Ngày hôm sau còi còn chưa có thổi, trưởng ban Tôn phụ trách sinh sản đã chạy tới gọi tôi, nói là một con mẫu khuyển sắp sinh sản yêu cầu đi qua hỗ trợ. Ban đầu bản thân còn buồn ngủ, mắt mở không lên, nhưng nghe xong tin tức này tinh thần lập tức tỉnh táo, không mặc đồng phục liền đi tới chỗ của nó.
Mẫu khuyển đang sinh sản là chó Đức được chở tới vào đầu năm nay, mới hai tuổi thuộc chó chăn cừu lưng phẳng "Kana", chưa sinh sản lần nào. Trưởng ban Tôn là lính tình nguyện, cũng là một cao thủ thâm niên gây giống cho khuyển.
Lão lấy ra nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho "Kana", "36 độ, nhanh, tiểu Vu, ngươi đi lấy bình thuốc sát trùng tới đây."
Tôi chạy một mạch đến phòng cứu thương gọi quân y dậy, sau đó cầm thuốc sát trùng chạy trở về, lúc này "Kana" đã sinh hai con chó nhỏ, trưởng ban Tôn đang cầm lấy kéo nhỏ xử lý cuống rốn của một con trong đó.
Trên thân chó con mới sinh có màng thai bao quanh nên trước tiên phải thanh lý, sau đó là khoang miệng xoang mũi, để chó con có thể hô hấp bình thường, tiếp đó lại xử lý cuống rốn. Chúng tôi sẽ cắt bỏ một đoạn rồi sử dụng bông vải dây thừng buột chặt, tại vị trí bị cắt bôi lên một ít thuốc sát trùng thì cơ bản coi như xong.
Tôi giúp đỡ trưởng ban Tôn xử lý hai con chó nhỏ mới sinh, "Kana" cảnh giác nhìn chăm chú, đến khi cảm giác được tôi không có ý đồ thương tổn chúng, mới thu hồi ánh mắt cảnh giác, miệng lớn thở phì phò.
Lần mang thai này của "Kana" sinh ra tổng cộng bốn con, kích cỡ bình quân đều nhau, màu lông đen mắt màu vàng, chúng nhắm mắt lại chui khắp nơi trong ngực "Kana" để tìm kiếm núm vú.
Lại đợi hơn một cái giờ, cũng không thấy có con nào sinh ra nữa, chúng tôi đoán việc sinh sản đã kết thúc. Tôi chạy về phòng làm việc lấy ra cái cân nhỏ và cây thước, để đo đạc, ghi chép cân nặng và chiều cao của chúng.
Ngay lúc bản thân chuẩn bị rửa tay ăn điểm tâm, "Kana" đứng lên, lại làm ra động tác bài tiết, lui về phía sau uốn cong, phần lưng nhô lên, rõ ràng là đang dùng sức.
Hai chúng tôi đứng ở bên ngoài phòng khuyển cách thủy tinh quan sát, lúc này "Kana" sinh sản vô cùng khó khăn, toàn thân không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ, đợi một mạch hơn nửa canh giờ, vẫn không thể thuận lợi sinh sản được. Trưởng ban Tôn vội chạy qua giúp nó mát xa phần bụng "Kana" liếm nhẹ tay lão, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích và tín nhiệm, đây là lần đầu tiên tôi từ trong ánh mắt khuyển đọc được tình cảm như nhân loại. Một lúc sau thấy vẫn không được, trưởng ban Tôn liền mang găng tay cao su vào tay trái, tay phải vuốt phần cổ "Kana", rồi đưa tay trái vào chỗ sinh sản của nó, "Kana" lập tức nhe răng, nhưng rất may không làm ra phản ứng quá khích nào.
"Đã tìm thấy" Trưởng ban Tôn nói xong chậm rãi co tay lại, dùng ba ngón tay kẹp theo một cái màng thai chứa chó con ra, thuần thục xé rách màng thai, nhưng phát hiện nó không phản ứng gì, lão đeo ống nghe bệnh nghe một hồi, "Chết cũng tốt, tránh khỏi bị chích."
"Bị chích, bị cái gì chích?" Tôi không hiểu hỏi.
"Ngươi nhìn kỹ con chó nhỏ này xem, " Trưởng ban Tôn nói xong đưa qua.
Tôi đưa tay tiếp nhận, thì thấy con chó nhỏ này màu lông từ phần cổ trở lên là trắng, thuộc hiện tượng biến dị nghiêm trọng, loại này chắc chắn không thể huấn luyện phục vụ bình thường, dựa theo quy định quản lý là muốn chết không đau.
Bản thân tôi đối với câu chết không đau rất là chán ghét. Nếu như người trong cuộc bởi vì bị ốm đau tra tấn bản thân không muốn sống, ngươi chích một cái kêu chết không đau. Nếu người ta vốn muốn sống, ngươi còn cho người ta chích vậy cùng mưu sát có khác biệt gì.
Trưởng ban Tôn cầm tới máy chụp ảnh, chụp cho chó nhỏ đã chết tấm hình, sau đó lại cầm nó hướng về phía camera trên vách tường phòng sinh quơ quơ, rồi đưa cho ta "Tiểu Vu, cầm lấy đi chôn đi, chôn xa một chút."
"A" tôi tiếp nhận chó nhỏ đã chết, cầm lấy thuổng sắt ra khỏi doanh trại, đi khoảng hai dặm, tìm một chỗ sạch sẽ đào cái hố nhỏ. Bản thân không đành lòng bỏ nó trực tiếp vào hố đất, nên tìm ít lá cây lót dưới, lúc này mới cầm qua, kết quả vừa cầm lấy làm tôi sợ nhảy dựng, con chó nhỏ vậy mà đang co giật!
Tôi phục hồi lại tinh thần cầm lên thì thấy nó đang cố nôn mửa, lập tức cạy miệng phát hiện chỗ yết hầu có một đống đồ vật nhớp nhúa, liền duỗi ngón trỏ tay trái và ngón giữa ra, từ từ móc uế vật khỏi cổ họng.
Khi thấy sắc mặt nghẹn tím của chú chó nhỏ chậm rãi khôi phục bình thường, thì tôi mới yên lòng nhưng do vậy vấn đề đau đầu cũng tới rồi, vì trưởng ban Tôn đã chụp ảnh và đứng trước camera chứng minh nó đã tử vong. Hơn nữa hình tượng của tên tiểu tử này cũng thật không tốt lắm, cả cái đầu gần như màu trắng, giờ mà ôm trở về không chừng phải lập tức làm nó đi "Yên vui".
Mặc dù là mùa hè, thế nhưng nhiệt độ chênh lệch trong ngày còn rất lớn, tôi nhìn thấy vật nhỏ rét lạnh đến run rẩy, liền đưa tay nhét vào trong ngực, muốn đưa nó về nhất định sẽ mất mạng. Còn nếu bản thân không đưa nó trở về, bị người phát hiện trộm cắp quân khuyển sẽ phải khai trừ quân tịch, mà không đưa trở về thì xử lý như thế nào, không thì nhột chết mất.
Dù nó mới ra sinh, nhưng đã có móng, cứ ở trong ngực chui rút, làm như thế khiến tôi nổi da gà cả người.
"Ai da, ta không phải mẹ ngươi." Vật nhỏ tại trong ngực tôi dường như tìm được đồ vật nào tương tự với mục tiêu của nó, không chút do dự há miệng ra.
Mẹ kiếp cứ như vậy đi, tôi hung hăng quyết định chủ ý, ôm nó chạy về phía doanh trại nhưng cũng không trở về bộ đội mà là đi vòng qua phía đông bức tường có dây điện, sau khi nhìn quanh không thấy ai, lại từ trên cây nhỏ bẻ ra một nhánh cây hình chữ "y", chống lên trên dây điện trên tường để leo ra, ôm theo chú chó nhỏ trong áo chạy nhanh đến thôn làng gần nhất, rồi vội hỏi thăm nhà ai có chó đẻ không.
Trời không phụ lòng người, không bao lâu tôi tìm được nhà của hai ông bà cụ có chó vừa mới sinh, mạo muội gõ cửa nhà người ta nói là tới đây làm công, trong nhà có chó vừa đẻ, chó mẹ chết rồi, chó con không có sữa bú sắp chết đói.
Tuy trong nội tâm bản thân đối với việc lừa gạt lão nhân gia rất là ái nái, nhưng khi nói lại rất thương cảm làm người khác phải rơi nước mắt, lão nhân tính tình lại lương thiện nên sảng khoái đáp ứng "Được rồi, cũng không biết nó cho hay không đây."
"Không sao, ta có biện pháp" nói thật trong lòng tôi cũng không nắm chắc, cái gọi là biện pháp chỉ là theo chỗ trưởng ban sinh sản nghe được.
Ông cụ dẫn chúng tôi tới cạnh chuồng chó, tôi nhìn qua tức khắc trợn tròn mắt, tại sao chỉ có chó xù, được rồi được rồi, có sữa chính là mẹ, có điều trong lòng lại nói thầm, cái bà vú này thật sự hơi quá nhỏ. Tôi trì hoãn thời gian đã rất dài, nên nói liền làm, nhanh chóng cầm chú chó nhỏ trong bao quần áo ra, đưa tay quẹt dô một ít vật bài tiết của chó xù, cũng mặc kệ là phân hay nước đái, bôi lên người tiểu gia hỏa trong ngực. Tiểu gia hỏa còn rất kháng cự đấy.
Đây là cứu ngươi mệnh đây, kháng cự cái rắm á, nếu không có mùi người nhà trên thân ai cho ngươi bú sữa mẹ chứ. Tôi chuẩn bị xong lại nhờ bà cụ kêu cho mẹ đi chỗ khác, mang chó nhỏ thả chung với mấy chú chó xù con lông màu trắng vàng khác, những con chó kia đã mở mắt, nhưng nhìn gia hỏa trà trộn vào đế ăn nhờ ở đậu này cũng không có địch ý gì.
Khi chó mẹ trở lại ngửi mọi nơi. Thời điểm mấu chốt rút cuộc đã tới, nếu không giúp ngươi ở lại được ta biết đi đâu tìm thêm vú em cho ngươi chứ "Thượng đế phù hộ, phật đến phù hộ. . ." Lần này lời cầu nguyện của ta đã có tác dụng, chú chó nhỏ bò chui vào rút cuộc tìm được núm vú liền cắn, chó cái tại trên người nó hít hà, hai mắt nhắm lại bắt đầu chợp mắt. Khối đá lớn trong lòng tôi rốt cuộc được bỏ xuống.
Lúc gần đi, tôi nheo mắt nhìn thoáng qua khu vực nhỏ bí mật kia, không khỏi nhớ tới câu nói của Kim Cương Pháo"Là một cái mái" !
Tôi nhanh chóng đi tới cảm tạ hai ông bà cụ, rồi mau chóng chạy trở về bức tường chỗ bộ đội, làm như cũ để trở lại bên trong, cầm lấy thuổng sắt chạy trở về doanh trại. "Trưởng ban Tôn, ta đã về rồi." Tôi chào trưởng ban Tôn đang chờ mình.
"Sao lại lâu như vậy?" Sắc mặt Trưởng ban Tôn hơi khó coi, lúc này đã qua thời gian ăn cơm sáng.
"Ngươi không phải kêu chôn xa một chút sao, ta chạy đi cách đây năm sáu dặm luôn." Tôi bắt đầu nói dối.
"Ta nói ngươi chôn xa một chút, cũng không cần chạy xa như thế. Nhanh đi ăn cơm đi, ban nấu ăn lưu lại cho chúng ta." Trưởng ban Tôn thấy ta thi hành mệnh lệnh kiên quyết như thế, thì từ giận đổi thành vui.
Hai người chúng ta tới phòng bếp rửa tay sau đó bắt đầu dùng cơm.
"Tiểu Vu, ngươi cười cái gì?" Trưởng ban Tôn thấy ta một mực cười trộm nhịn không được mở miệng hỏi.
"Mấy chữ này do ai viết?" Ta chỉ vào bốn chữ to "Cấm lấy xài riêng" trên tờ giấy trắng của thùng dầu.