• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Kim Bính

Editor: Trà Xanh

Tạp dề là kiểu hoa thông thường nhất. Sau khi đeo vào, ngực và eo cuối cùng không bị lộ nữa, cảm giác an toàn của Lâm Ôn đã trở lại, nhưng cảnh này khiến tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lâm Ôn quay đầu, giả vờ bình tĩnh nói với Chu Lễ: “Cám ơn, nhưng vừa rồi em muốn anh lấy giúp tạp dề có tay.”

Tạp dề có tay là loại có tay áo dài.

Viên Tuyết ngồi đối diện nghe vậy sửng sốt một chút: “Em nhờ Chu Lễ lấy giúp tạp dề khi nào?”

Lâm Ôn nói: “Lúc chị đang nói chuyện với lão Uông.”

Viên Tuyết “Ồ”, đoán chừng là do mình không để ý, vừa rồi xuýt nữa hiểu nhầm. Thở phào nhẹ nhõm, Viên Tuyết tiếp tục ăn bánh bao.

Tiêu Bang cũng thu lại ánh mắt của mình.

Chu Lễ cười đầy ẩn ý, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Ôn, khẩu hình nói: “Ảnh hậu.”

“……”

Lâm Ôn cầm muỗng lên, tiếp tục húp cháo trắng trong chén.

Nhưng bên tai đỏ bừng, không che giấu chút nào được.

Chu Lễ nhìn lỗ tai cô một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt và bưng chén cháo lên.

Anh cũng uống cháo, nhưng anh múc cháo loãng, không lấy muỗng, thổi vài cái cho nguội, anh trực tiếp cầm chén uống. Uống hai ngụm mới bắt đầu ăn bánh bao.

Bánh bao do mẹ của Uông Thần Tiêu làm, có nhân thịt và rau, gia vị vừa miệng, trọng lượng đầy đặn, to hơn lòng bàn tay của con gái.

Viên Tuyết gặm một nửa cái bánh bao trên tay, dạ dày hơi khó chịu, cô kêu Uông Thần Tiêu: “Bánh bao này ngon, anh nếm thử đi.”

Uông Thần Tiêu ăn đến độ chóp mũi đổ mồ hôi, ngẩng đầu thấy nửa cái bánh bao trong tay Viên Tuyết, anh nói: “Em ăn không vô à.”

“Nói bậy.” Viên Tuyết nói, “Em nếm giùm anh, cái này ăn ngon.”

Uông Thần Tiêu ngã người ra sau, duỗi cánh tay lấy khăn giấy trên tủ sát tường để lau mồ hôi, cố ý nói: “Vậy em ăn đi, nhân bánh bao giống nhau, chút nữa anh sẽ ăn một cái.”

Viên Tuyết không thèm nhắc tới nữa, đạp chân Uông Thần Tiêu dưới gầm bàn, Uông Thần Tiêu nhanh nhẹn tránh ra, cảnh này tình cờ bị mẹ Uông bắt gặp.

Đi qua nhà ăn là phòng bếp, ra khỏi cửa sau phòng bếp là sân sau, tất cả bữa ăn đều được chuẩn bị ở sân sau, mẹ Uông chuẩn bị đi nấu, nào ngờ bà vừa vào nhà ăn đã bắt gặp màn “bạo lực” của Viên Tuyết.

Mẹ Uông kìm lại nụ cười, liếc Viên Tuyết, sau đó mới tươi cười hỏi mọi người: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

Tiêu Bang nói: “Ngủ rất ngon, cám ơn bác gái.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, các cháu ăn nhiều một chút, đừng khách sáo nhé, cần gì thì nói với Tiêu Tiêu. À này, phía trước nhà có cái hồ, chút nữa nếu chán thì có thể ra đó câu cá.”

Lâm Ôn vẫn cúi đầu uống cháo trắng, cháo trắng với dưa chua, giữa bàn để vài loại dưa chua nhưng cô vẫn chưa duỗi tay gắp, nhịp tim cô còn chưa hồi phục.

Cho đến khi mẹ Uông tới nói chuyện, Lâm Ôn mới lễ phép đặt muỗng xuống và nhìn bà.

Mọi người đều tập trung vào mẹ Uông, khi mẹ Uông rời đi, Lâm Ôn lại cầm muỗng lên, thấy trước mặt cô có một đống dưa chua.

Cô nhìn người bên cạnh.

Chu Lễ gắp dưa chua, húp một ngụm nước cháo, không nói lời nào, chỉ nhìn cô một cái.

Ăn sáng xong, Viên Tuyết phải về phòng trang điểm và thay quần áo. Kéo Lâm Ôn ra khỏi nhà ăn, khi chuẩn bị lên lầu thì gặp anh họ của Uông Thần Tiêu, Viên Tuyết chào anh ta. Ánh mắt của người anh họ dán lên người Lâm Ôn, nhìn từ trên xuống dưới rồi hỏi Viên Tuyết: “Đây là bạn em à?”

“À, đúng rồi. Em đang vội, em lên trước đây.” Viên Tuyết vội vàng kéo Lâm Ôn lên lầu.

Vừa vào cửa, Viên Tuyết xổ một tràng: “Gã đó cứ nhìn chằm chằm vào người em. Em nhìn bộ dạng dê xồm của gã kìa, còn nhìn ngực em nữa, thật ghê tởm.”

Lâm Ôn cúi đầu nhìn trang phục của mình.

Viên Tuyết kéo tạp dề trên người Lâm Ôn, cười nói: “Cũng may em mặc cái này nên không bị ảnh hưởng, vậy mà em cũng nghĩ ra, chị phục em luôn.”

Lâm Ôn vừa cởi tạp dề vừa nói: “Được rồi, chị đi trang điểm đi.”

“Chị muốn thay quần áo trước!”

Lâm Ôn để tạp dề trên tủ, Viên Tuyết thoải mái thay váy lễ phục trong phòng ngủ.

“Trông thế nào?” Viên Tuyết hỏi.

Lâm Ôn gật đầu: “Đẹp.”

“Em chả đổi cách khen chị tí nào.”

“Rất đẹp.” Lâm Ôn nói.

Viên Tuyết buồn cười, bóp mặt cô.

Phòng ngủ không có bàn trang điểm, bàn làm việc được trưng dụng tạm thời, phía trên để gương và một đống đồ trang điểm.

Viên Tuyết bật đèn gương, ngồi xuống bắt đầu trang điểm.

Lâm Ôn đứng ở mép giường rầu rĩ, các loại cảm xúc cứ đè nén, không biểu hiện ra trên mặt.

Cô cần bình tĩnh gấp, tự nhủ phương châm sống, con người cần giải quyết cảm xúc trước, sau đó mới giải quyết vấn đề.

Nghĩ vậy, Lâm Ôn thở ra, nhìn xung quanh căn phòng hỗn loạn, cô bắt đầu thu dọn, chuyển hướng sự chú ý của mình.

Viên Tuyết đang vẽ mắt, nhìn thấy Lâm Ôn trong gương.

Lâm Ôn gấp chăn, đặt chăn lên tủ, sau đó vuốt thẳng ga giường.

Áo trên người cô ngắn đến rốn, lớp vải bó sát tôn lên khuôn ngực xinh đẹp, vòng eo thon nhỏ lộ ra theo từng cử động của cô, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quả thật khiến người ta khó có thể cưỡng lại, cho nên chẳng có gì ngạc nhiên khi có người thấy sắc nảy lòng tham.

Lâm Ôn đúng là không thích hợp mặc quần áo như vậy.

Viên Tuyết chậm rãi trang điểm, sau khi vẽ xong cô đứng dậy, lấy bộ quần áo buổi sáng ra, ra hiệu với Lâm Ôn.

“Hay là em mặc cái váy này đi.” Viên Tuyết đề nghị.

Lâm Ôn so độ dài, chiếc váy này dài đến mông, cô đẩy lại vào người Viên Tuyết: “Không cần.”

“Ây da……” Viên Tuyết ngẫm nghĩ, đi ra ban công cầm váy của Lâm Ôn vào.

Hôm nay thời tiết xấu, âm u có vẻ muốn mưa, vải váy quá dày, không biết khi nào mới khô.

Viên Tuyết bật điều hòa trong phòng lên, treo váy lên móc áo và nói: “Trước bữa tối chắc là thổi khô, đến lúc đó em nhớ thay.”

Lâm Ôn gật đầu.

Khi xuống lầu, Viên Tuyết không cho Lâm Ôn đeo tạp dề, mặc như vậy trong bữa tiệc đính hôn sẽ khiến người ta nghĩ lầm cô có gì đó kỳ quặc.

Lâm Ôn xuống lầu không được tự nhiên, lều màu đỏ đã dựng xong dưới lầu, tám cái bàn đã được sắp xếp ngay ngắn.

Mẹ Uông và vài người bà con đang đặt đồ uống và bánh kẹo lên bàn, ba Uông đang đặt thuốc lá, những người phụ giúp bếp núc đặt các món nguội lên bàn trước, đồ ăn nóng còn đang chuẩn bị ở sân sau.

Khách khứa lần lượt đến, đa số là người trong làng, nửa còn lại là bà con ở thị trấn của nhà họ Uông. Lâm Ôn ở bên cạnh Viên Tuyết, ánh mắt của mấy người đàn ông trẻ tuổi không ngừng vờn quanh người cô.

Chu Lễ và Tiêu Bang ngồi trong lều nói chuyện phiếm, ba Uông tới đưa thuốc lá cho họ.

Tiêu Bang xua tay nói: “Cháu không hút thuốc.”

Chu Lễ cảm ơn ông, ánh mắt luôn nhìn bên ngoài. Ba Uông nhìn theo ánh mắt anh ra phía ngoài lều, cười nói: “Quan hệ giữa Viên Tuyết và bạn thật tốt.”

Vẫn đang bận rộn, ba Uông chào hai người rồi đi ra sân sau. Chu Lễ chống khuỷu tay lên bàn, chậm rãi hút thuốc.

Tiêu Bang cầm một chai rượu lên, nhìn số độ trên nhãn và nói: “Đừng nhìn chằm chằm, có nhìn thì người ta cũng không tới. Không nghe người ta nói lúc nãy à, ‘Cám ơn, nhưng vừa rồi em muốn anh lấy giúp tạp dề có tay.’, tránh được một sự xấu hổ lớn của thế kỷ.”

“Tiêu Bang.” Chu Lễ gọi tên anh.

“Hở?” Tiêu Bang không nhìn lên.

“Xu hướng giới tính của mày có vấn đề phải không?”

“Cái gì?” Tiêu Bang ngẩng đầu lên.

“Nếu mày không yêu thầm tao thì tránh qua một bên.” Chu Lễ nói.

“…… Tao muốn ói.”

Chu Lễ cầm cái ly giấy dùng một lần và nói: “Ói đi.”

Tiêu Bang: “……”

Một lúc sau, Tiêu Bang đặt rượu xuống, nghiêm túc nói: “Tao hỏi mày, nếu mày thật sự theo đuổi Lâm Ôn thì có thể ở bên cạnh cô ấy bao lâu?”

Chu Lễ nhìn anh, không nói lời nào.

“Mày thấy đó, mày thật lòng với tao biết bao.” Tiêu Bang nhai đi nhai lại lập luận cũ, “Tao tin hiện giờ mày rất thích Lâm Ôn, nhưng chính bản thân mày cũng không biết, mày có thể duy trì được bao lâu.”

Hai người phụ bếp bưng cái khay lớn bước vào, trên khay là tám món ăn nóng hổi, họ đặt chúng theo bàn, ngay sau đó lại có các món nóng khác được đem vào.

Đồ ăn hôm nay có nhiều món chính, bào ngư, tôm hùm, tôm bạc đất và lươn đã được bày sẵn trên bàn, khách khứa bắt đầu tìm chỗ ngồi xuống.

Lâm Ôn cũng đang đi vào, lúc này Chu Lễ mới nói:

“Không ai biết chuyện tương lai, nếu mày biết thì nói cho tao hay. Nhưng có một điều mày vừa nói sai ——”

Chu Lễ hút hai hơi thuốc mới nói: “Tao đã qua giai đoạn cảm thấy thích cô ấy.”

Nói xong, Chu Lễ dập tắt thuốc rồi đứng dậy, đổi sang chỗ ngồi trong góc.

Khi Lâm Ôn bước vào lều, Chu Lễ gọi cô qua: “Ở đây!”

Lâm Ôn thấy vị trí bên cạnh Chu Lễ là tốt nhất, cô mặc bộ đồ này, ngồi xuống thì bị hở lưng, ngồi trong góc tránh người khác, cô không cần lo lắng chạy ra ngoài.

Lâm Ôn không còn cách nào khác, đành phải bước tới đó.

Tiệc đính hôn được tổ chức hai bữa, buổi tối còn tiếp tục ăn cho nên một số khách ở lại sau bữa trưa, Uông Thần Tiêu và Viên Tuyết phải tiếp đãi họ.

Trong nhà ồn ào, trên lầu và dưới lầu toàn là tiếng trẻ con chạy nhảy và tiếng trò chuyện của người lớn.

Lâm Ôn xem TV một lát, Viên Tuyết bớt thời gian tới nói: “Hay là em đi ra ngoài tìm nhóm Chu Lễ nhé?”

Chu Lễ và Tiêu Bang đi câu cá, ra cửa rẽ phải, cách mấy chục mét có một cái hồ.

Lâm Ôn hỏi: “Em lên lầu được không?”

“Mấy đứa nhóc đang làm loạn trên lầu, em lên làm gì.” Viên Tuyết nói, lại gần tai Lâm Ôn, “Em đừng ngồi đây, không thấy có vài người đàn ông cứ nhìn em hay sao?”

Lâm Ôn kéo quần áo theo bản năng.

“Đừng kéo nữa, tất cả đều ở đó.” Viên Tuyết đuổi cô, “Đi đi, đi xem bọn họ câu cá.”

Lâm Ôn đứng dậy đầy bất đắc dĩ, Viên Tuyết lấy một ít đồ ăn vặt cho cô.

Lâm Ôn xách túi đồ ăn vặt, chậm rãi đi ra hồ.

Có chỗ đậu xe phía trước lan can của hồ, Chu Lễ đậu xe ở đó. Phía bên kia lan can có bậc thang, Tiêu Bang đang đứng ở dưới bậc thang để ném cần câu.

Lâm Ôn bước nhanh đi qua nên không nhìn thấy Chu Lễ.

“Tiêu Bang.” Lâm Ôn gọi.

Tiêu Bang quay đầu lại: “Em đến rồi à, bên trong chán quá phải không?”

Lâm Ôn gật đầu: “Ừ.”

“Muốn câu cá không?”

“Anh câu đi, em nhìn thôi.”

“Có lẽ chẳng câu được gì.” Tiêu Bang nói.

“Ở đây không có cá hở?” Lâm Ôn hỏi. Tiêu Bang kéo cần câu lên, đưa Lâm Ôn xem. Lâm Ôn không thấy vấn đề gì, nhìn Tiêu Bang một cách khó hiểu.

Tiêu Bang giải thích: “Không có mồi câu.”

“…… Không có mồi câu, anh còn tới câu cá làm gì?”

“Dù sao cũng chán quá.” Tiêu Bang nhún vai, “Nhà lão Uông chỉ có cần câu, không có mồi câu.”

Lâm Ôn thật sự không nhịn được cười.

Xe của Chu Lễ đậu ở bậc thang gần nhất, Tiêu Bang muốn học Khương Thái Công, anh chẳng thèm quan tâm tên ngốc này, dứt khoát lên xe ngủ.

Thời tiết u ám không có ánh mặt trời, Chu Lễ chỉnh lại ghế, hạ một nửa cửa sổ xe xuống, đang nằm thiu thiu ngủ thì nghe Lâm Ôn và Tiêu Bang vừa nói vừa cười.

Lâm Ôn hỏi: “Anh muốn ăn vặt không?”

“Có gì ăn?”

“Quả hạch và sô cô la.”

“Không ăn.” Tiêu Bang dừng một chút rồi hỏi, “Có thể dùng quả hạch làm mồi câu không?”

Lâm Ôn do dự: “Em không biết.”

“Hay mình thử xem?”

“…… Được.”

Lâm Ôn đang định xuống bậc thang đưa cho Tiêu Bang, chiếc xe phía sau cô đột nhiên bấm còi, cô giật mình quay đầu nhìn, Chu Lễ bước ra khỏi xe đi tới.

Lúc này Lâm Ôn mới phát hiện chiếc xe đậu ở đó là chiếc Mercedes quen thuộc.

Chu Lễ đi đến trước mặt Lâm Ôn nói: “Ngốc à?”

Lâm Ôn: “……”

“Chờ ở đây.”

Nói xong, Chu Lễ lập tức đi đến ven đường, bẻ một cành cây, anh chọc vài cái vào bùn đất.

Một lúc sau, anh đào được một con giun thật dài, đi đến đầu bậc thang, ném con giun xuống phía dưới.

“Á ——” Tiêu Bang nhảy khỏi mặt đất.

“Mồi câu.” Chu Lễ nói.

“Mày biết đào giun à?!” Tiêu Bang lấy con giun dài trên đỉnh đầu.

“Mày quên là tao thường xuyên về nông thôn hử?”

“Ờ, xuýt nữa tao quên mày hay đến chỗ ông bà nội của mày.” Tiêu Bang móc con giun vào lưỡi câu, chính thức bắt đầu câu cá.

Chu Lễ dựa vào lan can, nhìn sang bên cạnh, đưa tay ra: “Quả hạch.”

Lâm Ôn: “……”

Bên kia, nhà họ Uông đang chuẩn bị bữa tối, khách khứa lần lượt tới.

Viên Tuyết tiếp đãi cả ngày, thân thể không chịu nổi nữa, ngửi thấy mùi thức ăn, cô không nhịn được nên vào phòng tắm nôn một lúc.

Không nôn được gì, cô chịu đựng cơn buồn nôn và quay lại phòng khách, muốn Uông Thần Tiêu lên lầu lấy chút xí muội cho cô. Không thấy ai trong phòng khách và nhà ăn, Viên Tuyết hỏi bà con: “Có thấy Uông Thần Tiêu ở đâu không?”

Bà con nói: “Khách khứa tới, Tiêu Tiêu đi ra lều rồi.”

Viên Tuyết đi ra lều tìm. Kết quả là cô mới đi vòng qua đầu kia của chiếc lều, cô thấy Uông Thần Tiêu và thanh mai trúc mã của anh đang đứng trò chuyện vui vẻ phía ngoài lều.

Viên Tuyết không nhịn được nữa: “Uông Thần Tiêu ——”

Hai người cãi nhau ngay tại chỗ.

Cuối cùng, cuộc cãi vã này hoàn toàn mất kiểm soát, nó bắt nguồn từ sự xuất hiện đột ngột của mẹ Uông. Bà đi xuống lầu, chống nạnh dạy dỗ: “Trong phòng không có ai, cô lại bật điều hòa, cô cho rằng tiền của nhà chúng tôi là do gió thổi tới?!”

Viên Tuyết xoay người bỏ chạy ra ngoài, Uông Thần Tiêu đuổi theo nhưng bị mẹ Uông giữ chặt.

Bên bờ hồ, Lâm Ôn giũ sạch túi nilon, đựng con cá nhỏ trong đó.

Lúc này cô đã đứng dưới bậc thềm, Tiêu Bang ném cần câu ra và nói: “Em đem cá về trước đi, rồi lấy một cái thùng lớn giùm tôi.”

Di động của Chu Lễ có cuộc gọi tới, anh nghe được vài câu, nhìn về phía Lâm Ôn đang bảo vệ túi nilon, nói với đầu dây bên kia: “Lâm Ôn đang ở với tao, không thấy Viên Tuyết.”

Lâm Ôn nghe thấy, cô quay đầu lại.

Chu Lễ đứng trên bậc thang, vẫy tay với cô: “Quay về đi, không thấy Viên Tuyết.”

Lâm Ôn giật mình.

Ba người vội vàng chạy về, vừa vào trong, Lâm Ôn đã nghe tiếng mẹ Uông than thở với ba Uông: “Tôi chỉ nói cô ấy một câu, trong phòng không có ai mà lại bật điều hòa, cô ấy có tiền chứ hả? Tôi nói sai à? Mới nói một câu đã bỏ chạy, còn có ——”

Mẹ Uông tức giận: “Gia đình Tiểu Thiến và nhà chúng ta là quan hệ gì, tôi mời họ tới ăn tiệc đính hôn không được hay sao? Cô ta hoàn toàn không nói lý lẽ, ghen tuông cũng nên xem là khi nào mới được!”

Bà con bên cạnh khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, mau để Tiêu Tiêu đi tìm xem.”

“Tìm cái gì mà tìm, con không được phép đi, chiều riết rồi quen thói!” Mẹ Uông ra lệnh cho con trai.

Lâm Ôn nhìn Uông Thần Tiêu đang đứng bên cạnh, chen vào nói: “Viên Tuyết không nhận điện thoại hả?”

Uông Thần Tiêu vẫn còn lo lắng và sốt ruột, anh nói: “Cô ấy không cầm theo di động.”

“Sao anh còn chưa đi tìm chị ấy?!” Lâm Ôn đột nhiên lớn tiếng.

Uông Thần Tiêu sửng sốt, anh chưa từng nghe Lâm Ôn ra lệnh to tiếng như vậy, ngay cả mẹ Uông cũng giật mình.

Lâm Ôn tiến lên vài bước, lạnh mặt đẩy Uông Thần Tiêu: “Đi đi, còn thất thần làm gì!”

“Nhanh lên.” Chu Lễ nhíu mày, trực tiếp giải quyết dứt khoát, “Phân công nhau đi tìm!”

Ngôi làng rất lớn, môi trường xung quanh phức tạp, bên ngoài làng đang xây lại quốc lộ, trong thôn còn có núi, Viên Tuyết đã chạy ra ngoài một lúc, Uông Thần Tiêu nói rằng cô ấy chạy về phía đông, cả nhóm rời sân đi về phía đông, sau đó phân tán.

Tới gần giờ ăn tối, trời đã sẩm tối, lúc đầu Lâm Ôn không hoảng sợ, cô nghĩ ở đây có nhiều người, Viên Tuyết chắc sẽ không đi quá xa, cô chỉ lo lắng Viên Tuyết sẽ bị động thai cho nên mới hung dữ.

Nhưng khi trời tối hẳn, bọn họ còn chưa tìm được Viên Tuyết, mấy người khác gọi điện thoại tới nói rằng họ cũng không tìm được, cuối cùng Lâm Ôn bắt đầu hoảng sợ.

Chu Lễ lại gọi điện thoại cho Uông Thần Tiêu, bảo anh hỏi ba mẹ của anh xem thử Viên Tuyết đã về chưa.

Uông Thần Tiêu nói không.

Mưa lất phất, Lâm Ôn kêu tên của Viên Tuyết suốt cả đoạn đường, giọng nói hơi bị khàn nhưng vẫn không có lời đáp nào cả.

Cánh đồng mênh mông bát ngát, Lâm Ôn ra mồ hôi nhễ nhãi, sắc mặt tái nhợt, có chút yếu ớt.

Chu Lễ túm chặt cô: “Đừng tìm, trở về đi.”

“Tìm lại thử.” Lâm Ôn nói.

“Ở đây không có ai, về rồi nói.”

Lâm Ôn lắc đầu: “Tìm lại thử xem, em không yên tâm, chị ấy đang mang thai, lỡ như bị té xỉu ngất đi, chúng ta có kêu thì chị ấy cũng không nghe thấy.”

Lâm Ôn đã tưởng tượng nhiều khả năng khác nhau trên đường đi, gần đây sức khỏe của Viên Tuyết rõ ràng không tốt, lại có tâm sự nặng nề, lỡ như té xỉu và rơi xuống ruộng, không ai có thể tìm thấy cô.

Lâm Ôn tự hỏi, nếu không có chuyện bật điều hòa, có phải Viên Tuyết sẽ không chạy ra ngoài hay không? Trong trường hợp đó, sẽ không xảy ra bất kỳ khả năng nguy hiểm nào.

Chu Lễ nhìn sắc mặt của cô và nói: “Muốn tìm cũng không cần một mình em tìm, để đàn ông đi tìm. Hơn nữa Viên Tuyết là một người trưởng thành, cô ấy tự mình chạy, cho dù xảy ra chuyện gì là do cô ấy tự quyết định, cô ấy phải tự chịu trách nhiệm.”

Lâm Ôn sửng sốt: “Anh cảm thấy tất cả đều là lỗi của chị ấy?”

Chu Lễ bình tĩnh nói: “Ít ra cô ấy cũng có lỗi.”

Lâm Ôn không nói lời nào, Chu Lễ muốn đưa cô về, Lâm Ôn rút cánh tay ra: “Vậy anh đi đi, em đi tìm gần đây.” Nói xong, cô tiếp tục đi về phía trước.

Chu Lễ nhíu mày, nắm chặt cánh tay cô: “Tôi đã nói là quay về.”

Lâm Ôn dùng sức rút cánh tay ra, không thể kiềm chế được cảm xúc phức tạp của mình nữa.

“Chị ấy bật điều hòa vì giúp em hong khô váy, chị ấy ghen là vì Uông Thần Tiêu không cho chị ấy đủ cảm giác an toàn. Chị ấy đã phạm sai lầm gì mà mọi người đều lạnh lùng như thế!

Có phải đàn ông các anh luôn luôn thích đứng núi này trông núi nọ hay không? Sau đó đổ hết trách nhiệm lên người phụ nữ? Nhậm Tái Bân là thế, Uông Thần Tiêu cũng vậy, anh cũng……”

Lâm Ôn lớn tiếng nói tới đây, nhận ra không đúng nên lập tức dừng lại. Cô xoay người rời đi, Chu Lễ kéo cô lại.

Anh không bỏ qua những âm cuối cùng của Lâm Ôn, anh hỏi: “Tôi cái gì?”

“Buông tay ra!”

“Em nói rõ ràng trước, tôi cái gì?”

“Anh thả em ra, anh không muốn tìm thì tự mình em đi tìm!”

“Tôi đứng núi này trông núi nọ khi nào?”

Lâm Ôn mím miệng, Chu Lễ bóp chặt hai má cô: “Em nói rõ ra.”

Lâm Ôn không nhịn được nên buột miệng thốt ra: “Anh và người cũ chia tay khi nào? Là cuối năm ngoái hay là năm nay? Anh thích em từ khi nào?”

Chu Lễ sửng sốt.

Tối hôm qua Lâm Ôn mới biết, ngày cô trở về từ chuyến công tác ngoài đảo hôm đầu tháng tư, Chu Lễ cố tình đi ăn tối với cô.

Khi đó Nhậm Tái Bân mới rời đi được bảy ngày. Nhậm Tái Bân đi hôm cuối tháng ba, nói cách khác, trước đó Chu Lễ đã có ý với cô.

Tuy nhiên tháng 1 đến tháng 3 năm nay, mọi người chỉ gặp nhau hai lần, một lần Tiêu Bang mở cửa hàng, một lần chơi kịch bản giết người.

Làm sao Chu Lễ có thể thích cô chỉ trong hai lần tụ tập.

Vì vậy đẩy thời gian về phía trước, Chu Lễ có bạn gái, đồng thời đứng núi này còn trông núi nọ.

“Đàn ông các anh thật ghê tởm!” Lâm Ôn bất chấp tất cả.

Sắc mặt Chu Lễ trở nên lạnh lùng, túm chặt Lâm Ôn. Lâm Ôn ra sức giãy giụa: “Anh buông tay ra!”

Chuông điện thoại vang lên, Chu Lễ nhìn dãy số rồi bắt máy, Lâm Ôn giãy giụa rất mạnh, tranh thủ lúc anh hơi thả lỏng để thoát ra, xoay người chạy về phía trước.

Chu Lễ đuổi kịp cô trong vài bước, vòng qua eo, ôm người trở về.

Lâm Ôn bị anh ôm đi, lòng bàn chân không chạm đất, cô dùng sức nắm cánh tay trên eo mình và hét lớn: “Anh thả tay ra, Chu Lễ!”

Chu Lễ khiến cô bình tĩnh chỉ bằng một câu: “Uông Thần Tiêu đã tìm thấy Viên Tuyết, cô ấy hiện đang ở nhà.”

Lâm Ôn dừng lại.

Chu Lễ nói tiếp: “Em muốn biết chuyện của tôi, quay về lại chậm rãi hỏi. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi em, em có thừa nhận rằng em có thiện cảm với tôi hay không?”

“Cái……”

Chu Lễ siết chặt ngắt lời cô, không cho cô cơ hội phủ nhận.

“Em đã quên phải không, lý do em từ chối tôi đều là vì người khác. Em ghét những mối quan hệ phức tạp, em không muốn dính líu đến bạn bè của bạn trai cũ, em không muốn làm bạn bè xấu hổ, nhưng từ đầu tới cuối em chưa từng nói rằng em không thích tôi.”

Chu Lễ ghé sát vào mặt cô từ phía sau, hỏi nhỏ: “Em có thừa nhận không?”

Tay Lâm Ôn vẫn còn đang bẻ cánh tay Chu Lễ, nhưng sức lực đã đình trệ.

Mưa phùn kéo dài, mang theo làn gió mát, cổ áo hơi tuột xuống, Lâm Ôn có chút co rúm lại vì lạnh.

Chu Lễ lặng lẽ kéo cổ áo lên cho cô, dưới lòng bàn tay là làn da nổi da gà hơi lạnh, và nhịp tim nhanh như đánh trống.

Chu Lễ rũ mắt nhìn cô, một lúc sau, anh chậm rãi cúi đầu, hôn xuống.

Nụ hôn từ phía sau, muốn tránh cũng không tránh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK