Hắn đã bấm nút gọi và từ từ đưa chiếc điện thoại lên gần tai. Âm thanh chuông chờ cứ đổ lên từ lần đầu tiên, đến lần thứ hai, thứ ba. Từng lần chuông đổ như vậy, Kazuma đều cảm thấy lo lắng bồi hồi một cách kỳ lạ. Nhưng có lẽ, hắn sẽ càng bồn chồn hơn khi chính thức có người từ đầu dây bên kia bắt máy. Và rồi thì điều gì đó đến… cũng sẽ đến.
- Mushimushi, Kazuma – kun?
Đó là giọng nói của một người phụ nữ. Dựa theo ngữ điệu thì đó ắt hẳn phải là một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên trở lên. Đã từ lâu rồi Kazuma chưa từng được nghe thấy giọng người đó nên cảm giác như vừa được gặp lại điều mà mình lỡ quên đi mất từ lúc nào chính bản thân cũng không rõ. Nó lạ lùng nhưng thực ra cũng rất thân quen mà Kazuma không biết phải diễn tả bằng lời như thế nào cho đúng. Kazuma chỉ im lặng trong giây lát để có thể nghe thấy giọng nói ấy gọi tên mình lâu hơn chút nữa.
- Kazuma – kun? Kazuma – kun ở bên kia đúng không?
- Vâng, là Kazuma đây ạ. Đã lâu không gặp, Okaa – sama!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
- Chị nói sao Ayame nee? Kazuma xin phép nghỉ học hôm nay ư?
Như thường ngày, cứ sáng sớm là Kozue và Tora đều ghé nhà để lôi tên đần Kazuma đi học vì kiểu gì thì kiểu, hắn cũng sẽ không dậy đúng giờ, hoặc là dậy trước sáu giờ nhưng lại không để ý thời gian vì nghiền game hay làm những việc linh tinh ngoài nghiên cứu mà thành ra lại trễ, nên theo thời khóa biểu định kỳ, hai người họ cứ đến nhà và tìm cách kéo xác hắn đến trường sao cho kịp trước khi tiếng chuông tiết một vang lên. Ấy vậy mà khi đến nơi gõ cửa, thì hai người lại nhận được thông tin từ Ayame nói rằng Kazuma đã nhờ Ayame xin phép nghỉ học ở trường hôm nay.
- Ara ara, thật ra thì cả Kazuma – kun và Aries – chan đều không có nhà từ tối hôm qua rồi. Còn làm gì thì chị không rõ. Chỉ biết mới sáng sớm nay nó gọi về nói là có lẽ sẽ không về kịp nên xin phép cho nó và Aries – chan nghỉ một ngày trên trường. Chị chỉ lo là không biết thằng bé có về kịp không nữa, có khi phải xin thêm hai ngày nữa mất!
…………………….
Ayame đã nói thế thì không còn cách nào khác, hơn nữa chính bản thân Ayame cũng không có ý kiến gì về chuyện này nên Kozue đành ngập ngùi, chấp nhận mang theo đơn xin được nghỉ trong tay mà đến lớp. Chỉ có điều, nếu hỏi về suy nghĩ thật lòng thì…
- Kozue, cậu có thể vừa đi vừa cau có nhưng cũng đừng vò nát đơn xin nghỉ học của Kazuma và Aries. Nhiệm vụ của chúng ta là phải đưa nó đến tay Honoka – sensei nguyên đai nguyên kiện. Kazuma nổi tiếng bùng tiết trốn học hay ngủ gật trong lớp nên nếu không có phép đàng hoàng, e rằng cậu ấy sẽ gặp không ít rắc rối đâu!
- Nếu tên đần ấy không tốt nghiệp nổi thì đó là chuyện của cậu ta, tớ không thèm quan tâm nữa. Kazuma… đồ đầu đất!
Không thèm quan tâm sao? Ừ thì đây là lần thứ n Kozue nói như thế nhưng rút cuộc vẫn hầm hực, vẫn rủa, và vẫn chạy đến bên hắn mỗi khi tên thộn đó gặp rắc rối. Phụ nữ chẳng bao giờ chịu nói thật với chính mình nhỉ. Đây là cái mà người đời thường hay nhắc đến “ Con gái nói có là không, nói không là có”… rất có thể là nó đây mà.
- Chúng ta hiện không thể làm cách nào khác được. Dựa theo cách trả lời của Ayame nee, chị ấy không muốn nói quá nhiều về chuyện này nên mới nhờ chúng ta xin phép giúp cho Kazuma. Hay nói đúng hơn là chị ấy còn không muốn nói cho chúng ta biết bây giờ Kazuma đang ở đâu nữa kìa. Mà một khi Ayame nee không muốn làm bất cứ điều gì thì đến hiệu trưởng Minamiya cũng phải chào thua kia mà!
Siết chặt lấy tờ đơn trong tay, hiện hữu trong đôi mắt Kozue là một nỗi phiền lòng theo hướng tức giận là chủ yếu. Giống như cô bé đang trong giai đoạn ức chế nhưng vẫn phải tìm cách kiềm nén bản thân.
- Ayame nee… chắc chắn biết Kazuma đang ở đâu. Nhưng chị ấy lại không muốn nói. Phải chăng, tên ngu ngốc ấy lại xỏ mũi vào rắc rối nào đó vốn không liên quan đến mình rồi ư?
- Khả năng ấy cũng có thể xảy ra lắm… Không, phải nó là nó luôn luôn xảy ra mới đúng. Kazuma cũng giống như Ayame nee, một khi đã quyết thứ gì thì không tài nào ngăn cản được họ. Cái ta làm được ngay lúc này là chỉ có thể ngồi yên mà chờ đợi thôi. Nếu như cậu ấy tự thân làm chuyện này một mình thì tức là… cậu ấy không muốn kéo theo chúng ta vào trong. Kazuma sẽ tự lo được thôi. Cậu đừng quá lo lắng, Kozue!
Làm sao có thể nói bốn chữ “đừng quá lo lắng” rồi chấp thuận nó một cách đơn giản được. Kozue thừa hiểu tên ngu ngốc ấy dù có dây vào rắc rối cỡ nào thì hắn cũng vẫn tìm được cách giải quyết với cái đầu của hắn. Nhưng thường thì hậu quả sau những pha liều lĩnh bon chen luôn là cảm giác bất an, hoang mang, hay thậm chí là lo sợ. Giống như lần trước, nếu không được cứu chữa kịp thời thì chắc có lẽ, nhiều người đã phải nghe hung tin rằng Kazuma đã chết vì mất quá nhiều màu. Khi ấy, chắc chắn phép màu đã xảy ra. Phép màu đã xảy ra một lần thì liệu có đến lần thứ hai?
Kozue lo lắng. Cô ấy chợt dừng bước chân, lẳng lặng quay lưng và hướng ánh mắt đầy nỗi hoang mang ấy về phía dãy núi Himako hùng dũng kia, nơi có những cơn gió kết hợp với từng đợt gió ngoài đại dương xanh cùng thổi vào trong âm thanh rì rào của sóng tràn bờ. Kozue cứ nhìn mãi về hướng đó… dãy núi rừng Himako hùng vĩ vẫn ở nguyên đấy, với một sự tĩnh mịch vốn có của nó. Kozue thầm nghĩ nếu như linh cảm của mình là đúng, thì có lẽ, mình cũng không thể làm cách nào khác để thay đổi hoàn cảnh thực tại. Dù không muốn thừa nhận nhưng… đây chính là con đường mà Kazuma đã lựa chọn.
- Kozue!
- Thế nào cũng được, chỉ cần làm theo những gì Ayame nee giao là ổn thôi chứ gì? Tớ sẽ không truy cứu hắn về việc trốn tập nên tốt hơn hết là tên đầu đấy kia biết điều mà trở về trong thời gian sớm nhất có thể. A mồ… thật là tức chết mà!
Kozue giận đùng đùng bỏ đi phía trước, khiến cho Tora phải đưa tay che miệng cười vì điều mình đang thấy trông thật thú vị. Sau đó, bản thân Tora cũng nhẹ nhàng quay đầu lại phía dãy núi Himako kia.
- Tớ và Kozue sẽ không tham gia vào chuyện này, vậy nên, đừng có quá liều lĩnh đấy nhé Kazuma!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
- Vâng, vâng, vâng… con hiểu rồi… thì ra… mọi chuyện chỉ đơn giản là như thế thôi. Vâng, con đã nắm được những thứ quan trọng nên sẽ bắt đầu vào làm ngay… xin lỗi vì đã làm phiền đến thời gian của Okaa - sama!
- Không sao, nếu như có thể giúp được cho Kazuma – kun thì đừng ngần ngại mà gọi cho mẹ!
- Vâng, con hiểu rồi… Vậy, tạm biệt Okaa – sama!
- Khoan đã Kazuma – kun!
Ngay khi Kazuma vừa định dập máy xuống thì ở đầu dây bên kia, người phụ nữ ấy đã tìm cách níu giữ hắn lâu hơn đôi chút. Kazuma không tắt máy ngay, hắn vẫn để điện thoại sát bên tai mình, vẫn im lặng và chờ đợi xem người ấy muốn nói gì. Bất cứ là điều gì, hắn cũng sẽ nghe cho đến chữ cuối cùng.
- Xin lỗi!
Đôi mắt Kazuma như mở tròn thêm vì ngạc nhiên. Hắn ngạc nhiên vì những gì mình đang nghe thấy.
- Xin lỗi vì đã không thể ở bên con và Ayame. Mẹ xin lỗi vì đã để hai đứa rời xa mình. Xin lỗi… Kazuma – kun…
Kazuma ngập ngừng trong ít phút. Tâm trí hắn giờ đây như một đống cảm xúc lẫn lộn, hoang mang và bối rối vì không biết phải nói gì. Chưa từng… hắn chưa từng nghĩ rằng người phụ nữ đó sẽ nói lời xin lỗi mình. Hắn chưa từng nghĩ đến nên không chuẩn bị tâm lý trước cho tình huống như trên. Mọi thứ… thật sự đã trở nên lộn xộn trong suy nghĩ Kazuma. Và theo như phản ứng tự nhiên, Kazuma chỉ ngước mắt lên nhìn sang trái, sang phải, nhìn lên phía trên rồi đưa tay gãi sau gáy ba đến bốn cái. Và phải mất thêm ít phút nữa, thì hắn mới tìm được từ để nói.
- Cảm ơn… Okaa – sama…
Đó là những lời sau cùng hắn có thể gửi đến người mà hắn gọi bằng hai chữ “Okaa – sama”. Sau đó thì hắn từ tốn ngắt đi kết nối giữa mình và người phụ nữ ấy và cất tiếng thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được bao nhiêu áp lực trên vai xuống. Đừng trách hắn vô cảm, ngược lại, Kazuma đã cố gắng được đến mức này đã là quá tốt rồi. Bởi lẽ vẫn còn nhiều vấn đề xoay quanh cuộc sống cũng như những mối quan hệ của Kazuma mà ít người biết đến. Điển hình như vấn đề giữa hắn và người mẹ của hắn… thật ra vẫn còn nhiều bất cập nếu không phải người trong cuộc thì sẽ không thể nào hiểu được.
Người nghe hết cuộc đối thoại, cũng như có cơ hội chứng kiến cách hành xử bao gồm biểu hiện qua ngữ điệu giọng nói của hắn chính là Aries.
- Kazuma – senpai, mới vừa nãy có phải là Mama của anh không?
- Ừ, là mẹ của anh và Ayame nee. Bà ấy hiện đang là viện trưởng viện y học hiện đại ở trung tâm Tokyo nên rất rành về y học. Đặc biệt hơn khi xưa bà ấy cũng là học viên của It. Harm Sokyuran đã từng nghiên cứu và bảo vệ luận án khoa học thành công về các vấn đề có chủ đích xung quanh căn bệnh dại lan truyền nên hiểu biết của bà về virus dại quả nhiên là nhiều hơn anh gấp trăm lần. Về điều này thì anh không dám phủ nhận… chắc lẽ, anh vẫn cần phải học hỏi nhiều nếu muốn trở thành một bác sĩ thú y giỏi!
- Vậy là Kazuma – senpai thật sự không muốn đi theo con đường của một nhà khoa học, mà chỉ muốn dừng lại ở nghề bác sĩ thú y. Kể ra thì cũng hơi khó cho Kazuma – senpai vì cái bóng của Mama anh quá lớn và anh cần phải vượt qua nếu muốn vươn lên đến ước mơ của bản thân. Nhưng về khía cạnh nào đó thì nó cũng là một lợi thế dành cho Kazuma – senpai bởi vì giữa anh và Mama của anh… đâu có dòng máu chung huyết thống!
Đây chính là vấn đề chính của Kazuma và gia đình. Chắc mọi người vẫn không quên rằng trước đây, có một lần Kazuma bật mí về thân thế chính bản thân mình cho Eri và Hebi. Hắn nói rằng cả hắn và Ayame đều không phải con ruột của đôi vợ chồng này. Cái họ Kusanagi vốn không phải họ thật của Kazuma hay Ayame. Vì được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi, cùng chung sống với đôi vợ chồng ấy nên bất đắc dĩ Kazuma mới trở thành Kazuma Kusanagi và Ayame thì trở thành Ayame Kusanagi.
Kazuma không phàn nàn gì về cuộc sống vì bố mẹ nuôi của hắn rất tốt, đối xử với hai chị em hắn không khác gì con ruột của mình. Phải nói rằng kể từ ngày được nhận về thì cuộc sống về một gia đình êm ấm thật sự được bắt đầu. Chỉ tiếc rằng không lâu sau đó thì đôi vợ chồng quyết định ly di. Hai chị em Ayame và Kazuma cũng vì thế mà bị chia cắt, Ayame đi theo bố còn Kazuma thì sống với mẹ. Được chừng khoảng 8 đến 9 năm, sau khi Ayame tốt nghiệp đại học và tìm được một công việc ổn định thì cũng là lúc Kazuma thi đậu vào It. Harm Sokyuran. Hay tin nhờ vào khoản tiền tích góp và tiền lương khi Ayame còn đi làm thêm trong thời kỳ sinh viên nên Ayame đã mua lại một căn nhà ngay tại vịnh biển Kyuushi này, Kazuma quyết định xin mẹ cho phép mình chuyển về sống chung với Ayame với lý do muốn được sống gần “người thân duy nhất của mình”. Kazuma đã từng nhấn mạnh cụm từ cuối cùng đó, tạo áp lực cho mẹ, buộc lòng bà phải chấp thuận cho hắn chuyển đi, để rồi bây giờ thì hắn chính thức ăn nhờ ở đậu nhà Ayame như hiện nay.
Nghĩ lại những chuyện đó, Kazuma cảm thấy mình thật tồi tệ. Bản thân hắn lúc nào mà chẳng tồi tệ. Nhưng thực lòng mà nói đó là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy ức chế, bất hạnh, hay phải nói là tức giận chỉ vì chuyện của người lớn mà hai chị em phải sống xa nhau. Thoạt đầu Kazuma còn nhỏ nên hiểu biết không được sâu rộng. Sau này, hắn cho rằng chỉ vì chuyện ly hôn, dẫn đến mình và Ayame phải ly thân, cho nên hắn rất giận cả bố cả mẹ. Và mối quan hệ giữa hắn và người hắn gọi là Okaa – sama cũng trở nên xấu đi từ đó. Đỉnh điểm chính là việc hắn nhấn mạnh việc mình muốn được chuyển đến sống chung với Ayame cách đây một năm. Giờ hắn đã đủ chín chắn để nhìn lại bản thân mình. Hắn trách bản thân mình không khác gì đứa trẻ bất hiếu khi tỏ thái độ đó với người nuôi dưỡng mình. Chính vì vậy, Kazuma mới cảm thấy tội lỗi, cảm thấy hối hận và không dám nói chuyện với mẹ. Hắn gọi mẹ là Okaa – sama vì sâu trong tim hắn vẫn rất yêu thương người tuy không sinh ra mình nhưng đã nuôi mình lớn lên. Hắn gọi là Okaa – sama như muốn dựng lên một bức tường giữa người mẹ và đứa con bất hiếu. Mối quan hệ này sẽ không bao giờ được chữa lành, như một sự trừng phạt dành cho hắn.
- Kazuma – senpai, làm gì mà anh cứ thừ người ra thế? Anh có nghe em nói gì không?
Kazuma mãi suy nghĩ quá nên không để ý thấy Aries đang gọi. Đến khi linh hồn trở về với thể xác thì hắn mới ngớ người ra.
- Xin lỗi, anh bị phân tâm quá. Giờ thì anh đã có được những thông tin cần thiết và biết mình phải làm gì. Bắt tay vào công việc nhanh thôi!
Nói xong, hắn lồm ngồm đứng dây và tiến về bàn làm việc đầy thiết bị điện tử bao gồm máy tính và một số loại máy móc khác. Thật tốt khi hắn có thế quay trở lại công việc, nhưng liệu điều đó có chính xác hay không? Hắn sẽ tiếp tục công việc như gạt bỏ đi những cảm xúc trong tâm trí, chỉ tập trung vào mục tiêu phía trước mà quên đi những nỗi phiền muộn khác. Hắn… tuy công tư phân minh, việc gì ra việc đấy, nhưng nếu vì thế mà hắn vô tình biến thành một Aries trước kia thứ hai thì… hy vọng rằng Kazuma sẽ không trở thành một kẻ vô tâm.
- Aries, phiền em chạy ra ngoài gọi Kinozuka và những người khác vào đây chút xíu có được không?
- Nhóm Hoshimiya – senpai ư? Anh dự định sẽ nhờ họ đi tiêm thêm thuốc an thần cho lũ trẻ sao?
- A, em không nói thì chắc anh cũng quên mất rằng thuốc an thần sắp hết tác đụng. Có lẽ phải chuẩn bị tiêm thêm cho chúng liều nữa, nhưng nếu hạn chế được thì tốt. Anh đã nghĩ ra được cách để tạo ra phương thuốc nhưng nhìn chung thì nó hết sức điên rồ bởi lẽ, nó sẽ không đi theo một trình tự nhất định từ trước đến nay. Và để làm được điều điên rồ đó, thì anh cần Kinozuka giúp sức!
…………………
Không biết kế hoạch của hắn là gì nhưng nếu xét theo nhiều góc cạnh thì thi thoảng một vài ý tưởng không giống ai chợt xuất hiện trong tâm trí và hắn cũng theo nó mà làm. Trước đây cũng từng xảy ra trường hợp tương tự, đó là ca phẫu thuật của một con hổ con vừa được sinh sau 6 tháng tại Siberia. Chú hổ con không rõ nguyên nhân do đâu mà hệ hô hấp hoàn toàn có vấn đề nên khiến cho chú hổ gặp khó khăn khi thở. Các bác sĩ giỏi nhất Siberia đã phải cùng tận lực để tìm cách cứu chữa cho chú hổ nhưng chuyện đấy là hoàn toàn bất khả thi vì mọi hy vọng dần như trở nên đen tối khi vô phương cứu chữa. Tại sao tất cả các bác sĩ trên khắp Siberia đều tập trung chỉ để cứu một con hổ con? Câu trả lời là vì thực chất, chú hổ con ấy là con của hổ mẹ, mà hổ mẹ thì lại là thú cưng của cô con gái, tiểu thư của một ông trùm tổ chức phiến loạn lớn nhất tại Siberia. Cô tiểu thư đó yêu thương chăm sóc cho hổ mẹ từ nhỏ, đến bây giờ thì không khác gì một thành viên trong gia đình, cũng giống như Kazuma vã những con thú khác.
Các bác sĩ giỏi nhất lúc đó đều bị bắt cóc, bị bắt mang đến biệt thự nơi cô tiểu thư sinh sống và buộc phải nghĩ cách cứu chữa cho hổ con. Nhưng vì không thể cứu chữa gì được nên số phận của những tay bác sĩ đó ra sao thì không ai dám nhắc đến. Cho tới một hôm, có một tên ngu ngốc nào đó mang quốc tịch Nhật cũng vừa hạ chuyến bay đến Siberia theo diện du lịch cùng đoàn bác sĩ đến yểm trợ cho quân đội chống phiến loạn. Tên đần độn ấy đi long nhong thế nào lại vô tình lạc vào ngay chính khuôn viên căn biệt thự bên phe đối địch và vô tình phát hiện chú hổ con đang nằm thoi thóp trong lòng hổ mẹ. Vì thiên phú được động vật yêu thích nên chỉ trong nháy mắt, hắn đã làm bạn được với hai mẹ con nhà hổ và cho phép hắn xem qua tình trạng của hổ con.
Bởi hắn chỉ quan tâm đến động vật, quan tâm đến tình hình sức khỏe của con bệnh nên chẳng còn để ý gì đến xung quanh. Ngay cả khi bị phát hiện, hắn cũng chẳng sợ bao nhiêu mũi súng hướng thẳng về phía mình mà chỉ yêu cầu cho gặp chủ nhân của con hổ để nói rõ tình trạng bệnh tật. Sau một khoảng thời gian kha khá để phân tích kỹ lưỡng cho cô tiểu thư và ông trùm, hắn kiến nghị cho phép hắn được chữa trị trực tiếp mà không lấy thù lao.
Trong phòng riêng để phẫu thuật, không biết hắn mần mò cái gì ở bên trong vì theo như yêu cầu, không ai được phép bước chân vào phòng trừ bác sĩ và bệnh nhân, vì một chút vấn đề khó giải thích nên hắn cho phép người trực tiếp sinh ra bệnh nhân, tức là hổ mẹ vào phòng chung với hắn, còn tất cả những người khác, bao gồm tiểu thư và ông trùm đều phải ngồi bó gối bên ngoài, chờ khi nào ca phẫu thuật hoàn thành thì mới được phép vào. Thoạt đầu thì có hơi mông lung nghi ngờ khi tự dưng xuất hiện đâu ra một tên nhóc ton ton đi vào căn cứ của phe phiến loạn, rồi còn hùng hồ tuyên bố đòi phẫu thuật cho mẹ con nhà hổ. Nhiều người cảm thấy hoang mang, đặc biệt là khi nghe thấy âm thanh bụp bốp leng keng của búa, chùy, kiềm và nhiều dụng cụ kim loại khác… có lẽ bao gồm cả đinh, bu lông hay ốc vít. Không thể nào đoán được hắn đang phẫu thuật kiểu gì. Nhưng nếu có đau đớn thì hổ mẹ bên trong phải gầm gừ mới phải. Trong khi mọi thứ chỉ diễn ra với một loạt âm thanh kim loại là chủ yếu.
Sau hai giờ đồng hồ, cuối cùng thì cánh cửa phòng mới chính thức được mở ra. Tiểu thư và ông trùm cùng bọn tôi tớ lén lút thập thò đi vào bên trong thì họ mới tròn mắt không dám tin rằng chú hổ con đã khỏe mạnh trở lại, đã có thể gầm gừ kêu lên một cách mạnh mẽ, không còn bất kỳ dấu hiệu nào của việc hô hấp kém nữa. Nàng tiểu thư mừng rỡ đến mức phải òa khóc nhưng đồng thời nàng cũng thắc mắc rằng tại sao chú hổ con lại nằm sát trên lưng hổ mẹ, hai mẹ con được quấn chặt với nhau bởi một dải lụa kín và chắc chắn đến như thế thì tên kia mới giải thích rằng hổ con bị hở van động mạch phổi. Do van động mạch phổi bị khuyết nên tạo thành một lỗ hở, và thông thường thì phải phẫu thuật để bít lỗ hở này lại. Các bác sĩ đã từng bị bắt đến chữa cho hổ cũng đưa ra kết quả y như vậy nhưng họ không dám phẫu thuật vì bởi lẽ tim và phổi của hổ đã quá yếu, nếu như phát hiện ra và mổ sớm hơn một năm thì may ra còn đường sống, nhưng đến giai đoạn này thì các mạch máu đã suy yếu đến khả năng dễ vỡ cao, sẽ khiến cho bệnh nhân khó thở, khó chịu. Nói một cách ngắn gọn thì để đến giai đoạn này thì không thể phẫu thuật. Nên hắn đã nghĩ ngay đến việc thay đổi toàn bộ mạch máu của phổi bằng cách thực hiện một ca ghép phổi. Đương nhiên là không thể sử dụng phổi người để thay thế, càng không thể dùng phổi của người đã chết. Thành thử, hắn đã nhờ đến tình mẫu tử và tinh thần sẵn sàng hy sinh vì con cái của hổ mẹ. Cụ thể là hắn đã nối mạch máu từ phổi của hổ mẹ vào tim của hổ con bằng một ca phẫu thuật nối liền hai cơ thể. Khi đó, máu từ hổ con sẽ được đưa vào phổi của mẹ để lấy Oxy rồi quay trở về tim của của hổ con. Điều may mắn là cả hai mẹ con đều mang cùng giống máu nên ca mổ không gặp quá trắc trở. Chờ cho đến khi toàn bộ hệ thống cũng như bộ phận cấy ghép hoạt động bình thường thì sẽ tách hai mẹ con ra và thực hiện thêm một ca phẫu thuật riêng cho hổ nhỏ. Còn trong thời gian này thì hổ con sẽ sống trên lưng hổ mẹ với hình ảnh trái tim của người mẹ chính là của con, hơi thở của mẹ cũng là của con.
Kể từ đó, huyền thoại về một bác sĩ trẻ tuổi đã cứu chữa cho mẹ con hổ đã lan truyền khắp cả Siberia. Nếu chỉ là chuyện một bác sĩ thú y cứu chữa loài hổ thì không có gì đặc biệt. Nhưng mấu chốt ở chỗ sau sự việc đó, toàn bộ quan phiến loạn tự động tan rã, tên trùm khủng bố và con gái thì mất tích, có thể là đã trốn sang nước ngoài và hai mẹ con hổ đặc biệt đó cũng không được tìm thấy tại Siberia. Nên phong phanh, ghép các sự việc lại với nhau thì người dân ở Siberia cho rằng chính tay bác sĩ đó là nguyên nhân khiến cho quân phiến loạn tan rã. Gã bác sĩ đó chính thức trở thành một điểm trung tâm thu hút sự chú ý của rất nhiều báo chí trong nước và trên toàn quốc, nhưng thân thế thật sự của hắn là ai thì không một người nào biết. Bởi vì khi quân phiến loạn không còn, thì đội bác sĩ yểm trợ cũng không cần thiết. Và tên đần độn ấy đã quay trở về Nhật Bản, sống cùng với chị gái tại một căn nhà kế sát vịnh biển Kyuushi, tiếp tục hành nghề bác sĩ cho đến tận thời điểm hiện tại.
…………….
Hắn tuy hơi thộn nhưng những ý tưởng để giúp hắn trong công việc thi thoảng vẫn hay xảy ra một cách kỳ lạ. Cho nên khi nhắc đến Hiyama có thể giúp mình thực hiện một ý định điên rồ, thì chắc chắn nó sẽ điên rồ rồi. Đầu tiên, hắn giải thích nguyên lý cơ bản về cách hoạt động của virus bệnh dại cho những ai chưa nghe để hiểu rõ hơn. Nhưng nói thì nhiều, mà tiếp thu thì chẳng được bao nhiêu, ngay cả bản thân Eri đã từng nghe qua một lần, bây giờ nghe lại cũng khó mà hiểu được hết, còn những người khác thì chịu rồi.
- Nhìn chung thì nó đơn giản thế thôi. Còn bây giờ thì…
Không hiểu sao hắn rút ra một ống tiêm loại nhỏ và lù lù tiến đến chỗ Hiyama như một bóng ma. Cái bản mặt của hắn vốn không biểu lộ cảm xúc, nay lại thêm cái hành động đáng ngờ này khiến cho Hiyama cảm thấy chút nguy hiểm. Hiyama nhảy ra phía sau, đưa tay thủ thế với cái nghiến răng nanh đe dọa.
- Này, tính làm cái gì đấy hả?
- Tớ không có ý xấu gì đâu, chỉ muốn xin một ít máu của cậu thôi!
- Máu? Cậu tính làm gì với máu của tôi? Hay là… hay là ngươi tính sản xuất ra một đội quân thông qua việc nhân bản vô tính bằng máu của ta?
- … Tớ không biết là cậu thích xem phim khoa học viễn tưởng đấy. Đồng ý tớ là một bác sĩ, cũng là một nhà khoa học, nhưng điều đó không có nghĩa là tớ biết làm mấy chuyện đấy đâu. Để nhân bản ra một con người thì cần rất nhiều công đoạn, mà tất cả chỉ mới được bàn suông trên lý thuyết chứ chưa được đưa vào thực tiễn bao giờ. Huống hồ chi nhân bản con người là vi phạm pháp luật. Có cho tớ cả ngôi nhà được làm bằng sushi thì tớ cũng không làm chuyện phi nhân tính đó nên không cần phải lo!
- Vậy… cậu cần dùng máu của tôi làm gì? Bộ nó cứu được những đứa trẻ trong thị tộc hay sao?
Kazuma nhìn Hiyama một cách chăm chăm, hắn trả lời cậu ấy với gương mặt không chút cảm xúc.
- Đúng thế, máu của cậu sẽ cứu được lũ trẻ, hay nói đúng hơn là nó chính là nguyên liệu cốt yếu cho việc chữa trị!
- Hả?
Không chỉ có duy nhất Hiyama, mà những người còn lại cũng có chung một nét biểu hiện tương tự. Mắt chữ A, miệng chữ O… nó là biểu hiện như thế đấy. Biết rằng mọi người đang thắc mắc, nên bây giờ hắn sẽ giải thích.
- Thật ra mà nói thì virus dại đã ăn mòn hết hệ thống máu của chúng, hay nói đúng hơn thì nó ăn sâu vào tận bên trong tủy của chúng mất rồi. Trong khi không một loại thuốc nào có thể thẩm thấu vào hệ thống miễn dịch của Chân Tổ nên dường như mọi phương án xem như bất khả thi. Nhưng cũng không hẳn là không có cách. Hay nói trắng ra thì ý tưởng này chỉ vừa thoáng nhảy phọt ra trong đầu tớ thôi, nhưng nếu theo tính toán thì khả năng nó thiết thực cho phép áp dụng vào thực tiễn được… Đói rồi, Aries, chúng ta có mang theo thứ gì để ăn không?
Nói giữa chừng thì đột nhiên âm thanh từ dạ dày hắn reo lên. Hắn vừa ăn năm ly mì nhưng xem ra nhiêu đó vẫn chưa đủ. Aries cất tiếng thở dài.
- Vâng vâng, đợi em một chút, để em tìm thử xem Ayame onee – sama có chuẩn bị thêm gì trong trường hợp này không!
- Này, đang nói giữa chừng sao tự nhiên dừng lại, bộ cậu giỡn mặt với chúng tôi đấy hả?
- A xin lỗi, cứ mỗi khi đói lên là tớ quên mất, ủa mà vừa lúc nãy tớ vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Hắn… đúng là biết cách khiến người khác cảm thấy như muốn phát điên. Lý ra, Hiyama đã tẩn cho hắn một trận nếu như Aries không kịp thời nhét một nắm nho khô thẳng vào miệng hắn. Cũng còn may là con bé đã tìm thấy thứ cho hắn gặm nhấm.
- À, tớ đang nói dở đến chuyện tủy nhỉ. Về cơ bản thì virus dại đã tấn công sâu vào đến tủy rồi thì không dù là người bình thường, cũng không thể dùng thuốc để uống mà dứt bệnh được. Trường hợp này cũng tương tự như ung thư máu nên tớ sẽ dùng phương pháp ghép tủy để giải quyết vấn đề!
- Ghép tủy… em không ngờ rằng Kazuma – senpai lại phải làm đến mức này. Chứng tỏ rằng tình thế thật sự rất nghiêm trọng ạ?
- Phải, rất rất rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến độ nếu không tháo tủy cũ và ghép tủy mới thì không còn cách nào khác. Tủy xương có hai loại tế bào gốc gồm các tế bào tạo máu và các tế bạo nền, trong đó các tế bào máu gốc có chức năng tạo ra hồng cầu, bạch cầu và tiểu cầu. Tủy xương được chia làm hai loại tủy đỏ và tủy vàng. Tủy đỏ là nơi hoạt động tạo máu diễn ra tích cực và hầu như ở trẻ em, tất cả xương đều chứa tủy đỏ. Đó giải thích vì sao trẻ em thì nhanh phục hồi hơn người trưởng thành. Chân Tổ cũng tương tự như vậy, khi tủy bị nhiễm độc thì hồng cầu sẽ không được sinh ra, nếu có thì chỉ toàn những tế bào hồng cầu bị nhiễm virus như tớ đã giải thích minh họa lần trước. Và điều đó đã ngăn quá trình tự tiết máu tự chữa trị cơ thể hay hồi phục. Vậy nên, cách duy nhất là phẫu thuật để thay hoàn toàn tủy mới, thì máu sẽ được lọc mới. Thay toàn bộ tế bào hồng cầu cũ bằng tế bào hồng cầu mới, đó chính là mục đích của tớ!
Phải dùng đến phương án phẫu thuật thì quả thật mọi chuyện không còn đơn giản như Aries nói. Phẫu thuật thì Kazuma có làm rất nhiều lần nên kinh nghiệm tràn trề, nhưng đấy chỉ là kinh nghiệm khi cầm dao rạch cơ thể động vật, chứ còn trên cơ thể người thì… dẫu sao thì hắn cũng không phải là bác sĩ chữa cho người. Cũng có những chuyện hắn làm được, có những chuyện thì không. Và may mắn rằng hắn đã từng được một lần chứng kiến một pha ghép tủy vào cơ thể một con người khi hắn còn nhỏ nên ít nhiều cũng biết cách làm sao cho không bị sai sót. Nhưng đây cũng giống như một trận chiến may rủi mà không biết rằng thần tài hay thần bất hạnh sẽ mỉm cười với mình. Nên phần nào trong lòng hắn cũng thấp thỏm một sự lo lắng.
- Nếu như phương cách là thay tủy thì tức là phải tìm tủy khác để thay thế sao? Cụ thể hơn là những Chân Tổ trong thị tộc phải hiến tủy thay cho lũ nhỏ ấy?
- Cách đó cũng được nhưng thật ra không cần thiết. Y học hiện nay đã có thể cho phép tạo ra tủy nhân tạo nên về cơ bản thì không cần phải vất vả phải đi tìm người nào đó có lòng hảo tâm mà hiến tủy. Tuy nhiên, các cậu cũng biết y học thời nay chỉ áp dụng riêng cho con người và động vật, còn với trường hợp như của Chân Tổ thì cần phải điều chỉnh lại một chút. Như đã giải thích lần trước, xét theo mẫu máu của mấy đứa nhóc thì tớ rút ra kết luận rằng máu của Chân Tổ nhìn chung tương tự như máu của loài dơi, cụ thể là loài dơi rừng hay dơi tai dài, nên tớ sẽ cấy tủy của loài dơi vì nó gần với bộ mã gen với Chân Tổ nhất. Kinozuka, khả năng của cậu là biến thành dơi hay thao túng dơi gì gì đấy, cậu có mối liên kết với loài dơi nhiều nhất nên tớ cho rằng máu của cậu rất thích hợp để hình thành tủy nhân tạo. Tớ cần xét nghiệm thử xem liệu máu của cậu có thuộc dạng cho được tất cả các loại máu khác hay không!
- Anou… Kusanagi – kun, mình có thắc mắc đôi chút. Mình thì không rõ lắm về y học con người nhưng cũng có đọc qua về vấn đề ghép tủy trong sách. Đó là phương pháp được sử dụng để đẩy lùi căn bệnh ung thư máu như Kusanagi – kun đã nói. Nhưng hình như ghép tủy… chỉ tốt hơn cho người lớn tuổi thì phải?
- Người lớn hay trẻ con thì cũng thế thôi, riêng tớ thì cho rằng trẻ em thì sẽ dễ hơn vì chúng đáp ứng được với trị hóa tốt hơn. Phải thừa nhận rằng sau khi ghép tủy thì sẽ thay toàn bộ cấu trúc máu trong cơ thể nên vô tình hệ thống miễn dịch của bệnh nhân sẽ kém đi rất nhiều. Như vậy thì tạo điều kiện cho nhiễm khuẩn hay nhiễm virus sẽ trở thành vấn đề đáng lo ngại hơn so với vấn đề thải ghép sau ghép tủy. Thông thường thì một bệnh nhân sau khi được ghép tủy phải được chăm sóc sức khỏe đặc biệt nhưng cũng không cần phải lo. Sau sáu tháng đến một năm thì tình trạng sức khỏe của họ sẽ được tiếp tục cải thiện mà không cần bất kỳ một lại thuốc thải ghép nào hết. Đó là ở trường hợp người bình thường. Còn với Chân Tổ thì mọi chuyện lại trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Sau khi ghép tủy, lọc toàn bộ máu cũ và tự sản sinh ra dòng máu mới chảy đến tim. Và từ tim cứ tiết ra máu chảy khắp cơ thể, làm mới lại tất cả các bộ phận trong cơ thể. Một khi máu sạch được tiết ra, thì khả năng tự tái tại tế bào siêu tốc của Chân Tổ sẽ hoạt động trở lại, qua đó hệ miễn dịch sẽ được khôi phục như ban đầu. Việc còn lại thì chỉ cần trong đợi vào hệ miễn dịch mới ấy thôi. Cho nên mà nói phương pháp ghép tủy với con người thì có đôi chút rắc rối, nhưng so với Chân Tổ thì là phương án vô cùng thiết thực và hy hữu. Vậy… các cậu thấy thế nào, có muốn tớ phẫu thuật cho chúng để ghép tủy không?
Làm gì còn sự lựa chọn nào khác, trừ cái người thần tượng hắn nên ủng hộ hắn ngay lập tức ra thì ba người bạn cũng có chút phân vân. Bởi lẽ họ không có chút kiến thức trong lĩnh vực này nên không thể tự ý quyết định được. Nhưng ngoài cách tin hắn ra thì cũng chẳng còn cách khác. Thôi thì đành tin hắn vậy.
- Thế… chỉ cần tôi đồng ý hiến máu là cậu hoàn toàn lo liệu được cho đám nhóc đúng không?
- Ừ, sau khi xét nghiệm xem máu của cậu có dùng được hay không thì tớ sẽ cho tiến hành tạo tủy ngay. Sẽ mất kha khá thời gian nhưng đảm bảo là nó dùng được!
Hiyama buôn tiếng thở dài. Cậu ấy chìa thẳng cánh tay mình trước mặt Kazuma.
- Vậy thì đây, lấy được bao nhiêu thì cứ lấy. Tôi không ngại mang máu của mình ra để đổi lấy sự an toàn của thị tộc. Nhưng nếu cậu thất bại thì coi chừng cái mạng của cậu đấy, Einstein!
- Cảm ơn, tớ sẽ không để sự đóng góp của cậu trở nên uổng phí. Nhất định!
…………………
Tiếp theo đó là việc Kazuma lấy máu bằng ống tiêm. Tuy đã cho phép cứ lấy được bao nhiêu thì cứ lấy, miễn là nó tiện trong việc nghiên cứu thì Hiyama không ngại, nhưng tên ngốc kia lại nghĩ rằng nếu mình lạm dụng thì chắc sẽ bị xử mất, nên hắn chỉ dám lấy có nửa ống tiêm, đối với hắn, nửa ống đã là đủ rồi.
Hắn dán mắt vào nghiên cứu, đồng thời nghe thấy tiếng gào hét bên ngoài, hắn biết rằng thuốc an thần đã hết công dụng nên cho nhóm bạn ra ngoài tiêm thêm liều thứ hai, còn mình thì sẽ phân tích nghiên cứu. Còn công đoạn có hoàn thành hay không thì còn tùy thuộc vào vận may có mỉm cười với hắn hay không… vận may đến với một tên luôn gặp xui xẻo thì… đành hy vọng vậy.
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Chiều 16:45 cùng ngày, điều này đồng nghĩa với việc tiếng chuông ngôi trường mà họ theo học đã vang lên, báo hiệu kết thúc một ngày học và trời sẽ chuyển chập tối sớm thôi. Hắn đã bỏ gần như cả ngày để dốc tâm vào công việc nhưng chí ít thì Kazuma không hề tiêu phí một khoảng thời gian ngày một cách vô ích bởi lẽ… những gì hắn tiên đoán đã trở nên chính xác. Mẫu máu của Hiyama hoàn toàn tương thích, có thể đưa vào tiến hành tạo tủy nhân tạo và cấy ghép vào các Chân Tổ khác mà không lo đến những ảnh hưởng phụ khác. Sau khi đã kiểm tra và cảm thấy không còn vấn đề gì đáng phải bận tâm thì đúng thời gian hẹn trước, Kazuma bắt đầu tiến hành ca phẫu thuật ghép tủy. Đương nhiên, vì đây là lần đầu hắn cầm dao mổ lên cơ thể người nên chưa biết kết quả như thế nào, sẽ cần một đứa trẻ tình nguyện dưới sự đồng ý của gia đình đó. Hắn nhờ nhóm Chân Tổ đi tuyển chọn giúp thì một gia đình đã chấp nhận giao con mình vào tay hắn với hy vọng rằng mọi thứ sẽ ổn.
Kazuma và Aries, chính hai người sẽ đứng để thực hiện ca phẫu thuật bên trong mà không ai được phép bước vào, kể cả những người bạn Chân Tổ. Từ đây sẽ là giai đoạn cực kỳ quan trọng, căng thẳng cho tất cả mọi người, cho nhóm bộ tứ Chân Tổ, cho người nhà bệnh nhân và gây áp lực lên chính bác sĩ thực hiện công việc quyết định sự sống còn của đám trẻ. Mặc bộ trang phục của bác sĩ mổ, đầu đội nón, mặt đeo khẩu trang, tay cầm con dao mổ dưới ánh đèn chiếu xung quanh, soi rõ cơ thể của đứa trẻ. Kazuma đã từng tiến hành mổ cho rất nhiều trường hợp nhưng chưa bao giờ mổ cho người, nên phần nào hắn cũng cảm thấy lo lắng hoang mang. Lẽ ra nên để một bác sĩ chuyên môn chữa cho người tiếp nhận ca này nhưng chính hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn buộc phải theo vì Kazuma chính là tia hy vọng cuối cùng của toàn thể thị tộc Chân Tổ.
- Anh vẫn ổn chứ Kazuma – senpai?
Aries làm phụ tá, con bé còn lo lắng thay cho hắn gấp bộn phần. Nói trắng ra thì đây là lần đầu tiên Aries tham gia một ca mổ trực tiếp với vai trò là phụ tá thế này, nên cũng không tránh được sự thấp thỏm hồi hộp lo âu. Nhưng con bé mạnh mẽ và cố gắng không để nỗi sợ hãi lấn át lý trí. Cần phải bình tĩnh, quan trọng hơn hết là phải bình tĩnh.
- Ờ, anh ổn. Biết là phẫu thuật trên cơ thể người không giống như động vật, nhưng cũng khó tránh được sự hồi hộp. Nếu là Okaa – sama… không biết bà đã cảm thấy thế nào trong lần đầu tiên mổ chính thức nhỉ?
- Em cũng không rõ, nhưng dù có tài giỏi đến thế nào thì em tin chắc rằng phu nhân Kusanagi – sama cũng có cảm giác như chúng ta bây giờ vậy!
- Ờ, chắc là thế rồi… Kéo…
Aries đưa kéo cho Kazuma để tiến hành ca phẫu thuật. Nói rằng lo lắng hồi hợp hay thậm chí là lo sợ thì cũng không thể thay đổi được thứ gì nếu không làm. Chỉ có một con đường phía trước Kazuma được phép đi và bắt buộc phải mang kết quả thành công về.