Ở thời đại của Đàm Thắng Thiên, kinh tế khó khăn, trong nhà vì miếng cơm manh áo, bà con họ hàng trôi dạt khắp cả nước. Vài thập niên trôi qua, cũng chẳng phải anh chị em ruột, anh em bà con không biết đi đâu.
Lâm Ôn hỏi: “Vậy làm cách nào anh tìm ra anh họ bà con xa này?”
Chu Lễ nói: “Em cũng biết người này.”
Lâm Ôn hoang mang: “Em biết hở?”
“Chín năm trước,” Chu Lễ cuốn đuôi tóc Lâm Ôn, gãi má cô, không úp mở, “chồng của Khương Tuệ.”
Lâm Ôn sửng sốt, cô nhớ rõ chồng của dì Khương Tuệ. Người đàn ông đó trạc tuổi Khương Tuệ năm đó, vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ tự tin, giờ đã chín năm trôi qua, chắc người đó đã hơn bốn mươi.
Lâm Ôn nói: “Em nhớ chú ấy họ Tần……”
“Không phải Tần trong ba người hòa hợp, mà là Đàm trong tây tảo.”
Năm đó họ tiễn Khương Tuệ, Lâm Ôn chỉ lo chào tạm biệt Đại Bảo trong xe đẩy, chồng của Khương Tuệ đưa danh thiếp cho Chu Lễ, người nhìn giống “người lớn”. Chu Lễ nhìn thấy tên trên danh thiếp, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Đàm là một họ rất hiếm, ít nhất trong suốt mười tám năm cuộc đời, anh chỉ gặp người họ Đàm bên phía mẹ.
Lần này Đàm Giang Vưu hoàn toàn chọc giận Chu Lễ. Cơn giận của Chu Lễ không thể kìm nén được, luật pháp và đạo đức gì đó đều bị vất hết, anh chỉ muốn trả lại gấp đôi bất kể hậu quả.
Nhưng mỗi lần anh nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng nói mềm mại của Lâm Ôn dường như văng vẳng bên tai.
—— “Anh có vui khi gặp em không?”
—— “Vậy, em lấy tay xuống, anh mở mắt ra, anh mở mắt sẽ luôn nhìn thấy em.”
Anh mở mắt, nhìn thấy Lâm Ôn ngay lập tức, luật pháp và đạo đức ràng buộc anh, che giấu bản tính một cách thuần thục, anh muốn “trả đũa” Đàm Giang Vưu hợp lý và hợp pháp.
Anh đâu cần tự mình ra tay, anh không muốn những thứ của nhà họ Đàm, anh không cần đánh mất cảm xúc của mình vì những người không liên quan.
Chu Lễ vuốt mặt Lâm Ôn, không nhịn được nên hôn cô.
Lâm Ôn kinh ngạc trước sự kỳ diệu của duyên phận, cảm nhận được cảm xúc khác thường của Chu Lễ, cô nhắm mắt, để Chu Lễ tùy ý hôn lên môi, đưa ngón tay xuyên qua tóc Chu Lễ.
Lâm Ôn nhẹ nhàng nói: “Tóc anh dài quá rồi nè.”
“Ừm,” Chu Lễ cắn môi cô, nói nhỏ, “Trở về rồi cắt.”
Quốc Khánh vào tháng 10, tắc đường. Hôm sau, họ lên đường về lại thành phố Nghi Thanh.
Lâm Ôn ngủ trên xe, ghế trước bị phơi nắng, Chu Lễ dỗ cô ngồi đằng sau.
Lần này Lâm Ôn không đòi ngồi cạnh anh, Lâm Ôn khép hờ mắt, nằm cuộn tròn trên ghế sau.
Gối chữ U không thích hợp làm gối, Chu Lễ xếp chăn len thành một khối nhỏ, nâng đầu Lâm Ôn lên, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Anh hôn lên môi Lâm Ôn, dỗ dành: “Ngủ đi em.”
Mí mắt Lâm Ôn khẽ run, cuối cùng nhìn thoáng qua, thứ cô nhìn thấy chính là mặt Chu Lễ.
Cô lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Xe hơi bị xóc, Lâm Ôn nằm mơ thấy chuyện ba tháng trước.
Ba tháng trước, Chu Lễ hỏi cô trong điện thoại: “Em muốn ra nước ngoài không?”
Cô tìm thấy viên phấn dưới bảng đen ở lối vào cửa hàng Tiêu Bang, cô nhặt lên, thêm một đường kẻ ngang thành chữ “Thật”.
Cô lại xuất hiện ở căn khách sạn nhỏ cạnh quốc lộ ở ngoại ô thị trấn Ninh Bình.
Đêm đó mưa rơi tí tách, con đường nhỏ trước khách sạn được trải rơm, xe của Chu Lễ đột nhiên quay đầu khỏi quốc lộ, chạy về phía khách sạn.
Cô bung dù đứng ngoài sân, xoay vòng tại chỗ một hồi, sau đó lao xuống cầu thang, chạy đến trước mặt người mới bước xuống xe, không muốn để anh dầm mưa, cô giơ cao dù che cho anh.
Hình ảnh nhảy qua chỗ khác, cô đột nhiên tới ngày nọ.
Chu Lễ kéo cô, đối mặt với toàn bộ quán ăn khuya trên vỉa hè nói: “Bệnh của em cần phải được điều trị. Cảm thấy ở giữa anh và cậu ta thì ghê tởm phải không?! Anh cho em thời gian chuyển tiếp, bây giờ em chọn một người!”
Lâm Ôn sững sờ, môi mấp máy, lặng lẽ nói một chữ ——
“Anh.”
Lại là một đêm mưa nhẹ, Viên Tuyết tức giận bỏ chạy, Lâm Ôn đi tìm vô cùng lo lắng.
Chu Lễ siết eo cô, chất vấn: “Em đã quên phải không, lý do em từ chối tôi đều là vì người khác. Em ghét những mối quan hệ phức tạp, em không muốn dính líu đến bạn bè của bạn trai cũ, em không muốn làm bạn bè xấu hổ, nhưng từ đầu tới cuối em chưa từng nói rằng em không thích tôi. Em có thừa nhận không?”
Cô dùng tay bẻ cánh tay Chu Lễ, nhưng sức lực đã đình trệ, trong lòng có âm thanh đáp lại ——
“Có.”
Sau đó đến đường cáp treo trên không ở Hoán Nhạc Cốc, Chu Lễ đưa cho cô một chai Giang Tiểu Bạch.
Anh nhẹ nhàng xé tờ giấy hẹn hò số “48” mà cô để quên trên cánh tay và nói: “Chuyện này có gì to tác đâu. Về sau bớt quen lung tung, tìm người tiếp theo cho đúng.”
Cô cầm chai rượu lạnh ngắt bên tay phải, tay trái bị Chu Lễ nắm, tay nóng bỏng như muốn cầm không nổi.
Cô đành phải nắm tay anh thật chặt.
Rồi sau đó, cô đứng ở một nơi hoang vu cằn cỗi.
“Kế hoạch hiện tại là như vậy, thời gian cụ thể còn cần chứng thực……”
Âm thanh nói chuyện xa lạ mù mờ lọt vào tai Lâm Ôn, Lâm Ôn mở mắt, mơ màng ngồi dậy.
Cô còn ở trên xe Chu Lễ, xe đã dừng lại, ngoài cửa sổ xe là một vùng đất hoang vu cằn cỗi.
Lâm Ôn giật mình, chậm rãi mở cửa xe.
Chu Lễ đang nói chuyện với người ta, nhìn thấy Lâm Ôn xuống xe, anh vẫy tay, tạm dừng cuộc trò chuyện, đi trở lại xe.
Trời mùa thu mát mẻ, trong xe không mở máy lạnh, Lâm Ôn dựa ghế ngủ, chảy chút xíu mồ hôi, trán và tóc đều ướt.
Chu Lễ vuốt mái tóc ướt của cô: “Em tỉnh rồi à?”
“Dạ, có chuyện gì ở đây vậy anh?” Lâm Ôn nhìn trước mặt.
Cô đã từng đến vùng đất hoang vu này. Lúc trước đến biệt thự của Uông Thần Tiêu nghỉ mát, Viên Tuyết lái xe lạc đường nên đã chạy đến đây.
Ở đây cỏ mọc thưa thớt, không nhìn thấy điểm cuối. Lúc trước hoang vắng không một bóng người, hiện giờ nhiều người đã đến. Có người cầm quyển sách đang nói gì đó, có người cầm đủ loại dụng cụ để đo đạc và tính toán, còn có máy bay không người lái đang di chuyển trên đầu.
Chu Lễ nói: “Bà cụ Trịnh lấy được miếng đất này, muốn xây dựng một thiên đường nhập vai trong kịch bản giết người với cảnh tượng thật. Công việc mới của anh chính là phụ trách hạng mục này.”
Lâm Ôn sửng sốt, chuyện này hoàn toàn là điều bất ngờ đối với cô.
Chu Lễ bóp cằm cô hỏi: “Choáng váng phải không?”
Lâm Ôn nhìn xung quanh, chỉ vào nửa còn lại nơi họ đã từng tới đó: “Bên kia có được xây không?”
“Bên kia cũng lấy luôn rồi, vẫn chưa quyết định cụ thể.” Chu Lễ nắm tay cô, “Đi nào, anh dẫn em đi một vòng.”
Bọn họ băng qua con đường nhỏ, đi tới nửa còn lại của vùng đất hoang vu.
Đã vào mùa thu, cỏ cây dần dần hiu quạnh, ở đây lại chẳng thay đổi, bởi vì vốn có ít cây xanh, dưới chân càng có nhiều bùn đất và sỏi đá.
“Em ngủ có bị chóng mặt không?”
“Không chóng mặt. Anh có muốn làm việc với họ một lúc không?”
“Không cần, xem một chút rồi đi.” Chu Lễ hỏi, “Ngày đó mình đi tới chỗ nào?”
Ngày đó cô và Chu Lễ xuống xe, vừa trò chuyện vừa đi tùy ý.
Không có điểm tham khảo trong vùng đất hoang vu, nhưng cuộc trò chuyện và nhịp độ của họ có thể được sử dụng để tham khảo.
Lâm Ôn dừng chân, Chu Lễ cũng dừng theo.
Lâm Ôn ngửa đầu hỏi: “Anh có nhớ lúc đó mình nói gì ở đây không?”
Chu Lễ nói: “Nhớ rõ.”
Khi đó là tháng tư, họ nói rất nhiều, thời gian cách không xa lắm, Lâm Ôn tưởng rằng mình không nhớ rõ, nhưng cô thử nhớ lại, nhanh chóng nói rõ ràng: “Anh không cảm thấy ở đây không gặp được người cũng coi như là ưu điểm?”
Khóe miệng Chu Lễ khẽ cười, ôn lại với cô: “Cái này mà là ưu điểm gì.”
Lâm Ôn mím môi, tiếp tục nói: “Anh nghĩ phiền phức của con người đến từ đâu?”
Chu Lễ nói: “Tiền.”
Lúc trước Lâm Ôn không rõ tại sao Chu Lễ thốt ra đáp án này, bây giờ cô mới thật sự hiểu rõ, theo như lời Chu Lễ, “Bản chất của con người là vĩnh viễn không biết đủ, đặc biệt cái gọi là kẻ có tiền, chính là đại biểu cho sự khó ưa”, ám chỉ ba mẹ anh.
Chu Lễ tiếp tục ôn lại: “Em cho rằng, phiền phức của người ta xuất phát từ ‘con người’?”
Lâm Ôn nói: “Có lẽ nói ‘quan hệ giữa người với nhau’ thì thích hợp hơn.”
Lúc trước Chu Lễ cũng hoàn toàn không rõ nguồn gốc câu trả lời của Lâm Ôn, bây giờ anh đã hiểu.
Chu Lễ vuốt má Lâm Ôn hỏi: “Bây giờ em còn nghĩ như vậy không?”
Lâm Ôn gật đầu: “Em còn chưa thêm đủ hai mươi người bạn, vòng bạn bè cũng chưa gom đủ 58 likes.”
Chu Lễ buồn cười: “Rất nghiêm trọng đó.”
“……”
Lâm Ôn nén cười, hỏi lại: “Vậy còn anh?”
“Chân lý không đổi.” Chu Lễ coi như là điều đương nhiên.
Dừng một chút, anh lại nói, “Anh có kể cho em nghe ba anh có nuôi hai con chó ở nước ngoài chưa?”
“Chưa,” Lâm Ôn tò mò, “Giống chó nào?”
“Một con German shepherd, một con Labrador.”
Hai người nắm chặt tay nhau, đi tới vị trí dừng chân lần trước.
“Ở đây.” Lâm Ôn nói.
“Đúng là chỗ này.” Chu Lễ nói.
Lần trước Viên Tuyết gọi bọn họ, bảo họ lên xe để đi.
Lần này không ai làm gián đoạn nữa, họ vừa trò chuyện vừa tiếp tục đi về phía trước.
Đi không biết bao lâu, Lâm Ôn cảm thấy mệt. Hôm nay cô mang một đôi giày đế mỏng, đá cộm khiến lòng bàn chân cô bị đau.
Chu Lễ hỏi: “Còn muốn đi nữa không em?”
Lâm Ôn lắc đầu: “Về lại xe đi.”
Chu Lễ quay lưng, cúi người nói: “Leo lên.”
“Mệnh lệnh” kiểu này của anh luôn đơn giản súc tích, Lâm Ôn nhảy lên lưng anh, tấm lưng Chu Lễ rộng và cứng rắn, bước đi vững vàng.
Tượng phật bằng ngọc từ cổ áo Lâm Ôn thả xuống, đặt lên vai Chu Lễ, Lâm Ôn rũ mắt nhìn, nói với Chu Lễ: “Em còn nhớ câu cuối cùng anh đã nói với em hôm đó.”
Chu Lễ nói: “Em nói xem.”
“Anh nói, người đơn độc không phải là dã thú, mà là thần thánh. Anh còn nói, phiền phức đến từ thuộc tính xã hội của loài người, tránh đi hay đừng cố tránh, em làm được.”
Chu Lễ dừng bước, quay đầu nhìn người trên lưng.
Lời này lại nhớ quá rõ.
Nơi này cách xe của họ khoảng một trăm mét, người đến người đi cách đó không xa, sau lưng là sự hoang tàn vắng vẻ.
Lâm Ôn nhìn vào mắt Chu Lễ, giống như cảnh trong mơ, nhìn thẳng vào bản thân mình.
“Chưa ai nói với em những điều đó, em cũng chưa bao giờ tán gẫu với ai về những điều đó.”
Hóa ra bắt đầu từ hôm đó, ánh mắt của cô đã dừng trên người Chu Lễ.
Chu Lễ lặng lẽ nhìn cô, mặt hai người gần trong gang tấc.
“Ôn Ôn.”
“Dạ?”
“Hôm nay là ngày thứ mấy?”
“Ngày thứ mười lăm.”
“Đừng đếm ngày nữa.”
“Sao vậy anh?”
“Anh sẽ không thả em.” Cho nên họ không cần tính ngày, họ sẽ cùng già đi.
Cô có thể tận hưởng sự cô độc, và không cần trốn tránh đám đông nữa.
Anh sẽ là con đò nơi miền hoang vu của cô, đưa cô đi đó đây, đến bất cứ nơi nào cô muốn.
Chu Lễ dịu dàng hôn người trên lưng anh.
Trời xanh mây trắng, gió nhẹ thoảng qua, ở tại vùng đất hoang vu này, thời gian đã đổi.
—— “Dạ.”
HOÀN CHÍNH VĂN