Editor: Trà Xanh
Có ga đường sắt cao tốc ở các thị trấn gần thị trấn Ninh Bình, nhưng chỉ có một tuyến đường sắt cao tốc đến và đi từ thành phố Nghi Thanh mỗi ngày lúc 5 giờ chiều.
Lâm Ôn không đợi được đường sắt cao tốc, cô kiểm tra lộ trình, bắt tàu điện ngầm đến trạm xe buýt, đi xe buýt nửa giờ, sau đó chuyển xe buýt, hai giờ sau mới tới thị trấn.
Không khí ẩm ướt và ngột ngạt, trông có vẻ sắp mưa, Lâm Ôn cảm thấy buồn nôn sau khi xuống xe.
Có một tiệm tạp hóa cạnh trạm xe buýt, Lâm Ôn vào tiệm mua một chai nước khoáng và một phần Oden.
Nguyên liệu nấu Oden tương đối kém, nhưng nước canh vẫn ngon, Lâm Ôn uống hết nửa chén canh để ngưng cơn buồn nôn trong bụng, cô hỏi bà chủ tiệm tạp hóa về ngôi chùa.
Ninh Bình là một thị trấn nhỏ, tìm trên mạng cũng không ra ngôi chùa đó, Lâm Ôn lo lắng cho ba mẹ nhưng cô vẫn khôn ngoan, cô không dám mù quáng xông vào nơi xa lạ, thậm chí trên đường đến đây, cô còn cân nhắc có cần xin cảnh sát giúp đỡ hay không.
Bà chủ tiệm đang xem phim truyền hình, một công đôi việc trả lời Lâm Ôn: “Ngôi chùa kia cách đây rất xa, đi xe buýt thì cô phải đi bộ rất nhiều, nên đi taxi thì hơn.”
Lâm Ôn cố ý hỏi: “Ngôi chùa đó rất nổi tiếng à?”
“Đúng rồi, rất nhiều ông chủ lớn từ các nơi khác đến đây thắp hương.”
“Dân địa phương cũng đi phải không?”
“Đi chứ, nhưng tôi thường không có thời gian, dịp tết mới đi được, mẹ chồng tôi đều đến đó vào ngày mùng một và mười lăm.”
Lâm Ôn cảm thấy buông lỏng một chút, sau đó ngập ngừng: “Vậy vào trong thắp hương phải cho bao nhiêu tiền?”
“Cái này tùy ý là được, cô có tiền thì cho vài trăm, vài ngàn, không có tiền thì không cho cũng không sao.” Bà chủ tiệm chỉ vào một góc, “Cô bé à, cô muốn đi thắp hương phải không? Ở đây tôi cũng có bán nhang, giá nhang ở cổng chùa cao gấp đôi, cô có đi thì có thể mua trước ở đây ủng hộ tôi.”
Lâm Ôn không mua nhang, cô cám ơn bà chủ tiệm, ăn xong Oden, ném cái hộp vào thùng rác trong tiệm, Lâm Ôn mua một cái dù.
Đã vào mùa mưa, trời đổ mưa to, nước chảy lênh láng trên nền xi măng bên ngoài. Lâm Ôn bung dù, nhìn trời, quay lại hỏi bà chủ tiệm có bán áo mưa không.
“Có, cô tìm trên cái kệ đằng kia.”
Lâm Ôn cầm áo mưa, gọi điện thoại để thuê xe, 30 phút sau cuối cùng đã tới ngôi chùa ở vùng ngoại ô hẻo lánh.
Mưa to không ngớt, Lâm Ôn mặc áo mưa chạy chầm chậm vào chùa, thấy có rất nhiều người cầm dù đi về một hướng, cô cũng đi theo.
Trong số những người này có đàn ông, phụ nữ, già trẻ đều có, nói chuyện với nhau như đã quen biết từ lâu, Lâm Ôn đi theo bọn họ vòng qua vòng lại từ trước điện đến một sân nhỏ.
Bước vào cổng sân, cô khựng lại.
Sân không lớn, các ngõ ngách giờ đã chật cứng người. Một người khoác áo cà sa, trông như là sư cụ trụ trì đang đi tới từ cách đó không xa, bên cạnh ông là vài nhà sư trẻ tuổi, trong đó có một nhà sư đang che dù cho ông.
Dưới màn mưa tí tách, bất cứ nơi nào sư cụ đi qua, các tín đồ đều quỳ xuống, đồng thời giơ hai tay lên cao, tranh nhau dâng tiền mặt.
Lâm Ôn khiếp sợ nhìn cảnh này, hoàn toàn quên mất phản ứng, cho đến khi phát hiện có vài người không quỳ giống cô, cô mới hoàn hồn, phát hiện ba mẹ cô trong số ít người đó.
Bên cạnh ba mẹ là dì Lý, dì Lý cũng quỳ dưới đất, trên tay cầm mấy tờ tiền lớn, chờ mong sư cụ đến gần.
Lâm Ôn thu dọn cái áo mưa mà cô cố ý mua, túm lấy mũ che mặt, lùi lại một bước, nấp mình sau khung cửa.
“Lâm Ôn?”
Hình như có người kêu tên cô, Lâm Ôn không rõ nên quay đầu theo giọng nói.
Một người phụ nữ cầm dù đứng cạnh hòn non bộ phía trước, người phụ nữ quay lại, đang tò mò nhìn cô.
“Đúng là cô, Lâm……”
Lâm Ôn sợ ba mẹ sẽ chú ý tới bên này, cô đưa ngón tay đặt trước môi. Người phụ nữ sửng sốt, sau đó gật đầu, nhìn xung quanh, cô nhanh chóng đi tới phía sau cửa.
“Cô còn nhớ tôi không?” Người phụ nữ hỏi cô.
Lâm Ôn vốn nhớ rõ người kia theo một cách khác, dù sao cô và người kia chỉ gặp một lần, nhưng bởi vì Chu Lễ, cho nên trí nhớ của cô về người này càng rõ ràng hơn.
“Chị là Tề Thư Di?” Người đã hẹn hò với Chu Lễ trước đây.
Tề Thư Di cười: “Không ngờ cô còn nhớ tôi.”
Lâm Ôn cười nhẹ: “Chị cũng còn nhớ tôi mà.”
Tề Thư Di nhướng mày khi nghe vậy, không giải thích vì sao cô còn nhớ rõ.
“Sao cô đến đây?” Tề Thư Di hỏi.
Lâm Ôn không trả lời, cô hỏi lại: “Còn chị thì sao?”
“Tôi à, tôi tới đây để nghiên cứu.”
“Nghiên cứu?”
“Trước đây tôi có nói với cô là tôi học tâm lý học hay không? Tôi là tiến sĩ tâm lý học,” Tề Thư Di nói, “vẫn đang học.”
Lâm Ôn không rõ lai lịch của cô.
Tề Thư Di nghĩ đến hành động lúc nãy của Lâm Ôn, suy đoán: “Người thân và bạn bè của cô đang ở đây phải không?”
Lâm Ôn nhìn thoáng qua ba mẹ ở phía xa, lần này trả lời người ta: “Ừ.”
Tề Thư Di hiểu được, nhìn vào trong sân nói: “Cô không phải là người đầu tiên theo tới đây bởi vì lo lắng cho người thân và bạn bè.”
Lâm Ôn không khỏi nhìn cô.
Tề Thư Di khẽ nở một nụ cười trấn an cô: “Tuy nhiên cô yên tâm, ngôi chùa này có thủ tục chính quy, không phải tổ chức bất hợp pháp. Chỉ là hương khói quá nồng, tín đồ khác với những nơi khác.”
Đúng là khác biệt, trước đây Lâm Ôn cũng từng đi chùa, từng gặp các tín đồ quỳ lạy những kỳ quan của bầu trời, phóng sinh, cúng dường tượng Phật bằng vàng, nhưng chưa từng thấy cả một đám đông quỳ lạy sư thầy, tranh nhau dâng tiền mặt.
Lâm Ôn không muốn ba mẹ phát hiện, sau khi nhóm người lần lượt vào phòng, cô đi theo Tề Thư Di vào bếp.
“Ăn trưa chưa?” Tề Thư Di hỏi cô.
“Vẫn chưa.”
“Vậy ở đây ăn chút gì đó nhé.”
Trong bếp còn rất nhiều đồ chay, Tề Thư Di xin sư thầy hai tô mì.
Lâm Ôn đã ăn Oden trước đó, cho nên cũng không quá đói. Cô gắp sợi mì mỏng, hỏi Tề Thư Di: “Chị đến đây bao lâu rồi?”
“Tôi tới ngày hôm qua, còn cô?”
“Mới tới.”
“Chỉ một mình?”
“Ừ.”
“Cô định thế nào?”
Lâm Ôn lắc đầu, cô không biết.
Tề Thư Di nói: “Vậy quan sát trước, buổi chiều ở đây có buổi trò chuyện.”
Buổi trò chuyện sẽ được tổ chức trong một điện nhỏ, chỗ nhỏ nên không còn chỗ ngồi, trụ trì nói chuyện Phật pháp trước, sau đó đến lượt những người khác.
Lâm Ôn đi theo Tề Thư Di ngồi trong góc dễ dàng che người, nhìn các tín đồ lần lượt đi tới trung tâm, kể chuyện của chính mình.
Dì Lý cũng bước lên, bà chưa đến 70, nhỏ hơn mẹ Lâm Ôn 3-4 tuổi, nhưng trông bà già hơn mẹ Lâm.
“Trước đây tôi luôn hành hạ bản thân, tra tấn suy nghĩ của mình, vì sao lại là tôi, vì sao bắt tôi chịu đựng nỗi đau này. Tôi nuôi con khôn lớn thật vất vả, nó lại biến mất như vậy, tinh thần tôi trực tiếp suy sụp, sau đó ông nhà tôi cũng ra đi, bỏ lại mình tôi trên đời này. Tôi thậm chí đã nghĩ vô số cách để tự tử, cho đến khi bạn tôi đưa tôi đến đây.”
Sau khi kể xong nỗi đau mình đã trải qua, dì Lý hùng hồn nói: “Hiện tại tôi không nghĩ như vậy nữa. Tôi biết, mọi chuyện đều do nhân quả. Trước đây nhà tôi có chuột, tôi sẽ giết chúng, bây giờ nhà tôi có chuột xuất hiện lại, cho dù nó bò qua trước mặt tôi, tôi cũng không đụng tới nó!”
Lâm Ôn khẽ nhếch miệng, nhìn Tề Thư Di theo bản năng. Tề Thư Di không đổi sắc mặt, cực kỳ nghiêm túc lắng nghe.
Không bao lâu là đến lượt ba mẹ Lâm Ôn, Lâm Ôn ngồi nghiêm chỉnh, lúc này đổi lại thành Tề Thư Di nhìn cô.
Ba Lâm và mẹ Lâm cùng bước đến trung tâm, hai vợ chồng nhìn nhau, mẹ Lâm chậm rãi nói: “Tôi, tôi từng có một đứa con trai, nó rất ưu tú, ngoại hình tốt, học giỏi, rất hiếu thảo và ngoan ngoãn. Nó vẽ rất đẹp, tôi không đăng ký cho nó vào học lớp nó thích, nó toàn tự học. Nó cũng đặc biệt thích Effendi, thời kỳ tiểu học mỗi lần trong ban có hoạt động gì, nó đều lên kể câu chuyện Effendi. Lúc cao trung, nó đã nhiều lần đoạt giải nhất cuộc thi toán Olympic! Nhưng nó đã ra đi……
Nó đã đi xa 24 năm rồi. Ngày nó rời đi, tôi đau đớn muốn chết, nhưng cũng vào ngày đó, bác sĩ nói rằng tôi đã có thai, tôi cố gắng chút hơi tàn cuối cùng để gắng gượng, lúc đó tôi nghĩ, có phải nó chưa đi hay không, con trai tôi đã quay về……”
Giọng mẹ dịu dàng và đằm thắm, Lâm Ôn đã nghe trong suốt 23 năm qua.
Lâm Ôn yên lặng lắng nghe toàn bộ những lời tâm sự, sau khi kết thúc, cô đi theo phía sau ba mẹ từ xa, nhìn họ về “phòng ngủ”.
Tề Thư Di giới thiệu: “Tòa nhà này do một ông chủ giàu có xây dựng, môi trường ăn ở bên trong khá tốt, có phòng ngủ và phòng đơn, tôi ở phòng đơn trên tầng hai.”
Lâm Ôn gật đầu.
Tề Thư Di lại hỏi: “Hôm nay cô muốn ở lại đây không?”
Lâm Ôn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi phải về đi làm.”
Tề Thư Di xem giờ: “Vậy đi mau đi, trễ chút sẽ không tiện.”
Lâm Ôn chào tạm biệt cô, một mình đi ra cổng chùa để gọi xe.
Di động có cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn WeChat, lúc nãy trong chùa quá ồn ào, cô không nghe thấy nhạc chuông.
Ngón tay Lâm Ôn lướt qua tên “Chu Lễ” nhưng không gọi lại. Cô thoát khỏi giao diện cuộc gọi, chỉ trả lời Viên Tuyết bằng một tin nhắn WeChat.
Có lẽ vị trí ngôi chùa quá xa, Lâm Ôn không đợi đến lúc tài xế nhận đơn. Cô đơn giản đi theo hướng dẫn đường một cách chậm rãi, từ lúc mặt trời lặn xuống phía tây cho đến khi trời tối, cô thậm chí không cảm thấy đau chân.
Khi Viên Tuyết nhận được hồi âm WeChat của Lâm Ôn, cô đang chuyển nhà.
Cả Uông Thần Tiêu lẫn Chu Lễ đều tới, hai người đàn ông giúp cô xách hành lý xuống lầu. Bỏ đồ vào cốp xe, Uông Thần Tiêu hỏi: “Còn sót gì hay không?”
Viên Tuyết nói: “Chắc không, còn sót thì sẽ đến lấy.”
“Được rồi, lên xe đi.” Uông Thần Tiêu nói.
Chu Lễ nhìn thời gian và hỏi: “Lâm Ôn còn chưa trả lời cho bà à?”
“Hở?” Viên Tuyết lấy di động ra, lúc này mới thấy đã nhận được tin nhắn trả lời hơn mười phút trước.
“Cuối cùng cũng thấy tin tức của cô nàng này…… Cô ấy nói tối nay làm thêm giờ, không thể tới giúp tui dọn nhà.” Viên Tuyết nói.
“Không sao, không sao, dù sao cũng có anh mà!” Uông Thần Tiêu ân cần nói.
Viên Tuyết liếc anh xem thường, cúi đầu trả lời Lâm Ôn, đột nhiên nghe thấy Chu Lễ nói: “Hỏi cô ấy làm thêm đến bao lâu.”
Viên Tuyết sửng sốt: “Để làm gì, ông có việc tìm cô ấy hay sao?”
“Ừm.” Chu Lễ tiết kiệm lời nói như vàng.
Viên Tuyết liếc Chu Lễ, cúi đầu gõ chữ. Một lúc sau cô nhận được tin nhắn.
“Cô ấy nói chưa biết.” Viên Tuyết lặp lại lời Lâm Ôn.
Chỗ mới của Viên Tuyết ở gần đây, dọn nhà xong, ba người ăn tối ở gần đó.
Chu Lễ rời đi sau khi ăn xong, lái xe về lại dưới lầu nhà Lâm Ôn.
Tháo dây an toàn, Chu Lễ nhìn lên tầng sáu.
Không có ánh đèn.
Anh nhìn đồng hồ, hạ chỗ ngồi, thả lỏng cơ thể nghỉ ngơi.
Một giờ sau, Chu Lễ xuống xe đi dạo.
Hai giờ sau, Chu Lễ châm một điếu thuốc.
Ba giờ sau, Chu Lễ gửi một tin nhắn cho Lâm Ôn.
Bốn giờ sau, cuối cùng điện thoại cũng kết nối được.
Chu Lễ thả lỏng hai gò má căng chặt, điều chỉnh giọng điệu, anh tỏ vẻ thoải mái: “Lâm Ôn?”
“…… Dạ.”
“Em ở đâu?”
“Bên ngoài.”
Từ trước đến nay Lâm Ôn luôn nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng vào giây phút này, âm lượng của cô nhẹ hơn trước, âm thanh nền đặc biệt ồn ào, nếu không nghe kỹ, sẽ không nghe được cô đang nói gì.
Chu Lễ nhíu mày: “Bên ngoài là nơi nào?”
Lâm Ôn nói: “Đối diện trường trung học.”
“…… Anh đến ngay bây giờ.”
“Dạ.”
Nghe chữ “Dạ” rõ ràng, Chu Lễ sững lại, để tay xuống, nhìn di động.
Không trì hoãn nhiều, Chu Lễ lập tức để điện thoại sang một bên, thắt dây an toàn, đạp ga, trong nháy mắt đã đến giao lộ trường trung học.