Editor: Trà Xanh
Trường trung học cơ sở đối diện vừa tan học, con đường cũ đã bị chặn lại, một dãy các quán ăn vặt ven đường tỏa ra mùi thịt xiên nướng, đậu hủ thúi, lẩu cay, kèm theo mùi thơm còn có tơ liễu kiêu ngạo bay đầy trời.
Mới đầu tháng tư, mùa xuân vừa ấm áp, hoa vừa nở đã bắt đầu khó chịu.
Lâm Ôn đi đến lối đi bộ chuẩn bị băng qua đường, nghiêng người, nhìn xuyên qua tơ liễu, ánh mắt dừng lại nơi quầy thịt xiên nướng thơm phức phía xa.
Xách theo hai túi đồ lớn mới mua từ siêu thị, cô không rãnh tay để xua đi những ưu phiền trước mặt.
Lâm Ôn thổi một hơi, tóc mái bị gió cuốn lên nhưng tơ liễu vẫn bay lơ lửng trước mắt cô.
Những mùi hương đó nữa.
Một lúc sau, cô từ từ quay người về phía quầy hàng, phía sau chợt vang lên tiếng còi xe, các học sinh trung học đang chặn đường bất chấp luật lệ giao thông buộc phải giải tán, chen lấn nhau và đụng vào Lâm Ôn.
Lâm Ôn nghiêng người để tránh, thấy chiếc xe vừa bấm còi chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe được hạ xuống, một giọng nói trầm và dày từ bên trong truyền ra: “Lâm Ôn.”
Lâm Ôn nhận ra biển số xe, cô khom lưng nhìn vào trong xe, một lọn tóc nhẹ nhàng xõa xuống má.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, để kiểu tóc vuốt ngược bồng bềnh, trông kinh điển giản dị, một hình ảnh chững chạc và ổn định.
Nhìn anh giống như vừa tan việc ở đài truyền hình.
Lâm Ôn chào: “Thật trùng hợp, Chu Lễ.”
Chu Lễ đảo mắt một vòng trên mặt cô rồi mới nói: “Vừa đi công tác về đã đến siêu thị?”
“Tủ lạnh trống không, dù sao cũng rảnh.” Đường cái ồn ào, giọng nói của Lâm Ôn nhẹ nhàng, cô trả lời câu này phải tăng âm lượng lên.
“Bây giờ về nhà?” Chu Lễ ra hiệu, “Lên xe tôi đưa em.”
“Không cần, không cần, chỉ vài bước thôi.” Lâm Ôn khách sáo.
Chu Lễ đặt một tay lên vô lăng, nhìn gương mặt ngoài cửa sổ cách ghế phụ và nói: “Không phải Viên Tuyết kêu mọi người ăn cơm à? Em về nhà cất đồ, chúng ta đi cùng nhau.”
Thấy sắp đến gần giờ cơm, Lâm Ôn không từ chối nữa, cô đặt túi đồ vào ghế sau, mở cửa bên ghế phụ và lên xe.
Trước khi ra ngoài, Lâm Ôn đã khóc vì không kiềm chế được cảm xúc nên tùy tiện mang một đôi dép lê, vì vậy lúc này trang phục của cô chẳng chỉnh tề, chân đi dép lê to đùng bằng nhựa màu xám đậm, mặc quần jean và áo sơ mi màu vàng cam, tóc quấn lên giống như chuẩn bị vào phòng tắm để tắm rửa.
Từ sau trung học phổ thông, cô không còn khóc nữa, bây giờ cô khóc như lúc còn nhỏ, huyết áp tăng lên, mũi đỏ, vành mắt cũng đỏ, khóc rất lâu. Lúc này đi siêu thị xong, sắc mặt vẫn rõ ràng như cũ, môi đỏ hơn, đáy mắt như loáng thoáng nước, nhìn không khó coi nhưng đương nhiên khác hẳn trạng thái bình thường.
Chu Lễ nhìn lướt qua mắt cô, đạp ga, nghe thấy Lâm Ôn hỏi anh: “Anh vừa tan việc hả?”
“Ừ, mới ghi hình chương trình xong.”
“Từ đài truyền hình đến đây hay sao, vì sao đi ngang đây?” Lâm Ôn hơi kinh ngạc khi gặp Chu Lễ, vì đài truyền hình ngược đường với trường trung học.
“Có chút việc gần đây, khi nãy ở đầu bên kia thì thấy em đang đứng ven đường.” Anh chỉ thấy bóng dáng của Lâm Ôn, nhưng bóng dáng cô rất dễ nhận ra.
Trò chuyện vài câu, xe quẹo vào khu nhà.
Nhà Lâm Ôn ở phía sau trường trung học, trước đây cô rất lịch sự, băng qua đường, đi một đoạn ngắn là có thể về đến nhà.
Lâm Ôn mở cửa xe, vừa định nói cô lên lầu cất đồ rồi xuống liền, thì thấy Chu Lễ cũng đang mở cửa xe.
“Tôi giúp em xách đồ lên.”
Lâm Ôn vội nói: “Không cần, em đi lên mau lắm, anh chờ một chút thôi.”
“Được rồi,” Chu Lễ lấy túi đồ ở ghế sau ra, hai túi lớn có trọng lượng không nhẹ, anh nói, “Tôi thấy em xách nặng, đi thôi, một lát nữa sẽ muộn.”
Lâm Ôn không muốn để Chu Lễ lên lầu.
Cô biết Chu Lễ được hai ba năm, khá quen nhưng mỗi lần gặp mặt đều là nhiều người tụ tập, Chu Lễ không có trong danh sách bạn WeChat của cô, quan hệ bạn bè giữa họ theo kiểu thường gặp mặt nhưng không liên lạc riêng.
Bởi vậy, vào lúc này, “tình trạng thảm hại” trong nhà cô không thích hợp với Chu Lễ.
Vóc dáng Chu Lễ thuộc kiểu mảnh khảnh, người cao, chân dài, anh sải bước đến cửa hành lang, quay đầu lại chờ Lâm Ôn.
Lâm Ôn không theo kịp tốc độ của anh, chỉ còn một bước là vào nhà, cô không thể từ chối nên đành phải dẫn anh lên.
Khu nhà này đã ba mươi năm tuổi.
Ba mươi năm trước, trường trung học cơ sở phía trước là một trường tiểu học, ba của Lâm Ôn là giáo viên tiểu học khi đó, mua nhà được giảm giá, sau đó nghỉ dạy về thị trấn nhỏ ở quê nhà, căn nhà không bán cũng không cho thuê.
Lâm Ôn được sinh ra khi ba mẹ đã lớn tuổi, cô lớn lên ở thị trấn nhỏ, lên đại học mới đến thành phố này, cô ở trọ trong trường suốt bốn năm đại học, thỉnh thoảng ba mẹ đến thăm thì cô mới đến đây ở vài đêm.
Sau khi tốt nghiệp và đi làm năm ngoái, cô chính thức dọn đến đây.
Khu này đã cũ, xuống lầu là có đồ ăn, đi vài bước là siêu thị, gần đó còn có công viên nhỏ, cơ sở hạ tầng rất thuận tiện, tiếc là khu này được xây dựng đã lâu, không có lắp đặt thang máy, mà cô ở tận lầu sáu, mỗi lần xách nặng leo lên lầu rất vất vả.
Hôm nay Chu Lễ làm cu li, Lâm Ôn đi phía trước nhẹ nhàng.
Dép lê trên chân là cỡ đàn ông, Lâm Ôn siết chặt ngón chân để dép khỏi rớt, lẹt xẹt cả đoạn đường, đến lầu 3 cô quay đầu nhìn Chu Lễ.
Chu Lễ cách cô vài bậc thang, mí mắt hơi rũ tựa như đang nhìn đường, thấy cô dừng lại, anh mới ngước mắt.
“Để em xách túi kia.”
“Em đi đi, đi trước mở cửa.” Chu Lễ không cho.
Lâm Ôn tăng tốc độ, dép lê nhìn nguy hiểm, tiếng lẹt xẹt càng vang rõ.
Bình thường trông cô dịu dàng và chính chắn, một đôi dép lê không vừa chân cho thấy một chút hoạt bát cần có ở lứa tuổi của cô.
Chu Lễ nhìn cô biến mất ở khúc cua, nở nụ cười, lắc đầu.
Lâm Ôn mở cửa vào nhà, lấy một đôi dép lê trong tủ giày đặt lên thảm chùi chân ngay cửa, sau đó lấy túi đồ trong tay Chu Lễ.
“Anh ngồi chơi, muốn uống gì không?”
Chu Lễ bình tĩnh liếc nhìn, anh hỏi: “Em có gì?”
“Mới mua nước trái cây và sữa bò.”
Chu Lễ nhìn túi nilon trong suốt, góc của hộp sữa bò đã chọc thủng túi rồi.
“Thảo nào có trọng lượng thế này.” Chu Lễ nhận xét.
Thật sự rất nặng, Lâm Ôn hỏi anh: “Có mua trái cây nữa, rửa một ít cho anh nhé?”
“Không cần,” Chu Lễ nói, “Có nước sôi để nguội thì rót cho tôi một ly.”
“Có.”
Lâm Ôn nói xong, ngại ngùng đi qua một đống lộn xộn, nhanh chóng lấy túi thu dọn rác vương vãi đem vào bếp.
Đây là lý do cô không muốn Chu Lễ lên lầu.
Từ ban công đến phòng khách, trên mặt đất có nhiều cành khô và lá cây bị mưa to gió lớn tạt vào, còn có bùn đất đã đông cứng một mảng bên này, một mảng bên kia.
Bên cạnh va ly là một túi lớn đựng đồ hải sản ăn vặt, Lâm Ôn đi công tác ngoài đảo mới về, đồ ăn vặt được chuẩn bị cho bạn tốt Viên Tuyết.
Túi rác chính thức bị đổ bên cạnh bàn trà, mở ra không thắt nút, rác bên trong tràn ra khắp nơi, vừa dơ vừa lộn xộn, cẩn thận ngửi sẽ ngửi được chút mùi lạ.
Trước kia kết thúc bữa tối, Chu Lễ thỉnh thoảng sẽ đưa Lâm Ôn về nhà, hôm nay là lần đầu tiên anh vào nhà Lâm Ôn, Chu Lễ không thấy sự hỗn loạn.
“Đây là bị cướp phải không?” Anh không có vẻ trêu ghẹo, đi đến ngồi trên sô pha, đánh giá căn nhà có diện tích nhỏ này.
Gạch men hình vuông màu xanh trắng được lát ở phòng khách và ban công, vách tường sơn trắng phía trên, nẹp gỗ màu đất phía dưới, đèn chùm pha lê được thiết kế phức tạp trông quá sang trọng trong phòng khách nhỏ, các tủ đều sơn màu xanh nhạt, nhìn thoáng qua có thể thấy tay nghề mộc khéo léo.
Cửa nhà bếp có cầu thang, trên lầu ắt hẳn có gác xép.
Ngoại trừ bộ sô pha bằng vải màu vàng nhạt là mới, toàn bộ căn nhà dù trang trí cứng nhắc hay mềm mại đều mang không khí của thập niên 90.
Giọng Lâm Ôn vang lên từ nhà bếp: “Em quên đóng cửa sổ ban công hôm đi công tác.”
Chu Lễ nói: “Nhà em mở cửa cả tuần như vậy?”
Lâm Ôn từ nhà bếp đi ra, đặt ly nước xuống, xấu hổ xong thì bình tĩnh lại: “Ai biết được mấy hôm nay trời mưa.”
Chu Lễ cầm ly nước lạnh, uống hớp nước: “Mưa rất to, gần đài truyền hình có vài chiếc xe bị biển quảng cáo đập trúng.”
Lâm Ôn dường như lại nhìn thấy tơ liễu phất phơ trước mặt, cô nửa nói với chính mình: “Tối nay bận rồi.”
Sự hỗn loạn này bắt nguồn từ bảy ngày trước.
Hôm ấy Lâm Ôn chuẩn bị đi công tác. Trước khi xuất phát thì nhận được WeChat chào tạm biệt của bạn trai Nhậm Tái Bân, đại khái là anh cảm thấy cuộc sống quá mỏi mệt, anh muốn ở một mình để suy nghĩ một số việc và quyết định vài chuyện.
Sau đó người này mất liên lạc.
Lâm Ôn luôn luôn theo đuổi các mối quan hệ đơn giản nhất, trong quan hệ nam nữ, cô cho rằng tốt nhất bạn trai có thể tiến tới trở thành chồng, như vậy có thể tránh khỏi rất nhiều rắc rối không cần thiết.
Trên thực tế, tháng trước Nhậm Tái Bân đưa cô một chiếc nhẫn, tuy rằng không phải cầu hôn nhưng cô cũng hiểu ẩn ý của anh, trong lòng tràn đầy ý nghĩ rằng sẽ sớm đạt được mục tiêu, ai ngờ điều này đang tiến thẳng tắp thì đột nhiên đi loanh quanh lòng vòng, thậm chí cô không hề hay biết, bạn trai đã đơn phương quay đầu.
Bởi vì WeChat chào tạm biệt đó, Lâm Ôn bị rối loạn, trước khi ra ngoài lại quên đóng cửa sổ, cũng quên đem rác xuống lầu.
Hôm nay sau một tuần đi công tác về, kéo va ly thở hồng hộc leo lên lầu sáu, kiệt sức lại thấy tình trạng thảm hại trong phòng khách, cô không kiềm chế được cảm xúc.
Bình thường cô chăm chỉ làm việc nhà, nhưng ngay giây phút đó, cô cảm thấy rác cần được đổ đúng giờ và đúng chỗ, bây giờ không thể đổ rác, cô cơ bản không làm được.
Chỉ cần một chút xíu hành tây để làm nước mắt trào ra.
Cảm xúc của cô đến đột ngột như vậy.
Nhưng nước mắt là vô dụng.
Con người có thể khóc vì sự chia ly và cái chết, nhưng tất cả những cảm xúc tiêu cực ngoài sự chia ly và cái chết đều là những gánh nặng vô nghĩa trên đường đời.
Lâm Ôn cảm thấy người trưởng thành phải giải quyết cảm xúc khi gặp khó khăn, như vậy mới có thể giải quyết vấn đề tốt hơn.
Cho nên khóc xong, cô chạy đến siêu thị để chuyển cảm xúc, trên đường trở về thì gặp Chu Lễ.
Chu Lễ nhìn đồng hồ, đề nghị: “Tôi sẽ kêu dì giúp việc cho nhà tôi tới đây.”
“Hở?”
“Dù sao cũng phải ra ngoài ăn cơm, trong lúc ăn cơm nhờ dì ấy giúp em dọn dẹp.”
Lâm Ôn kinh ngạc: “Không cần, chút nữa về em sẽ tự mình quét dọn.”
“Nếu hôm nay em về trễ thì sao, có cần ngủ không?” Chu Lễ cúi người đặt ly nước trên bàn trà, nói với cô, “Đừng khách sáo, kêu người dọn dẹp đỡ tốn sức.”
Lâm Ôn cũng nghĩ vậy, có lẽ khi trở về, cô thật sự phải ngủ trên đống rác.
Tối nay thật ra là do Viên Tuyết muốn tổ chức đại tiệc cho cô. Nhậm Tái Bân rời đi, ba người bạn thân của anh vẫn ở đây, Viên Tuyết dự định tra tấn để hỏi cung bọn họ.
Chu Lễ là một trong những bạn thân của Nhậm Tái Bân.
Lâm Ôn không từ chối nữa: “Em đi rửa mặt, anh chờ một chút.”
Lâm Ôn đóng cửa phòng tắm, mở vòi nước, vốc nước rửa mặt.
Sau khi tắt nước, nghe thấy Chu Lễ nói điện thoại, chắc đang nói chuyện với dì giúp việc nhà anh.
Lâm Ôn tháo tóc.
Mái tóc dài đã bị xoăn, vài sợi dính vào gò má ướt nước, Lâm Ôn soi gương chỉnh lại tóc, mái tóc xoăn không cách nào thẳng ra được.
Cô đặt lược xuống, kéo khăn lông lau nước trên mặt, không quan tâm đến mái tóc mình.
Chu Lễ còn đang nói chuyện điện thoại, thấy cửa phòng tắm mở ra, anh trả lời một câu “Được rồi, vậy cúp máy”, sau đó nói với Lâm Ôn đang đi ra: “Dì ấy khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.”
Lâm Ôn gật đầu: “À, anh nói với dì không cần quét dọn phòng ngủ phụ.”
Cửa phòng ngủ phụ đóng chặt, Chu Lễ không thấy gì, anh cũng không hỏi nhiều.
Hai người thay giày, Lâm Ôn bỏ chìa khóa cửa vào lon sữa bò, đi cùng Chu Lễ xuống lầu.
Lâm Ôn chưa từng thuê người giúp việc, sau khi lên xe cô tìm hiểu giá thuê người dọn dẹp trong di động, định trả cho dì giúp việc của Chu Lễ theo giá thị trường.
Lúc đó là 6 giờ 9 phút, chưa hết giờ cao điểm buổi chiều, bọn họ bị kẹt giữa đường, xung quanh đều là khói xe, không mở cửa sổ được.
Trong xe buồn chán, Chu Lễ mở điều hòa, cởi áo vest và cà vạt đặt vào ghế sau, nói chuyện phiếm với Lâm Ôn: “Lần này đi công tác ở đâu?”
“Ngoài đảo, có cuộc họp ở đó.”
Chuyên ngành đại học của Lâm Ôn là triển lãm kinh tế và quản lý, hiện tại công ty chủ yếu đảm nhận các sự kiện văn hóa giải trí khác nhau, ví dụ như các buổi hòa nhạc, lễ ký kết các dự án, và một số hội nghị kinh tế.
Lâm Ôn nói chuyện nhỏ nhẹ, rất dễ bị các âm thanh khác lấn át. Chu Lễ hơi cúi thấp cổ, vừa giảm âm thanh ca nhạc trong xe vừa hỏi: “Em mặc vậy mà không nóng à?”
“Không sao.” Ngón tay Lâm Ôn vuốt cổ tay áo, “Có thể chống tia cực tím.”
Chu Lễ liếc nhìn gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của cô.
Anh lại cúi đầu tiếp tục bấm di động, trò chuyện câu có câu không với Lâm Ôn.
Dòng xe tăng tốc, Lâm Ôn coi giờ vài lần, hẹn 6 giờ rưỡi ăn cơm, cô cảm thấy sẽ đến muộn, muốn gọi điện thoại cho Viên Tuyết.
Vừa lúc Chu Lễ đặt di động xuống và nói: “Lão Uông mới nói cậu ấy đưa Viên Tuyết đến bệnh viện.”
“Bệnh viện?”
“Bệnh viện Phụ Bảo Chiết Giang,” Chu Lễ thêm một câu, “Nói là lại đau bụng.”
Lâm Ôn hỏi: “Có nói nghiêm trọng không?”
“Chưa nói gì, chắc không sao.” Xe chậm rãi chạy về phía trước, Chu Lễ nói, “Chút nữa hỏi sau.”
Viên Tuyết và lão Uông là một cặp, cô đã mang thai được hơn một tháng, trước khi chẩn đoán chính xác, lúc thì lo lắng lúc thì không vui, cả người đầy mâu thuẫn, sau khi chẩn đoán chính xác, cô thường xuyên hoảng sợ, dạ dày không ổn cũng đi khám bác sĩ phụ khoa, chỉ hận không thể sống trong bệnh viện Phụ Bảo.
Lúc đầu Lâm Ôn cũng lo lắng theo, sau đó cô thật sự không thể đồng cảm với Viên Tuyết, cho nên lần này nghe nói Viên Tuyết lại đến bệnh viện, cô cũng không lo lắng lắm, chỉ nói: “Vậy tối nay không đi ăn được, hay là chúng ta đến bệnh viện?”
Phía trước có thể rẽ trái để quay đầu xe.
Chu Lễ nghiêng đầu nhìn Lâm Ôn.
Nếu là lão Uông và mấy người bọn họ, anh sẽ trực tiếp nói “Miệng mày rớt ở chỗ Viên Tuyết?”, nhưng Lâm Ôn không phải bạn “trực tiếp” của anh, cho nên Chu Lễ tốt bụng nói: “Đã đến rồi, ăn cơm trước, em không đói bụng à?”
Lâm Ôn suy nghĩ rồi hỏi: “Tiêu Bang đâu?” Tiêu Bang cũng là bạn thân trong nhóm.
“Cậu ấy coi cửa hàng, không đi được, Viên Tuyết không nói với em hay sao?” Chu Lễ đặt tay trên vô lăng. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, đặt một cách ngẫu nhiên nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu vòng xe lại.
Những người khác đều không tới được, Lâm Ôn thật ra không muốn ăn tối với Chu Lễ, nhưng đã chạy xe xa như vậy, thật vô lý nếu cô và Chu Lễ vác bụng đói về nhà.
Vì thế Lâm Ôn gật đầu, lúc này Chu Lễ mới tập trung nhìn phía trước, dòng xe cộ trở nên thông suốt, anh xắn tay áo sơ mi, giảm điều hòa, đạp ga, nhanh chóng đi qua.
—