Dù là trên sách hay TV, cũng không phải lần đầu thấy qua phần mộ, nhưng khi bản thân lần thứ nhất tiếp xúc khoảng cách gần với phần mộ thật, thì cảm giác thật rung động. Trong lòng tôi dâng lên hoảng hốt làm toàn thân lạnh đi, tay chân không tự chủ được run rẩy.
"Lão Ngưu, cho ta điếu thuốc." Tôi nỗ lực làm mình từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
Kim Cương Pháo run rẩy lấy ra hộp thuốc lá đưa tới, tôi nhìn qua thì còn lại một điếu, rút ra đốt, hít sâu một hơi, "Đừng sợ, đi xem thử nào."
"Ngươi mới sợ, ta chỉ nghĩ động đồ vật của người chết có phải sẽ bị xui xẻo không?" Y đối với việc tôi nói sợ hãi rất là phản cảm, nên ra vẻ anh hùng hảo hán giả bộ dũng cảm.
"Ta chưa nói muốn động vào đồ vật người khác, chỉ muốn nhìn một chút, " tôi lắc đầu nói, "Hơn nữa, dựa theo vị trí hiện giờ của chúng ta, ngươi đã ị trên mộ phần của người ta đấy."
Kim Cương Pháo không lên tiếng, hai ta giơ đuốc chuyển hướng bước vào trong, ban đầu còn sợ cơ quan mai phục trong truyền thuyết gì đó, về sau cảm giác mỗi bước đều đạp trên mặt đất, thì dần an tâm hơn.
"Kia có một quan tài." Kim Cương Pháo chỉ vào chính giữa ngôi mộ, ở nơi phía nam bắc đặt một quan tài lớn nhô lên trên
"Ta đã sớm nhìn thấy đừng động nó, nhìn những vật khác thử xem." Tôi gật đầu nói.
Tay tôi nâng cây đuốc đi về phía bắc ngôi mộ, chỗ đó hình như giống một cái bàn thờ. Kim Cương Pháo đối với việc tôi nói y sợ hãi vẫn để trong lòng, hờn dỗi không cùng theo, mà đi về phía một ít đống gạch xanh ở góc đông bắc.
Tôi cầm cây đuốc trong tay đến gần cái bàn cổ hình dạng bàn thờ thời xưa kia. Nó khá giống với chiếc bàn thời nay, chiều dài gấp đôi chiều rộng, bốn góc hơi cong lên, có hình sóng hoa trang trí.
Trên mặt bàn dày đặc bụi bặm, cộng thêm ánh sáng chưa đủ, vì vậy nhìn không ra làm bằng vật liệu gì, trên đó đặt hai cái chén hình tròn dẹp, cùng kiểu với cái bát của các nhà sư khi đi hóa duyên. Bên trong nó hình như còn có đồ vật hình tròn.
Ngoài ra trên bàn còn có một xấp giấy mỏng, chắc là các loại thư tịch, kích cỡ so với trang giấy 32(?) hiện giờ hẹp hơn nhiều.
Tôi bóp tắt thuốc lá, đưa tay cầm lấy, cũng không biết đồ vật này niên đại bao nhiêu năm rồi, đụng tới thì giòn xốp, bụi giấy rớt không ít.
Tôi đang âm thầm tiếc hận, lại nghe thấy tiếng của Kim Cương Pháo "Lão Vu, nơi này có người từng đến, ngươi mau lại đây nhìn."
Tôi thuận tay nhét bản cổ tịch kia vào ba lô rồi chạy tới, thì thấy Kim Cương Pháo cầm túi bện màu trắng hướng về tôi nói "Lão Vu, không cần nhìn, nơi đây đã bị người đánh cắp, ngươi xem nơi này còn có cái động."
Tôi cúi đầu nhìn qua, trên mặt đất ngôi mộ đúng là có một cái động, đường kính lớn khoảng chum nước nhỏ, mặt bên cũng không lộn xộn góc cạnh ngược lại rất là nhẵn bóng.
"Bọn họ khẳng định đào được không ít đồ tốt, còn cầm cái túi này để đựng đây." Kim Cương Pháo cầm cái túi bện màu trắng quơ.
Tôi đưa tay tiếp nhận cái túi trong tay Kim Cương Pháo, đưa đuốc lại gần nhìn kỹ, thì tóc gáy toàn thân đều dựng lên, trái tim bỗng nhiên co rút lại, trong nháy mắt mồ hôi lạnh ra ướt cả thân. Thứ này đâu phải cái túi gì, nó rõ ràng là một tấm da rắn màu trắng lục đan xen nhau.
"Da rắn, đây là đại xà cởi da." Tôi hoảng sợ ném tấm da rắn cực lớn trong tay xuống, quay về phía Kim Cương Pháo hô to.
"A ~?" Kim Cương Pháo kêu lên hoảng sợ, nắm súng trường từ phía sau lưng chuyển tới trên tay, mặt không còn chút máu.
Nhưng vào lúc này, khi cửa động sụp đổ bỗng truyền đến một tiếng tê minh bén nhọn, ngay sau đó một mùi tanh gay mũi theo cửa động dưới chân chúng ta dâng lên.
Chỉ mới da rắn đã dọa hai chúng tôi sợ gần chết, ai ngờ chính chủ còn trở lại. Thời khắc mấu chốt còn là do chúng tôi đã trải qua việc huấn luyện nên phát huy ra tác dụng.
"Mở miệng!" Kim Cương Pháo nhanh chóng đưa cây đuốc của mình cho tôi, quay lại đầu súng về phía cửa động bắn một phát.
"Oanh!" Cứ việc tiếng súng cực lớn vang lên chấn đầu óc sung huyết, nhưng mà như cũ bản thân phản xạ có điều kiện tựa như mượn ánh lửa từ họng súng, một phát bắt được vỏ đạn bắn ra.
"Ngươi đi trước, " "Ta đi trước, " hai chúng tôi đồng thời hô. Đây cũng không phải do tôi sợ chết muốn chạy trước, mà là lúc huấn luyện bộ đội quy định: Khi gặp phải tình huống khẩn cấp có vũ khí phải bọc hậu, để chiến hữu không vũ khí rút lui trước.
Chỉ mất vài bước tôi đã chạy đến lỗ hổng lúc nãy tung người nhảy xuống, nhào lộn một vòng đã nắm lấy khảm đao khi nãy lưu lại sơn động, ngay sau đó Kim Cương Pháo như khối pháo lép từ phía trên ngã xuống.
Hai người chúng tôi nhìn nhay thấy không ai có việc gì, thì vắt chân lên cổ chạy, muốn nhanh bao nhiêu cũng nhanh được. Khi tính mạng con người đến lúc bị uy hiếp tiềm năng là vô hạn, vì tôi chưa bao giờ thấy Kim Cương Pháo chạy nhanh đến thế.
Mãi cho đến khi hai chúng tôi chạy một hơi ra xa vài km, mới dám quay lại nhìn về phía sau, lại thấy đồ chơi kia không đuổi theo tới, lúc này mới dám nhẹ nhàng thở ra. Không đợi thở dốc được mấy ngụm, chúng tôi tiếp tục đứng lên chạy, đến điểm bắt đầu có đường nhựa ngay lưới điện mới thôi, rồi ngồi co quắp ở chỗ ấy.
Tôi run rẩy móc nửa điếu thuốc lá chưa hút xong từ trong túi quần ra, lại tìm cái bật lửa đốt, hút mạnh hai hơi sau đó đưa cho Kim Cương Pháo. Sau khi y nhận lấy rút hai hơi, lại trả lại cho tôi. . .
"Lão Vu, ngươi gặp qua rắn lớn như vậy chưa?" Kim Cương Pháo chậm rãi lấy lại tinh thần, mở miệng trước. Dù cho hai chúng tôi chưa thấy mặt chính chủ đã bị dọa mất hồn, thế nhưng tấm da rắn rất lớn để lại trên mặt đất trong động lại gián tiếp chứng minh sự thật là tên kia rất lớn.
"Không, chưa bao giờ thấy, ta thấy con to nhất chỉ cỡ khoảng chén ăn cơm." Tôi lắc đầu trả lời.
"Vật kia làm thế nào lớn đến từng này, chui trong mộ làm gì?" Kim Cương Pháo xoay người nhìn tôi.
"Không biết" tôi lắc đầu, đưa vỏ viên đạn giấy cho y. Bộ đội có quy định, không quản đạn thật hay là đạn giấy, chỉ cần bắn, đều phải thu vỏ đạn lại và thuyết minh dùng làm gì.
Trong đầu súng trường 81 của Kim Cương Pháo là đạn giấy, mặc dù là đạn giấy, nhưng dùng bên trong 5m vẫn có lực sát thương, nếu không thu vỏ đạn trở lại, trở về sẽ bị xử phạt. Mà tôi sở dĩ có thể thoải mái chụp được vỏ đạn bắn ra cũng cần phải cảm tạ mấy vị giáo quan mặt đen kia, vì huấn luyện độ phản ứng của chúng tôi, trong khoa mục huấn luyện còn có một hạng: Khi chiến hữu bắn ra, ở bên cạnh chụp được vỏ đạn bắn ra từ nòng súng.
Ngoài ra trong nháy mắt khi Kim Cương Pháo nổ súng, kêu tôi mở miệng là vì lúc viên đạn bị kích âm thanh sẽ rất lớn, vừa nãy trong loại hoàn cảnh gần như bịt kín đó, không mở miệng giảm sức ép dễ dàng bị dư chấn làm bị thương màng nhĩ.
"Viên đạn bắn rồi, trở về nên nói thế nào, ta mà nói lấy ra đánh rắn ai tin chứ?" Kim Cương Pháo tỉnh táo lại, rốt cuộc nghĩ tới vấn đề chúng tôi phải đối mặt.
"Không thể nói thật, chúng ta đi đào mộ của người ta cũng không phải việc vinh quang gì, coi như không phải cố ý, nhưng lỡ như bị lãnh đạo biết, chúng ta cũng không thể giải thích rõ ràng." Tôi lắc đầu nói.
"Vậy ngươi nói nên làm thế nào?" Kim Cương Pháo khó khăn hỏi.
"Lần trước Trương Quốc Phóng ở bên nhà bếp nấu ăn đưa cho trạm gác trên núi không phải nói thấy sói sao? Dọa gã đái cả ra quần. Chúng ta cũng nói gặp phải sói" tôi đưa ra cái chủ ý.
"Ta liền sói ngắn hay dài loại gì đều không nhìn thấy, bọn họ hỏi ta làm thế nào để trả lời?" Kim Cương Pháo vẻ mặt như đưa đám.
"Ngươi chưa xem TV sao? Hơn nữa phân đội chó săn của chúng ta là loại gì ngươi còn không biết sao? Cùng thứ kia không khác biệt lắm." Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
"Thứ đồ chơi mà chúng ta gặp sau này nếu đi ra cắn người thì làm thế nào?" Nhân phẩm của Kim Cương Pháo cũng không xấu.
"Khả năng không lớn, vật kia ở đó có lẽ đã một khoản thời gian dài, lâu như vậy cũng không gặp nó làm chuyện gì xấu, hơn nữa còn có lưới điện ngăn cách, người trong thôn bên ngoài cũng không vào được. Trên núi chúng ta lại có trên trăm chỗ sơn động bỏ hoang, sao có thể trùng hợp đến mức có người nào đến như chúng ta vừa rồi."
Hai người chúng tôi lại thương lượng một số chi tiết, lề mề đến trời tối, riêng phần mình về tới phân đội.
Bởi vì bản thân ban ngày hoảng sợ quá độ, trở lại đại đội nằm xuống liền ngủ. Cũng không biết Kim Cương Pháo sau khi trở về nói cái gì, hơn 9h tối, lãnh đạo đại đội lái xe tới phân đội chúng tôi. Sau khi vị này nhìn tất cả khuyển mấy lần, cuối cùng tại khuyển "Quốc vinh" của phân đội trưởng dừng lại, liên tục hỏi mấy lần về hành tung ngày hôm đó của "Quốc vinh", hỏi đến mức phân đội trưởng đều cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó tôi mới biết được, trong mấy con quân khuyển Kim Cương Pháo có ấn tượng sâu nhất chính là "Quốc Vinh", là con phân đội trưởng mang đến để biểu diễn khi phân đội. Nên khi y trở về báo cáo cứ dựa theo thân thể và đặc trưng của "Quốc vinh" mà miêu tả về con sói mình gặp phải, đến cuối cùng còn vẽ rắn thêm chân nói rằng "Đó là một con mái" .
Gia hỏa này quan sát còn thật cẩn thận.