Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi! Để lão từ tóm tắt ngắn gọn cho ngươi." Lam Tinh nói.

"Kiếp trước của ngươi bị sáu tên tiện súc hèn hạ ám toán." Lam Tinh cắn răng nói.

"Lục Phương Tổ Thần?"

Vân Tiêu nhớ lại lúc hắn mượn thi hoàn hồn, có nghe được những tiếng gào thét rung trời lở đất.

Tạo Hóa Tiên, Bạo Vô Đạo?

"Đúng! Chính là Lục Phương tiện súc, bọn chúng nhân lúc ngươi lâm vào trạng thái ngủ say sau khi sáng thế, đẩy ngươi vào Côn Luân Luyện Ngục, dùng vạn trượng Luyện Ngục Tiên Hỏa thiêu đốt, khiến một thân Tạo Hoá máu, xương, thịt, đan, hồn bị luyện hóa, biến thành 'Tạo Hóa Vũ " vung vãi khắp đạo cảnh, vô số tiên vực, nhân gian!"

"Sáu tên bọn hắn, đắm chìm trong Tạo Hóa Vũ, đem ngươi… gặm nhấm!”

Ánh mắt Lam Tinh bốc khói!

"Bà mẹ nó? Vị Tạo Hóa Tiên này thật thê thảm!" Vân Tiêu yên lặng nói.

"Ngươi có ngốc hay không đấy?" Lam Tinh im lặng trừng mắt nhìn hắn.

"A Đạo, ngươi chính là Tạo Hóa Tiên, người thảm chính là ngươi. . . Hì hì!" Xích Nguyệt mở cái miệng lớn đầy máu, phình bụng cười to.

Vân Tiêu sửng sốt.

Hắn muốn nói, ta chỉ mượn tiên thi để hoàn hồn…

"A Đạo! Điều ta nói tiếp theo, mới là điều trọng yếu nhất!" Lam Tinh gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi cứ nói." Vân Tiêu gật đầu.

"Ngươi có muốn đúc lại Tạo Hóa Tiên, giết đến Côn Luân Luyện Ngục!"

"Chỉ còn da người, còn có thể đúc lại sao?" Nội tâm Vân Tiêu chấn động.

Nói tới điều này, hắn lại có dũng khí hơn.

Hắn muốn tiếp tục sống, sống thật tốt!

"Đương nhiên là có thể! Chỉ cần tìm kiếm 'Tạo Hóa Chủng " thì có thể đúc lại đạo thể của ngươi." Lam Tinh lạnh lùng nói.

"Tạo Hóa Chủng?"

"Thân thể Tạo Hóa Tiên của ngươi, bị Côn Luân Luyện Ngục thiêu đốt ức năm, tạo ra vô tận Tạo Hóa Vũ rơi xuống đạo cảnh. Những kẻ hấp thu Tạo Hóa Vũ, thức tỉnh các loại thiên phú về xương, máu, thịt, hồn, đan, đều là Tạo Hóa Chủng."

"Những Tạo Hóa chủng này cùng với Lục Phương Tổ Thần, đều là thành phần tham gia phân thi Tạo Hóa Tiên!"

Lam Tinh oán hận nói.

Một vị Tạo Hóa Tiên, bị thiêu đốt một ức năm tạo thành Tạo Hóa Vũ?

"Thực sự quá tàn nhẫn rồi!"

Đến cả sinh linh phàm trần, tắm một trận mưa cũng có thể húp được một phần chén canh?

Vân Tiêu chợt nhớ ra.

Thần Châu đại địa này, quả thật có truyền thuyết 'Thần Tiên Vũ’!

Nghe nói trong lịch sử, có vô số người, may mắn được dầm mình trong ‘Thần Tiên Vũ’, thức tỉnh rất nhiều thiên phú thần diệu.

Thậm chí có kẻ trong vòng một ngày, từ phế vật trở thành thiên tài!

"Những người may mắn này, đều là Tạo Hóa chủng."

Nhưng nhìn theo một hướng khác, Tạo Hóa Tiên thời toàn thịnh kinh khủng đến bực nào?

Vân Tiêu nhịn không được hỏi: "Đoạt lại thiên phú từ Tạo Hóa Chủng, ta có thể dần dần lấp đầy tấm da người này?"

"Đúng! Lục Phương Tổ Thần, là đám người lúc trước ăn ngươi tàn nhẫn nhất, bọn họ là Tạo Hóa Chủng lớn nhất!" Lam Tinh nhíu hai mắt lại, "Nhưng mà, ngươi bây giờ quá yếu ớt, chỉ có thể bắt đầu từ Tạo Hoá Chủng trong phàm trần.”

"Tạo Hóa chủng, có nhiều không?" Vân Tiêu hỏi.

"Nhiều! Khắp nơi đều có! Tên 'Diệp Cô Ngạo " vừa rồi kia chính là một cái Tạo Hóa chủng!"

"Đan điền của hắn hiện lên màu vàng, có thể củng cố pháp lực Long Tuyền mạnh mẽ hơn. Điều này giúp cho pháp lực của hắn cường đại hơn so với các tu luyện giả cùng cảnh giới... Cái đó, chính là Tạo Hoá Chủng kế thừa ‘Đan thiên phú’ từ Tạo Hóa Tiên."

Xương, máu, hồn, thịt, đan.

Trong đó đan, chính là chỉ khiếu huyệt, đan điền… nơi nuôi dưỡng nguyên khí, pháp lực.

Ngoài ra còn có Tạo Hóa Cốt, Tạo Hóa Huyết…

"Diệp Cô Ngạo là Tạo Hóa chủng?" Vân Tiêu kinh ngạc.

"Không chỉ hắn, huynh trưởng của hắn là 'Diệp Cô Ảnh " trong đan điền có tới hai nơi kết cấu lực lượng, đó là ‘Đan điền sinh đôi’, trong cùng cảnh giới thì có pháp lực gấp hai tu luyện giả bình thường. Thiên phú Tạo Hóa Chủng của hắn cao hơn nhiều so với đệ đệ!"

"A Đạo, ngươi muốn đúc lại Tạo Hóa Tiên, chỉ có thể bắt đầu từ đan điền huynh đệ bọn họ đối là điểm cực kỳ mấu chốt trên con đường quật khởi của ngươi."

"Đừng nhìn ngươi đã từng là Tạo Hóa Tiên, hiện tại, ngươi chỉ là một tên tàn phế tầng dưới chót nhất của đạo cảnh!"

Về bản chất, hắn là da của Tạo Hoá Tiên!

Nghe Lam Tinh nói đến đây, hai mắt Vân Tiêu bùng lên lửa nóng.

Đan điền máu vàng?

Đan điền sinh đôi?

Tất cả thiên phú Tạo Hóa chủng, đều xuất xứ từ một trận ‘Tạo Hoá Vũ’ từ ngàn đời trước, vung vãi khắp đạo cảnh vô tận phàm trần?

Tạo Hóa chủng cuối cùng, là Lục Phương Tổ Thần!

Trên Thông Thiên Lộ phải đạp đổ bọn hắn, mới có thể đúc lại Tạo Hóa Tiên…

"Diệp Cô Ảnh?"

Ánh mắt Vân Tiêu trong sâu xa lộ ra lãnh ý.

Lục Phương Tổ Thần quá mức mờ mịt, hắn không có chút ý niệm nào về họ. Thế nhưng nói đến Diệp Cô Ảnh, thì hắn lại bừng bừng lửa cháy.

"Hiểu chưa?" Lam Tinh nhìn hắn đầy kỳ vọng.

"Đã minh bạch." Vân Tiêu gật đầu, "Đã từng có người muốn dạy ta biết thế nào là tiên lộ, ta đến Thanh Hồn Kiếm Tông, là vì chém đầu của hắn. Bởi vậy, ta khát vọng cường đại còn hơn cả tưởng tượng của ngươi! Thế nhưng có một điều, ta nhất định phải nói rõ ràng cùng ngươi."

"Ngươi nói đi." Lam Tinh ngẩng đầu.

"Ta không phải là A Đạo. Ta là Vân Tiêu." Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lam Tinh.

Hắn chỉ là một người may mắn, chẳng biết vì sao lại mượn tiên thi hoàn hồn, chết mà trùng sinh!

"Không sao." Lam Tinh nhếch miệng cười cười, "Lão tử nói ngươi là hắn, thì ngươi chính là hắn."

Vân Tiêu: ". . ."

Trầm mặc trong chốc lát.

"A Đạo!" Lam Tinh đột nhiên lớn tiếng hô một câu, hai mắt run rẩy.

"Hả?"

"Trăm triệu năm đã qua, thế sự xoay vần, người và vật không còn, lão tử. . . nhớ ngươi." Nó nói xong, hai mắt lóng lánh, bắt đầu ngưng lệ.

"Ta cũng vậy!"

Xích Nguyệt kêu khóc, cái miệng lớn dính máu vẫn còn đang gặm tảng đá.

Vân Tiêu mỉm cười.

Chẳng biết tại sao, mặc dù là lần đầu tiên gặp chúng nó, sâu trong lòng hắn lại bắt đầu xuất hiện chân tình.

Đang muốn nói đến chuyện thâm tình, Xích Nguyệt đột nhiên kích động!

Nó lớn tiếng kêu gào: "Phía trước có sữa!"

"Có cái gì?"

"Mùi hương!"

Ánh mắt Xích Nguyệt tỏa sáng.

Vân Tiêu đã nghe được, quả thật có động tĩnh!

Hắn chạy qua một khu rừng lá phong tiêu điều, bước nhanh về phía trước.

Trời đang về cuối mùa thu, lá rụng khắp nơi.

Vân Tiêu nhìn lại…

Một nữ tử mặc áo xanh đầy đang quỳ gối trong đống lá phong, thân hình phát run đầy thê lương.

Váy quần của nàng rách rưới, trên đùi trắng có một vết thương hình lưỡi kiếm sâu đến tận xương, máu me đầm đìa.

Trước mặt thiếu nữ có một thiếu niên mặc áo bào màu vàng đang đứng đấy.

Vậy thiếu niên mặc áo bào màu vàng chỉ khoảng mười ba tuổi, vẻ mặt trêu tức, dương dương đắc ý.

"Diệp Cô Ngạo, bỏ qua cho ta đi!" Nữ tử thê lương khóc ròng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK