Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọa dọa!

Không biết trôi qua bao lâu.

Vân Tiêu, đột nhiên tỉnh lại!

Đập vào mắt hắn, lại là bầu trời đêm tối.

Trên cao lốm đốm những vì sao.

"Nơi này là Vân quốc? Phụ cận Hoàng Thành!"

Hoàng Thành Vân quốc, ở ngay trước mắt.

"Ta thật sự sống lại. . ."

Hắn ở bên cạnh một đầm nước, mới thấy được thân hình mới của mình.

"Thiên phú tu hành của ta, bạo tăng hơn gấp mười lần?"

"Hơn nữa, chỉ là lực lượng huyết nhục, cũng đã không kém gì lực lượng Võ Đạo cảnh viên mãn lúc trước của ta!"

Hắn ra thử một quyền, đánh vào gốc cây đại thu đường kính khoảng hơn một thước.

Cây đại thụ rung lên rồi ngã gục.

"Quan trọng nhất là, ta cũng đã có kiếm phách rồi..."

Hắn tập trung tư tưởng, một thanh kiếm phách màu xanh xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

"Khương Nguyệt có Băng Nguyệt kiếm phách, là Khai Dương cấp, còn kiếm phách của ta là cấp bậc gì?"

Vân Tiêu chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng ngoái đầu nhìn về phương bắc.

"Thần Châu Thiên Trụ, đã không còn nữa?"

Trung tâm Thần Châu đại địa, có một cây trụ chống trời khổng lồ, nghe nói phía trên nó là Tiên Vực vô tận, phía dưới thông với Cửu Minh Địa Ngục, chống đỡ nhân gian của vô số người phàm. Từ xưa đến nay, Thần Châu Thiên Trụ là cấm địa sinh mệnh, trong vòng ngàn dặm quanh nó không có một ngọn cỏ, ai tới gần người đó chết. Từng có người tu đạo tu vi thông thiên ngự kiếm bay lên trời, đi tìm điểm tận cùng của Thần Châu Thiên Trụ, nhưng cũng một đi không trở lại.

Toàn bộ Thần Châu, bất kể là ở khu vực nào, chỉ cần ngẩng đầu lên cũng có thể trông thấy Thần Châu Thiên Trụ, đủ để hình dung nó to lớn đến nhường nào.

Nhưng mà thời khắc này, Thần Châu địa chấn, mây khói cuồn cuộn trên bầu trời, trụ lớn chống trời tồn tại từ khi Thần Châu đại địa ra đời đến này, lại biến mất không một dấu vết!

Vân Tiêu vừa tỉnh lại, đã nghe được tiếng la hét rung trời truyền từ phía Hoàng Thành.

Hiển nhiên, toàn bộ Thần Châu đại địa lúc này đều đang bàn luận về chuyện Thần Châu Thiên Trụ biến mất!

"Thần Châu Thiên Trụ đó, hẳn là cái mộ bia mà ta đã nhìn thấy!"

"Cho nên nói, quan tài đồng nhỏ ‘Thanh Liên’, cùng với Thần Châu Thiên Trụ, kết hợp lại tạo thành kiếm phách của ta?"

Nội tâm Vân Tiêu chấn động.

"Không có khả năng đó! Bằng không, uy lực của kiếm phách này phải mạnh đến nhường nào?"

Vân Tiêu tạm thời không có cảm giác, không cảm nhận được uy lực của kiếm phách này khoa trương đến mức nào.

Nhìn qua kiếm phách thì trông cũng rất bình thường. . .

Đương nhiên.

Uy lực của kiếm phách được quyết định chính bởi nguyên khí của bản thân!

Đan điền Vân Tiêu bây giờ rỗng tuyếch.

Hơn nữa hắn còn nhớ kỹ, ‘Thanh Liên’ bên trong kiếm phách, chỉ là một cái nụ hoa.

Có lẽ là trạng thái mới giải phóng.

"Nếu như ngươi xuất hiện từ quan tài đồng nhỏ ‘Táng Thiên’, vậy thì gọi ngươi là 'Táng Thiên Kiếm phách' đi!"

Hắn đứng một chỗ, ngắm nhìn kiếm phách, ánh mắt hình dung ra vô số tưởng niệm.

Có kiếm phách, có thể tu đạo rồi!

"Là người nào đưa ta về Vân quốc?"

Hắn nghĩ đến điều gì đó, liền cúi đầu nhìn xuống.

Dưới chân, xuất hiện một viên gạch nhỏ bằng đồng màu đen.

Vân Tiêu nhặt nó lên, tập trung nhìn kỹ.

"Đây là Thái Cổ Đồng Quan, sao lại co nhỏ lại như vậy?"

Bên trong nó còn có chín quan tài đồng nữa, chẳng phải là càng nhỏ hơn sao?

"Ta có thể trở về Vân quốc, xem ra là có quan hệ với cỗ quan tài này."

"Quan tài đồng này đã không còn, nhưng Thần Châu đại địa cũng không có sụp đổ, thật là thần kỳ. . ."

Hắn cũng lười suy nghĩ nhiều, liền đem viên gạch đồng này cất vào trong lòng.

"Cục gạch này cứng cáp như thế, cũng có thể xem là một kiện binh khí tiện tay!"

Hắn không hề phát hiện ra, dưới nắp quan tài đồng, dường như có một đôi mắt sâu thăm thẳm, đột nhiên nháy một cái.

"Hô!"

Vân Tiêu ngắm nhìn bầu trời đêm thật lâu, tinh thần mới hoàn toàn an bình trở lại.

Rồi sau đó, tràn vào trong suy nghĩ của hắn, chính là mối huyết hải thâm cừu mình bị chết oan!

"Diệp Cô Ảnh, Khương Nguyệt, ta Vân Tiêu sống lại một đời, nhất định sẽ lấy mạng chó của các ngươi!"

Ánh mắt Vân Tiêu lạnh lẽo, nhìn về phía Hoàng Thành.

"Hai người tiện nhân các ngươi trở về Thanh Hồn Kiếm Tông, để lại Khương thị chiếm đoạt vị trí quốc quân của ta phải không?"

Ban đêm, hắn đứng trên tường thành, nhìn về phía hoàng cung.

Nơi đó đèn đuốc sáng trưng, tiếng reo hò vui mừng vang trời.

Tân hoàng đăng cơ!

Khương thị nhất tộc, có 'Tiên Nhân " hàng phục cả nước, nhẹ nhàng một bước lên trời.

"Máu huyết hơn vạn bá tính chưa khồ, mà các ngươi Khương thị lại đạp thi cốt thường dân, ăn mừng Khương quốc sáng lập!"

Đôi mắt Vân Tiêu đầy thâm sâu, đột nhiên bộc phát ra sát niệm ẩn sâu trong huyết mạch của thân thể này!

"Khương Thượng, ngươi từ Thừa Tướng lên xưng đế, khoác lên long bào có thoải mái không?"

Vân Tiêu nắm chặt kiếm phách, một người một kiếm, trực tiếp giết vào Hoàng Thành.

Trong Hoàng Thành!

Cha mẹ Khương Nguyệt, thúc bá, huynh đệ tỷ muội, đều tập hợp một chỗ!

Một nhà tổng cộng ba mươi ba người.

Nhân khẩu thịnh vượng!

Khương Thượng sau khi lên ngôi, lập tức tổ chức một buổi đại yến để ăn mừng.

Y thay đổi nhanh chóng, từ Thừa Tướng trở thành Khương quốc quốc quân, đúng là lúc tinh thần hăng hái nhất.

"Không ngờ Thần Châu Thiên Trụ lại biến mất, quả là một sự kiện thiên cổ kỳ văn!"

Chuyện này, bọn họ đã đàm luận cả nửa ngày nay.

Khương Thượng mặc long bào, uống đến đầy mặt đỏ bừng, đứng lên nói: "Sau ngày hôm nay, Khương thị hoàng tộc chúng ta ổn định nắm giữ giang sơn. Có nữ nhi của ta thành tiên, thì bọn đạo chính bốn phương nhất định sẽ cúi đầu xưng thần. Chúng ta có thể đem binh đi xuất chinh, khuếch trương quốc thổ!"

"Đúng! Vân thị không làm, thì chúng ta làm! Chúng ta sẽ ghi tên sử sách!" Khương Hoài – thúc thúc của Khương Nguyệt lên tiếng.

"Đáng cười cho tiên đế tiền triều, chỉ lấy một vợ, chỉ sinh một con, vợ chồng lại sớm qua đời, lưu lại một tên Vân Tiêu. Huyết mạch hoàng thất truyền thừa như vậy, chẳng phải là chờ người khác đuổi tận giết tuyệt hay sao?" Khương Thượng cười to.

"Phụ hoàng uy vũ!" Mọi người đều cười.

Phanh!

Đúng lúc này, có một vị thiếu niên mặc áo bào trắng nhảy xuống từ trên tường viện.

"Người nào?"

Tiếng cười của đám người Khương thị bỗng nhiên im bặt.

"Hộ vệ!"

Huynh trưởng của Khương Nguyệt là 'Khương Dương' bỗng đứng bật dậy, rút ra bội kiếm.

"Có thích khách!"

Cả đình viện lập tức náo động.

Có điều đám người Khương Thượng vẫn ngồi bình thản, mặt không đổi sắc, tiếp tục đàm tiếu.

"Đây là vị bộ hạ cũ nào của Vân thị?"

"Đều lúc này rồi mà vẫn có kẻ đần đi tìm chết?"

Bọn họ vừa cười nói được vài câu thì Vân Tiêu đã giết tới trước mặt, có điều hộ vệ phía ngoài vẫn chưa hiện thân.

Cả đám lúc này mới ý thức được có điều không đúng!

Hộ vệ bên ngoài đều đã nằm xuống.

Nhưng mà bọn họ cũng không hoảng loạn, dù sao Khương thị dám đứng lên làm hoàng tộc, thì cả gia tộc có rất nhiều võ đạo cao thủ, bao gồm bản thân Khương Thượng. Y chính là cao thủ thứ hai Vân quốc, chỉ sau Vân Tiêu.

"Khương Dương, bắt lấy tên nghịch tặc này!" Khương Thượng sắc mặt âm trầm quát.

"Trước đừng vội giết hắn, điều tra thân phận của hắn, rồi giết cả cửu tộc!" Mẫu thân Khương Nguyệt lạnh lùng nói.

Bà ta muốn giết gà dọa khỉ, thuận tiện uy hiếp cả nước.

"Vâng!" Khương Dương nhìn về phía Vân Tiêu, cười nhạo một tiếng, "Tiếp tục sống không tốt, lại muốn đi tìm chết! Ta sẽ nhường người ra tay trước ba chiêu..."

Y vừa dứt lời, bóng trắng kia đã giết tới trước mặt!

Vân Tiêu đã động thủ!

Tạch...!

Tay phải hắn nhanh như lôi đình, ra một quyền đánh thẳng vào xương sườn Khương Dương.

Xương sườn Khương Dương đứt gãy, đâm vào nội tạng, sườn bên phải lõm xuống, lộ rõ vết hằn nắm đấm.

"A!"

Khương Dương trợn ngược mắt, phun ra một búng máu tưới, ngã khuỵu xuống dưới chân Vân Tiêu.

"Ngươi đánh lén! Không có võ đức. . ."

Khương Dương co giật tại chỗ rồi bỏ mình!

Đúng lúc y đắc ý nhất trong đời, lại đột nhiên chết thảm, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.

Chích!

Vân Tiêu chẳng thèm nhìn y một cái, chỉ nhặt lên trường kiếm trong tay y!

"Y là tên đầu tiên bước xuống hoàng tuyền, kế tiếp đến phiên người nào?"

Đôi mắt hắn quét ngang đám người Khương thị, tiếng cười làm cho mọi người xunh quanh nghe thấy mà lông tóc dựng đứng, tinh thần run rẩy!

"Dương Nhi!"

Thái Tử vừa lập, dưới một chiêu đã chết rồi!

Đám người Khương Thượng, Khương mẫu trợn trừng đôi mắt.

Một buổi yến tiệc ăn mừng không ngờ lúc này lại có đổ máu!

"Tru sát người này!"

Khương Thượng đập chén rượu trong tay xuống đất, trợn mắt điên cuồng hét lên.

Khương thị nhất tộc thượng võ!

Lúc này bất kể nam nữ, tất cả đều rút binh khí, đem Vân Tiêu bao vây lại.

Có người chuẩn bị động thủ, cũng có người cao giọng gọi Cấm Vệ quân!

"Một nhà ba mươi ba người, rất chỉnh tề?"

Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, lập tức lao vào đám người.

Tay nâng kiếm chém, tựa như một đạo huyễn ảnh máu trắng sát thần!

Phốc phốc phốc!

Trường kiếm lao đến, xuyên qua yết hầu!

Bao gồm cả Khương Hoài, trên yết hầu cũng đã xuất hiện một lỗ máu.

"A!"

Đám người Khương thị nhìn lại, đến cả Khương Hoài đã từng là Vân quốc Đại Tướng Quân cũng bị tru diệt trong một kiếm, ai nấy đều kinh hoảng kêu thảm thiết.

Đến lúc này, bọn họ mới kinh hồn biến sắc!

"Chạy mau!"

Khương Thượng trợn tròn mắt, nói với Vân Tiêu: "Rốt cuộc các hạ là cao thủ phương nào? Ngươi có biết nữ nhi Khương Nguyệt của ta chính là Thanh Hồn kiếm tiên không? Nếu như nàng biết ngươi là hung thủ giết cả nhà ta, thì mười cái mạng của ngươi cũng chết không hết!"

"Ta biết, ta đến để giết cả nhà ả!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK