Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân bại danh liệt, mới dễ dàng thay đổi triều đại!

Khương Thượng lên làm hoàng đế, nàng sẽ trở thành công chúa.

Một vị công chúa ở tiên môn sẽ được ngưỡng mộ, còn hoàng hậu thì sẽ không.

Nói đến đoạn này, cả khuôn mặt Khương Nguyệt đều trở lên lạnh như băng.

Nàng không sợ thanh âm của Vân Tiêu quá lớn. Diệp Cô Ảnh đến từ tiên môn, thi triển một chút thủ đoạn nhỏ là có thể khiến màn đối thoại của bọn họ không truyền ra ngoài.

Một người tu đạo, muốn hại chết, bôi xấu một tên phàm nhân quốc quân chỉ là một việc nhấc bút thành văn.

“Vân Tiêu, từ nay sau, mảnh đất dưới chân ngươi sẽ đổi tên thành Khương Quốc, nhận sự che chở của Thanh Hồn Kiếm Tông. Sự thống trị năm trăm năm của Vân gia ngươi dừng lại ở đây, ngày sau Khương Quốc của ta có tiên nhân toạ trấn, vận mệnh quốc gia sẽ muôn đời hưng thịnh. Số mệnh phàm tục của ngươi quá ti tiện, nên cam chịu số phận đi!”

Khương Nguyệt khoanh tay, khuôn mặt càng lạnh lùng hơn.

Còn chưa nhập tiên lộ, nàng đã tỏ ra cao cao tại thượng giống như Diệp Cô Ảnh, bày ra tư thái không thể xâm phạm.

Vân Tiêu giận quá hoá cười: “Tiên nhân toạ trấn? Đám người âm hiểm các ngươi, toàn là tiểu nhân ác độc, cũng xứng được gọi là tiên?”

“Ta cười vào, một phàm nhân sâu kiến như ngươi cũng xứng cùng ta thảo luận cái gì gọi là tiên?” Diệp Cô Ảnh cười xuỳ một tiếng.

“Diệp sư huynh, nhiều lời vô ích, xin đưa hắn lên đường!” Khương Nguyệt lạnh lùng nói.

Hai mắt Vân Tiêu nhuốm máu, tràn đầy vẻ khinh thường: “Vân Tiêu ta cả đời này không có cơ hội thành tiên, nhưng các ngươi thì một tên là tiểu nhân âm độc, một kẻ là tiện nhân lạnh lùng, có điều tu nhiều một đạo, có nhiều thêm một phần năng lực, lại ỷ thế hiếp người, độc hại chúng sinh! Hai kẻ hạ đẳng các ngươi sẽ có ngày nào đó chết thảm trên con đường tu hành. Ta chỉ hận kiếp này không thể tự tay chém đầu các ngươi, lấy ra tế điện vạn dân Vân Quốc!”

“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Diệp Cô Ảnh đột nhiên giận dữ, con đường tu hành kiêng kỵ nhất là nguyền rủa, mặt mũi gã sa sầm lại, tức giận nói: “Đại đạo hướng lên trời cao, ngươi chỉ là một tên phàm nhân nơi bụi đất, có tư cách gì bàn về tiên đạo?”

“Phu du sớm sinh chiều chết, còn có thể che trời lội biển. Ta đây thân cao bảy thước, đường đường chính chính đứng giữa thiên địa, tại sao lại không thể ngộ tiên đạo?” Vân Tiêu lạnh lùng cười to.

“Vậy ngươi nói cái gì gọi là tiên? Ngươi định dạy ta à?” Diệp Cô Ảnh lên tiếng giễu cợt.

Vân Tiêu cầm trong tay trường kiếm, đạp lên hài cốt xà yêu, ánh mắt rực cháy như đuốc, tâm huyết như núi lửa phun trào.

“Vì chúng sinh lập mệnh, vì thiên địa lập tâm, đó chính là tiên!”

Hắn nghiến chặt răng!

Hắn biết rõ bản thân không phải đối thủ của Diệp Cô Ảnh, thế nhưng thời khắc này hắn vẫn cầm kiếm nhìn chằm chằm đối phương, đạp hài cốt xà yêu, lao về phía Diệp Cô Ảnh ra chiêu.

“Trảm yêu trừ mà, phúc trạch muôn dân, an thiên vệ đạo chính là tiên!!”

Vân Tiêu nói xong câu này, toàn thân bạo phát, ánh kiếm gào thét như sóng biển ngàn trượng.

Ô…ô…n…g!!!

Trong lúc nhất thời, vạn người kinh hô!

“Hặc hặc!”

Diệp Cô Ảnh thật không nghĩ tới, đích thân mình trấn áp mà tên phàm nhân này vẫn dám cùng thần tiên chém giết.

“Ta cho ngươi biết, một kiếm của ta giết ngươi mới gọi là tiên!”

Đối mặt Vân Tiêu, Diệp Cô Ảnh động một chỉ tay, kiếm phách lập tức loé lên, xuyên qua mi tâm Vân Tiêu.

Phốc xuy!

Vân Tiêu cầm kiếm, đứng khựng lại và im bặt.

Hắn đứng đó chết!

Cho đến khi máu trên đầu chảy xuống, cặp mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm hai người trước mắt.

Lửa giận trong mắt như đang nguyền rủa, trọn đời không tiêu tán.

“Ha ha, ngươi cho rằng Vân Tiêu ngươi là nhân vật chính, ban đầu nhất định sẽ không chết, lại còn đừng nên xem thường thiếu niên đường cùng à?” Diệp Cô Ảnh cười nhạo.

Nhưng mà, ánh mắt của Vân Tiêu sau khi chết vẫn khiến cho gã không dám nhìn thẳng.

Sau đó, gã và Khương Nguyệt đều rời đi.

Vân Quốc thay đổi triều đại, Khương Thượng đăng cơ làm hoàng đế, còn Vân Tiêu để lại tiếng xấu muôn đời.

***

Cái gì gọi là tiên?

Cái gì là tiên lộ!

Sau khi một kiếm kia xuyên qua đầu, Vân Tiêu tự hỏi mình vạn lần, cũng hỏi cả thế giới này.

Người chết, hồn lại bất diệt!

Không phục! Hắc không phục!

Vân Tiêu hắn, không người chỉ dẫn, sáu tuổi tu võ, tám tuổi thông mạch, mười hai tuổi quét ngang các kỳ tài võ đạo khắp Vân Quốc, mười lắm tuổi trở thành vô địch trong đám phàm nhân!

Thế giới hắn có thể tranh phong, lại lớn đến như vậy.

Diệp Cô Ảnh!

Vì hắn sinh ra ở thế giới cao hơn, nên dù phầm tính như vậy cũng có thể khiến một bầu nhiệt huyết của Vân Tiêu trôi theo dòng nước.

“Nếu cho ta cơ hội, để ta sống lại một đời, thì ta sẽ làm hết tất cả, để bước lên tiên lộ!”

Người đã chết, nhưng tâm niệm của Vân Tiêu lại ngày càng sâu đậm hơn, linh hồn của hắn tụ hợp lại, bay qua thương thiên!

“Ta đang muốn đi nơi nào đây?”

Tàn hồn toái phách, nhẹ nhàng đi qua hư không, thế giới trong mắt hắn tựa hồ đang thu nhỏ lại.

Đột nhiên!

“Đó là…”

Vân Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy một hình ảnh khiến cho người ta rung động.

Trong mắt của hắn, cuộc sống mười sáu năm của hắn ở Thần Châu đại địa tựa như một phần mộ vô biên ở phía xa xa.

Giang sơn vô tận, phàm nhân thiên quốc, động thiên phúc địa, núi cao vực sâu,… đều là một phần.

Vạn ức người sống đời đời kiếp kiếp, lại ở phần mộ này tiếp tục sinh sôi nảy nở.

Chính giữa mộ bia khổng lồ, có tiên vụ lượn lờ cao cả ức vạn trượng, trông như là trụ trời, chống thiên địa!

Khiến cho Vân Tiêu kinh sợ nhất chính là phía dưới phần mộ, có một cái Thái Cổ Đồng Quan cực lớn. Quan tài khổng lồ lơ lửng giữa tinh không, đỡ lấy ‘phần mộ’ Thần Châu đại địa này. Nó lớn như Thương Minh, vĩnh diệu càn khôn, ma khí ngập trời!

“Thế giới là mộ phần, Thái Cổ đồng quan… Đây là ảo mộng của người sau khi chết?”

Vân Tiêu sởn hết cả gai ốc.

Hắn không hề chú ý tới hồn phách của hắn chính là từ trên trời giáng xuống, lặn xuống lòng đất, bị một cỗ lực lượng khủng khiếp thôn phệ, đụng vào chính giữa cái Thái Cổ đồng quan này.

Oanh!

Hai lỗ tai nổ vang!

Khoảnh khắc lao vào quan tài, một thanh âm tựa như tới từ Vĩnh Hằng Thái Cổ vang lên bên tai Vân Tiêu.

“Quan tài này, táng thiên, trấn ngục, luyện muôn đời phách nhân tiên hồn, nuốt Thái Thượng Vạn Cực Tiên Đình! Quan tài sinh ra chúng sinh nhân gian trăm vạn giới, chỉ tu một phương Tạo Hoá Tiên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK