Bởi vì tính chất đặc thù của bộ đội nên toàn bộ chỗ đỉnh núi đều được quấn thành lưới điện, phía dưới là tường xi-măng cao hai mét, bên trên lại có ba sợi giây điện, luôn mở quanh năm.
Phạm vi lưới điện rất lớn, để tuần tra cần phân đội công binh và quân khuyển cùng chung phụ trách. Mỗi lần tuần tra lưới điện đều là hai người một chó, đi sớm về muộn và đi quanh ngọn núi một vòng. Mỗi khi tuần tra lưới điện thượng cấp sẽ trợ cấp mười hai đồng lính cũ không người nào vui vẻ khi làm việc khổ sai này, cơ bản đều do tân binh luôn muốn biểu hiện đi tuần tra. Thứ nhất nhận việc này bản thân có cơ hội biểu hiện mình, thứ hai là do khi đó trợ cấp mỗi tháng của chúng tôi chỉ có ba mươi lăm đồng, đối với kẻ hút thuốc nhiều như Kim Cương Pháo thì không thể nào đủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kim Cương Pháo mặc trang phục ngụy trang, cõng súng trường 81 tay cầm đại khảm đao tới gọi. Tôi khi đó còn không có chó, đành một thân một mình đi với y, bởi vì các phân đội có tính chất khác nhau, nên phân đội chúng tôi trừ phi có nhiệm vụ đặc thù, không thì bình thường chẳng có cơ hội sờ súng, Kim Cương Pháo thuộc công binh được phân phối súng trường, lúc tuần tra có thể mang theo một thanh dự phòng tình huống ngoài ý muốn.
Lính cũ căn bản không mang theo,vì rất ít xuất hiện tình huống gì, thứ hai thật sự là quá xa, vác súng quá mệt mỏi. Kim Cương Pháo thì có nhiều khí lực, chủ yếu nhất là cảm giác vác súng rất oai, bởi vậy mỗi lần đi đều cõng theo.
Khoan hãy cười, y đúng là gặp phải tình huống ngoài ý muốn. Khoảng thời gian trước, gia hỏa này tuần tra gặp phải một đôi tiểu tình lữ theo lỗ hổng của tường chui vào còn ở đó nói chuyện yêu thương. Y liền cầm súng uy hiếp bọn họ đi cả nửa buổi chiều qua năm phân đội, nghe nói tình hình lúc đó giống như khi quỷ Nhật bản cầm súng bức bách dân chúng ta, ra lệnh cho người đi phía trước, bản thân y lại ở phía sau cầm súng uy hiếp, làm cho người ta sợ đến phát khóc.
Sau khi đội trưởng tới nơi nhìn thấy thẻ học sinh của hai người, rồi thả, sau đó khen ngợi y mấy câu, dặn dò sau này gặp phải loại chuyện như vầy phải xử lý linh hoạt. Tôi đoán rằng Kim Cương Pháo đối với từ xử lý linh hoạt này không phải hiểu là thả người, bởi vì sau đó gặp được lão bà theo lỗ hổng ở tường chui vào lấy củi, vẫn bắt lại mang về.
"Của ngươi, mở đường phía trước." Đến rừng cây bên cạnh, Kim Cương Pháo mang thanh đại khảm đao đưa cho tôi.
"Ngươi tại sao không mở đường?" Tôi bĩu môi không tiếp khảm đao trong tay y.
"Vậy ngươi vác súng à." Kim Cương Pháo mang súng đưa cho tôi, bản thân cầm lấy khảm đao đi phía trước chém ngang dọc, thanh lý một ít nhánh cây cỏ dại lớn lên bò tới gần lưới điện. Tôi dỡ hộp đạn bên trong xuống có một viên đạn giấy, hai khỏa đạn thật.
Bởi vì bộ đội sớm trú đóng ở nơi đây trước khi đất nước thành lập, hơn năm mươi năm phong núi động vật hoang dã rất nhiều, thỉnh thoảng có thỏ, heo các loại động vật có vú nhỏ xuất hiện.
Ba giờ sau, đến sau mặt núi, Kim Cương Pháo tại một chỗ gò núi, cây cối thưa thớt ngừng lại "Lão Vu, ta nhớ đào được vật kia ở nơi này."
Y vừa nói như vậy, tôi bắt đầu dò xét khu vực này, bốn phía cây cối đều rất là tươi tốt, chỉ riêng gò núi này là không có thực vật gì, chỉ mọc lưa thưa một loại thực vật thân cỏ mà chúng ta thường gọi là "Quỷ khương". Phía bắc gò núi là chỗ sườn núi rất dốc, đáy dốc là hồ nước không lớn, hồ nước hiện lên màu lam nên có thể thấy được hồ nước rất sâu. Ngoài ra trên mặt hồ nổi lơ lửng không ít cành khô, cây cỏ, khiến người vừa nhìn thấy phía dưới liền sinh ra cảm giác hoảng hốt.
Kim Cương Pháo nhìn phải nhìn trái, rốt cuộc tại đồi núi nhỏ hướng mặt trời mọc, tìm được cái hố nhỏ.
"Đây là vật tham chiếu vật của ta!" Y cười xấu xa chỉ vào đống đen sẫm bên cạnh hố nhỏ.
"Đây là cái gì?" Tôi ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá.
"Phân của ta." Kim Cương Pháo nói.
"Biết." Tôi từ trong bao đeo lấy ra cái xẻng nhỏ, thuận theo hố nhỏ y chỉ đào xuống dưới.
"Lão Ngưu, ngươi lôi nó lên lúc nào?" Hố nhỏ cũng không sâu, tôi nhẹ nàng đào ra bộ phận hà ô còn sót lại trong đất.
"Khoảng bảy ngày, sao vậy?" Kim Cương Pháo ngồi xuống.
"Một tuần lễ sao dài ra nhiều như vậy, " tôi chỉ vào một nửa hà ô "Ngày hôm qua ngươi cầm cho ta xem nó bị đứt từ đầu gối, cái này sao lại có một nửa bờ mông hả?"
"Lão Vu, bây giờ ngươi tin chưa? Cái đồ chơi này chính là Nhân Sâm Quả" Kim Cương Pháo mở to hai mắt nhìn.
Quy luật tự nhiên tôi cơ bản hiểu, không thực vật nào có thể trong một khoảng thời gian ngắn sinh trưởng nhanh chóng như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng của nó còn có thể dựa theo bộ dáng lúc trước để chữa trị bản thân. Thế nhưng dù bản thân tôi rất là buồn bực, cũng không nghĩ quá nhiều, lấy ra giấy báo bao nửa khúc hà ô lại nhét vào tay nải.
Hai người chúng tôi đi xuống gò núi tùy tiện tìm một sơn động hóng mát uống nước. Chỗ đỉnh núi của bộ đội toàn bộ chung quanh là sơn động bỏ hoang, tại thời kỳ kháng chiến dùng làm công sự che chắn để chiến đấu, lớn nhỏ khác nhau, lớn cỡ sân bóng rổ, nhỏ không khác phòng khách ở nhà là mấy. Đến gần chỗ năm phân đội, thì nơi này đã bị bộ đội tiến hành tu chỉnh rất nhiều, dùng để tồn trữ đồ quân dụng vật tư, mà cự ly năm phân bộ khá xa thì vẫn còn bị bỏ hoang.
Sơn động mà tôi và Kim Cương Pháo nghỉ ngơi cao cỡ hai mét, bên ngoài cửa động rất ít cỏ dại, cũng không có cây cối gì, bây giờ mặt trời đang hướng chính nam, đến giữa trưa có thể soi sáng hơn nửa sơn động. Hai người chúng tôi tìm chỗ nơi sạch sẽ ngồi xuống, Kim Cương Pháo tháo tay nải xuống, móc ra hai chai bia và mấy cây lạp xưởng hun khói, ném cho tôi một lon, tôi nhìn rồi ném trả lại cho y, "Ta không uống rượu, cho điếu thuốc đi."
Khi tôi nhận lấy thuốc lá thì đốt hút nằm phun ra vòng khói. Kim Cương Pháo thấy vậy, bỏ xuống bia tự mình lấy một điếu, hút mạnh một hơi. Y canh mấy vòng khói hình tròn tôi vừa thổi, ngay lập tức phun ra một đường khói thẳng tắp, xuyên qua vòng khói kia"Hặc hặc, lão Vu, ngươi xem cái này giống như cái gì?"
Tôi nhìn Kim Cương Pháo một cái không nói gì, ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện ra hiện tượng kỳ quái, khói do chúng tôi phun ra vậy mà thuận theo một khe hở nhỏ trên đỉnh động nhẹ nhàng đi vào.
"Lão Ngưu, đưa bật lửa cho ta." Tôi đứng lên, ra ngoài kéo mấy cành cây khô trở về.
"Trời nóng như vầy, lấy lửa làm gì chứ?" Kim Cương Pháo lẩm bẩm, ném cái bật lửa qua.
"Ta hoài nghi phía trên này có động." Tôi đưa tay chỉ.
Khi đốt cành khô thì chúng tôi càng thấy rõ ràng hơn, toàn bộ khói đều theo đỉnh động kia nhẹ nhàng chui vào.
"Ngươi tới đây." Tôi hét lớn, Kim Cương Pháo chạy đến dưới một cây đại thụ uống bia bị tôi làm hoảng.
"Làm gì?" Kim Cương Pháo cầm theo chai rượu chạy qua.
"Thời điểm này ngươi còn muốn đi ngủ?" Ta nhắc nhở y, "Ngươi xem hướng sương mù này đi."
"Sao đều bay lên, không bay ra bên ngoài à?" Kim Cương Pháo ngẩng đầu nhìn lên.
"Điều này nói rõ phía trên này có không gian." Tôi gật đầu nói.
"Ý của ngươi là nơi này có một cái động?" Kim Cương Pháo tỉnh ngộ.
"Đúng!" Tôi gật đầu khẳng định, "Hơn nữa không gian còn không nhỏ."
"Vậy hai ta đào nó ra nhìn xem, có lẽ lúc trước đây là chỗ cất đạn dược để đánh trận, đến lúc đó giao nộp lên, nói không chừng còn có thể lập công lao gì đấy." Kim Cương Pháo bắt đầu nói nói mê.
Tôi vặn mở bình nước tưới tắt cây đuốc, bản thân cũng rất tò mò nhưng không nghĩ tới bên trong có lưu lại vũ khí thời kỳ chiến tranh, tóm lại chính là hiếu kỳ.
"Ngươi trèo." Tôi móc ra cái xẻng nhỏ từ ba lô hướng Kim Cương Pháo gọi.
"Đến!" Kim Cương Pháo nhanh đến cầm bia còn lại uống hết, đi tới dưới tường ngồi xổm xuống.
"Lên." Tôi trực tiếp bước lên bờ vai y.
Rồi tôi nghiêng đầu vung cái xẻng lên khoét, kết quả không ngờ rất thuận lợi, không cần mấy xẻng liền đào ra cái một cửa động, bên trong đen sì như mực cái gì cũng nhìn không thấy, trời nắng to vậy mà cảm giác cửa động bốc lên hơi lạnh.
"Ngươi mang đèn pin không?" Tôi từ vai Kim Cương Pháo nhảy xuống.
"Giữa ban ngày ai mang đồ chơi kia theo làm gì." Kim Cương Pháo vỗ bụi đất trên vai.
"Bên trong tối quá không thấy gì." Tôi lắc đầu nói.
"Đốt cái đuốc." Kim Cương Pháo đưa ra chủ ý
"Ra ngoài chặt hai nhánh cây." Tôi tiếp nhận đề nghị của y.
Gia hỏa này không hổ xuất thân từ công binh, chặt cái cây hiệu suất vẫn rất cao, không tốn nhiều thời gian đã kéo hai cây gỗ thông lớn cỡ chai rượu trở lại.
"Quá bự, không kẹp vào súng được." Tôi sử dụng dầu trong hộp đạn của súng trường và khăn mặt của chúng tôi để làm hai cây đuốc.
"Ngươi đi lên sau đó kéo ta, nếu ta đi lên trước lôi ngươi sợ rằng còn bị ngã xuống." Tôi vịn tường ngồi xuống.
"Bên trong là cái gì?" Tôi cử động bả vai đau nhức ngẩng đầu nhìn lên.
"Đều là màu đen cái gì cũng nhìn không thấy, ngươi mau lên đây đi, " Kim Cương Pháo nói xong, đưa tay kéo tôi đi lên.
"Nhanh đốt đuốc." Kim Cương Pháo móc ra bật lửa để đốt đuốc.
Mượn ánh lửa không sáng mấy từ cây đuốc, hai chúng tôi quan sát sơ tình huống chung quanh, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
"Lão Vu, cái này không giống như là nơi để đạn dược . . ."