Editor: Trà Xanh
Ngón tay cái của anh chậm rãi cào lên màn hình điện thoại hai lần, Chu Lễ cất điện thoại vào túi quần rồi nói: “Ngày mai xem lại tình hình.”
“Ngày mai? Ý của chú là ngày mai có thể bay?” Ôn Ôn ham học hỏi.
Chu Lễ thật sự không muốn nói chuyện.
Hai tháng này anh chia đều, một nửa thời gian anh nói chuyện với luật sư, một nửa thời gian anh giả câm giả điếc với thế giới.
Hiện tại anh thuộc về người sau.
Nhưng Chu Lễ cảm giác được vết lõm trên mu bàn tay còn chưa mờ đi, mới từ từ mở miệng: “Ngày mai chắc không bay được, không thấy bên kia sao?”
Chu Lễ nhướng cằm, Ôn Ôn quay đầu theo anh.
Bọn họ bên này mưa thuận gió hoà, bên kia đã nổi lên cơn bão cấp mười hai.
“Nếu ngày mai có thể bay, sân bay bên này còn có vẻ đáng thương như vậy à?” Giọng điệu Chu Lễ không hề căng thẳng, thản nhiên nói, “Tôi mới kiểm tra thử, ở đây không có đường sắt cao tốc đến thành phố Nghi Thanh, xe lửa cũng không đi thẳng tới đó, dọc đường phải quá cảnh, toàn bộ hành trình mất hơn một ngày.”
Ôn Ôn sửng sờ: “Ồ…… chỉ có thể đi xe lửa hay sao?”
“Em muốn đi cũng không có mà đi.” Chu Lễ đút tay vào túi quần, nói một câu cuối cùng trước khi xoay người rời đi, “Hôm nay không mua vé xe lửa được, chờ đến ngày mai xem thử có thể mua hay không.”
Nếu thật sự không bay được, quãng đường này phải chịu sự giày vò.
Ôn Ôn muốn nói lại thôi, Chu Lễ liếc cô, không nói gì nữa, xoay người đi thẳng.
Phía trước có một cây cột, cây cột bóng lưỡng, phản chiếu động tác nhỏ đuổi theo hai bước của Ôn Ôn rồi nhanh chóng dừng lại.
Chu Lễ chỉ nhìn thoáng qua, không có dấu hiệu dừng chân.
Mới đi hơn mười mét, phía sau truyền đến một tiếng gọi rõ ràng vang dội: “Tiểu Chu —— Tiểu Chu, chờ một chút!”
Tiếng kêu vang vọng trên nóc sân bay trống trải, thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả cơn bão cấp mười hai bên kia cũng dừng lại một chút.
Khương Tuệ đẩy chiếc va ly cực lớn bằng một tay, tay kia đẩy xe em bé màu đen, chạy vội trên nền gạch trơn bóng với cái bụng tròn vo khiến người ta vừa nhìn đã thấy lo lắng sợ hãi.
“Cậu đi đâu vậy Tiểu Chu ——” Khương Tuệ hát lên.
“……”
Chu Lễ dừng chân dưới ánh mắt của mọi người.
Khương Tuệ đuổi tới kịp, vỗ ngực hít thở một hơi, hỏi: “Sao cậu rời đi rồi hả, bọn họ chưa nói xong, cậu có cách đi đến Nghi Thanh phải không?”
“…… Tôi đi ăn chút gì đó.” Chu Lễ nói.
“Ây da, cùng nhau đi thôi, tôi cũng đói bụng.” Khương Tuệ nói, “Chút nữa chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc tình hình sân bay. Vừa rồi tôi xuýt ngất trên máy bay, tôi chưa từng gặp phải chuyện như vậy trong cả cuộc đời, đáng sợ hơn trong phim, may mắn chỉ là sợ bóng sợ gió.”
Khương Tuệ vẫn nói chuyện hoạt bát như trước, nhưng vẻ mặt chị rõ ràng là sợ hãi hơn.
Chị vừa nói vừa rờ bụng: “Tôi ít khi ra ngoài, sợ sẽ phát sinh chuyện khác nên đi theo một người đàn ông như cậu thì yên tâm hơn.”
Chu Lễ: “……”
Khương Tuệ vẫn nhớ đến Ôn Ôn, chị quay đầu vẫy tay: “Ôn Ôn, cháu cũng tới đây luôn đi, dì mời cháu ăn cơm!”
Ôn Ôn còn đứng ở vị trí ban đầu, cách bọn họ khoảng hơn mười mét, cô há miệng, nhưng không đi tới ngay lập tức.
Chu Lễ nhìn cô không nhúc nhích.
Khương Tuệ đi vài bước về phía Ôn Ôn, nhiệt tình nói: “Đứng ngây ngẩn làm gì, tới đây nè!”
Khương Tuệ vừa đi, Đại Bảo ngồi trong xe đẩy đột nhiên mất bình tĩnh hét to lên, Khương Tuệ nhanh chóng quay đầu lại, lúc này Ôn Ôn mới chạy về phía bọn họ.
Một đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ vui buồn bất chợt, Khương Tuệ ẵm con trai ra khỏi xe đẩy, vừa dỗ dành con vừa nói với Ôn Ôn: “Dì nghĩ một đứa trẻ như cháu nhất định sẽ sợ hãi khi gặp phải chuyện này, dì chưa từng gặp chuyện tương tự trong suốt hơn ba mươi năm qua, huống chi là cháu. Cháu đi chung với bọn dì nhé, dù sao cũng đều đến thành phố Nghi Thanh, bọn dì có thể chăm sóc cho cháu.”
Ôn Ôn gật đầu “Dạ dạ”, ngoan ngoãn nói tiếng “Cảm ơn”.
Bởi vì Khương Tuệ là người mở miệng, lời cảm ơn của Ôn Ôn cũng là nói với Khương Tuệ.
Chu Lễ đi phía trước, không quan tâm đến hai người phía sau, sau khi ra khỏi sân bay, Khương Tuệ mới phản ứng: “Ủa, cậu muốn đi ra ngoài ăn cơm hả?”
Chu Lễ quay đầu lại nói “Ừm”.
Va ly của Khương Tuệ rất lớn, lúc này Ôn Ôn đang đẩy, chị chỉ cần đẩy xe em bé.
Chu Lễ nhìn lướt qua, mở miệng: “Tôi ăn xong sẽ trở về, hai người có thể tìm một chỗ ăn trong sân bay.”
Khương Tuệ xua tay: “Cùng nhau đi, không khí bên trong cũng ngột ngạt lắm.”
Nhưng bên ngoài đang giông bão, chẳng yên bình hơn bên trong.
Hầu hết các sân bay được xây ở ngoại ô, sân bay này được xây từ những năm 1970, hiện nay vị trí tương đối gần thành phố.
Chu Lễ tìm ra chỗ dừng chân ăn uống gần nhất chỉ cách năm sáu phút đi bộ.
Thời tiết quá tệ, không đón taxi được, nếu chỉ có một mình, anh sẽ trực tiếp đi bộ đến đó.
Nhưng anh sẽ không thay đổi hành động của mình vì hai người xa lạ.
Chu Lễ không biết anh nhìn có vẻ đáng tin và dễ nói chuyện như vậy từ khi nào, cho dù Khương Tuệ dẫn theo con nhỏ, đối mặt với sấm sét ầm ầm cũng muốn đi theo anh.
Anh chưa bao giờ làm Lôi Phong.
Cả ba người đều mang theo dù, Chu Lễ bung dù bước vào màn mưa, đi được vài bước thì cảm thấy phía sau không có động tĩnh, anh quay đầu lại.
Hai người phía sau đi thong thả, người lớn vừa đẩy xe em bé vừa nói chuyện, người nhỏ nghiêng đầu, cố gắng kẹp dù vào cổ, không nhận ra tóc đuôi ngựa của mình đang gặp nguy hiểm.
Chu Lễ thở dài, quay lại đến trước mặt người nhỏ, lấy chiếc va ly lớn.
Anh nâng mí mắt nhìn một cái, người nhỏ nở nụ cười nhẹ, giọng điệu thoải mái nói: “Cảm ơn!”
Chu Lễ không nói lời nào, đẩy va ly lẳng lặng dẫn đường.
Bất chấp mưa to gió lớn, sáu phút sau ba người đi vào một nhà hàng.
Trong quán có nhiều người, một số người có lẽ vào tránh mưa, trên đầu và trên người khá ướt.
Chu Lễ chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, gọi đồ ăn xong, anh chào hai người, đứng dậy đi đến quầy mua một bao thuốc lá và bật lửa, tìm phòng vệ sinh, đi vào hút một điếu.
Anh không ăn ở sân bay, chủ yếu là vì muốn ra ngoài hút điếu thuốc.
Chu Lễ nhớ lần đầu tiên anh chạm vào thuốc lá, đó là của Chu Khanh Hà. Chu Khanh Hà thích hút thuốc sau khi ly hôn, trong nhà thiếu người phụ nữ, nhưng khói thuốc thì cuồn cuộn không ngừng.
Sau khi mọc ria mép xấu xí, anh có thử hút một điếu, hít hơi đầu tiên khiến anh sặc rất lâu, hơi thứ hai cũng không nếm được mùi vị gì.
Chu Lễ hút một hồi, lấy di động trong túi ra, xem tin nhắn lúc trước đã đọc ở sân bay.
Tin nhắn là do mẹ anh gửi tới, hỏi anh vì sao tắt di động, đi đâu, có đủ tiền xài hay không, bảo anh trở về chờ khai giảng, từ đầu đến đuôi không nhắc tới chuyện khác.
Chu Lễ búng tàn thuốc xuống hồ nước, ngước mắt nhìn trong gương.
Gương trong nhà hàng không được lau chùi, bề mặt có lớp bẩn, soi vào mờ ảo và không chân thật.
Anh nhìn bộ râu quai nón của mình, có chút xa lạ.
Hút xong một điếu thuốc, đồ ăn đã được đem lên hai lần, Chu Lễ trở lại chỗ ngồi, không thấy Khương Tuệ đâu, chỉ thấy người nhỏ với mái tóc dài đang chuẩn bị cột lại tóc đuôi ngựa.
Tóc cô dày nhưng mềm mại, luôn có vài sợi lòa xòa bên má.
Đại Bảo được đặt vào ghế ngồi, lặng lẽ chơi với chiếc máy bay nhỏ của cậu. Ôn Ôn vừa quấn vòng tóc vài cái, vừa giải thích: “Dì Khương đi vệ sinh, bảo chúng ta ăn trước.”
Nói xong, cô chun mũi, liếc nhìn anh.
Động tác chun mũi rất nhỏ, nhưng Chu Lễ vẫn bắt được.
Anh nhấc ấm trà rót một ly, hỏi: “Có chuyện gì?”
Ôn Ôn bỏ tay xuống, lắc đầu, tóc đuôi ngựa lắc lư theo.
Chu Lễ uống một ngụm trà, để ly bên môi nói: “Em thích nhịn chuyện trong lòng?”
Ôn Ôn sửng sốt, sau đó nói: “Không phải…… Cháu ngửi được một chút mùi thuốc lá.”
“Tôi mới đi hút điếu thuốc.”
“Ồ.”
Trên bàn có hai hộp đựng đũa, một hộp đựng đũa dùng một lần, hộp còn lại đựng đũa hợp kim thông thường, khách hàng tự mình lựa chọn.
Chu Lễ giơ tay lấy đũa hợp kim, người đối diện cũng tình cờ đưa tay ra, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.
Ôn Ôn rụt tay lại, đợi Chu Lễ rút ra một đôi, cô mới duỗi tay lấy.
Hai người rót trà nóng vào ly, làm nóng đũa và bắt đầu ăn.
Chu Lễ hơi ám ảnh về sự sạch sẽ trong cuộc sống, anh thích môi trường sạch sẽ và ngăn nắp, về ăn uống thì chọn thực phẩm sạch và tự nhiên nhất có thể.
Đũa dùng một lần sạch hơn đũa hợp kim mà vô số người đã dùng, nhưng anh không thích đũa dùng một lần vì quá nhỏ và nhẹ, cho nên chọn đũa là một ngoại lệ, anh chọn loại mình vừa ý.
Đây là lần đầu tiên anh gặp một người có cùng lựa chọn với mình, chẳng qua không biết người kia có lý do gì.
Di động của Ôn Ôn vang lên tiếng “Tít tít”, là tiếng Q|Q. Cô không quan tâm đến Q|Q, gọi điện thoại cho mẹ cô trước, báo cáo tình hình hiện tại.
“Cho nên hôm nay không về được, con sẽ hỏi tình hình cụ thể sau.”
“Ba mẹ đừng lo lắng, con không sao.”
“Bây giờ con đang ăn cơm, buổi tối sẽ thu xếp ở sân bay, đương nhiên sẽ giải quyết chuyện trở về sân bay, có thể không kịp khai giảng.”
Chu Lễ đang ăn, nghe vậy, anh liếc người đối diện.
Cô nhỏ này nói thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại, di động hết pin, cô rút bảng điện trong ba lô ra.
Smart phone chưa hoàn toàn phổ cập, cô đang dùng loại bình thường, thay bảng điện xong, Q|Q lại vang lên hai tiếng, cô vẫn không quan tâm.
“Chú ơi, gần đây có khách sạn không?” Ôn Ôn hỏi thăm.
Chu Lễ bình tĩnh cắn một miếng cơm, trả lời cô: “Có, em muốn ở đây?”
“Dạ…… Chú không ở đây hả?” Ôn Ôn hỏi.
“Ở đây.”
“Chú biết chỗ nào rẻ hơn không?”
“Ngân sách của em là bao nhiêu?”
“Khoảng một trăm?”
Chu Lễ lấy di động ra, mở trang web, để cô tự mình xem.
Ôn Ôn nhìn màn hình di động, sau đó nhìn anh. Chu Lễ dừng một chút, sau đó làm mẫu vuốt hai cái.
Ôn Ôn gật đầu: “Ồ, cháu hiểu rồi.”
Chu Lễ hỏi cô: “Có không?”
“Có…… Nhưng hình như cách đây khá xa.” Ôn Ôn nói, “Chú thấy giá cả và phòng này thế nào?”
Cô bạn nhỏ sắp vào năm ba trung học cơ sở thiếu kinh nghiệm xã hội độc lập, hiện tại đi ra ngoài với “người lớn” nên ngập tràn lòng hiếu học.
Chu Lễ nói với cô một lúc lâu, giọng nói cũng dần dần được điều chỉnh, đồng thời dạy cô cách xài di động.
Ôn Ôn vừa nghiên cứu khách sạn, vừa ăn cơm, còn đút canh trứng cho Đại Bảo ăn.
Đại Bảo ăn uống rất ngoan, tuy rằng không nhìn người khác, chỉ chơi một mình, nhưng cậu bé sẽ ngoan ngoãn há miệng ra.
Ôn Ôn đút không quen, nhưng động tác rất cẩn thận, đút một muỗng sẽ lau miệng cho Đại Bảo, để ý thấy nước miếng chảy xuống, cô mở hai tờ khăn giấy, nhét vào cổ áo Đại Bảo, sau đó tiếp tục lướt di động của Chu Lễ.
Q|Q lại vang lên một tiếng, Chu Lễ hỏi cô: “Không trả lời tin nhắn à?”
Ôn Ôn cúi đầu quẹt trang web khách sạn và nói: “Không cần, toàn nói chuyện khai giảng.”
Chu Lễ hỏi: “Khi nào em khai giảng?”
Ôn Ôn trả lời: “Ngày 1 tháng 9.”
Chu Lễ nhướng mày: “Em nói với người nhà rằng sẽ không kịp khai giảng ư?”
Ôn Ôn dừng một chút mới nói: “Không phải sân bay đã nói, nhanh nhất cũng cần ba ngày mới có thể đổi chỗ hay sao? Ba ngày sau đã khai giảng.”
“Vẫn còn có xe lửa phải không?”
“Chú nói rằng có thể không mua được vé.”
“Tôi không nói vậy, tôi nói để đến mai rồi xem thử.”
“……”
“Không được thì còn có xe buýt.”
“…… Xe buýt sẽ lâu hơn.”
Cuối cùng Chu Lễ đã nhìn thấy.
Anh nhếch khóe miệng, đột nhiên có ý dụ dỗ cô bạn nhỏ: “Có muốn trốn học không?”
Cô bạn nhỏ sửng sốt.
Bên ngoài mưa to gió lớn đập vào cửa sổ bên cạnh bọn họ, tiếng trống đập thịch thịch thịch, nhịp tim của người bị đập gia tốc, máu sôi lên.
……
Chương trình TV im lặng trong phòng khám bệnh vẫn tiếp tục, kim đồng hồ lặng lẽ chạy trên tường, bàn tay nhỏ bé dưới lòng bàn tay Chu Lễ đột nhiên động đậy.
Anh bóp chặt miếng sandwich đang ăn dở, nhìn chiếc ghế bên cạnh.
Lâm Ôn nghiêng mặt, mí mắt khẽ run, tựa như sắp tỉnh lại.