Diệp Cô Ngạo nắm cằm thiếu nữ, cười tà mị: “ Tinh linh đâu?”
Thiếu nữ hoảng hốt, ôm chặt lồng ngực: “ Ngươi đến đây mà lấy”
Diệp Cô Ngạo hắt tay thiếu nữ ra, tìm kiếm trong cổ áo một hồi lâu lấy ra được một cái túi gấm. Bên trong túi phát ra ánh tinh thạch màu huỳnh quang.
“ Mới có 3 cái, thật là khó coi!” vẻ mặt Diệp Cô Ngạo thể hiện sự khinh bỉ, sau đó cất túi gấm cho vào trong người.
“ Ngươi ăn cướp trắng trợn.” Thiếu nữ áo xanh kêu lên thê lương.
“ Ta ăn cướp trắng trợn cái gì? Rõ ràng ta còn chưa chơi ngươi đâu!”
Diệp Cô Ngạo nhún vai cười nhạo, y ngửi được trên tay một mùi hương thoang thoảng, cười đùa nói: “ Nhìn không ra, ngươi cũng không nhỏ … cố gắng vào Thanh Hồn đi, tới lúc đó đến đệ nhất kiếm phong hầu hạ ta. Thiếu gia ta thích lớn.”
“Thanh Hồn là tiên môn, không phải nhà của ngươi, đừng ở đó mà hung hăng xằng bậy!” Thiếu nữ áo xanh cắn răng nói.
“ Ha ha!” Diệp Cô Ngạo cười trừ.
“ Bang!”
Bỗng nhiên y đánh thiếu nữ một bạt tay. Thiếu nữ ngã phịch xuống đất, khóe miệng chảy máu, hơi thở thoi thóp!
“ Chờ ca ca của ta thành tông chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thanh Hồn, thì đây … chính là nhà của ta!”
Nói xong, y phủi tay cười to rồi nghênh ngang rời đi, để lại thiếu nữ áo xanh, tức giận đỏ mặt, nước mắt trào ra, vừa bi phẫn vừa tuyệt vọng.
“ Thật là thơm!”
Diệp Cô Ngạo đi xuyên thẳng qua rừng, trở về chỗ cũ. Hắn ngẩng đầu, nhìn ngọn núi trùng điệp phía trước, linh khí lượn lờ.
“Bắt đầu từ hôm nay, con đường tu đạo vĩ đại của Diệp Cô Ngạo ta sẽ bắt đầu!” niềm tin của y tràn đầy.
Bỗng nhiên, một nam tử áo trắng xuất hiện trước mặt y. Hắn đứng ở trong núi, tóc dài thẳng, mặt đẹp tựa như ngọc, mắt sáng như sao trời.
“ Là tên hàng mã nhà ngươi?” Diệp Cô Ngạo cười âm hiểm.
Cười một lúc, y bỗng nhiên hiểu được, khiếp sợ nói: “ Ngươi….ở đây chặn đường ta?”
Vốn dĩ y nhìn Vân Tiêu đã thấy khó chịu, không ngờ tên hèn nhát này còn dám chặn đường?.
Tuyệt!!!
“ Vừa rồi, một túi tinh linh kia, đem ra đây” Vân Tiêu vẻ mặt hờ hững nói, đạp lá phong hướng y đi tới, quanh thân hắn lá bay nhấp nhô, trên phiến lá hiện lên từng đạo ngân quang.
“ Phốc!” Diệp Cô Ngạo ôm bụng mà cười “ Chó hoang nhà ngươi đến ngay cả Long Tuyền pháp lực cũng đều không có, mà còn dám đứng đây sủa với ta?”
Y đã là Long Tuyền cảnh, chính thức bước vào con đường tu đạo, pháp lực màu vàng kim trong đan điền mãnh liệt, khí lãng cuồn cuộn quanh thân.
“ Kiếm phách, ra!”
Coong!
Trên tay phải của Diệp Cô Ngạo cầm một thanh kiếm phách màu vàng kim. Kiếm phách vừa xuất hiện, chung quanh kiếm khí mãnh liệt.
Kiếm phách này là Diêu Quang cấp, Kim Tinh kiếm phách cực kỳ nổi danh.
Trên Kim Tinh kiếm phách, có một tầng màu vàng kim dày đặc bao quanh kiếm phách. Đó chính là kiếm cương của kiếm phách, số tầng kiếm cương càng nhiều thì trình độ của kiếm phách càng mạnh.
Diệp Cô Ngạo có một tầng kiếm cương. Hơn nữa, y có pháp lực Long Tuyền cảnh, do đó trên thực tế y đã chính thức là một kiếm tu.
Trước giờ, Vân Tiêu chưa bao giờ tiếp xúc với loại tồn tại này.
“Đồ hèn nhát, ngươi là một tên phàm nhân võ cảnh, lần đầu gặp qua kiếm phách “quy diễn” a?”
Diệp Cô Ngạo cười nhạo, y nắm trong tay Kim Tinh kiếm phách dài ba tấc, thi triển pháp lực, chợt mây mù kéo đến, tia chớp xuất hiện.
Kiếm phách dài ba tấc bỗng biến hóa thành một thanh trường kiếm dài ba thước màu vàng kim. Đây chính là kiếm phách quy diễn.
Khi đã có Long Tuyền pháp lực, kiếm phách có thể quy diễn ra ba loại hình thái.
“Phi kiếm” nhỏ nhất, có thể bay vạn dặm, giết người trên không.
“Chưởng kiếm” dài ba thước, có thể cận chiến giết người.
“Ngự kiếm” lớn nhất, có thể bay lượn trên cao, tiêu dao trong trời đất.
Diệp Cô Ngạo lúc này quy diễn kiếm phách về hình thái “Chưởng kiếm”, cầm kiếm giết người.
Kiếm phách của Vân Tiêu chỉ có màu xanh lá, không thể quy diễn về hình thái “Chưởng kiếm”, chiều dài so với Kim Tinh kiếm chỉ bằng một phần mười.
Vậy thì đánh kiểu gì?
“Tên mặt trắng, xuất kiếm phách của ngươi ra đi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là tìm đường chết…”
Diệp Cô Ngạo đang cười nói thì bỗng nhiên sắc mặt đột biến.
Hự!!!!
Trước mặt y bỗng nhiên có một thân ảnh màu trắng, không nói một tiếng đã động thủ với y, ra chiêu tàn nhẫn.
“Sao ngươi không ra chiêu theo kiểu bình thường?”
Coong!!!
Trong tay người áo trắng, đường kiếm màu xanh dài ba tấc, bỗng ra sát chiêu.
Diệp Cô Ngạo tức giận, đưa kiếm lên ngăn cản.
Màu vàng kim cùng màu xanh lá, hai đạo kiếm phách một lớn một nhỏ, ở giữa khu rừng phong, hai mũi kiếm bỗng nhiên đâm cùng một chỗ, vang lên một tiếng “ Đinh”.
Một tiếng thét chói tai vang lên “Aaaaaa”
Diệp Cô Ngạo sắc mặt co rút, kêu lên đầy đau đớn, ngã lảo đảo xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Có thể thấy rõ ràng là Kim Tinh kiếm phách tưởng chừng như không thể gãy đã xuất hiện vài đạo vết nứt màu xanh.
Từng làn khói màu xanh lá tràn vào trong vết nứt kia, làm Kim Tinh kiếm phách phát ra âm thanh vỡ nát.
Phốc!!!
Diệp Cô Ngạo khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu lên kiếm phách của mình.
“ Kiếm phách của ta bị vỡ!!!”
Y không thể tin được, tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Kiếm phách đại diện cho cốt cách con người, hiện tại một thân xương cốt của y đều đau nhức, sao có thể là nằm mơ?
Là một kiếm tu, hồn tại thân, phách tại kiếm!
Không thể như vậy, như vậy thì y làm sao có thể dùng phi kiếm ngàn dặm giết người.
Diệp Cô Ngạo hiện tại xuất hiện vết nứt, không chỉ ở kiếm phách mà còn là hồn phách của y.
Nếu như kiếm phách có vấn đề, thì người cũng sẽ gánh chịu theo.
Từ xưa có câu: : Kiếm phách nát thì người cũng bị giày vò.
“ Không có khả năng,….”
Y kêu lên sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thiếu niên áo trắng cầm trong tay thanh kiếm màu xanh nhìn rất bình thường kia, dùng vẻ mặt không chút biểu tình nhìn hắn.
“ Diệp Cô Ngạo, kiếm của ngươi cũng chẳng cứng rắn gì.” Vân Tiêu cúi đầu cười nói.
“ Ngươi…”
Diệp Cô Ngạo nhìn Kim Tinh kiếm phách vỡ tan, ruột gan đau từng khúc.
“ Ngươi là kiếm tu, khi xuất kiếm phách, sinh tử đã định, một là ngươi thắng, hai ngươi phải chết! Rất không may cho ngươi, hôm nay người thắng là ta.” Vân Tiêu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn y.
Kiếm tu!!!
Bên trong trời đất này, mạnh nhất là đám người tu đạo, thật ra là một đám người liều mạng.
Người khác cầm binh khí để giết người, bọn họ thì cầm chính mạng mình để giết.
Vân Tiêu nói câu kia xong, sắc mặt Diệp Cô Ngạo càng trở nên khó coi.
“ Ngươi dám đả thương ta, ngươi chắc chắn sẽ chết. Ca ca ta là Diệp Cô Ảnh, y được Thanh Hồn Kiếm Tông phong là Kiếm Vương. Là đệ nhất thiên tài ở Thanh Hồn, tương lai sẽ chưởng quản Thanh Hồn.”
Diệp Cô Ngạo căm tức nhìn hắn: “ Ngươi bây giờ lập tức quỳ xuống dập đầu cho ta, ta sẽ lưu lại toàn thây cho người, đảm bảo gia tộc của ngươi có cơ hội được bảo toàn. Nếu không, ta sẽ đào mộ phần nhà người lên.”
“ Diệp Cô Ảnh sao? Ta biết hắn” Khoé miệng Vân Tiêu hơi vểnh lên nói.
Hắn túm lấy tóc Diệp Cô Ngạo, đem cả người y xách lên.
Diệp Cô Ngạo đau đớn, y có chút mơ hồ, ngạc nhiên hỏi: “ Ngươi biết ca ca ta, ngươi còn dám đụng đến ta?”
“ Ta đụng đến ngươi, ngươi hiểu lầm rồi.”
“ Biết điều như vậy là tốt, buông lão tử ra! Sao đó ngươi đi chết đi!”
Diệp Cô Ngạo cười nhạo một tiếng.
Qủa nhiên, là một phế vật, nghe đến ca ca của y là bị dọa sợ.
Y muốn mở miệng châm chọc, bỗng nhiên ánh mắt thiếu niên áo trắng trước mặt lộ ra vẻ thâm sâu như là động băng.
“ Ngươi vẫn không rõ à, ta đây là muốn giết ngươi.”
Vân Tiêu nói xong, kiếm phách trong tay như là chùy thủ đâm về phía trước.
Phốc!!!
Kiếm phách màu xanh đâm vèo một tiếng, liền xẹt qua cổ Diệp Cô Ngạo.
“Aaaaaaaaa”
Vẻ mặt đầy phẫn nộ của Diệp Cô Ngạo cứng đờ, đôi mắt y trừng to như quả trứng gà.
Một kiếm này so với tưởng tượng của Vân Tiêu còn sắc bén hơn, một kiếm đã đem đầu của Diệp Cô Ngạo chém đứt.