"Nghe nói, yêu ma cả đời hấp thu linh khí để rèn linh cốt, nếu kiếm tu có thể đem yêu cốt đó luyện hóa vào trong kiếm phách, thì sẽ ngưng tụ ra 'Kiếm cương' ."
Phẩm giai của kiếm phách, ví dụ như Băng Nguyệt kiếm phách của Khương Nguyệt có cấp độ là 'Khai Dương cấp ", được quyết định bởi ‘huyết mạch’ nên rất khó có thể cải tiến.
Nhưng kiếm cương của kiếm phách, có thể tăng lên thông qua việc luyện Hóa yêu cốt!
Số tầng kiếm cương càng lớn thì kiếm phách càng là cứng cáp, hung mãnh.
Kiếm tu, hồn tại thân, phách tại kiếm!
Nếu kiếm phách ai đó vỡ nát, nhân phách sẽ tiêu tán, người đó sẽ bị giày vò như cực hình... Vì vậy, số tầng kiếm cương của kiếm phách cực kỳ trọng yếu.
"Kiếm phách có phẩm cấp thấp, thấp chí là loại kiếm phách bất nhập lưu, nhưng chỉ cần số tầng kiếm cương đủ lớn thì cũng có khả năng đánh nát kiếm phách phẩm cấp cao có ít tầng kiếm cương."
Táng Tiên Kiếm Phách của Vân Tiêu hiện tại vẫn chưa rõ hiệu dụng như thế nào.
"Có lẽ, trong tông môn kiếm tu này có thể tìm ra điều mấu chốt để hiểu rõ nó."
Đây cũng là nguyên nhân hắn đến Thanh Hồn Kiếm Tông!
"Yên lặng! Một khắc sau, Thiên Lộ sẽ mở ra!"
Người trẻ tuổi vẫn còn quá xao động, Diêu trường lão dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn qua.
Mọi người nghe vật đều im bặt, tinh thần bắt đầu khẩn trương, trái tim nhảy loạn.
Tu tiên lộ, năm trăm năm yêu cốt...
Tiền đồ, vận mệnh, ở ngay dưới chân!
Ai sẽ bước lên trời, ai sẽ rơi xuống vực thẳm?
Sau khi hoàn thành tuyên cáo, Diêu trưởng lão nhẹ nhàng xoay người, bước vào một khu rừng phong.
Trong đám đông, có hai người đi theo sau!
Một người là thiếu niên mười ba tuổi vừa lên tiếng.
Người còn lại chính là Khương Nguyệt.
Hôm nay nàng mặt một bộ áo bào màu trắng như tuyết, trên áo có thêu hoạ tiết mây khói, kết hợp với mái tóc dài thướt tha tạo cho nàng thêm vài phần lịch sự tao nhã.
Trong ba tháng này, hiển nhiên là nàng có cao nhân tương trợ nên đã tiến bộ thần tốc.
Ba người đi được một đoạn thì thấy dưới một gốc cây phong có một nam tư tóc đen mi trắng lạnh lùng đưa lưng về phía bọn họ.
Người đó là Diệp Cô Ảnh.
"Diệp Kiếm Vương."
Sau khi Diêu trưởng lão thấy y, vẻ băng sương trên khuôn mặt như bị gió thổi bay mất, thay vào đó là nét mặt tươi cười đầy ôn nhu.
Diệp Cô Ảnh chắp tay sau lưng, xoay người nói: "Chuyện yêu cốt đành phải làm phiền Diêu trưởng lão rồi."
"Có thể cống hiến sức lực vì Diệp Kiếm Vương, chính là vinh hạnh của ta." Diêu trưởng lão cười dịu dàng, đôi mắt đầy quyến rũ.
"Ừm."
Diệp Cô Ảnh thái độ kiêu ngạo, chỉ hơi nhẹ gật đầu, hiển nhiên là đã quen người khác lấy lòng.
"Vâng, xin hỏi Diệp Kiếm Vương, ta phải an bài đệ đệ của ngươi leo lên vị trí thứ nhất, hay là vị cô nương này?" Diêu trưởng lão nịnh nọt hỏi.
"Nàng, đệ nhất."
Diệp Cô Ảnh chỉ về phía Khương Nguyệt.
"A?" Đôi môi đỏ của Diêu trưởng lão hơi nhếch, khẽ mỉm cười.
Tiểu thiếu niên kia chính là thân đệ đệ của Diệp Cô Ảnh, tên là ‘Diệp Cô Ngạo’.
Y có kiếm phách 'Diêu Quang cấp', mười tuổi Khai Nguyên, mười ba tuổi đột phá phàm nhân Võ Cảnh, chính thức tu đạo.
Diệp Kiếm Vương tự bỏ tiền túi xuất ra năm trăm năm yêu cốt, lại không cho thân đệ đệ, lại ban thưởng cho một thiếu nữ lạ lẫm?
"Nàng tên là Khương Nguyệt, trời sinh kiếm phách ‘Khai Dương cấp’." Diệp Cô Ảnh nhìn Khương Nguyệt, ánh mắt có ba phần nhu hoà.
Khương Nguyệt thấy ánh mắt của y, hơi ngượng ngùng, hai má ửng đỏ.
"Cái gì?"
Diêu trưởng lão nhìn Khương Nguyệt bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng khẽ run, lặng một lúc cũng không nói ra lời.
Kiếm phách Khai Dương cấp!
Phàm nhân, có thể có kiếm phách, đã là vạn người mới có một.
Kiếm phách của trăm người bên ngoài, đại đa số đều là bất nhập lưu, nhưng đã có thể nhập đạo tu luyện.
Kiếm phách 'Diêu Quang cấp’ của Diệp Cô Ngạo đã được coi là đại tài kiếm tu, tiền đồ vô lượng.
Mà Khai Dương cấp còn cao hơn…
Diêu trường lão chỉ có thể dùng một từ để hình dung.
Tư chất ngút trời!
"Khương cô nương, tiền đồ vô lượng, khiến người khác phải hâm mộ."
Trước đó nàng đối với Khương Nguyệt còn có phần lãnh đạm, lúc này thì mặt đầy vẻ tươi cười, có phần tán thưởng.
"Sau này còn cần Diêu trưởng lão chỉ dẫn nhiều hơn." Khương Nguyệt rất có lễ phép.
Núi cao, mây bay, kiếm tu ngự thiên!
Đó chính là giấc mộng tiên đạo của nàng.
Nàng tới.
Hôm nay, là nàng một ngày quan trọng nhất của nàng.
Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Cô Ảnh, nàng khổ tu ba tháng.
Chỉ chờ đến ngày này, bỗng nhiên nổi tiếng!
"Diệp sư huynh, Nguyệt nhi nhất định sẽ dốc hết toàn lực, đoạt được đệ nhất."
Ngụ ý của Khương Nguyệt chính là, coi như không cần Diêu trưởng lão giúp đỡ, nàng cũng có lòng tin đoạt vị trí đệ nhất.
Hiển nhiên vì có tư chất ngút trời, nên nàng có vài phần ngạo khí.
Dùng kiếm phách ‘Khai Dương cấp’ mở ra con đường tu đạo. Trong ba tháng này, nàng đã vượt xa thời điểm còn ở Vân quốc, vượt qua ngọn núi lớn trong lòng kia.
"Ca ca của ta vì ngươi, đến cả năm trăm năm yêu cốt cũng sẵn sàng hoàn lại cho tông môn, hắn đối với ngươi thật tốt!" Đúng lúc này, tiểu thiếu niên Diệp Cô Ngạo đứng bên cạnh nói một câu đầy khó chịu.
"Câm miệng." Diệp Cô Ảnh trừng mắt liếc nhìn y.
Diệp Cô Ngạo vội vàng cúi đầu.
"Nguyệt nhi đa tạ Diệp sư huynh ưu ái." Khương Nguyệt cõi lòng đầy cảm động.
Nàng biết rõ, năm trăm năm yêu cốt là từ tông môn ban thưởng cho Diệp Cô Ảnh.
Dựa theo tông môn quy định, nếu như hắn không dùng thì cũng không có quyền lén lút đưa cho Khương Nguyệt, chỉ có thể tặng lại tông môn, an bài thành phần thưởng của Đăng Thiên Lộ.
Chỉ cần Khương Nguyệt thuận lợi đoạt lại yêu cốt, cộng thêm vinh quang đệ nhất Đăng Thiên Lộ thì vừa danh tiếng vừa tài bảo đều được cả đôi.
Nhất cử lưỡng tiện!
Huống hồ nàng còn có xuất thân ‘thanh bạch’, là công chúa của quốc gia phàm nhân, có thể nói chính là một hạt giống cực kỳ tốt.
Còn Diêu trưởng lão chỉ là lật tẩy mà thôi.
"Đệ nhất tặng cho nàng, còn vị trí thứ hai thì ta tự giành được. Diêu trưởng lão, ngươi chỉ cần quan sát, không cần ra tay." Diệp Cô Ngạo đột nhiên mở miệng.
Quả nhiên người cũng như tên, rất cao ngạo.
"Ta nói trước với ngươi, Đăng Thiên Lộ lần này, có mười tám người mở 'Long Tuyền' như ngươi. Nếu ngươi để ta mất mặt xấu hổ thì cả đời đừng có gia nhập Thanh Hồn." Diệp Cô Ảnh trầm giọng nói.
"Đã biết." Diệp Cô Ngạo cúi đầu, nắm chặt song quyền, càng quyết tâm thể hiện bản thân.
Long Tuyền cảnh!
Đây là cảnh giới chính thức đầu tiên của người tu đạo.
Diệp Cô Ngạo được ca ca truyền trước cho đạo pháp, mới mười ba tuổi đã đột phá võ đạo viên mãn, tiến nhập Long Tuyền cảnh.
Trong ba tháng này, Khương Nguyệt nhờ có tài nguyên mà Diệp Cô Ảnh ban cho, nhập môn tu đạo, cũng đã bước vào Long Tuyền cảnh.
Nói đến đây thì Đăng Thiên Lộ cũng đến thời điểm bắt đầu.
"Diệp Kiếm Vương, ngươi sẽ đi Vạn Kiếm Hải, kế thừa 'Thanh Diên' ?" Diêu trưởng lão thanh âm khẽ run, ngước nhìn Diệp Cô Ảnh.
"Ừm." Diệp Cô Ảnh gật đầu, trong ánh mắt có phong bạo.
Đó là chấp niệm mà y mong cầu hai mươi năm.
"Nếu có thể thành công, ngàn vạn kiếm tu Thanh Hồn Kiếm Tông đều sẽ vẻ vang vì Diệp Cô Ảnh ngươi!" Diêu trưởng lão hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy sùng kính, tán thưởng.
Hai mươi tuổi phong hào Kiếm Vương!
Diệp Cô Ảnh y ở trong suy nghĩ của các đệ tử Thanh Hồn Kiếm Tông giống như là thần thoại.
Y còn muốn du ngoại Vạn Kiếm Hải, khiêu chiến cực hạn!
Ngoại trừ nịnh nọt, Diêu Thanh Thiến không có lựa chọn nào khác.
"Chuẩn bị bắt đầu Đăng Thiên Lộ."
Nàng mang theo Khương Nguyệt, Diệp Cô Ngạo trở lại đám đông.
Trên đường đi.
Bàn tay của Diệp Cô Ngạo, đột nhiên bóp một cái vào chỗ mông của Diêu trưởng lão, vẻ mặt cười xấu xa.
Diêu trưởng lão nhăn đôi mi lại, trừng mắt nhìn tiểu lưu manh này.
"Đã sớm nghe qua ca ca ta kể về ngươi, Diêu hồ ly." Diệp Cô Ngạo khoanh tay, cười hì hì nói.
"Vô lễ như thế, có tin ta đánh ngươi hay không?" Diêu trưởng lão hung dữ nói.
"Ca ca của ta là Thanh Hồn Kiếm Vương!" Diệp Cô Ngạo ngang đầu, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
"Ài, thực sự không có biện pháp đối phó ngươi."
Diêu trưởng lão cũng không thực sự tức giận.
"Dùng tính khí của tên Diệp Cô Ngạo này, về sau sợ là Thanh Hồn Kiếm Tông sẽ có thêm một Tiểu Ma Vương rồi." Nội tâm nàng cảm khái.
Không biết bao nhiêu người gặp nạn?
Nhưng, không có biện pháp.
Ca ca của y là Thanh Hồn Kiếm Vương!
Đến lúc bọn họ trở về đội ngũ, hơn một trăm người bên ngoài đã hoàn tất chuẩn bị.
Bọn họ cũng biết, Diệp Cô Ngạo là ‘người có quan hệ’, nên trong lòng sinh ra kính sợ, không dám lại gần, càng không dám đụng chạm.
Sau khi trở về, Khương Nguyệt đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng
Những tên võ đạo kỳ tài này, đều không lọt được vào pháp nhãn của nàng.
Đột nhiên, nàng phát hiện phía sau có một người thiếu niên, toàn thân áo trắng.
"Thế gian, lại có nam tử lớn lên tuấn tú đến vậy?" Nội tâm Khương Nguyệt rung động.
Vị thiếu niên này, khí độ quá trác tuyệt.
Hắn đứng ở một góc hẻo lánh, lại khiến cho hơn trăm người ảm đạm phai mờ.
Toàn thân áo trắng, giống như không phải người phàm, mà là Hồng Trần Tiên.
Khương Nguyệt ma xui quỷ khiến, đi đến bên người thiếu niên này, nhịn không được hỏi: "Ngươi tên là gì?"