• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ở đây đúng thật là có suối nước nóng này!

Đập vào mắt Aries là khung cảnh hùng vĩ của mẹ núi rừng thiên nhiên mang đến. Một dòng thác nước chảy từ ngọn đồi cao chọc kia thẳng xuống một bãi đất được bao phủ xung quanh bởi những tảng đá to, tạo thành một hồ nước. Và điểm đặc biệt của hồ nước này là có những làn hơi khói tỏa lên như sương mù, bao trùm hết cả cánh rừng cây lá rậm xung quanh. Chứng tỏ một điều rằng nước ở trong hồ là nước nóng… Một thác nước nóng phá cách, xem như phần thưởng dành cho những cố gắng không nhỏ mà Aries đã đóng góp cho thị tộc Chân Tổ.

Trước đó một tiếng đồng hồ, vẫn như thường lệ, Aries và Kazuma lại nghiền ngẫm nghiên cứu công đoạn tiếp theo để điều chế thuốc giải. Kazuma đã tìm ra được manh mối nào đó ngay trong chính mẫu máu của đứa trẻ bị nhiễm bệnh và máu của Eri nên bắt tay ngay vào cuộc nghiên cứu tiếp theo. Hai con người bình thường cứ làm việc miệt mài không quản thời gian cũng như không gian. Dường như, những gì Kazuma và Aries quan tâm chỉ là nghiên cứu và nghiên cứu với mớ thiết bị linh kiện mà Kazuma mang theo. Hai người dành nhiều thời gian loay hoay với nhiều giả thiết giảng giải cho nhau nghe, phân tích cho nhau rõ những phần mà đôi bên còn thiếu sót. Tập trung cho đến khi bỗng dưng có tiếng gà ở đâu đó cất tiếng gáy thì Kazuma và Aries mới nhận ra một điều rằng trời đã sáng mất rồi.

Vì thuộc lãnh phận của thị tộc Chân Tổ, xung quanh có nhiều rừng cây, núi đồi cao dựng đứng nên ánh nắng mặt trời khó lòng có thể chiếu sáng được toàn cảnh ngôi làng hơn là thị trấn nơi con người sinh sống. Nhưng gà ở thị tộc chỉ cất tiếng gáy vào tầm 5h sáng nên khi ấy, trời vẫn còn khá tối. Đổi lại thì cơn mưa đêm qua đã dứt từ lúc nào mà chính họ cũng không hề hay biết. Ở trong rừng, trên dãy núi cao, lại thêm chút dư âm từ cơn mưa đêm qua, Aries bỗng hắt xì hơi một cái rồi thổi phì phì vào lòng bàn tay xoa vào nhau. Nhìn vào chiếc điện thoại cảm ứng trên bàn thì hai người mới biết, nhiệt độ trên thị tộc Chân Tổ vào thời điểm tờ mờ sáng giảm mạnh từ 27 độ C xuống còn 15 độ, dẫn đến việc Aries cảm thấy lạnh.

Nhìn một hồi thì Kazuma cũng bắt đầu cảm thấy có gió lùa thổi qua dựng tóc gáy. Nhưng dù nóng hay lạnh thì hắn cũng không biểu hiện cảm xúc ra ngoài gương mặt. Hơn nữa, hắn cũng không có quyền kêu ca bởi lẽ chí ít thì hắn cũng còn chiếc áo blouse trắng bác sĩ đó giữ ấm cơ thể chứ không trơ trọi một thân một guộc như Aries. Là đàn ông con trai, đáng lý ra hắn nên biết đường nhường cái áo đó lại cho Aries, nhận hết cái lạnh về mình mới phải.

Đúng lúc ấy thì Eri và những người khác từ bên ngoài bước vào nơi căn phòng thờ, và cũng là nơi Kazuma độc chiếm để trưng dụng thành nơi nghiên cứu như cái phòng mạch riêng nhà hắn. Nhóm bạn Chân Tổ vào với mục đích báo cáo tình trạng của những đứa trẻ đã có chuyển biến tốt hơn. Tất cả chúng đều chìm sâu vào giấc ngủ và nét mặt thì trông khá hơn so với lúc bị biến chất. Tuy nhiên, những vết tích dấu hiệu cho cơn dịch bệnh lạ vẫn chưa biến mất, hay có dấu hiệu gì là nó sẽ biến mất. Điều này là tất nhiên khi phải nhắc lại rằng công dụng của loại thuốc an thần do Kazuma sáng chế ra chỉ dừng lại ở mức giảm đau và đưa chúng vào giấc ngủ sâu. Nó không phải tiên dược hay thuốc giải nên không thể trông mong được gì hơn từ nó. Đây chỉ là phương cách tạm thời để chúng chịu nằm yên một chỗ, đợi chờ cho Kazuma sáng chế ra thuốc giải thật sự. Theo cách nhìn nhận của Kazuma thì mọi thứ vẫn đang tiến triển khá thuận lợi, nên nhất định thuốc giải sẽ được điều chế trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể.

Lý do thứ hai nhóm Chân Tổ có nhã ý mời Kazuma và Aries đi xả stress do áp lực căng thẳng từ công việc. Chuyện này có hơi khó nói và cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nên sau khi nhận được hết thông tin bên ngoài rồi hai con người kia lại quay trở vào công việc như máy móc, Eri và Hiyama, cũng như Hebi và Namehari cứ thay phiên quay sang nhìn nhau, rồi tỏ ra lúng túng cứ như trẻ con vừa làm sai điều gì thì tìm cách đi thú tội với người lớn. Điều này gây ảnh hưởng đến Kazuma và Aries vì hai người họ cần có khoảng không gian yên tĩnh để tiếp tục nghiên cứu. Cho đến khi Aries lên tiếng chủ động hỏi có chuyện gì thì mới hiểu ra rằng nhóm Chân Tổ muốn mời Kazuma và Aries đi tắm suối nước nóng, coi như một liều thuốc thư giãn tinh thần sau áp lực công việc.

Nghĩ đi nghĩ lại thì mình mẩy cũng bẩn hết rồi, do mồ hôi và dính một ít nước mưa nên cơ thể Aries đang rơi vào tình trạng gần như cạn kiệt năng lượng, yêu cầu cần được sạc đầy bình trở lại. Hay nói đúng hơn thì theo nhu cầu tối thiểu của con gái, Aries cần phải đi tắm vì tính ra thì tối hôm qua, Aries còn chưa kịp tắm thì đã phải lật đật theo Kazuma vượt rừng vượt núi để đến thị tộc Chân Tổ, thêm khoảng thời gian vật vờ nghiên cứu… Aries khẳng định một lần nữa là mình cần phải đi gột rửa cơ thể nên con bé không từ chối.

Quay sang hỏi Kazuma thì hắn lại nói rằng mình cần ở lại để nghiên cứu hơn, bởi hắn sắp tìm ra chìa khóa để giải quyết mọi vấn đề nên không muốn rời khỏi phòng thí nghiệm và yêu cầu mọi người cứ đi trước. Khi nào xong hết mọi thứ thì hắn tự biết đường đến đó sau… Nói thì nói như vậy, đảm bảo một trăm phần trăm rằng hắn sẽ không đến đâu.

……………

Sau khi cởi bỏ hết y phục, cột mái tóc đỏ cao lên thành đuôi gà với một cây trâm màu đen truyền thống cắm ngang qua cố định cho tóc, Aries quấn quanh cơ thể chiếc khăn tắm màu trắng đã được đích thân Makoto – san, mẹ của Eri chuẩn bị. Con bé nhích ngón chân đầu tiên xuống mặt nước để kiểm tra xem mức độ nóng như thế nào. Thấy nhiệt độ thuận lợi thích hợp, con bé từ từ bước xuống và nhẹ nhàng tựa lưng vào thành đá, ngẩng gương mặt thỏa mãn lên bầu trời đêm với giọng điệu thư thái đúng chất của một bà lão.

- Hà… thiên đường chính là đây chứ còn đâu nữa. Thế nên mới nói, Japan is the best!

Eri và Hebi thì không được giỏi ngoại ngữ cho lắm nên không thể hiểu được câu nói cuối cùng của Aries, nhưng theo linh cảm của loài Chân Tổ thì chắc là con bé đang muốn nói rằng không nơi đâu tuyệt vời bằng đất nước Nhật Bản.

Aries đã nghe nói điều này từ lâu rồi, cụ thể hơn là từ người mẹ và ông quản gia nhiều hiểu biết khi còn sống ở tòa nhà cao tầng thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Hermandez ở Mỹ. Một trong những cái hạnh phúc nhất mà chỉ có ở Nhật Bản chính là được ngâm mình trong suối nước nóng, đặc biệt là bồn tắm nước nóng lộ thiên. Phía trên là cơn gió mát mẻ, phía dưới được phủ ấm hoàn toàn bởi suối nước, còn điều gì tuyệt vời hơn khi vừa tắm, vừa thưởng lãm quang cảnh thiên nhiên và làm một chút rượu nhỉ? Như thế mới gọi là đúng bài của nó. Chính vì vậy nên ngay sau khi biết rằng mình sẽ đi tắm suối nước nóng, Aries mới lấy trong túi hành lý của mình ra một vài bình rượu cỡ nhỏ và hai ba cái chum dùng để uống. Để hết trong một cái chậu gỗ, thả trôi lòng vòng trên mặt nước, cho tới khi nó quay lại thì nhấp môi là vừa… Hạnh phúc ngập tràn hạnh phúc.

- Hà… giở thì mình lại càng có thêm lý do để yêu quý Nhật Bản rồi!

- Aries – chan, cái đó là gì vậy? Eri lên tiếng hỏi.

- Là rượu đấy ạ. Người Nhật thường hay uống rượu trong lúc ngâm suối nước nóng mà!

- Lần đầu chị biết luôn ấy. Nhưng chẳng phải Aries – chan… có hơi nhỏ để đi mua hay uống rượu sao?

- Hm… thì đúng là như vậy cho nên em mới phải lén lút đi mua hay giấu nó đi, không cho Ayame onee – sama phát hiện ra đó chứ. Thi thoảng phá luật một chút cũng không gây hại đến ai đâu. Hoshimiya – senpai cũng thử một ngụm đi. Nó có vị táo đấy!

Eri hai tay cầm lấy một cái chum nhỏ, trong khi Aries thì rót rượu. Đây là lần đầu tiên Eri tiếp xúc với thứ có cồn, cụ thể hơn là rượu. Eri vẫn thường hay thấy những ông chú trong thị tộc chè chén với nhau bằng đồ nhắm và bia, có hôm thì thay bằng vài chung rượu lớn hơn lòng bàn tay. Thấy họ cứ cụng ra cụng vô với nhau với tâm trạng hí hửng hào hứng nên cũng khá tò mò không biết cái thứ nước uống được gọi là rượu ấy thực chất mùi vị như thế nào. Nay được một lần thử, Eri cảm thấy có chút hồi hộp khi cầm lấy một chum rượu nhỏ trong tay. Nó cũng trong như nước uống bình thường ấy mà, nhưng điểm khác biệt sẽ xuất hiện ngay khi Eri nhấp thử. 

Cô bé theo thói quen sẽ đưa lên gần mũi để đánh hơi. Nó có chút mùi hơi kỳ lạ nên Eri không dám uống, mà chỉ dùng đầu lưỡi nhấp nhẹ vào thôi, và kết quả là Eri ho sặc sụa đến độ làm rớt cả chum rượu xuống nước nóng. Aries và Hebi phải dùng tay vuốt dọc theo chiều xương sống cho Eri.

- Hoshimiya – senpai, chị không sao đó chứ?

- Chi… không sao… chỉ là… nó đắng quá…

- Thiệt tình, cậu đã uống rượu bao giờ đâu Eri – chan nên đương nhiên là nó sẽ đắng rồi. Thôi, cậu đừng uống nữa, nếu không thì Hiyama – kun sẽ nổi trận lôi đình khi biết mình để cậu uống rượu mất!

- Xin lỗi He – chan!

- Được rồi được rồi, cậu ra chỗ này nghỉ chút xíu đi!

Thế là Hebi đã phải đưa Eri ra một góc khác để nghỉ ngơi tịnh tâm chút xíu. Lý do Eri không uống được rượu ngoại trừ lần đầu đụng đến chất có cồn ra thì là do tửu lượng của cô bé không được tốt cho lắm. Bình thường, chỉ cần nghe thấy mùi cồn thôi cũng đủ khiến cho Eri nhìn thấy đất ở trên đầu mà trời thì dưới chân. Eri khá dễ say nên chưa bao giờ Hiyama cho phép Eri đụng vào những thứ đó. Thường thì trong các buổi tiệc chào đón đầu mùa mỗi năm, Eri có bị ép uống một vài chum rượu nhỏ thì người sẽ thay thế cho cô bé, tiếp lấy rượu ấy là Hiyama hay Hebi. Và lần nãy cũng thế, Hebi ngồi vào vị trí kế bên Aries.

- Xin lỗi, Eri – chan không uống được nên nếu em không phiền, thì để chị tiếp tửu với Aries – chan!

- Không thành vấn đề. Với em thì ai cũng được thôi. Miễn là có người cùng uống là vui rồi. Mà em cũng không nghĩ rằng là Hoshimiya – senpai lại dễ say như vậy. Nói là rựou nhưng thực chất đây chỉ đơn thuần là trái cây được ủ lên men, cho một ít cồn còn chưa đến 5% tạo cảm giác chua chua giống như rượu thôi. Hay là vì khẩu vị của Vampire quá nhạy nên không chịu được vị cồn?

Vừa nói, Aries vừa rót rượu cho Hebi.

- Cũng có thể, các giác quan của Chân Tổ bọn chị thường nhạy hơn so với người bình thường, nên cũng không ngoại trừ khả năng đó. Nhưng bản thân chị thì cho rằng do Eri – chan chưa từng uống rượu và cơ địa không tốt thôi. Dù sao thì tửu lượng của cậu ấy kém hơn so với những người trong tộc. Chính vì thế nên Hiyama – kun đã nghiêm cấm không cho cậu ấy đụng đến một giọt rượu này. Hôm nay, có lẽ phá lệ cho Eri – chan thử một chút nhưng đúng là không ổn nhỉ!

- Heh, em đã từng nghe Kazuma – senpai nói chuyện này một lần. Kinozuka – san và Hoshimiya – senpai, dường như hai người họ lúc nào cũng gắn liền với nhau như hình với bóng đúng không ạ? Em nghe nói mọi người đều là bạn thuở nhỏ của nhau!

- Đúng thế, tất cả bọn chị đều là bạn thuở nhỏ, cùng được sinh ra trong một năm, cùng sinh sống trong thị tộc này từ lúc bập bẹ biết cất tiếng khóc chào đời cho đến thời điểm hiện tại. Tuy trong quá khứ đã xảy ra một số chuyện mang đến không biết bao nhiêu niềm vui hay nỗi buồn, nhưng bọn chị đều luôn bên nhau, cùng vượt qua nhiều thứ và không thể tách rời như một nhóm. Thậm chí nhiều người trong làng còn nói rằng “có lẽ sẽ chẳng tìm đâu thấy một tổ đội gồm bốn đứa thân thiết như chúng nó”… Bọn chị chơi thân với nhau là thế, nhưng chỉ riêng Hiyama – kun và Eri – chan thì có chút đặc biệt xíu!

- Đặc biệt ư?

- Em cũng để ý thấy có năm vị trưởng lão của thị tộc đúng không? Thật ra thì hết ba vị chính là ông bà của Hiyama – kun, Eri – chan và Namehari – kun!

- À, em hiểu rồi, ra là quan hệ con ông cháu cha!

- Cũng có thể xem là như vậy. Vì ông ngoại của Eri – chan và ông của Hiyama – kun là bạn đồng môn nên ngay từ nhỏ, Hiyama và Eri cũng bị ảnh hưởng từ mối quan hệ ấy. Hay nói đúng hơn thì Hiyama – kun không khác chi người giám sát cho Eri – chan cả. Bản tính của Eri – chan thỉ hiền lành, chất phát, sống rất hồn nhiên vô tư, luôn thành thật với chính cảm xúc của mình một cách rất ngây ngô trong sáng. Eri – chan không giỏi lắm ở khâu kết bạn hay trò chuyện với người khác. Cứ mỗi khi gặp người lạ, thì cậu ấy đều nhanh chóng trốn ra phía sau lưng Hiyama – kun. Từ ngày này qua tháng khác, hết lần này đến lần khác cứ như thế, Eri – chan dần dần hình thành thói quen ấy trong vô thức. Đi đâu cũng bám lấy lưng áo Hiyama – kun, đều sợ hãi yếu đuối để rồi bản thân Hiyama cũng không thể bỏ mặc được cậu ấy. Và cuối cùng thì Hiyama – kun đã trở thành bảo mẫu cho Eri – chan. Cậu ấy luôn cố gắng hết sức để có thể bảo vệ Eri – chan khỏi mọi nguy hiểm và điều ấy vô tình cũng trở thành một thói quen khó bỏ của chính bản thân Hiyama – kun. Mối quan hệ đặc biệt giữa hai cậu ấy là như thế, cứ phải luôn gắn kết với nhau như hình với bóng không rời thực chất nó là như vậy!

Cái quan điểm Eri là một cô gái trong sáng, ngây thơ ngây ngô một cách đáng sợ thì Aries không dám bàn luận. Vì chính con bé cũng không tin được ở đời lại tồn tại một người như Eri. Chắc lẽ ngoài Eri ra, sẽ không có người thứ hai giống như cô bé. Nhưng nếu chỉ vì thói quen hình thành lên mục đích thật sự của mối quan hệ thì nghe sao nó thật hơi miễn cưỡng. Cứ cho rằng do bản thân Hiyama chấp nhận với điều này nhưng riêng Aries lại cảm thấy thật không thỏa đáng.

- Thế nên Kinozuka – san mới kè kè bên cạnh Hoshimiya – senpai, chỉ vì lý do đó mà anh ấy tự chôn mình dõi theo bước chân của Hoshimiya – senpai. Nghe giống như mối quan hệ giữa tiểu thư đương kim quyền quý và chàng quản gia vậy. Hình ảnh này đối với Vampire thì đúng chuẩn mất rồi… Vậy thì Shimikaze – senpai nghĩ thế nào về chuyện này? Có thể bây giờ họ còn nhỏ, còn chung sống gần nhau nên mối quan hệ giữa hai người không khác gì tiểu thư và quản gia. Nhưng liệu sau này rồi, khi Hoshimiya – senpai trưởng thành hơn và muốn tự đi trên con đường do chính mình lựa chọn. Nếu như chị ấy không còn cần đến sự bảo bọc của Kinozuka – san nữa… thì chị nghĩ anh ấy sẽ làm gì?

Sẽ làm gì ư? Chính bản thân Hebi cũng không biết nữa. Đây không phải lần đầu tiên Hebi đối mặt với câu hỏi này. Nhưng cứ mỗi khi đối mặt thì Hebi chỉ biết trốn chạy bởi lẽ không thể tìm cho ra câu trả lời thỏa đáng. Nếu như có một ngày Eri không còn muốn đứng phía sau lưng để nhận sự che chở bảo vệ của Hiyama, thì khi ấy, Hiyama sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ làm gì khi mục đích của cậu ấy tồn tại trên thế gian này, giống như chỉ là để bảo vệ cho Eri. Hebi không biết và càng không muốn chuyện đó xảy ra. Hebi không muốn mọi thứ xung quanh mình bị thay đổi nhưng… mọi thứ buộc phải trôi theo dòng chảy của thời gian. Đó là quy luật bất di bất dịch ở cuộc đời này.

- Có thể, vì em là một công dân Mỹ. Em được sinh ra và lớn lên trong môi trường tự lực là chính ở Mỹ, nên chưa thể thấu hiểu được hết văn hóa cũng như lối sống ở các nước phương Đông. Nhưng có một điều luôn là chân lý sẽ theo tất cả mọi sinh vật trên thế giới, bao gồm cả động vật lẫn con người. Bất kỳ đứa trẻ nào cũng đều sẽ trưởng thành tự lựa chọn lấy con đường đi cho riêng mình. Chính vì vậy, không thể nào tránh khỏi được chuyện Hoshimiya – senpai sẽ rời khỏi Kinozuka – san. Khi đó, anh ấy cũng buộc lòng phải chọn lấy cho bản thân một lối đi khác, một suy nghĩ khác và nhận ra rằng mình không thể dõi theo Hoshimiya – senpai mãi được. Chỉ có cách ấy thì mới giải thoát khỏi cả hai người họ khỏi sự rằng buộc này được thôi Shimikaze – san!

- Aries – chan…

Phải chăng những điều Aries vừa nói không tỏ ra chút nào gọi là nghiêm túc hay bởi vì Hebi không nghĩ rằng Aries đang rất nghiêm túc nên mới đưa tay lên che miệng trong khi cứ cười khúc khích như thế.

- A, chị cười như vậy là có ý gì Shimikaze – san?

- Xin lỗi, chị chỉ không nghĩ rằng Aries – chan lại có thể nói được những lời đó. Đôi lúc chị cũng thắc mắc rằng liệu không biết Aries – chan có thật sự mới chỉ là học sinh tiểu học hay không thôi!

- Bộ Shimikaze – san chưa từng thấy đứa trẻ nào trưởng thành hơn tuổi trước đây ư? Em hân hạnh thông báo cho chị biết, em cũng được cả nước Mỹ công nhận là một trong những loài động vật bậc cao quý hiếm cần phải được đưa vào sách đỏ để bảo tồn đấy!

- Vậy sao, tee hee!

Trông Aries và Hebi thân với nhau hơn mọi người từng nghĩ. Hai cô gái trẻ cùng cười đùa thích thú. Nhìn thấy cảnh tượng này, có ai nào lại nghĩ rào cản ngăn cách giữa con người và Chân Tổ như đang tồn tại. Nhiều người đã từng nói rằng ước mơ về một thế giới mà cả hai chủng loài có thể cùng chung sống trong yên bình ngập tràn tiếng cười của Eri và Kazuma là bất khả thi, bao gồm trong đó có cả Aries. Nhưng dường như, họ sẽ không thể nhận ra rằng khoảnh khắc yên bình đó thật sự có tồn tại chỉ đơn giản như ở phút giây này đấy thôi. Họ không thể nhận ra được bởi lẽ dù là con người hay Chân Tổ… cũng có quá nhiều điều đáng để lo lắng trong cuộc sống. Đâu cần gì phải nhiều nhặn, chỉ đơn thuần một buổi đi tắm suối nước nóng, một vài chai rượu và khung cảnh tờ mờ sáng trên núi rừng thiên nhiên là đủ. 

…………

Con gái trở thành bạn của nhau dễ lắm, nhưng cũng không khó để trở thành đối thủ. Nghĩ đi nghĩ lại thì Aries đã xem Hebi như đối thủ, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Kozue. Tính tình thì hiền lành dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với Kozue. Khả năng nội trợ đạt đến cấp độ thượng thừa, nấu nướng trong những giờ gia chánh cực kỳ giỏi, và kỹ năng may vá cũng rất tốt. Hebi và Aries có thể trở nên thân được với nhau cốt chính cũng qua sự kiện chuẩn bị phục trang cho nhân vật trong vở kịch sắp đến. Đôi bên cũng có giúp đỡ nhau không ít lần nên Aries hiểu rõ thực lực của Hebi như thế nào. Qua thời gian quan sát và đánh giá, con bé có thể đưa ra kết luận rằng so với Hebi, Kozue chưa phải là đỉnh núi cao duy nhất. Hebi nguy hiểm… A, nhưng nếu so sánh với Ayame thì… Aries vừa mới suy nghĩ lại, quả nhiên, đỉnh núi cao ngất ngưởng nhất thế giới này vẫn là Ayame.

Kỹ năng cần thiết để trở thành một bà nội trợ hay một người vợ đảm đang thì Hebi vượt qua bài kiểm tra một cách hoàn hảo rồi. Không những thế… mỗi khi Aries lén lút liếc trộm qua… mỗi khi Hebi nhẹ nhàng nâng mái tóc trắng bạch kim lên cao, để lộ ra bờ gáy thon gọn được bảo bọc bên ngoài là một nước da trắng hơn ngọc trai vừa được đánh bóng. Bờ vai cân đối, thân hình nhỏ nhắn với đường cong lý tưởng của một người mẫu. Nhất là khi tia trộm vào hai thứ vũ khí nguy hiểm nhất của người phụ nữ dùng để quyến rũ cánh đàn ông… nó có thật là của học sinh sơ trung không? Thật lòng mà nói thì nó không quá to hay quá nhỏ, vừa phải hay nói đúng là vừa tay nếu được phép chạm vào thử thì chắc chắn kích cỡ sẽ gói gọn trong lòng bàn tay… Người như thế này, một người con gái Nhật Bản vừa sở hữu mái tóc trắng bạch kim hiếm thấy, vừa được trời cho một thân hình gợi cảm như thế này… Aries từ từ hạ mình xuống cho đến khi dòng nước nóng chỉ ngập ngang đến sống mũi mình. Con bé nhìn sang hướng khác mà làu bàu.

- Có chuyện gì sao Aries – chan?

- Dạ không… Em chỉ đang tự hỏi liệu suối nước nóng ngoài việc cho ta một làn da trắng trẻo ra thì nó có biến được một quả chanh thành một trái cam ép nước không ấy mà!

- Chị không nghĩ suối nước nóng có thể làm được điều kỳ lạ đấy đâu. Thay vào đó, em có thể hái cam trong thị tộc. Hình như sau vườn nhà Hiyama – kun có trồng cam mà nhỉ. Chị vẫn thường hay xin một ít về để ép nước đó!

Chắc chắn ý của Aries không phải là như thế rồi. Nhưng thà đừng nói ra nếu không muốn tự tạo thêm áp lực cho chính mình. Hebi đúng với hình ảnh của Yamato Nadeshiko, nhưng cũng khá ngu ngơ trong một số vấn đề khác… giống Kazuma.

Mà nhắc đến Kazuma, Aries nhớ lại cảnh tên thộn đó từ chối không đi tắm suối nước nóng và muốn ở lại để nghiên cứu thêm. Aries trồi lên mặt nước, quay lưng lại và dựa hai tay lên bờ đá với tiếng thở dài.

- Thiệt tình, Kazuma – senpai cố gắng quá rồi. Nghỉ ngơi thư giãn một chút cũng đâu có sao. Lọ mọ cả đêm nên chắc chắn rằng cơ thể anh ấy đang ở tình trạng báo động khẩn cấp nhưng vẫn cứ ép bản thân mình không ngơi nghỉ. Thử hỏi sao Ayame onee – sama thì không ngừng lo lắng còn Kozue onee – san thì lúc nào cũng nổi giận với anh ấy!

Nghe đến Kazuma, Hebi tỏ chút không vui, nhưng Hebi sẽ không chường bộ mặt của mình lúc này cho Aries để con bé không biết được rằng mình không thích Kazuma. Tên đó chỉ giỏi gây ra thêm phiền phức và khiến người khác bực mình là giỏi thôi, có gì hay ho đâu mà sao ai ai cũng đều bị tên đó thu hút. Càng nghĩ, Hebi chỉ càng muốn loại hình ảnh của hắn ra khỏi đầu càng nhanh càng tốt. Nếu mà còn nghĩ đến nữa… chắc chắn, Hebi sẽ có chung cảm xúc với Hiyama, muốn thụi vào cái bản mặt tên đó một đấm cho bõ tức. 

- Kiểu này thì chắc là anh ấy lại cho rằng nếu như đi tắm chung một cách miễn cưỡng thì sẽ khiến người khác cảm thấy khó chịu, cho nên mới tìm cớ để ở lại đây mà. Kazuma – senpai tốt bụng đến độ khiến người khác cảm thấy bực mình thật chứ. Giờ mới thấy Ayame onee – sama thật mỏi mệt. Chắc hẳn chị ấy cũng mong muốn có người nào đó đến rước anh ấy đi thì hay biết mấy. Nhưng không rõ rằng trên thế gian này có ai đủ lòng hảo tâm mà tự nguyện chăm sóc cho Kazuma – senpai không nhỉ!

- Nếu lỡ như có thì sao? Lỡ như có một người thích Kusanagi – kun và muốn được ở bên cậu ấy thì thế nào?

Một câu hỏi khiến Aries phải ngước nhìn Hebi một cách chăm chăm. Gương mặt Hebi thấp thoáng trong làn hơi khói nước nóng đã bí ẩn lắm rồi. Nay thêm nét đăm chiêu vời vợi khi nhìn xuống dòng nước càng tạo thêm một nét quyến rũ riêng.

- Shimikaze – san. Em biết chuyện hai người trở thành cặp đôi nhân vật chính trong vở kịch hoàn toàn là do bị gượng ép. Nhưng không lẽ đấy lại tạo cơ hội cho hai người sao? Lẽ nào chị đã có tình cảm với Kazuma – senpai nhà em đấy?

Crack… rõ ràng đấy là âm thanh duy nhất Aries nghe được sau tiếng thác nước đổ từ trên cao xuống. Ráng mà nhìn xuyên qua đám khói mù thì Aries trông thấy cái chum trên tay Hebi bị nứt ra nhưng không nhiễu một giọt rượu nào bên trong. Hebi đã làm như thế nào? Nhưng chắc chắn đó chính là sự nổi giận được thể hiện qua hành động và nụ cười đầy tà khí nở trên đôi môi Hebi.

- Aries – chan, hình như tai chị vừa mới nghe nhầm thì phải, em có thể nhắc lại thêm lần nữa được không?

- À không… do ruồi vừa bay vào miệng nên em nói nhầm ấy mà. Xin Shimikaze – san đừng bận tâm đến… Nhưng chị vừa hỏi nếu có người thích Kazuma – senpai ư? Chuyện đó có thể sao?

Hebi khẽ gật đầu.

- Một người đã luôn để ý đến Kusanagi – kun. Luôn hướng nhìn về phía cậu ấy với một trái tim ngay thẳng không chút toan tính. Người đó… thích Kusanagi – kun thật lòng và muốn được ở bên cạnh cậu ấy. Tuy biết được điều này nhưng chị không thể làm điều gì được cho người đó. Và chị cũng hoang mang rằng không biết liệu có ổn không nếu như tình cảm của người đó đến với Kusanagi – kun… cậu ấy sẽ đáp trả lại như thế nào?

Có lẽ… Aries biết được người đó là ai. Bởi vì không chỉ mỗi người đó mà Aries cũng luôn dõi theo Kazuma nên phần nào nắm bắt được mọi thứ xung quanh nhân vật lắm rắc rối này. Người đã đặt trọn vẹn niềm tin vào Kazuma, người đã ôm chầm lấy Kazuma khi hắn chỉ mới hoàn thành xong loại thuốc an thần dành riêng cho Chân Tổ… người đã luôn lặng lẽ ngắm nhìn Kazuma từ phía sau chỉ có một mà thôi. Nhưng tạm thời, Aries sẽ vờ như không thấy gì.

- Đáp trả như thế nào thì chỉ mỗi mình Kazuma – senpai mới biết. Em không rõ anh ấy sẽ làm gì… có thể là sẽ trưng cái bản mặt mốc của mình ra, cố gắng biến nó trở thành vẻ mặt của kẻ đang biết ơn hay tỏ ra luống cuống, dù chắc chắn trông sẽ rất dị hợm!

Cái bản mặt không thể biểu lộ cảm xúc của tên đó đang thể hiện sự biến ơn hay tỏ ra ngập ngừng xấu hổ ư? Trông chẳng khác gì tên hề đang làm trò khỉ. Mới chỉ tưởng tượng thoáng qua mà Hebi cũng phải chào thua.

- Ừ, công nhận, là nó sẽ không hợp với Kusanagi – kun chút nào!

- Đúng không nào, chỉ mới nghĩ thấy thôi đã ra ngay rồi. Nhưng nếu như Kazuma – senpai từ chối, thì ắt hẳn anh ấy phải có một lý do nào đó khó nói, và lựa chọn phương án từ chối là cách tốt nhất cho đối phương thì anh ấy sẽ chọn nó. Nếu Kazuma – senpai đồng ý thì ắt hẳn người đó phải rất đặc biệt trong mắt anh ấy. Một người con gái đủ sức khiến anh ấy nhận ra nếu như không thể ở bên cạnh người con gái này thì cuộc đời mình trở nên vô nghĩa… nếu thật sự trên thế giới này có tồn tại một người như vậy thì em đành phải nói câu “chúc mừng” thôi!

- Chỉ chúc mừng thôi sao?

- Còn có thể nói được điều gì khác nữa đây. Em không phải Kozue onee – san nên sẽ không gây khó dễ cho cô gái mà anh ấy chọn đâu!

- Điều đó thật sự ổn ư? Không phải… Aries – chan là hôn thê của Kusanagi – kun ư? Để Kusanagi – kun chọn một cô gái khác như vậy, Aries – chan chấp nhận sao?

Tự nhiên nhắc lại chuyện đó khiến con bé nhớ lại lần đầu nhập học, Aries đã toe toét xưng mình là hôn thê chuẩn bị làm đám cưới với Kazuma này nọ. Giờ nghĩ lại chuyện đấy khiến con bé có chút xấu hổ.

- Thì đúng là bọn em có hôn ước nhưng đấy chỉ là một phía, Kazuma – senpai còn không biết đến sự tồn tại của tờ hôn ước ấy nữa là. Vì là hôn ước một phía nên em hoàn toàn có thể bỏ đi hôn ước đó miễn là Kazuma – senpai chấp thuận. Chuyện đó cũng không khó khăn gì mấy đâu ạ!

- Nhưng tại sao? Lẽ nào Aries – chan không thích Kusanagi – kun hay tình cảm của em dành cho cậu ấy đã hết? Bây giờ trông hai người rất thân với nhau kia mà!

- Thân nhau trên phương diện quen biết thì đúng hơn. Kazuma – senpai thì thẳng tính, không biết ý nhị trong lời ăn tiếng nói, cứ nghĩ gì trong đầu thì nói huỵch toẹt ra hết cứ như đang lên lớp giảng đạo hay dạy đời người khác. Lý do em hủy hôn ước cũng là vì em không muốn phí phạm tuổi thanh xuân và tương lai phía trước khi phải lấy một người về làm ông nội mình đâu. Em không có đủ tính nhẫn nại để mà ngồi nghe người ta lên lớp mỗi ngày nên thôi… tha cho em đi nhé!

Có lẽ Aries cũng thấm nhuần tư tưởng và chịu đựng đủ tên ngu ngốc ấy rồi. Thật lòng mà nói, họa có vô phước lắm thì mới rước hắn về làm chồng, vì nếu không nhìn thấy cái bản mặt mốc vô cảm của hắn mỗi ngày thì cũng sẽ phải nuôi một con vượn người hay nghe thuyết giảng mỗi khi xảy ra tranh cãi. Tên đó nói thì nào có để ý để tứ gì lời ăn tiếng nói, có bao nhiêu nói ra hết bấy nhiêu, không chịu uốn lưỡi bảy lần trước khi mở miệng nên chắc chắn sẽ có xung đột nếu người còn lại không học được tính nhẫn nại.

- Nhưng mà, nếu so với đám con trai dẻo miệng, biết dùng lời lẽ mật ngọt dụ dỗ con gái thì Kazuma – senpai vẫn là sự lựa chọn hoàn hảo nhất. Nếu một cô gái nào đó trở thành người yêu của anh ấy thì em xin khẳng định một điều rằng cô gái đó không cần phải lo lắng xem liệu mình có bị phản bội hay không, bởi lẽ người thẳng ruột như Kazuma – senpai vốn không biết nói dối mà. Và nếu như họ vẫn còn đặt nghi vấn cho anh ấy thì chỉ cần để ý kỹ những con động vật xung quanh anh ấy là ổn. Lũ động vật sẽ không bao giờ nói dối nên chúng sẽ chỉ yêu quý người nào thật lòng không chút giả dối thôi. Nếu chó mèo hay bất kỳ con gì đó còn bên cạnh thì chứng tỏ anh ấy chưa thể nói dối được đâu… Với lại, trong tâm trí em bây giờ, hình ảnh của một người khác đã vô tình xuất hiện và lấn át đi mất hình ảnh của Kazuma – senpai mất rồi. Em không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận lấy điều đó như một lẽ tự nhiên mà thôi! Vế sau con bé cố tình nói nhỏ lại ở mức thì thầm để không cho Hebi nghe thấy được.

- Hử? Em vừa mới nói gì vừa xong đấy Aries – chan?

- Không có gì đâu ạ, không có gì đâu!

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

- Kazuma – senpai, mọi người đã tắm xong rồi, anh thật sự không cần phải đi tắm sao?

Sau khi gột rửa cơ thể khỏi bụi bẩn mồ hôi, vết tích thời gian của một đêm dài nhiều biến động, Aries quay trở về phòng nghiên cứu để xem Kazuma như thế nào. Ấy vậy mà vừa mở cửa ra một cái, Aries bắt gặp ngay cảnh tượng hắn nằm duỗi thẳng tay chân ra, úp mặt xuống sàn đất một cách rũ rượi, trông không khác gì một cái thây mất hết năng lượng và đang nằm đó đợi chờ những phút giây cuối cùng trong cuộc đời mình trôi qua.

Cần gì phải hoang mang lo lắng, Aries hiểu rõ tình trạng này. Trước đây, hắn cũng từng bị như thế một vài lần nên không cần phải quá để tâm.

- Anh đang làm gì vậy Kazuma – senpai? Nếu muốn ngủ thì nên chui vào lều chứ nằm ở đây thì sẽ cảm lạnh đấy ạ!

- Aries đấy à… chết thật, mình kiệt sức đến độ nghe còn không rõ nữa… suối nước nóng thế nào… có đủ độ nóng không?

- Cũng ổn, chỉ tiếc là không có sữa để uống như những quán trọ suối nước nóng khác. Mà quan trọng hơn, anh chưa trả lời câu hỏi của em đó Kazuma – senpai!

Thật ra thì cũng không cần đợi hắn trả lời, miệng chưa nói thì bao tử đã trả lời thay tất cả bằng cái âm thanh ọt ẹt như tiếng con bò ụm liên hồi ngoài cánh đồng.

- Có khi nào… Kazuma – senpai đói bụng rồi không?

- Hai chén bún đậu mắm tôm, một đĩa salad trộn, một đĩa sushi trứng không có hải sản, một hamburger gà và hai suất thịt bò Kobe. Đó là tất cả những gì anh cho vào bụng từ lần mới đây nhất và bây giờ thì nó… biến mất hết rồi!

- Đôi lúc em cũng tự hỏi không biết bao tử của anh có thuộc dạng người không. Em cũng đoán được rồi chuyện này cũng sẽ xảy ra nên có mang theo vài hộp mì ly đây. Chúng ta là khách không mời mà đến nên đừng mong Vampire trong tộc chuẩn bị điểm tâm cho, tự túc là hạnh phúc nhất. Anh có muốn ăn luôn không?

- Đội ơn em nhiều lắm Aries!

……………………

Tắm xong thì đến giờ lo bữa điểm tâm cho Kazuma. Vì Aries đã hứa với Ayame rằng sẽ chăm sóc hắn ít nhất là trong thời gian đi công tác như thế này nên không thể bỏ mặc hắn chết đói được. Đi một chuyến đường xa với tên này thì phải chuẩn bị nhiều thứ. Bản chất hắn thì chẳng quan tâm đến chuyện gì khác ngoài những vấn đề liên quan đến chuyên môn. Hắn có thể nhớ đường mà mang theo thuốc men, các loại máy móc thiết bị phục vụ cho công việc, nhưng tuyệt đối sẽ không nhớ đến những chi tiết lặt vặt như quần áo để thay, thức ăn dự trữ. Và thông thường thì Ayame sẽ là người chu toàn hết những thứ đó.

Lần này cũng vậy, trước khi khởi hành, Ayame đã phải chuẩn bị hết mọi thứ cần thiết cho hết vào hành lý của hắn. Trong đó bao gồm một vài hộp mì ly và thức ăn nhanh đóng hộp. Ayame không quên bỏ vào túi đồ của hắn một bình ấm đun nước nóng siêu tốc, một cái khui hộp, vài cái thìa và khăn ăn. Lo tất tần tật mọi thứ không thiếu thứ gì, thậm chí là vài chai nước lọc nếu có khát thì biết đường mà uống.

Cắm phích vào máy phát điện, đợi ấm nước sôi lên thì rót vào ly, đóng nắp lại và ngồi đợi khoảng chừng ba phút, kèm thêm vài gói gia vị có sẵn thì có thể ngon lành bất cứ lúc nào. Nhưng với sức ăn như hạm đội của Kazuma thì phải ít nhất là năm ly. Và cứ như thế, hắn không ngừng sì sụp ly mì trong tay trông chẳng khác chi kẻ bị bỏ đói lâu năm. Đấy chỉ là một ly mì ăn liền bình thường, chỉ phù hợp với túi tiền sinh viên, nhưng đối với hắn thì đó gần như một tuyệt tác của thế giới.

- Từ từ thôi Kazuma – senpai, không có ai dành mất của anh đâu!

Aries phải lấy nước ra sẵn để khi hắn mắc nghẹn thì còn kịp thời xử lý. Chỉ có điều, dường như không chỉ sở hữu một cái bao tử vô đáy mà vòm miệng hắn cũng rộng đến độ chẳng bao giờ mắc nghẹn dù có tống nhiều thứ cùng một lúc vào trong. Hắn ăn ngon lành như thể không gì có thể gây cản trở hắn. 

- Thiệt tình, bình thường thì nên đi tắm trước rồi mới ăn. Chứ ăn trước thế này thì phải ngồi đợi ít nhất 30 phút để tiêu hóa rồi mới được phép tắm. Là một nhà khoa học mà anh lại làm việc theo trình tự trái với khoa học quá đó!

Hắn vừa mới hút một sợi mì dài vào miệng.

- Tắm suối cốt là để thư giãn. Anh biết nếu như mình cũng có mặt thì chắc chắn các cậu ấy sẽ không thoải mái mà thư giãn nổi. Nên tốt hơn hết là cứ tránh mặt, tiện cho cả đôi bên!

Chính vì lý do đó khiến Aries thở dài ngán ngẫm. Thở dài là vì hắn quá tốt… tốt bụng đến nỗi phát bực, thử hỏi làm sao Hiyama và Hebi không tài nào ưa hắn nổi. Aries cảm thấy mình đã quyết định sáng suốt khi từ hôn với hắn. Lấy một tên không biết nói dối, không biết phản bội nhưng thật thà đến độ ngu ngốc và tốt bụng đến mức ngờ nghệch kiểu này, Aries cũng không thích cho lắm, trái lại còn cảm thấy phiền là đằng khác. Con bé còn thiết nghĩ, nếu như lời Hebi nói không sai, thì nhất định sẽ khổ thân cho người con gái nào thật sự đem lòng yêu hắn. Cứ thế này mãi mà được sao?

- Nhưng cũng nhờ không đi cùng mọi người nên anh mới có thêm thời gian để nghiên cứu, sau đó thì vô tình phát hiện ra một điều!

- Phát hiện ra điều gì cơ ạ?

- Cấu trúc thành phần hóa học trong những lá thảo dược mà Kinozuka mang về cũng tương tự như thành phần của Morphine như chúng ta đã biết. Nhưng nếu thay đổi thêm bớt hai nguyên tố Cacbon, Hydro và một vài thành phần khác thì nó cũng sẽ tương tác với những hợp chất bên ngoài một cách dễ dàng đơn giản. Từ đó, anh hoàn toàn có thể tạo ra vaccine trị bệnh dại cho Chân Tổ trong thời gian sớm nhất!

- Ô, từ thuốc phiện có thể điều chế ra vaccine chữa bệnh dại, quả nhiên, bác sĩ thú y giỏi nhất Nhật Bản luôn không khiến người khác phải thất vọng. Nếu anh đã ngâm cứu được đến chừng ấy thì cứ tiến hành mà làm thôi. Không phải, chữa trị được cho lũ nhỏ là mục đích lớn nhất của anh đấy sao?

Kazuma nốc hết ly mì đầu tiên trong thời gian ba phút, bằng đúng với thời gian đợi cho mỳ nở ra ở ly thứ hai sau khi hắn đã chế nước sôi và tính từ thời điểm hắn bắt đầu xử ly đầu tiên. Giờ thì hắn chế nước vào ly thứ ba rồi ăn qua ly thứ hai.

- Trên lý thuyết thì là như thế nhưng về thực tiễn thì nói đúng hơn là chúng ta gặp phải rắc rối lớn!

Rắc rối lớn… cũng không ngạc nhiên mấy bởi lẽ mọi thứ diễn ra quá sức thuận lợi từ lúc bước chân vào thị tộc Chân Tổ cho đến thời điểm hiện tại. Bây giờ, gặp phải chút vấn đề thì cũng không có gì lạ. Nếu có lạ thì là đến bây giờ mới phát sinh ra khó khăn thật sự.

- Thế điều gì đang gây cản trở cho anh đấy Kazuma – senpai?

- Nói là lớn nhưng nếu theo góc nhìn nhận của người khác cũng không đến mức ấy. Chỉ là… anh không biết thành phần cấu tạo của vaccine trị dại… trông nó như thế nào!

Aries không nghe nhầm đâu, hắn nói là không biết cấu trúc hình thành của vaccine trị dại… chắc chắn là hắn vừa mới nói như thế. Đến bản thân Aries cũng phải tròn xoe đôi mắt nhìn hắn chằm chằm như chẳng dám tin.

- Không phải chứ. Anh là bác sĩ thú y, chữa trị cho biết bao nhiêu con vật từ đó đến nay, đặc biệt nhất là bệnh dại. Ắt hẳn là Kazuma – senpai đã tiếp xúc với rất nhiều vaccine ngừa dại, vậy mà bây giờ anh lại nói rằng không biết là ý gì vậy ạ? Senpai, nếu anh nghĩ có thể đùa em bằng câu vừa rồi thì thật sự nó vẫn còn quá sớm đó. Kazuma – senpai cần học một khóa làm thế nào để nói dối thuyết phục người khác đi!

- Anh không có đùa đâu Aries, thật sự là anh không biết thành phần cấu trúc của loại vaccine trị dại nó như thế nào. Hay phải nói là chưa từng nghiên cứu qua mới đúng. Với lại, vaccine dành cho động vật và cho người là hoàn toàn khác nhau. Em không thể đánh đồng nó tương đương như thế được!

Hắn lại vừa ăn hết ly mì thứ hai, tiếp tục chế nước sôi vào ly thứ tư, đóng nắp để đó cho mì nở, còn mình thì ăn tiếp ly thứ ba.

Aries lại thở dài.

- Kazuma – senpai, con cưng của hiệu trưởng Tsubame Minamiya, thiên tài mang danh hiệu Einstein Albert. Một bác sĩ thú y có tay nghề được quốc tế công nhận và cấp chứng chỉ đàng hoàng lại không biết đến công thức cấu tạo của loại vaccine đã từng tồn tại cách đây hơn trăm năm. Anh tính thế nào đây Kazuma – senpai? Em không chuyên về y học, nên chỉ có thể giúp anh một số thứ thuộc phạm vi hiểu biết của mình thôi. Không lẽ làm đến tận đây rồi mà lại bỏ cuộc? Anh không có ai ở It. Harm Sokyuran hay đâu đó biết về loại vaccine này để Kazuma – senpai có thể hỏi thăm ư?

Hắn bỗng khựng lại trong khi ly mì vẫn đang hun khói chờ đợi hắn ăn nó. Khựng lại để suy nghĩ trong vài giây… khựng lại trong phút chốc vì một ý tưởng chợt lóe lên trong tâm trí Kazuma. 

- Cũng không hẳn là không. Thật ra thì anh biết một người có kiến thức sâu rộng về lĩnh vực y học nói chung, và đặc biệt là về vaccine ngừa dại nói riêng này. Chỉ điều là…

- Chỉ điều?

Kazuma ngập ngừng trong vài giây vì điều gì đó khó nói. Hiện tại, hắn đang băn khoăn suy nghĩ, tự nhủ với lương tâm trước hai lựa chọn nên hay không nên. Và cuối cùng, hắn đã quyết định.

- Thôi đành liều thử một phen. Anh sẽ thử gọi điện hỏi nhờ người đó giúp đỡ đôi chút. Hy vọng rằng sẽ không làm phiền người đấy quá nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK