"Tạo Hóa Tiên?"
Thời khắc Vân Tiêu hít thở không thông, hồn phách chui vào trong quan tài, bốn phía có khói đen lượn lờ, như là tiến nhập âm tào địa phủ.
"Ta kháo…"
Vân Tiêu kêu lên sợ hãi.
Trước mắt hắn, xuất hiện một cỗ thi thể hình người khổng lồ!
"Thật là lớn!"
Thi thể kia mắt như Địa Phủ, miệng như Hoàng Tuyền, tóc như Thương Long, thân thể tựa trăm vạn sơn mạch.
"Đây là thần tiên phương nào, lại an nghỉ ở nơi này?"
Hắn còn không kịp phản ứng, thì thi thể tiên nhân này đã sinh ra lực hút, đem hồn phách của hắn kéo vào bên trong thể nội!
Ô...ô...n...g!
Trong khoảnh khắc hắn tiến vào bên trong thi thể tiên nhân, cảm giác ‘sự sống’ lại xuất hiện lần nữa.
"Ta mượn xác sống lại!"
Vân Tiêu đột nhiên mở hai mắt ra.
Thân thể tiên nhân mênh mông này, khiến toàn bộ thế giới đều nhỏ đi.
Nhưng mà!
"Thi thể tiên nhân khổng lồ này chỉ là một tấm da người?"
Vân Tiêu há hốc mồm!
Trong cơ thể hắn, không có xương, máu, thịt, lục phủ ngũ tạng.
Dưới da tiên nhân, tất cả đều là trống không!
Ngoại trừ lớp da tiên nhân, chỉ còn là vô số ma vụ.
Ma vụ này ngưng kết thành đủ loại dị trùng, độc xà, quỷ ảnh, yêu quái cổ xưa đầy dữ tợn. Chúng nó hoành hành bên trong thi thể tiên nhân, cắn xé, kêu gào thê lương thảm thiết, khiến Vân Tiêu nghe thấy mà tê cả da đầu.
"Là những trùng xà độc vật này trong quan tài cổ, đã gặm nhấm thi thể tiên nhân đến mức chỉ còn một miếng da?"
"Mẹ nó! Ta đây mượn thi thể tiên nhân hoàn hồn thì được cái khỉ gì!"
Vân Tiêu vừa nghĩ đến đây, thi thể tiên nhân chỉ còn một lớp da này đột nhiên chấn động, trên lớp da hiện lên vô số phù văn lóng lánh.
Boong boong!
Những phù văn này làm người ta kính sợ, tựa như trăm vạn tiên binh, rong ruổi trên lớp da tiên nhân.
Trong lúc hoảng hốt, Vân Tiêu lại nghe được từng âm thanh gào thét vĩnh hằng!
"Tạo Hóa Tiên, Bạo Vô Đạo! Lục Phương Tổ Thần lấy ba nghìn Tiên Giới làm hiến tế, thiêu đốt máu huyết vạn ức sinh linh, cuối cùng đem trấn nhập Côn Luân Luyện Ngục!"
Sau đó còn nhiều âm thanh kêu gào phẫn nộ, nhưng Vân Tiêu nghe đến đinh tai nhức óc, căn bản nghe không rõ ràng.
Hắn chỉ cảm thấy phẫn nộ.
Là sự phẫn nộ đến từ thi thể tiên nhân khổng lồ này!
"Ta cõng quan tài, sinh thiên địa, chế lục đạo, tạo nhân gian! Ngày công thành, xà trùng yêu quái lại cắt nuốt thân thể ta?"
Cuối cùng, Vân Tiêu nghe được một tiếng cười nhạo lạnh lùng từ sâu xa.
"Ngày mà Thần Châu Thiên Trụ biến mất, chính là thời điểm Tạo Hóa Tiên được đúc lại!"
"Bọn tiện súc Lục Phương các ngươi, nhất định vạn kiếp bất phục..."
Âm thanh này vừa dứt, thi thể tiên nhân vô biên này hiện lên hào quang hừng hực lóng lánh, chiếu rọi toàn bộ quan tài đồng.
"Thân thể của ta, đang thu nhỏ lại?"
Vân Tiêu hoảng hốt, cảm giác lớp da tiên nhân đang co rút lại.
Trước mắt có hào quang lóng lánh!
Thi thể tiên nhân vô tận, cuối cùng ngưng kết thành chùm sáng đường kính chỉ vỏn vẹn tám thước.
Ô...ô...n...g!
Một bộ thân thể kích thước tương tự như Vân Tiêu khi còn sống, ra đời bên trong chùm sáng này!
Làn da hắn như bạch ngọc, bộ mặt sắc sảo rõ ràng, mũi cao thẳng, mắt như trăng sáng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, anh tuấn hơn rất nhiều so với lúc trước!
"Vân Tiêu ta, thật sự còn sống!"
Lớp da tiên nhân vô tận, ngưng kết thành một bộ thân thể đầy đủ xương, thịt, máu, lục phủ ngũ tạng.
Mặc dù không lớn, nhưng nguyên vẹn!
Hắn cúi đầu nhìn tay chân mới xuất hiện, ngón tay mới thon dài, làn da trắng như tuyết …
Hắn đột nhiên hoảng hốt, đưa tay xuống sờ mó.
"Vẫn là nam! Lão nhị còn lớn thêm không ít."
Hắn thở dài một hơi, bắt đầu cân nhắc bộ thân thể mới của mình.
"Đan điền của ta, không còn nguyên khí?"
Vân Tiêu lúc trước, tu luyện đến Võ Đạo cảnh viên mãn.
Mà bộ thân thể mới này, giống như một khối mỹ ngọc hoàn hảo, chưa được chạm trổ gì.
"Tuy rằng cần bắt đầu tu luyện từ con số không, nhưng ít nhất thì ta vẫn còn sống. . ."
Đột nhiên!
Rất nhiều khí tức khủng bố hàng lâm.
"Đó là …!"
Hắn trừng to mắt, lại một lần nữa sởn hết cả gai ốc.
Cuối tầm mắt, có mười toà vật thể khổng lồ đặt song song!
"Quan tài trong quan tài?"
Không sai!
Những cự vật cổ xưa nặng nề này, chính là mười cỗ quan tài nằm trong quan tài lớn.
Mỗi một cỗ quan tài, như một toà lục địa!
Mười cỗ quan tài đồng nhỏ, là mười loại màu sắc khác nhau.
Trong đó, quan tài đồng nhỏ ở gần Vân Tiêu nhất có màu trắng xanh, ở trên viết hai chữ khổng lồ.
Táng thiên!
Hai chữ viết khổng lồ này tựa như được viết xuống bởi máu xanh, mỗi một nét chữ đối với Vân Tiêu mà nói đều không khác gì sông biển mênh mông!
Oanh oanh oanh!
Một khắc sau đó, quan tài đồng nhỏ màu trắng xanh có tên ‘Táng thiên’ rung lắc ầm ầm, rồi đột nhiên nổ tung và tan biến trước mặt Vân Tiêu.
Vân Tiêu ngay lập tức bị chìm ngập trong chùm sáng mãnh liệt màu xanh.
Sau khi quan tài tan biến, một đóa hoa sen màu xanh xuất hiện trong quan tài, chiếm lấy tầm nhìn của Vân Tiêu!
"Đoá hoa thật lớn..."
Vân Tiêu hãi hùng khiếp vía.
Ô...ô...n...g!
Đoá hoa sen màu xanh phóng lên trên cao, Vân Tiêu cảm giác hồn phách của mình bị hút ra ngoài, cùng với đoá hoa sen này lao ra Thái Cổ Đồng Quan, bay vút qua bụi đất vô tận.
Trước mắt rộng mở trong sáng!
Trong lúc hoảng hốt, Vân Tiêu như thấy được mộ bia của phần mộ Thần Châu đại địa.
Quanh nó có tiên vụ lượn lờ, chống trời đè đất. . .
Hắn tận mắt thấy, đoá hoa sen màu xanh chui vào bên trong mô bia, nhuộm mộ bia thành màu xanh.
Thanh Liên, Mộ Bia, hai hợp một.
Hóa thành một thanh cự kiếm màu xanh thông thiên triệt địa!
Một kiếm, thông thiên trấn ngục!
Ô...ô...n...g!
Linh hồn Vân Tiêu trở lại thân thể, đầu óc choáng váng.
Hắn cúi đầu nhìn lại, ánh sáng màu xanh chói mắt bao phủ toàn thân.
Bộ thân thể như viên ngọc thô chưa mài giũa này tựa như sinh ra một chút biến hoá mới!
"Cái này là. . ."
Vân Tiêu đưa bàn tay phải ra.
Một đạo ánh kiếm màu xanh dài chưng ba tấc ngưng tụ trên bàn tay!
"Ta có kiếm phách rồi!"
Hắn định thần nhìn lại kiếm phách màu xanh.
Chỉ thấy trung tâm kiếm phách này, có một đoá hoa sen màu xanh!
Có điều đó chỉ là một cái nụ hoa.
"Quan tài đồng nhỏ ‘Táng Thiên’ này sinh ra ‘Thanh Liên’, cùng mộ bia khổng lồ bên ngoài kia, có quan hệ với kiếm phách của ta?"
Đầu óc Vân Tiêu trống rỗng, nhìn về hướng xa xa.
"Bên trong Thái Cổ Đồng Quan, còn có chín cỗ quan tài đồng nhỏ, bên trong chúng chôn cất thứ gì?"
Chỉ riêng cỗ quan tài thứ hai màu tím nguy nga kia, toát ra khí tức thái cổ âm hàn, cũng khiến cho hồn phách hắn sinh ra sợ hãi theo bản năng.
Cỗ quan tài đồng nhỏ thứ hai này, tên là 'Trấn Ngục' !
Oanh oanh oanh!
Thời điểm Vân Tiêu nhìn về phía nó, nó tựa hồ cũng có cảm ứng, phát ra tiếng nổ vang rung động. Giống như một đầu cổ thú hung tàn cao vạn trượng, đang gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tiêu.
"Hai mắt ta nhìn ngươi, khiến ngươi thấy không thoái mái sao? Ngươi là ai?"
Hôm nay Vân Tiêu đã thấy qua quá nhiều điều cổ quái, lúc này đã không còn sợ gì nữa rồi.
Ông ông!
Quan tài đồng nhỏ màu tím dường như nghe hiểu được lời của hắn, tỏ ra vô cùng khó chịu.
Oanh!
Nó đột nhiên dịch chuyển, ầm ầm vọt tới phía Vân Tiêu.
Dùng kích thước của nó… tương đương với Thập Vạn Đại Sơn, lao đến để đụng một con muỗi!
"Ta kháo. . . ?"
Vân Tiêu sau khi bị va chạm, chỉ biết trời đất quay cuồng, rồi hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Trước khi hôn mê, hắn chỉ có một ý muốn.
"Ruốt cuộc là ta mượn thi thể tiên nhân hoàn hồn trùng sinh, hay là khi hồn phi phách tán có một giấc đại mộng hoang đường?"
Trong mộng, có thế giới là phần mộ, có Thái Cổ Đồng Quan, có Tạo Hóa Tiên, có Thanh Liên cùng mộ bia khổng lồ, có mười cỗ quan tài nhỏ thần bí…