còn hối hận à?" Bà lão lau tay, bưng nửa cái gầu xúc xào đậu phộng lên giường đất, nắm lên một bả đưa cho tôi.
"Hối hận cái gì chứ, khi đó ta còn vụng trộm chạy qua thôn trang nhìn ngươi đấy, ngươi và tỷ tỷ tại sông giặt áo quần, ta lại không biết ngươi là người nào, liền nhìn kỹ một chút, đều thực đẹp đấy. . .
Mẹ nó, lão già chết tiệt này sao có thể lạc đề hơn cả tôi, nói long lại như thế nào đến dê, nhìn chuyện này có dấu hiệu lan man đến lịch sử lúc tuổi còn trẻ. Tôi vội rút ra một điếu thuốc và đưa qua.
Có khả năng ông lão cũng cảm giác được bản thân nói hơi xa, vội vàng nói tiếp "Dê kia, nhà chúng ta đều xem như bảo bối trong. . ."
Má ơi, làm sao còn nói dê về của lão, tôi cười khổ không thể trông cậy may mắn lão sẽ không kéo chủ đề đi xa.
"Buổi sáng mỗi ngày ta đều vội vàng dắt dê lên trên núi ăn cỏ, buổi chiều lại dắt trở về uống uống. Cũng không dám để cách mình quá xa, không bị người bắt mất thì xong. Ngày đó lúc buổi sáng ta lại vội vàng xua dê lên núi, mấy con nhỉ, để ta suy nghĩ chút, ban đầu có sáu con, đưa cho cha bà ta đi hai, về sau lại mất một con. . . ."
Ông trời ơi, đến khi tuổi tác tôi lớn, van trời đừng như thế này.
Tôi tranh thủ thời gian cắt ngang ông lão "Về sau thế nào lão đại gia?"
"Ta mang dê đi đến phía nam sườn núi ăn cỏ, gặp Mộc Trụ đốn củi, lão thái bà, ngươi nhớ được gã không?"
"Sao không nhớ rõ, chẳng phải lúc hai ta viên phòng, kẻ nằm ở dưới giường bị ngươi bắt được là người thọt kia sao?" Bà lão dường như còn có chút xấu hổ.