Những ngày tiếp theo tôi quả thực rất mệt, sau khi chó con mở mắt liền bắt đầu tiếp xúc với chúng, quan sát động tác; cử chỉ; hình thể; màu lông. . . Về sau rốt cuộc tuyển một con không nhát cũng không quá thân cận người, là chó đực lưng phẳng tên "Na Lỗ" để huấn luyện.
Xã hội bây giờ nuôi chó đã thành phong trào, Chó chăn cừu Đức cũng nuôi không ít, thế nhưng tôi thấy mọi người hiện giờ phần lớn ưa thích chó lưng cong, mà lưng phẳng lại có rất ít người hỏi thăm. Thật ra, lưng phẳng hay cong đều giống nhau, huyết thống lưng cong cũng không nhất định thuần túy hơn lưng phẳng, nếu như đơn thuần chạy nhanh sức trên đường dài thì sức chịu đựng của chó lưng phẳng càng chiếm ưu thế.
Ngoài ra nhìn một con chó có chân chính ưu tú hay không, thì cá nhân ta cho rằng huyết thống cũng không phải tiêu chuẩn đánh giá duy nhất, có đôi khi một con chó đất tạp chủng có chỉ số thông minh chưa chắc đã kém một con chó có huyết thống thuần chủng. Như con người vậy, hoàng đế sinh ra không nhất định đều là thiên tài, bách tính đời sau cũng không nhất định bình thường. Bởi vì cái gọi là "Vương hầu tương tương, ninh hữu chủng hồ*?"
*Vương hầu tương tương, ninh hữu chủng hồ: ý là vương hầu cũng là người không phải trời sinh đã có địa vị cao quý, còn người thường nếu biết cố gắng làm việc thiện tích đức thì cũng có thể thay đổi vận mệnh...
Lúc Na Lỗ còn rất nhỏ tôi liền mang đi trợ huấn, đưa tới trước lồng sắt chó ngao Tây Tạng rồi quan sát phản ứng. Khá lắm, mặc dù chỉ một tháng tuổi, tiếng kêu còn mang theo mùi sữa, nhưng vẫn không chút nào hoảng hốt lao thẳng tới kêu lên. Chứ không phải giống như chó khác cụp đuôi không dám lên tiếng.
Tốt! ! ! Tôi muốn chính là loại này "Chó xù cắn sói ---- chém mệnh lên" tinh thần, liền như thế lựa chọn "Na Lỗ" .
Thuận tiện lấy cũng nói một chút về chó ngao Tây Tạng, chân chính ngao thuần chủng tuyệt đối là bá vương trong chó, tôi sở dĩ dùng bá vương mà không dùng Vương giả là vì ngao dũng cảm cuồng ngạo khí chất rất giống "Đơn kích dám địch vạn người" Hạng Vũ Sở Bá Vương. Nhưng dã tính khó thuần, tâm tình không ổn định, lúc điên cuồng chủ nhân đều lôi không được, chỉ số thông minh từ trung đẳng trở xuống, một vị ban trưởng trong ban huấn luyện chúng tôi lúc rảnh rỗi bỏ ra ba tháng huấn luyện một con chó ngao Tây Tạng đi lấy vật, kết quả cuối cùng là: Ném đi một quả bóng tennis ra ngoài, mà đầu "Sắt mạ vàng" kia tìm cả buổi chỉ ngậm cái dép cao su cũ trở về.
Quan trọng nhất là ngao được ăn thịt sống mới có thể bảo trì dã tính, chi phí kia liền không phải người bình thường có khả năng gánh vác. Khái quát tổng thể thì, ngao có sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng mà không phục tùng mệnh lệnh, toàn bộ hành vi theo sự yêu thích của bản thân. Kẻ có tiền nuôi khoe thì phù hợp, nghĩ huấn luyện thành công một chút hy vọng đều không có, phân đội lấy ngao hỗ trợ huấn luyện chó thôi. Dùng nó huấn luyện can đảm và dũng khí cho quân khuyển khi đối mặt đại địch cường đại, chứ không cho tham gia huấn luyện để phục vụ.
Thời gian đó, vào cuối tuần tôi đều tranh thủ đi xem chú chó con gởi nuôi tại nhà lão nông kia, đương nhiên mỗi lần đi đều mang theo ít hoặc nhiều khẩu phần lương thực cho nó.
Lần thứ nhất tôi, cùng lão nhân nói chuyện phiếm cho tới khuya mới trở về, lần thứ hai đi thì lão nhân mang những con chó còn không dứt sữa kia cưỡng ép đoạn sữa. Sau đó đưa chó cái nhỏ và chó con của tôi dời đến đầu giường tây sương phòng gần lò sưởi, làm như thế khiến tôi không ngừng cười khổ.
Bởi vì cả cái đầu trừ mũi và hai cái vành mắt tất cả mặt đều là lông trắng, nên tôi gọi nó là "Bạch Lang" .
Bạch Lang vừa mở mắt, vị tiểu vú em kia liền "Bãi công", Bạch Lang lớn lên quá nhanh, khẩu vị cũng lớn, chó cái nhỏ căn bản không có đủ sữa để nuôi. Vì vậy khi nó bắt đầu ăn được, mỗi lần tôi tới đều mang chút ít xương cốt và viên thức ăn.
Ban đầu tôi nghĩ đợi nó dài lớn một chút, lại nghĩ biện pháp an trí, thế nhưng là không biết địa phương bị tà gì, nổi lên một trận bắt chó điên. Một đám giữ trật tự đô thị cầm lấy lồng lưới, côn đi khắp hang cùng ngõ hẻm bắt chó, ai nuôi chó không tiến hành chứng nhận trực tiếp đánh chết lôi đi. Vì tánh mạng và an toàn của nó tôi đành ôm Bạch Lang trở về, tìm cái động vắng vẻ cho ở.
Đợi đến "Na Lỗ" và "Bạch Lang" một tháng tuổi, tôi liền bắt đầu huấn luyện chúng nó.
"Na Lỗ" tính cách hiếu chiến, trầm ổn, năng lực lĩnh hội mạnh mẽ, dễ dàng thực hiện các khoa mục cơ bản.
"Bạch Lang" thì hoàn toàn khác, dù sao cũng là chó cái, vừa mới bắt đầu liền rất thân cận người, tính công kích cũng không mạnh mẽ. Lúc huấn luyện động một chút lại làm nũng lăn ra đất không chịu dậy, tôi cũng không nỡ đánh nó. Có điều khứu giác của "Bạch Lang" đặc biệt linh mẫn, hơn xa đồng loại, nên ở phương diện này tôi bỏ rất nhiều công sức huấn luyện nó.
Huấn luyện cùng lúc hai con chó làm tôi sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn là cố rút ra một chút thời gian, dựa theo "Phần bổ sung" trong không khẩu quyết tàn khuyết, lần mò tu luyện ra "Ngũ Hành Quan Khí Thuật", sau mấy tháng vậy mà cũng có thể quan sát được khí tức khác nhau trên thân người và động vật. Dù không hiểu như thế nào để cảm hồn khí, quan linh khí, nhưng nhìn huyết khí thăm dò được đường đi, cũng đã làm cho tôi hưng phấn không thôi, thầm than "Cổ bất khi dư*", càng thêm cố gắng luyện tập nhiều hơn.
Có việc thì nói dài, không thì nói ngắn. Chớp mắt lại qua một năm, tôi được đề thăng làm trưởng ban ban huấn luyện. Trợ cấp cho chức trưởng ban và phí đặc thù của cương vị nên một tháng cũng có thể hơn một trăm tiền, cơ bản đã có thể thỏa mãn cơn nghiện thuốc lá từ giờ tới sau này của tôi.
Trong lúc này chẳng những trình độ tiến bộ của hai con chó làm cho tôi vui mừng, mà "Ngũ Hành Quan Khí Thuật" đột nhiên tăng mạnh. Hiện tại tôi đã có thể thoải mái quan sát khí tức của người và động vật cũng có thể căn cứ vào màu sắc phán đoán ra thuộc tính ngũ hành và các chi tiết khác.
Đáng tiếc "Phần bổ sung" ghi chép cũng không được đầy đủ, vì vậy tôi đột nhiên tăng mạnh cũng chỉ có thể dừng bước tại môn nhìn huyết khí này, làm chính mình chỉ biết nắm cổ tay thở dài.
Bởi vì này bản "Phần bổ sung" là do cả hai cùng nhau phát hiện, vậy nên tôi cũng tìm cái cơ hội thích hợp gọi Kim Cương Pháo tới, trước tiên mang phương pháp và khẩu quyết nói một lượt, nhưng ánh mắt y liền nhìn tôi như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Sau đó tôi duỗi ra năm ngón tận lực tán ra khí tức, để y nhìn. Y híp mắt suy nghĩ nhìn chăm chú lấy bàn tay hồi lâu, tôi cẩn thận từng li từng tí hỏi nhìn thấy cái gì? Y lại trả lời làm cho tôi tức muốn hộc máu: "Hai cái vân tay, ba cái hoa tay "
Sau khi thử lại mấy lần, tôi rốt cuộc triệt để bỏ qua, mà y thì dĩ nhiên có cơ hội lại như cũ chạy qua gặm ké xương cốt.
Ban đầu tôi rất hưởng thụ loại sinh hoạt phong phú mà bình thản này, thế nhưng những ngày tốt lành kia vẫn bị tên cú mèo Kim Cương Pháo quấy nhiễu. Vì lúc gia hỏa về nhà thăm người thân đã gây ra tai họa lớn, làm hại tôi đời này lần thứ nhất phải buồn vì tiền cũng vì vậy khiến cho chúng tôi lại đi dò xét cổ mộ ở phía đông núi.