Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng rồi, thế nhưng trước kia gã cũng không cà nhắc, ngày đó hai ta đi cùng một chỗ. Gã nói với ta thấy một tổ chim lớn trên cây ở bên phía đông núi, còn khẳng định có trứng chim, muốn ta đi cùng để móc. Ta nói phía đông núi là bãi tha ma cha không cho đi, gã nói không có việc gì, móc xong chúng liền đi, đến lúc đó sẽ cho ta nhiều hơn hai trứng.

"Ai, " Ông lão thở dài, "Ngươi không biết đâu, tiểu tử, hiện tại dù như thế nào, bánh bao có nhân hay bánh bao không nhân là luôn có để ăn, trong nhà nuôi gà đẻ trứng, chúng ta cũng ăn không ít. Trước kia thì không giống vậy, nhà ai mà nuôi một hai con gà mái nếu đẻ trứng cũng không nỡ ăn, đều để lại đổi muối, gạo và thứ khác, người nào cam lòng cho hài tử ăn chứ. Hơn nữa nếu có gà cũng không có đồ gì cho ăn, đều thả rông để chính nó đào bới kiếm ăn, trứng đẻ ra có một nửa là không trống, bây giờ nghĩ lại nuôi gà như vậy cũng thực tội . . ."

Ông lão này không phải nói gà thì là dê, chuyện này muốn nói tới khi nào chứ, chẳng qua lúc này tôi không thể cắt ngang nữa, đành nhẫn nại nghe lão lải nhải

"Về sau cũng trách chính mình tham ăn liền vội vàng xua dê cùng gã đi, lúc ấy, đường lên phía đông núi là một cái bãi tha ma, nhà ai chết đều quấn chiếu ném lên, chỗ kia có không ít chó hoang chuyên môn chờ ăn thịt người chết, ăn đến đỏ mắt đấy.

Ai, cũng đừng nói những con chó kia thật quái dị đáng thương. Khi đó người đều ăn không đủ no, còn ai có đồ cho chó ăn, làm chó đói tới da bọc xương đi không nổi. Có chó đói không chịu được, dựa chân tường đứng lên, thấy người đến không thể chạy theo, còn hướng người ta vẫy đuôi chờ mong, thế nhưng vẫy đuôi có tác dụng gì, đâu có ai có thứ gì cho chúng nó ăn a." Ông lão liên tục thở dài.

Tôi nghe được lòng cũng chua xót, không biết phải an ủi lão như thế nào, chỉ có thể đưa tiếp một điếu thuốc.

Bà lão nhìn hai chúng tôi cười nói "Ngươi nói mau đi, ít hút thuốc thôi, nhìn xem một phòng đều là đầu thuốc." Ông lão hút hai hơi "Nhưng còn chưa tới cây kia, thì gặp phải mấy con chó dữ tròng mắt đều là hồng, nhìn qua đã biết chuyên ăn thịt người chết, liền nhào về phía hai ta. Trụ Tử chết tiệt thấy không ổn, liền trèo lên cây bỏ lại ta, ta cũng không thể lên cây, hơn nữa còn đám dê nếu để cho chó ăn, trở về cha ta chắc lột da quá! Dù chỉ có một ít chó điên, thế nhưng mới chỉ nghĩ đến ta đã sợ đến nỗi chân đều run".

Ánh mắt lão hơi mông lung" bỗng nhiên, ta thấy con chó chạy ở trước nhất nhìn rất quen mắt, rất giống "Lai Phúc" của nhà lão Tất ở thôn tây, lúc đầu xuân lão Tất bị bệnh chết, liền không ai quản nó. Ta liền hô "Lai Phúc" . Nó ngừng, nghiêng đầu nhìn, vậy mà còn nhớ rõ ta đấy".

"Thế nhưng mấy con chó đằng sau cũng mặc kệ tiến lên muốn cắn dê, ta cầm côn đánh, chúng nó liền nhào về phía ta. Bỗng nhiên Lai Phúc kêu hai tiếng uông uông, quay đầu nhào về phía mấy con chó kia, cùng chúng cắn nhau. Ta biết rõ nó đang bảo vệ ta nhưng lúc ấy sợ đến choáng váng, chỉ trơ mắt nhìn mấy con chó kia cắn Lai Phúc, sau đó ruột của Lai Phúc đều bị lồi ra ngoài, vậy mà vẫn cố bảo vệ ta không chịu chạy. Đến cuối cùng nó đứng đều không vững còn cắn chết một con chó, ngậm chặt cổ không buông máu chảy đầy đất"

"Đại gia, tại sao nó phải bảo vệ ngươi vậy" tôi không nhịn được hỏi.

"Ai, ta nghĩ có thể là vì nó còn nhớ nửa bát sữa dê" .

"Sữa dê gì?" Tôi truy vấn.

Ông lão dùng móng tay dài bóp tắt tàn thuốc."Mùa xuân năm đó lúc ta chăn dê gặp Lai Phúc nằm ở bên cạnh giếng đầy cây cỏ, đứng cũng không nổi, chắc do đói, liền lén lút lấy nửa bát sữa dê cho nó uống, nó liền nhớ kỹ. Nửa bát sữa dê đến bây giờ nó còn nhớ, thật sự là con chó ngoan, thời điểm mấu chốt còn cứu mạng ta. Chó này à có đôi khi so với người còn có tình nghĩa, ngươi đối với nó tốt, nó vĩnh viễn đều không quên được."

"Sau đó, Lai Phúc thế nào?" Đến bây giờ tôi đã không hề đơn thuần quan tâm tới "Long" nữa, mà bắt đầu quan tâm tới vận mệnh của con chó này.

"Còn sao nữa, chết thôi, sau khi mấy con chó kia cắn chết Lai Phúc lại nhe răng há miệng hướng về phía ta, rồi bỗng nhiên tất cả đều cụp cái đuôi chạy, ta đang buồn bực thì cảm thấy bên người "Hô" lên một trận gió, một cái bóng đen hướng về phía dê ta. Đến khi định thần nhìn qua thì thấy long, trong miệng còn ngậm một con dê. Trụ Tử bị dọa đến hoảng sợ "Oa" một tiếng từ trên cây ngã xuống, những con dê khác đều sợ ngây người, quỳ xuống không dám nhúc nhích."

"Long dài ngắn ra sao?" Tôi hỏi.

"Không khác rắn lắm, có điều lớn, lớn thật á, lúc ấy cuộn lại dài thì không biết, nhưng rất lớn" ông lão lấy tay làm ra ước lượng, "Kích thước so với thùng nước còn lớn hơn, hoa văn chi chít, toàn thân bốc lên ánh sáng, cũng không biết sống bao nhiêu tuổi, trên đầu còn có cái mào hồng lớn."

"Có trảo chưa?" Tôi hỏi chi tiết

"Không nhìn thấy có trảo, lúc ấy đang cuộn, dù sao nửa khúc trên không." Ông lão hút xong muốn thuốc lá, tôi móc hộp ra, nhìn qua trống rỗng, bóp méo ném đi.

"Về sau thế nào, nó cắn ông không?"

"Không, ta cứ như vậy lặng người nhìn xem nó, nó cắn dê không nhìn ta, hai tròng mắt là màu trắng, màu sắc không khác đá viên lắm. Cũng không biết qua bao lâu, "Hô" " một cái đi mất, ngươi hãy nhìn cây ở nơi xa kia nó đụng gãy đôi liền, sức lực rất là lớn.

"Sau đó thì sao?" Tôi cảm giác vẫn chưa thỏa mãn

"Sau đó ta phục hồi lại tinh thần, qua đỡ Trụ Tử, chân gã bị gãy còn đái một quần, ta cũng đái. Ta đỡ gã rồi lùa những con dê còn lại trở về thôn, nói gặp phải long, người lớn đều không tin, cha ta kêu mấy thanh niên trong thôn cùng nhau lên núi tìm dê, ta không để cho bọn họ đi, bọn họ còn tưởng rằng hai ta nói dối. Ta không có biện pháp ben nói bọn họ nếu trông thấy Lai Phúc thì mang đi chôn, cha ta tát ta một cái, nói sau khi trở về chôn luôn ta." Tôi và bà lão đều nở nụ cười.

"Rồi sau đó?" Tôi còn chưa đủ nghiền.

"Về sau không có gì, bọn họ đến trời tối mới về, cũng không tìm được dê, chẳng qua tìm được Lai Phúc mang đi chôn, sau khi trở về cũng không đánh ta, chỉ là mặt âm trầm nói sau này không được đi tới phía đông núi nữa."

"Mặt cha ngươi lúc nào không âm trầm chứ?" Bà lão ở bên cạnh bỗng chen vào một câu, đoán chừng lúc tuổi còn trẻ cái quan hệ giữa cha chồng và con dâu cũng không được tốt lắm.

"Lúc cha ngươi chết chắc mặt lão không âm trầm." Ông lão cũng không phải là loại lương thiện.

Tôi thấy tình huống không tốt liền xen vào hỏi: "Còn có cái gì?"

Ông lão nghĩ nửa ngày "Không có gì, chỉ là từ đó bắt đầu xuất hiện căn bệnh, lão đái dầm, cho đến khi lấy được vợ mới từ từ hết. Do sợ, quá sợ thôi."

"Vậy sau này còn có người gặp lại nó nữa không?" Tôi còn muốn hiểu rõ kỹ lưỡng hơn một chút.

"Không, lại chưa nghe nói qua có người thấy nó, sau này quỷ Nhật Bản tới, liền phong núi. Cho đến khi bọn các ngươi đánh chúng chạy, thì vẫn vậy đến tận bây giờ."

Tôi không thể mặt dày đi sửa chữa cách gọi của lão, tùy vậy dù sao tôi biết Quốc Dân đảng là được rồi.

Lúc này bà lão một mực không nói chuyện bỗng mở miệng" chưa thấy qua? Chưa thấy qua, thì Hồ Tam Võng làm sao bị điên?"

"Hồ Tam Võng là ai?" Tôi hỏi.

Ông lão cuốn cho tôi một điếu thuốc lá rời, ngắt phần dư rồi đưa cho, tôi đốt hút một cái, sặc muốn chết, thật là nồng.

"Hồ Tam Võng là người đánh cá trong làng, là họ hàng của ta." A, đến bây giờ tôi mới biết được ông lão họ Hồ.

Ông lão lại cuộn cho mình một cái, đốt lên sau đó mới bắt đầu nói tiếp: "Hồ Tam Võng vốn kêu Hồ Khôn Sơn, đánh cá rất lợi hại, mỗi ngày vung ba lượt lưới nhất định có thể bắt được cá, thời gian dài, cũng không có người kêu tên gã, thường gọi Hồ Tam Võng.

Sau vài năm thiên tai, mọi người đều bị đói. Tam Võng không muốn bị đói như người khác, hơn nữa còn có sáu đứa bé cần nuôi, mỗi ngày liền xuống sông tung lưới. Khi bắt được cá thì để lại một ít cho bản thân, còn phần lớn đều phân cho người trong làng, vài năm đầu coi như cũng được, về sau thật sự bắt không được gì nữa, thì nhớ lại phía đông núi chỗ ấy có một hồ nhỏ, nhiều năm như vậy không ai đi, khẳng định có không ít cá. Vì vậy liền nhảy tường vào chỗ bộ đội các ngươi, lúc ấy còn không có giăng điện đây."

Tôi cười cười không nói gì, xem ra bộ đội chúng tôi rào núi lại, làm quần chúng địa phương có chút khó chịu.

"Ban ngày gã không dám đi, sợ bị bắt mang đi xử bắn, nên đi buổi tối "

Tôi cười khổ lắc đầu, nhảy tường đi dô bắt cá lại bị xử bắn, so với trộm khối cải trắng bị pháo bắn còn khoa trương hơn.

"Kết quả lúc nửa đêm, gã gào khóc thảm thiết kêu to chạy về, chúng ta đi ra nhìn thì thấy gã thân thể trần truồng, y phục không biết cởi bỏ nơi nào, trong tay còn đang nắm một nửa mảnh lưới. Quỳ gối mặt quay về phía cửa thôn hướng đông núi không ngừng dập đầu, nói là bản thân bắt cá quá nhiều tạo nghiệt, Long Vương gia muốn trừng phạt, sau này cũng không dám làm nữa. Chúng ta đưa gã về nhà, ngày hôm sau liền điên rồi, vừa nghe thấy người khác nói tới cá hoặc là long thì phát bệnh, tuy điên rồi nhưng mọi người còn niệm gã tốt, mỗi người một chén giúp đỡ, qua một thời gian so với mấy năm trước đã tốt hơn. Vì vậy người nhà gã cũng không bị chết đói.

Tôi vừa định tiếp lời, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng còi quen thuộc.

"Tiểu tử, bộ đội các ngươi thổi còi đi ngủ" ômg lão lớn tuổi như vậy, mà lỗ tai vẫn rất thính.

Tôi nghe xong xác định là thật, vội vàng cáo biệt, lần nữa nhờ cậy bọn họ chiếu cố tốt chó của tôi, rồi chạy về.

Tôi nằm ở trên giường, tổng kết lại buổi nói chuyện vào tối nay cùng hai vị lão nhân, thì thu hoạch được ba điều lớn.

Một, hiện tại tôi hầu như có thể xác định mấy ngày hôm trước trong huyệt mộ ở phía đông núi là gặp phải "Long", coi như không phải cũng có thể là loại rắn đã sống rất lâu. Nhưng thật sự có phải mãng xà* không, vì khí hậu phương bắc không thích hợp để sinh tồn, hai là mãng xà không có mào đấy! Còn nữa đó là nó không cố ý đả thương người ghi chép.

Hai, lòng tốt chắc chắn sẽ được báo đáp, bất kể là đối với người hay đối với động vật!

Ba, kết hôn có thể trị đái dầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK