Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vân Tiêu, tội của ngươi đáng chết vạn lần!”

Một tràng âm thanh phẫn nộ vang khắp Hoàng Thành, tạo thành chấn động khiến tường thành cũng phải rung chuyển.

“Ngươi thân là quân vương một nước, lại nuôi dưỡng yêu nghiệt gây hoạ cho dân chúng?”

Người lên tiếng là một vị thanh niên mắc áo bào thêu hình kiếm.

Chân gã đạp lên một thanh trường kiếm lượn lờ tiên khí, gào thét mà đến.

“Tiên nhân hàng lâm Vân Quốc, cứu khổ cứu nạn!”

Trong khoảnh khắc, vô số dân chúng quỳ xuống khóc lóc, kêu gào đầy bi thương.

Đó là vì, trong ngoài Hoàng Thành đang có bầy rắn độc cắn xé đả thương dân thường, ít nhất cũng có trên vạn người trúng phải độc rắn, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

Cả một toà thành máu chảy thành sông.

“Kiếm tiên?”

Bên trong bầy rắn, có một thiếu niên áo trắng, đang ác chiến cùng một con xà yêu.

Hắn chính là thiếu niên quốc quân Vân Quốc 'Vân Tiêu'!

Ngày hôm nay chính là ngày Vân Tiêu sắc phong hoàng hậu.

Ngày trọng đại như vậy, nhưng từ sáng sớm đã xảy ra chuyện lạ liên tục. Con gái thừa tướng “Khương Nguyệt” vốn dĩ sắp được sắc phong hoàng hậu thì lại mất tích vô cớ.

Ngay sau đó, ở các tuyến đường thuỷ xung quanh Hoàng Thành lại xuất hiện trăm vạn độc xà công kích dân chúng, trong đó có một con xà yêu trăm năm đầy hung tàn.

Lúc này, Vân Tiêu liền tự mình dẫn đầu cấm vệ Hoàng Thành, xông ra chém giết bầy xà yêu.

Mắt thấy xà yêu sắp chết, thì có Kiếm tiên hàng lâm?

“Không đúng! Gã vừa tuyên cáo trước mặt mọi người, nói ta dưỡng yêu hại người”

Vân Tiêu bỗng cảm thấy vô cùng oan uổng!

Phốc phốc!

Đúng lúc này, phía trên bầu trời, đột nhiên có một đạo kiếm quang lao xuống!

Đạo kiếm quang đó chứa đầy hàn khí lạnh lẽo, xuyên qua đầu xà yêu. Lúc này huyết nhục xà yêu vỡ nát, máu bắn tứ tung lên thân người Vân Tiêu.

“Mạnh thật!”

Thần uy như vậy khiến Vân Tiêu kinh tâm động phách, cũng khiến bách quan Vân Quốc và dân chúng tôn kính muôn phần.

“Xà yêu đã đền tội, vạn dân được cứu trợ!”

“Tiên nhân công đức vô lượng!”

Dân chúng được cứu, trong lúc nhất thời quỳ xuống rầm rầm, dập đầu thành kính.

“Vân...Tiêu!”

Hai tiếng phẫn nộ như sấm rền nổ vang bên tai.

Không biết khi nào, vị kiếm tiên kia đã bay xuống trên đầu Vân Tiêu.

Lông mày của gã dựng ngược, kiếm khí dưới chân cuộn trào mãnh liệu.

Chỉ là kình phong quét đến trên người Vân Tiêu, đều là từng đạo vết kiếm đầy máu tanh..

“Ngươi thân là quân vương một nước, lại nuôi dưỡng yêu nghiệt hại người, luận tội đáng chết!” Ánh mắt kiếm tiên sáng rực nhìn chằm chằm hắn, nghiêm nghị quát.

“Cái gì?”

“Xà yêu kia lại là do bệ hạ nuôi dưỡng sao?”

“Kiếm tiên có thiên nhãn, tất nhiên có thể tận mắt nhìn thấy, sao có thể giả bộ!”

Vạn dân hoảng sợ.

Thừa tướng Vân Quốc vừa mới trốn ở thâm cung thấy thế, liền nhảy ra ngoài, mặt đầy phẫn nộ chỉ vào Vân Tiêu nói: “Vân Tiêu, ngươi thật hồ đồ! Dân chung phụng ngươi làm quân vương, nhưng ngươi lại là tên hôn quân vô đạo, tàn hại hơn vạn bách tích.”

Khương Thượng lúc này quỳ xuống kêu khóc nói: “Tiên Đế! Khương Thượng không biết đường chỉ dẫn, đã để tên quân vương nhỏ tuổi này lầm đường, phạm phải sai lầm lớn. Khương Thượng cũng có tội!”

Trong lúc nhất thời, Vân Tiêu muốn mắng mỏ muôn người.

Oanh! Oanh! Oanh!

Trái tim của hắn như trúng phải ba quyền trọng kích!

“Kiếm tiên!” Vân Tiêu nghiến răng lớn tiếng nói: “Xin cho ta tự chứng minh trong sạch! Ta cùng xà yêu kia tuyệt không...”

Không đợi hắn nói xong, vị kiếm tiên kia cười lạnh một tiếng, nói: “Câm miệng! Ta có thủ đoạn thông thiên, việc ngươi làm ác đã có trời đất chứng giám, vạn dân cùng chứng kiến. Ngươi không cần ngụy biện, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, tiễn ngươi xuống địa ngục!”

Ô...ô...n...g!

Vân Tiêu lui ra phía sau một bước.

Hai mắt hắn tràn lên tia máu, khó có thể tin nhìn vị kiếm tiên kia.

Hắn đã hiểu!

“Thủ đoạn thông thiên gì chứ? Cũng chỉ có thể lừa gạt dân thường! Ngươi thân là một gã kiếm tu, xà yêu kia đương nhiên là do ngươi thả ra! Ta và ngươi vốn không quen biết, ngươi thân là người tu hành, sao lại thiết kế độc ác như vậy để hại ta? Nếu truyền lại sư môn của ngươi, ngươi ắt gặp môn quy trừng phạt!”

Vân Tiêu thân làm quốc quân, kiến thức đương nhiên cũng khác biệt so với thường dân.

Dân chúng coi những người ngự kiếm phi hành đều là thần tiên, tín nhiệm mù quáng, sùng bái, cống hiến hương hoả cho họ.

Nhưng Vân Tiêu lại biết rõ, đám người đó chuẩn xác mà nói... chỉ là một đám người tu đạo!

“Vân Tiêu, im miệng!”

“Ngươi điên rồi, dám xuất khẩu cuồng ngôn, bất kính với thần tiên.”

“Sinh ra làm phàm nhân, mà lại bất kính với quỷ thần, là tai hoạ của Vân Quốc ta!”

Văn võ bá quan và dân chúng nhất thời khí tuyệt, nguyên một đám tức giận hét lớn.

Kiếm tu thấy thế, bay thấp xuống trước mặt Vân Tiêu, vẻ mặt khinh miệt, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Vân Tiêu, giọng nhẹ nhàng mà vui mừng nói: “Nghe được đám người đó hô hét chưa? Nói cho ngươi biết, đối với loại người phàm tục sâu kiến như ngươi mà nói, thì Diệp Cô Ảnh ta chính là thần tiên!”

Vừa nói xong, gã lấy ngón tay làm kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên đâm về phía mi tâm Vân Tiêu.

Gã thực sự muốn giết Vân Tiêu!

“Kiếm tiên, chậm đã!”

Đúng lúc này, một giọng nói của nữa nhân vang lên, mọi người vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy một nữ tử váy trắng, da trắng như tuyết, dáng người thướt tha, bước chân tới.

Đó chính là ‘Khương Nguyệt’ – con gái thừa tướng.

Vốn dĩ hôm nay nàng sẽ vào cung làm hoàng hậu – mẫu nghi thiên hạ, nhưng lại mất tích từ sáng sớm.

“Nguyệt Nhi, nàng đừng tới đây!” Vân Tiêu vội vàng hô.

Vân Tiêu cùng nàng đi học với nhau từ nhỏ, còn cùng nhau luyện võ, được hắn coi là thanh mai trúc mã, nên hắn không muốn nàng bị liên luỵ.

Ngày hôm nay, là người tu đạo muốn giết hắn, Khương Nguyệt chỉ là một nữ tử phàm tục, sao có thể cứu được mình?

Vân Tiêu vừa dứt lời, thì không thể ngờ rằng Khương Nguyệt lại hờ hững bước qua hắn, đứng ở bên người Diệp Cô Ảnh.

Một nam một nữ, rõ ràng đã sớm quen biết!

“Các ngươi!” Vân Tiêu ngơ ngẩn.

“Vân Tiêu, ngươi đã hiểu lầm, ta không có ý nghĩ cứu ngươi.” Khương Nguyệt hiện tại rất lạ lẫm, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ băng lãnh, “Mà trái lại, hôm nay người muốn ngươi chết chính là ta!”

“Ngươi muốn ta chết?” Vân Tiêu như bị sét đánh ngang tai.

“Không sai!”

“Vì cái gì?” Vân Tiêu nghiến răng kèn kẹt, đôi mắt bùng lên ánh lửa.

Hắn đối với Khương thị, đối với nàng đều chưa từng bạc bẽo.

“Bởi vì nó!”

Lúc Khương Nguyệt lên tiếng, thì tay phải của nàng đưa ra, lòng bàn tay có kiếm khí gào thét, một đạo ánh kiếm màu bạc dài ba tấc đột nhiên ngưng tụ.

Ánh kiếm tựa như ánh trăng, bắt đầu khởi động, có sương lạnh lượn quanh, thần uy làm cho người ta sợ hãi!

Sự xuất hiện của nó khiến nhiệt độ hoàng cung hạ thấp, mọi người đều cảm thấy rét lạnh.

“Kiếm Phách!” Đồng tử Vân Tiêu co rụt lại.

Khương Nguyệt kinh ngạc cười nói: “Phàm nhân quốc quân như ngươi còn có chút kiến thức. Không sai, ta quả thực đã thức tỉnh ‘Băng Nguyệt kiếm phách’, đứng hàng ‘Khai Dương cấp’!”

Trời sinh kiếm phách.

Vân Tiêu đã từng nghe qua, thậm chí còn hướng tới nó.

Người tu đạo tu cảnh giới là thứ nhất, tu kiếm phách là thứ hai. Kiếm phách kèm theo uy lực, cùng đan điền của người tu đạo kết hợp thành ‘Song lực lượng kết cấu’.

Đan điền làm gốc, kiếm phách làm vũ khí!

Thường nói: Kiếm phách sinh, vạn đạo bắt đầu. Kiếm phách của Khương Nguyệt thức tỉnh, tự nhiên giúp nàng một bước lên trời.

Nguyên nhân là vậy, nên nàng si mê nhìn ‘Băng Nguyệt kiếm phách’ trong tay, giọng lãnh ngạo nói: “Diệp sư huynh lập tức sẽ đưa ta đi ‘Thanh Hồn Kiếm Tông’ bái sư học đạo. Về sau ta chính là tiên nhân, ngươi chỉ là phàm nhân, ta và ngươi tiên phàm cách biệt, tự nhiên muốn phân ra địa vị”

“Sau này, phàm phu tục tử như ngươi bái kiến ta phải dập đầu ba cái, lạy chín lần!”

Nàng nói xong, nhìn thoáng qua Diệp Cô Ảnh, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng đối với tiên đồ ở tương lai.

“Không phải vậy, ngươi bệnh nặng rồi à!”

Ánh mắt Vân Tiêu đầy phẫn nộ.

“Ngươi có thiên tư tu đạo thì ngươi cứ đi đường ngươi, ta cũng chẳng thiếu nữa nhân! Coi như là ta và ngươi có tư oán thì ngươi tiêu diệt ta là được, hà tất lại đem vạn dân Hoàng Thành đi chôn cùng?”

Thân là quốc quân, vạn dân chết dưới hoạ xà yêu khiến hắn vô cùng đau đớn, vô cùng nổi giận.

“Đương nhiên là cần!” Khương Nguyệt chỉ về phía thừa tướng ‘Khương Thượng’ đứng ở xa, nói: “Diệp sư huynh nói, đệ tử sinh ra trong Đế Hoàng thế gia, đến tông môn sẽ có thêm tư nguyên. Vì vậy, ta nghĩ nên để cha ta làm Vân Quốc quốc quân, Khương thị từ nay về sau sẽ trở thành Hoàng tộc. Kể từ đó, ta chẳng những muốn ngươi chết, mà còn muốn cho ngươi thân bại danh liệt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang