- Đi đường cẩn thận. Học xong thì về thẳng nhà, đừng có la cà lang thang trong thị trấn của con người quá lâu. Hiểu ý tao nói không, Hiyama?
Tuy không nhìn thẳng vào mặt người bố già dặn đáng kính, chàng trai trẻ không khỏi thở dài ngán ngẫm như thể không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong cuộc đời mình phải nghe lấy lời dặn dò này.
- Hiểu rồi hiểu rồi, nói nhiều quá đấy ông già. Đi đây!
Chàng trai trẻ đi đôi giầy màu nâu đất, trái ngược hoàn toàn so với màu trắng của chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây đen và chiếc áo khoác da màu nâu đỏ bên ngoài. Đeo chiếc cặp dây nam sinh chéo vai, chàng trai mở cửa và bước ra khỏi căn nhà thân thương của mình.
……………………………
……………………………
Một nơi nào đó thuộc một thị trấn nhỏ ẩn sâu trong rừng khi xung quanh đều được bao phủ chỉ toàn cây xanh và cây xanh. Một cô gái trẻ cũng diện bộ trang phục áo sơ mi trắng bên trong, chiếc áo khoác da màu nâu đỏ đồng phục bên ngoài, chỉ duy nhất chiếc quần đen đã trở thành chiếc váy qua đầu gối cùng màu nâu đỏ. Đó ắt hẳn phải là một cô gái xinh xắn, dễ thương không kém phần hơi bí ẩn với mái tóc màu trắng bạch kim xõa dài ngang lưng.
Hai tay cùng nắm lấy quai cầm chiếc cặp học sinh, có vẻ như cô gái trẻ đang chờ đợi một ai đó.
- Chào buổi sáng, Hebi!
Khi cô gái trẻ đánh đôi mắt xinh xắn đáng yêu ấy sang cánh phải, một chàng trai trẻ khác với mái tóc se vàng hạt dẻ. Cậu ta cũng diện cho mình một bộ đồng phục giống hệt như cô gái tóc bạch kim trước mắt, cũng chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chiếc áo khoác da nâu bên ngoài, đi đôi cùng chiếc cặp bắt chéo ngang vai.
Trông thấy chàng trai trẻ ấy, cô gái không thể không nở nụ cười thiết tha dịu dàng.
- Chào buổi sáng, Namehari – kun!
- Quả nhiên là Hebi, cậu luôn là người thức dậy sớm nhất, đứng đây chờ đợi mọi người. Sao vậy? Hiyama và Eri vẫn chưa có mặt ư?
- Hiyama – kun hiện đang trên đường đến đây. Dù sao thì Hiyama – kun cũng là người rất có nề nếp và biết đúng giờ mà. Nhưng người khiến tớ lo lắng nhất chính là Eri. Hy vọng Eri – chan không quên mất hôm nay là ngày khai giảng của chúng ta!
- Chúng ta đang nói tới Eri mà. Thật khó nếu điều này không hề xảy đến. Mà chẳng phải người duy nhất có thể lôi kéo được Eri chỉ có một thôi ư?
- Ừ, Namehari – kun nói đúng. Eri – chan là người mỗi khi tập trung yêu thích vào một thứ gì đó thì sẽ quên đi hết mọi việc xung quanh. Và chỉ có duy nhất một người mới có thể đánh thức được Eri – chan!
- Kìa, vừa mới nhắc, nhân vật chính cũng vừa mới xuất hiện!
Quay đầu lại theo hướng nhìn của Namehari, Hebi trông thấy chàng trai có mái tóc màu nâu dẻ mang tên Hiyama đang chạy hết tốc lực đến chỗ họ. Có vẻ như cậu ấy vừa mới có một chặng đường khá dài khi cả cơ thể Hiyama rũ xuống cùng tiếng thở phì phò đầy sự mệt mỏi.
- Xin lỗi, tớ đến trễ. Tớ có bỏ lỡ mất điều gì không?
- Vẫn như thường ngày thôi Hiyama. Vừa mới nhắc thì y như rằng cậu xuất hiện như một vị thần. Có chuyện gì mà khiến cậu phải chạy thục mạng thế hả Hiyama?
Hiyama vươn người đứng thẳng dậy trong khi xoay vòng hai cánh tay, rồi bẻ người sang trái sang phải cho xương gân cốt phát ra âm thanh cách cách. Và cuối cùng là động tác gãi đầu đi đôi cùng tiếng thở dài chán chường.
- Biết nói thế nào đây nhỉ? Lẽ ra tớ đã có mặt sớm hơn nếu ông già không giảng đi giảng lại một bài học cũ rích trước khi đi học. Tớ tự hỏi không biết lý do vì sao mấy người già trong làng lại thích lấy chuyện xưa ra kể thế nhỉ. Phiền phức thật đấy!
- Cũng vì đây là một truyền thuyết được lưu truyền lâu đời của tộc chúng ta. Chẳng qua vì người lớn tuổi trong làng không muốn con cháu sau này quên đi cội nguồn thôi. Đừng để tâm nó làm gì cho nó phiền bộ nhớ, Hiyama!
- Hửm? Hebi, Namehari, các cậu ở đây rồi, thế còn Eri đâu?
Hiyama cảm thấy lạ lùng khi chỉ có ba người đứng ngay đây, trong khi theo một lẽ bình thường nhất thì phải có đến bốn người mới đúng. Dĩ nhiên Hiyama thừa biết người không có mặt ở đây là ai. Và chàng trai trẻ lại vắt tay lên trán, miệng cất tiếng thở dài bi ai khi trông thấy nụ cười rất đỗi bình thản từ Hebi lẫn Namehari.
- Lại nữa ư? Thiệt là… tại sao trên thế giới này có rất nhiều thú vui, mà cậu ấy lại mải miết chúi mắt vào mấy thứ đó cơ chứ!
- Vì đó là Eri – chan mà. Hiyama – kun, đâu thể trách được thói quen cũng như sở thích của một con người đúng không nào. Cậu không nên nóng giận như vậy!
- Tớ không có nổi giận Hebi. Chỉ là cảm thấy chút thắc mắc và khó hiểu tại sao cậu ấy lại mê mẩn mấy thứ kia mà quên mất bản thân mình. Những thứ liên quan đến phát minh này nọ… thật quá đỗi phiền phức!
- Thôi nào, nếu còn đứng đây và nói những thứ ngoài lề thì chúng ta sẽ trễ thật đấy. Chẳng phải hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng đối với bốn người chúng ta sao? Hiyama, nhanh chân đi tìm Eri đi. Bọn tớ sẽ đợi ở đây!
- Đành phải vậy thôi. Xin lỗi nhé Hebi, Namehari, tớ sẽ quay lại ngay!
Không còn sự lựa chọn nào khác, Hiyama quay lưng chạy vụt đi mất trong khi vẫn còn đang hầm hực ức chế khá nhiều chuyện.
- Hiyama – kun và Eri – chan lúc nào cũng như vậy. Và chỉ có duy nhất Hiyama – kun mới có thể cảnh tỉnh được Eri – chan!
- Phải, nếu Eri là người mơ mộng giữa ban ngày, thì Hiyama lại là người đánh thức cậu ấy. Giữa họ như có một sợi dây liên kết vô hình không thể thấy được bằng mắt thường vậy!
……………………………………
Hiyama chạy đến một căn nhà gỗ đơn sơ khác trong làng. Nó thật sự chỉ là một ngôi nhà được chất bằng loại gỗ thông dụng trong khu rừng này, tuy có chút đơn sơ, mộc mạc nhưng trông căn nhà vô cùng nhỏ nhắn, ấm cúng không kém phần đáng yêu.
Ring ring ring…
- Vâng, vâng, ra liền đây!
Một giọng nói nhẹ nhàng thanh tao cất lên từ phía sau cánh cửa ấy. Và chỉ mất khoảng vài phút không quá lâu, cánh cửa đó đã được mở ra, và xuất hiện ngay trước mặt Hiyama là một người phụ nữ trưởng thành với chiếc tạp dề nội trợ quấn ngang bụng. Nếu phải miêu tả thì đó ắt hẳn phải là một người phụ nữ thùy mị, dễ tính, hiền lành chất phát. Lại thêm chiếc muôi trên tay càng tôn thêm sự đảm đang bếp núc của cô ta.
Trông thấy Hiyama, người phụ nữ ấy nở nụ cười thân thiện.
- Ara ara, Hiyama – kun đấy à, chào buổi sáng Hiyama – kun!
- Vâng, chào buổi sáng, Makoto – san. Etou… cho cháu hỏi, Eri…
- Ara, Hiyama – kun đến đưa Eri – chan đi học ư? Thật tuyệt vời, có bạn thuở nhỏ thích ghê. Nhìn hai đứa khiến cô nhớ lại khoảng thời gian trẻ thơ của mình. Hồi đó cô cũng có một người bạn cực thân luôn ý…
Hiyama cảm thấy có chút khó khăn khi đối chuyện với người phụ nữ ấy. Hiyama hiểu tính cách cô ta luôn như vậy mỗi khi nhắc đến chuyện giữa mình và Eri. Những người có tuổi thường níu kéo thời thanh xuân của mình bằng quá khứ cũng như chia sẻ những kinh nghiệm họ đã từng trải trong cuộc đời của họ cho thế hệ trẻ nghe. Ông già nhà Hiyama cũng thế nên cậu ta có thể thông cảm được… Nhưng Hiyama không ghét điều đó. Rồi sau này lớn lên, về già, chắc lẽ Hiyama cũng sẽ trở nên giống họ vậy thôi.
- Vâng vâng, cháu sẽ nghe câu chuyện của Makoto – san sau. Hiện giờ thì Eri có đang trên phòng không ạ?
- Eri nó dậy từ sáng sớm rồi. Nhưng lại chúi mắt vào những thứ nó thích mà quên mất giờ giấc. Cô có lên gọi mấy lần mà không thấy nó trả lời!
Hiyama vừa đưa tay ra sau gáy, vừa gãi đầu vừa thở dài chán chường.
- Biết ngay mà, lại là mấy thứ đó sao. Đến bao giờ thì cậu ấy mới chịu nhìn nhận ra vấn đề đây chứ lị. Makoto – san, cho cháu xin phép lên gọi cậu ấy đi học. Nếu còn làng xàng nữa là sẽ trễ mất!
- Ara ara, phải nhỉ phải nhỉ, hôm nay là lễ khai giảng của bốn đứa kia mà. Nếu đi trễ thì thật không hay chút nào. Phiền cháu lên gọi Eri – chan nhé Hiyama – kun!
- Cháu xin phép!
……………………….
Đây là một căn nhà gỗ bình thường khi xung quanh chỉ có những bước tường được chất từ những thanh gỗ với nhau là điều chắc chắn. Nhưng nếu biết cách bày trí bằng những lọ hoa, những bức tranh thì trông nó giống như một căn nhà nghỉ dưỡng dành cho khách du lịch hơn. Một căn nhà nhỏ có tầng hai, có hai phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Hiyama đứng trước cửa một phòng, vì Hiyama biết chắc chắn người mình cần gặp đang ở ngay trong căn phòng trước mắt này.
Cậu ta đưa tay lên gõ nhẹ.
- Oi, Eri, đến giờ đi học rồi đó, cậu không nhớ hôm nay chúng ta sẽ học ở ngôi trường mới ư? Không nhanh lên là trễ xe buýt đó!
- Oh, Hiyama – kun đấy à, đợi mình một chút, mình sẽ… á!
Ngoài giọng nói đáng yêu cất lên từ bên trong, Hiyama còn nghe thấy tiếng đổ ào ào của thứ gì đó, cảm giác như cả một cái tủ đổ rầm xuống sàn nhà vậy. Nhưng Hiyama không tỏ ra quá lo lắng, vì mấy chuyện như thế này, đây không phải lần đầu cậu ta nghe thấy. Ngược lại, Hiyama còn cất tiếng thở dài ngán ngẫm.
- Không sao đó chứ Eri, tớ vào đây!
Tự ý mở cánh cửa ra một bên, mọi thứ đều đúng như những gì Hiyama nghĩ. Đầu tiên là cảnh tượng hàng trăm hàng chục cuốn sách nằm ngổn ngang dưới sàn, chất thành đống như một quả núi, và bên dưới chồng sách có một cánh tay đang vẫy vẫy liên hồi không ngừng.
Hiyama thở dài thêm cái nữa, rồi từ từ tiến đến gần chồng sách, nhẹ nhàng lấy từng cuốn xuống, cho đến khi thấy được một cái đầu với mái tóc màu hồng phấn nhẹ nhô ra.
- Ổn chứ hả Eri?
- Húp hà… tí nữa thì chết vì ngộp thở rồi!
Cái đầu hồng phấn ấy bất ngờ trồi lên khiến ai cũng giật mình, chỉ riêng Hiyama thì không tỏ ra bất ngờ là bao. Nhưng đó là một cô gái trông cực kỳ đáng yêu, duyên dáng và xinh xắn. Một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc suôn dài màu hồng phấn, chỉ có điều mái tóc ấy đã rối bời sau khi bị chồng sách này đè lên. Có lẽ sẽ cần thêm một ít phút nữa để chải cho mái tóc ấy mềm xuống.
- Chào buổi sáng Hiyama – kun. Hôm nay chúng ta sẽ cùng cố gắng hết sức nhé!
Hiyama chẳng vui đâu. Làm sao có thể vui nổi khi mới sáng sớm ra đã trông thấy cô bạn thuở nhỏ của mình dính vào đống lùm xùm này. Thử tưởng tượng khi bạn mở cửa phòng ra và thấy một mớ hỗn độn không được giải quyết, làm sao có tâm trạng để vui nổi. Nhưng chỉ cần Eri mỉm cười… một nụ cười chan hòa, lạc quan, cũng đủ khiến cho sự chán nản trong Hiyama biến mất, để lại trên gương mặt cậu ta một nụ cười nhẹ.
Hiyama đảo mắt nhìn hết đống sách trên sàn nhà. Và chỉ nhìn bìa ngoài của một cuốn sách, thì cái tâm trạng không hài lòng lại xuất hiện.
- Eri, cậu lại thức đêm để hoàn thành nghiên cứu sao. Lần này thì là gì nữa hả?
- Eh hè, lần này mình không nghiên cứu, mà tìm hiểu về các bậc danh nhân trong lịch sử loài người!
Nghe đến cụm từ “lịch sử loài người”, Hiyama càng tỏ vẻ khó chịu hơn, nhưng cậu ta không muốn Eri trông thấy bộ mặt này của mình nên đã nhanh chóng ngoảnh mặt sang chỗ khác. Hiyama chậc lưỡi, có chút nghiến răng… chứng tỏ cậu ấy đang cực kỳ không vui chút nào.
- Cậu đó nhé, tớ thật sự không thể hiểu nổi lý do tại sao cậu cứ thích chúi mắt vào những thứ như thế này. Không lẽ… nó thú vị đến nhường đó sao?
- Ừ, cực kỳ, cực kỳ thú vị luôn ấy. Vì nơi chúng ta ở bao quanh chỉ có cây cối và rừng rậm, rất xa với nơi con người bình thường sinh sống, nên mình rất hiếu kỳ về những thành tựu mà họ gặt hái được. Hiyama – kun nhìn thử xem, bóng đèn điện, tivi, tủ lạnh, tất cả các thiết bị điện chúng ta có được đều do một tay con người nghĩ và sáng chế ra. Không phải những điều họ làm được thật quá tuyệt vời sao? Cống hiến cả sự nghiệp, cả thời gian, cả cuộc sống để tiến bước cho nhân loại. Họ được gọi là các danh nhân…
- Thôi được rồi được rồi, cứ lải nhải lòng vòng không vào đề, tớ thấy cậu chuẩn bị giống với ông già nhà mình rồi. Vậy lần này cậu đang tìm hiểu về danh nhân nào thế?
- Tee hee, nhìn này Hiyama – kun!
Eri lấy một cuốn sách đưa thẳng ngay trước mặt Hiyama.
- Lần này mình đang tìm hiểu về quá khứ cũng như sự nghiệp của một nhà bác học uyên thâm nhất mọi thời đại, Einstein Albert, một nhà vật lý lý thuyết, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại. Không những thế nhé, Einstein còn là người tìm ra…
- Được rồi được rồi, tớ biết ông ta vĩ đại rồi nên dừng ở đây đi nhé!
Hiyama không có ý cắt cụt đi nhã hứng của Eri. Nhưng nếu còn để cô ấy nói thì chắc chắn sẽ mất cả một ngày… có khi một ngày cũng chưa đủ để Eri bày tỏ sự phấn khởi cũng như hứng thú của mình. Nên cách tốt nhất là nên cắt ngang dừng tại đây, rồi sau đó thì từ từ tính tiếp.
Một phần cũng do bản thân Hiyama không muốn nghe quá nhiều về những thứ liên quan đến khoa học hiện đại. Không biết lý do vì sao nhưng cứ mỗi khi nghe đến nó, Hiyama đều tỏ ra khó chịu, cảm giác như có hàng trăm cây kim cùng ghim vào tâm can cậu ta vậy. Hiyama không bao giờ thể hiện bộ mặt khó chịu đó trước Eri. Có lẽ, Hiyama không muốn Eri phiền muộn về điều đó chăng.
- Dừng chủ đề này ở đây và đi chuẩn bị nhanh lên. Cậu quên mất rằng ngày hôm nay chúng ta phải làm gì à?
- Lễ khai giảng, tớ quên béng đi mất. Đợi tớ một chút Hiyama – kun!
Và đó là một buổi sáng có chút rắc rối nhưng thật ra thì nó rất đỗi bình thường so với Hiyama, hay bất cứ thành viên nào trong nhóm bốn người họ.
Đây là câu chuyện về những đứa con của núi rừng, những đứa con sẽ là những đại diện cho rừng xanh đi tìm giai điệu đã thất lạc mà tổ tiên khi xưa của họ đã vô tình đánh mất.
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Đó là về những đứa con của rừng. Vậy thì còn những đứa con của biển thì sao? Rừng và biển, khi nhắc đến rừng và biển, chúng ta có cảm tưởng như hai thứ không hề liên quan đến nhau, nhưng thật ra chúng kết nối với nhau bởi một sợi dây vô hình vô cùng mạnh mẽ và bền vững mà không ai có thể nhận ra. Một khi đã có rừng thì ắt hẳn xung quanh đây sẽ có biển. Nếu đã có những đứa con của rừng xanh um tùm rậm rạp, thì sẽ xuất hiện những đứa con của biển khơi êm đềm tĩnh mịch. Và đây là một trong những đứa con của biển khơi ấy.
- Kazuma - kun, Kazuma - kun, dậy chưa hả? Kozue – chan đang nổi điên nổi đóa vì hay em vẫn chưa chịu bước chân ra khỏi nhà đó!
Tiếng bước chân cùng với giọng gọi nhẹ nhàng êm dịu từ một người phụ nữ cất lên từ bên ngoài căn phòng.
Bên trong, một chàng trai trẻ, mái tóc tài tử vừa xù, vừa thả rông xuống che đi nửa đôi mắt cuốn hút của mình. Chàng ta hiện đang làm gì ư? Chàng ta hiện đang ngồi chồm hổm trên chiếc ghế có bốn bánh xe phía dưới chân. Không hiểu cậu ta đang suy nghĩ đến điều gì nhưng nếu còn ngồi kiểu đó thì sẽ té ngửa ra đằng sau mất.
- Kazuma - kun, có nghe chị nói gì không? Này…
Ngay khi cánh cửa phòng được vặn tay nắm và mở ra, thì đó cũng là thời điểm chàng trai đó ngã lộn nhào từ trên ghế xuống sàn rõ lớn.
- U ặc!
- Haizz, Kazuma - kun, lại làm cái trò khỉ đó nữa hả? Chị dặn không biết bao nhiêu lần rồi, ngồi thì ngồi cho đàng hoàng. Lúc trước té gãy tay rồi chưa chừa hay sao?
Chàng trai đó lồm ngồm bò dậy, tay đưa lên đầu xuýt xoa nhưng gương mặt thì không thể hiện chút gì là đau đớn hay tỏ vẻ biết lỗi chịu rút kinh nghiệm. Có phải là do sinh ra đã vốn vậy hay không nhưng dường như cơ mặt cậu ta không thể thay đổi, mà chỉ giữ nguyên khung hình hơi nghiêm túc và không bao giờ cười như vậy.
- Onee – chan, chào buổi sáng!
- Chào buổi sáng Kazuma – kun. Lần này thì em đang nghiên cứu về cái gì nữa thế? Lại là cuộc sống cũng như thói quen tập tính của “ họ” sao?
- Mấy cái đó… không thể nào làm và hoàn thành trong ngày một ngày hai được. Đòi hỏi phải có thời gian và công sức bỏ ra không hề ít. Lần này em đang nghiên cứu thuật toán cổ đại mà khi xưa con người đã từng sử dụng để giải quyết những học thuyết khó khăn. Quả nhiên toán học thật thú vị!
- Nó thú vị đến nhường đó sao. Nhìn vẻ mặt của em thì chứng tỏ nó cực kỳ thú vị rồi!
- Phải, rất rất thú vị. Một ngày nào đó Onee – chan cũng nên quay lại con đường này đi. Chẳng phải lúc xưa chị là người duy nhất leo lên được danh hiệu…
- Thôi thôi, dừng chủ đề này ở đây. Kazuma – kun, hôm nay là ngày khai giảng ở trường mới của em. Nếu còn không nhanh lên thì Kozue – chan và Tora – kun sẽ nổi điên đó. Họ đang đợi em trước cửa nhà kìa!
Kazuma từ tốn nhấc cơ thể nặng nề của mình một cách khó khăn tiến đến gần cửa sổ. Phong cách sống của Kazuma là luôn để đóng cửa sổ, để rèm che phủ đi hết, không cho một tia sáng mặt trời dù là nhỏ nhất đi vào căn phòng tối thui u ám này. Đó là sở thích của cậu ta, không phải do bất cần đời hay những suy nghĩ tiêu cực.
Kazuma nhẹ nhàng dùng tay mở hi hí tấm rèm, thì đúng là có hai người cùng tuổi với Kazuma, một nam một nữ, đồng phục, tay đeo cặp đang đứng dưới đợi mình. Và đặc biệt hơn là trông cô gái ấy đang vô cùng bực bội khó chịu, chắc là do phải đứng đợi Kazuma đây mà.
- Giờ mà xuống thế nào cũng bị Kozue mắng cho té tát. Onee – chan, nhờ chị xuống nói với Kozue và Tora rằng em sẽ đi sau nhé. Em không muốn dở dang công cuộc nghiên cứu, nên sẽ đến trường sau khi hoàn thành nó!
- Kazuma – kun, lại trốn tránh thực tại nữa à. Coi nào, dù em có là ai đi chăng nữa nhưng em cũng mới chỉ có 14 tuổi thôi. Nghĩa vụ của em chỉ là học hành, vui chơi cùng bạn bè và hưởng thụ tuổi trẻ của mình, chứ không phải tự chôn mình trong mấy cái nghiên cứu giống như thế này!
Bỗng dưng Kazuma trở nên trầm ngâm hẳn. Như thể cậu ta đang suy nghĩ đến một điều gì đó mà trước đây mình chưa từng nghĩ đến dù chỉ một lần.
- Tuổi trẻ sao!
- Ừ, em nên làm những gì phù hợp với tuổi trẻ của mình, cứ vui chơi, đàn đúm và làm loạn đi nào. Đặc biệt là nên tìm một cô bạn gái để yêu đi Kazuma – kun!
- Nè, Onee – chan lúc nào cũng nói đến tình yêu. Vậy rút cuộc tình yêu đó là gì vậy Onee – chan? Liệu cái thứ được gọi là “yêu” đó có giúp gì được vào những nghiên cứu của em không?
- Ôi trời, mọi người gọi em là thiên tài, nhưng xem Kazuma – kun vẫn chỉ là một tên đầu đất thôi nhỉ. Thế nào cũng được, nhanh chóng rời khỏi ghế, thay đồng phục và đến trường ngay đi!
- Nhưng mà nghiên cứu của em…
- Để đó sau đi, nó không tự mọc cánh mà bay mất đâu mà lo. Nhanh đến trường nếu không muốn Kozue – chan làm cho một trận!
Và đây cũng là câu chuyện về những đứa con của biển xanh. Những đứa con sẽ cùng sát cánh với những đứa con của rừng đi tìm lại bài hát đã bị thất lạc. Liệu cho đến khi nào, thì lý trí, trái tim, cảm xúc của rừng và biển cùng hòa hợp thành một?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Một thị trấn nhỏ ven biển cũng không hẳn là một nơi ít người sinh sống. À không, xin thứ lỗi… vì thật sự thị trấn mà chúng ta đang thấy ngay trước mắt thực chất khá ít người dân. Và chủ yếu họ sống đều dựa vào nghề chăn nuôi hải sản là chính. Một số ít thì không chấp nhận cuộc sống buồn tẻ này nên đã chuyển hết lên thành phố an cư lập nghiệp. Chỉ còn lại một số người cao tuổi và những người có tình yêu nơi quê cha đất tổ nồng nàn thì nán lại nơi đây. Thế nên, đó giải thích vì sao thị trấn ven biển này không có quá nhiều người sinh sống.
Dù thế nào đi chăng nữa, nơi đây vẫn còn giữ nguyên giá trị của riêng nó. Mặc dù không được như chốn thành phố xa hoa rộng lớn, nhưng họ vẫn biết điều gì là cần thiết cho thế hệ trẻ sau này. Vậy nên một ngôi trường trung học đã được lập ra, để tất cả những đứa trẻ trong thị trấn có thể theo hoàn thành chương trình trung học.
Và câu chuyện của chúng ta sẽ lấy ngôi trường ấy làm nơi tập trung của tất cả mọi thứ, bắt đầu, diễn ra cho đến hồi kết thúc. Cụ thể hơn, sẽ là một lớp học không quá hai mươi học sinh thuộc ngôi trường ấy.
- Nào các em, như đã được thông báo trước, hôm nay lớp chúng ta sẽ đón chào bảy học sinh mới. Nhưng vì một chút chuyện cá nhân nên chỉ có năm bạn thôi… nhỉ!
Giáo viên phụ trách lớp học này là một cô giáo đứng tuổi. Khi cô ấy giới thiệu những người bạn mới trước cả lớp học thì cũng chính bản thân người giáo viên đó cũng không dám chắc về những gì mình đang nói.
“Một chút chuyện cá nhân”… thật sự thì đã có chuyện xảy ra khi bảy người bọn họ đang trên đường đến trường.
Đầu tiên là về nhóm của Hiyama. Không biết nên giải thích như thế nào khi thành viên thiếu trong nhóm bốn người họ chính là Eri. Số là bốn người họ đã đến được trường đúng giờ đúng lúc, nhưng bỗng dưng Eri lại nói rằng muốn đi thăm thú ngôi trường trước khi vào lớp. Để rồi thì Eri đi đâu mất bây giờ vẫn chưa thấy về.
Tức thì có tức thật, nhưng Hiyama tức giận bản thân mình nhiều hơn. Cậu ta tự nhủ nếu như lúc ấy, mình đi theo Eri thì có lẽ đã kéo được cậu ấy vào lớp đúng giờ.
- Em xin lỗi, Honoka – sensei, nếu được cho phép thì sau giờ ra chơi, chúng em sẽ đi tìm Eri – chan ngay!
- Trường chúng ta không lớn lắm nên hy vọng em ấy không bị lạc. Nếu cần thì cô sẽ nhờ các giáo viên khác cùng tìm kiếm!
- Dạ… vâng!
Còn bên kia cũng có vấn đề của riêng mình. Cô gái tên Kozue kia đang cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ bên trong khi một thành viên trong nhóm hiện tại cũng đang vắng mặt.
- Kazuma…
Về tình trạng của Kazuma thì có chút khác biệt so với Eri. Nhưng tóm chung thì hai người họ cũng vắng mặt trong ngày đầu tiên giới thiệu trước lớp. Không giống như nhóm Hiyama, Kazuma đã bị thất lạc ngay trên đường đến đây. Điều này đồng nghĩa đến việc cậu ta đã mất tích trước khi đến trường một cách an toàn. Kozue và Tora phải chạy khắp nơi tìm kiếm nhưng không thể vì Kazuma trốn kỹ quá. Cuối cùng, họ đành phải đến lớp trước với niềm hy vọng rằng Kazuma biết đường đến lớp đúng giờ… Nhưng xem ra họ đã bị Kazuma làm cho thất vọng khi không thấy mặt mũi cậu ta đâu.
- Xin lỗi sensei, chúng em sẽ tìm Kazuma sau nên xin cô cứ tiếp tục đi ạ!
- Hà… mới ngày đầu tiên mà đã gặp chuyện như thế này sao? Cả nhóm Vam và nhóm Pro. Thôi thì đành giới thiệu hai em ấy sau vậy!
………
- Được rồi các em. Như đã được thông báo trước thì lớp chúng ta sẽ chào đón bốn học sinh đến từ thị tộc Vam. Các em hãy giới thiệu đôi chút về bản thân mình!
Nói là bốn nhưng thực chất thì chỉ có ba người thôi. Nhưng tục lệ là tục lệ, họ vẫn phải nghe theo mặc dù vẫn chưa biết tin tức gì về Eri đi lạc.
- Vậy đầu tiên cho tớ xin được giới thiệu. Tớ tên Namehari Kobayashi!
- Mình là Hebi Shimikaze. Mong được mọi người chiếu cố!
Hebi và Namehari đã giới thiệu xong, nhưng còn Hiyama vẫn còn đứng yên như tượng. Vẻ mặt khó chịu của cậu ta… cái cách thể hiện quay mặt đi hướng khác đi đôi cùng cái nghiến răng chậc lưỡi chứng tỏ Hiyama không hề thích cái lớp học này cũng như việc phải giới thiệu trước toàn thể học sinh khác.
Điều đó thật sự không tốt, nên Hebi liền ghé sát tai Hiyama nhắc nhở.
- Không được nhé Hiyama – kun. Chẳng phải chúng ta đã thống nhất là sẽ làm cùng nhau ư? Dù cậu có không hài lòng đến mức nào đi nữa thì cũng đừng khiến mối quan hệ giữa thị tộc chúng ta và mọi người ở đây trở nên rắc rối. Nào, cố gắng tỏ vẻ thân thiện và chào mọi người đi!
Hiyama thật sự không muốn nhưng cũng không được phép làm những điều mình thích. Hiyama đành phải nhún nhường, tự kìm nén bản thân mình, biểu hiện là qua cái điệu thở dài chán chường từ miệng cậu ta.
- Tôi là Hiyama Kinozuka. Và như các người đã biết, nhờ vào đôi mắt này mà chúng tôi được biết đến với cái tên Chân Tổ, dịch ra là Ma Cà Rồng, và theo ngôn ngữ hiện đại thì còn được biết đến với cái tên Vampire. Thế nên, tôi không mong rằng mình sẽ quen thân với bất kỳ ai trong lớp và cũng đừng có ai kết thân với tôi. Chấm hết!
Chân Tổ, hay còn được biết đến với cái tên Mà Cà Rồng, trong ngôn ngữ phương Tây cận đại còn được gọi là Vampire. Thành ngữ chỉ những con quái vật mang hình dạng con người như bao người khác, nhưng thực chất là những con ác quỷ cánh dơi, răng nanh, chuyên hoạt động về đêm và hút máu con người để sống.
Chỉ có điều, những giai thoại như thế về Ma Cà Rồng hoàn toàn đều do trí tưởng tượng của con người mà ra. Chân Tổ thật sự có tồn tại, nhưng không phải là ác quỷ như người xưa từng truyền miệng nhau kể lại. Họ giống người hơn con người nghĩ, cũng mang một thân thể, hình hài, cũng trưởng thành khi đến tuổi. Cũng có tư duy, biết suy nghĩ, và cũng biết yêu thương là như thế nào. Điều khác biệt duy nhất ở Chân Tổ và người thường là tuổi đời của họ không chỉ dừng lại ở con số 100. Nếu độ tuổi trung bình của con người là 80 đến 100 năm, thì Chân Tổ có thể sống đến 500 năm, có khi lên đến 1000 năm hoặc nhiều hơn thế nữa. Nhưng điều gì cũng phải có cái giá của nó. Chuyện Chân Tổ không thể chịu được thánh giá bạc, không ăn được tỏi hay không thể sống quá lâu dưới ánh nắng mặt trời là hoàn toàn có thật. Nhìn chung, Chân Tổ có nguy cơ bị gây hại dễ hơn so với con người bình thường.
Đã từ lâu, mối quan hệ giữa con người và Chân Tổ không được tốt đẹp cho lắm. Trong quá khứ, Chân Tổ được xem như những con ác quỷ giết người hút máu nên họ luôn luôn bị con người truy đuổi. Để sinh tồn, tổ tiên các Chân Tổ đã di chuyển từ nơi con người sinh sống lên những vùng rừng núi cheo leo hiểm trở, và ít có ánh sáng mặt trời chiếu xuống. Và một trong những khu rừng còn sót lại, nơi ở của các Chân ổ hiện tại chính là đỉnh núi Himako, cũng là nơi quê nhà của nhóm bốn người bạn Hiyama.
………….
Hiyama có đề cập đến đôi mắt của mình. Nhắc mới để ý một điều rất đỗi thú vị ở các Chân Tổ. Ngoài những đặc điểm nêu trên thì vẫn còn một cách khác nhận biết Chân Tổ với người bình thường đơn giản nhất là đôi mắt. Các Chân Tổ từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành và chết đi, họ đều mang một đôi mắt đỏ như viên Ruby hồng quý hiếm. Hiyama, Hebi, Namehari và cả Eri, bốn người bọn họ đều có chung một màu mắt.
- Heh, mắt đỏ thật kìa mọi người. Vậy cậu ta thật sự là Chân Tổ đó!
- Chân Tổ… thật đáng sợ, liệu chúng ta có bị họ ăn thịt rồi hút máu đến chết không?
- Tớ nghe nói Chân Tổ sợ ánh sáng mặt trời lắm, tại sao họ lại có thể tự do di chuyển bên ngoài như thế?
- Nè, có thật là các cậu sợ tỏi và thánh giá bạc không thế? Tụi này cứ nghĩ Chân Tổ là giống loài mạnh mẽ lắm, thì ra cũng sợ mấy thứ bình thường như vậy sao?
- Nghe nói Chân Tổ có răng nanh và hay biến thành dơi. Các cậu biểu diễn thử xem nào!
Cũng nhờ vào màn giới thiệu không mấy thân thiện của Hiyama mới nảy sinh nhiều vấn đề ngoài ý muốn. Cụ thể là những ảnh hưởng không tốt từ phía những cô cậu học sinh sẽ làm bạn cùng lớp với họ.
Hebi và Namehari phải là người đứng ra giải quyết mọi xích mích giữa đôi bên.
- Không phải không phải, mọi người hiểu nhầm rồi. Mặc dù chúng tớ là Chân Tổ, nhưng về cơ bản thì chúng tớ cũng giống như mọi người thôi!
- Hả, nói điên gì thế hả? Sẽ chẳng có ai được xem như bình thường khi biết uống máu và sống lâu hơn người khác đâu!
- Về điều này thì…
Mọi chuyện càng lúc càng trở nên khó khăn khi mọi bất lợi đều dồn về nhóm ba người. Đứng ra giải quyết những vấn đề ấy không phải chuyên môn của Namehari cũng như với Hebi. Cho nên mọi thứ gần như lâm vào hoàn cảnh bế tắc. Và ngay lúc đó.
Rầm.
Một bàn tay con gái yêu kiều mảnh dẻ đáng yêu nhưng không kém phần mạnh mẽ vút thẳng từ trái vào mặt bảng khiến cho sự ồn ào này phải chấm dứt ngay tại chỗ. Một không gian yên lặng như tờ ngập tràn sự sợ hãi lan tỏa khắp căn phòng 20 người như khi chúng ta bước vào thư viện và phải giữ trật tự, không được nói nửa lời. Thậm chí nó yên ắng đến nỗi ngay cả âm thanh chiếc lá rơi bên ngoài họ cũng có thể nghe thấy khá rõ.
Kế theo sau hành động đập bảng dữ dội, một giọng nói trầm xuống cũng thật rợn người.
- Lộn xộn ồn ào quá. Nếu là Kazuma thì chắc chắn cậu ta sẽ bỏ quách cái nơi này đi chỗ khác ngủ rồi… Không, có khi vì biết trước thế nào cũng gặp cái tình trạng này nên cậu ta đã trốn đi mất. Kazuma… cái tên đáng ghét!
- Etou… Toriyama – san…
- Xin tự giới thiệu, tên đầy đủ của tôi là Kozue Toriyama. Tôi chỉ là một con người bình thường và không có những điểm khác thường so với nhóm Vam bên kia. Điều này thì chắc không cần phải giải thích thêm gì nữa!
Đó ắt hẳn cũng là một lời giới thiệu không tạo được mấy sự thân thiện dành cho những người sẽ trở thành bạn cùng lớp. Nhưng xét đi cũng phải xét lại, nguyên do dẫn đến sự không thân thiện ấy cũng là vì tâm trạng của Kozue đang không được tốt. Một buổi sáng mà cô ấy phải chịu đủ thứ chuyện, nào là việc Kazuma bỗng dưng mất tích, rồi đến sự bất đồng đều giữa người bình thường và Chân Tổ, nên việc Kozue nổi nóng là lẽ thường tình.
Kế bên Kozue còn một người nữa. Chàng trai ấy có mái tóc tài tử màu đỏ nhưng lai chút đen đen phần chân tóc. Cậu ta cũng trạc tuổi Kozue và Kazuma, đồng thời cũng là bạn khá thân của cả hai người họ.
- Xin chào mọi người, tớ là Tora Izukage. Như mọi người đã biết, chúng tớ được đích thân hiệu trưởng từ trường It. Harm Sokyuran chấm duyệt xuống đây. Mục đích của chúng tớ ngoài việc cùng học chung với mọi người thì còn nghiên cứu và giúp đỡ cho các Chân Tổ. Hay nói một cách ngắn gọn hơn, chúng tớ là các Nhà Khoa Học. Từ nay về sau, mong được mọi người chiếu cố!
Nhà Khoa Học, cụm danh từ được sử dụng để chỉ những con người tạo nên nền văn minh của nhân loại, hoặc cũng là giúp cho xã hội thêm một bước phát triển. Đối với các nhà khoa học, họ sẵn sàng đánh đổi cả cuộc đời, thời gian, tiền bạc, chất xám để tạo nên thứ gì đó vừa giúp nhân loại, vừa để lại dấu ấn riêng cho bản thân mình. Trong lịch sử đã có rất nhiều Nhà Khoa Học lỗi lạc đã thay đổi tư tưởng, nhận thức con người bằng các phát minh, sáng chế hay những học thuyết họ rút kết ra được. Có thể lấy một ví dụ điển hình như…
- Etou, theo như bảng kê khai từ trường It. Harm Sokyuran, thì ba em thuộc ba chuyên ngành khác nhau. Kozue Toriyama học về điện từ điện khí, hiện tại Toriyama – san đang thực hiện một dự án được công nhận mang tầm quốc tế sẽ thay đổi tương lai về cơ điện. Danh hiệu cao nhất Toriyama – san nhận được khi còn theo học ở It. Harm Sokyuran là…
- Edison. Ở It. Harm Sokyuran, giáo viên và bạn bè thường hay gọi tôi là Edison, tên của nhà khoa học đã tạo nên bóng đèn điện đầu tiên trên thế giới. Nhưng nếu chẳng may tôi nghe thấy bất kỳ ai trong lớp gọi cái tên ấy thì tôi giết đấy. Thế nên... xin cứ hãy gọi tôi bằng tên bình thường là được rồi, hiểu chưa!
Trông Kozue có một chút tự kiêu, nhưng sau cùng vẫn do sự tức giận đánh mất đi phép lịch sự là chủ yếu. Kozue hiện đang không vui, giáo viên chủ nhiệm của lớp học này có thể nhìn thấy rõ được điều ấy biểu hiện trên gương mặt Kozue nên cũng không dám làm gì khiến Kozue phật lòng thêm nữa. Mà cái cách cô ấy đe dọa cả lớp... thật đáng sợ.
- Etou, còn về Tora Izukage, em ấy học chuyên về trọng trường và trường lực. Izukage – san đang thực hiện một dự án chứng minh về trọng trường chịu tác động do mọi dao động phân tử chuyển động xung quanh. Danh hiệu cao nhất mà Izukage – san nhận được là…
- Newton, nhưng cũng giống như Kozue, mong mọi người hãy cứ gọi tên bình thường của tớ là được rồi!
A… không biết It. Harm Sokyuran gì gì đó là ngôi trường như thế nào, nhưng xem ra đó là một ngôi trường cho ra rất nhiều nhân tài cho tương lai. Hai học sinh mang hai danh hiệu cao nhất trong thế giới các Nhà Khoa Học, không phải ai cũng có thể làm được điều ấy khi tuổi đời còn quá trẻ.
Họ là các Nhà Khoa Học, những con người sẽ sử dụng trí tuệ của mình để chứng minh mọi sự vật hiện tượng khó giải thích bằng lời. Và điều này khiến cho Hiyama thật sự không hài lòng. Ngay bây giờ, cậu ta vẫn còn đang nghiến răng nghiến lợi thể hiện sự bất mãn của chính mình. Hiyama căm ghét những thứ thuộc về khoa học, và xem khoa học như kẻ thù không đội trời chung với xã hội Chân Tổ.
Thật ra cũng không khó khăn gì để giải thích. Từ trước đến nay, Chân Tổ luôn được xem như những con ác quỷ sống dựa trên nỗi sợ hãi của con người. Chân Tổ bắt và hút máu con người để sinh tồn. Chính vì những giai thoại truyền miệng không có cơ sở như vậy đã khiến cho vị trí của Chân Tổ trong tư tưởng con người thuộc ngoài phạm vi bình thường. Nếu như Chân Tổ được xem như một hiện tượng siêu nhiên mà chưa ai có thể giải đáp được thì các Nhà Khoa Học sẽ là người giải quyết bài toán phức tạp ấy.
Các Nhà Khoa Học, có người có, có người không tin vào một hiện tượng siêu thực. Một số người thờ ngưỡng các vị thần hay tôn giáo, một số thì không đồng ý với quan điểm thần linh hay ác quỷ. Nhưng nhìn chung, mục đích của khoa học chỉ là tìm ra chân lý của mọi vấn đề. Họ sẽ biến những hoài nghi của con người, những thứ tưởng chừng như phức tạp trở thành đơn giản để con người có thể hiểu được. Nếu Chân Tổ là những cơn ác mộng gieo rắc nỗi sợ hãi cho con người thì các Nhà Khoa Học sẽ là người phá tan đi những cơn ác mộng ấy bằng trí tuệ của mình.
Hiyama vừa nghiến răng, vừa tỏ vẻ vô cùng khó chịu, nhưng cậu ta vẫn giấu nó ở một góc độ khác mà không ai có thể phát hiện ra.
- Khoa học… chết tiệt… thật phiền phức!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Một nơi nào đó cũng trong phạm vi khuôn viên trường. Có lẽ là sân sau của trường, nơi được hiệu trưởng dùng để trồng rau củ quả và những loại cây trái hoa hòe mà ông ấy thích. Nghe đồn hiệu trưởng của ngôi trường này là đàn ông nhưng có xuất thân từ nông dân chăm chỉ nên ngay cả khi đã trở thành người điều hành của một ngôi trường, thi thoảng ông ấy vẫn dành thời gian để chăm sóc một vườn cây trái ngay sau vườn. Và nghe đâu cũng nhờ vào số lượng hoa trái ông ấy trồng mà học sinh luôn được ăn những bữa ăn ngon có chất lượng, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.
Nar nar… nhưng bây giờ đâu phải nói về sở thích của hiệu trưởng. Điều quan trọng là có một cô gái mang mái tóc hồng phấn xõa dài đang dốc hết sức chạy thật nhanh ngang qua khu vườn của hiệu trưởng.
- Chết rồi chết rồi, do mải mê thăm thú mà mình quên béng đi mất giờ vào lớp. Làm thế nào đây, mình quên hỏi Hebi – chan lớp mấy rồi và phòng học nằm ở đâu rồi. Chắc chắn Hiyama – kun sẽ nổi giận cho xem!
Sau thời gian thăm thú ngôi trường mà quên đi thời gian, hiện giờ Eri đang phải bán sống bán chết vừa chạy vừa tìm nơi nào có đặt sơ đồ trường học. Mà dù có tìm thấy thì cũng không thể đến được vì chính bản thân Eri còn không biết phòng của mình mang số bao nhiêu. Chắc lẽ sẽ phải mất thêm một lúc nữa thì Eri mới có thể vào được lớp của mình.
Biết là đang rất vội vàng nhưng rồi bước chân Eri chậm dần chậm dần, cho đến khi Eri dừng lại hoàn toàn, thì cũng là lúc một vườn hoa đầy đủ màu sắc xuất hiện trước mặt cô ấy. Eri lặng mình theo dòng chảy của thời gian, lặng mình trong sự thơ mộng tưởng chừng như giấc khi những cơn gió nhẹ mang theo hương thơm cùng những cánh hoa mỏng manh đáng yêu thoáng thổi qua mái tóc hồng phấn duyên dáng của cô ấy. Một cảm giác thật nhẹ nhàng, thanh tịnh, yên bình khiến tâm hồn con người cũng trở nên tinh khiết hơn.
Trông thấy một khu vườn nhiều hoa, Eri không nén nổi sự ngạc nhiên trong mình.
- Đẹp thật, không biết ai là người đã tạo nên một nơi tuyệt vời như thế này!
Còn có thể là ai ngoài người có quyền lực cao nhất trong ngôi trường này, thầy hiệu trưởng. Nhưng chẳng phải chăm sóc hoa cỏ là để được người khác chiêm ngưỡng ư? Vậy thì cứ nhìn ngắm thỏa thích cho đến khi chán thì thôi.
Ngồi xuống và nâng niu từng bông hoa một, Eri cảm thấy một sự thân thương xuất hiện trong tâm trí.
- Nó cũng giống như những bông hoa được trồng trên núi nhỉ. Mình cứ nghĩ núi Himako là nơi duy nhất có thể trồng được hoa, không ngờ rằng ở nơi con người sinh sống cũng có thể. Quả nhiên có đi ra thế giới bên ngoài thì mới biết còn nhiều điều mà mình chưa hề hay biết!
Đúng là như vậy, con người sẽ không bao giờ có thể trưởng thành nếu như không chịu đi ra ngoài và tìm tòi học hỏi. Vì là Chân Tổ nên Eri không có cơ hội tiếp xúc với xã hội loài người, nhưng bây giờ thì cô đã làm được điều đó… bắt đầu bằng việc làm quen với những thứ đáng yêu như thế này cũng không hẳn là ý kiến tồi tệ.
……………..
Sột soạt sột soạt.
Cái giây phút êm đềm tĩnh lặng bỗng dưng bị ngắt quãng khi có âm thanh kỳ lạ cất lên từ đâu đó.
Eri lần mò theo dấu vết nơi cất ra âm thanh đó. Đi sâu vào trong bụi hoa thêm tí nữa, Eri cứ nghĩ rằng rất có thể là một con mèo hay con vật nào đó đi lạc vào khuôn viên trường. Nhưng rồi suy nghĩ của Eri vụt tắt khi phát hiện ra cái thứ gây âm thanh sột soạt đó không phải do bất kỳ con thú nào, mà là một gã con người… phải, là một con người, Eri có thể dám khẳng định điều đó khi bất thình lình cô trông thấy hai cái chân thò ra tơ hơ.
Eri giật mình khi hai cái chân bất ngờ cử động. Kế theo sau đó là tiếng rên tiếng rỉ đầy sự mệt mỏi, và cuối cùng là một cái đầu đen bật dậy.
- Ai dà ai dà, do chỗ này gió thoáng mát, ánh sáng vừa phải, hương thơm dễ chịu quá nên mình ngủ quên từ lúc nào không hay. Thôi rồi, ngủ quên mất giờ vào lớp. Chắc là sẽ lại nghe Kozue phàn nàn nữa cho xem!
Kazuma lồm ngồm ngồi dậy, tay xuýt xoa mái tóc tài tử che đi nửa phần mắt trên của mình, vừa ngó nghiêng xung quanh xem, đồng thời cũng suy nghĩ cách nói dối thế nào để Kozue không nổi giận với mình. Đánh mắt sang trái rồi đi lên, đầu óc của Kazuma vẫn chưa đủ tỉnh táo, cho phép cậu ta nghĩ ra một lý do nào đó đối phó với hoàn cảnh không hay chuẩn bị xảy đến. Và khi đánh mắt sang phải thì…
- Anou… cậu vẫn ổn đó chứ?
Trong mắt Kazuma là một màu hồng phấn nhẹ nhàng, yêu kiều thướt tha như một giấc mơ không bao giờ tan biến. Đôi mắt màu đỏ như viên Ruby hồng cùng một làn da trắng như viên trân châu được đánh sáng tinh khôi. Kazuma lặng người trong vài giây.
- Cậu… là ai vậy?
Và đó cũng là thời khắc hai đứa con thuộc hai thế giới gặp được nhau. Và một lần nữa, bài hát bị thất lạc sẽ được ngân vang vào một ngày không xa khi cảm xúc cũng như lý trí đã hòa thành một.