• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm thu mát mẻ, nhưng Chu Lễ vẫn đổ mồ hôi.

Trên bàn đầu giường, tiếng di động vang lên. Chu Lễ không có thời gian nghe, nhưng tiếng chuông kiên trì không ngừng, nghị lực còn hơn anh.

Âm thanh lọt vào tai quá phiền, Lâm Ôn đẩy vai Chu Lễ, mắt nhìn bàn đầu giường, ra hiệu anh mau nhận điện thoại, Chu Lễ mặc kệ.

Lâm Ôn quay người, cố ý vươn cánh tay về phía bàn đầu giường. Chu Lễ thấy cô thật sự không thành thật, không còn cách nào khác, đành phải tạm dừng, nghe lời cô lấy di động.

Kết quả là, vừa nhìn thấy màn hình điện thoại, Chu Lễ càng không muốn nhấc máy.

Chu Lễ nhấn nút trả lời, mở loa ngoài, không lên tiếng, chờ bên kia gào lên trước.

“Chó già, trả con rùa phát tài cho tao!”

Lâm Ôn nghe tiếng Tiêu Bang, không khỏi nở nụ cười. Chu Lễ ấn khóe miệng cong cong của cô, bình tĩnh nói với đầu dây bên kia: “Mày có biết bây giờ mấy giờ rồi không?”

Tiêu Bang đáp lại một cách lạnh lẽo: “Tao chỉ biết con rùa phát tài của tao đã mất tích ba tiếng đồng hồ.”

“Đâu có liên quan đến tao?”

“Tao tìm được nhân chứng!”

Con rùa được đặt ở góc hành lang bên ngoài WC, nơi đó có người ra vào, Chu Lễ trắng trợn bắt con rùa, không có gì lạ khi bị người ta bắt gặp.

Chu Lễ thẳng thắn: “Ồ, vậy mày báo cảnh sát đi.”

“À, báo cảnh sát phiền lắm.” Bên đầu dây Tiêu Bang nghe tiếng còi xe, anh nói, “Mười lăm phút nữa tao đến nhà mày.”

Lâm Ôn nghe vậy, lập tức đứng dậy, Chu Lễ đè cô lại, xoa cổ cô giống như trấn an, bình tĩnh nói với Tiêu Bang: “Nếu bây giờ mày tới đây, tao lập tức nấu một nồi nước nóng cho hai con rùa.”

“Con chó già!” Tiêu Bang không thể tin nổi, “Chúng nó còn chưa lớn!”

“…” Chu Lễ lười đôi co với anh, cuối cùng nói “Cúp máy đây”, anh tắt điện thoại, đặt sang một bên.

Lâm Ôn sợ chút nữa Tiêu Bang sẽ tới thật, nhìn chằm chằm Chu Lễ dò hỏi. Chu Lễ không bị chướng ngại vật khi giao tiếp với cô, anh lắc đầu, lại nheo mắt, ý nói cho dù Tiêu Bang thành tâm đi tìm, anh cũng sẽ không hồ đồ như vậy.

Lâm Ôn yên tâm, Chu Lễ giải quyết xong chút rắc rối này, tiếp tục giày vò người ta.

Đêm nay, đến rạng sáng 1 giờ hai người mới ngủ, hiếm khi họ cùng được nghỉ, cho nên không đặt đồng hồ báo thức. Chu Lễ vừa cảm giác tỉnh lại, thấy ánh sáng từ khe hở của rèm cửa chói mắt, xem ra đã muộn, anh xoa mặt, cảm giác người trong lòng cũng sắp tỉnh.

Quả nhiên sau một lúc, Lâm Ôn từ từ mở mắt.

Cô ngủ không sâu, còn có giấc mơ kỳ quái, vừa tỉnh dậy nên mơ hồ, cọ cánh tay Chu Lễ hai lần mới mở miệng nói chuyện.

Chu Lễ nhìn chằm chằm cô, ngay khi môi cô mấp máy, Chu Lễ lanh tay lẹ mắt, một lòng bàn tay che nửa khuôn mặt cô.

Lâm Ôn ngây ngốc, chậm chạp vài giây sau, cô mới phản ứng kịp, nhất thời còn sợ hãi.

Chu Lễ hiểu ánh mắt cô, lấy tay ra. Lâm Ôn vỗ ngực, Chu Lễ mỉm cười, hôn má cô, chỉ vào cái gối, hỏi cô còn muốn ngủ một lát nữa không.

Lâm Ôn xoay người tìm di động, thấy đã sắp 10 giờ, cô chỉ vào Chu Lễ, rồi chỉ vào cái gối, sau đó chỉ vào mình, hai ngón tay giả làm hai chân, đi tới cửa phòng ngủ.

Ý là để Chu Lễ ngủ tiếp, cô dậy trước.

Chu Lễ không còn buồn ngủ, hiếm khi được nghỉ, anh theo kế hoạch ban đầu, hôm nay muốn dẫn Lâm Ôn đi leo núi.

Chu Lễ vén chăn lên, hai ngón tay đi đi, cùng nhau.

Lâm Ôn mỉm cười, xuống giường đi toilet.

Chu Lễ đi vào bếp trước, mở tủ lạnh, lấy một chai nước uống, nhân tiện chọn một số đồ ăn, đặt trên đảo bếp.

Uống nước xong, anh vào phòng tắm để tắm rửa, Lâm Ôn vừa rửa mặt xong, hai người vượt qua nhau, Chu Lễ thuận tay vỗ mông cô, Lâm Ôn đánh trả, chọc vào eo anh.

Cơ bắp Chu Lễ tức khắc căng lên, duỗi cánh tay chụp người. Lâm Ôn không nhanh bằng anh, mới chạy được vài bước đã bị anh bắt từ phía sau.

Lâm Ôn xuýt nữa phát ra tiếng, cô kịp thời che miệng lại. Chu Lễ nhân cơ hội lợi dụng cô, Lâm Ôn cười khúc khích.

Tiếng cười thay thế vô số ngôn ngữ vào giây phút này, hai người ồn ào trong phòng tắm một lúc, Chu Lễ mới buông tha cho cô.

Chu Lễ đi tắm, Lâm Ôn sửa lại áo ngủ bị lộn xộn. Cô vào bếp, thấy trên đảo bếp có đồ ăn, biết Chu Lễ muốn ăn, cô xắn tay áo, bắt đầu bận rộn.

Chu Lễ tắm nhanh, Lâm Ôn vừa đặt trứng chiên vào đĩa là anh bước ra.

Trái bơ bên kia mới chẻ đôi, còn chưa cắt lát, Chu Lễ không biết xào rau hay nấu canh, chuyện đơn giản trong bếp thì anh làm được.

Anh sát cánh với Lâm Ôn, phụ trách xử lý trái bơ.

Bữa ăn nửa buổi nhanh chóng được chuẩn bị xong, hai người bưng tới bàn ăn, ăn được nửa chừng, di động của Chu Lễ vang lên.

Anh để di động trong phòng ngủ, Chu Lễ đi tìm, nhận điện thoại.

Là điện thoại của công ty, nói rằng có chút việc cần anh xử lý, Chu Lễ ước tính thời gian, nói khoảng 50 phút nữa sẽ đến.

Cúp điện thoại, anh mới nhớ mình không có cách nào báo cho Lâm Ôn biết. Đang suy nghĩ có nên nhờ người vừa gọi điện thoại lúc nãy giúp anh chuyển lời hay không, hành vi này có quá kỳ quái hay không, Chu Lễ đột nhiên nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Ôn đặt muỗng nĩa xuống, đi tới cửa, nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Tiêu Bang trên màn hình, cô trực tiếp ấn nút mở cửa.

Chu Lễ đi ra khỏi phòng ngủ, trên màn hình không có ai, Lâm Ôn chỉ vào cổng chính, lúc này động tác và ánh mắt không thể diễn đạt ý của cô, Lâm Ôn buồn rầu.

Chu Lễ xoa nhẹ đầu cô, đứng chờ với cô. Không bao lâu sau, có người xuất hiện. Chu Lễ còn tưởng là ai, anh xoay Lâm Ôn lại, nói với người mới tới: “Hôm nay mày rảnh lắm à?” Nói xong đi vào nhà ăn, tiếp tục ăn sáng.

Tiêu Bang lười nói nhảm với Chu Lễ, anh đi thẳng vào vấn đề: “Con rùa của tao đâu?!”

Lâm Ôn hỏi Chu Lễ, muốn trả lại hay không?

Chu Lễ vỗ tay Lâm Ôn, đột nhiên nói với Tiêu Bang: “Chút nữa tao đến công ty, mất khoảng nửa tiếng.”

Tiêu Bang không hiểu: “Ờ, thì sao?”

Lâm Ôn hiểu ngay, họ vốn ăn trưa sớm chút để đi đến núi Viên Cảnh, kế hoạch tạm thời thay đổi, cô gật đầu.

Chu Lễ rờ đầu cô.

Tiêu Bang nhìn Lâm Ôn, sau đó nhìn Chu Lễ, anh chợt hiểu ra, đỡ kính trên sống mũi, anh nói lẫy: “Tui nói không phải chứ, hai người bao nhiêu tuổi rồi? Thật sự tin những lời nguyền mà người khác tùy tiện viết à?”

“Mày bao nhiêu tuổi rồi, con rùa phát tài kìa?” Chu Lễ ăn sáng, thản nhiên độp lại một câu.

Tiêu Bang khoanh tay, nghiêm mặt nói: “Được rồi, con rùa phát tài của tao đâu? Mày lấy ra cho tao, hay là để tao tự mình đi lấy?”

Chu Lễ nói: “Gấp gáp cái gì, hôm nay mày có chuyện gì khác hay sao?”

“Không có, làm gì?”

“Chút nữa cùng nhau ăn trưa.” Chu Lễ nói.

Lâm Ôn hoang mang nhìn bữa trưa ăn sớm trên bàn, Chu Lễ lại vỗ tay cô.

Tiêu Bang được ăn ké, đương nhiên không ngại trì hoãn chút thời gian. Anh vốn muốn nhân cơ hội để tìm con rùa của mình, nhưng Chu Lễ ăn vài miếng đã xong, không cho anh cơ hội lang thang, túm cổ anh, canh thời gian để ra ngoài.

Tới dưới lầu công ty, Chu Lễ nói với Tiêu Bang: “Mày muốn đi lên trên ngồi hay chờ ở đây?”

Tiêu Bang nói: “Đi lên trên ngồi.”

Lâm Ôn bất chợt nhận ra ý đồ dẫn Tiêu Bang lên trên của Chu Lễ, cô lặng lẽ mỉm cười, nói với Tiêu Bang: “Vậy anh lên trên ngồi đi, em chờ ở trong xe.”

Chu Lễ nhìn Tiêu Bang: “Mày đi lên làm gì, đừng lãng phí thời gian của tao.” Nói xong anh xuống xe, đi thẳng đến thang máy.

Tiêu Bang bị sốc, anh nhìn Lâm Ôn, thật lâu sau mới chỉ trích: “Hai người thật quá đáng!”

Lâm Ôn ngượng ngùng, cô gãi mặt, hỏi Tiêu Bang: “Chút nữa anh muốn ăn gì?”

Tiêu Bang rất dễ đối phó, anh trả lời thật nhanh: “Ăn đồ Pháp đi, tôi biết một nhà hàng đồ Pháp mới mở cũng không tệ lắm.” Bình quân đầu người là 800, mức giá này khá tốt.

Lâm Ôn xem giờ, cô không có hứng thú với món Pháp, trực giác cho biết Chu Lễ sẽ không đồng ý với Tiêu Bang.

Nửa tiếng sau, Chu Lễ đúng giờ quay lại. Lên xe, Chu Lễ đưa một ly matcha muối biển phô mai cho Lâm Ôn.

Tiêu Bang ngồi phía sau, anh nắm ghế trước và hỏi: “Đây là cái gì, chỉ có một ly thôi à?”

Chu Lễ đáp lại: “Đồng nghiệp mua, chỉ còn một ly.”

Lâm Ôn cắm ống hút, chọc đùi Chu Lễ, bảo anh uống trước.

Chu Lễ không thích loại đồ uống của con gái này, nhưng anh vẫn uống một ngụm nhỏ.

Tiêu Bang muốn nhắm mắt lại, khóe miệng anh giật giật, quyết định đánh nhanh thắng lẹ: “Lâm Ôn nói rằng cô ấy muốn ăn đồ Pháp.”

Chu Lễ nhướng mày nhìn Lâm Ôn, Lâm Ôn chậm chạp gật đầu.

Chu Lễ nở nụ cười, liếc mắt đã nhìn thấu. Lâm Ôn chẳng có hứng thú với đồ Pháp hay đồ Tây, huống chi đã nói sẽ leo núi, cô càng không thể chọn đồ Pháp để ăn trưa.

Chu Lễ bác bỏ yêu cầu vô lý của Tiêu Bang, lái xe thẳng đến cửa hàng tiện lợi, mua cho Tiêu Bang một phần cơm cà ri gà, bảo anh tự hâm nóng ăn.

Lâm Ôn vừa ăn xong trước khi ra cửa, cô không đói bụng, cô vui vẻ mua cơm nắm để đem theo cho dễ.

Chu Lễ khoanh tay, đứng bên cạnh nhìn cô chọn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Tiêu Bang ăn cơm cà ri gà nóng hôi hổi với gương mặt vô cảm.

Trở lại xe, Chu Lễ còn chưa định thả Tiêu Bang đi, anh muốn sử dụng triệt để, tiếp tục đưa Tiêu Bang đến núi Viên Cảnh.

Lâm Ôn trang bị đầy đủ đồ leo núi. Cô đội mũ lưỡi trai, mặc bộ tay áo chống nắng, quần thể thao và giày leo núi. Chu Lễ đeo ba lô, bên cạnh ba lô còn treo một cây gậy leo núi màu đỏ của phụ nữ.

Tiêu Bang cúi đầu nhìn đôi giày vải Bắc Kinh cũ kỹ trên chân, dò hỏi: “Chó già, người thụ hưởng bảo hiểm của tao không ghi tên mày đúng không?”

Chu Lễ vỗ lưng anh: “Dài dòng quá, nhanh lên, tranh thủ hôm nay dẫn mày hoạt động nhiều chút, đừng ở cả ngày trong cửa hàng.”

Chu Lễ nói những lời này thật chính đáng, Tiêu Bang bất lực, hôm nay ra cửa mà không coi ngày.

Trên đường lên núi, Chu Lễ “rất ân cần” đối với Tiêu Bang, khi thì hỏi anh muốn uống nước không, khi thì hỏi anh muốn nghỉ ngơi không.

Lâm Ôn coi Tiêu Bang như bách khoa toàn thư Baidu, hỏi anh vì sao không thể đi hướng đông, mất bao lâu để đi hết cuộc hành trình.

Mới đầu Tiêu Bang trả lời một hai câu, sau đó dứt khoát giả câm vờ điếc.

Nhưng hai người kia vẫn có cách.

Ví dụ như, Chu Lễ hỏi Tiêu Bang: “Mày muốn nghỉ ngơi không?”

Tiêu Bang không hé răng, Lâm Ôn nói liền: “Tiêu Bang, chắc anh không mệt đâu ha.”

Vì thế Chu Lễ biết Lâm Ôn còn chưa mệt, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.

Cứ như vậy cho đến chạng vạng, Tiêu Bang trở lại xe dưới chân núi một cách không thể tin nổi, rót một chai nước lớn, anh lại nghe Chu Lễ hỏi anh: “Buổi tối có muốn xem phim không?”

Tiêu Bang nói: “Không muốn!”

Lâm Ôn quay đầu lại hỏi: “Vì sao không muốn xem phim?”

Chu Lễ hiểu ngay, buổi tối thu xếp đi xem phim.

Tiêu Bang nói: “Vậy tao đi luôn.”

Chu Lễ làm lơ anh, lúc này lái xe gọn gàng đến cửa hàng kịch bản giết người.

Qua cầu rút ván, lợi dụng xong rồi vứt bỏ, Tiêu Bang tràn đầy phẫn nộ trong lòng, anh cười lạnh, nói với Lâm Ôn: “Thiệt ra hai người không cần phiền phức như vậy, còn một ngày nữa, em về nhà mình là được rồi.”

Lâm Ôn cảm thấy lời xúi giục của Tiêu Bang không phải không có lý, về nhà tắm rửa sạch sẽ, mới chỉ 6 giờ rưỡi, phim chiếu lúc 7 giờ 40 phút.

Lâm Ôn giật nhẹ Chu Lễ, về phòng ngủ lấy một bộ quần áo nhét vào túi mình.

Ý tứ rất rõ ràng, cô nghe lời Tiêu Bang.

Chu Lễ không đồng ý, nắm cổ tay cô, lôi quần áo ra.

Lâm Ôn nhíu mày, chỉ vào miệng mình.

Cô xuýt nữa mở miệng nói chuyện rất nhiều lần vào tối hôm qua và hôm nay, đặc biệt buổi sáng nửa mơ nửa tỉnh là nguy hiểm nhất.

Chu Lễ nheo mắt, nhìn ngăn kéo cà vạt trong phòng quần áo, lấy ngẫu nhiên một cái, từ từ mở ra, nhìn Lâm Ôn.

Lâm Ôn khó hiểu.

Ánh mắt Chu Lễ dịu dàng, vỗ đầu cô, sau đó kéo căng cà vạt, quấn quanh miệng cô, thắt nút.

Lâm Ôn kinh ngạc kéo món đồ đang chặn miệng cô.

Ánh mắt cô ngây ngô, mái tóc dài chưa khô, đuôi tóc nhiểu nước ướt trước ngực áo ngủ. Yết hầu của Chu Lễ lăn lộn, giơ tay nhéo cổ, anh vặn cổ hai cái, nhìn chằm chằm một lúc, anh cúi đầu, hôn lên môi Lâm Ôn qua cà vạt.

Đêm nay xem phim ở nhà, giờ chiếu phim đã muộn, xem phim đứt quãng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK