Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày thứ hai sau buổi cơm sáng, tôi không yên tâm Kim Cương Pháo lắm, liền gọi điện thoại đến phân đội của y, kết quả được người khác cho biết sáng sớm tên kia đã xin nghỉ đi ra ngoài. Lúc này tôi mới yên tâm, gia hỏa này còn có tâm tư xin phép nghỉ ra ngoài chơi xem ra không có vấn đề gì lớn.

Do cuối tuần, toàn bộ phân đội không còn lại mấy người, tôi chợt nhớ tới bản cổ tịch ngày hôm qua nhét vào tay nải, liền móc ra.

Không ngoài suy đoán, đây đúng là một quyển sách, tôi cẩn thận thổi rớt bụi bặm phía trên, tuy trang giấy biến chất, nhưng chữ viết vẫn có thể phân biệt rõ ràng được, ba sợi dây khâu sách màu đỏ to bằng chiếc đũa cũng không mục nát.

Trên bìa sách là bốn chữ cổ triện lớn: 《 Dịch Kinh Kỳ Cục 》!

Dịch kinh? Đây là cái đồ chơi gì? Dịch Kinh tôi biết rõ, thế nhưng cũng không phải là cái này, tiện tay lật vài tờ toàn bộ sách đều dạy đánh cờ, thì ra đây là sách dạy người ta đánh cờ vây. Mặc dù mình cũng không hi vọng gặp phải các loại bí tịch võ công như《 Cửu Âm Chân Kinh 》, thế nhưng vẫn có chút thất vọng, quan trọng là bản thân đối với đánh cờ không có một chút hứng thú.

"Phế vật." Tôi quăng bản sách nát bỏ đi trong tay lên bàn, thuận thế nằm ở trên giường, đốt một điếu thuốc.

Cũng không biết là tôi thông minh đột xuất, hay do coi nhiều phim gián điệp quá bỗng nhiên nghĩ, trong quyển sách này có phải được cất giấu gì đó mà phải dùng phương pháp đặc thù mới có thể thấy được bí mật không.

 Nghĩ tới đây tôi trở mình ngồi dậy, cầm lên sách dạy đánh cờ cẩn thận đánh giá, thấy thế nào cũng không có chỗ đặc thù gì, muốn nói có gì khác biệt thì chính là quyển sách này cũng không biết đã bỏ đó bao nhiêu năm, nhưng chữ viết vẫn rất rõ ràng, cũng không có hiện tượng bị chuột cắn trùng đục.

Nghĩ đến bản thân mình đối với đánh cờ cũng không có hứng thú, dứt khoát cho nó tiến đến công đoạn phân giải, theo ngăn kéo lấy ra con dao, rồi cầm từng trang sách cắt xuống. Lúc ấy bản thân vẫn còn trẻ tuổi, cũng không hiểu được di vật văn hoá, đừng nói gì đến tầm quan trọng và giá trị nghiên cứu của di sản văn hóa, một bản sách trân quý không biết từ triều đại nào bị tôi  thuần thục phanh thây.

Sau khi cắt xong tôi đi phòng tắm bưng nước sạch tới, nắm lên mấy tấm ngâm vào trong nước, thở thật sâu trừng to mắt cẩn thận quan sát, không phản ứng, một điểm phản ứng đều không có.

Nước không thể, đổi dấm chua, tôi vội vàng chạy đến ban nấu ăn lấy nửa bình dấm trắng chạy lên lầu, thấy không được lại đổi sang dầu, tiếp tục chạy đến ban nấu ăn cầm theo thùng dầu trở về, nhưng vẫn không được.

Ban đầu sách dạy đánh cờ liền không có mấy trang, lại bị tôi giày vò như vậy, nên chỉ còn có rải rác vài trang. Bản thân tôi trở nên nôn nóng nước không thể, dùng lửa đốt, móc ra cái bật lửa cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mang mấy tấm còn dư lại ra đốt, trong nội tâm tại yên lặng cầu nguyện. . .

Kết quả cầu nguyện của tôi một điểm đều không dùng được, vài trang còn lại kia nhanh chóng cháy thành tro tàn, đốt rất dứt khoát, nhìn rất tiêu sái, hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ.

Tôi lạnh lùng mang thùng dầu và bình dấm chua trả về ban nấu ăn, sau đó bưng chậu rửa mặt vụng trộm chạy dô nhà xí rồi mang chậu dầu rót vào nhà xí xả đi.

Tôi bỏ chậu lại không cảm xúc trở về túc xá, nhìn một quyển sách còn rất tốt hiện giờ chỉ còn lại một cái lề sách, thì bản thân có chút hối hận, nếu lấy ra bán cho người ưa thích đánh cờ, không chừng có thể bán được không ít tiền và mua được nhiều thuốc lá.

Ngay lúc cầm lấy trang sách không có lề kia thì tôi sững sờ một lúc, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ kỳ quái, sợi đóng sách dùng cho quyển cổ tịch này hình như hơi lớn một chút.

Giấy của sách cổ mình từng thấy ở viện bảo tàng, kích cỡ so với trang giấy 32 hiện tại hơi nhỏ một chút, phía bên phải dùng dây thừng nhỏ đóng sách. Tôi cầm bản sách dạy đánh cờ vốn không dày này, có lẽ không cần thiết dùng sợi thô như vậy để đóng sách. Hơn nữa sách là màu trắng hoặc màu xám, sao sợi dây đóng sách này lại là màu hồng?

Nghĩ đến đây, tôi kéo ngăn kéo lấy ra kim khâu, cẩn thận từng li từng tí từ trong lề sách lấy ra sợi dây đóng sách kích thước cỡ chiếc đũa.

Bởi vì thời gian dài cố định, sợi dây đóng sách vừa lấy ra cong như con giun, tôi cầm lấy một đầu, đến gần quan sát thì phát hiện nó có màu đỏ sậm có đường vân hình đinh ốc như vòng tuổi cây cối, chẳng lẽ là loại thực vật dây leo gì?

Tôi nhìn kỹ lại, thì không phải dây leo. Bởi vì phía trên có rất nhiều lông tơ nhỏ, chắc là loại da động vật nào đó đã được xử lí kỹ, nhắm mắt lại, dùng ngón tay trái áp út mẫn cảm nhất chậm rãi chạm đến, rút cuộc tìm được tầng phân giới rất nhỏ. Mắt trừng to, thay cái kim nhỏ, thuận theo cái tuyến kia vạch ra một phát.

Rốt cuộc, tôi thấy được trên miếng da đỏ sậm xuất hiện chằng chịt chữ màu đen cực nhỏ. Cưỡng chế kìm lại nội tâm kích động và tận lực ổn định hô hấp của bản thân, lại dùng cây kim vạch ra từng chút, tốn thời gian hai giờ mới làm xong, thở dài một hơi.

Một miếng da kích thước như chiếc đũa mà cuốn mười mấy vòng, trải ra hết lớn chừng nửa tờ báo nhỏ, tôi hưng phấn, tràn đầy khẩn trương cầm lên nhìn phía bên phải từ trên xuống dưới có hai chữ triện nhỏ: Phần bổ sung!

Bổ sung cái gì hả? Tôi mở to mắt nhìn, như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu. Theo lý thuyết nếu che giấu đồ vật như vậy thì nó là đồ vật rất quan trọng đối với người cất giấu, nếu không cũng không cần thiết phiền toái đến như vậy.

Tôi lại nhẫn nại đọc lại mấy câu, rốt cuộc nhìn ra bản chất, thì ra thứ này ghi chép phần sửa chữa và bổ sung mặt khác của quyển sách Khán Phong Thủy. Nó khác với các loại thư tịch về bát quái xem tướng hiện tại được bán trên thị trường, trang giấy này (sau đó tôi mới biết được thì ra cái này là Hàn thử bì, hiện tại chúng ta cứ tạm thời xưng hô nó là giấy) ghi chép đồ vật không thâm ảo hoặc cố làm ra vẻ huyền bí, ngay từ đầu liền đi vào vấn đề chính, không đại cương cũng không có chương tiết, nói rất là tùy ý.

Mấy câu đầu nói: "Tiên sư bí truyền: thuật  ngũ hành quan khí, nghi tuyển mão thì dậu thì đối nhật, tam nhật phục thị chỉ đoan, phương khả kiến khí. Ngô hoặc chi, tuyển ngọ thì đối nhật, bế mục quan chỉ, lập kiến khí dã, hà xá cận thân nhi cầu viễn thích yên?"

Lúc bản thân tôi học cao đẳng chính là khoa văn, cũng từng tiếp xúc cổ văn, có điều nhìn mấy câu nói đó thật sự như lạc vào sương mù. Nếu dựa theo nguyên văn, phiên dịch ra là: "Sư phụ của ta đã từng nói cho ta biết, khi mới bắt đầu học tập ngũ hành xem khí, thời điểm tốt nhất chính là nhìn thẳng mặt trời vào buổi sáng khi mặt trời mọc và buổi chiều lúc mặt trời lặn, ba ngày sau lại nhìn đầu ngón tay, có thể thấy khí. Ta cảm thấy kỳ quái, lúc giữa trưa, nhắm mắt lại nhìn ngón tay, lập tức có thể thấy khí, vậy sao phải bỏ gần tìm xa chứ?"

Mẹ nó, nhắm mắt lại nhìn ngón tay, ngươi có thể trông thấy cái rắm á. Trong lòng tôi thầm mắng.

Bản thân mắng thì mắng, không tin thì không tin, nhưng sự hiếu kỳ trong lòng dù sao vẫn khắc chế không được, hiện tại cũng hơn 11h, chắc là giờ ngọ. Tôi nhìn mặt trời, lại nhìn bàn tay một chút, cũng không nhìn thấy cái gì gọi là khí, lại đưa tay hướng về phía mặt trời, nhắm mắt lại, cũng không nhìn thấy cái gì.

Tôi đột nhiên nghĩ, có phải do khi nhắm mắt lại thì khí có thể đi ra, mà mở mắt ra khí liền không ra được nữa? Vì vậy, tôi đưa tay hướng về phía mặt trời, nhắm mắt lại, lén lút mở ra một khe hở nhỏ. . .

Tôi nhìn thấy, thật sự nhìn thấy, tại trên năm đầu ngón tay có năm cỗ khí tức màu da mơ hồ, dài ước chừng năm sáu cen-ti-mét, so với ngón tay hơi lớn. Tôi thử giật giật ngón tay, năm cỗ khí tức màu da cũng động theo. . . sở dĩ bản thân tiết lộ đoạn này cho mọi người xem, là có hai mục đích, một là biểu đạt tâm tình xúc động của bản thân lúc đó, hai là hy vọng mọi người có thể tự trải nghiệm, thực hành là chân lý kiểm nghiệm duy nhất. Thật ra tôi sở dĩ dám mang phương pháp nói cho mọi người nghe, bởi vì đây chẳng qua là kỹ xảo nhỏ, trừ thú vị, không có tác dụng chân chính gì.

Ngay lúc bản thân thấy được cái gọi là "Khí" cảm giác kinh ngạc đến cực điểm, thì dưới lầu một lão trưởng ban lớn tiếng hô "Tiểu Vu, ăn cơm "

"Bụng ta không thoải mái, không ăn, các ngươi ăn đi" dầu đều bị tôi lãng phí, dùng bờ mông để nghĩ cũng biết vị đầu bếp Tứ Xuyên kia làm không được món gì ngon để ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK