Mặt trời từ từ lên cao, những chiếc xe xung quanh cũng rời đi, Lâm Ôn vẫn nằm trong vòng tay Chu Lễ.
Mãi một lúc cô mới phát hiện cái chăn len trên người mình, ngửa mặt hỏi: “Cái này ở đâu ra vậy anh?”
“Mua.” Chu Lễ nói.
Lâm Ôn tìm, thấy di động của mình nằm trên bảng điều khiển, cô nhỏm dậy cầm nó.
Mở WeChat lên, vòng bạn bè từ tối hôm qua đến bây giờ mới được tổng cộng 33 likes.
Lâm Ôn lại ngửa mặt lên: “Chăn len bao nhiêu tiền hở anh?”
Chu Lễ nói con số, Lâm Ôn líu lưỡi: “Mắc quá.”
Chu Lễ dém chăn cho cô: “Ai bảo em ngủ quên.”
Giữa tháng chín, nhiệt độ giảm xuống, ban ngày nắng vẫn nóng, ban đêm lại có gió lạnh, sau nửa đêm Chu Lễ mở cửa sổ xe.
Lâm Ôn rờ cánh tay Chu Lễ: “Anh không ngủ à?”
“Có ngủ.”
“Sao anh không mua một cái cho mình.”
Chu Lễ nghiêm trang nói: “Tiết kiệm tiền.”
Lâm Ôn bật cười, mở chăn ra, bao Chu Lễ lại: “Nào, tiết kiệm tiền.”
Chu Lễ buồn cười, chăn len có mùi hương ấm áp, anh cắn chóp mũi Lâm Ôn nói: “Ý kiến hay như vậy, biết sớm chút thì dùng tối hôm qua rồi.”
Hai người ở bên nhau một lúc, đến khi mặt trời rọi vào xe mới từ từ rời đi.
Kế hoạch ban đầu là định đi đến thành phố tiếp theo trong hôm nay, nhưng họ đã ở ngoài trời cả đêm, cần tìm khách sạn để tắm rửa, thế nên quyết định ở lại thêm một ngày.
Đuôi xe bị đụng không ảnh hưởng đến việc lái xe, Chu Lễ không định sửa xe lúc này, hai người đi vào thành phố, tìm ngẫu nhiên một khách sạn, sau khi tắm xong thì lên giường ngủ bù.
Buổi trưa Chu Lễ tỉnh dậy trước, anh không quấy rầy Lâm Ôn, ngồi vào bàn làm chút việc.
Nửa giờ sau trên giường có tiếng động, Chu Lễ quay lại nhìn, người trên giường sợ làm ồn đến anh nên nhẹ nhàng đi vào toilet.
Chờ cửa phòng tắm mở ra, Chu Lễ dang một cánh tay về phía người kia, “Lại đây em.” Anh nói.
Lâm Ôn vén tóc, bước tới, bị Chu Lễ kéo ngồi vào trong lòng.
Lâm Ôn đã quen với việc Chu Lễ ôm cô bất cứ lúc nào, cô dựa vào vai Chu Lễ hỏi: “Ngày mai mình đi đâu?”
Chu Lễ nhìn máy tính nói: “Đông tây nam bắc, em chọn một chỗ đi.”
Lần này Lâm Ôn không bị mắc lừa nữa, cô nói: “Thật ra em bị mù đường, không phân biệt được đông tây nam bắc.”
Chu Lễ nói: “Không cần em phân biệt đâu, em cứ chọn đại là được.”
“Không được, làm sao lại mơ màng hồ đồ như thế.” Lần này đến lượt Lâm Ôn nghiêm trang, cô đẩy ngực Chu Lễ, ngồi thẳng nói, “Để em coi bản đồ.”
Chu Lễ mỉm cười, xoay cằm cô hôn một cái, ôm cô, không cho cô xuống đất.
Di động của Lâm Ôn ở mép giường, Chu Lễ đưa di động của anh cho cô, hào phóng nói: “Em coi đi.”
Lâm Ôn cười tủm tỉm coi một đỗi, phát hiện: “Đây là quê của Viên Tuyết phải không?”
Chu Lễ mới vừa gửi một email, anh rũ mắt nhìn vào di động, hỏi: “Em muốn đi không?”
“Anh đến đó chưa?”
“Chưa.”
“Em cũng chưa.”
“Được, vậy ngày mai mình đi.”
Ngày hôm sau, hai người đi theo địa chỉ hướng dẫn mà Viên Tuyết gửi, mất gần ba tiếng đồng hồ mới tới nhà Viên Tuyết.
Viên Tuyết mang thai đã bảy tháng đang chờ ở cổng của tiểu khu, Uông Thần Tiêu đứng bên cạnh lải nhải.
Lâm Ôn và Chu Lễ xuống xe cùng lúc, Uông Thần Tiêu vốn đang huyên thuyên bất tận rốt cuộc đã biết nghỉ ngơi, anh ngẩn người vài giây, nhìn Chu Lễ đầy ngạc nhiên: “Sao mày tới chung với Lâm Ôn?”
Viên Tuyết nhếch khóe miệng, trợn tròn mắt, bước tới giữ chặt Lâm Ôn thì thầm: “Chị nói với ảnh em sẽ đến, nhưng không đề cập tới Chu Lễ.”
Từ lúc Viên Tuyết về quê dưỡng thai, Uông Thần Tiêu chắc chắn sẽ tới vào những ngày được nghỉ. Hôm nay là thứ bảy, Uông Thần Tiêu đến sớm hơn Lâm Ôn nửa tiếng. Biết Lâm Ôn sẽ tới, anh nói liên tục với Viên Tuyết về chuyện của Nhậm Tái Bân.
Nhà Viên Tuyết ở tầng mười, đi thang máy lên lầu, Viên Tuyết thì thầm với Lâm Ôn: “Nhậm Tái Bân làm việc ở thành phố tụi chị, đứa bạn tốt này còn thuê căn hộ gần nhà chị, nói là chiều nay sẽ đến. Tối hôm trước, lão Uông và cậu ấy tới cửa hàng của Tiêu Bang uống say quắc cần câu.”
Theo miêu tả của Uông Thần Tiêu, Nhậm Tái Bân say bét nhè lôi kéo anh, lặp đi lặp lại “Bảo nó chăm sóc cho Lâm Ôn thật tốt”.
Uông Thần Tiêu đương nhiên coi “nó” là “cô ấy”. “Cô ấy” ở đây đương nhiên là Viên Tuyết, người bạn tốt nhất của Lâm Ôn.
Lâm Ôn nghe thấy, nhìn qua đầu bên kia của bàn ăn.
Uông Thần Tiêu đang ngồi ở bàn ăn với Chu Lễ, mở miệng nói liên tục: “Lão Nhậm không buông tay Lâm Ôn được. Mày nói thử coi, nếu biết có ngày hôm nay thì lúc trước làm thế để làm gì? Vậy mà cậu ấy cũng mở miệng được, bảo Viên Tuyết phải chăm sóc cho Lâm Ôn thật tốt, không biết Viên Tuyết đang mang thai à, phải nói ngược lại mới đúng chớ?”
Chu Lễ quăng cho anh một cái nhìn rét buốt, ngay sau đó lại liếc phía sô pha.
Uông Thần Tiêu nói chuyện không nhỏ, hai người trên sô pha nghe rõ từng chữ. Lâm Ôn và Chu Lễ nhìn nhau, Viên Tuyết ở bên cạnh ôm bụng, khẽ thở dài “ây da, ây da”, cầu nguyện: “Chị chỉ cầu xin cục cưng của chị đừng bộc tuệch giống ba nó.” Nói xong, cô không chắc chắn, “Lão Uông không phải chỉ bộc tuệch thôi đâu, em nói xem ảnh thi đậu trường đại học hàng hiệu bằng cách nào? Ảnh kiếm tiền có hợp pháp không?”
Lâm Ôn phì cười, rờ bụng Viên Tuyết, hỏi nhỏ: “Chị và lão Uông hiện giờ sao rồi?”
“Thì cứ vậy đó.” Hai tháng nay Viên Tuyết chăm chỉ quay video, với một chút may mắn, số lượng fans trên nền tảng tăng vọt đến mười mấy vạn, cô đã nếm trải sự phong phú của công việc, những phiền muộn khác trở nên tầm thường.
Rời xa ba mẹ, hình tượng của Uông Thần Tiêu trở nên “ưu tú” hẳn lên, Viên Tuyết không thể phủ nhận rằng Uông Thần Tiêu rất tốt.
“Chị biết ảnh có nhiều tật xấu, nhưng con người chẳng có ai hoàn mỹ. Ai cũng muốn sự chân thành 100% và cuộc sống hoàn hảo nhất, nhưng 100% đâu có dễ dàng vậy, bản thân chị cũng không làm được. Tuy chị nói với em nhưng chị chưa muốn thú nhận trước mặt ảnh. Dù sao đây là chuyện cả đời, hiện giờ chị không vội, chị phát hiện sự nghiệp thơm hơn đàn ông nhiều.” Viên Tuyết nói, “Nói vậy, ít ra chị cần phải cảm ơn ba mẹ ảnh.”
Bên kia bàn ăn, Uông Thần Tiêu vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, phun ra một đống vô nghĩa, cuối cùng anh lại nhớ ra: “À, mày còn chưa nói sao mày tới chung với Lâm Ôn. Hôm nay hai người rời trễ chút đi, biết đâu sẽ gặp được lão Nhậm.”
Chu Lễ nhíu mày, lười phản ứng, anh nhìn phía sô pha hỏi: “Ôn Ôn, đói bụng chưa em?”
Lâm Ôn nói: “Dạ hơi hơi.”
Chu Lễ đứng dậy: “Vậy đi ăn trưa trước. Viên Tuyết, dẫn đường nhé.”
Viên Tuyết đã sắp xếp xong: “Gần nhà tui mới mở một khách sạn, cách đây chưa tới 300 mét, tới chỗ đó ăn đi.”
Ba người vừa nói chuyện vừa đi ra cổng, Uông Thần Tiêu ngồi tại chỗ, trong đầu vang lên “Ôn Ôn”, anh há to miệng giống bị trật khớp hàm, chậm chạp không khép được.
Ăn xong, Chu Lễ để lại một đống quà cho Viên Tuyết, hoàn toàn không ở lại lâu giống như đang rất vội, kéo Lâm Ôn lên xe rời đi.
Lâm Ôn ngồi bên ghế phụ mím miệng cười, Chu Lễ tranh thủ lúc chờ đèn đỏ, đẩy lưng Lâm Ôn, vỗ hai cái vào mông cô.
Hai tuần tiếp theo, họ tiếp tục thích gì làm nấy, xe chạy đến đâu thì tính tới đó.
Một ngày nọ bọn họ đi lên núi, ăn đồ ăn Nhật Bản tại một nhà hàng bên suối ở trên núi.
Sau đó họ đến một ngôi làng nổi tiếng, Lâm Ôn chụp một loạt hình phong cảnh.
Tiếp theo họ lại chạy tới một thị trấn cổ, ở hai ngày giữa khung cảnh cây cầu nhỏ và nước chảy róc rách.
Sau nữa đi nghỉ dưỡng ẩn trong núi sâu rừng già, công viên trò chơi kỳ quái, thị trấn nghệ thuật ẩn mình trong thành phố.
Nhân dịp nhiệt độ chưa hoàn toàn vào thu, họ đi một chuyến ra biển, Lâm Ôn không có quần áo thích hợp, lúc Chu Lễ đi mua sắm với cô đã nhét cho cô ba bộ bikini.
Kết quả khi Lâm Ôn thay bikini, cô bị Chu Lễ nhốt trong phòng cả ngày, cuối cùng đến buổi tối cũng lấy lại được tự do, ban đêm có gió lớn trên bãi biển, cô không mặc bikini được.
Bọn họ ở đây vui vẻ thoải mái đi du lịch ngắm non xanh nước biếc, Đàm Giang Vưu bên kia đang sứt đầu mẻ trán.
“Vẫn chưa tìm ra?!” Đàm Giang Vưu vặn hỏi.
Trợ lý cúi đầu nói: “Tung tích của hai người bọn họ không cố định, người mà chúng ta phái đi đã chụp hụt hai lần.”
“Ông bà nội của cậu ta ở đâu?”
“Không có ở nhà, nghe nói đã đi du lịch với cặp vợ chồng già hàng xóm.”
Đàm Giang Vưu quăng tập tài liệu trong tay vào mặt trợ lý, mép giấy A4 sắc bén cào một vết máu trên mặt trợ lý.
Ngày hôm sau, Chu Lễ nhận được hai tin nhắn WeChat vào sáng sớm, tin đầu tiên là tấm hình chụp lén, trên mặt của trợ lý thân tín của Đàm Giang Vưu dán băng keo cá nhân.
Tin thứ hai là một đoạn văn, ý đại khái là tình hình ở đây về cơ bản đã ổn định.
Mặt trời lên cao lúc tám chín giờ, rèm trong phòng khách sạn che kín nên vẫn còn tối mờ.
Chu Lễ đánh thức Lâm Ôn, anh đứng ở mép giường, giữ hai chân cô, cơ bắp cả người căng cứng, mồ hôi đầm đìa trên lưng.
Lâm Ôn rơi nước mắt xin tha, cuối cùng khàn cả giọng, bị Chu Lễ đưa vào phòng tắm.
Đến trưa, Lâm Ôn nằm trên giường tay chân bủn rủn, Chu Lễ dựa vào sau lưng cô, cắn cổ cô nói: “Hai ngày nữa mình về Nghi Thanh.”
Lâm Ôn mơ màng: “Bên chỗ chị họ của anh không sao chứ?”
Chu Lễ đính chính: “Phải nói là chị ta có rất nhiều chuyện.”
Lâm Ôn cố gắng hết sức để đầu óc mình tỉnh táo, sau khi phản ứng lời nói của Chu Lễ, cuối cùng đã hiểu.
Lâm Ôn hắng giọng, quay đầu hỏi: “Anh làm gì đó phải không?”
Cô đã hết sức, giọng nói mềm như bông, âm cuối hếch lên, réo rắt trong tai Chu Lễ.
Về phía Ngô Vĩnh Giang, Chu Lễ đăng vài tin tức giả vào tài khoản tin tức của công ty gã, Ngô Vĩnh Giang muốn thành công nhanh chóng nên không điều tra, hiện giờ gã tối tăm mặt mũi với các vụ kiện cáo, còn Đàm Giang Vưu ——
Chu Lễ vuốt lưng Lâm Ôn, hôn lên tai cô: “Không làm gì cả, anh chỉ thay mặt ông ngoại mời một người, nhân tiện đưa em trai của Đàm Giang Vưu về lại đây.”
Em trai cùng cha khác mẹ của Đàm Giang Vưu sống ở Châu Âu mười mấy năm. Trong khoảng thời gian một tháng rưỡi Chu Lễ ở Châu Âu với Chu Khanh Hà, anh dành thời gian đi đến đất nước nơi anh họ đang sống. Thời điểm anh về nước cũng đưa anh họ về chung.
Nhưng người anh họ này thừa kiêu ngạo, thiếu năng lực, cùng lắm thì anh ta chỉ có thể làm một cây gậy thọc bánh xe, rốt cuộc cũng không thể chống lại Đàm Giang Vưu.
“Cho nên anh đã tìm một người quản lý chuyên nghiệp khác, giới thiệu cho ông ngoại của anh.” Chu Lễ nói.
Lâm Ôn tò mò: “Chẳng phải anh đã nói rằng ông ngoại của anh không muốn người ngoài nhúng tay vào chuyện công ty à?”
“Anh ấy không tính là người ngoài, nếu theo quan hệ huyết thống, anh ấy là cháu nội đầu của anh họ của ông ngoại.”