"Ta, Vân Tiêu."
Thiếu niên dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng.
"Đừng nói là ‘Tiêu’ trong ‘tiêu dao’ đi?" Khương Nguyệt cảm thấy buồn nôn, dùng ngữ khí đùa giỡn nói.
"Thật không khéo, đúng là như vậy." Vân Tiêu gật đầu.
Quả nhiên.
Trên đời người cùng tên có rất nhiều.
Mượn tiên thi hoàn hồn, thay đổi thân thể, khiến nàng không thể nhận ra được hắn nữa.
". . . Tên rất hay."
Bởi vì cái tên này mà Khương Nguyệt cảm giác như ăn phải con ruồi.
Nàng mất hết cả hứng, trở lại bên cạnh Diệp Cô Ngạo.
"Ngươi có hứng thú với hắn à?" Diệp Cô Ngạo liếc nhìn Vân Tiêu một cái.
"Chớ nói nhảm!" Khương Nguyệt lãnh đạm nói.
"Ánh mắt ngươi thật kém cỏi, người này nhìn qua chỉ được cái mã, còn không đẹp trai bằng một phần mười ca ca của ta!" Diệp Cô Ngạo xem thường.
"Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, ngươi đừng có cái gì cũng đem ca ca ra so sánh!" Khương Nguyệt trầm lặng nói.
"Ta biết ngươi dựa vào ca ca của ta, không cần tức giận, ta chỉ đùa một chút thôi."
Diệp Cô Ngạo nhún vai, nhìn lại Vân Tiêu, trong nội tâm thầm nói: “Mẹ nó, thực sự quá tuấn tú!”
Y đã để ý, chín mươi phần trăm các cô nương xung quanh, đều đang len lén nhìn Vân Tiêu.
Dung nhan đó tựa hồ chỉ thần tiên trên trời mới có!
Dưới nhân gian đâu thể tìm ra người như vậy?
Trên đời này, có thể lớn lên xinh đẹp như vậy, từ trước đến nay đều chỉ có mỹ nhân khuynh thành.
Vân Tiêu là trường hợp độc nhất.
Không có cách, vì đó túi da Tạo Hóa Tiên.
Nam nhân khuynh thành!
"Quả là một tên mặt trắng, lát nữa đụng phải ta thì ta sẽ dùng Kim Tinh kiếm phách cho hắn lĩnh ngộ được cái gì gọi là cứng rắn!" Diệp Cô Ngạo cười âm hiểm.
Lúc này, Diêu trưởng lão tuyên bố, Đăng Thiên Lộ chính thức bắt đầu!
Hơn một trăm người trẻ tuổi, khí thế ngất trời, tranh nhau lao lên Thiên Lộ.
Khương Nguyệt không nhiều lời, liền bước nhanh lên núi.
Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn lên.
Trên Thiên Lộ này ngập tràn khói đen, bóng cây trùng trùng điệp điệp, đúng là vùng đất chiến đấu tuyệt hảo!
"Có Diệp Cô Ảnh tài bồi, ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng mà… không cho ngươi thảm bại thì ta không làm người!"
Ánh mắt hắn hiện lên hung quang, rồi chạy về phía Tiên Lộ.
Bước vào vùng núi rừng!
Xung quanh đều là sương mù lượn lờ.
Vân Tiêu đang muốn đuổi theo đối thủ.
Đột nhiên!
Lồng ngực của hắn, hình như có động vật sống đang rục rịch.
"Cái thứ gì vậy?"
Vân Tiêu cả kinh.
Trong lòng ngực của hắn, chỉ có một quan tài đồng màu xanh lớn bằng cục gạch.
Làm gì có vật sống nào?
Hơn nữa, còn là động vật lông xù.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì một thanh âm khàn khàn, hớt hải vang lên từ trong lồng ngực.
"A Đạo! Bảo Bảo muốn uống sữa!"
Bảo Bảo?
Bú sữa?
Vân Tiêu vội vàng sờ mó trong lồng ngực.
Hắn cảm giác thấy có một con vật mềm nhũn, ôm nó mang ra.
"? ? ?"
Đó là một con thú nhỏ!
Nó có bộ lông đen thui, giống như mèo mà không phải mèo, giống như chó mà không phải chó, trên đỉnh đầu có hai cái sừng nhỏ, đôi mắt thâm sâu màu xanh lam sáng chói như tinh không.
"Ngươi, là thứ đồ gì?" Vân Tiêu bóp sau gáy nó.
"Lão tử là cha lớn của ngươi!" Con thú nhỏ lông đen vung chân đạp loạn, trừng hai mắt nhìn Vân Tiêu.
Thanh âm của nó bập bẹ như trẻ nít, nhưng lời lẽ lại rất kiêu ngạo.
"Không đúng. . ."
Vân Tiêu nhớ rõ ràng là, cái câu 'Bảo Bảo muốn uống sữa " vừa rồi là thanh âm là thô lỗ, khàn khàn a?
Con tiểu thú trước mặt này bỗng nhiên có máu!
Vân Tiêu chợt nghĩ đến, Thái Cổ Đồng Quan trước ngực hắn hình như không thấy nữa.
"Ngươi chính là cái quan tài đồng kia?" Vân Tiêu khiếp sợ hỏi.
"Quan tài cái em gái ngươi!"
Tiểu hắc thú nói xong liền đầu xuống, hô lên với lồng ngực mình: "Xích Nguyệt, đi ra!"
"Xích Nguyệt?"
Vân Tiêu nhìn về phía ngực của nó.
Một màn kinh khủng xuất hiện.
Xoẹt!
Trước ngực tiểu hắc thú này đột nhiệt mọc ra một bộ răng nanh dữ tợn dính đầy máu.
Trong bộ lông còn có một cặp mắt màu đỏ tươi!
"A Đạo, Bảo Bảo nhớ ngươi muốn chết."
Cái miệng lớn đầy máu đó thè ra một cái lưỡi dài mọc đầy gai ngược!
"Mả mẹ nó!"
Vân Tiêu đứng chết trân tại chỗ.
Đây mới là thanh âm thô lỗ kia!
Một con thú, hai gương mặt?
Một gương mặt trên đầu.
Một gương mặt ở ngực?
Gương mặt trên đầu, có đôi mắt màu xanh lam trong vắt, rất sinh động, lời nói thì kiêu ngạo, tự xưng lão tử?
Gương mặt ở ngực có cái miệng lớn đầy máu, hai mắt màu đỏ tươi đầy hung tàn, tự xưng Bảo Bảo?
"Cái quỷ gì vậy!"
Vân Tiêu còn chưa hoàn hồn, đôi mắt to màu đỏ tươi ở ngực tiểu thú đột nhiên loé sáng, nhìn về phía hắn.
"Thật đói, ta muốn bú sữa!"
"Cút, ta là nam nhân, không có sữa!"
Vân Tiêu vội vàng đè nó xuống.
Nói giỡn!
Dù là nam nhân, bị cái miệng lớn này ngậm vào thì làm gì còn bộ ngực nào nguyên vẹn.
"Nó tên là Xích Nguyệt, ngươi thì sao?" Vân Tiêu trừng mắt nhìn đầu tiểu hắc thú.
"Lam Tinh!" Gương mặt trên đầu tiểu thú nói.
Ánh mắt nó xanh thẳm như tinh hải, xem ra đây là nguồn gốc của cái tên 'Lam Tinh'.
Mà ngực tiểu thú có cái miệng lớn đầy máu, giống như một vầng trăng khuyết đỏ tươi, rất hợp với cái tên 'Xích Nguyệt'.
"Tóm lại là, có hai cái ý thức khống chế một cái thân thể?"
Trong lòng Vân Tiêu hoảng hốt.
Trên thực tế, cứ hiểu bọn nó là 'Song đầu thú' là được.
"Cho nên nói, ngươi là nắp quan tài, nó là thân quan tài?"
Vân Tiêu vẫn đang khẳng định, chúng nó chính là bộ quan tài đồng kia!
"Nhìn không ra, ngươi còn có chút thông minh?" Lam Tinh cười ha hả nói.
". . ."
Muốn bị đánh à!
"Vậy vì sao ngươi lại gọi ta là 'A Đạo' ?" Vân Tiêu nghi hoặc hỏi.
"A Đạo, chính là Đạo, chính là Tạo Hóa Tiên, chính là ngươi!" Đôi mắt Lam Tinh xanh thẳm, nhìn chằm chằm hắn.
"Đúng, Tạo Hóa Tiên, rặc rặc, rặc rặc!"
Xích Nguyệt không tìm thấy sữa, chỉ có thể ngồi gặm rễ cây cho đỡ thèm.
" Tạo Hóa Tiên là cái gì?" Vân Tiêu hỏi lại.
"Mang sữa cho Bảo Bảo ăn." Xích Nguyệt phồng má trả lời.
"Ngươi chớ xen mồm!" Lam Tinh duỗi cái chân trắng nõn, đập vào đôi mắt màu máu ở ngực mình.
"Ngươi dám đánh Bảo Bảo? Ta cắn ngươi!" Xích Nguyệt ủy khuất kêu ca.
Hai bọn nó khống chế một cái thân thể, trên dưới đánh nhau ngay trước mặt Vân Tiêu.
Đánh nhau mà trông như co giật.
Trông không khác gì tinh thần phân liệt. . .
"Từ từ nói, để cho ta chút mặt mũi, đừng đánh!" Vân Tiêu che mặt nói.
"Ự...c?"
Lúc này tiểu hắc thú mới nhớ đến, còn có việc chính ở đây.
"A Đạo, đi, bắt 'Tạo Hóa chủng' đi!" Lam Tinh nói.
"Tạo Hóa chủng?" Vân Tiêu biểu hiện ra bộ mặt chưa từng nghe qua.
"Sau khi ngươi trùng sinh, trí nhớ kiếp trước quên sạch rồi à?" Lam Tinh trừng mắt hỏi.
"Quên."
Vân Tiêu biết rõ, hắn không phải là chuyển thế trùng sinh!
Hắn là một người phàm tục, sau khi chết thì hồn phách không hiểu tại sao lại mượn Thái Cổ tiên thi ‘ hoàn hồn'.