Âm thanh lách cách liên hoàn này là gì? Không phải nó được phát ra từ những thanh Shinai đánh chan chát vào với nhau trong CLB kiếm đạo hay một võ đường nào đó. Rồi cả âm thanh tò tí te từ chiếc màn hình ti vi khổ lớn đang sáng đèn kia nữa.
- Vâng vâng, đây không phải lần đầu tiên ngài khen như thế. Nhưng dù sao cũng cho thần được cảm ơn!
- Tch, mới khen có một chút mà đã lên mặt. Ngươi ngày càng không coi ai ra gì rồi đấy nhé, tiểu tử thúi!
À… cái âm thanh lách cách đó là từ hai bàn điều khiển của một bộ trò chơi điện tử mang tên PS4. Thế hệ mới nhất trong dòng PS với thiết kế đồ họa siêu tuyệt đỉnh nhất trong năm. Chỉ là chơi điện tử thôi mà. Một cuộc đấu võ trong Street Fighter bản mới chưa xuất hiện ngoài thị trường, chỉ được lưu hành nội bộ trong công ty chủ của hãng Street Fighter, giữa hai cô gái trẻ với nhau thôi.
Hừm, hai cô gái trẻ chơi game… thật ra cũng không có gì khác lạ cho lắm vì giới trẻ thời nay, con gái cũng biết chơi game. Chỉ là hơi ngạc nhiên khi hai người họ cùng tỉ thí Street Fighter, mà còn trông rất chuyên nghiệp. Thử nhìn những thế đánh được luyện nên từ tổ hợp động tác vi vút của đôi bàn tay kia xem. Họ thật sự đã đạt đến đỉnh cao của việc chơi thể loại game đấu đối kháng như thế này. Giống như thể họ vốn là một game thủ chuyên nghiệp từ trước.
- Thế bây giờ ngươi tính làm gì tiếp theo. Việc đã đành nó là như vậy, đúng như những gì ngươi tiên đoán. Thì cũng phải đến lúc ngươi quyết định bước kế tiếp của mình là gì chứ. Nếu cứ ngồi yên, bình chân như vậy thì té ra con mắt Xà Nhãn của ngươi, rút cuộc cũng chỉ để trang trí cho đẹp thôi à!
Người điều khiển nhân vật Rashid vừa tung đòn combo liên hợp vào nhân vật Ibuki khiến cho đối phương mất gần một nửa thanh HP hiện hữu trên góc phải màn hình. Người chơi nhân vật Rashid đó là một nữ sinh trung học… đúng chất nữ sinh trung học khi cô ta diện cho mình một bộ trang phục thủy thủ màu đen cùng chiếc khăn cà vạt đỏ trước ngực. Thêm đôi tất dài màu đen cùng tông với mái tóc dài đen tuyền đó thì không sai vào đâu được. Đó là một nữ sinh trung học. Chắc chắn khi bắt gặp cảnh này, khối tên Otaku sẽ phải chết mê chết mệt không ngừng.
Một nữ sinh trung học cúp học trốn ở nhà để chơi game… Chẳng biết nữa. Điều duy nhất ta có thể biết là sau khi tung được chiêu thức gần như dứt điểm, cô gái nữ sinh đó trông vô cùng hí hửng với hai tay bấm lách cách còn nhanh hơn trước, vừa cười vừa ngậm một cây bánh Pocky trong miệng.
- Ô, vừa chơi được Final Attack kìa. Nếu con nhân vật của ngươi không thiên về Defend thì ngươi ngủm lâu rồi đó hiểu không?
- Ara ara, ngài chơi lên tay hẳn rồi đó chứ. Nhưng lần sau sẽ không có chuyện tương tự như thế này đâu!
- Hm hm, để rồi xem!
Cả hai lại tiếp tục loay hoay với cái nút trên tay cầm. Quyết triệt hạ thanh HP của đối phương xuống trước tiên. Dĩ nhiên, luật chơi của những game đánh nhau kiểu đối kháng như trên thì chỉ có một duy nhất: bằng kỹ năng của mình, bằng kinh nghiệm, giác quan nhạy bén, cùng với độ nhuần nhuyễn uyển chuyển từ đôi bàn tay, làm sao đó thì làm, miễn là có thể hạ thủ được hết cây HP của đối phương xuống trước là xem như chiến thắng. Chính vì thế nên cả một gian phòng to lớn… Thật sự là một gian phòng rất lớn như đại sảnh, có cả sân vườn ban công ngay phía mé bên ngoài, ngay bên hiên sàn gỗ… một căn phòng lớn ngập tràn toàn bộ âm thanh binh bốp chát từ cái màn hình ti vi siêu lớn kia.
- Nhưng ngươi cũng thừa biết một điều rằng chúng hoàn toàn không thuộc lĩnh vực của ta… không, nói cho đúng thì là chúng không nằm trong phạm vi quan sát và theo dõi của ta. Sẽ rất khó khăn nếu như bất thình lình chen ngang vào và nói rằng “ A, ta cũng có phần trong đó đấy”. Chẳng một tên nào có thể chấp nhận được chuyện đó một cách dễ dàng. Ngay cả thẳng ngu ngốc nhất cũng thừa hiểu chuyện ấy rõ như lòng bàn tay!
- Thần biết. Có những chuyện ngài làm được và cũng có những chuyện ngài không thể. Vậy nên, thần cũng đâu có trông mong quá nhiều vào hiện thân của một vị thần. Chỉ là không hiểu sao, thần lại cảm thấy rằng nếu như chịu ghé qua đây một chút, thì sẽ thu được nhiều thứ hơn là một bàn thắng Street Fighter thế này!
- Oh hồ, miệng lưỡi của ngươi cũng dần dần giống “nó” rồi đấy. Chỉ khác ở chỗ thái độ của ngươi không hằn học như nó hồi xưa. Đúng là cha nào con nấy, con nhà “nông” không giống lông cũng giống cánh!
- Cảm ơn ngài đã quá khen. Nhưng ngài vừa nói sai kìa, con nhà “tông” chứ không phải con nhà “nông” đâu ạ. Thần không có xuất thân từ nông dân!
- Chân Tổ à. Thuật ngữ ấy thật ra cũng chỉ mới xuất hiện lại trong khoảng thời gian gần đây. Trước đó, nó vẫn chỉ là một dạng truyền thuyết đô thị không được xác thực một cách rõ ràng. Để rồi khi con người khám phá ra một phần sự thật của cuộc sống này thì mới biết, con người vẫn còn là những sinh vật khá ngây thơ. Nhưng qua sự việc lần này, thì dường như con số của tộc người Bất Tử cũng theo đà mà tăng một cách đáng ngạc nhiên. Thật không ngờ sau bao nhiêu thế kỷ yên ổn… Giống loài Chân Tổ một lần nữa được tái sinh. Số mệnh khác… đường mệnh cũng khác. Vậy là mấy đứa nhỏ của ngươi lại bị kéo vào cái vòng xoáy trắc trở này chứ nhỉ?
- Số phận khác ư? Lẽ nào cái bánh xe số phận lại tiếp tục quay theo một chiều khác… Không, đúng hơn là một cái bánh xe số phận hoàn toàn khác đang quay trên một chiều hướng cũng không giống cái đầu… Đôi lúc chính thần cũng không thể hiểu nổi bản chất của hai từ được gọi là “số phận” là gì. Nhưng đành lòng mà nói, Kazuma – kun và những người bạn của thằng bé… thật sự đã bị cuốn vào vòng xoáy đúng như ngài đã nói!
- Chuyện đó cũng không có gì lấy làm lạ. Bất kỳ một sinh mạng nào tồn tại trên thế giới này đều có một trang sử thi của riêng chúng. Chẳng qua, trang sử thi của thằng nhỏ nhà ngươi… nó quá lớn, quá vĩ đại đến độ có thể thay đổi cả tương lai cũng như vận mệnh của cả con người lẫn loài Chân Tổ. Nếu phải dùng một từ ngữ để miêu tả thì thằng bé giống như “Key” vậy!
- “Key” à… một danh từ tiếng Anh đơn giản có ba chữ nhưng lại miêu tả thật chân thật đầy đủ… Đúng nhỉ, thằng bé giống như một “Key” vậy!
- Nếu còn muốn hiểu rõ hơn “Key” là gì thì về nhà mà tìm mua bộ Rewrite, ấn phẩm của năm nay đi rồi khắc rõ. Dù cho có là một “Key” nhưng ta không nghĩ rằng mình sẽ làm gì được. Số phận của thằng bé và những người xung quanh nó đều được an bài trên một bàn cờ. Đi thế nào, quyết định thắng hay thua là ở quyết định của thằng nhỏ. Một hiện thân như ta hay một trường hợp bất bình thường như ngươi, không thể làm được quá nhiều đâu!
- Thần biết chứ. Thần biết rằng dù có cố gắng giúp đỡ thế nào thì tương lai của thằng bé, phải do thằng bé tự quyết định. Giống như việc thần hoàn toàn có thể khiến cho Kazuma – kun theo con đường mình muốn, nhưng thần đã không thể làm như vậy một khi số mệnh đã an bài cho thằng bé là vị cứu tinh của toàn bộ thị tộc Chân Tổ!
- Vị cứu tinh… của Chân Tổ à?
- Một con sói trắng. Kazuma – kun đã nói rằng trong giây phút sinh tử, mình đã trông thấy một con sói trắng dẫn dắt cho linh hồn mình trở về với thực tại. Liệu đó có phải là con đường chân lý của riêng Kazuma – kun hay không?
Đôi tay nhấn hoay hoáy xuống bộ điều khiển vẫn không buông lơi. Hai nhân vật trong Street Fighter vẫn còn đang đấm đá nhau không ngớt. Chỉ là người điều khiển nhân vật thì có hơi khác chút đỉnh. Tay thì bấm, ánh mắt thì nhìn thẳng vào màn hình, nhưng thực chất, sâu trong suy nghĩ thì lại đang miên man đến một điều xa xăm nào đó. Đấy là nét biểu hiện trên gương mặt của cô nữ sinh trung học kia.
- Thằng nhỏ của ngươi cũng không phải là trường hợp bình thường đâu. Ta đã nói rằng với thân thế của ta, ta không thể làm được gì để thay đổi đường định mệnh của thằng nhỏ. Tất cả đều có nguyên nhân hết đấy… Ô, lại dùng được Final Attack này!
Một lần nữa tung được chiêu thức cuối cùng của nhân vật Rashid, nhưng chỉ tiếc rằng lần này đòn tất sát không thành khi nhật vật Ibuki đã kịp thời nhảy lên cao để tránh. Cô gái nữ sinh trung học bật ngửa đầu ra phía sau với giọng than thở cất dài.
- A mồ, tại sao ngươi lại tránh chứ. Nếu chịu đứng yên thì ta đã thắng rồi!
- Thì thần đã nói là sẽ không để ngài tung chiêu thức cuối thêm lần nào nữa rồi mà… Vậy thì, nguyên nhân gì lại khiến cho một vị thần hùng mạnh như ngài lại cảm thấy bất lực trước một sinh mệnh nhỏ nhoi đơn giản?
- Hầy, ta không phải thần, chỉ đơn thuần là một hiện thân của thần. Chẳng phải chính ngươi cũng đã thừa nhận rằng có những chuyện ta không thể làm được đấy thôi ư? Nhưng dù có nhìn theo chiều hướng nào, dù là chủ quan hay khách quan, thì sợi chỉ số mệnh đã móc nối thằng bé với cái tương lai nghiệt ngã kia. Ta có thể cắt đứt nó đi nhưng lại không có kéo. Ta có thể chặt đứt nó nhưng lại không có kiếm, thậm chí, ta cũng có thể cắn đứt nó nhưng lại không có răng. Bất lực mà ta đang vướng phải, chính là cái mà ta vừa trả lời cho ngươi đấy, tiểu tử!
- Thế sao… mọi chuyện trông thật ra rất đơn giản, nhưng cốt lõi là không thể thực hiện được vì không có công cụ. Cũng giống như một người bị liệt nửa thân dưới, dù khao khát muốn đi lại bằng đôi chân của mình thì cũng là điều bất khả thi!
- So sánh như vậy cũng là một cách để hiểu thông khái niệm của từ “ định mệnh” hay “số phận”… nhưng nó cũng không hẳn là chính xác hoàn toàn khi cứ khư khư mãi cái quan điểm ấy… Xưa kia, đã từng có một thằng nhóc ngu ngốc tự vỗ ngực xưng mình sẽ thay đổi được số phận. Quả thật, nó đã làm được, nhưng cái thay đổi của nó cũng chỉ tốt đẹp hơn cái trước một tí tẹo tèo teo như con muỗi. Nhưng ít ra thì đấy cũng được cho là đã có thay đổi… Chính vì số phận được thay đổi, thì đó mới là cái số phận của một người. Hơi nhức đầu một xíu nhưng ta nghĩ chắc ngươi hiểu nhỉ!
Người ngồi bên cạnh, cùng chơi game đối kháng, đồng thời cũng đang là đối thủ của quý cô học sinh trung học áo thủy thủ kia là một cô gái ước chừng từ 26 đến 28 tuổi. Gương mặt trẻ trung, xinh đẹp, duyên dáng, khoác trên mình bộ Kimono màu tía nhạt in hình gợn sóng. Mái tóc đen dài suôn mượt phảng phất hương thơm đặc biệt, và một miếng ngọc bội màu đỏ rực như món trang sức cài trên mái tóc ấy. Người ấy đang suy nghĩ… suy nghĩ về những điều vừa rồi.
- Thần cũng hiểu được đôi chút, 50 năm không phải là thần biết hết mọi thứ, vẫn còn nhiều điều thần vẫn chưa thể giác ngộ được, kể cả khi thần không phải người bình thường. Nhưng chí ít thì thần vẫn có thể hiểu rằng một điều, nếu như con người là những sinh vật chịu bị rằng buộc bởi sợi dây số mệnh!
Bỗng dưng trên màn hình ti vi, nhân vật Ibuki bắt đầu phản công. Đối phương có tấn công ở điểm nào thì Ibuki cũng đều đánh trả được một cách dễ dàng, hay thậm chí đối phương có chuyển xuống thế thủ thì Ibuki cũng phá đến nỗi Rashid phải chóng mặt choáng váng.
Ngay khi nhận thấy nhân vật Rashid gặp bất lợi, cô gái trung học rơi vào thế có chút hoảng loạn.
- Oi oi, sao tự dưng mạnh lên bất ngờ thế hả?
- Thì cách duy nhất để tháo dỡ sợi dây ấy là tìm cách mắc nó vào một bánh xe khác. Và nếu có thể làm chủ được hướng chạy của bánh xe đó, thì ta không cần phải sợ. Vì khi ấy…
Tổ hợp nút cuối cùng cho phép Ibuki tung Final Attack, một màn tấn công đẹp mắt kết hợp nhẫn thuật và nhiều yếu tố khác. Trận đấu kết thúc ngay sau khi thanh HP màu xanh của nhân vật Rashid cạn trước và trên màn hình hiện ra dòng chữ “Ibuki Win”.
- Ta đã nắm chắc được phần thắng trong tay, kể cả khi nó có chuyển biến thế nào đi chăng nữa!
……….
Ba ván, trong đó một trận Rashid thắng và hai trận còn lại chiến thắng thuộc về Ibuki, như vậy tổng kết chung cuộc là người điều khiển nhân vật Ibuki thắng toàn diện.
Trước kết quả đó, cô gái tóc đen trong bộ đồ thủy thủ đen nằm ngã lăn ra sàn nhà, không ngừng đạp chân vung tay, giãy đành đạch như con cá mắc cạn trên bờ.
- Arghhh, sao tự dưng ngươi lật ngược tình thế trong nháy mắt. Mà tại sao… cứ mỗi lần ngươi tung chiêu cuối ra là ta lại bị tiêu diệt thế hở?
- Vì nó vốn là như vậy. Dù sao thì những lúc rảnh rang, thần đâu có ngồi không. Cũng biết cập nhật thú vui của giới trẻ để còn hòa hợp với tụi nhỏ kịp lúc. Không phải khoe chứ thần đạt được 400 giờ chơi Street Fighter từ hồi có được bản chưa chính thức ấy!
- Này nhé, đôi lúc ta vẫn thắc mắc không biết ngươi đang sống cái kiểu gì. Không phải ngươi vừa làm hiệu trưởng của một ngôi trường, vừa là giám đốc của một khu nghỉ dưỡng sao? Có thật không đấy? Bộ ngươi rảnh rang đến độ ngồi chơi game suốt ngày suốt đêm hả?
- Chuyện đó… thần thiết nghĩ ngài cũng thừa biết rồi còn gì. Hỏi thần… đối với ngài cũng là vô nghĩa!
Cô gái trung học vừa mè nheo vừa phùng mang trợn má tỏ vẻ không thích. Cô gái đó bỗng dưng để ý thấy túi đồ đặt ngay bên cạnh cô gái mặc kimono kia rồi từ từ trườn người lỉnh lỉnh đến gần và chơi trò ếch vồ mồi. Nhưng đáng tiếc rằng kế hoạch đó không thể thực hiện khi cô gái diện Kimono đã kịp thời di chuyển cái túi một đoạn 3 cm về phía trái, báo hại ai đó ngã đập mặt thẳng xuống sàn nhà.
- Ara ara, không được nhé. Cái này, ngài không thể lấy ăn được đâu. Đây là quà chúc mừng Kazuma – kun ra viện ngày hôm nay. Không có phần của ngài đâu!
- Tch, từ hồi ngươi tìm thấy đồ chơi mới, ngươi thiên vị cho thằng nhãi đó nhiều quá rồi đó… Nhưng dù sao thì con đường của nó là điều không thể tránh khỏi. Kể cả có cố gắng thay đổi số phận thì kết cục cũng không khác là bao. Thằng nhóc đó, suy cho cùng, cũng không phải là tên đệ tử của ta. Nó cũng chỉ là một đứa con người bình thường… À… người bình thường. Ta tự hỏi có thật thế không nhỉ?
- Ai mà biết được. Nếu ngài mà còn không chắc chắn thì thần cũng đâu dám có ý kiến!
- Ngươi có biết là ngươi giống như một cái siêu thị bách hóa tổng hợp không, vừa có vẻ tinh ranh của đứa này nhưng cũng vừa có sự xảo quyệt của con nhỏ đó. Nhìn ngươi bây giờ như có sự hòa nguyện của hai đứa đấy. Này… Ngươi có thật sự là con của thằng đệ tử ngu ngốc của ta và cháu gái ta không?
- Về chuyện này thì ngài không cần phải lo. Thần đích thị là con gái của họ… con gái của một Chiến Thần và cháu gái thần biển, không sai vào đâu được đâu. Về vấn đề của Kazuma – kun, ngài có thể giúp thần được không, dù chỉ là chút ít thôi vì dẫu sao lời nói của ngài cũng có ký lô hơn thần nhiều!
Cô gái trung học lồm ngồm ngồi dậy, tay gãi đầu sột soạt mà không thèm để ý rằng tóc tai mình đang rối tinh rối mù hết cả lên. Khí phách của cô ta giống hệt một đứa con trai năng động hơn là một cô gái.
- Cũng còn tùy vào mức độ nó như thế nào. Có người thì xem ta như một vị thần, có người thì xem ta như một cái bóng, hay thậm chí, cũng có đứa ngu ngốc nào đó xem ta chẳng là cái thể loại gì hết. Nhưng nói chung thì dùng danh từ “thiên cổ” thích hợp với ta hơn nhiều. Nếu như ngươi trông mong vào một người “thiên cổ” như ta thì nói thật… nên cẩn thận đấy. Vì đây là một vấn đề nhạy cảm, liên quan đến cơ quan nội bộ của Nhật Bản. Dù ta có là biểu tượng của mảnh đất này nhưng cũng không thể lợi dụng nó như một cái cớ mà muốn làm gì thì làm. Những thằng ngu muội tay trong, ắt hẳn âm mưu của chúng đã được tính toán rất kỹ càng trước khi hành động. Kể cả là bộ máy chính phủ cũng không hẳn là miếng mồi ngon cho lũ mèo nó xơi. Nhìn chung, chính bản thân ta cũng không dám chắc chắn được điều gì đâu. Ngươi nên cân nhắc kỹ hơn đấy!
- Vâng vâng, thần đã suy nghĩ suốt mấy ngày qua, đã cân nhắc kỹ càng từng chút từng ly, thậm chí còn ngồi vẽ ra nhiều hướng khác nhau và đi đến kết cục cuối cùng: “ Nếu mọi chuyện khó quá thì cứ ném cho người có thẩm quyền cao nhất”. Chính Papa của thần cũng đã nói như vậy nên cũng cực chẳng đã, thần mới đến thỉnh cầu ngài xem sao!
- Oi oi, nhờ ta mà lại “cực chẳng đã” là ý gì? Tại sao hai bố con ngươi đều đáng ghét như nhau thế hả… Oh thì nếu cảm thấy làm được điều gì, còn không thì cứ giao lại cho người lớn, chính ta đã từng dặn thằng nhóc như thế còn gì. Không cần phải xoắn, cứ bung lụa quẩy cho tới bến đi, gì chứ nếu nhờ vả chuyện đó thì ta sẽ làm mọi thứ trong khả năng dưới thân phận của một con người bình thường!
- Tại sao ngài không thực thi chuyện ấy dưới tư cách và quyền năng của một vị thần. Như thế dễ hơn rất nhiều cơ mà?
- Ờ thì đúng là nó sẽ rất dễ dàng nếu như ta tự đặt mình vào vị trí của một vị thần. Nhưng trên đời này không phải chuyện gì cũng ngon ơ như thế đâu tiểu tử thúi. Đơn giản là vì ta đây không thích, thế thôi. Làm sao ta có thể để một con nhóc xỏ mũi mình dễ như bỡn thế được!
- Ara ara, thần cũng đoán được trước ngài bất mãn nên chẳng dám trông mong gì nhiều đâu. Thôi thì cứ tùy ý ngài vậy. Thần cũng không thể ép được những lúc ngài vui hay ngài buồn!
Nói xong, cô gái trong bộ Kimono tím nhạt in hình gợn sóng từ từ đứng dậy. Cô ấy nhẹ nhàng phủi chút bản bụi đất cát trên bộ áo. Nhẹ nhàng với tay lấy chiếc áo khoác giáo sư trắng mặc chồng lên bộ Kimono trông phá cách đến độc đáo. Hất nhẹ mái tóc đen tuyền suôn mượt từ bên trong lưng áo ra ngoài rồi khum người với lấy chiếc túi nhỏ bên cạnh.
- Ô, ngươi về à, vẫn còn sớm chán kia mà. Sao không ở lại làm với ta thêm vài ván nữa?
- Ara ara, thần là một hiệu trưởng, một giám đốc khu resort, và là một người mẹ mẫu mực trong mắt những đứa trẻ đáng yêu. Thần có nhiều việc phải làm lắm, chứ không rảnh rỗi như ngài nằm ăn bim bim, uống rượu, hút thuốc lá và chơi game đâu ạ. Thế nên hôm nay đến đây thôi, ngài tha cho thần nhé!
- Tch, miệng lưỡi y hệt nhau, chẳng khác gì sất. Sao không nói đại là hôm nay ngươi phải ghé thăm bữa tiệc chúc mừng cho thằng nhóc nhà ngươi xuất viện đi cho rồi. Rõ làm chòe!
Cô gái mặc Kimono kia chợt nở nụ cười hiền lành trìu mến.
- Thôi lượn đi cho nước nó trong. Chuyện ngươi nhờ vả, chắc chắn ta sẽ thực hiện, nhưng còn kết quả thế nào thì còn tùy!
- Vâng, thần rất lấy làm biết ơn ngài, Akifusa – sama!
- Nhưng để ta nhắc chuyện này cho ngươi nhớ. Số mệnh của thằng nhóc đó và loài Chân Tổ có ra sao, đều đã được định đoạt sẵn. Sức người nếu muốn thay đổi vận mệnh là điều không thể. Dù ngươi có bon chân bon chen thế nào đi chăng nữa thì bánh xe số mệnh vẫn sẽ tiếp tục quay đều. Với lại, trang sử thi về cô cháu gái thần biển đã chấm dứt hơn mấy chục năm nay rồi. Tất cả chúng ta đều là những nhân vật xuất hiện trong quá khứ của đất nước này. Tất cả chúng ta chỉ là những dàn nhân vật chính trong một vở kịch cũ rích và không có quyền bước lên sân khấu thêm lần nào nữa. Sống an nhàn và chấp nhận những gì ta đang có… đó mới là trách nhiệm của chúng ta. Ngươi đừng lấn lướt quá nhiều để rồi trở thành một phần của vũ khúc mới. Đến khi ấy, muốn rút ra cũng đã muộn rồi. Hiểu không? Tsubame?
- Vâng, thần hiểu… chí ít thì thần cũng hiểu vai trò và giới hạn của mình đến đâu. Thần sẽ không làm điều gì quá sự cho phép của tạo hóa để rồi mọi thứ lại rơi vào thế trận lòng vòng không hồi thoát. Thần xin ghi nhớ những gì ngài chỉ dạy!
Hiệu trưởng Tsubame lẳng lặng bước ra khỏi căn phòng. Nhưng khi mới ra đến ngõ cửa thì bỗng dưng…
- Nghe nói ngươi đã có trong tay thanh kiếm thứ hai trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm. Nó thật sự là một thanh Thiên Hạ Ngũ Kiếm à?
- Vâng, Papa và Mama đã phải vất vả lắm mới tìm được nó cho thần. Ngài có muốn nghía qua một lần cho biết không?
- Không cần, những thứ ta muốn thấy đều đã thấy hết cả rồi. Ngươi tính làm gì với chúng? Những thanh kiếm chỉ tồn tại trong truyền thuyết ấy?
- Làm gì nhỉ? Chính thần cũng chẳng rõ nữa. Có khi… chỉ thu thập cho vui, lấy le với mấy ngườ khác thôi!
- Tch, quả là một đứa con gái mưu mô đầy xảo quyệt. Càng ngày ta càng nghi ngờ cái kẻ mang nặng đẻ đau ra mi thật sự là ai đấy. Phắn đi, đồ ma nữ!
- Vâng vâng, vậy thì ma nữ tiểu nhân xin phép cáo từ. Chúc ngài một ngày tốt lành!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Cái ngày mà Kazuma được chính thức xuất viện cũng là ngày kết thúc một câu phần trong một câu chuyện lớn. Nhưng phần kết thúc của chương thứ nhất thật là một khung cảnh có hậu khi những người bạn, nhóm bốn người Chân Tổ và bốn nhà khoa học đều tập trung tại một chỗ, ngay tại nhà của Kazuma. Hôm đó, có một bữa tiệc linh đình với rất nhiều món ăn ngon được làm nên từ kỹ năng bếp núc thành thạo chuyên nghiệp của Kozue, Hiyama và Hebi. Đương nhiên, không thể nào tránh khỏi chuyện có hai nhân vật trong số đố ra sức kỳ cò tị nạnh của nhau, dẫn đến việc nấu nướng đã trở thành một cuộc chiến khốc liệt giữa Kozue và Hiyama.
Họ không thể gây chiến tại nhà Kazuma vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng cốt yếu nguyên nhân chính vẫn là chủ nhà Ayame nên họ đành chuyển sang đấu đá nhau bằng cuộc thi so tài xem ai có kỹ năng nấu nướng tuyệt hảo nhất. Nhưng kết quả cuối cùng thật bất ngờ khi món bánh quy Ayame vừa nướng xong lại dành chiến thắng tuyệt đối nên chẳng một ai trong hai người dành phần thắng.
Kế tiếp là một bữa tiệc quy mô nhỏ thôi, nhưng lại đầy đủ và lúc nào cũng chìm ngập trong tiếng cười và niềm vui. Rào cản giữa con người và Chân Tổ… đã bị dẹp bỏ đi rồi chăng? Ta không còn trông thấy bức tường ngăn cách giữa hai chủng loài hiện hữu trong ngôi nhà này nữa. Đó không phải là một điều đáng mừng hay sao.
Dù cho có ghét nhau đến mức nào đi nữa, thì Kozue và Hiyama vẫn phải cụng hai ly nước với nhau. Dù từng có xảy ra hiềm khích hay hiểu nhầm thế nào đi nữa thì Eri vẫn luôn nắm lấy tay Aries và trông con bé như không hề khó chịu chút nào. Và dù trong quá khứ, con người lẫn Chân Tổ đã từng có nhiều cuộc chiến thảm khốc thì giờ đây, cả hai bên đều đang ngồi lại, cùng tận hưởng những món ăn ngon, cùng vui cười vì nhiều lý do khác nhau. Đây mới chính là cái khung cảnh mà chính bản thân Eri và Kazuma hằng mong muốn.
………………………
………………………
Thêm ba ngày nữa là được rồi, nhưng để cho chắc ăn, Kazuma cần phải ở nhà cho đến đầu tuần hôm sau thì được phép đi học lại như bình thường. Hắn đến trường, không cần dùng tới xe lăn hay nạng cho vất vả… thật sự là hắn đã có thể tự đến trường bằng chính đôi chân của mình. Thật đáng ngạc nhiên, ngay cả những bác sĩ có nhiệm vụ ghé thăm nhà hàng ngày để kiểm tra tình hình sức khỏe cho Kazuma cũng không thể tránh khỏi sự bỡ ngỡ khi biết thể lực hắn đã hoàn toàn hồi phục chỉ vỏn vẹn trong ba ngày trong khi với người bình thường thì phải mất ít nhất là 2 tuần thậm chí đến một tháng. Khả năng hồi phục của hắn diễn ra rất nhanh, nhanh đến độ mà ai ai cũng đều nghi ngờ hắn là một siêu nhân phi thường.
Điều đầu tiên sau một thời gian không thấy tăm hơi đâu là gì. Chắc chắn sẽ là bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên tột độ từ những cô cậu chung lớp khi thiên tài quay trở lại. Hắn thì vẫn tỏ ra khù khù khờ khờ mặt hiu hiu buồn ngủ như thể vừa thức đêm liền suốt mấy ngày. Trong khi rất nhiều người quan tâm đến hắn không ngừng thưa chuyện hỏi thăm tình hình thế nào. Ngay cả giáo viên chủ nhiệm là Sensei dễ rơi nước mắt cũng khó lòng kìm nén cảm xúc khi trông thấy hắn. Nhìn chung thì ai ai cũng đều có nét biểu hiện riêng khi trông thấy Kazuma. Và cũng thật tốt khi thấy hắn vẫn chưa chết.
Không, đáng lý ra hắn nên chết đi cho rồi… Ây mà cũng không phải, đáng lẽ hắn đừng nên bao giờ xuất hiện ở đây, để rồi biết bao cô gái bắt đầu sà vào như chim thấy sâu, làm cho Kozue tức muốn chết. Mà có tức đến bao nhiêu cũng không thể ngang nhiên vung tay vung chân đấm thùm thụp hay tìm thứ gì đó trút giận được. Phải nhịn… phải cố nhịn lại.
Và điều đầu tiên Kazuma làm khi đến lớp là chẳng để tâm mấy đến điều gì đang diễn ra xung quanh mình cho lắm. Hắn chỉ đảo mắt cho đến khi dừng lại trước bàn Aries. Hắn quan tâm đến Aries nhiều hơn. Quan tâm đến biểu hiện của con bé sau những gì đã xảy ra.
À… không có gì bất bình thường cả, chẳng qua do Kazuma lo quá thôi. Aries đã thay đổi đến độ chính Kazuma cũng không thể ngờ. Con bé đang cười với mọi người. Cũng như mọi khi ở trên lớp, con bé ứng xử giống y như thế… nhưng thật sự cũng có một chút khác biệt. Nụ cười của con bé trông tự nhiên hơn, thật lòng hơn, không chút tà niệm, không chút mưu tính, giống như… con bé bắt đầu mở lòng mình ra hơn, chịu tin tưởng vào người khác hơn chăng. Điều đó cũng thật tốt nhưng đôi lúc cũng khiến Kazuma tự hỏi nhân tố gì đã khiến con bé thay đổi cách nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như vậy… Mà thôi kệ đi… Ngày đầu tiên đến lớp… như thế này cũng không hẳn là tồi tệ.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Một buổi tối lại đến bao trùm lấy thị tộc Chân Tổ. Thật ra hết ban ngày thì đương nhiên sẽ chuyển về ban đêm, định lý không thể thay đổi trong vòng xoay tuần hoàn của hệ mặt trời. Nhưng hôm nay có một chút đặc biệt nên đáng để chúng ta cùng bàn đến.
- Hiya, hôm nay thật vui quá chừng, nhất là lúc học môn thể dục ấy, trông Hiyama – kun và Namehari – kun ngầu hết cỡ khi ném được mấy điểm liên tiếp!
Hôm nay có tiết thể dục tại trường vào tiết thứ ba buổi chiều với bộ môn thể thao tự chọn. Chính vì vào tiết thứ ba buổi chiều nên nắng nóng cũng không còn gắt bao nhiêu nên hôm đó Hiyama quyết định, sẽ làm một trận bóng rổ để xõa… Nhưng xét theo một góc cạnh nào đó thì đúng ra là đang ngồi hóng gió dưới bóng râm, thì đột ngột có quả bóng rổ không biết từ đâu bay thẳng vào đầu Hiyama. Với thân pháp nhanh nhẹn, cộng với khả năng phản xạ cao nên Hiyama đã kịp thời đưa tay chụp lấy quả bóng trước khi nó đập thẳng vào mặt. Nhìn đi nhìn lại thì mới biết người ném trái bóng đó về phía Hiyama không ai khác ngoài Kozue… đích thị là Kozue đã cố tình ném nhằm khiêu khích cũng như muốn khiêu chiến một trận cho ra trò để giải quyết hết mọi ân oán từ trước đến nay còn đang dang dở.
Chuyện là thế đó, đang yên đang lành bỗng dưng nhận được thư thách đấu từ kẻ thù không đội trời chung, không bao giờ có chuyện Hiyama bỏ qua nó một khi lòng tự tôn của cậu ấy vốn dĩ đã cao ngất ngưỡng ngất trời.. Rồi thì chuyện gì tới bắt buộc nó sẽ tới. Một trận thư hùng nảy lửa diễn ra giữa hai đội băng đô xanh và băng đô đỏ, với hai team leader là Kozue bên đội xanh và Hiyama bên đội đỏ. Dù sao thì hai người họ cũng quyết sống chết một trận cho ra trò nên cách tốt nhất là cứ giữ nguyên như thế cho đến khi họ thỏa mãn thì tự khắc dừng lại.
Trận chiến diễn ra quyết liệt không kể thời gian sớm muộn. Với những pha cướp bóng ngoạn mục, với những màn luồn lách khéo léo và khoảnh khắc họ ghi điểm khi ném bóng vào rổ. Cả Kozue và Hiyama, ai cũng đều tuyệt vời hết. Chỉ là có một chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn khi trận đấu dành cho mười người mà trông có vẻ như chỉ dành riêng cho hai người vậy. Họ đấu đá bôm bốp chan chát đến độ những người khác trong đội còn không biết mình đang nhận vai trò gì ở vị trí nào trong nhóm
Nhưng đánh đấm thi đấu kiểu gì mà đến cả trái bóng rổ dày như vậy cũng phải xì hơi. Cũng may là cho khi tiết thể dục kết thúc, số điểm hai bên ngang bằng nhau, dẫn đến kết quả chung cuộc là hòa, nên không ai tị nạnh với ai và hẹn ngày khác tranh tài tiếp. Cuộc sống nó là thế, khi đã gặp được đối thủ không đội trời chung thì có chết cũng phải quyết sống mãi với nhau một phen.
Dù rằng không thắng được nhưng chí ít thì trong mắt Eri, Hiyama vẫn là số một khi một thân một mình ghi được quá nhiều điểm trong trận đấu. Và bản thân Hiyama, cũng có chút khó khăn trong việc ứng xử khi bao nhiêu sự ngưỡng mộ từ Eri đều hướng hết về phía mình. Lòng cũng vui vui nhưng cũng hơi khó chịu vì đó không phải cái nhìn mà Hiyama mong đợi.
- Nhưng mà này nhé, một mình ôm hết những phần hay nhất, đó không phải nghĩa cử cao đẹp đâu Hiyama – kun. Biết rằng cậu có ân oán với Toriyama nhưng ít nhất cũng phải đề cao tinh thần đồng đội chớ. Cậu khiến cho chúng tớ cứ như lũ khỉ ngốc, chỉ biết đứng nhìn không vậy!
Sự thật là Hiyama toàn tự ý cướp bóng, rồi tự thân ghi điểm, và điều này khiến cho một số người cảm thấy rằng mình hoàn toàn vô dụng trước khả năng của Hiyama.
- Là vì lũ con người đó quá kém cỏi, có một trái bóng đơn giản mà cũng không đón đầu được. Để rơi vào tay lũ bên kia thì quả thật rất mất mặt!
- Ồ dá, vậy à. Thế thì xem như tớ cũng chưa từng thấy không ít lần cậu bị Toriyama giựt mất bóng nhé!
- Tch, im miệng đi Namehari!
Nhìn chung thì ai ai cũng vui. Như thế là tốt rồi. Cái ngày mà ước mơ của Eri đang càng lúc càng gần hơn chăng. Thật đáng để mong đợi.
Nhưng… nếu thật sự mọi chuyện có thể diễn ra đúng như thế thì chẳng phải nó quá dễ dàng ư? Dĩ nhiên nếu con người và Chân Tổ cùng chung sống hòa thuận với nhau thì thật tốt, nhưng như thế thì thật quá dễ dàng… dễ đến đáng nghi đáng ngờ. Sẽ không còn ranh giới giữa hai chủng loài… mọi người cùng cười vui trong hạnh phúc. Nghe thật tuyệt. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là Eri và Kazuma sẽ…
Hebi chợt dừng lại, trong lòng cô bé có chút miên man khó diễn đạt thành lời. Vì nhiều thứ cùng xảy ra nên Hebi không thể theo kịp chăng. Không… không phải là theo không kịp, mà chỉ đơn thuần rằng Hebi không dám nghĩ đến kết cục sau cùng khi giấc mơ ấy trở thành hiện thực. Hebi lo sợ điều đó… Hebi lo sợ rằng một khi cái thế giới lý tưởng ấy tồn tại, thì Eri sẽ rời xa Hiyama mãi mãi, để rồi Hiyama sẽ đau khổ đến nhường nào. Hebi sẽ không chịu được điều đấy mất… trong lòng cô bé chứa chan một nỗi lo âu thấp thỏm kỳ lạ.
Thoáng để ý thấy thái độ của Hebi có chút lạ thường.
- Có chuyện gì vậy Hebi? Trông cậu có vẻ như đang lo lắng về điều gì thì phải?
Hebi thoáng giật mình khi Namehari cất tiếng hỏi. Bản thân Hebi không muốn để người khác nhìn thấy bộ mặt này của mình nên cô bé đã tìm cách gạt nó sang một bên. Hebi xua tay.
- À… mình chỉ đang phân vân xem nên nấu gì cho bữa tối. Hôm nay đến phiên mình vào bếp nên thành ra có chút lưỡng lự không biết nên nấu lại đồ ăn hôm qua trong tủ lạnh hay vào rừng kiếm chút gì đó nhỉ!
- Hebi, cậu có biết là nhà cậu được vinh danh vào diện “gia đình văn hóa” nhất thị tộc ta không?
- Heh, gia đình mình sao? Văn hóa nhất á?
- Nhà cậu đó nhé, ba người nhưng mức độ tiêu thụ những thứ phục vụ cho sinh hoạt hằng ngày lại thuộc dạng thấp nhất. Đã ba tháng liền nhà cậu không đến nhận máu cấp đầu và cuối tháng. Gia đình cậu không sử dụng tinh thể đá thứ nguyên, hay thậm chí thực phẩm được cung cấp, lượng điện nước tiêu dùng cũng ít hơn hẳn so với nhà khác. Không lẽ, nhà cậu đang theo chương trình sống tiết kiệm sao?
- Làm gì có chuyện đó chứ. Chỉ là nhà mình ít dùng đồ điện, ăn cũng ít và đã quá quen với việc không cung cấp máu nên thấy không cần thiết cho lắm. Để lượng máu đó cho những người thật sự cần thì tốt hơn nhiều!
- Kể cả khi cậu có nói thế…
Namehari bỗng dưng tiến đến gần Hebi. Cậu ấy nhẹ nhàng đưa tay chạm nhẹ lấy ngọn tóc bạc trắng của Hebi một cách dịu dàng. Sâu thẳm trong đôi mắt cậu ấy là một nỗi niềm xa xăm miên man nào khác.
- Thì cũng không nên buông lơi cơ thể đâu. Cậu không để ý chứ trông cậu bây giờ xanh lắm. Đồng ý rằng cậu có thể sống không cần máu nhưng cũng phải bồi bổ cơ thể mình nhiều một chút!
Hiếm khi thấy Namehari trầm lắng như thế. Có lẽ cậu ấy nói đúng, trông mình không được tốt cho lắm, nên điều chỉnh chế độ ăn uống sao cho phù hợp với nhu cầu bản thân.
- Mình hiểu rồi. Quả nhiên, Namehari – kun luôn để ý đến mọi người kể cả tình tiết nhỏ nhất. Nếu như có một người nào đó lọt vào tầm mắt của Namehari – kun, chắc hẳn người ấy phải may mắn lắm đây!
Hebi nào có biết rằng chỉ câu nói đơn thuần ấy càng khiến cho Namehari càng trở nên suy tư hơn. Hebi sẽ không tài nào có thể biết được khi trên mặt cậu ấy lúc nào vẫn giữ nụ cười thân thiện không hề thay đổi, nhưng sâu trong đôi mắt ấy mới là khung bậc cảm xúc thật của cậu. Hebi sẽ không thể nào biết được Namehari đang khó chịu như thế nào. Nhưng cậu ấy vẫn sẽ tiếp tục nở nụ cười như mọi khi.
- Mình sẽ lưu ý đến điều này, cảm ơn cậu, Namehari – kun!
Lái qua chuyện khác cốt cũng để Namehari không phải nghi ngờ mối lo ngại trong thâm tâm. Hebi cứ ngỡ rằng mình đã đánh lạc hướng thành công nhưng thật đáng tiếc rằng Namehari… trong nhóm bốn người, cậu ấy luôn đứng phía dưới cùng, dùng đôi mắt quan sát toàn bộ ba người còn lại, luôn lắng nghe và thấu hiểu… Thế nên Namehari thừa hiểu rằng đó không phải vấn đề mà Hebi thật sự quan tâm. Namehari biết Hebi đang giấu diếm một điều gì đó khó nói ra thành lời. Và đấy cũng là một trong nguyên nhẫn dẫn đến nỗi canh cánh khó chịu trong Namehari. Cậu ấy có thể cười nhưng trái tim cậu ấy lại nặng nề như đang đeo gánh tạ trăm ký.
- Phải rồi… vì cậu lúc nào cũng hướng nhìn về phía trước, về Eri và Hiyama. Cậu sẽ không bao giờ chịu ngoảnh đầu lại nhìn. Thế nên cậu sẽ không bao giờ hiểu được người con gái luôn xuất hiện trong tầm mắt của tớ trông như thế nào đâu!
………………
………………
- Và như thế, Hiyama – kun đã “ Gahh” lên một cái, bắt lấy bóng rồi “ Yaho” và ném vào rổ. Điểm số cũng tăng lên vèo vèo nhờ cú ném đó!
- Cậu đang tường thuật kiểu gì thế hả? Tớ “Gahh” lên bao giờ. Tớ chỉ hét “ Gào ố” thôi. Cậu cứ xuyên tạc như thế thì làm sao làm bình luận viên được!
- E hè hè…
Eri vẫn còn phấn khởi sau trận đấu bóng rổ. Tuy kết quả chung cuộc là hòa nhưng đó cũng là một ấn tượng sâu sắc sẽ được lưu giữ trong ký ức của Eri. Nói thật, Eri bắt đầu cảm thấy Hiyama thật oai phong, thật ngầu mỗi khi cậu ấy ghi điểm. Thật sự rất ấn tượng… đến nỗi Eri thích được đi bên cạnh và ngắm nhìn Hiyama thế này.
- Nhìn gì đấy, mặt tớ dính nhọ à?
- Hiyama – kun… giờ mình mới để ý… cậu ngầu ghê luôn!
Tự dưng công kích kiểu đó thì làm sao Hiyama đỡ được. Mặt cậu ấy đỏ ửng lên nhưng cũng thật may mắn khi trời đã tối nên Eri không thấy điều đó. Hiyama nhanh chóng ngoảnh mặt đi chỗ khác.
- Nói… nói cái gì thế hả? Tớ lúc nào mà chẳng ngầu. Chẳng qua là bây giờ cậu mới trông thấy thôi!
- Uhm, Hiyama – kun nói đúng. Bây giờ mình mới để ý thấy điều đó. Vì từ trước đến nay mình chỉ toàn quan tâm bản thân mình không thôi. Để rồi đến tận thời điểm này, mình mới thấy được vẻ lấp lánh của Hiyama – kun!
Sao bỗng nhiên Eri lại nói những điều khó đỡ thế nhỉ. Cứ khiến cho Hiyama ngượng ngùng mãi thôi. Mặc dù được nghe những lời ấy cũng thích nhưng mà như thế này thì thật ngại quá.
Hiyama thoáng lén lút nhìn ngược lại… tại sao, Hiyama lại trông thấy một nét tinh túy, một nét gì đó đẹp đến rạng ngời… tại sao trông thấy Eri như thế này, trái tim Hiyama không ngừng thổn thức, nhịp đập trở nên loạn hơn bao giờ hết. Hà cớ gì khi cười, Eri lại đáng yêu đến độ ấy… Đáng yêu thôi ư? Không, ngoài đáng yêu ra thì Eri còn rất đẹp nữa. Mái tóc hồng bồng bềnh như kẹo bông êm xốp… và còn nhiều thứ khác nữa khiến con tim Hiyama càng thổn thức. Chỉ cần được ở cạnh Eri như thế này mãi…
…………….
- Hiyama, Eri, Hebi, Namehari!
Giọng một người đàn ông trung niên đâu đó chợt cất lên khiến nhóm bạn giật mình. Quay lại thì đúng thật đó là một người đàn ông trong thị tộc. Ông ấy vẫn thường hay đi săn chung với Hiyama vào đầu tháng và cuối tháng nên nhìn mặt cái biết ngay.
Người đàn ông đó tiến về phía nhóm bốn người bạn với thái độ khá gấp rút và hớt hải.
- Futada – san, có chuyện gì vậy ạ? Trông chú như thể vừa gặp phải chuyện gì đó đáng sợ lắm!
- Còn hơn cả đáng sợ đó. Hiyama, Eri, Hebi, Namehari, các vị bô lão triệu tập mấy đứa đến ngay Đại Điện Thần. Những đứa trẻ trong làng đã bị…