• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Ôn rời ga xe lửa, kéo hành lý, rầu rĩ về nhà. Mẹ Lâm đột ngột nhìn thấy cô, kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải nói là không có chuyến bay, sẽ trễ hai ngày ư? Sao hôm nay đã về, con không nói một tiếng cho mẹ biết?”

Lâm Ôn đã nghĩ ra một cái cớ trên đường, cô ngập ngừng: “Con nghe nói có thể đi xe lửa một ngày một đêm về. Con sợ mẹ và ba lo lắng, cho nên con không nói trước.”

“Con bé này!” Mẹ Lâm lo lắng, “Nếu trên đường xảy ra chuyện thì sao? Con thế này thì mẹ và ba con không lo à?!”

Mẹ Lâm vừa răn dạy vừa đau lòng, Lâm Ôn ngoan ngoãn chịu đựng, cuối cùng mẹ Lâm ôm cô nói: “Sau này đừng làm vậy nghe con!”

Lâm Ôn gật đầu: “Dạ.”

Mẹ Lâm đau lòng rờ mặt cô: “Mau đi tắm rửa đi, mẹ nấu đồ cho con. Con muốn ăn gì?”

Lâm Ôn không đói bụng, nhưng cô vẫn nói: “Con muốn ăn chút cháo.”

Mẹ Lâm cười: “Ừ, con tắm xong là có ăn.”

Lâm Ôn không thấy ba ở nhà nên hỏi: “Ba ở đâu vậy mẹ?”

“Ba con à,” Mẹ Lâm nói, “Ba con đi lên thành phố, chiều mai mới về.”

Ba Lâm đã về hưu, nhưng ông biết rất nhiều bạn trong lĩnh vực giáo dục, con cái của họ hàng gặp vấn đề trong trường học, ba Lâm đến thành phố Nam Lâm để tìm bạn cũ hỗ trợ.

Điểm dừng tiếp theo sau ga Giang Châu là ga Nam Lâm, nửa tiếng sau thì xe lửa dừng lại, Chu Lễ vứt tờ giấy mà anh nhặt được, tùy ý xuống tàu ở ga này.

Anh cảm thấy “Cô bé ảnh hậu” kia nói rất đúng, anh phải tự mình kiếm tiền để ăn uống.

Đêm đó Chu Lễ cạo bộ râu quai nón ở khách sạn. Ngày hôm sau đi đến trước cổng một trường trung học cơ sở ở thành phố Nam Lâm. Có người ngồi dưới đất, trước mặt có để một tấm bìa cứng viết tay, kể lể hoàn cảnh thê thảm. Chu Lễ nhìn lướt qua, bước tới tiệm in ngay cổng trường để in vài thông báo tìm việc làm và dạy kèm.

Tại cổng trường trung học cơ sở, một người khom lưng cúi đầu tỏ vẻ là người đáng thương, một người chưa bao giờ kiêu ngạo và xu nịnh phát sơ yếu lý lịch của mình cho người lớn. Người tỏ vẻ đáng thương kiếm được nhiều tiền, người tìm việc đứng phơi đầu dưới cái nắng chói chang, lưng áo từ từ ướt đẫm mồ hôi.

Chu Lễ gần đây không được khoẻ, môi dần dần tái nhợt sau khi đứng cả ngày. Hơn một tháng nay, anh gầy đi mười cân, mặc một bộ quần áo kiểu cũ, trông gầy gò luộm thuộm.

Hai người đàn ông lớn tuổi đi ra khỏi sân trường, người đàn ông mang giày vải nói: “Sáng nay lúc tới đây, tôi đã thấy thằng nhóc này. Cậu ta đứng cả ngày rồi.”

Người đàn ông cầm giáo án hỏi: “Cậu ta đang tìm công việc gia sư phải không?”

“Đúng rồi. Theo sơ yếu lý lịch tự in ra, cậu ấy thi đậu đại học Nghi Thanh, nhưng điều kiện gia đình khó khăn, cho nên cậu ấy tạm thời nghỉ học để dành dụm tiền học phí.”

Người đàn ông cầm giáo án đánh giá Chu Lễ, nhìn thấy bộ quần áo “tả tơi” của anh, người đàn ông gật đầu, thở dài: “Nếu chuyện này là thật thì đáng tiếc quá. Thật ra bây giờ làm hồ sơ vay vốn cho sinh viên rất tiện lợi, cớ gì lại trì hoãn việc học.”

“Sinh viên vay nợ chỉ có thể giải quyết vấn đề học hành cho bản thân, nhưng nếu trong nhà không có gì ăn thì sao?” Người đàn ông mang giày vải ngẫm nghĩ rồi nói, “Con gái của tôi học toán chưa bao giờ được điểm cao, tôi lại không giỏi toán. Hôm hè, tôi định mời gia sư, nhưng cậu của con bé nhất quyết kêu nó đến thành phố Bắc Dương chơi.”

Người đàn ông cầm giáo án cười nói: “Nào, để tôi giúp anh thẩm định.”

Chu Lễ cúi đầu ho khan, lấy ra một chai nước khoáng trong túi, chưa kịp mở nắp chai đã thấy hai người đàn ông khoảng 50-60 tuổi đang đi tới trước mặt.

Người đàn ông cầm giáo án nói rằng con của ông muốn mời gia sư dạy toán, hỏi Chu Lễ có chấp nhận bài kiểm tra hay không. Chu Lễ cất chai nước khoáng, bảo ông tùy ý ra đề bài.

Người đàn ông cầm giáo án tình cờ có vài đề toán Olympic dành cho học sinh trung học, Chu Lễ trả lời ngay tại chỗ.

Lý lịch có thể giả, nhưng vật liệu thật thì không giả được.

Người đàn ông cầm giáo án kiểm tra giấy báo trúng tuyển đại học Nghi Thanh, bảng điểm thi đại học, chứng minh thư, xác nhận là đúng, ông gật đầu với người đàn ông mang giày vải.

Người đàn ông mang giày vải mỉm cười, lúc này mới hỏi Chu Lễ: “Tôi ở thị trấn Giang Châu, nếu cháu không tìm được công việc dạy kèm thích hợp ở đây, không biết cháu có sẵn lòng đến Giang Châu hay không?”

Thị trấn Giang Châu…

Chu Lễ sao cũng được: “Dạ được.”

Một giờ sau, Chu Lễ theo người đàn ông mang giày vải đến thị trấn Giang Châu. Biết Chu Lễ khó khăn về tài chính, việc đầu tiên cần giải quyết chính là vấn đề chỗ ở, người đàn ông đưa Chu Lễ tới căn nhà trệt ở ngoại ô, giới thiệu với anh: “Đây là căn nhà cũ của tôi. Người thuê trước đây mới dọn ra chưa bao lâu, cháu cứ ở đây trước, tiền thuê nhà sẽ bàn sau.”

Chu Lễ thu xếp ở đây vào đêm đó. Bức tường trước bàn làm việc trong phòng ngủ có màu trắng xóa, dưới ánh đèn mờ vào ban đêm, Chu Lễ thấy trên tường hình như có con nhện. Đến gần, anh mới phát hiện đó là cái lỗ do đóng đinh để lại, bị người ta vẽ bậy thành một chú chó con hoạt hình.

Chạng vạng ngày hôm sau, người đàn ông mang giày vải đưa đến cho Chu Lễ một chiếc xe đạp cũ, dẫn anh về nhà, dạy kèm cho cô con gái mới khai giảng.

Chu Lễ đi theo người đàn ông đến tầng ba của một tòa nhà đơn. Đi vào cửa chống trộm thì có một lối đi, cánh cửa gỗ ở cuối lối đi mở rộng, Chu Lễ nghe thấy giọng nói của một cô gái nhỏ: “Ba, ba về rồi!”

Chu Lễ nhíu mày.

“Ái chà.” người đàn ông bước vào, cười vui vẻ, “Hôm nay Ôn Ôn tan học sớm vậy à. Gia sư tới rồi, con lại đây chào thầy.”

Cô gái ngoan ngoãn đi tới, lễ phép chào: “Em chào thầy!” Chào xong, cô gái sững người, khẽ nhíu mày, bối rối nhìn anh.

Chu Lễ rờ cái cằm nhẵn nhụi, khóe miệng hầu như không thấy.

Bởi vì gia sư là con trai, cho nên mẹ Lâm không cho Lâm Ôn đóng cửa phòng ngủ.

Lâm Ôn kéo ghế, đứng cạnh bàn, khẽ nhếch miệng, nhíu mày nhìn người thầy dạy kèm được cho là tạm thời nghỉ học vì gia đình khó khăn.

Cô rất quen thuộc với bộ quần áo của gia sư. Ba ngày trước, cô nhìn thấy người nào đó thay hai bộ đồ, một trong số đó là bộ này.

Đôi giày thể thao để trên thảm trải sàn ở cửa cũng giống hệt, bao gồm đồng hồ điện tử màu đen ở trên cổ tay trái của gia sư.

Chu Lễ cũng đang đứng, anh tùy ý lật xem sách giáo khoa toán dành cho học sinh năm ba trung học cơ sở trên bàn, thản nhiên nói: “Em thành thật chút đi. Nếu em dám vạch trần tôi, tôi cũng sẽ vạch trần em.”

“Đúng là anh thật rồi!” Lâm Ôn kinh ngạc.

Người đã ăn đồ ăn đắt tiền, sống trong khách sạn sang trọng, giờ phải tạm nghỉ học vì “gia cảnh khốn khó”, được ba của cô thuê làm gia sư cho cô.

Lâm Ôn chỉ vào Chu Lễ, đôi mắt mở to tròn xoe: “Anh, anh…”

“Ba mẹ của em có biết là em bị nói lắp không?”

“Anh là kẻ lừa đảo!”

“Không bằng em.”

Lâm Ôn chết lặng, đột nhiên chột dạ.

Chu Lễ ngồi xuống, lấy bút gõ lên sách giáo khoa, nghiêm mặt nói: “Thời gian học kèm chỉ có một tiếng rưỡi, không lo nhanh lên!”

Mẹ Lâm canh chừng bên ngoài phòng ngủ, Lâm Ôn khẽ cắn môi, cúi đầu ngồi xuống bàn học.

Trong một tiếng rưỡi, Lâm Ôn như ngồi trên đống lửa, mặt mày ủ dột. Chu Lễ tận tâm tận lực, trước khi đi ba Lâm và mẹ Lâm còn đưa một túi trái cây cho anh.

Lâm Ôn nhìn thấy bên trong có một gói anh đào nhỏ đắt tiền. Cô đã rửa những trái anh đào này. Mẹ chỉ mua một ít, Lâm Ôn muốn để dành cho ba mẹ ăn thêm nên trước giờ mới ăn một trái.

Lâm Ôn buồn bã không nói nên lời, trơ mắt nhìn Chu Lễ đem mấy trái anh đào trân quý của cô rời đi.

Lâm Ôn học phụ đạo vào thứ hai, thư tư và thứ sáu mỗi tuần, thời gian học kèm là một tiếng rưỡi mỗi ngày. Chu Lễ ra giá không cao, chỉ nhận một học sinh, thu nhập vừa đủ để duy trì các chi phí hằng ngày.

Vì thế Chu Lễ lại đi đến trường trung học cơ sở trong thị trấn, in thêm vài bản sơ yếu lý lịch.

Bên này anh vừa mới phát vài tờ giấy, bên kia Lâm Ôn đeo cặp sách, cúi đầu, đi về phía cổng trường một mình.

Đám con trai phía sau đuổi theo đùa giỡn, cả đám giống như không biết đi, nghiêng ngả xoay quanh Lâm Ôn. Lâm Ôn nắm dây đeo vai của cặp sách, bước nhanh hơn. Trương Lực Uy kéo tóc đuôi ngựa của cô, hét lên: “Nè, Lâm Ôn, cậu đi chậm một chút, bọn tớ mời cậu uống trà sữa!”

Cậu bạn bên cạnh hỏi: “Cậu thích uống vị gì, tớ đi mua cho cậu!”

“Không cần.” Lâm Ôn kéo bím tóc của cô lại, bước càng nhanh hơn, gần như chạy ra khỏi cổng trường, cô thoáng thấy Chu Lễ thật nổi bật ở đó.

Chu Lễ tuy rằng gầy ốm, mặc đi mặc lại chỉ có hai bộ quần áo, nhưng ngoại hình của anh đặc biệt chói lọi khi không có râu quai nón che khuất.

Đêm nay không cần học thêm, Lâm Ôn chỉ liếc anh một cái, cắn môi dưới chạy đi. Đám con trai không theo sát, bọn họ có chút thất vọng: “Chúng ta tự đi uống chứ?”

“Có gì ngon mà uống, ngọt lắm.”

“Vậy đến tiệm net đi!”

“Được, đi đi đi!”

Chu Lễ tiếp tục phát tờ rơi cho các bậc phụ huynh, trước quầy chiên ở cổng trường, các nữ sinh nhăn mặt bàn tán, ánh mắt và khóe miệng đều có vẻ khinh thường.

Đúng lúc Chu Lễ đang nói chuyện với một phụ huynh ở cạnh gian hàng, vô tình nghe được hầu hết là “lẳng lơ”, “dụ dỗ”, “giỏi giả vờ”. Chu Lễ nhìn về phía hướng Lâm Ôn rời đi, phụ huynh đối diện hỏi anh: “Tối nay thử một tiết được không?”

Chu Lễ thu hồi ánh mắt trả lời: “Được.”

Chu Lễ nhận thêm hai công việc dạy kèm, dạy được vài lớp, anh không khỏi so sánh ba học sinh với nhau.

Em trai thứ hai và em gái thứ ba, một đứa nghịch ngợm luôn gây chuyện, một đứa ngây thơ và lười biếng. Anh thấy phiền khi dạy em trai, thấy nhàm chán khi dạy em gái, tới lượt chị cả, Chu Lễ cuối cùng cũng có chút tinh thần.

Ba Lâm và mẹ Lâm đều là người nhân hậu. Nhà họ có gì thì sẽ không keo kiệt đối với gia sư có hoàn cảnh nghèo khó.

Trái cây tối này là anh đào, mẹ Lâm mua nửa cân, đặt tất cả lên đĩa cho Lâm Ôn ăn, họ không ăn.

Hai người lớn hào phóng để cherry lên bàn học, nhiệt tình dặn dò Chu Lễ đừng khách sáo.

Chu Lễ cầm một trái anh đào, chậm rãi bỏ vào miệng.

Lâm Ôn dời mắt khỏi sách giáo khoa, ánh mắt nhìn chằm chằm trái anh đào lọt vào miệng Chu Lễ.

Lâm Ôn chưa bao giờ là người keo kiệt, điều kiện gia đình cô cũng trung bình, nhưng không đến mức không ăn nổi một chút trái cây. Ba mẹ nhường cho cô ăn vì họ quen tiết kiệm.

Nhưng đối mặt với người gia sư giả vờ làm người nghèo, hơn nữa còn có thể vạch trần lời nói dối của cô bất cứ lúc nào, cô thật sự không hào phóng nổi.

Lâm Ôn hỏi nhỏ: “Anh còn muốn trốn học bao lâu nữa?”

Chu Lễ nói: “Tôi không định đi học lại.”

Lâm Ôn kinh ngạc: “Như vậy sao được?”

“Tại sao không được?”

“Không đi học thì tương lai anh sẽ làm gì?”

Theo bản năng, cô không sợ “mối đe dọa” luôn tồn tại, mà lời thốt ra gần như là lo lắng.

Chu Lễ liếc nhìn cô, ngón tay khảy cuống anh đào, một lát sau mới cầm một trái khác.

Đêm nay anh đã ăn tổng cộng ba trái.

Sau bốn lần học kèm, Lâm Ôn có bài kiểm tra đầu tiên sau khi khai giảng năm thứ ba của trung học cơ sở. Ban đầu điểm toán của cô là loại trung bình, lần này tiến bộ được sáu điểm, nếu cô chăm chỉ hơn thì có thể đạt mức thượng thừa. Lâm Ôn không thể không thừa nhận, kỹ năng giải đề của Chu Lễ rất ấn tượng.

Hôm nay Lâm Ôn tan học muộn. Tuy rằng mới khai giảng không lâu, nhưng tháng 10 có ngày kỷ niệm thành lập trường, cô là thành viên trong ban văn nghệ, phải tập dượt cho một tiết mục, nhưng các bạn nữ trong ban hoàn toàn không để ý tới cô, cô đành phải tự mình đi mua đồ biểu diễn.

Trực nhật xong, Lâm Ôn đi ra phố mua sắm. Học sinh như cô thường đi đến vài cửa hàng, ở trong cửa hàng, Lâm Ôn gặp lớp bên cạnh cũng đang mua sắm.

Bọn họ tốp năm tốp ba, cùng nhau | đánh giá để chọn đồ, cuối cùng phiếu nhiều hơn sẽ thắng.

Lâm Ôn cũng so sánh hai mẫu, một mẫu có giá cao nhưng đẹp hơn, một mẫu hơi kém chút nhưng giá rẻ hơn.

Bà chủ cười nói: “Bỏ phiếu cho nữ sinh của ban các cháu luôn!”

Vừa dứt lời, một giọng nói đột ngột vang lên: “Cậu ấy vẫy tay sẽ có cả đám con trai nhào tới, đâu đến lượt bọn con gái tụi cháu!”

Đó là một bạn nữ trong ban, Lâm Ôn không thấy người đó khi cô bước vào cửa hàng.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, Lâm Ôn cảm thấy máu dồn lên, mặt đỏ tai nóng, cô đặt đồ xuống rồi đi ra khỏi cửa hàng.

Nhưng ngày mai phải đưa cô giáo xem đồ, cô đã hối hận ngay khi vừa bước ra. Bây giờ trở vô, đôi chân cô chậm chạp không quay lại được.

Đi tới cuối phố, Lâm Ôn đột nhiên nhìn thấy Chu Lễ.

Chu Lễ vẫn mặc bộ quần áo cũ, hơi cúi đầu đứng chờ trước quầy bánh trứng. Trông anh thờ ơ, Lâm Ôn đã quen với biểu tình như vậy.

Cô chợt nhớ tới đủ kiểu khác nhau của Chu Lễ, những lời anh nói với cô bên cửa sổ khách sạn, những hành động ở trên xe lửa.

Lâm Ôn từ từ bước tới, kéo cái túi trên vai Chu Lễ.

Chu Lễ quay đầu, thấy cô, anh nhìn đồng hồ: “Còn chưa về nhà? Sắp đến giờ học thêm rồi.”

Lâm Ôn mím môi, hỏi nhỏ: “Anh có thể giúp em một việc không?”

Chu Lễ không thèm hỏi, nói thẳng: “Vì sao tôi phải giúp em?”

Lâm Ôn sửng sốt.

Bánh trứng đã làm xong, Chu Lễ cầm lấy, vừa ăn vừa xoay người chuẩn bị rời đi, Lâm Ôn bước tới trước mặt anh, Chu Lễ sợ đụng vào cô, dùng lòng bàn tay đè lên đỉnh đầu cô.

Lâm Ôn lắc người, ngửa đầu nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ.”

“Lớn hay nhỏ cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Em không có vạch trần anh, bây giờ chỉ muốn anh giúp một chuyện rất nhỏ.”

“Em đang uy hiếp tôi phải không?”

“… Anh uy hiếp em trước.”

“Nói vậy, em cũng biết là tôi đang uy hiếp em?” Chu Lễ ấn đầu cô, hơi cúi người xuống, nhìn vào mặt cô nói, “Tôi không có vạch trần em, tôi sợ cái gì?”

Lâm Ôn không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.

Cô hất đầu tránh khỏi tay anh, bước đến gần quầy hàng, nói với chủ quán: “Tôi muốn một cái bánh trứng, thêm giăm bông.”

Chu Lễ nhướng mày.

Hơn một tuần nay, anh hiểu một chút về Lâm Ôn và ba mẹ Lâm Ôn. Dưới sự canh chừng của ba mẹ, Lâm Ôn mơ ước được ăn đồ bên ngoài, đặc biệt là các quán ven đường có điều kiện vệ sinh kém.

Chu Lễ cắn miếng bánh trứng rồi nói: “Em lại định ‘nổi loạn’ à?”

Lâm Ôn giả bộ không hiểu từ “lại” này, cô không quay đầu nhìn, mũi chân đá xuống đất nói: “Hôm nay ba mẹ em có việc phải ra ngoài, không ăn tối ở nhà.”

“Họ có bảo em ăn đồ ngoài đường không?”

Lâm Ôn không hé răng.

Ăn xong bánh trứng rồi đi về nhà, Lâm Ôn vào bếp, lấy một cái chén và một đôi đũa trong tủ ra, tráng dưới vòi nước, sau đó đặt vào rổ để ráo nước, giả vờ như đã sử dụng.

Sau đó xới cơm trong nồi cơm điện, cô ăn ít, có ăn hay không cũng không khác biệt.

Chu Lễ khoanh tay, dựa vào cửa bếp, thưởng thức thao tác điêu luyện của cô.

Trên bếp gas có một nồi thịt kho. Lâm Ôn mở nắp, thấy một nồi thịt thăn cà chua, cô chợt nhớ ra, quay đầu hỏi Chu Lễ: “Anh thích ăn thịt thăn phải không? Chỉ thích thịt thăn kho thôi hay sao? Anh có ăn thịt thăn cà chua không?”

Lúc ở trên xe lửa, Chu Lễ có hỏi cô có biết nấu cơm không, cố ý nhắc tới món thịt thăn kho, Lâm Ôn đoán anh thích món này.

Chu Lễ im lặng nhìn cô.

Con người Lâm Ôn quá tốt tính, anh khiêu khích cô thật lâu, cô chẳng những không ác cảm, còn dịu dàng hỏi anh có ăn thịt thăn không.

Có một khoảng thời gian Chu Lễ không ăn thịt thăn. Thịt thăn kho là món mặn duy nhất mà mẹ anh nấu ngon.

“Ừ,” Chu Lễ lạnh nhạt nói, “Đều ăn hết.”

“Hiện tại muốn ăn không, muốn ăn thì em múc cho anh.”

“Ừm.”

“Muốn thêm cơm không?”

“Nửa chén.”

Lâm Ôn múc đồ ăn cho anh. Chu Lễ ngồi vào bàn ăn cơm, Lâm Ôn đi vào phòng ngủ trước để làm bài.

Chu Lễ mất hết nguyên tắc, ăn xong anh hỏi: “Nói đi, em muốn tôi giúp chuyện gì?”

Lâm Ôn sửng sốt: “Anh đồng ý hở?”

Chu Lễ gõ đồng hồ: “Nhanh lên, đừng chậm trễ giờ học.”

Lâm Ôn vội vàng dẫn anh ra ngoài.

Một lát sau, Chu Lễ đen mặt, xách một cái túi đồ con gái đủ màu bước ra khỏi cửa hàng, ném cái túi đầy vẻ ghét bỏ vào tay Lâm Ôn.

Lâm Ôn vui vẻ ôm cái túi: “Cảm ơn anh!”

Chu Lễ đút tay vào túi quần, cất bước trong bóng đêm: “Về đi.”

Sau đêm này, hai người nói chuyện phiếm nhiều hơn, bọn họ vẫn nắm chặt nhược điểm của nhau, thỉnh thoảng “uy hiếp” đối phương vì những chuyện nhỏ nhặt.

Mấy năm nay Lâm Ôn rất ít khi giao lưu với bạn cùng lứa. Bạn thời tiểu học dần dần xa cách khi lên trung học cơ sở, hiện giờ cô không có người bạn nào trong ban. Tuy Chu Lễ lớn hơn cô 4 tuổi, nhưng cũng mới vừa tốt nghiệp trung học, vẫn còn khí chất của học sinh. Lâm Ôn rất thoải mái khi trò chuyện với anh, mong muốn được nói chuyện ngày càng tăng.

Nhịn thật lâu mới được như vậy, hiển nhiên thường ngày không có ai nói chuyện phiếm với cô, Chu Lễ thấy thế nhưng không nói gì.

Có một lần anh rảnh rỗi không có gì làm nên nhìn vào tủ sách của Lâm Ôn, phát hiện sở thích đọc sách của cô rất đa dạng, có văn xuôi du ký, có những câu chuyện kỳ lạ, thậm chí còn có một loạt sách về tâm lý học.

Chu Lễ nhíu mày, rút ra mấy quyển sách tâm lý học và lật xem tùy ý, trong đó có một quyển sách có tựa là “Làm thế nào để khắc phục chứng lo âu khi xã giao”, tác giả tên là Ellen Hendriksen. Vài trang đầu của cuốn sách có đoạn văn rất quen thuộc, đó là nội dung trên tờ giấy mà Lâm Ôn làm rơi trên xe lửa.

Lâm Ôn đang bận rộn gia công trang sức, vài thứ kia là cô nhờ Chu Lễ mua giùm, nhưng cần sửa đổi một chút. Số lượng nhiều, cô chỉ có một mình, đành phải tận dụng mọi thứ.

Chu Lễ quay đầu nhìn cô, mấy món đồ này là do cô lén kêu anh đi mua, hiện giờ một mình xử lý mấy ngày.

Chu Lễ nói: “Hãy phân chia nhiệm vụ, để người khác giúp em làm.”

Lâm Ôn cúi đầu, vừa làm vừa nhẹ nhàng nói: “Không cần, em làm một mình cũng được.”

Một lát sau, Lâm Ôn cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, cô nghi ngờ ngẩng đầu, thấy Chu Lễ đang rũ mắt nhìn cô.

Lâm Ôn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chu Lễ khép cuốn sách “Làm thế nào để khắc phục chứng lo âu khi xã giao” lại, ngẫm nghĩ một chút, anh hỏi Lâm Ôn: “Em có rất muốn kết bạn hay không?”

Lâm Ôn ngẩn người, khô khan nói: “Không muốn.”

Chu Lễ nói: “Thật ra em muốn kết bạn rất dễ. Tôi đảm bảo, trong vòng 3 ngày là em có thể kết bạn với cả đống.”

Lâm Ôn dừng động tác, nắm chặt tay, ngửa đầu đầy chờ mong, miệng ngậm chặt, không phát ra tiếng.

Chu Lễ kéo ghế ngồi xuống rồi nói: “Nhưng phải xem thử em muốn bạn giả dối hay bạn chân thành.”

Lâm Ôn khó hiểu.

“Giả dối thì dễ lắm, dùng tiền để kết bạn, hoặc là cùng sở thích với đối phương, hoặc là cùng nhau say mê một thứ gì đó, có thể hùa vào một giuộc với họ thì cứ làm. Loại bạn này có ưu điểm là đến nhanh, nhưng nhược điểm là sau này em có thể bị họ bán bất cứ lúc nào.”

Lâm Ôn há hốc miệng.

“Mấy cái miệng bà tám trong ban của em xứng đáng là đám giả dối, em còn lạ gì loại này nữa?” Chu Lễ nhìn cô, “Loại bạn chân thành và thật lòng rất khó kiếm, có người tìm cả đời cũng không có.”

Lâm Ôn biết Chu Lễ đã đoán được tình huống của cô ở trường học, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe người ta nói vậy với mình.

Nghĩ kỹ đúng là không cần thiết phải làm bạn với “các bà tám nhiều chuyện”.

Lâm Ôn lặng lẽ đặt những thứ trong tay xuống, mặt mày dần dần mềm mại như nước, cô khẽ thì thào: “Ồ.”

Sau đó Chu Lễ giới thiệu cho Lâm Ôn một diễn đàn giao lưu bằng ngoại ngữ mà anh thường xuyên dùng ở trường trung học. Những người trên diễn đàn đến từ khắp nơi trên thế giới, ngàn loại người có vạn loại gương mặt. Cô có thể tùy theo ý mình ở trên mạng, muốn quen với ai thì cứ làm quen, không muốn thì tắt mạng.

Lâm Ôn mau chóng quen biết với một cô gái tên là Zoey, cô ấy tự nhận là người Trung Quốc, hiện đang du học ở nước ngoài, là sinh viên năm nhất.

Chớp mắt đã khai giảng được hơn hai tuần, Lâm Ôn đã quen với việc học thêm, cô thậm chí còn mong chờ một tiếng rưỡi học kèm.

Mấy ngày nay Chu Lễ có chút đảo lộn, thức dậy vào buổi chiều, anh thường đến tiệm cơm bên ngoài để ăn, tới buổi tối phải đi dạy kèm, bữa cơm chiều còn chưa tiêu hóa hết, không ăn nổi bữa chính, anh tùy tiện mua chút bánh mì lót dạ.

Lâm Ôn nhìn thấy nên hỏi, anh thản nhiên nói đây là bữa tối.

Giờ học kèm kết thúc, tờ giấy gói của bữa tối nằm trên bàn học, Lâm Ôn cầm đi ném, trong lúc vô tình lướt qua chữ giảm giá trên bao bì, nhìn ngày tháng, đã hết hạn một ngày.

Chu Lễ còn chưa rời đi, Lâm Ôn đưa tờ giấy gói cho anh xem, Chu Lễ lấy ra ba gói bánh mì cùng loại từ trong túi, tất cả đều dán giảm giá.

Lúc mua đồ, anh không chú ý, ăn cũng đã ăn rồi, Chu Lễ thờ ơ nói: “Không sao, đồ rẻ tiền ấy mà.”

Anh nói thản nhiên, Lâm Ôn cho là thật.

Lâm Ôn không khỏi nhớ rằng Chu Lễ chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi, có vài lần cô thấy anh ăn các quán rẻ tiền ven đường, căn nhà trệt ẩm ướt và cũ nát, vị trí lại hẻo lánh, nhưng Chu Lễ vẫn ở đó, không hề nghĩ tới chuyện đổi chỗ. Bây giờ anh lại mua đồ ăn hết hạn.

Lúc đầu cô nói Chu Lễ giả nghèo, bây giờ cô lại đoán không ra.

Nhưng lỡ như, Chu Lễ “trốn học” là vì gia đình nghèo thật thì sao?

Lâm Ôn suy nghĩ một ngày hai đêm, do dự rồi lại do dự, ngày hôm sau Chu Lễ đến, Lâm Ôn khẽ cắn môi, lấy con heo đất ra.

Chu Lễ nhìn bùng binh con heo, hỏi cô: “Em muốn cho nó học chung à?”

“…”

Lâm Ôn đưa con heo đất cho anh và nói: “Em đã tính số tiền anh kiếm được hai tuần qua, vẫn còn thiếu chút tiền học phí. Nhưng mà Chu Lễ, đi học mới có thể càng tiến xa hơn. Một đứa học sinh năm ba trung học cơ sở như em còn biết đạo lý này, anh là sinh viên của một trường đại học lớn, không thể nào không hiểu rõ. Em không biết anh nghèo thật hay là nghèo giả, em chỉ có thể giúp anh chừng này thôi. Khai giảng đã sắp ba tuần, anh mau trở về đi.”

Chu Lễ sững sờ.

Bùng binh con heo to và lạnh, trọng lượng ước chừng rất nặng. Từ khi còn bé, anh chưa bao giờ dùng con heo đất, đây là lần đầu tiên anh chạm vào thứ này.

Ngón cái của Chu Lễ rờ lên bùng binh, sau một lúc lâu mới hỏi: “Bên trong có bao nhiêu tiền?”

“Không rõ lắm.”

“Không rõ mà em dám cho tôi?”

“Em bắt đầu để dành sau khi học tiểu học.” Lâm Ôn có chút bất đắc dĩ, “Rõ quá thì em sợ đau lòng.”

“…”

Chu Lễ đặt bùng binh sang một bên, thật sự không nhịn được, anh xoa đầu Lâm Ôn thật mạnh.

Lâm Ôn không tránh, ánh mắt cô tỏa ra một tia dịu dàng dưới ánh sáng đèn.

Chu Lễ hít sâu, nhìn chằm chằm nụ cười của cô, không nói gì.

Chu Lễ xin ba Lâm cho nghỉ, ba Lâm vui vẻ cho anh thêm một bao lì xì, Chu Lễ từ chối không nhận, cầm theo con heo đất của Lâm Ôn ra ga tàu cao tốc.

Lâm Ôn tiễn anh ngày Chủ nhật. Trước khi vào ga, Chu Lễ đưa cho Lâm Ôn một túi đồ, Lâm Ôn mở ra thì thấy bên trong đầy anh đào và anh đào, đủ cho một nhà ba người ăn no căng.

Lâm Ôn đầy rối rắm, không biết có thể yêu cầu anh trả lại con heo đất hay không.

Tuy Chu Lễ trở về trường học, nhưng vẫn tiếp tục dạy thêm, hai người thêm QQ, thời gian học được đổi sang cuối tuần.

Chu Lễ chưa bao giờ là người tốt tính, khi còn ở thị trấn Giang Châu, Lâm Ôn quá mềm mại, anh bắt nạt cô vài lần, cô tức giận tại chỗ nhưng một chút lại quên mất, điều này khiến anh mất hứng.

Trở về trường học, công việc bộn bề, trong nhà rồi trường học giống như từng que củi, mỗi ngày đốt lửa trong lòng anh, ngọn lửa ngày càng lớn, Chu Lễ không kiềm chế được bản tính, liên tục đánh mấy trận.

Thứ bảy này phải dạy thêm, nhưng tối hôm qua Chu Lễ vô tình bị thương trên mặt, Lâm Ôn gửi lời mời video qua QQ, Chu Lễ từ chối.

Lâm Ôn gửi tin nhắn: “Hôm nay không tiện lên lớp hay sao?”

“Tiện, hôm nay nghe tiếng thôi.”

Kết quả chỉ nghe giọng đương nhiên không bằng video, hiệu quả học thêm vô cùng kém, Lâm Ôn lầm bầm, Chu Lễ đen mặt. Tuần kế tiếp nhẫn nhịn không tìm người đánh nhau, dưỡng thương đến cuối tuần, rốt cuộc có thể học bằng video.

Tiêu Bang rất vui mừng, truyền ra tin đồn nhảm nhí, nói là Chu Lễ tuy rằng lúc đầu hơi điên vì tình, nhưng hiện tại anh chào đón tình yêu mới, trạng thái tinh thần đã khôi phục bình thường.

Các bạn cùng phòng hỏi anh: “Lần trước nghe các bạn nữ trong ban nói rằng Chu Lễ như vậy là vì con chó nuôi mười mấy năm đã chết.”

Tiêu Bang bình tĩnh nói: “Không cho phép chuyện thảm thương xảy ra với một người cùng lúc hay sao?”

Bạn cùng phòng cảm thán: “Bản hiện thực của thế giới bi thảm.”

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, Lâm Ôn bận rộn học hành, Chu Lễ chuyên tâm kiếm tiền, học kèm vẫn rơi vào cuối tuần. Một học kỳ nữa trôi qua, Lâm Ôn vượt qua kỳ thi thuận lợi, lớp học kèm cũng dừng lại.

“Em đậu vào trường trọng điểm của thành phố rồi!”

“Có ở trọ ở trường trung học không?”

“Dạ, đến lúc đó hai tuần mới về nhà một lần.”

“Trường học có cho đem theo di động không?”

“Không cho… Trường học nghiêm lắm.”

Mùa hè năm nay, ba mẹ Lâm Ôn dẫn cô đi du lịch khắp nơi để thưởng cho cô chăm chỉ học tập cả năm, Chu Lễ tiếp tục bận rộn kiếm tiền.

Ngày khai giảng trung học, Lâm Ôn phải nộp di động, nửa tháng mới có thể lên QQ một lần. Nhưng nhiệm vụ dạy kèm của Chu Lễ đã kết thúc, hơn nữa anh đã lên năm hai đại học. Ngoài việc học, anh còn làm bán thời gian ở đài truyền hình, cơ bản là không có cuối tuần.

Lúc Lâm Ôn kết thúc năm đầu tiên, Chu Lễ học xong năm thứ hai đại học. Một ngày cuối tuần nọ, Chu Lễ tới thị trấn Giang Châu.

Bọn họ đã không trò chuyện với nhau rất lâu. Lúc gặp lại, Lâm Ôn cảm thấy hơi mới lạ.

Chu Lễ đưa cô đến KFC, Lâm Ôn ăn khoai tây chiên, vắt hết óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra chủ đề.

Chu Lễ không ăn gì, anh cũng không có vẻ là đang suy nghĩ đề tài. Anh khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhìn Lâm Ôn một lúc rồi cười nói: “Có chuyện gì? Hiện tại còn tốn công như vậy, vẫn đang làm bài à?”

“Hở?”

Chu Lễ chỉ vào đầu.

Lâm Ôn rốt cuộc cũng nghĩ ra đề tài. Hôm qua cô đến thư viện của huyện để xài ké máy lạnh làm bài tập, hiện tại sách bài tập hè còn ở trong cặp.

Lâm Ôn lấy sách bài tập trong cặp ra, đặt nó lên bàn nói: “Em có vài đề không biết làm!”

Chu Lễ: “…”

Chu Lễ bất đắc dĩ, nhân tiện giúp Lâm Ôn làm một nửa bài tập. Lâm Ôn muốn nói thật ra cô không có ý này, nhưng có lẽ là dáng vẻ Chu Lễ rũ mắt làm bài quá tập trung, cô nhìn mê mẩn, cuối cùng quên nói.

Chu Lễ đã bớt gầy, càng đẹp trai hơn trước, Lâm Ôn cứ phân tâm lơ đễnh khi về đến nhà. Kỳ nghỉ hè kết thúc, cô lại dành hết tâm trí cho việc học bận rộn.

Hiện tại Lâm Ôn không thiếu bạn bè, nhưng khi về nhà vào dịp cuối tuần, trong lòng cô luôn có chút trống trải.

Nói chuyện phiếm với Zoey, Zoey nói: “Bài vở của cậu không đủ nhiều nên cuối tuần nhàm chán à? Muốn tìm bạn trai để cặp bồ không?”

Lâm Ôn kinh ngạc: “Tớ không yêu sớm.”

“Ngoan quá.”

Lâm Ôn không khỏi tò mò: “Cậu từng yêu rồi sao?”

“Không có, tớ chỉ yêu thầm.”

“Lúc học trung học à?”

“Hồi trung học và hiện giờ, tớ đều yêu thầm cùng một người.”

“Ồ, cậu không dám nói ra hở?”

“Sang năm tốt nghiệp, tớ sẽ về nước để tỏ tình.”

Lâm Ôn rất ngạc nhiên, như vậy đến sang năm thi đại học xong, cô có thể gặp Zoey.

Đầu bên kia, Chu Lễ chính thức vào đài truyền hình thực tập.

Sau khi Chu Khanh Hà vào tù, ông trở thành chuột chạy qua đường mà mọi người đòi đánh. Tất cả mọi người nói rằng từ đây ông chỉ xứng đáng sống tạm trong cái mương thối, sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng.

Mỗi lần Chu Lễ xem TV đều nghĩ, màn hình này được gọi là ánh sáng hay sao?

Anh cũng muốn thử thứ ánh sáng này.

Thực tập gần như không có lương, công việc lại không ít. Anh bận tối tăm mặt mũi, ba bữa cơm bất định, còn phải chịu đựng người ta vênh mặt sai bảo.

Nhịn một thời gian, Chu Lễ lại trở nên cáu kỉnh và khó chịu. Một tối nọ, anh lái xe thẳng tới thị trấn Giang Châu.

Chu Lễ đến nơi đã gần 12 giờ, anh nhắn tin cho Lâm Ôn, dựa vào cửa xe, hút thuốc chờ cô.

Hơn mười phút sau, Lâm Ôn xuất hiện với mái tóc xõa tung, bộ quần áo ở nhà ngắn tay và đôi dép lê.

Lâm Ôn nhìn điếu thuốc trong tay Chu Lễ, kinh ngạc: “Sao anh tới đây?”

Chu Lễ dập tắt thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.

Anh thò tay vào cửa sổ xe, lấy ra một cái túi nilon từ bên trong đưa cho Lâm Ôn và nói: “Vừa rồi đi ngang qua đây, sẵn tiện tới thăm.”

“Buổi tối mà anh còn làm việc à?” Lâm Ôn cầm túi, cúi đầu nhìn bên trong, quả nhiên là một đống nho xanh, việt quất và mít.

Chu Lễ nhìn Lâm Ôn, sau đó nói: “Ừm, không có gì nữa. Em lên lầu đi, tôi về đây.” Nói xong định mở cửa xe.

“Từ từ.”

Chu Lễ dừng lại.

Lâm Ôn nhấc cái túi đầy trái cây, buồn rầu nói: “Em nói sao với ba mẹ đây?”

Hai phút sau, hai người ngồi xuống vành đai xanh bên cạnh tiểu khu, vừa ăn trái cây vừa nói chuyện.

“Mít ngọt ghê.”

“Đừng ăn hết một lần.”

“Em ăn một chút, còn lại thì anh mang về.”

“Em để trong tủ lạnh, nói là buổi tối em chạy ra ngoài mua.”

“… Ba mẹ em đâu có ngốc.”

“Em có thể bịa chuyện, tự mình nghĩ lý do đi.”

“… Này!”

Cuối cùng Chu Lễ vẫn đem trái cây còn dư về, chỉ chừa một hộp việt quất cho Lâm Ôn để cô giấu trong chăn, sẽ ăn khi bụng rỗng.

Sau đó, trải qua năm thứ ba trung học sôi nổi và kỳ thi đại học kết thúc, Lâm Ôn ngày đêm mong chờ đến kỳ nghỉ hè, Zoey sẽ về nước.

Zoey hẹn gặp ở thành phố Nghi Thanh. Trước khi đi gặp, Lâm Ôn kể chuyện này cho Chu Lễ. Chu Lễ nói là hôm đó anh phải ra sân bay đón một người, Lâm Ôn nói không sao, cô có thể đi một mình.

Hôm đó Chu Lễ về quê trước để đón ông bà nội.

Ông bà nội nói: “Con tới sân bay nhớ phải cười, đừng lúc nào cũng giữ một khuôn mặt. Ông Tề và bà Tề thường quan tâm đến ông bà. Hiện giờ họ ở nơi khác không về được, hiếm khi họ nhờ chúng ta giúp, chút chuyện nhỏ nên không thể từ chối.”

Chu Lễ bất đắc dĩ: “Con biết rồi.”

Tới sân bay, đợi một lúc, người được đón đã xuất hiện.

Tề Thư Di vẫy tay thật mạnh: “Ông Chu, bà Chu!”

Ông bà vui mừng: “Ui chao, Thư Di, ở đây này!”

Ông nội Chu đẩy Chu Lễ đằng sau: “Mau giúp lấy hành lý.”

Chu Lễ bước tới.

Tề Thư Di chào anh: “Chào anh, tôi là Tề Thư Di.”

“Xin chào.” Đây là lần đầu tiên Chu Lễ gặp cô.

Tề Thư Di từ nước ngoài trở về với một đống hành lý. Ông bà nội và Chu Lễ đưa cô về quê để cất đồ. Bà nội Chu bảo cô mau nghỉ ngơi, nhà họ Chu ở sát vách, quay về sẽ nấu cơm trưa cho cô.

Tề Thư Di vội vàng cản lại: “Con cảm ơn bà Chu. Hôm nay bà đừng lo, con có hẹn với bạn. Bữa khác con xuống bếp nấu một bữa cho bà mới đúng!”

“Con hẹn với bạn à, hẹn ở đâu?”

“Ở trong thành phố.”

Bà nội Chu hóm hỉnh nói: “A Lễ, vậy chút nữa con đưa Thư Di nhé.”

Tề Thư Di nói: “Không cần, không cần.”

“Sao lại không cần. Ở quê khó gọi xe lắm, dù sao chút nữa A Lễ cũng phải về thành phố, tiện đường thôi.”

Đúng là tiện đường, Chu Lễ giúp cho trót, đưa Tề Thư Di đến quán KFC được chỉ định.

Tề Thư Di xuống xe, nhìn thấy cô gái trong ảnh, cô vui vẻ nói: “Ôn Ôn!”

Lâm Ôn mới vừa mua kem ở cửa sổ, cô ngậm kem, quay lại nhìn theo tiếng gọi: “Zoey!”

Khi nhìn thấy Chu Lễ bước xuống xe sau Zoey, Lâm Ôn sửng sốt.

Chu Lễ cũng không ngờ, người bạn trên mạng mà Lâm Ôn muốn gặp lại là Tề Thư Di.

Tề Thư Di đang định giới thiệu, Chu Lễ ngắt lời: “Chúng tôi quen nhau.”

“Không phải chứ, trùng hợp vậy!”

Lâm Ôn “Ừ”, nhưng cảm thấy kem không còn ngọt như lúc đầu.

Hóa ra người mà Chu Lễ muốn đón là Tề Thư Di.

Ba người cùng nhau ăn cơm, tính tình Tề Thư Di cực kỳ vui vẻ, có thể nói chuyện phiếm. Lúc đi toilet, cô nắm chặt tay Lâm Ôn, thì thầm vào tai cô: “Chu Lễ thế nào?”

“… Khá tốt.”

Tề Thư Di cười nói: “Người mà tớ đã yêu thầm từ năm nhất trung học đương nhiên không thể kém!”

Lâm Ôn không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành vội vàng đi vào toilet bên cạnh.

Ngày hôm sau, Tề Thư Di kéo Lâm Ôn đến đại học Nghi Thanh, hỏi Chu Lễ chuyện học hành, cô nói rằng cô muốn làm nghiên cứu sinh trong nước.

Tháng sau Chu Lễ tốt nghiệp, hiện tại vẫn chưa dọn ra khỏi ký túc xá.

Lâm Ôn nghĩ, ba tháng sau cô mới vào năm nhất, còn Tề Thư Di và Chu Lễ sắp bước vào xã hội. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và họ về tuổi tác và kinh nghiệm.

Họ có rất nhiều đề tài mà cô không hiểu, họ là bạn cùng trường thời trung học, người lớn trong nhà họ là bạn bè, họ là bạn đồng trang lứa thật sự, cô chỉ có thể nhìn họ chuyện trò vui vẻ, cô gần như là người ngoài cuộc.

Trước kia Lâm Ôn cảm thấy cô còn nhỏ, thời gian còn đủ dài, hiện giờ cô đột nhiên cảm thấy, cô làm cách nào đi chăng nữa cũng không đuổi kịp thời gian.

Nếu có thể nhanh một chút, mọi thứ có thể nhanh một chút…

Buổi tối Chu Lễ mời ăn cơm, hỏi Lâm Ôn khi nào về nhà. Lâm Ôn nghĩ, Chu Lễ đã là “người trưởng thành”, người trưởng thành đều không thèm chơi với con nít, mặc dù cô đã mười tám tuổi.

Lâm Ôn xới cơm, cúi đầu nói: “Chiều mai em về.”

Chu Lễ siết đũa cô: “Lo ăn cơm đi!”

Giọng điệu của anh giống với ba mẹ cô, Lâm Ôn đoán rằng ở trong mắt anh, cô chỉ là đàn em.

Cô chịu đựng sự chua xót khó hiểu, ngoan ngoãn thốt lên “Dạ”.

Tề Thư Di kinh ngạc nhìn bàn tay đang siết đũa của Chu Lễ, sau đó quay đầu nhìn Lâm Ôn.

Lâm Ôn cúi đầu không để ý, nhưng Chu Lễ chú ý, anh liếc nhìn Tề Thư Di.

Tề Thư Di cười gượng, sau khi ăn xong cô xem giờ rồi nói: “Ồ, đã trễ rồi, tôi phải đi trước đây, ở quê quá xa, trễ nữa sẽ không an toàn!”

Chu Lễ có chút hiếu khách, anh nói: “Tôi gọi xe giúp em.”

Lâm Ôn cũng cảm thấy quá muộn, cô nói: “Em cũng về khách sạn.”

Chu Lễ không để ý tới cô, Lâm Ôn đành tự mình gọi xe.

Khi xe taxi tới, Tề Thư Di lên xe, Chu Lễ đánh vào bàn tay đang đón xe của Lâm Ôn, Lâm Ôn che lại vì đau.

Chu Lễ nhìn mu bàn tay cô nói: “Đi tới chỗ tôi trước, tôi có mua chút đồ cho em.”

“Thứ gì?”

“Thứ tốt.”

Ký túc xá nam không nghiêm, bọn họ lại là năm 4, sắp tốt nghiệp, Chu Lễ dễ dàng dẫn Lâm Ôn lên.

Ba người bạn khác đều vắng mặt, Lâm Ôn hỏi: “Bạn cùng phòng của anh đâu rồi?”

“Đi uống rượu rồi, bảo tôi đến đó sau.”

“Vậy chút nữa anh muốn đi hở?”

“Em có muốn đi không?”

“Em không biết uống rượu.”

“Em có thể uống nước uống khác.” Chu Lễ chỉ vào bàn của anh, “Đồ để trên bàn.”

Lâm Ôn bước tới, mở túi ra xem, ngẩn người nhận ra, lại là một đống trái cây.

Cô thật sự không cố chấp đối với trái cây đắt tiền, Lâm Ôn đang định giải thích với Chu Lễ: “Thật ra em…” Eo cô thình lình bị siết, cô bị người ta xoay lại, ôm ngồi lên bàn.

“A…” Lâm Ôn hoảng sợ.

Chu Lễ chống hai tay bên cạnh chân cô và hỏi: “Thật ra thì em cái gì?”

“Em…” Lâm Ôn có chút bối rối, “Thật ra em…”

Ánh mắt thấy một chút ánh sáng, cô ngồi trên cao, nhìn cũng cao, Lâm Ôn bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy tấm gương đối diện xéo.

Bồn rửa tay của phòng Chu Lễ được bố trí bên ngoài phòng tắm, thông với phòng ngủ. Từ góc độ này, Lâm Ôn có thể nhìn thấy cái giường trên đầu cô trong gương.

Trên mép giường có một con heo đất bằng sứ, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Chu Lễ quay đầu nhìn theo ánh mắt của Lâm Ôn, cũng thấy được con heo đất trong gương.

Anh nói: “Bàn học chật, bùng binh của em quá lớn, không vừa nên tôi để trên giường.”

Để bên cạnh cái gối, cũng may không bị cản trở.

Lâm Ôn sững người.

Chu Lễ lại hỏi cô: “Em mới vừa nói, thật ra em cái gì?”

“Thật ra em…” Lâm Ôn ngơ ngác, “Thật ra em không thích ăn trái cây đến thế.”

“Vậy em thích gì?”

Lâm Ôn còn chưa mở miệng, Chu Lễ nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thấp giọng hỏi: “Em thích gì?”

Thích anh…

Cô đang đuổi theo thời gian, còn anh đợi cô lớn lên, thời gian luôn dừng lại vì cô.

Lâm Ôn tỉnh lại từ trong giấc mơ, thở gấp gáp, tim đập như đánh trống.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ, cảnh tuyết trắng thật chói mắt, lại có loại ánh sáng khúc xạ giống như bình sứ.

Chu Lễ mơ hồ hỏi cô: “Em ngủ tiếp không?”

Lâm Ôn nhìn người bên cạnh.

Chu Lễ còn nhắm mắt, chưa tỉnh ngủ.

Lâm Ôn hôn lên môi anh và hỏi: “Anh đã coi ngày hoàng đạo để đăng ký chưa?”

Một lời này làm Chu Lễ đột ngột mở mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK