Bang!!
Thân thể của Diệp Cô Ngạo ngã xuống đất, máu chảy đầm đìa.
Đầu của y vẫn còn bị Vân Tiêu xách trong tay.
“ Ca ta là Thanh Hồn Kiếm vương…..”
Trong giây phút cuối cùng, Diệp Cô Ngạo rốt cục cảm nhận được sự sợ hãi như núi đè. Con đường tu đạo của y còn bao la như vậy, nhưng chưa bắt đầu mà đã kết thúc. Y chết không nhắm mắt.
“ Uy!”
Diệp Cô Ngạo vừa mới chết, Lam Tinh từ trong ngực Vân Tiêu nhô đầu ra, u lãnh nói: “Tạo hóa cho hắn thiên phú tập trung tại đan điền, cầm đầu của hắn cũng vô dụng, ném đi!”
“ Được, đi thôi!”
Vân Tiêu tiện tay đem đầu của Diệp Cô Ngạo ném lên trên cây, cầm chân của hắn, kéo thi thể đi.
“ Sữa!” Xích Nguyệt quay đầu, gấp đến độ trừng mắt.
“ Cầu xin ngươi làm người đi, người ta chỉ là tiểu cô nương!” Vân Tiêu khó thở, cưỡng ép nó kéo đi.
“ Bảo Bảo không phải là người” Xích Nguyệt ngao ngao khóc lên.
Trên đường đi.
“Đúng rồi”. Lam Tinh nhìn về phía thi thể của Diệp Cô Ngạo “Vừa rồi ngươi cùng hắn đánh nhau, ta nhìn thấy kiếm phách của ngươi dường như nuốt đi kiếm phách của hắn.”
“ Đúng vậy” Vân Tiêu gật đầu.
Lam Tinh ánh mắt khóa chặt Diệp Cô Ngạo, “ Kiếm phách tại cốt cách, người thử một chút xem sao.”
Trong tay Vân Tiêu xuất hiện Táng Thiên kiếm phách.
Phốc phốc!!!
Thanh kiếm màu xanh đâm vào xương bàn tay của Diệp Cô Ngạo.
“Ân.” Một màu vàng kim ảm đạm quả thật đã bị Táng Thiên kiếm hút ra.
Ở giữa Táng Thiên kiếm phách xuất hiện một nụ hoa sen, hơi hơi rung động. Kim Tinh kiếm phách này là Diêu Quang cấp, vậy mà trong một khắc bị rã ra, nó hóa thành một đạo sương mù, bị Táng Thiên Kiếm hấp thụ.
“ Thật là đáng sợ” Vân Tiêu sợ hãi nói. Kiếm phách của hắn thế mà có thể ‘thôn phệ’ kiếm phách của người khác chỉ trong một ngụm.
Kim Tinh kiếm phách không còn, màu vàng kim trên nó hoàn toàn tiêu tán.
Vân Tiêu cảm giác như sức mạnh của Táng Thiên kiếm phách tăng lên, sức mạnh tử vong ngày càng mạnh.
Mà bên ngoài kiếm phách còn xuất hiện một tầng kiếm khí thật mỏng màu xanh.
“ Một tầng kiếm cương?”
Vân Tiêu ngẩn ra, các kiếm phách khác cần luyện hóa yêu cốt mới có thể sinh ra kiếm cương.
Động một tí đều cần trăm năm đại yêu.
Mà Táng Thiên kiếm phách của Vân Tiêu lại trực tiếp cướp đoạt kiếm cương của người khác.
Là tầng cao nhất trong chuỗi thức ăn?
“Không hổ là Táng Thiên Quan kết hợp với một ‘Đạo Cảnh nguyên điểm’ là Thần Châu Thiên Trụ sáng tạo ra kiếm phách!" Hai mắt Lam Tinh rung động, trong mắt tỏa ra ánh sáng.
“ Đạo Cảnh nguyên điểm? Là cái gì?” Vân Tiêu hỏi.
Thần Châu Thiên Trụ là một Đạo Cảnh nguyên điểm?
"Ta nói đơn giản như vậy, thế giới vô biên này của ngươi đang sống gọi là " Đạo Cảnh”, thật ra cũng do một cái "nguyên điểm" diễn sinh ra." Lam Tinh nói.
"Ý của ngươi là, Thần Châu Thiên Trụ là ‘phôi thai’ của một thế giới?" Vân Tiêu hỏi.
"Đúng! Ngoại trừ Đạo cảnh do ngươi sáng tạo, trong Hỗn Độn còn thừa lại mười cái nguyên điểm. Côn Luân Luyện Ngục cùng Thần Châu Thiên Trụ, đều là một trong mười cái đó." Lam Tinh nói.
"Mười cái Đạo Cảnh nguyên điểm! Nhiều như vậy?" Vân Tiêu chấn kinh, "Vậy. . . vì cái gì mà Thần Châu Thiên Trụ lại cùng Táng Thiên Quan dung hợp, tạo thành kiếm phách của ta?"
"Đây là điều mà kiếp trước ngươi đang nghiên cứu, chỉ tiếc ngươi vừa tìm được đủ mười bộ nguyên quan, phong ấn ta cùng Xích Nguyệt vào trong cơ thể, thì lại vì sáng thế tiêu hao mà ngủ say." Lam Tinh tiếc nuối nói.
"Mười bộ nguyên quan!"
Đó chính là Thái Cổ Đồng Quan.
"Nói cách khác, mỗi một bộ nguyên quan, cùng mỗi một cái ‘Đạo Cảnh nguyên điểm’, có thể dung hợp, phục vụ cho ta?" Vân Tiêu tê cả da đầu.
Thế giới phôi thai a!
"Thảo nào kiếm phách này của ta không có uy lực khủng bố của Thần Châu Thiên Trụ, bởi vì nó là phôi thai, còn cần phải trưởng thành!"
Một ngày nào đó, nó sẽ có uy lực của một thế giới.
Nguyên quan đều ở trong tay hắn, chỉ còn thiếu chín cái Đạo Cảnh nguyên điểm nữa.
Hơn nữa, nhờ Thần Châu thiên trụ mà tạo ra kiếm phách. . .
Còn lại các nguyên điểm khác, không biết sẽ tạo thành thứ gì?
Sẽ là kiếm phách, hay là bảo vật không thể tưởng tượng được khác?
"Một cái Táng Thiên kiếm phách, làm thế giới phôi thai, liền có hi vọng có thể so với toàn bộ Đạo Cảnh!"
Vân Tiêu cảm xúc mênh mông!
"A Đạo, Tạo Hoá Chủng sau khi chết, thiên phú chẳng mấy chốc sẽ xói mòn. Ngươi mau chóng đem " đan điền màu vàng kim" này đoạt lại, liền có thể tụ Long Tuyền, sinh ra pháp lực, quy diễn kiếm phách, chính thức trở thành một kiếm tu." Lam Tinh nhắc nhở.
Đây là bước đầu tiên của bọn họ!
Long Tuyền cảnh …trước đó hắn chỉ là một phàm nhân võ cảnh.
Phàm nhân võ cảnh, có ngũ trọng, chia ra là nhất phẩm Cảm Hồn, nhị phẩm Đoán Nhục, tam phẩm Nhiên Huyết, tứ phẩm Luyện Cốt, ngũ phẩm Khai Nguyên.
Trong đó, ngũ phẩm Khai Nguyên, cũng là võ đạo viên mãn, là cảnh giới của Vân Tiêu trước kia.
Khai Nguyên, chính là mở ra đan điền, sinh ra nguyên khí, làm cơ sở tu đạo.
Đan điền sau khi Khai Nguyên, nếu có đạo pháp, liền có thể hấp thu linh khí, nguyên khí lột xác thành pháp lực, "Đan điền sinh Long Tuyền"!
Long Tuyền, chính là suối nước hình rồng, do pháp lực cuồn cuộn không dứt tạo thành.
Mỗi một người tu đạo, vì có thuộc tính đạo pháp khác biệt, mà Long Tuyền sinh ra cũng khác nhau, có người Thanh Long, có người Viêm Long…
Long ngụ đan điền, đạo pháp mới sinh!
Ý tứ chính là đạt được Long Tuyền cảnh, mới chính thức bước vào con đường tu đạo.
Vừa vào Long Tuyền, tựa như Tiềm Long, có thể hy vọng bay lên trên trời!
Trong ba tháng trên đường đến Thanh Hồn Kiếm Tông, cơ thể mới của Vân Tiêu nhanh chóng đạt tới phàm nhân võ cảnh ngũ trọng cảnh giới, khôi phục " ngũ phẩm Khai Nguyên " .
Cơ thể mới, kiếm phách mới, là những nguyên nhân giúp hắn có thể đánh bại Diệp Cô Ngạo.
Bất quá!
Trước đây Lam Tinh, Xích Nguyệt không có thức tỉnh, hắn không có phương pháp tu đạo " tụ Long Tuyền ", không thể nhập môn được.
Hiện tại, Long Tuyền ở ngay tại dưới chân!
Sau đó không lâu.
"Ngừng! Chọn nơi này đi."
Lam Tinh ló cái đầu kháu khỉnh ra từ trong ngực của Vân Tiêu.
Nơi đây là một sơn cốc tịch mịch, bốn phía đều là rừng rậm, đều không có người ở.
"Chọn thế nào?" Vân Tiêu hỏi.
"Nhìn lão tử của ngươi biểu diễn đây." Lam Tinh cười một tiếng đầy lạnh lẽo.
Nó vừa nói xong liền nhảy ra khỏi ngực Vân Tiêu.
Oanh.
Một màn kinh người phát sinh!
Nó sau khi nhảy xuống, bộ lông màu đen trên thân bỗng phun trào vụ khí, thân thể bành trướng, ông một tiếng, hóa thành một cỗ quan tài đồng.
Quan tài này cao tám thước, dài vài trượng.
Nhìn từ xa, trông giống như là một gian phòng hình chữ nhật nhỏ.
Loảng xoảng!
Một tiếng va chạm đồng khí vang lên, nắp quan tài tự động mở ra.
"Tiến đến, vào quan tài là an toàn." Nắp quan tài hiện ta một đôi mắt thâm sâu màu xanh lam nhìn chằm chằm Vân Tiêu nói.
Nó vừa nói xong, dưới thân quan tài cũng sinh ra một đôi mắt đỏ như máu, phát ra âm thanh khàn khàn: "A Đạo, mau vào, trong bụng Bảo Bảo không có phân người”
Quả nhiên bọn chúng là một cái quan tài!
"Không cần nhấn mạnh như vậy!"
Vân Tiêu thấy thế, há mồm trợn mắt.
Hắn không nhiều lời, nhảy vào quan tài, nắp quan tài Lam Tinh lại long coong một tiếng, tự động đậy kín vào.
Trong quan tài, hoàn toàn tĩnh mịch, không khí đầy âm u.
Vân Tiêu đảo mắt nhìn thoáng qua, chín cỗ " quan tài đồng nhỏ " vẫn còn, nhưng đã co nhỏ lại rất nhiều, được xếp gọn ở một góc hẻo lánh.
"Thất thần làm gì? Mau luyện hoá Tạo Hoá Chủng đi."
Trên nắp quan tài, hai con mắt thâm sâu của Lam Tinh lại xuất hiện.
"Luyện hoá như thế nào?" Vân Tiêu ném Diệp Cô Ngạo ra trước mặt.
"Ta làm sao mà biết được? Lão tử cũng không phải Tạo Hóa Tiên!" Lam Tinh bĩu môi.
Vân Tiêu: ". . ."