Editor: Trà Xanh
Lâm Ôn không ngủ quá say, ý thức vẫn luôn chìm nổi. Trong lòng cô biết là đang ở trong xe, nhưng những giấc mơ vụn vỡ trong tâm trí khiến cô trôi khỏi hiện thực, cho nên cô không mở nổi mí mắt.
Cho đến lúc tiếng nói xung quanh càng lúc càng khuếch đại như muỗi kêu vào mùa hè khiến người ta không thể bỏ qua, Lâm Ôn rốt cuộc cố gắng mở mắt ra.
Cô nhíu mày dụi mắt, tỉnh lại vài giây cũng không biết vì sao, vì thế hỏi người bên cạnh: “Có chuyện gì vậy?”
Thấy cô đã tỉnh, Chu Lễ vỗ ghế phía trước nói: “Câm miệng, điều hướng lại.”
Sau đó mới giải thích với Lâm Ôn: “Xuống nhầm giao lộ của đường cao tốc, hai người kia không để yên.”
Viên Tuyết ồn ào ở phía trước: “Trước khi xuống tui có hỏi, tại Uông Thần Tiêu gật đầu!”
Uông Thần Tiêu cũng ồn ào: “Anh đang trả lời điện thoại, anh không để ý mới gật đầu, sao em không nhìn xem mới lái xe bao lâu mà xuống đường cao tốc nhanh như vậy?”
Uông Thần Tiêu không dùng điều hướng vì đã quen đường, Chu Lễ bận trả lời tin nhắn di động, nghe tiếng ồn ào phía trước mới biết chuyện gì xảy ra.
Dù sao cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, Uông Thần Tiêu đuối lý, cuối cùng anh thừa nhận sai lầm trước, Viên Tuyết có tấm lòng bao dung lớn nên hòa giải với anh, lúc này xe đã lái đi đâu không rõ.
Xem thời gian, mọi người định tìm chỗ ăn trước, không ngờ xe càng chạy càng lạc đường.
“Úi chà,” Uông Thần Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đây là một nơi tốt để tiêu hủy xác chết.”
Tiêu Bang đang ngủ say như người thực vật rốt cuộc cũng tỉnh dậy, “Mấy người không thể để tui ngủ một giấc được sao…… Dừng xe, tui cần đi WC.” Tiêu Bang ngái ngủ nói.
“Mày có chắc không?” Uông Thần Tiêu hỏi.
“Vớ vẩn.” Tiêu Bang hé mắt.
“Vợ ơi dừng xe.” Uông Thần Tiêu nói với Viên Tuyết.
Lần này Viên Tuyết rất nghe lời, yêu cầu cô dừng thì cô tấp vào lề ngay lập tức.
Tiêu Bang ngáp và mở cửa xe, sau khi bước ra một chân, anh đứng sững tại chỗ.
Hai người trước mặt rống lên: “Đi đi, sao không đi, tăng tốc, nhanh lên!”
Tiêu Bang mờ mịt nhìn bọn họ, sau đó xuống xe, kéo Uông Thần Tiêu ra khỏi ghế phụ: “Đi chung.”
Lâm Ôn không khỏi nhíu mày, đi theo bọn họ xuống xe.
Mây trắng bồng bềnh trên không trung, gió giữa trưa oi ả, trước mắt là một vùng hoang vu vô cùng trống trải, trên mặt đất chỉ có cỏ cây che phủ thưa thớt, hai ba cây cũng hiu quạnh, gần như không nhìn được đến cuối.
Ánh mặt trời chói chang, Lâm Ôn đưa tay che trước trán, nheo mắt nhìn nơi xa. Chu Lễ đi đến bên cạnh cô, nhìn quanh rồi nói: “Hiếm thấy.”
“Cái gì hiếm?” Lâm Ôn khó hiểu.
“Em ở phương nam có nhìn thấy diện tích đất hoang lớn như vậy chưa?” Chu Lễ nói, “Đất ở đây nếu không xây nhà thì trồng các loại thực phẩm và rau quả.”
Nơi này không phải là sa mạc Tây Bắc hay là sông băng trên thảo nguyên, vùng đất phía nam từ trước đến nay luôn được tận dụng triệt để, không phải không có đất hoang, nhưng ít nhất sẽ không có diện tích lớn như vậy, có thể gọi là ngoạn mục.
“Chính xác.” Lâm Ôn đồng ý.
Hai người còn lại đi tìm cây “mượn” WC, Lâm Ôn và Chu Lễ tùy ý đi lại.
Sở dĩ hoang vu cằn cỗi vì không có gì, cây cũng ít mà cỏ cũng thiếu, không có chút phong cảnh để thưởng thức, dưới chân có nhiều đá, khi đi lại sẽ cấn bàn chân.
Chu Lễ vừa đi vừa đánh giá.
Hôm nay Lâm Ôn mang một đôi giày thủ công, kiểu dáng rất đẹp, mặt giày bằng da bò, nhưng đế giày rất mỏng, có thể dễ dàng cảm nhận được mặt đường dưới chân.
Bàn chân cô bị đá cộm rất nhiều lần. Cô cũng cảm thấy nơi này trống trải, nhưng vẫn nghĩ ra một điểm tốt: “Anh không cảm thấy ở đây không gặp được người cũng coi như là ưu điểm?”
Chu Lễ nhướng mày: “Ưu điểm gì?”
Lâm Ôn không trả lời trước, ngược lại hỏi anh: “Anh nghĩ phiền phức của con người đến từ đâu?”
Chu Lễ ném ra một chữ không chút nghĩ ngợi: “Tiền.”
Lâm Ôn nói đùa: “Hiểu rồi, người có tiền như mấy anh cũng sẽ lo lắng chuyện tiền bạc.”
Chu Lễ nhếch khóe miệng, khẽ nói: “Bản chất của con người là vĩnh viễn không biết đủ, đặc biệt cái gọi là kẻ có tiền, chính là đại biểu cho sự khó ưa.”
Lâm Ôn suy nghĩ một lúc, tương đối đồng ý với điểm này.
Chu Lễ lại nhìn cô: “Cho nên em cho rằng, phiền phức của người ta xuất phát từ ‘con người’?”
Lâm Ôn châm chước: “Có lẽ nói ‘quan hệ giữa người với nhau’ thì thích hợp hơn.”
Mọi mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau sẽ ít nhiều mang lại rắc rối cho nhau, cha mẹ và bạn bè, đồng nghiệp và người yêu, từ bữa ăn nhỏ đến chuyện sinh tử.
Lâm Ôn nói: “Anh thậm chí không thể trích dẫn một ví dụ về loại quan hệ đã không gây rắc rối cho anh.”
Hơn nữa mối quan hệ càng phức tạp càng kéo theo nhiều rắc rối.
Chu Lễ suy nghĩ một lúc cũng không phản bác được, nhưng anh không nói có đồng ý hay không.
Đột nhiên sau lưng có người gọi lớn: “Lâm Ôn ——”
Hai người quay đầu lại mới phát hiện bọn họ vô tình đã đi ra xa như vậy, Viên Tuyết ở xa rút nhỏ đến mức không thấy rõ ngũ quan, giọng nói cũng bị gió thổi bay đi.
“Hai người đi xa như vậy làm gì, tui đã trở lại nha, vùng rừng núi hoang này không có vàng nhặt, đi đi ——”
Chu Lễ trêu chọc: “Thật phiền.”
Lâm Ôn mỉm cười.
“Đi thôi.” Chu Lễ đút hai tay vào túi, nhấc chân trở về.
Lúc đi tới không cảm nhận được, quay lại mới phát hiện đoạn đường này thật dài, tầm nhìn càng thêm trống trải và hoang vắng.
Lâm Ôn lại dẫm phải một hòn đá nhỏ, lúc này rất đau, cô nhíu mày.
Chu Lễ chân dài, sải bước lớn, anh đi phía trước cô, có khi tiện chân hất đá sang một bên, đá lăn lốc cốc.
Lúc Lâm Ôn dẫm lên đá cấn lòng bàn chân cũng đá nó văng ra xa.
Lúc sắp đến gần xe, Chu Lễ như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nói: “Không biết em đã nghe một câu danh ngôn của Hy Lạp cổ đại chưa?”
“Câu gì?” Lâm Ôn dừng chân.
“Người đơn độc không phải là dã thú hay thần thánh.” Dừng một chút, giọng điệu của Chu Lễ thản nhiên, “Cho nên em cho rằng phiền phức đến từ thuộc tính xã hội của loài người, tránh đi hay đừng cố tránh, em làm được.”
Nói xong, Chu Lễ tiếp tục dẫn đầu.
Lâm Ôn sững sờ tại chỗ, một lúc sau cô mới cất bước theo sau.
Đến bên cạnh xe, Chu Lễ mở cửa bên ghế lái và nói: “Tiêu Bang, để hai người bọn họ ngồi phía sau.”
Vì nể mặt phụ nữ có thai nên bọn họ mới nhường buổi sáng, bây giờ Viên Tuyết tập lái xe đủ rồi.
Vừa rồi Tiêu Bang và Uông Thần Tiêu từ “nhà vệ sinh gốc cây” trở về, lập tức mở túi đồ ăn của Lâm Ôn, Viên Tuyết chán ghét, chộp lấy một hộp trái cây, tempura bị hai người chia nhau.
Đúng lúc này Tiêu Bang nghe Chu Lễ nói, “ừ” một tiếng, nhét miếng tempura cuối cùng, không nói lời nào, anh trực tiếp nhào vào ghế phụ.
Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu sửng sốt, Uông Thần Tiêu đương nhiên không phản đối, Viên Tuyết vờ vịt chỉ trích bọn họ vài câu, nhân cơ hội này ra sau ngồi cùng Lâm Ôn.
Cuối cùng mọi người đều ngồi thoải mái, xe lại lên đường.
Mây trắng vẫn lơ lửng trên bầu trời, gió chiều còn đang trêu người, Lâm Ôn dựa vào cửa sổ, nhìn ghế lái trước mặt.
Từ góc độ này không nhìn thấy người.
Lâm Ôn quay đầu, gò má dựa vào tựa đầu của ghế, chậm rãi nhìn nơi hoang vu khuất sau lưng.
—
Biệt thự ở chỗ hẻo lánh trong thị trấn nhỏ, lái xe nói là chưa đến ba giờ, nhưng không tính thời gian từ thị trấn đến biệt thự, cộng thêm việc đi nhầm đường, ăn bữa cơm, và trận mưa tầm tã đột ngột, bọn họ đến biệt thự đã gần bốn giờ.
Trời đang mưa, dự báo thời tiết không chính xác.
Lâm Ôn ngồi trong xe, nhìn ra màn mưa bên ngoài.
Biệt thự có hình dáng đẹp, giống một căn chòi trong rừng, nhưng đoạn đường dẫn vào cổng biệt thự không có mái che, đi ngang qua chắc chắn sẽ bị ướt mưa.
Chu Lễ không chạy đến chỗ đậu xe, anh trực tiếp dừng ở cửa biệt thự.
Mọi người không mang theo dù, trong túi của Lâm Ôn có một cây dù nhỏ trong suốt, chỉ cần đi vài bước, không cần che dù.
Mưa to, đi vài bước chân vẫn bị ướt.
Tất cả đã vào biệt thự, Uông Thần Tiêu lấy vài cái khăn mới ném cho mọi người và nói: “Ba mẹ tao đã thuê người dọn sạch sẽ.”
Lâm Ôn không cần khăn, cô lấy khăn giấy lau cánh tay.
“Ăn tối thế nào?” Tiêu Bang hỏi.
Uông Thần Tiêu nói: “Tủ lạnh có đồ ăn.”
Lâm Ôn lau cánh tay hỏi: “Hiện tại muốn ăn hả?”
Viên Tuyết rờ bụng: “Chị hơi đói bụng.”
“Để em nấu.” Lâm Ôn ném khăn giấy đi.
Viên Tuyết đi vào bếp với Lâm Ôn.
Có lẽ ba mẹ Uông Thần Tiêu không biết bao nhiêu người đến, trong tủ lạnh không có đủ nguyên liệu nấu ăn, Lâm Ôn quét sạch tủ lạnh và nấu bốn món mới đủ cho mọi người lấp đầy bụng.
Trước bữa ăn, Chu Lễ và những người khác lấy hành lý xuống xe, bề mặt hành lý hơi bị ướt một chút.
Bữa cơm kết thúc chưa quá 5 giờ, trời đã tối hẳn, mưa càng lúc càng to, rầm rầm gay gắt.
Biệt thự không có gắn TV, mưa lớn như vậy nên không ra ngoài được, sau khi ăn xong mọi người trò chuyện một đỗi, không còn chủ đề nào nữa, cả căn nhà trở nên yên lặng.
“Vậy đi ngủ nhé?” Tiêu Bang đề nghị.
“Mày ngủ trên xe còn chưa đủ à?” Uông Thần Tiêu nói, “Tuổi già của mày đến quá sớm.”
“Vậy mày tìm thứ gì đó đi, không ra cửa được.” Tiêu Bang nói.
“Chơi nói thật hay mạo hiểm không?”
“Xí……” Viên Tuyết ở bên cạnh mở miệng, “Có gì mới không?”
Uông Thần Tiêu: “Vậy em nói đi.”
Viên Tuyết: “Hay là đấu địa chủ?”
Uông Thần Tiêu bắt chước cô: “Xí, đây là ý tưởng mới của em à?”
Chu Lễ đứng bên cửa sổ cao từ trần đến sàn, rèm bị anh kéo ra. Biệt thự có núi bao quanh, cao ốc ngổn ngang, trong sân không có đèn, đêm không trăng không sao, bên ngoài không có chút ánh sáng.
Chu Lễ đút một tay vào túi quần, đột nhiên đề nghị: “Kịch bản giết người được không?”
Tiêu Bang sáng mắt, lập tức lấy di động ra: “Được!”
Trên bàn trà có mấy gói khoai tây chiên đã mở, đều do Viên Tuyết mang đến, gói khoai tây chiên chủ yếu là không khí nên không tiện ăn vào, Lâm Ôn thuận tay cầm gói khoai tây chiên, bấm dưới đáy rồi cuốn lên trên, cuối cùng gói sẽ giảm đi một nửa, dễ lấy khoai tây chiên hơn.
Lâm Ôn thấy Tiêu Bang cầm di động, cô không hiểu nên đặt gói khoai tây chiên mới làm xong xuống, tò mò: “Chơi trên di động?”
“Có APP.” Tiêu Bang trả lời.
Viên Tuyết chưa từng chơi kịch bản giết người trên di động, sau khi tải APP xong, Viên Tuyết hỏi: “Chơi thế nào?”
Lâm Ôn càng không hiểu.
Chu Lễ từ cửa sổ đi tới, ngồi bên cạnh Lâm Ôn, nói với cô: “Rất đơn giản, không cần người chủ trì.”
Viên Tuyết hỏi: “Mấy ông thường xuyên chơi hả? Sao trước đây không đề cập tới.”
Tiêu Bang đã bắt đầu chọn các kịch bản để chơi trong APP, anh trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Tui thường chơi, mấy hôm trước Chu Lễ thấy tui chơi mới đề nghị cái này.”
Lâm Ôn chỉ cần đăng ký thông tin người dùng, quay lại trang chủ, Chu Lễ ở bên cạnh vẫn luôn nhìn, anh bấm vào di động của Lâm Ôn và nói: “Vào phòng này.”
Mọi người tiến vào phòng kịch bản giết người mà Tiêu Bang đã mở.
Kịch bản giết người trực tuyến không cần người chủ trì, Tiêu Bang đóng vai trò chủ trì, anh chọn kịch bản không khó, trò chơi kết thúc chưa đến 9 giờ, mọi người đều không tiếp tục trò chơi.
Lâm Ôn không hứng thú lắm đối với loại trò chơi này, nhưng cô không thể chấp nhận kết thúc một trò chơi giải đố trong một mớ hỗn độn, vì vậy cô là người duy nhất cầm di động và đọc kịch bản hoàn chỉnh, âm thầm xem lại cho cho chính mình.
Cuối cùng thời gian cũng trôi qua, cơn mưa bên ngoài trở nên rả rích, mọi người trở về phòng của mình.
Phòng của Lâm Ôn ở lầu hai, sau khi tắm xong, cô sấy tóc khô một nửa, đi ra khỏi phòng tắm, cầm di động lên, ngồi trên giường tiếp tục đọc kịch bản trước đó.
Đọc kịch bản xong vẫn còn sớm, Lâm Ôn lại nghiên cứu các chức năng khác của APP, phát hiện có “Đoán tranh”, cô nhấp vào.
Nửa trên của giao diện trò chơi là một mảnh vải trắng, người chơi vẽ hình trên đó để những người khác đoán từ, phần giữa là vị trí ảnh đại diện của người chơi, phía dưới có biểu tượng microphone.
Lâm Ôn còn đang nghiên cứu cách chơi thì trong di động đột nhiên vang lên một giọng nam trầm.
“Sao còn chưa ngủ?”
Lâm Ôn không chuẩn bị trước, hai tay run lên, di động rớt trên ga giường.
Đó là giọng của Chu Lễ.