- Về chỗ đó thì cậu cứ luồn kim từ từ qua từng lỗ nhỏ như mình vừa nói khi nãy là được rồi. Cẩn thận kẻo kim đâm vào tay đó Eri – chan!
- Ui da… kim đâm vào tay mình mất rồi!
Hai cô bạn thân. Thật sự là rất thân với nhau vì Eri và Hebi xem nhau như hai chị em ruột chung một nhà. Mà đã là hai chị em ruột thì lúc nào cũng quan tâm, yêu thương nhau hết mực. Eri luôn xem Hebi không chỉ đơn thuần là người bạn thân, bạn thuở nhỏ, mà còn là một người chị hiền lành, mẫu mực, trưởng thành mà Eri luôn học hỏi hướng theo. Ngược lại, Hebi lo cho Eri ở vị trí một người chị đối với cô em gái. Tóm gọn lại một lẽ rằng không điều gì có thể phá hoại đi tình thân thương gắn thiết giữa hai người… Có lẽ là như vậy.
Xét về thời gian thì bây giờ đã là 7h tối. Về mặt địa điểm thì là thị tộc Chân Tổ trên đỉnh núi cheo leo hùng vĩ Himako. Trong khoảng thời gian cấm này thì các Chân Tổ không được phép rời khỏi thị tộc nên chỉ có thể loanh quanh luẩn quẩn trong làng thế này thôi. Nhưng giả sử như có đặc cách cho Eri và Hebi xuống thị trấn loài người thì họ cũng chẳng đi đâu. Vì ngoài chuyện đến trường học ra, những người bạn Chân Tổ cũng chẳng còn lý do gì khác để xuống thị trấn. Chỉ trừ một vài trường hợp bất biến đến bất ngờ chẳng hạn như Eri nổi hứng muốn đi dạo chơi thì cũng sẽ đi vào ban ngày, tránh ban đêm. Hơn nữa, riêng tối nay, hai cô gái Chân Tổ trẻ có chuyện để làm nên Eri và Hebi sẽ không rời khỏi nhà đâu.
May vá, thêu thùa, nấu nướng, dọn dẹp việc nhà hay chăm nom gia đình. Đó đều là những đức tính được dùng để đánh giá phẩm chất cũng như nét đẹp thanh tao của một người phụ nữ theo quan niệm xa xưa các cụ. Nhưng theo thời thế hiện nay thì có lẽ cái đẹp ấy chỉ còn là một sự so sánh nghèo nàn khi bị giáng cấp xuống bởi hai từ “ lạc hậu”. Cái đẹp thời nay được đánh giá nhiều hơn qua son phấn, trang phục hay lối sống phong cách sành điệu theo tư duy của lứa trẻ sẽ khác. Có ai dám khẳng định rằng “lạc hậu” là một cái tội? Theo như từ điển ngôn ngữ thì “ lạc hậu” chỉ là không theo kịp với thời đại. Một đất nước vẫn còn giữ được nét đẹp truyền thống thì vẫn tốt và phong phú đa dạng văn hóa hơn những nước chỉ phát triển và phát triển. Tại sao tôi lại nói lan man đến điều này? Là vì tôi đang vô cùng bức xúc khi có một vài cá nhân đã nhìn vào Hebi rồi đánh giá cô ấy bằng những lời lẽ khó nghe như “ bà già, bà cụ non, lỗi thời” này nọ. Xin lỗi đi chứ nếu tôi mà tìm được đứa nào dám nói câu đó, đảm bảo tôi sẽ cho nó rơi vài cái răng cho chừa.
Hebi là một cô gái biết nấu nướng, biết thêu thùa, đảm đang. Hầu như mọi việc trong nhà từ chăm sóc người trẻ đến người già, cô ấy đều thành thạo thuần thục không thiếu bất cứ điều gì. Rất nhiều Chân Tổ lớn tuổi hay nhỏ tuổi đều yêu quý Hebi vì tính cách nhu mì, biết lắng nghe, biết thấu hiểu và rất giỏi trong khoản lấy lòng người khác. Có lẽ Hebi giống mẹ nhiều hơn. Mẹ của Hebi không phải Chân Tổ thuần Nhật. Bà ấy là một Chân Tổ đến từ Đại Hàn Dân Quốc, nói ngắn gọn là đất nước Hàn Quốc không xa Nhật Bản là bao. Điểm đặc biệt nhất để nhận biết bà ấy trong thị tộc chính là mái tóc màu bạch kim. Chỉ duy nhất bà mang màu tóc bạch kim rực rỡ nhất trong làng. Và việc Hebi cùng sở hữu màu bạch kim đó đã là bằng chứng hữu hiệu nhất cho việc Hebi giống mẹ nhất rồi. Nay Hebi cũng hiền lành, cũng đảm đang, giỏi giang việc nội trợ việc nhà… Hebi thật sự rất giống mẹ… chỉ trừ cái tính hậu đậu, hay té vì nghe đâu bà ấy… khá xui xẻo.
Chỉ là lời nói truyền miệng nhau thôi nhưng Hebi đã từng kể rằng mẹ cô bé… một ngày bị vấp té ít nhất cũng phải trên 20 cái. Nếu không vấp té thì cũng vô tình để bị cụng đầu vào gầm tủ, vấp ngón chân vào chân bàn hay va đầu gối vào góc tủ. Khó tin nhất là chỉ mang một tách trà duy nhất thôi mà vẫn trượt chân ngã được. Bà ấy xui xẻo là thế nhưng chưa bao giờ gặp tai nạn trong việc bếp núc. Ngày đầu tiên khi bố Hebi lấy bà ấy về, ông đã rất lo sợ khi bà quyết định vào bếp làm món gì đó vì ông thừa biết sự xui xẻo ám muội lấy bà. Nhưng thật khó tin khi bà không gặp bất kỳ nguy hiểm, không vấp phải bất kỳ sai lầm nào trong khâu nấu nướng. Cách bà ấy cầm dao cầm thìa, bắc nồi nước sôi… tất cả đều chỉnh chu hoàn hảo không một kẽ hở sai sót. Giống như bà ấy đã quá quen trong chuyện bếp núc, trở thành bậc thầy trong bếp và chỉ gặp xui xẻo khi bước ra khỏi nhà bếp mà thôi. Và may mắn thay Hebi không thừa hưởng sự xui xẻo đó từ bà.
…………
Như đã giới thiệu trước ở trên. Tối nay, hai cô gái trẻ của chúng ta có chút chuyện nên sau khi từ trường về thị tộc, Hebi đã sang nhà Eri từ đó cho đến giờ và cùng nhau may vá một số vật dụng từ những cuộn len đủ màu sắc khác nhau. Nhưng thật sự là có một sự chênh lệch rất lớn về kỹ năng giữa Eri và Hebi mà dõi theo hướng di chuyển mũi kim khâu lên lên xuống xuống, sang trái sang phải, từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong một cách nhẹ nhàng, thanh tao nhưng không kém phần chuyên nghiệp từ đôi bàn tay khéo léo đó, Eri tỏ rõ sự ghen tỵ trên gương mặt bánh bao đáng yêu đó.
- He – chan… tuyệt thật đó. Nấu nướng, thêu thùa may vá, dọn dẹp nhà cửa, tất cả nhìn trông rất đơn giản nhưng ngay khi bắt tay vào làm thì thật chẳng dễ dàng chút nào. Ấy vậy mà He – chan vẫn làm thường ngày, mà còn rất thành thạo nữa chứ? Nè nè… giữa mình và He – chan, giữa hai đứa mình khác nhau chỗ nào vậy?
- Khác nhau chỗ nào ư? Mình là mình còn Eri – chan là Eri – chan. Cậu là con gái của Makoto – san còn mình là con gái của ba mẹ mình. Thế thôi!
- Điều đó ai mà chẳng biết… A mồ… sao vậy nhỉ. Mình và He – chan cùng học chung một lớp từ nhỏ cho đến giờ, hai đứa cùng đạt được thành tích cuối năm tương đương nhau và cùng nhiều điểm tương đồng khác. Vậy thì tại sao đến tận bây giờ, mình lại nhìn thấy được khoảng cách giữa mình và He – chan lớn hơn bao giờ hết. Tại sao vậy nhỉ?
- Tại sao là tại sao? Ngay cả Eri – chan được xem như Chân Tổ uyên bác nhất trong thị tộc cũng không thể lý giải được thì làm sao mình trả lời. Hơn nữa, so sánh tương quan như thế là khập khiễng đấy Eri – chan. Có thể là do hướng đi của hai đứa khác nhau nên sau cùng mình và Eri – chan lại không đồng thuận như từ trước đến nay… cũng có thể lắm chứ!
- Hướng đi khác nhau sao?
- Thì nói một cách cho dễ hiểu là Eri – chan… ước mơ của cậu là được xuống thị trấn loài người, tìm một công việc ổn định và sinh sống ngay tại thế giới loài người. Eri – chan hâm một và cũng muốn được trở thành nhà khoa học nên mới dành thời gian sức lực để tìm hiểu về các danh nhân. Hướng đi của Eri – chan là con đường của một nhà khoa học. Trong khi đó, mình thì lại không lựa chọn con đường ấy nên dĩ nhiên khoa học không phải điểm mạnh của mình. Tương tự như thế, những chuyện lặt vặt lụn vụn kiểu may vá thêu thùa thế này, thì cũng không phải thể mạnh của Eri – chan. Do chúng mình khác nhau về định hướng tương lai mà!
- Định hướng tương lai… nhưng mà vẫn có một số người cũng rất giỏi cả hai đấy chứ. Điển hình như Toriyama – san chẳng hạn. Toriyama – san vừa học rất giỏi này, thể trạng rất tốt này, lại còn nấu ăn rất ngon nữa. Chỉ cần nhìn cách Toriyama – san nấu ra những món ăn trong tiết gia chánh thôi, mình cũng đủ hiểu rằng ở nhà Toriyama – san giỏi cỡ nào. Quả đúng là một người hoàn hảo văn võ song toàn… giống như một nữ thần vậy!
Dùng phép so sánh chỉ để ví xem Kozue ngang như một nữ thần, đây không phải lần đầu tiên có người dám khẳng định điều ấy. Nhưng chỉ và khi hai ba người cùng hội xì xầm to nhỏ với nhau thôi. Nếu chẳng may điều này lọt ra ngoài, đến tai Kozue, để Kozue biết được ai đang nói điều đấy thì chắc chắn sẽ có án mạng. Kozue không thích mình bị mang ra so sánh với người nọ người kia, đặc biệt là với thần linh.
Có điều, dù nói gì đi chăng nữa thì không ai có thể phủ nhận rằng Kozue là một cô gái hoàn hảo đến mọi mặt. Và đó cũng là điều khiến Hebi phải dừng lại trong phút chốc để suy ngẫm.
- Toriyama… trường hợp của cậu ta thì quả thật phải nói rằng rất đặc biệt. Đặc biệt hơn so với những con người đặc biệt khác và còn có khi còn đặc biệt hơn so với từng cá thể trong thị tộc Chân Tổ chúng ta. Có thể đối đầu ngang ngửa với Hiyama – kun… Mình không biết nên nói rằng đó là một nữ thần hay một nữ chúa quỷ nữa… Là nữ thần rồi vì quỷ dữ là từ ngữ đặc trưng được dùng để nói về Chân Tổ chúng ta mà!
- Hm, nữ thần… Toriyama Kozue – sama, giả dụ như Toriyama – san mà nghe thấy thì chắc sẽ cho mình một trận mất. Nhưng vẫn còn điều này mình cứ thắc mắc. Tại sao mỗi lần gặp mặt nhau là ngay lập tức, Hiyama – kun và Toriyama – san lại gây chiến với nhau nhỉ? Hai người ấy không thể nào hòa hợp làm lành với nhau được ư?
Làm lành với nhau… nghe thì tưởng chừng rất đơn giản nhưng thực ra cũng rất khó khăn. Để nói lên một lời xin lỗi nhau và xí xóa làm lành không dễ chút nào. Nếu nó thật sự đơn giản thì cũng chỉ dễ dàng đối với bốn người bạn Chân Tổ với nhau. Giống như Eri vẫn thường hay khiến cho Hiyama chạy đôn chạy đáo khắp nơi và cũng chính Hiyama, trong bất kỳ trường hợp nào cũng nhận sai về mình rồi chủ động đến làm hòa với Eri. Chuyện đó xảy ra như cơm bữa đến mức trong mắt Hebi và Namehari nó đã quá đỗi bình thường.
Vì là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, hiểu ý nhau nên nói lời xin lỗi và làm hòa không khó. Nhưng sẽ chẳng mấy dễ dàng nếu bên kia là Kozue, người khó chịu khó tính nhất trong bộ ba nhà khoa học. Kazuma thì tốt tính đến mức đần độn ngu ngốc, Tora cũng là một người biết nhìn rộng, tư tưởng rộng rãi nên cũng dễ kết bạn. Chỉ duy nhất Kozue thì hơi cheo leo như một bức tường vừa dày vừa cao mà không phải cứ ngày một ngày hai là có thể chinh phục được, hoặc có khi là không bao giờ leo lên được đến đỉnh.
Nhưng dù có nói ai hay đánh giá bất kỳ một người nào thì điều đầu tiên, vẫn phải xem lại bản thân mình trước đã. Nguyên nhân do đâu mà Hiyama và Kozue khi không tự dưng trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhau? Nếu không phải vì Eri gặp Kazuma rồi mỗi ngày chơi cái trò tình nhân trốn gia đình lén lút gặp nhau thì cớ sự đã không xảy ra. Hiyama liều mình, chấp nhận trở thành cái gai trong mắt người khác, chấp nhận trở thành kẻ xấu xa cũng vì Eri. Có lẽ… Kozue cũng có nguyên nhân tương tự. Nên phần nào Hebi thông cảm được với suy nghĩ cũng như sự khó khăn của Kozue đối với Chân Tổ nói chung và Hiyama nói riêng.
Vì Eri và Kazuma, vì cặp đôi mang đến nhiều rắc rối nhất cho hai bên… Nhưng dường như Eri vẫn chưa hiểu rằng nguyên nhân của sự đối đầu này chính là ở bản thân cô bé. Là vì Eri ngây ngô đến mức không hiểu hay là vì cô bé cố tình không hiểu? Chẳng thể lý giải được điều đó một cách rõ ràng.
…………….
- Nhưng mà He – chan, mình để ý từ nãy đến giờ rồi. Cậu đang may thứ gì thế?
- Thứ này à? Cậu xem…
Hebi nhẹ nhàng đưa bộ trang phục mình đang dùng chỉ thêu vài đường lên. Đôi mắt to tròn của Eri nay còn tròn và lấp lánh hơn.
- Oa, dễ thương quá đi. Bộ đồ hóa trang hình sư tử nè!
Bộ đồ hóa trang sư tử nâu… đó đích thị là bộ đồ hóa trang hình sư tử và cụ thể hơn chính là bộ trang phục mà CLB kịch nghệ đã ra sức tìm kiếm trong sáng nay. Họ phải dành rất nhiều thời gian nhưng vẫn không thể tìm được cho đến khi nhờ đến sự trợ giúp của Hebi thì bộ trang phục mới chịu lộ diện. Câu hỏi được đặt ra ở đây là tại sao Hebi lại giữ bộ trang phục ấy, thay vì thành viên của CLB kịch mới đúng.
- Nhưng tại sao cậu lại có nó vậy He – chan?
- À… cái này là của CLB kịch nghệ trường mình. Dường như do sensei phụ trách của họ đang cần bộ trang phục này nhưng họ không tìm thấy. Mình chỉ đơn thuần đi kiếm tìm giúp thôi!
- Nếu đã tìm được rồi thì sao cậu không giao nó cho CLB kịch nghệ? Tại sao He – chan lại may vá nó thế kia?
- Biết nói thế nào bây giờ. Do nhiều nguyên nhân xảy ra nên ở một khía cạnh nào đó, mình đã lỡ hứa với họ rằng là sẽ sửa lại bộ trang phục này giúp nên đành mang về nhà làm đây!
Thật sự là do nhiều nguyên nhân hoàn cảnh đã đẩy Hebi vào thế không có sự chọn lựa. Hebi không thích dây dưa quá nhiều đến vấn đề của con người nhưng liệu có phải vì bản tính thương người, hay quan tâm đến người khác đã chảy trong huyết quản cô ấy từ trước nên khi Hebi không thể xuôi tay làm lơ khi thấy ai đó đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn? Chỉ vì không một ai trong CLB kịch nghệ biết may vá… biết rằng điều này thật vô lý nhưng sau cùng, bản thân Hebi cũng không hài lòng với quyết định của chính mình khi đồng ý nhận sửa lại bộ trang phục hóa trang này và hẹn ngày hôm sau giao lại cho CLB kịch nghệ. Chuyện họ làm thế nào để thương thuyết với sensei gia hạn thêm một ngày để sửa bộ đồ hóa trang là vấn đề của họ. Việc của Hebi là chỉ dùng kỹ năng nữ công gia chánh của mình, luồn kim chỉ áo khâu những vết rách hay giặt giũ sao đó cốt làm mới lại bộ trang phục trước ngày mai. May vá thêu thùa là điểm mạnh của Hebi. Bộ trang phục này cũng không quá đỗi phức tạp cầu kỳ nên thiết nghĩ chỉ cần đến nửa đêm là hoàn thành. Còn nếu nó vẫn không khô kịp trước khi trời sáng thì sẽ dùng đến máy sấy tóc. Nhìn chung thì có nhiều cách để giải quyết được vấn đề không quá mấy khó khăn.
- Thì ra là thế, nhưng tại sao bỗng dưng sensei cố vấn của CLB kịch lại cần đến bộ trang phục nhỉ? Trông nó cũ thế này rồi. Chẳng phải sẽ tốt hơn khi đặt mua một cái mới sao?
- Về điều đó thì mình không biết. Mục đích của CLB kịch nghệ là chuyện của họ. Trước mắt, mình chỉ nghĩ rằng cố được đến đâu hay đến đó. Cứ làm hết sức của bản thân mình là được!
- Hm hm… có khi nào họ dự định sẽ sử dụng bộ hóa trang này không? Mà nếu như họ sử dụng bộ trang phục này thì chứng tỏ sẽ có một màn kịch trên sân khấu. Như thế tức là có lễ hội rồi còn gì!
Nghe đến lễ hội, mắt Eri trở nên long lanh đi đôi với nét phấn khởi rạng rỡ đầy hứng thú trên gương mặt. Nhắc đến lễ hội thì Eri lại trở nên như thế bởi vì trong thị tộc Chân Tổ không có nhiều lễ hội như con người. Vì nhiều nguyên nhân khác nhau tôi đã đề cập trước đó, vì kinh phí có hạn nên một năm mười hai tháng, cứ ba tháng sẽ chỉ có một lẽ hội, tổng cộng trong một năm sẽ có bốn lễ hội tất cả. Với số lượng ngày lễ như thế không đủ để cho một cô gái đang tuổi ăn tuổi chơi hưởng thụ hết thời gian trẻ xuân của mình. Nên ngay khi nghe đến ngày hội, Eri không thể giấu được sự phấn khởi trong lòng. Trưởng thành thì có trưởng thành, nhưng chỉ trưởng thành hơn so với tư duy cũng như cách hành xử của một đứa trẻ, suy cho cùng thì Eri vẫn chỉ là một đứa trẻ ham vui hồn nhiên ngây ngô là chủ yếu.
……………………….
………………………
Hai cô gái trẻ ngồi bên dưới phòng khách, tiếp tục công việc may vá thêu thùa và đôi khi lại kể cho nhau nghe một vài câu chuyện đời thường thú vị khác. Chỉ riêng ngày hôm nay bỗng dưng Eri nổi hứng muốn được học may vá nên có thỉnh giáo Hebi đôi điều đã là một sự kỳ lạ khiến Hebi trở tay không kịp. Hebi chưa từng nghĩ rằng một người như Eri lại có hứng thú với những công việc thuộc lĩnh vực nội trợ như thế này. Cứ nghĩ rằng Eri sẽ không thích những việc như nấu nướng hay may vá vì điểm số môn gia chánh của Eri thấp một cách đáng sợ. Eri chỉ giỏi những môn học cao siêu, nhức đầu như toán học, số học, vật lý học, những môn phải vận dụng tư duy tính toán nhiều là cốt yếu. Hiếm khi nào trông thấy Eri có hứng với những thứ phải tận dụng sự khéo tay, tỉ mỉ, cũng như con mắt nghệ thuật tinh tế. Chắc cũng giống như lần Eri bất ngờ chạy sang nhà Hebi, Hiyama và Namehari chỉ để kéo cả đám thực hiện một chuyến thăm thú trung tâm thành phố, nơi con người đang sinh sống.
Eri lạ là một chuyện. Và còn một vấn đề lạ lùng khác đang hiện hữu ngay trong căn nhà này mà mỗi lần Hebi đến đây đều không thể rời mắt khỏi nó.
Đang yên đang lành là thế. Bỗng nhiên con chim ưng săn mồi Philippine đang đậu trên nhánh cây cảnh trong phòng khách chợt vỗ cánh phành phạch rồi cất lên tiếng kêu oai hùng, đặc trưng của loài chim ăn thịt dũng mãnh nhất trong họ nhà chim.
- A, đến giờ rồi nhỉ, đợi tớ một chút, Ronaldo – kun!
Ngay lập tức, Eri ngồi bật dậy, chạy vào trong bếp, loáy hoáy trong mấy cái tủ kệ phía trên vài ba phút rồi lại trở ra với một túi thức ăn đặc biệt dành riêng cho con chim này.
- Đây đây, của cậu đây. Xin lỗi vì bắt cậu phải đợi lâu nhé Ronaldo – kun!
Cách Eri cho con chim ưng ăn… càng lúc càng giống Kazuma hơn rồi. Vì một lý do nào đó đến giờ vẫn chưa tìm được câu trả lời, con chim ưng Philippines thuộc quyền sở hữu chính chủ tạm thời của Kazuma kể từ dạo đó cứ ở miết tại nhà Eri. Nó cứ ở lại đây hết từ ngày này sang ngày khác mà không thèm bay về bên Kazuma. Liệu có phải do nó cảm thấy chán ở chung với Kazuma, chán cái bản tính lười nhắc của cậu ta nên quyết định gói đồ sang đây ở với Eri hay không, thì chỉ có bản thân nó mới rõ. Xét về kết quả nghiên cứu dựa trên nhiều con số thống kê từ các chuyên gia về động vật học thì loài chim ưng Philippines này rất khó để thuần hóa. Chính vì không dễ dàng gì trong việc nuôi luyện nên hầu như loài chim ưng này sẽ tránh tiếp xúc với con người càng xa càng tốt. Chim ưng là loài sở hữu trí thông minh nhất trong họ não chim nên nhiều chuyên gia càng khẳng định rằng một khi loài chim này chịu sống chung với một ai đó thì ắt hẳn người đó phải là người mang đến cho nó một sự tin tưởng vô cùng mãnh liệt. Con chim này, tại sao nó không chịu sống ở vườn bảo tồn quốc gia, nhất quyết không chịu nghe theo những người ở vườn bảo tồn và chỉ răm rắp nghe theo Kazuma. Nó tin tưởng Kazuma là một và bây giờ thì nó còn tin tưởng thêm cả Eri nữa. Khi Eri đổ thức ăn ra, nó đã ăn một cách nhiệt tình như thể không chút nghi ngờ hoài nghi gì giống như với Kazuma.
Con chim ưng đó… kể từ ngày ăn bám ở đậu ở đây thì hầu như chỉ có một mình Eri là người duy nhất tiếp cận được với nó. Ngay cả Makoto – san, Chân Tổ hiền lành nhất trong thị tộc cũng không thể cho nó ăn bình thường. Ngay khi bà vừa đổ thức ăn vào khay của nó thì con chim ưng còn dọa nạt Makoto – san phải tránh xa nó ra. Chỉ có Eri và duy nhất Eri là người có thể làm được điều mà người khác không thể nên công việc nuôi nấng, chăm sóc con chim ưng, hoàn toàn giao phó lại cho cô bé.
Hebi biết con chim ưng luyện thành tinh đó là của Kazuma. Nó đích thị là con thú nuôi của Kazuma. Hebi luôn tự hỏi lý do vì sao nó lại chuyển đến đây nhưng không thể tự đưa ra câu trả lời đích đáng nhằm thỏa mãn trí tò mò của bản thân. Hơn nữa, Hebi luôn để ý rất kỹ thái độ của Eri mỗi khi đến gần nó. Hebi luôn trông thấy vẻ phấn khởi, hứng thú khi cho nó ăn, khi vuốt ve nó, hay thậm chí những lần thả nó bay vòng vòng phía trên thị tộc và ra hiệu cho nó quay về. Sự phấn khởi mỗi khi con chim ưng đậu trên vai Eri… Hebi có cảm giác như Eri đang ngày càng trở nên giống với một ai đó… một ai đó mà ai cũng biết… Và Hebi lo lắng rằng nếu như điều này còn tiếp diễn, thì sẽ có một ngày, Hebi nhìn nhận người bạn thân ngay phía trước mình không còn là hình ảnh của Eri Hoshimiya nữa. Hebi lo sợ điều đó nhiều hơn bản thân Hebi nghĩ.
- Eri – chan. Mình không cố ý muốn chen vào chuyện đời tư của cậu nhưng mà… mình nghĩ đã đến lúc cậu nên cho mình biết mối quan hệ giữa cậu và con chim ưng đó là như thế nào!
- Ronaldo – kun ấy à? Thì He – chan biết rồi đó, cậu ấy tên là Ronaldo – kun, là một chú chim ưng đến từ Tây Ban Nha. Cậu ấy có thể bay với tốc độ rất nhanh và có thể nhìn rất xa với khoảng cách là…
- Mình biết Eri – chan… mình biết tất cả những đặc điểm chung về loài chim ưng vì cậu đã kể rất nhiều lần trước đây rồi. Và mình cũng biết rõ con chim ưng đó là của Kazuma Kusanagi. Eri – chan, vào ngày đầu tiên khi con chim ưng này xuất hiện trước mặt bốn người chúng ta, cậu đã nói rằng nó là một người bạn đến từ một nơi rất xa nhưng cũng rất gần. Cái nơi rất xa nhưng cũng rất gần ấy… có phải chính là thị trấn nơi con người sinh sống không? Eri – chan… có phải… cậu đã gặp Kusanagi – kun?
Eri trở nên trầm ngâm hẳn. Hiếm khi nào trông thấy một cô gái hoạt bát, vui tươi như Eri lại tỏ ra trầm ngâm, đầy tâm trạng như vậy. Thật ra mọi thứ đều có nguyên nhân của nó.
- Ừ… mình đã gặp Kusanagi – kun!
- Vậy thì… tại sao cậu không nói cho chúng mình biết? Hơn nữa, cậu gặp Kusanagi – kun từ khi nào?
- Mình gặp cậu ấy vào ngày mình đã nghỉ học trên lớp. Và Kusanagi – kun… hôm đó cậu ấy cũng nghỉ học và bất ngờ xuất hiện ngay trong lãnh phận của thị tộc chúng ta. Kusanagi – kun đã một mình lên đỉnh núi Himaki và không may bị các Chân Tổ trong làng ta rượt đuổi. Xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng thì… mình cũng đã gặp trực tiếp với cậu ấy!
- Đợi một chút Eri – chan, cậu nói rằng Kusanagi – kun đã đi vào lãnh phận thị tộc Chân Tổ. Một mình cậu ấy sao?
- Ừ, một mình cậu ấy!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên con Ronaldo đang ăn phải ngóc đầu lên nhìn. Nó vỗ cánh phành phạch đi đôi với tiếng kêu của nó khiến cho Eri giật mình.
- À đúng rồi, không phải một mình. Kusanagi – kun lên núi với cậu và Tatsumaki nữa mà. Xin lỗi và cảm ơn vì đã nhắc nhé Ronaldo – kun!
Sau đó thì con chim lại thu cánh, bình tĩnh rồi tiếp tục ăn. Chim gì mà khôn thế không biết. Ăn không lo ăn, cũng nhiều chuyện ráng dỏng tai lên nghe người khác nói chuyện rồi lên tiếng tranh bua nếu ai đó nói sai sự thật. Chim ưng cũng có lòng tự trọng của chim ưng và nó tuyệt đối không cho phép Eri nói thiếu đi sự hiện diện của nó. Chim gì mà ham hố thấy ớn.
- Nhưng tại sao Kusanagi – kun lại lên núi? Chẳng lẽ cậu ấy không biết rằng ranh giới lãnh phận của thị tộc chúng ta, con người không được phép bước chân vào hay sao?
- Mình nghĩ là Kusanagi – kun biết. Cậu ấy là Einstein mà. Chắc chắn cậu ấy biết rằng con người không được phép xâm phạm vào thị tộc Chân Tổ. Và mình cũng nghĩ rằng cậu ấy cố tình vi phạm luật, cốt cũng chỉ vì muốn được đến thị tộc mà thôi. Kusanagi – kun… bất chấp để được vào thị tộc chỉ vì muốn gặp mình thôi He – chan!
- Gặp cậu ư?
Eri quay lại con Ronaldo. Cô bé nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bộ lông màu nâu, mượt, mềm xốp của con ưng với nụ cười khá nhạt trên môi.
- Kusanagi – kun cậu ấy… đã nói lời xin lỗi với mình, He – chan. Cậu ấy xin lỗi vì những gì đã gây nên cho mình và vô tình làm tổn hại đến mọi người. Kusanagi – kun còn nói rằng cậu ấy sẽ từ bỏ danh hiệu Einstein cũng như những nghiên cứu từ trước đến nay. Kusanagi – kun là người sẵn sàng vì người khác mà từ bỏ ước mơ của bản thân. Cậu ấy… ngốc lắm đó He – chan!
Cảm xúc của Eri đối với Kazuma… chắc chắn là như vậy. Trước đây Hebi hiểu rõ điều này rất nhiều lần nhưng chưa từng có bằng chứng cụ thể. Đến bây giờ cũng vẫn chưa có gì chứng minh điều đó là đúng. Nếu phải trả lời thì Hebi chỉ có thể nói rằng “ dựa vào linh cảm”, dựa vào cái gọi là giác quan thứ sáu của một cô gái. Bất kể con người hay Chân Tổ. Đã là con gái thì giác quan thứ sáu bao giờ cũng nhạy hơn so với con trai gấp nhiều lần.
Những cảm xúc khi được thể hiện qua từng câu nói, từng lời lẽ ấy… đều là những âm thanh vô cùng tuyệt đẹp như một bức tranh dịu dàng thanh tao mà Eri chưa bao giờ nói về Hiyama trước đây. Với Kazuma, Eri có những cung bậc cảm xúc vượt hơn mức người bạn bình thường. Vậy thì cảm giác của Eri về Hiyama là như thế nào?
Có lẽ, Hebi cũng nên suy nghĩ một chút cho Kazuma. Dù không ưa gì hắn ta nhưng nếu thật lòng chẳng mảy may gì đến hắn dù chỉ một tí thì thật quá phũ phàng. Giờ đây Hebi mới hiểu, thì ra ngày hôm đó, Kazuma xin nghỉ ở nhà không phải vì bị bệnh, mà là để đến thị tộc Chân Tổ nhưng không thành. Mặc dù không thích cậu ta nhưng thật sự Kazuma đã không ngại hiểm nguy mạng sống của bản thân đến đây gặp Eri chỉ để nói lời xin lỗi cũng như nhận hết trách nhiệm về bản thân. Tại sao cậu ta lại phải cố gắng đến thế? Tại sao lại làm những chuyện mà dựa theo tính cách số đông con người thì chẳng một ai dại gì ôm của nợ ấy lên người? Vì hắn ta đang mưu tính chuyện gì đó bằng cách lấy lòng Eri hay là vì hắn ta thật sự… đần độn như Eri nhìn nhận? Kazuma Kusanagi… rút cuộc thì đó là người như thế nào mà Hebi không thể biết được bản chất thật sự của hắn. Xấu hay tốt? Ngu ngốc hay mưu mô? Hoàn toàn không thể biết được.
………….
- Nhưng mình đã không chấp nhận điều đó. Mình nói rằng nếu như Kusanagi – kun từ bỏ con đường của một nhà khoa học thì mình cũng sẽ từ bỏ ước mơ nghiên cứu của mình. Thế là Kusanagi – kun… đã thôi ý định ấy ngay lập tức. Kusanagi – kun thật tốt… nhưng đôi khi chính sự tốt bụng đó lại đẩy cậu ấy vào thế khó khăn. Nhưng thà như vậy, còn hơn là đứng nhìn cậu ấy quay lưng với mọi thứ chỉ vì lợi ích của mình. Lương tâm mình không cho phép làm điều đó!
- Eri – chan!
- Nói mới nhớ, sáng nay mình có gặp Kusanagi – kun trong thư viện. Cậu ấy nói sẽ quay trở lại lớp ngay khi hoàn thành xong chút chuyện. Ấy vậy mà đến khi tan trường cũng chẳng thấy cậu ấy đâu. Không biết Kusanagi – kun đã đi đâu nữa!
…………
Ding dong ding dong.
Chợt có tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.
- Eri – chan, con ra mở cửa xem ai đến nhà được không?
- Vâng!
Makoto – san thì đang bận chút chuyện trong nhà kho phía sau nên đành nhờ Eri đón khách giúp. Eri tạm thời ngưng tiết học môn thêu thùa may vá để nhận nhiệm vụ trọng đại kia. Và khi Eri ra đến cửa thì.
- Vâng vâng… Hiyama – kun, Namehari – kun!
- Chào buổi tối Eri – chan. Ở nhà buồn quá nên tớ rủ rê Hiyama – kun ghé nhà cậu chơi đây. Bọn tớ vào được chứ?
- Ừ, hai cậu vào đi. He – chan cũng đang ở đây nữa đó!
- Vậy à. Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau. Bọn tớ xin phép nhé!
……………
Cứ cho rằng tất cả đều do tư tưởng lớn gặp nhau giống như Namehari đã nói. Hoặc là vì chữ “duyên” nối kết bốn người họ với nhau lớn đến mức không điều gì có thể phá vỡ được mối liên kết bền vững ấy. Có lẽ… cũng vì chữ “duyên” đó mà đi đâu làm gì, bốn người họ luôn bên cạnh nhau không rời. Và dường như trong cái thị tộc nhỏ bé này, chỉ duy nhất nhóm bốn người bạn ấy đặc biệt hơn nhiều so với những Chân Tổ cùng trang lứa trong làng. Có điều, cái “đặc biệt” đó… khó có thể giải thích cụ thể chính xác là gì.
Ngay lúc này đây, bốn người bạn lại tái hợp cùng nhau, cùng quây quần bên nhau như họp mặt để chuyện trò, tán gấu hay lập ra kế hoạch trong tương lai gần sẽ làm gì việc gì. Thường thì bốn người họ sẽ cùng bàn luận về những vấn đề như thế. Nhưng chỉ riêng hôm nay thì họ lại có một chủ đề khác cần được thảo luận. Cũng chỉ vì vấn đề này hết sức lạ lùng lạ lẫm nên Namehari và Hiyama mới kéo đến nhà Eri. Và vấn đề đó chính là…
- Chuyện là như vậy đấy. Đồng ý rằng hình ảnh của Chân Tổ chúng ta trong mắt mọi người đang ngày có dấu hiệu chuyển hướng tốt hơn. Nhưng nếu chỉ vì lý do đó mà họ thay đổi hoàn toàn 180 độ với ta thì cũng thật đáng lưu tâm. Mọi người có ý kiến gì không?
Quả nhiên, chủ đề bàn luận ngày hôm nay chính là những diễn biến trên trường vào hai ngày hôm qua và hôm nay. Namehari cảm thấy ngạc nhiên khi dường như ảnh hưởng của Chân Tổ trong mắt mọi người thay đổi một cách kỳ lạ. Chính vì sự đáng ngờ đó đã vô tình gây nên một sự tò mò thấp thỏm không yên trong những con người có khả năng nhìn xa trông rộng, điển hình như loài Chân Tổ. Không cần nói, bản thân Hiyama và Hebi cũng cảm thấy điều lạ lùng này ngay từ lúc bắt đầu.
- Uhm, cậu nói đúng, quả thật có cái gì đó rất kỳ lạ… lạ đến mức phải nói rằng quái lạ khi bỗng dưng giá trị của Chân Tổ chúng ta bị đẩy lên bất ngờ. Từ trước đến nay, có bao giờ con người tin tưởng chúng ta đến mức xin nhờ đến sự giúp đỡ của chúng ta… nên sau sự việc ngày hôm qua, mình cũng cảm có chút thắc mắc!
- Thế là Hebi – chan giống tớ, cũng được người từ nơi khác xin giúp đỡ ư? Họ nhờ cậu làm gì vậy?
- Chỉ là giúp CLB kịch nghệ tìm bộ đồ hóa trang này và sửa lại đôi đường chỉ bị rách thôi. Vì công việc này mình cũng thường làm nên cũng không quá mấy khó khăn. Chỉ cần giữ nguyên tiến độ thì đến sáng mai có thể trả lại cho CLB kịch nghệ!
- Heh, cả He – chan và Namehari – kun đều ghi được thêm điểm thân thương đối với mọi người. Trong khi mình được mời xuống thư viện nhờ giúp đỡ gì đó nhưng rút cuộc lại chẳng có ai đến vì bận công việc hết. Thật ghen tỵ với hai cậu quá đi!
Eri thì suy nghĩ đơn giản rồi. Mong muốn duy nhất của Eri là con người cũng như Chân Tổ cùng chung sống hòa thuận với nhau. Nên sâu trong thâm tâm, cô bé cũng muốn mình giúp đỡ được ai đó để hàn gắn mối quan hệ của hai bên thì thật tốt. Nhưng càng mong mỏi bao nhiêu thì cái ngày giấc mơ trở thành hiện thực càng xa vời bấy nhiêu. Không phải cái gì cứ muốn là được. Đôi khi cái số nó chưa tới thì Eri vẫn sẽ mãi mãi chưa thể nhận được diễm phúc đó.
- Eri, Hebi và Namehari cũng bị dính vào những chuyện quái đản diễn ra gần đây. Quả nhiên, chuyện này thật không bình thường chút nào. Rút cuộc thì lũ con người ấy đang mưu tính đến chuyện gì?
- Hiyama – kun. Nghe cậu nói cứ như là vừa gặp phải chuyện phiền phức ấy. Đã xảy ra chuyện gì với cậu vậy?
- Phiền phức ư? Ngay từ đầu, dính dáng với lũ con người ấy là xem như tự gánh thêm phiền phức vào thân rồi. Không được êm đềm êm thắm, dễ ghi điểm thân thương sau khi giúp đỡ lũ dân đen ấy như mấy cậu. Tớ đã phải dấn thân vào một lễ hội đầy mồ hôi và xương máu đấy!
Nghe đến hai từ “lễ hội”, Eri ngay lập tức ngóc đầu dậy với gương mặt mèo con phấn khởi. Nhưng có lẽ do Eri không nghe thấy những cụm từ đi liền phía sau. Hoặc cũng có thể do Eri quá ngây thơ nên không biết. Sau khi Hiyama vừa nói xong câu đó, một sự lo âu, hoang mang hiện lên trên gương mặt của cả Hebi lẫn Namehari.
- Không đùa đó chứ Hiyama?
- Hơi đâu mà đùa. Thật sự… nếu như chẳng may tớ là một đứa bình thường giống như chúng thì chắc đã không còn trở về nhà toàn thây rồi ngồi đây phím chuyện với các cậu. Tính ra cũng thật may khi bọn chúng chịu bỏ cuộc chứ không thì… bản thân tớ cũng chẳng biết tính thế nào!
- Trường hợp của Hiyama có vẻ như không được thuận lợi như chúng ta. Cũng khó trách được rằng mối thâm thù giữa Hiyama và một vài người trong trường vẫn còn là con số cực kỳ lớn. Cũng do Hiyama gây ra quá nhiều chuyện rùm beng vào mấy ngày đầu nhập học còn gì!
- Tất cả đều do Hiyama – kun hết đấy. Nên cậu mau tự kiểm điểm lại bản thân mình đi!
Eri chỉ tay vào mặt Hiyama, nói thẳng ra luôn không ngần ngại, cũng chẳng sợ rằng Hiyama sẽ nổi giận.
- Tch, phiền phức quá đó!
Và cũng vì Hiyama không muốn phải khiến cho một ai đó rơi nước mắt nữa nên mỗi lần đứng trước mặt người ấy, dù trong bất kỳ tình huống nào, Hiyama cũng phải kìm nén bản thân lại và tự nhận hết lỗi lầm về mình cho rồi.
………..
Chuyện Hiyama có nhiều kẻ ganh ghét thì không đáng bận tâm vì đó được xem như một lẽ tự nhiên bình thường tất yếu trong cuộc sống này. Nhưng, đã nhiều lần Hiyama phải trầm mình trong nỗi suy tư của bản thân sau sự kiện sáng nay. Có nhiều điều không khiến cho Hiyama phải bất ngỡ nhưng cũng có rất nhiều điều khác làm cho Hiyama phải hao tâm suy nghĩ. Tại sao lại có sự hiện diện của cái tên đáng ghét đó? Kazuma Kusanagi… Vừa tự nhắc đến cái tên ấy trong đầu xong, Hiyama lại chậc lưỡi, nhăn mặt khó chịu rõ ra mặt.
- Hiyama?
- Không có gì, chỉ là tự dưng nghĩ đến một vài thứ vớ vẩn rồi cảm thấy bực mình đôi chút vậy thôi ấy mà!
Chỉ cần nói đến đó thôi, Hebi đã hiểu hết tất cả. Vì sao Hebi lại biết? Vì Hebi luôn đứng ở phía sau, luôn dõi theo hình bóng của Hiyama và Eri từng ngày từng ngày một. Vì Hebi luôn đặt bản thân vào vị trí của hai người họ nên đôi khi không cần lên tiếng, Hebi cũng có thể thấu hiểu được hết suy nghĩ thật sự của họ. Cái cách Hiyama khó chịu như thế này không giống như bình thường. Hay thậm chí là đối với những con người khác thì cậu ấy có thái độ tức giận cũng khác. Nét biểu hiện vừa rồi chỉ có thể là…
……
- Eri – chan, cậu nói rằng khi cậu xuống thư viện thì không gặp người nào hết. Thế, người ở thư viện muốn nhờ cậu chuyện gì vậy? Namehari chợt lên tiếng hỏi.
- Mình cũng không biết nữa. Chắc họ muốn mình tư vấn nên nhập thêm thể loại sách nào như mọi khi. Mình có ngồi đợi nhưng rút cuộc thì Kusanagi – kun đã xuất hiện và nói mình trở về lớp trước!
Nói ra mất rồi. Cái tên đó đã được thốt ra bởi chính miệng của Eri. Ngay lập tức, Hebi đặt tay lên vai Eri.
- Eri – chan!
Thoạt đầu, Eri không hiểu. Nhưng sau khi trông thấy nét mặt căng tròn thể hiện sự lo sợ lo lắng… và sau khi đánh mắt sang trái trông thấy sự u uất, phiền lòng của Hiyama, Eri mới vỡ lẽ ra và nhanh chóng đưa tay lên che miệng.
- Thôi chết… mình lỡ mất rồi… phải làm thế nào đây He – chan? Eri chỉ dám thì thầm hỏi nhỏ với Hebi.
Dù có hỏi thì Hebi cũng không biết phải trả lời thế nào trong tình cảnh này.
Hiyama vừa mới trở mình, chắc chắn là cậu ấy đang rất tức giận đây. Tệ thật, cứ mỗi khi cái tên Kazuma Kusanagi được nhắc đến thì Hiyama luôn khó chịu như vậy. Và sẽ càng tệ hơn khi người nói cái tên ấy ra là Eri. Hiyama… sẽ nổi giận mất.
- Haizzz!
Cậu ấy vừa thở dài, lại còn chống tay xuống sàn, ngửa cơ thể về phía sau, hướng mắt lên trần nhà và tiếp tục buông tiếng thở dài thứ hai. Cậu ấy không giận chút nào.
- Cái tên đó… sau cùng thì hắn đang có âm mưu gì không biết. Tự dưng thế này thế kia khiến người khác cứ phải xoay như chong chóng. Hắn… rút cuộc thì hắn là một con người như thế nào?
- Lạ à nha Hiyama – kun. Từ đó đến giờ, cậu đâu có ưa Kusanagi. Thậm chí chỉ nghe đến cái tên thôi cậu đã nổi xung nổi đóa muốn tìm cậu ta xử cho một trận rồi. Sao bỗng dưng hôm nay trông cậu khác thế? Lại còn tò mò về Kusanagi nữa? Không lẽ hôm nay có mưa sao?
- Im miệng đi!
- Nhưng tại sao lại có Kusanagi ở đây? Giữa hai người các cậu lại xảy ra mâu thuẫn gì nữa à?
- Không… Chẳng là đang trong lúc giải quyết mấy tên mặt thộn kia giữa chừng thì các sensei đến can ngăn kịp thời. Và theo lời của các sensei thì người báo cáo lên cho phòng giáo viên vụ việc là tên đó. Nên tớ mới không hiểu nổi con người cũng như suy nghĩ của hắn!
Tuy không có mặt rõ ràng tại hiện trường, không thể biết được chính xác diễn biến như thế nào nhưng qua lời kể của Hiyama thì dường như người cứu cánh cho Hiyama là Kazuma. Vì một lý do nào đó Kazuma lại làm như thế trong khi bản thân thừa biết mình không tài nào có thể hòa hợp được với Hiyama. Lúc nào cũng bị Hiyama hăm he đe dọa đến tính mạng. Vậy thì câu hỏi lớn được đặt ra là tại sao… Kazuma lại cố gắng giúp Hiyama? Động cơ thật sự của cậu ta là gì? Không một ai có thể biết.
- Nói mới nhớ. Chẳng phải vào tiết gia chánh lần trước. Khi cả lớp được yêu cầu phải làm Gyoza ấy. Kusanagi đã lấy hết toàn bộ Gyoza từ các nhóm cho vào bao bố rồi chạy trốn đi mất. Tớ không nghĩ rằng cậu ta thuộc dạng bị ốm đói đến mức phải đi ăn trộm đồ ăn từ người khác vì ngày nào cũng thấy Toriyama mang theo Bento cho cậu ta. Trừ khi… Kusanagi biết rằng Hiyama không thích tỏi nên mới cố tình di chuyển toàn bộ số thức ăn nồng nặc mùi tỏi đó ra chỗ khác. Hay nói cho ngắn gọn thì giống như cậu ta… đang ra sức bảo vệ cho riêng mình cậu ấy nhỉ!
Nghe mà rùng cả người. Hiyama tái xanh mặt khi có cảm giác như vừa có một luồng hơi lạnh thổi dọc theo xương sống, thổi thẳng vào cơ thể Hiyama lạnh đến mức da gà nổi hết cả lên. Điều này còn khủng khiếp hơn việc bị con gấu mẹ vĩ đại tát cho mấy phát vào mặt trong những lần đi săn đầu mùa.
- Oi, nghe chẳng vui chút nào đâu. Đừng có đùa kiểu đó, Namehari!
- Cũng không loại trừ khả năng đấy còn gì. Chứ thử hỏi nguyên nhân vì sao Kusanagi lại phải làm như thế với người luôn đẩy bản thân cậu ta vào chốn nguy hiểm đến tính mạng. Trừ khi cậu ta đầu óc không được bình thường thì kiểu như Kusanagi có ý đồ gì với cậu không chừng!
- Oi, cái đó còn kinh khủng hơn việc nuốt một trăm củ tỏi nữa. Vừa vừa phải phải thôi Namehari!
- Ha ha ha, công nhận một điều… cậu và Kusanagi thú vị thật!
Đối với Hiyama thì sẽ thật kinh khủng nếu như chuyện đó thật sự xảy ra. Với Namehari thì đây sẽ là một sự kiện thú vị nhất trong cuộc đời của Hiyama. Eri thì quá ngây ngô ngây thơ đến độ vẫn chưa thể hiểu rõ được sự tình từ đầu câu chuyện cho đến hiện tại. Nếu có hiểu, họa chăng thì cô bé chỉ nghĩ rằng vì Kazuma là một người rất tốt bụng, tốt tính. Cậu ấy không quan tâm đến sự nguy hiểm của bản thân và vẫn luôn quan tâm đến người khác. Một lẽ hiển nhiên rằng Kazuma sẽ giúp đỡ khi Hiyama lâm vào cảnh khó khăn. Chung quy thì dù có đặt vấn đề theo góc nhìn nào đi nữa, Eri vẫn sẽ nghĩ tốt cho Kazuma.
Còn Hebi, người chị cả nhạy bén nhất trong nhóm bốn người bạn. Riêng bản thân Hebi có cách nhìn nhận khác hoàn toàn so với những người còn lại. Kể từ khi Aries chuyển đến, Kazuma đã có những hành động chẳng giống như mọi khi. “Lạ”, dùng từ này được xem như là miêu tả chính xác được Kazuma từ 70 đến 80%. Eri thì ngây thơ hồn nhiên vô “số” tội. Hiyama chẳng bao giờ để tâm đến những người cậu ấy ghét trừ khi bên đó cố ý gây chiến với cậu ấy. Namehari thì… có lẽ cậu ấy cũng sớm nhận ra nhưng vẫn giả ngây rằng mình không hay không biết gì hết. Hebi thấy được rất rõ… Hebi cảm nhận được có một điều gì đó vô cùng lạ lùng đang diễn ra ngay trong cái nhóm các nhà khoa học kia. Từng sự việc cứ tiếp nối với nhau một cách hợp lý ngẫu nhiên đến kỳ lạ… Như kiểu… Kazuma đang cố tình làm như thế với một nguyên nhân nào đó nằm ngoài tầm hiểu biết của Chân Tổ. Cho đến giây phút này, Kazuma Kusanagi là con người như thế nào… vẫn còn là một ẩn số vô cùng lớn.
………………..
………………..
- Thôi thôi, không đùa nữa. Chuyện giữa Hiyama và Kusanagi tạm thời gác sang một bên. Vấn đề thứ hai mà tớ và Hiyama sang gặp hai cậu tối nay còn quan trọng hơn mấy vụ việc xảy ra trên lớp nhiều!
- Còn quan trọng hơn nhiều ư?
Từ đây, Hebi và Eri sớm nhận ra rằng bầu không khí trong gian phòng, lan tỏa hết bốn người bọn họ đã chuyển biến sang căng thẳng nghiêm túc hơn. Hai người họ… thật sự rất nghiêm túc. Nhìn nét mặt của Hiyama và Namehari, Hebi có cảm giác rằng họ vừa trải qua chuyện gì đó vô cùng quan trọng.
- Có chuyện gì vậy?
- Trên đường sang nhà Eri – chan, chúng tớ vô tình bắt gặp các vị bô lão đang đi từ phía nhà của Yoshiro – san ở đầu ngõ!
- Heh, các vị bô lão chắc là vừa ghé thăm nhà của Yoshiro – san thôi mà. Đâu có gì lạ đâu?
- Ừ thì nguyên là trưởng làng, ghé thăm nhà hộ dân cũng là chuyện đỗi bình thường. Nhưng các cậu không để ý thấy sao? Bây giờ đang là đầu thu, khoảng thời gian các vị bô lão sẽ bế quan trong Đại Điện Thần cho đến đầu mùa đông. Những năm trước, các ngài không bước chân ra khỏi Đại Điện Thần nửa bước cho đến khi mùa thu kết thúc. Nhưng còn năm nay, các ngài hầu như rời Đại Điện Thần thường xuyên một cách kỳ lạ. Hai cậu không thấy vậy sao?
Câu hỏi của Namehari khiến Hebi phải suy nghĩ.
- Uhm, đúng là vào mùa thu, các ngài hay tự nhốt mình trong Đại Điện Thần lắm. Cứ mỗi lần mình muốn mang thức ăn cho Jii – sama thì y như rằng đều bị bắt ngồi ở phòng chờ, đợi người đến lấy đồ ăn và nhận trách nhiệm chuyển cho các ngài. Chứ bình thường thì mình còn chẳng gặp được Jii – sama nữa là!
- Đấy, Ông của Eri – chan là một trong Ngũ Đại Trưởng Lão làng mà còn không cho cháu gái đến diện kiến. Chứng tỏ, mùa thu là thời gian rất cần thiết để các ngài bế quan và không ai được làm phiền. Ấy vậy mà dạo gần đây toàn thấy các ngài đi tới đi lui trong làng, đặc biệt toàn ghé thăm nhà Yamada – san và hôm nay thì thêm nhà Yoshiro – san nữa. Hai cậu có để ý gia đình Yamada – san và gia đình Yoshiro – san có đặc điểm gì giống nhau không?
- Giống nhau ấy à?
Eri phải ngồi vận não suy nghĩ. Nhưng bản thân Eri không có giỏi trò chơi “ Đuổi hình bắt chữ” hay “ Đi tìm ẩn số” để mà “ Vượt lên chính mình” rồi trở thành “ Nhân tố bí ẩn” dưới sự chú ý của các vị huấn luyện viên trong “ The Voice”. Eri không thể nào hiểu được ẩn ý phía sau từng lời nói của Namehari trừ Hebi.
- Có phải… Yamada – san và Yoshiro – san, cả hai gia đình đều có hai đứa trẻ dưới 8 tuổi?
- Không sai, là nó đó Hebi. Khi chúng tớ hỏi các vị bô lão thì các ngài đã cảnh báo Hana – chan, đứa con gái của Yoshiro – san bắt đầu có những dấu hiệu giống như Taro – kun. Biếng ăn, đau lồng ngực, khó thở, buồn nôn và thường trở nên cáu gắt đến nỗi muốn đập phá đồ đạc trong nhà. Điều này chứng tỏ một điều rằng dịch bệnh lạ đang diễn ra trong thị tộc ta đang ngày càng phát tán với quy mộ mở rộng dần dần. Và bây giờ đã có đứa trẻ thứ hai bị nhiễm bệnh. Mối quan ngại lớn nhất đối với các bô lão bây giờ chính là nếu như tình trạng vẫn còn kéo dài tiếp tục thì dần dần tất cả những đứa trẻ trong làng sẽ có cùng một triệu chứng như thế!
Tuy không thể hiểu được cái cảm giác lúc đó của hai đứa trẻ bị nhiễm bệnh. Nhưng chắc lẽ nó cũng khó chịu, khó khăn giống như những lần cơn khát máu trong cơ thể bộc phát không có điểm dừng. Bốn người bạn của chúng ta, từng người từng trong số họ đã trải qua khoảng thời gian khủng khiếp ấy nên hiểu rất rõ nó khủng khiếp mỗi khi hành hạ cơ thể như thế nào. Nếu vượt qua được thì cơ chế cơ thể sẽ tự động xuất hiện Spejas như một phần thưởng cho sự cố gắng chiến đấu đến cùng đó. Còn nếu không vượt qua được… chưa từng có trường hợp người trong thị tộc Chân Tổ không vượt qua nỗi ám ảnh cơn khát máu nên không cần phải lo. Chỉ là… không thể so sánh triệu chứng của giai đoạn khát máu đó tương tự như triệu chứng do dịch bệnh này gây ra. Nếu quả thật nó cũng giống như những trường hợp khát máu ở trẻ con thông thường thì các bô lão đã không làm mọi chuyện rối ren như thế. Ắt hẳn, dịch bệnh đó khiến cho hai đứa trẻ kia đau đớn, khó chịu hơn nhiều.
- Vậy… các ngài có nói rằng những đứa trẻ ấy sẽ ra sao không? Để chúng phải chịu đau trong khoảng thời gian dài như vậy. Mình lo lắm…
- Tạm thời thì không. Triệu chứng ấy lúc phát động lúc êm dịu theo từng chu kỳ thời gian. Chỉ là lâu lâu chúng lại tự tái phát cơn bệnh nên tạm thời cũng không gây hại đến thể trạng của chủ thể. Nhưng các trưởng lão vẫn luôn cảnh báo chúng ta nên thận trọng. Nếu để ý thấy có đứa trẻ nào trong làng có triệu chứng giống Hana – chan, thì phải báo ngay cho các ngài gấp. Hebi, Eri – chan, dịch bệnh lạ này rất không bình thường, tuy nó mới chỉ xuất hiện ở những đứa trẻ Chân Tổ nhưng không ai biết rằng người trưởng thành cũng bị tác động hay không. Các cậu tuyệt đối phải cẩn thận!