Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tiêu cười lạnh.

Câu nói của hắn khiến toàn bộ hơn ba mươi người còn lại của Khương thị tê hết cả da đầu!

"Chạy…!"

Khương Thượng không chờ hộ vệ đến, vô cùng kinh hoảng. Y nổi giận gầm lên một tiếng, sợ tới mức lập tức quay mình chạy trốn.

"A! A!"

Già trẻ nam nữ Khương thị, ai nấy hai chân đều mềm nhũn, vừa lăn vừa bò. Bọn họ vừa mới giẫm lên hơn vạn thi cốt của dân chúng để chè chén say sưa, nhưng giờ lại hồn phi phách tán, kêu gào thảm thiết!

Chẳng cần quản bọn họ làm cái khỉ gió gì để chạy nhanh hơn, kiếm sau lưng thiếu niên vẫn giống như u linh, lập tức lao tới.

Phốc phốc!

Một kiếm đâm vào hậu tâm, xuyên thẳng qua ngực!

"Ây..."

Thúc bá của Khương Nguyệt, huynh đệ tỷ muội, từng tên một ngã lăn xuống đất, thổ huyết giãy giụa, chết thảm tại chỗ!

"Tam đệ! Quyền nhi!"

Khương Thượng nhìn lại, ‘Khương thị hoàng tộc’ mà y vừa muốn truyền thừa muôn đời trong nháy mắt chết gần hết, chỉ còn lại hai vợ chồng y.

Thây chất khắp đồng!

Nhân khẩu thịnh vượng?

"Ngươi chống đỡ một chút! Ta đi tìm Nguyệt nhi!"

Dưới tình thế cấp bách, Khương Thương đem thê tử kết tóc của mình đấy về phía hướng Vân Tiêu.

Nhưng mà, y còn chưa chạy thêm được hai bước, liền ngạc nhiên chứng kiến đầu vợ mình bay đến trước mặt!

"Ách ách ách..."

Trái tim Khương Thượng run rẩy điên cuồng, mặt như màu đất.

Phù phù!

Khương Thượng quỳ sụp xuống mặt đất, dập đầu kêu khóc nói: "Đại nhân khai ân! Xin lưu lại cái mạng chó của nô tài, tất cả tài phú Khương quốc mà nô tài có đều đưa cho đại nhân!"

Y vừa dứt lời, thanh kiếm vô tình kia vẫn chém tới, lập tức chặt đứt gân tay gân chân của Khương Thượng, khiến y ngã lăn xuống mặt đất, co quắp kêu la thảm thiết!

Phần phật!

Vân Tiêu túm cổ Khương Thượng, nhấc bổng tên ‘Thừa Tướng’ đang mặc long bào này lên.

Khương Thượng đối diện với ánh mắt của hắn, cả người sởn hết cả gai ốc!

"Khương Thượng, con gái của ngươi có kiếm phách thật sao? Vậy ngươi xem một chút, đây là thứ gì?"

Trên tay phải của Vân Tiêu ngưng tụ ra một đạo kiếm phách màu xanh.

"Kiếm phách! Ngươi là kỳ tài kiếm tiên có kiếm phách!"

Đáy lòng Khương Thượng tuyệt vọng cực độ, y kêu thảm khóc lóc: "Vì cái gì! Vì cái gì! Khương thị ta sao lại đắc tội ngươi, sao ngươi lại muốn diệt cả nhà ta!"

Vân Tiêu đột nhiên cười mỉm.

Hắn chỉ vào gương mặt của mình, nói: "Khương Thượng, ngươi mặc long bào của ta mà lại không nhận ra ta?"

"Ngươi?"

Đôi mắt Khương Thượng đột nhiên trừng lớn, giống như đã thấy một điều gì đó kinh khủng nhất thế gian!

Hắn bị nhấc lên cao, hai chân trên không trung run rẩy điên cuồng.

"Vân Tiêu! Vân Tiêu!"

Khương Thượng thất khiếu chảy máu, đầu lưỡi run lên.

"Ngày hôm nay, ngươi hãy thử một chút uy lực kiếm phách của ta."

Vân Tiêu nắm kiếm phách màu xanh, đâm sâu nửa tấc vào thân người Khương Thượng!

Xì xì!

Hắn phát hiện, máu huyết trên cổ Khương Thượng, hóa thành từng đợt huyết vụ, bị kiếm phách màu xanh hút vào, trực tiếp lộ ra một mảng thối rữa lớn!

"Táng Thiên kiếm phách này, nhìn qua thì rất bình thường, sinh khí dạt dào, nhưng thật ra lại chứa lực lượng tử vong cực độ. Sự hiện hữu của nó có thẻ cướp đoạt đi tất cả sinh cơ."

"Bất kể là động vật hay là thực vật, đứng trước mặt nó chỉ có đường chết!"

Điều đó cùng với việc không được đến gần Thần Châu Thiên Trụ lại vô cùng tương đồng.

"Coi như ngươi chết mà trùng sinh, nhưng nữ nhi của ta có kiếm phách, nhất định sẽ trở lại tiêu diệt ngươi!"

Khương Thượng kêu thảm đầy thống khổ, giống như là đang rơi vào địa ngục trần gian. Tay chân của y đang giãy giụa run rẩy, âm thanh phát ra khiến người ta sợ hãi đến hít thở không thông.

"Tiêu diệt ta?"

Vân Tiêu tiến tới bên tai y, vừa lạnh lùng nghiêm nghị, vừa cười nói: "Sau khi giết ngươi, ta sẽ đi Thanh Hồn Kiếm Tông. Đem những trải nghiệm mà ngày hôm nay ngươi đã trải qua để cho ả cùng Diệp Cô Ảnh được cảm nhận một chút!"

Phốc xuy!

Táng Thiên Kiếm phách, triệt để đâm xuyên yết hầu Khương Thượng.

Xì xì xì!

Khương Thượng nằm tại chỗ kêu lên một tiếng thảm thiết, huyết nhục toàn thân hư thôi, bị Táng Thiên kiếm phách hấp thu một cách điên cuồng, cuối cùng hóa thành một dải sương mù dày đặc, sau đó bỗng nhiên tiêu tán trong tay Vân Tiêu.

Kể từ đò, Khương thị, bị diệt sạch cả nhà!

"Vân quốc!"

Đứng trên tường thành Hoàng Thành, Vân Tiêu nhìn lại toà thành đã được tổ tông kiến tạo năm trăm năm.

Hôm nay, tuy rằng hắn đã tiêu diệt Khương thị, nhưng hắn không có ý định ở lại đây.

"Quốc gia này đã có Thanh Hồn Kiếm Tông che chở. Dù Khương thị bị diệt cả nhà, thì những dân chúng khổ cực vẫn có thể ổn định sinh hoạt."

"Ban ngày, các ngươi nói ta bất kính quỷ thần, chính là tai hoạ của Vân quốc, ta không trách các ngươi. Các ngươi tầm mắt có hạn, thân làm quốc quân, thường dân ngu muội, là trách nhiệm của ta!"

"Thế nhưng… "

"Không lâu sau, ta sẽ mang theo đầu Khương Nguyệt, Diệp Cô Ảnh từ Thanh Hồn Kiếm Tông trở về. Khi đó ta sẽ nói cho các ngươi biết, xà yêu làm hại hôm nay không phải do Vân Tiêu ta nuôi dưỡng."

"Vân Tiêu ta, đội trời đạp đất, chỉ giết tiện nhân, không hại muôn dân!"

Nói xong, hắn nhảy xuống Hoàng Thành, nhanh chóng đi về phía phương Bắc.

Ba tháng sau!

Vân Tiêu ở bên trong tầng mây, nhìn về tông môn nguy nga phía trước.

Thanh Hồn Kiếm Tông, đến.

"Đây chính là tiên đạo tông môn, đứng sừng sững phía trên phàm trần, tựa như là thiên cung."

Hắn nghe loáng thoáng phía trước có tiếng người hô to.

"Leo lên 'Thiên Lộ" sẽ được gia nhập Thanh Hồn Kiếm Tông, những người tham gia mau chóng đứng vào hàng ngũ."

Đăng Thiên Lộ!

Trên đường tới đây, Vân Tiêu đã nghe ngóng qua về nó. Trên Đăng Thiên Lộ có rất nhiều khảo nghiệm, chỉ có người thiên tư trác tuyệt, thực lực siêu quần, mới có thể leo lên Thiên Lộ, trở thành đệ tử Thanh Hồn Kiếm Tông.

Sau khi lên núi!

Vân Tiêu đột nhiên nhíu hai mắt lại.

Trong đám người tham gia khảo hạch, hắn dường như thấy được bóng dáng 'Khương Nguyệt'.

"Khương Nguyệt, ngươi cũng phải tham gia Đăng Thiên Lộ?"

Vân Tiêu cười lạnh.

"Ngươi muốn dựa vào kiếm phách 'Khai Dương cấp’, để đột nhiên nổi tiếng trên ‘Thiên Lộ’, dùng thân phận thiên kiêu tiến vào Thanh Hồn Kiếm Tông?"

Thân thể Vân Tiêu đã thay đổi.

Hắn không chủ động công bố, hai người kia sẽ giống như Khương Thượng, chỉ có trước khi chết mới có thể biết hắn là ai!

Khương Nguyệt căn bản không hề hay biết, ác mộng của nàng đã xuất hiện bên người.

"Đều đã nghe rõ!"

Phía trước Vân Tiêu, có một nữ nhân váy đỏ tuyệt sắc đang đứng.

Nước da của nàng trắng nõn nà, khuôn mặt tựa hoa đào, dáng người thướt tha, tuy cao quý trang nhã, nhưng ở trước mặt mọi người, lại vô cùng băng sương, lãnh diễm.

"Quy tắc khảo nghiệm rất đơn giản, cũng rất công bằng. Mười người leo lên Thiên Lộ đầu tiên, sẽ trở thành kiếm tu Thanh Hồn, từ nay về sau tiêu dao thiên địa!"

"Đám người còn lại, lăn."

Nữ nhân váy đỏ lạnh lùng nói, đồng thời quét mắt nhìn mọi người.

Hơn một trăm vị 'Võ đạo thiên tài " trong trốn phàm trần khi đối mặt ánh mắt của nàng lại không dám nhìn thẳng, cả đám câm như hến.

“Các ngươi tham gia khảo hạch lần này, là điều may mắn trăm năm khó gặp!” Nàng lại nói.

"Diêu trưởng lão, cớ sao lại nói ra lời ấy?" Trong đám người, có một gã thiếu niên chỉ tầm mười ba tuổi lên tiếng.

Hắn mặc một bộ áo bào màu vàng, trên người đeo không ít trang sức châu báu, xem ra là có xuất thân không tầm thường.

Nữ nhân xinh đẹp thấy hắn lên tiếng, thì vẻ lạnh lùng trên mặt lại đột nhiên giãn ra, cười nói một cách nhu hoà.

"Đó là vì, ba đệ tử leo lên Thiên Lộ Thanh Hồn đầu tiên, sẽ có trọng thưởng!"

"Trong đó người thứ ba, có phần thưởng là một trăm năm yêu cốt, người thứ hai được thưởng hai trăm năm yêu cốt. Mà người xếp thứ nhất..."

Đôi mắt nàng ánh lên một vẻ hâm mộ, âm điệu được đề cao.

"Phần thưởng là năm trăm năm yêu cốt!"

Vừa dứt lời, đám đông lập tức sôi trào.

"Những lần khảo hạch Đăng Thiên Lộ trước đây, chẳng phải chỉ có hạng nhất mới có ban thưởng, hơn nữa cũng chỉ là một trăm năm yêu cốt hay sao?"

Ánh mắt đám người trẻ tuổi hiện lên lửa nóng, bàn tán xì xào.

Năm trăm năm yêu cốt giá trị hơn một trăm năm yêu cốt đến mấy chục lần.

Vì cái gì, mà ban thưởng lại đột nhiên được tăng lên?

"Năm trăm năm, đó chẳng phải là yêu cốt của Yêu Vương sao?"

Vân Tiêu nghe vậy, cũng có vẻ kinh ngạc, nội tâm hơi bùng lên lửa nóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK