Chu Lễ vốn không chú ý, trên đĩa trái cây còn thừa hai múi mận, anh cắm một múi đút cho Lâm Ôn. Lâm Ôn ngoan ngoãn há miệng, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm TV. Mấy phút đầu tập lặp lại nội dung kết thúc của tập trước, Chu Lễ không nghĩ tình tiết lặp lại có sức hấp dẫn lớn như vậy.
Chu Lễ đè nhẹ cái nĩa lên môi Lâm Ôn, Lâm Ôn chia sự chú ý cho anh, chỉ vào trên góc trái TV.
Đếm ngược đã đến 8 giờ 29 phút 56 giây, Chu Lễ để ý đồng hồ. Qua nửa giờ, đồng hồ biến mất, Chu Lễ đặt đĩa trái cây xuống, mở di động, ngồi yên lặng cùng Lâm Ôn.
Mười phút cực kỳ dài, không ai chú ý tới cốt truyện, ngón tay Lâm Ôn quấn đuôi tóc, ngón tay Chu Lễ gõ nhẹ vào đùi mình. Cuối cùng con số chuyển tới 40, đã thoát khỏi sự giam cầm, trò chơi mê tín kết thúc, Chu Lễ và Lâm Ôn đồng thời lên tiếng.
“Lúc chiều anh…”
“Ba mẹ em…”
Cả hai không chịu nhượng bộ.
“Em nói trước.”
“Em nghe anh nói trước đã.”
Dừng một chút.
“Vậy em nói đi.”
“Anh nói trước đi.”
Sau nửa phút vô nghĩa, hai người im lặng nhìn nhau, qua vài giây, họ đồng thời bật cười.
Lâm Ôn chui vào vòng tay Chu Lễ, Chu Lễ nhân cô hội ôm người lên đùi.
Lâm Ôn vòng qua eo anh, nói trước: “Ba mẹ em nói họ gặp một giáo viên dạy trung học ở trong chùa. Ông ấy bị đau vai và cổ rất nặng. Sau này dùng thuốc và các bài tập vật lý trị liệu, ông đã tự nghiên cứu một bộ phương pháp. Đã hai năm rồi không còn đau nữa, thầy giáo kia sẽ dành thời gian để viết ra phương pháp đó. Ba mẹ em sẽ gửi cho em.”
Chu Lễ thường xuyên nhéo cổ khi bận rộn công việc, mấy năm nay đã thành thói quen.
Chu Lễ hỏi: “Em nói chuyện này với ba mẹ à?”
“Dạ.”
Chu Lễ bóp cằm cô, rất muốn biết Lâm Ôn nói chuyện gì về anh với ba mẹ cô.
Lâm Ôn nhắc nhở anh: “Đến lượt anh.”
Chu Lễ nói: “Hồi chiều ông nội anh có gọi điện thoại, nói rằng ngày mai ông bà định làm sủi cảo cào, hỏi em có muốn ăn không. Nếu có thời gian thì đến chỗ ông bà ăn tối sau khi tan sở, nếu không có thời gian thì anh lái xe qua lấy.”
Sủi cảo cào trông giống sủi cảo, là món ăn vặt địa phương ở Giang Tây, Lâm Ôn chưa ăn bao giờ, đương nhiên cô muốn ăn thử đồ mới làm. Ngày mai không biết công việc có bận không, Lâm Ôn phải đợi ngày mai đi làm mới chắc chắn được.
Công việc của Chu Lễ đều lên kế hoạch trước, ngày mai anh có thời gian, nói sẽ đón cô sau khi tan sở.
Cả hai người đã công khai mối quan hệ với cả hai gia đình, nhưng người lớn của hai bên không biết họ đã ở chung.
Chu Lễ không quen tâm sự với ông bà, Lâm Ôn sợ kích thích ba mẹ sẽ gây ra chiến tranh trong gia đình.
Vì vậy sau đó, họ không gặp nhau hai tuần.
Đây là chuyện xảy ra hai tháng sau đó.
Trong hai tháng này, Tiêu Bang đã cài đặt hệ thống giám sát 24/24 trên tổ của con rùa phát tài. Lâm Ôn lấy ra bảy vạn tiền tiết kiệm được từ việc đi làm trong một năm rưỡi, cộng với hai vạn do ba mẹ tài trợ, mua một chiếc xe. Số lượng fans trên trang web của Viên Tuyết tăng vọt lên đến 70 vạn, cô bị chảy máu rất nhiều khi sinh con, Uông Thần Tiêu cãi nhau một trận với ba Uông và mẹ Uông.
Hai tháng sau, ngày cuối năm sắp đến vào giữa cuối tháng một. Đầu tiên ba mẹ Lâm Ôn tới thành phố Nghi Thanh, Lâm Ôn buộc phải về nhà ở hai ngày. Hai ngày này quá bận, hai người bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian ăn cơm.
Hai ngày sau Lâm Ôn đi công tác, Chu Lễ cũng trùng hợp đi công tác luôn. Trước khi đi không tìm được cơ hội gặp mặt, cứ tưởng rằng đi công tác sẽ nhanh trở về, điều quan trọng là phải hoàn thành công việc trước.
Lâm Ôn đi bốn ngày, cô trở lại Nghi Thanh vào ngày 27 tháng 1. Ngày 31 tháng 1 là đêm giao thừa.
Chu Lễ về cùng ngày với cô, nhưng anh đến rạng sáng mới về đến nhà, bảo Lâm Ôn đừng chờ anh, cứ về phòng đi ngủ trước.
Lâm Ôn không thể chờ Chu Lễ, cũng không thể quay về phòng ngủ, bởi vì ba mẹ cô tới Nghi Thanh hôm đó. Họ nói với cô, ba của mợ cô đã qua đời, họ phải chạy đến thành phố Bắc Dương ngay lập tức.
Nhà Lâm Ôn và nhà cậu rất thân thiết. Năm đó mẹ Lâm mất con trai, cậu mợ đã trợ giúp nhà cô rất nhiều, cho nên tuy rằng ba của mợ qua đời, hai bên không phải là bà con chính thức, cộng với ngày lễ ngày tết và đường xá xa xôi, nhưng ba mẹ Lâm Ôn vẫn khăng khăng muốn đích thân đến đó.
Lâm Ôn mới xuống máy bay, trong chớp mắt lại đi lên. Rạng sáng hôm đó, Chu Lễ về đến nhà, đối mặt với một căn phòng vắng vẻ.
Bên này, ông bà nội Chu Lễ đã trải qua mấy năm thăng trầm, nỗi nhớ quê càng da diết, trước đây ngoài việc đề cập với Chu Lễ về chuyện xem mắt, họ hiếm khi có yêu cầu khác với anh.
Lần này ông bà thật sự không nhịn được, nói rằng muốn về lại Giang Tây, nhưng họ đi lại bất tiện, cần Chu Lễ đi cùng.
Chu Lễ gọi điện thoại cho Lâm Ôn, ngày hôm sau đưa ông bà đến Giang Tây thăm họ hàng.
Gia đình ba người của Lâm Ôn về lại vào ngày 30 tháng 1, sau khi hạ cánh xuống Nghi Thanh thì Lâm Ôn tự lái xe, lập tức trở về quê ở thị trấn Giang Châu.
Đây là lần đầu tiên ba Lâm và mẹ Lâm ngồi xe chạy đường dài do Lâm Ôn lái, cả hai chuẩn bị tinh thần, không dám lơi lỏng.
Đến Giang Châu an toàn. Đêm đó họ hàng bên phía ba Lâm Ôn tổ chức bữa tiệc, ngày hôm sau là đêm giao thừa, bà con bên phía mẹ lại có tiệc.
Ăn tết nên có nhiều người và nhiều việc. Hai ngày đầu đi khắp nơi thăm bà con và bạn bè, Lâm Ôn không có thời gian cho nhiều chuyện khác. Hai ngày bận rộn nhất đã qua, Lâm Ôn mở cửa sổ không còn chút sức lực nào, cơn gió lạnh thổi đến, cô không khỏi nghĩ về hai tuần trước được nằm trong vòng tay ấm áp của ai đó.
Mùa đông năm nay lạnh vô cùng, trong nhà bật máy sưởi rất lâu nên trong phòng có mùi khét.
Lâm Ôn hít thở không khí trong lành, xoa tay, gửi một tin nhắn WeChat cho Chu Lễ.
“Hôm nay không có tiệc.”
Chu Lễ trả lời thật nhanh: “Anh đang ở nhà con trai cả của ông nội hai.”
Lâm Ôn hỏi: “Vẫn ở Giang Tây hở anh?”
Chu Lễ gửi định vị cho Lâm Ôn.
Họ hàng của ông bà nội Chu Lễ chủ yếu phân bố ở ba thành phố ở Giang Tây, Chu Lễ mới đưa ông bà đi xong thành phố đầu, hiện tại vừa tới thành phố thứ hai.
Chu Lễ gửi một tấm hình cho Lâm Ôn. Tấm hình chụp một tòa nhà nhỏ theo phong cách phương tây do con trai cả của ông nội hai của Chu Lễ tự xây cách đây hai năm, kiểu dáng căn nhà rất sang trọng, anh ta vô cùng hiếu khách mời ba người Chu Lễ ở lại qua đêm.
“Vậy mấy ngày nay anh ở nhà bác họ hở?” Lâm Ôn hỏi.
“Ừ.” Chu Lễ gõ ngắn gọn.
“Khi nào anh về lại?”
“Mùng tám về.”
Còn vài ngày, Lâm Ôn lặng lẽ thở dài.
Một lúc sau, Chu Lễ gọi điện thoại tới.
“Em đang làm gì đó?”
Giọng anh trầm thấp dễ nghe, Lâm Ôn dựa vào đầu giường, ôm gối nói: “Không làm gì hết, em ở trong phòng. Anh gọi điện thoại cho em có tiện không?”
“Ừm, anh ra hít thở không khí.”
“Bên anh có lạnh không?”
“Không đến nỗi nào, không lạnh như Nghi Thanh. Hôm nay em không cần đi thăm bà con nữa à?”
“Không cần, nhưng đồng nghiệp cũ của ba em tới chơi, em không muốn ở trong phòng khách.”
Hai người trò chuyện câu có câu không, máy sưởi vẫn đang hoạt động, Lâm Ôn quên đóng cửa sổ, cô cảm thấy giọng của Chu Lễ có hiệu quả giống như đánh trống, hai chân cô buông thõng bên ngoài giường, lắc qua lắc lại, niềm vui nho nhỏ từ từ trỗi dậy trong lòng khiến cô lấy lại tinh thần.
Giang Tây không lạnh, nhưng nơi Chu Lễ ở hôm nay có phong cách tuyệt vời.
Một nhóm bà con xa lạ đang cười nói vui vẻ trong nhà, trẻ con chạy tán loạn, người lớn hút thuốc uống trà, Chu Lễ không có kiên nhẫn, đối đáp qua loa rồi đi ra.
Không có chỗ để đi, anh đứng bên hồ gọi điện thoại cho Lâm Ôn. Giọng nói của Lâm Ôn vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, anh hỏi cô: “Đồng nghiệp của ba em không dạy em à?”
Đồng nghiệp của ba Lâm Ôn đương nhiên cũng giáo viên tiểu học, Lâm Ôn nói: “Ông có dạy em môn toán ba năm.”
“Vậy sao em còn trốn thầy mình?”
“… Tết năm kia, em với ba đến nhà thầy Cao chúc tết, tình cờ gặp bà con của thầy Cao cũng ở đó, người ta yêu cầu em biểu diễn câu chuyện Effendi.”
Chu Lễ sửng sốt, ngay sau đó không nhịn được nên bật cười.
“Anh đừng cười mà…”
Chu Lễ nghe giọng điệu rầu rĩ của cô, càng không nhịn được, bao mỏi mệt và thiếu kiên nhẫn đều tan thành mây khói trong những mẩu chuyện đôi ba câu của Lâm Ôn.
Cuộc điện thoại kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi ba mẹ Lâm Ôn kêu cô ra nấu ăn, hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Chu Lễ không lập tức quay về nhà, anh châm một điếu thuốc, ngồi xổm bên hồ, nhặt một cục đá ném vào trong nước.
Mặt hồ yên tĩnh tạo ra từng vòng gợn sóng, gợn sóng biến mất, anh lại ném một cục đá khác.
Ném đứt quãng, hút xong một điếu thuốc, Chu Lễ xoay người trở vào nhà.
Nhà Lâm Ôn ăn cơm sớm, chưa đến 5 giờ, bảy món ăn và một món canh được dọn lên bàn, thầy Cao nói đồ ăn nhiều quá, ba Lâm Ôn nói không nhiều lắm không nhiều lắm, bảo thầy Cao mau nếm thử tay nghề của Lâm Ôn.
Mấy ngày nay Lâm Ôn ăn nhiều dầu mỡ, không thèm ăn gì, cô chỉ ăn một chén cơm rồi vào bếp lau dọn chùi rửa đồ.
Dọn xong, cô cắt một đĩa trái cây bưng ra, đặt bên cạnh bàn để ba người lớn tráng miệng.
Lâm Ôn trở lại phòng mình, không có gì làm nên lấy di động ra, lúc này cô thấy bà cụ Trịnh vừa đăng trong vòng bạn bè, bức ảnh là công viên trò chơi.
Bà cụ Trịnh gửi văn bản: “Không thể đi tàu lượn siêu tốc sau 60 tuổi. Thật tiếc mười năm trước lúc tôi chưa tới 60 tuổi, chưa bao giờ nghĩ tới việc hưởng thụ niềm vui trước mắt. Sống trên đời này, điều quan trọng nhất là không để mình hối hận và tiếc nuối.”
Chu Lễ hóng gió lạnh xong thì trở vào nhà, tìm được ông bà nội, anh cúi xuống nói với ông bà: “Con có chút việc phải ra ngoài, khoảng tối mai sẽ về.”
Ông bà nội Chu Lễ đang trò chuyện rất hào hứng với bà con họ hàng, họ quan tâm hỏi Chu Lễ có quan trọng lắm không, Chu Lễ làm cho họ yên tâm, ông bà nói: “Vậy con đi đi, đừng lo cho ông bà, có các chú họ và chị họ của con ở đây.”
Sau khi đọc văn bản kia, tim Lâm Ôn đập loạn xạ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mới phát hiện cửa sổ vẫn chưa đóng, mà cô còn mở máy sưởi.
Lâm Ôn nhấp vào định vị mà Chu Lễ gửi cho cô lúc nãy, vào điều hướng, kiểm tra thời gian lái xe.
Năm tiếng đồng hồ.
Lâm Ôn đóng cửa sổ phòng, tắt máy sưởi, cô bóp chặt di động, ra ngoài tìm mẹ, tim đập như đánh trống, nhưng khuôn mặt rất bình tĩnh: “Mẹ, bạn cùng phòng hồi trung học của con nói là đêm nay tụ tập.”
“Tối nay à? Tụ tập ở đâu?”
“Ở thành phố.” Lâm Ôn nói, “Có ca hát nên sẽ tương đối trễ, bạn cùng phòng nói tối nay ở nhà cô ấy luôn.”
Thành phố cách không xa, lái xe chỉ bốn mươi mấy phút, mẹ Lâm hỏi: “Vậy con tự mình lái xe đi hay sao?”
“Dạ.”
Mẹ Lâm có chút không yên tâm, nhưng có ba Lâm và thầy Cao ở bên cạnh giúp đỡ: “Lần này trở về cũng do Ôn Ôn lái xe, có gì mà lo lắng.”
Mẹ Lâm thả lỏng, bảo Lâm Ôn đến nơi thì gọi điện thoại cho bà ngay lập tức.
Chu Lễ đem theo một chai nước, lên xe, lái ra khỏi con đường nhỏ ở quê, lao nhanh về phía thị trấn Giang Châu.
Lâm Ôn cởi áo lạnh đặt trên ghế phụ, cô bật điều hướng, lái xe chạy về phía thành phố nhỏ ở Giang Tây.